Thấy A Hào chỉ tạm thời thiếp đi bất tỉnh, tôi với Xú Ngư lục lọi trong căn nhà đó được vài bộ quần áo, lấy chúng ra mặc thay đồ ướt, tiện thể cũng đưa cho Đằng Minh Nguyệt một bộ nữ để cô thay.
Số quần áo này được may theo kiểu trang phục của cách đây chừng hai mươi mấy năm về trước, mặc lên người cảm giác rất ngượng nghịu, lạ lẫm. Ba chúng tôi sau một hồi thương lượng, quyết định để A Hào nghỉ ngơi một chút, đợi vết thương lành lặn một chút sẽ theo bản đồ tìm đường ra khỏi nơi này.
Vừa rồi do phải cật lực chiến đấu với người giấy trong tàng thư các, nên Xú Ngư gục người nằm ngay bên cạnh A Hào rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cái chân tập tễnh của tôi giờ lại đau kinh khủng, nghĩ tới vết thương của A Hào diễn biến khó lường, rồi còn phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trước mắt, tôi không khỏi hoang mang phiền muộn, bèn ngồi dưới đất phì phèo từng đợt khói thuốc.
Đằng Minh Nguyệt ngồi cạnh tôi lại bắt đầu cất tiếng khóc thảm thiết. Lòng tôi đang phiền não, nghĩ bụng, phụ nữ không bao giờ làm người ta bớt lo, nhưng ngoài miệng vẫn phải dỗ ngọt an ủi:
- Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi thật hấp tấp, lẽ ra không nên nổi nóng với cô như vậy.
Đằng Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Không phải vì chuyện anh nổi cáu với tôi, là tôi lo cho A Hào và Lục Nhã Lan.
Tôi phát hiện cô ấy liên tục nắn mắt cá chân, hỏi cô ấy làm sao, nhưng cô ấy không chịu nói, vậy là tôi bèn dùng “vũ lực” kéo phăng chiếc giày của cô ra, thì ra chân cô ấy đã sưng phù lên như một chiếc bánh bao, tôi mới hỏi Đằng Minh Nguyệt:
- Chân cô bị sái sao không nói chúng tôi biết? Bị từ lúc nào vậy?
Đằng Minh Nguyệt cúi thấp đầu nói:
- Do lúc chạy ra khỏi tàng thư các không cẩn thận nên bị vấp ngã, đừng lo, tôi không muốn để mọi người phiền não thêm nữa.
Đoạn cô cầm lấy giá chữ thập đeo trên cổ lẩm nhẩm cầu nguyện.
Tôi lại càng cảm thấy áy náy hổ thẹn, bèn nói:
- Thật không ngờ….hóa ra cô cũng là tín đồ của chúa Giê su, chúng ta là người cùng chung giáo đồ đó
Đằng Minh Nguyệt nhìn tôi nói:
- Vậy thì hay quá, chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi người nhé?
- Thật ngại quá, tôi ra ngoài vội vàng nên không kịp mang theo thánh giá, khi nào quay về nhất định sẽ đeo lên người, cô cầu nguyện thay cho tôi nhé.
Nhưng tôi lại nghĩ bụng: “Mình có bao giờ chịu gò bó bởi tín ngưỡng đâu, giả dụ để mình cầu nguyện có khi lại phản tác dụng cũng không chừng”.
Đằng Minh Nguyệt nói:
- Anh đang gạt tôi đó à, ai lại đi quên giá chữ thập ở nhà như vậy chứ?
Tôi trộm nghĩ, nếu cứ bàn tiếp về chủ đề này kiểu gì cũng bị cô ấy phát hiện ra đang nói phét, vậy nên rất muốn lảng sang chủ đề khác, có điều mồm mép tôi lại mắc phải cái tật không bao giờ chịu nghe theo sự chỉ huy của não bộ, nghĩ gì không nói lại bật ra được một câu:
- Sau khi quay về chúng ta lấy nhau nhé?
Đằng Minh Nguyệt chưa nghe ra bèn hỏi:
- Cái gì ? Ai lấy ai cơ?
Tôi nghĩ đã buột miệng nói ra rồi thì dứt khoát phải nói chõ rõ ràng, vậy là dốc hết can đảm trịnh trọng nói:
- Anh phát hiện ra em chính là mẫu người mà anh thích, anh tính sẽ cầu hôn em, xưa nay anh khá tự tin về bản thân mình, nhưng….người có phẩm hạnh tốt và ngoại hình đẹp như em ắt hẳn sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi phải không? Có phải là có tầm năm trăm đại nam nhi đang theo đuổi em không? Nếu chỉ có khoảng bốn trăm người cạnh tranh thôi thì anh nhất định sẽ thắng.
Tâm tình Đằng Minh Nguyệt vốn đang bất ổn, lúc này bị tôi chọc ghẹo mà bật cười:
- Ồ….lấy anh cũng được đấy, tuy anh không có văn hóa gì, nhưng mà nhân phẩm cũng không xấu. Chỉ có điều…gia đình tôi rất gia giáo quy củ, nếu muốn lấy con gái của Đằng gia thì phải có sính lễ một triệu Nhân dân tệ tiền mặt làm lễ ra mắt
Câu nói này đủ dọa tôi chết khiếp, nghĩ bụng, cô gái này đúng là sư tử goặm miệng, tưởng tôi là ông trùm dầu mỏ chắc?
Đằng Minh Nguyệt thấy tôi thẫn thờ lại nói:
- Nhìn anh bị tôi dọa kìa, sợ rồi phải không? Ai thèm tiền thối của anh chứ, chỉ chọc chơi anh chút thôi mà.
Tôi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, e dè nói:
- Anh có thể…..đưa cho em tiền Yên Nhật được không?
Lúc này A Hào đã tỉnh lại, vừa may có thể giúp tôi thoát khỏi cái tình cảnh “éo le” này, tôi cùng Đằng Minh Nguyệt đi lại xem cậu ấy, thấy tinh thần có vẻ đã ổn hơn nhiều, chỉ có điều thể trạng vẫn rất yếu, cậu ấy bảo tôi lấy giúp cuốn sổ tay trong túi.
A Hào giở đến trang có phác họa bản đồ, nói:
- May là đã sao chép được tấm bản đồ đó, chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây, tớ thật sự không muốn phải bỏ mạng ở nơi này.
Tôi muốn để A Hào nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi tính, nhưng cậu ấy nhất quyết không nghe. Chỉ tay vào bản đồ giảng giải cho chúng tôi:
- Mọi người xem, đây chính là Miên Kinh Lầu chúng ta đã đi qua, ở phía dưới gò mả lớn này có một địa đạo (đường ngầm), ở trong sân của đại trạch đó cũng có địa đạo như vậy, hơn nữa hai địa đạo này liên tiếp thông nhau, tuyến đường ngầm dưới mặt đất được dùng nét đứt để ký hiệu, kết cấu bên dưới rất phức tạp. Quy mô dưới ngôi mộ này không nhỏ đâu, ở trung tâm còn được người ta đặc biệt vẽ một vòng tròn đỏ để kí hiệu, xem ra nó là nơi rất trong yếu đây.
A Hào lại chỉ vào cửa đường hầm lối ra mà chúng tôi phát hiện trong tiệm thuốc nói:
- Chúng ta đến đây bằng lối này, nhưng con đường ngầm ấy lại không thấy vẽ trên bản đồ, xem ra địa đạo trong tiệm thuốc mới được đào thêm sau khi người ta đã vẽ tấm bản đồ này. Mấy năm trở lại đây có còn thay đổi nào khác không, chúng ta cũng không thể nắm bắt được. Song từ tấm bản đồ này mà quan sát, bốn phía đều là núi và rừng rậm, lối thoát duy nhất có thể là sơn động này, nó cách một vành đai rừng phía sau mộ cổ đời Đường.
Số quần áo này được may theo kiểu trang phục của cách đây chừng hai mươi mấy năm về trước, mặc lên người cảm giác rất ngượng nghịu, lạ lẫm. Ba chúng tôi sau một hồi thương lượng, quyết định để A Hào nghỉ ngơi một chút, đợi vết thương lành lặn một chút sẽ theo bản đồ tìm đường ra khỏi nơi này.
Vừa rồi do phải cật lực chiến đấu với người giấy trong tàng thư các, nên Xú Ngư gục người nằm ngay bên cạnh A Hào rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cái chân tập tễnh của tôi giờ lại đau kinh khủng, nghĩ tới vết thương của A Hào diễn biến khó lường, rồi còn phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trước mắt, tôi không khỏi hoang mang phiền muộn, bèn ngồi dưới đất phì phèo từng đợt khói thuốc.
Đằng Minh Nguyệt ngồi cạnh tôi lại bắt đầu cất tiếng khóc thảm thiết. Lòng tôi đang phiền não, nghĩ bụng, phụ nữ không bao giờ làm người ta bớt lo, nhưng ngoài miệng vẫn phải dỗ ngọt an ủi:
- Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi thật hấp tấp, lẽ ra không nên nổi nóng với cô như vậy.
Đằng Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Không phải vì chuyện anh nổi cáu với tôi, là tôi lo cho A Hào và Lục Nhã Lan.
Tôi phát hiện cô ấy liên tục nắn mắt cá chân, hỏi cô ấy làm sao, nhưng cô ấy không chịu nói, vậy là tôi bèn dùng “vũ lực” kéo phăng chiếc giày của cô ra, thì ra chân cô ấy đã sưng phù lên như một chiếc bánh bao, tôi mới hỏi Đằng Minh Nguyệt:
- Chân cô bị sái sao không nói chúng tôi biết? Bị từ lúc nào vậy?
Đằng Minh Nguyệt cúi thấp đầu nói:
- Do lúc chạy ra khỏi tàng thư các không cẩn thận nên bị vấp ngã, đừng lo, tôi không muốn để mọi người phiền não thêm nữa.
Đoạn cô cầm lấy giá chữ thập đeo trên cổ lẩm nhẩm cầu nguyện.
Tôi lại càng cảm thấy áy náy hổ thẹn, bèn nói:
- Thật không ngờ….hóa ra cô cũng là tín đồ của chúa Giê su, chúng ta là người cùng chung giáo đồ đó
Đằng Minh Nguyệt nhìn tôi nói:
- Vậy thì hay quá, chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi người nhé?
- Thật ngại quá, tôi ra ngoài vội vàng nên không kịp mang theo thánh giá, khi nào quay về nhất định sẽ đeo lên người, cô cầu nguyện thay cho tôi nhé.
Nhưng tôi lại nghĩ bụng: “Mình có bao giờ chịu gò bó bởi tín ngưỡng đâu, giả dụ để mình cầu nguyện có khi lại phản tác dụng cũng không chừng”.
Đằng Minh Nguyệt nói:
- Anh đang gạt tôi đó à, ai lại đi quên giá chữ thập ở nhà như vậy chứ?
Tôi trộm nghĩ, nếu cứ bàn tiếp về chủ đề này kiểu gì cũng bị cô ấy phát hiện ra đang nói phét, vậy nên rất muốn lảng sang chủ đề khác, có điều mồm mép tôi lại mắc phải cái tật không bao giờ chịu nghe theo sự chỉ huy của não bộ, nghĩ gì không nói lại bật ra được một câu:
- Sau khi quay về chúng ta lấy nhau nhé?
Đằng Minh Nguyệt chưa nghe ra bèn hỏi:
- Cái gì ? Ai lấy ai cơ?
Tôi nghĩ đã buột miệng nói ra rồi thì dứt khoát phải nói chõ rõ ràng, vậy là dốc hết can đảm trịnh trọng nói:
- Anh phát hiện ra em chính là mẫu người mà anh thích, anh tính sẽ cầu hôn em, xưa nay anh khá tự tin về bản thân mình, nhưng….người có phẩm hạnh tốt và ngoại hình đẹp như em ắt hẳn sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi phải không? Có phải là có tầm năm trăm đại nam nhi đang theo đuổi em không? Nếu chỉ có khoảng bốn trăm người cạnh tranh thôi thì anh nhất định sẽ thắng.
Tâm tình Đằng Minh Nguyệt vốn đang bất ổn, lúc này bị tôi chọc ghẹo mà bật cười:
- Ồ….lấy anh cũng được đấy, tuy anh không có văn hóa gì, nhưng mà nhân phẩm cũng không xấu. Chỉ có điều…gia đình tôi rất gia giáo quy củ, nếu muốn lấy con gái của Đằng gia thì phải có sính lễ một triệu Nhân dân tệ tiền mặt làm lễ ra mắt
Câu nói này đủ dọa tôi chết khiếp, nghĩ bụng, cô gái này đúng là sư tử goặm miệng, tưởng tôi là ông trùm dầu mỏ chắc?
Đằng Minh Nguyệt thấy tôi thẫn thờ lại nói:
- Nhìn anh bị tôi dọa kìa, sợ rồi phải không? Ai thèm tiền thối của anh chứ, chỉ chọc chơi anh chút thôi mà.
Tôi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, e dè nói:
- Anh có thể…..đưa cho em tiền Yên Nhật được không?
Lúc này A Hào đã tỉnh lại, vừa may có thể giúp tôi thoát khỏi cái tình cảnh “éo le” này, tôi cùng Đằng Minh Nguyệt đi lại xem cậu ấy, thấy tinh thần có vẻ đã ổn hơn nhiều, chỉ có điều thể trạng vẫn rất yếu, cậu ấy bảo tôi lấy giúp cuốn sổ tay trong túi.
A Hào giở đến trang có phác họa bản đồ, nói:
- May là đã sao chép được tấm bản đồ đó, chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây, tớ thật sự không muốn phải bỏ mạng ở nơi này.
Tôi muốn để A Hào nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi tính, nhưng cậu ấy nhất quyết không nghe. Chỉ tay vào bản đồ giảng giải cho chúng tôi:
- Mọi người xem, đây chính là Miên Kinh Lầu chúng ta đã đi qua, ở phía dưới gò mả lớn này có một địa đạo (đường ngầm), ở trong sân của đại trạch đó cũng có địa đạo như vậy, hơn nữa hai địa đạo này liên tiếp thông nhau, tuyến đường ngầm dưới mặt đất được dùng nét đứt để ký hiệu, kết cấu bên dưới rất phức tạp. Quy mô dưới ngôi mộ này không nhỏ đâu, ở trung tâm còn được người ta đặc biệt vẽ một vòng tròn đỏ để kí hiệu, xem ra nó là nơi rất trong yếu đây.
A Hào lại chỉ vào cửa đường hầm lối ra mà chúng tôi phát hiện trong tiệm thuốc nói:
- Chúng ta đến đây bằng lối này, nhưng con đường ngầm ấy lại không thấy vẽ trên bản đồ, xem ra địa đạo trong tiệm thuốc mới được đào thêm sau khi người ta đã vẽ tấm bản đồ này. Mấy năm trở lại đây có còn thay đổi nào khác không, chúng ta cũng không thể nắm bắt được. Song từ tấm bản đồ này mà quan sát, bốn phía đều là núi và rừng rậm, lối thoát duy nhất có thể là sơn động này, nó cách một vành đai rừng phía sau mộ cổ đời Đường.
/50
|