Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 79 - Chương 79

/81


Thi Đại nhận tiểu thuyết từ tay Giang Bạch Nghiễn.

May mắn trong bất hạnh, Giang Bạch Nghiễn nhìn thấy nội dung trong sách, lại không biểu hiện một chút bất thường gì.

Hẳn là chàng quan tâm đến thể diện của nàng, mới không nhắc chữ nào, trực tiếp lướt qua.

Thật sự là người tốt đây mà.

Thi Đại nói tiếng cám ơn, ngồi lại bên cạnh Thẩm Lưu Sương, lẳng lặng đấm vào tờ bìa tiểu thuyết, như trẻ nhỏ xả giận.

Không biết cố gắng gì hết, sao mà khéo đến mức rơi ngay bên chân Giang Bạch Nghiễn kia chứ?

Yêu nữ ma giáo và thiếu hiệp chính đạo này không giữ được nữa rồi.

Liếc thấy động tác nhỏ của nàng, Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.

Chàng nào phải kẻ khờ khạo, đã sống mười bảy năm, tất nhiên biết hôn là gì.

Môi chạm môi, vì sao lại khiến nam nữ say đắm?

Môi trên và môi dưới của chàng tiếp xúc, chưa từng trải nghiệm vui sướng đặc biệt.

Huống hồ cánh môi mềm mại quá đỗi, xúc cảm cực nhẹ, còn xa mới thoải mái bằng đao kiếm lún vào da thịt.

Nhưng...nhớ lại niềm vui khi được Thi Đại vuốt ve, ngón tay Giang Bạch Nghiễn khẽ nhúc nhích, cọ vào mép trang sách.

Nếu là nàng, có lẽ cảm giác sẽ rất khác.

Những ngày tiếp theo vẫn bình yên, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn hiểu rõ nhưng không nói, không nhắc gì đến chuyện nhỏ kia.

Bách Lý Thanh Chi sắp xếp tuyến đường ổn thỏa, một ngày ba bữa chưa từng lặp lại, lúc nhàn rỗi còn phái người đưa điểm tâm vừa ra lò và cờ vây đến, cùng vài cuốn sách nhỏ giới thiệu phong tục tập quán Việt Châu.

Không tìm ra sơ suất gì.

Thi Đại rất hứng thú với nàng ta:

“Hẳn là việc làm ăn của Bách Lý Thanh Chi tốt lắm nhỉ?”

Diêm Thanh Hoan gật đầu, kiên nhẫn đáp:

“Nàng ta có năng khiếu kinh doanh, hiểu biết về vải vóc, đồ cổ và món ăn. Cha nương ta thường khen nàng ta thông minh giỏi giang, bảo ta và huynh trưởng, tỷ tỷ học hỏi nàng ta.”

Nói tóm lại, đây là con nhà người ta.

Diêm Thanh Hoan nghĩ ngợi:

“Bách Lý cô cô chẳng những thông minh, cũng rất tốt tính, không hề làm giá, những khi rảnh rỗi, thường chơi mã cầu với bọn ta.”

Trong ấn tượng, Bách Lý Thanh Chi luôn mỉm cười, rất giống Diêm Thanh Hoan khi vừa đến Trường An.

Chính là loại hình tâm tính trong sáng đơn thuần, từ nhỏ đã được nuông chiều đến lớn, nào hay nhân gian khó khăn.

Quan tâm cảnh ngộ của Thẩm Lưu Sương, Thi Đại hỏi tiếp:

“Huynh biết về nhà Bách Lý được bao nhiêu?”

“Bách Lý thị rất nổi tiếng ở Việt Châu.”

Diêm Thanh Hoan đáp:

“Nhà họ chẳng những làm ăn lớn, còn luyện đao qua nhiều thế hệ, có truyền thừa võ học. Không quá chút nào khi nói nhà họ nuôi đến ba ngàn môn khách, ai nấy đều là cao thủ dùng đao.”

Chính vì vậy, mười tám năm trước khi Bách Lý Sách bị một thương xuyên tim, đã gây ra sóng to gió lớn.

Nhìn chung ở Đại Chiêu này, thương thuật có thể đạt đến mức ấy, e rằng cũng chỉ lác đác vài người.

“Gia chủ hiện nay là Bách Lý Hoằng, đệ đệ ruột của Bách Lý Sách.”

Diêm Thanh Hoan biết gì nói đó:

“Là một người rộng rãi hiền lành, nghe nói không lâu trước đây vừa hiểu ra một bộ đao pháp, đang bế quan. Ông ta có tam đệ tên Bách Lý Tiêu, ta không rõ lắm.”

Hắn uống hớp trà, tỉ mỉ bổ sung:

“Chủ mẫu là Diệp Vãn Hành, xuất thân thế gia thương nhân, thủ đoạn kinh doanh cực kỳ ghê gớm...tính tình không tệ, rất dịu dàng.”

Lì xì năm mới khá nhiều.

Thẩm Lưu Sương là bạn hắn, Diêm Thanh Hoan sẽ không che giấu tất cả mọi chuyện liên quan đến Bách Lý thị.

Yên lặng một lúc, hắn chần chừ thở dài:

“Không ở lại nhà Bách Lý, thực ra cũng tốt.”

Thi Đại ngước mắt.

Diêm Thanh Hoan gác lại ý cười, nghiêm túc khẽ bảo:

“Bách Lý thị là gia tộc lớn nhất Việt Châu, trừ dòng chính ra, còn rất nhiều nhánh lẻ. Trong các thế gia đại tộc, người mưu toan nắm quyền nhiều không kể xiết, Bách Lý Hoằng từng bị ám sát mấy lần.”

Thẩm Lưu Sương là nữ nhi của gia chủ ngày trước, phụ mẫu qua đời, không có gốc rễ gì, rất khó đứng vững gót chân ở nhà Bách Lý.

Dẫu là ai, cũng không bằng lòng để nàng ta chia bớt một phần lợi ích của mình.

“Giang Nam rất tốt, Trường An cũng đâu kém gì.”

Thi Đại dựa vào người Thẩm Lưu Sương, cong mắt cọ nàng ta:

“Ở lại Trường An tốt lắm mà, chúng ta không nỡ xa tỷ tỷ.”

Vì thân phận xấu hổ này, Bách Lý thị không thể thật lòng tiếp nhận nàng ta, may mà ngoài Giang Nam, đã có nơi chân chính thuộc về nàng ta.

Thẩm Lưu Sương rũ mắt khẽ cười, xoa ót Thi Đại.

Có tiểu thuyết đọc, thời gian thoáng chốc trôi qua, Thi Đại ăn ngủ trên đường, vui vẻ thoải mái.

Xe ngựa tiến về trước, năm ngày sau đến Việt Châu, vừa đúng buổi ban trưa.

Giang Nam ngày xuân phong cảnh hữu tình, cỏ mọc xanh mướt, cây cối um tùm.

Thi Đại thò đầu ra ngoài từ xe ngựa, tầm mắt lướt qua tia nắng ấm áp, sắc xuân rạng ngời.

Một vùng xanh biếc tràn ra từ nhành liễu, như vẩy mực vẽ tranh, gọt giũa cả tòa thành.

Tường thành cao ngất, nhìn xa có thể trông thấy các tòa nhà nguy nga, nhìn gần lại là một hàng xe ngựa kéo dài.

Bách Lý Thanh Chi bước xuống xe ngựa, váy áo tung bay, cười nói:

“Nhị tẩu, tam ca.”

Hai chiếc xe ngựa phía trước nhất xa hoa sang trọng, toa xe được chạm khắc hoa văn ấn vàng, rèm cửa trang trí châu ngọc bốn màu, lụa mềm khẽ lay, là giao tiêu giá trị không tầm thường.

Mùi tiền ập đến, Thi Đại là kẻ phàm tục, trong đầu chẳng thể nhảy ra nhiều từ ngữ hình dung hoa mỹ, thoáng chốc chỉ còn dư lại 3 từ:

Giàu thật đó.

Một bàn tay trắng nõn vén rèm lụa, để lộ gương mặt xinh đẹp.

Nữ nhân cười nói:

“Lần này Thanh Chi đến Trường An, núi cao đường xa, ta và tam ca muội đến đón.”

Mấy ngày nay, hôm nào Bách Lý Thanh Chi cũng để bồ câu đưa thư, báo cáo tình huống gần nhất cho phía Việt Châu.

Nữ nhân nói xong ngừng lại một chốc:

“A Tương ở đâu?”

Tên thật của Thẩm Lưu Sương là Bách Lý Tương.

Thi Đại thầm nghĩ, nữ nhân ở xe ngựa đối diện, tám phần là chủ mẫu đương nhiệm, Diệp Vãn Hành.

Gia chủ Bách Lý Hoằng bế quan không gặp ai hết, Diệp Vãn Hành trở thành người đứng đầu.

Thẩm Lưu Sương vén rèm xe, giọng điệu bình tĩnh, không tự ti không kiêu ngạo:

“Phu nhân.”

Vừa lên tiếng, một nam tử trung niên ló đầu ra khỏi chiếc xe ngựa khác.

Trên dưới bốn mươi tuổi, ngũ quan cứng rắn, mặt mày vô cảm, sở hữu đôi mắt phượng tương tự Thẩm Lưu Sương.

Vị này là lão tam nhà Bách Lý, Bách Lý Tiêu.

Khác với thiện ý gần gũi của Bách Lý Thanh Chi, ánh mắt nam nhân nặng nề, không nói tiếng nào, đánh giá Thẩm Lưu Sương tỉ mỉ, tầm mắt dừng lại giữa mày mắt nàng ta.

Bách Lý Tiêu:

“Trở về thì tốt.”

Diệp Vãn Hành cong mắt mỉm cười, dịu dàng cất lời, trâm vàng hoa mai khảm ngọc cài trên tóc tỏa sáng lấp lánh:

“Bà chủ Mạnh và Thi chỉ huy sứ cũng đến Việt Châu, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp, vô cùng vinh hạnh.”

Mạnh Kha cười:

“Diệp phu nhân, hân hạnh.”

Mấy người này đều là lão hồ ly, nói chuyện cực kỳ kín kẽ.

Trò chuyện thêm một lúc, Diệp Vãn Hành lên tiếng đúng lúc:

“Khách quý đến cửa, gia đình đoàn tụ, đáng để chúc mừng. Chư vị ngồi xe ngựa mệt mỏi, không ngại thì cùng ta vào thành, đến Lãm Nguyệt Lâu nhé.”

“Đó là tửu lâu lớn nhất Việt Châu.”

Bách Lý Thanh Chi trở lại xe ngựa:

“Đi thôi, nếm thử món ăn Giang Nam của chúng ta.”

Lãm Nguyệt Lâu thuộc sở hữu của Bách Lý thị, chủ nhân phía sau là Bách Lý Hoằng.

Giàu có bậc nhất Giang Nam, Thi Đại ngồi xe ngựa, vẫn luôn ngóng ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ngạc nhiên thốt lên.

Nếu xem Trường An là nơi mỹ nhân khuynh thành đầy đặn sang trọng, Giang Nam chắc chắn là nữ nhân thướt tha yểu điệu đa tình.

Chồi non mới nhú nơi đầu cành, chim yến xây tổ dưới mái hiên, giữa tiếng chim hót véo von, núi sông duyên dáng, vườn cây tựa tranh.

Phố dài liên miên, lụa đỏ mười trượng, đâu đâu cũng có đình đài lầu các tinh xảo xinh đẹp, thấp thoáng sắc liễu xanh mướt.

Phong cảnh dịu dàng khiến lòng người thanh thản.

Khí thế xe ngựa lớn mạnh, không ít người đi đường dừng chân ngắm nghía, biết là Bách Lý thị, xôn xao vỡ lẽ.

Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà cao lớn, Thi Đại được Thẩm Lưu Sương dìu xuống, bước vào trong, thoáng ngơ ngác.

Nơi này không có khách khứa nào khác.

Một không gian rộng lớn nhường này, chỉ có vài hàng đồng tử và thị nữ cung kính đứng chờ hai bên.

Tiếng nhạc chậm rãi, quấn quýt không ngừng, hương tử đàn ập tới, lẽ ra phải là tửu lâu đầy khách, lúc này lại có vẻ tĩnh lặng buồn tẻ.

Một nữ tử váy đỏ bước lên đón tiếp, cười nói tự nhiên:

“Các vị đại nhân, xin mời.”

Tòa nhà này đã được bao trọn gói.

Thi Đại không kiềm được thầm than, không hổ là vọng tộc giàu có.

Theo nữ nhân váy đỏ ngồi vào chỗ, từng món ngon dần dần bày lên, sắc hương vị đủ đầy.

Nhưng rõ ràng, không một ai đặt tâm tư vào món ăn.

“Đa tạ Thi đại nhân và Mạnh phu nhân đã thu nhận A Tương.”

Diệp Vãn Hành lên tiếng:

“Nếu không có hai vị, chẳng biết phải đến ngày tháng năm nào, chúng ta mới có thể gặp lại A Tương.”

Nói trực tiếp hơn, may nhờ Mạnh Kha đã cứu Thẩm Lưu Sương hơi thở thoi thóp, nếu không nàng ta chẳng sống nổi qua một tuổi.

Bà ta kính rượu, đoạn nhìn sang Thẩm Lưu Sương:

“Nghe Thanh Chi nói, con không thích rầm rộ. Nhưng con là nữ nhi của đại ca đại tẩu, tất nhiên phải gặp mặt tất cả người nhà một lần. Mấy ngày sau, sẽ tổ chức tiệc nhà cho con.”

Thẩm Lưu Sương vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng không thay đổi:

“Đa tạ.”

Không liên quan gì đến chuyện nhận thân, Thi Đại cắn một miếng cá hấp đặc sản Giang Nam, yên tĩnh lắng nghe.

Giữa lúc lịch sự người tới ta đi, cuối cùng Diệp Vãn Hành cất lời:

“Con...không định ở lại nhà Bách Lý sao?”

Vừa nói xong, vài người trên bàn cùng lúc ngước mắt.

“Phải.”

Chỉ mỗi Thẩm Lưu Sương chẳng hề biến sắc, bình tĩnh cười đáp:

“Ta lớn lên ở Trường An, nếu đến Giang Nam, sợ mình không quen.”

Thi Đại nghiêng mắt, nhìn một nam một nữ cách đó không xa.

Diệp Vãn Hành như có điều suy nghĩ, ngần ngừ gật đầu:

“Con đã đến độ tuổi hiểu chuyện, tự có quyết định của mình. Muốn ở lại Trường An, chúng ta cũng không ép buộc.”



Thi Đại thầm nghĩ, vị chủ mẫu này có lẽ đã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Thẩm Lưu Sương rơi xuống sông mất tích, chỉ mới vài tháng tuổi, xét đến tình cảm giữa Diệp Vãn Hành và nàng ta, cực kỳ mỏng manh.

Giữa bữa tiệc trông thì trò chuyện câu được câu chăng, thực tế xen vài lời thăm dò, nụ cười ẩn vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Bên kia, đôi mắt Bách Lý Tiêu u ám:

“Gặp chuyện khó khăn ở Trường An, đến tìm chúng ta là được.”

Thẩm Lưu Sương biết nghe lời phải:

“Đa tạ tam thúc.”

“Chuyện cha nương con, đến nay vẫn chưa có kết quả.”

Sắc mặt Diệp Vãn Hành hơi u tối:

“Con có thể sống sót, thực sự là ông trời thương xót...yên tâm, chúng ta vẫn đang điều tra tai họa chiếc thuyền kia, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cha nương con.”

Bà ta khẽ than:

“Lần đầu mọi người đến Việt Châu phải không? Nếu làm việc cho Trấn Ách Ti, hẳn sẽ hứng thú với đại hội võ thuật, ngày mai là trận cuối cùng quyết định thắng thua.”

Mạnh Kha khá hào hứng với chuyện này:

“Sắp thi xong rồi sao?”

“Trận cuối, đáng xem nhất.”

Bách Lý Thanh Chi cười bảo:

“Chờ họ đánh xong, khách xem có thể lên đài bàn luận, rất sôi nổi.”

Thi Đại thuận nước đẩy thuyền:

“Ngày mai là hai người nào thi đấu ạ?”

Diệp Vãn Hành:

“Huyễn thuật sư và thợ rối bóng.”

Thợ rối bóng?

Từ này quá mới mẻ, Thi Đại tìm kiếm trong ký ức một lượt.

Rối bóng là kịch dân gian truyền thống ở Đại Chiêu, thông thường dùng giấy cứng để tạo hình nhân vật, lợi dụng rọi bóng để biểu diễn.

Thợ rối bóng giỏi cắt giấy thành thật, hóa bóng thành thực thể...

Ví dụ sau khi cắt ra hình dáng thanh đao, ngưng tụ bóng đen, hóa thành mũi đao sắc nhọn giữa không trung.

“Lần này thậm chí còn có nho sinh của thư viện Văn Uyên tham chiến, đáng tiếc đã thua thợ rối bóng.”

Diệp Vãn Hành cười nói:

“Ngày mai mọi người đến lôi đài sẽ gặp được họ.”

Chủ đề thay đối, không khí nhẹ nhàng hơn không ít.

Diệp Vãn Hành tiếp đón chu đoán ổn thỏa, làm tròn trách nhiệm chủ nhà, ăn no uống say xong, Bách Lý Thanh Chi chủ động đề nghị dẫn họ dạo quanh Việt Châu.

“Cũng được.”

Mạnh Kha đáp:

“Ta và Kính Thừa còn có việc, đến Trấn Ách Ti Việt Châu xem thử. Các con cứ theo Thanh Chi cô nương và tiểu Diêm, đỡ hơn quanh quẩn lung tung.”

Rốt cuộc có thể ngắm Giang Nam đàng hoàng rồi.

Thi Đại vui vẻ nhướng mày:

“Dạ!”

Ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, tiếng ồn ào chợ búa lọt vào tai như thủy triều.

Thi Đại ôm A Ly quan sát xung quanh, phát hiện đây là đoạn đường cực kỳ sầm uất của Việt Châu, người ngựa như nước, nơi nào cũng có tiếng đàn tiếng tiêu.

Cạnh Lãm Nguyệt Lâu là một tòa nhà rộng rãi xinh đẹp, xung quanh nạm vàng khảm bạc, trước cửa gỗ son là những dây chuông vàng vang tiếng leng keng.

“Đó là Trân Bảo Các, cửa hàng châu báu lớn nhất Giang Nam.”

Diêm Thanh Hoan giải thích cho nàng:

“Muốn vào xem không?”

Đôi mắt Bách Lý Thanh Chi bừng sáng:

“Xem thử đi, mọi người ở Việt Châu, Bách Lý thị là chủ nhà, bao hết chi phí.”

Trân Bảo Các tên như ý nghĩa, bên trong có rất nhiều châu báu quý hiếm.

Thi Đại vừa bước vào, đã bị lấp lánh chói lóa đến độ phải nhắm tịt mắt.

Diêm Thanh Hoan và Bách Lý Thanh Chi là khách quen ở đây, tiểu nhị nhiệt tình đón tiếp:

“Bách Lý tiểu thư, Diêm công tử, muốn mua gì ạ?”

Diêm Thanh Hoan biết thói quen của nhóm Thi Đại, nhẹ nhàng đáp:

“Chúng ta tự mình dạo quanh là...”

Hắn còn chưa nói xong, đã có ba thanh niên cao to cường tráng bước tới, dường như đã uống rượu, men say chếnh choáng đến gần, đụng vào vai hắn.

Nam nhân dẫn đầu mỉm cười không buồn để ý, lướt ngang Giang Bạch Nghiễn:

“Xin lỗi.”

Diêm Thanh Hoan lắc đầu:

“Không sao.”

Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng, tầm mắt dừng lại một thoáng ngắn ngủi ở bóng lưng đám người đó.

Thi Đại chú ý đến vẻ khựng lại của chàng, thuận thế nhìn qua.

Ba người nam nhân khoác áo gấm, nhìn cách ăn vận và khí chất, không giống người giàu có.

Trừ chuyện đó, nàng không nhận ra có điểm gì đặc biệt.

Giang Bạch Nghiễn đánh giá họ làm gì nhỉ?

Thi Đại ngẫm nghĩ, nghe Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Mọi người dạo trước, ta đi rồi về ngay.”

Thi Đại:

“Huynh đi đâu vậy?”

“Vừa nãy người kia lướt ngang, trộm túi tiền của ta.”

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Sẽ về nhanh thôi, không lâu đâu.”

Khách đến Trân Bảo Các phần lớn đều là người giàu có, hiển nhiên trộm cướp cũng xuất hiện thường xuyên.

Chàng xoay người rời đi, không ở lại thêm.

A Ly rụt người lại trong lòng Thi Đại, lỗ tai hơi nhúc nhích.

Bách Lý Thanh Chi kinh doanh đồ cổ, khả năng giám định bảo vật khá ổn, vừa đi vừa giới thiệu:

“Đây là bảo ngọc mang về từ Tây Vực, bên cạnh là hàn thạch cực bắc.”

Trừ châu báu, nơi này thậm chí còn có thiên sơn tuyết liên trăm năm, và bút vẽ đã tổn hại của họa trung tiên.

Thi Đại lắng nghe với vẻ đầy mới mẻ, bước chân bỗng khựng lại.

Khóe mắt liếc qua bảo vật quý giá được sắp xếp chỉnh tề, nàng trông thấy một vệt sắc xanh.

Là vảy.

Vài phiến vảy lấp lánh sắc xanh, đường cong mượt mà.

Bên cạnh chúng, là những viên ngọc càng thêm sáng trong óng ánh.

“Ôi...vậy mà lại có nước mắt giao nhân.”

Bách Lý Thanh Chi sửng sốt, hiếm khi lộ ra vài phần hứng thú:

“Đẹp quá.”

Thi Đại lại cau mày.

Giao nhân hiếm thấy, nước mắt giao nhân càng khó cầu, vì trong trẻo sáng bóng, rất được ưa thích.

Chuyện giam cầm truy sát giao nhân, từng xảy ra khắp nơi trên Đại Chiêu.

Thuở nhỏ Giang Bạch Nghiễn từng bị tà tu ngược đãi trăm bề, chỉ vì muốn lấy nước mắt của chàng.

“Chẳng phải Bách Lý tiểu thư luôn hứng thú với nước mắt giao nhân sao?”

Tiểu nhị nhiệt tình nói:

“Mấy thứ này đều là hàng cao cấp.”

“Trước đây chỗ này không có.”

Bách Lý Thanh Chi nhướng mày:

“Gần đây mới thu được à?”

Tiểu nhị gật đầu:

“Đúng ạ.”

Thi Đại yên lặng một lúc, bỗng lên tiếng hỏi:

“Thu được từ đâu?”

“Chuyện này...”

Tiểu nhị mỉm cười xin lỗi:

“Trân Bảo Các không tiết lộ thân phận người bán, xin lỗi tiểu thư.”

Hắn ta vừa dứt lời, Thi Đại đã ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc.

Nghiêng mắt nhìn qua, chẳng biết lúc nào Giang Bạch Nghiễn đã trở lại Trân Bảo Các, lặng lẽ đứng cạnh nàng, cũng đang nhìn vài viên ngọc bày ra đó.

Quan sát sắc mặt chàng, không khác gì bình thường, đáy mắt chẳng chút gợn sóng, có vẻ lười nhác.

Thi Đại chớp mắt, Giang Bạch Nghiễn di chuyển ánh nhìn về phía nàng.

Biểu cảm như cười như không, dường như đang hờ hững hỏi: Sao vậy?

Thi Đại: “...”

Thi Đại rời mắt:

“Huynh tìm được túi tiền rồi hả?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Ừm.”

A Ly yên lặng không lên tiếng, khẽ hít mũi, nghi ngờ chớp mắt.

Lạ thật, không có mùi máu tanh.

Nó vốn tưởng Giang Bạch Nghiễn nhân lúc nãy ra ngoài giết người...

Nhóm Thi Đại không ngửi ra được, nhưng nó lại rất rõ ràng, nam nhân ban nãy đụng trúng Diêm Thanh Hoan, có hơi thở của giao nhân.

Nhưng rõ ràng gã là con người.

Nếu không ngoài dự đoán, nước mắt và vảy giao nhân kia, do ba tên thanh niên bán.

Bọn chúng lấy được từ đâu?

Đây là vấn đề khiến người ta phải nghĩ ngợi sâu xa.

Từ lúc Giang Bạch Nghiễn ra ngoài đến khi trở về, chẳng qua chỉ mất thời gian một chén trà, y phục chẳng rối loạn, trên người cũng không nhiễm mùi máu.

Chàng đã làm gì?

A Ly tuyệt đối không tin, chàng lại bị người ta trộm túi tiền.

Kế tiếp không có gì khác thường.

Diêm Thanh Hoan và Bách Lý Thanh Chi đều có tính cách rất dễ qua lại, dẫn họ dạo từ nam sang bắc, ngắm trọn Việt Châu vào đáy mắt.

Dẫu là Thi Vân Thanh tính tình quái gỡ, ánh mắt cũng tràn đầy mới mẻ ngơ ngác, được ca ca tỷ tỷ nhét bánh kẹo đầy miệng, bụng cũng tròn vo.

Việt Châu gần biển, ngặt nỗi lúc này trời đã tối cũng quá mệt, chẳng còn hơi sức đâu đến bờ biển.



Bách Lý Thanh Chi đảm bảo, qua mấy ngày nữa sẽ dẫn Thi Đại ra biển nhặt vỏ ốc.

“Giang Nam không tệ nhỉ?”

Giơ tay vươn vai, Bách Lý Thanh Chi cười bảo:

“Sắp đến giờ hợi rồi, ta dẫn mọi người đến nhà Bách Lý. Nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn đại hội đấu võ nữa.”

Nửa đêm giờ tý, Việt Châu Nam Hải.

Trăng lạnh treo giữa trời, sóng biển vỗ vào tảng đá, bãi cát không một bóng người, một chiếc thuyền neo bên bờ.

Sắc trời tối mịt, từ ngoài nhìn qua, trong thuyền không còn ánh nến, tĩnh lặng u ám.

Trong phòng tối không người biết ở đuôi thuyền, một vệt sáng mờ soi chiếu gương mặt với biểu cảm khác nhau của ba gã nam nhân.

“Hôm nay hên thật.”

Thanh niên cao ráo uống một hớp rượu mạnh, cười lớn:

“Vậy mà bán được...bán được nhiều nước mắt giao nhân đến thế! Lão đại, chúng ta còn lại bao nhiêu?”

“Không có tiền đồ.”

Nam nhân được gọi “lão đại” sắc mặt u ám:

“Nếu giao nhân chưa chết, chúng ta còn kiếm được nhiều hơn.”

“Chẳng phải nhất thời lỡ tay sao.”

Một thanh niên cường tráng khác mỉm cười lấy lòng:

“Lúc bắt giao nhân kia, hắn đã mất nửa mạng rồi...Hầy, ai ngờ chỉ vừa róc vài miếng vảy, hắn lại kệt sức mất mạng.”

Bọn chúng không phải ngư dân bình thường, mà là con buôn chuyên săn giết yêu vật dưới biển bán kiếm tiền.

Giao nhân không phải ác yêu, theo luật pháp Đại Chiêu, nghiêm cấm tàn sát.

Nhưng Nam Hải mênh mông, ai mà biết bọn chúng làm gì?

Hôm qua là lần đầu bọn chúng gặp may, lúc lái thuyền đụng trúng giao nhân.

Ba huynh đệ đều là người luyện võ, đối phó giao nhân không thành vấn đề, nhân lúc không phòng bị rút đao khỏi vỏ, săn bắt thuận lợi suôn sẻ.

Nào ngờ, giao nhân bị thương quá nặng, lúc chúng khoét vảy đã không còn hơi thở.

“Bỏ đi.”

Lão đại thở dài, đáy mắt loáng thoáng tia sáng:

“Hắn mất mạng, vừa khéo tiện cho chúng ta lấy giao châu.”

Giao châu là nội đan của giao nhân, ngàn vàng khó cầu, giá trị liên thành.

Làm xong vụ này, bọn chúng sẽ phát tài.

“Theo ta thấy, giao nhân đáng chết.”

Nghĩ tới ngày tháng ăn no uống say sau này, lão tam lại nhấp một hớp rượu, cười lớn:

“Năm đó tà ma xuất thế, chẳng phải giao nhân gặp rủi ro trong đại chiến sao? Nếu không có Thư Thánh đuổi đến kịp lúc...”

Gã ta vừa ợ hơi, mơ màng liếc mắt, bỗng dưng cau mày.

Ánh nến lay lắt, mơ hồ không rõ, lờ mờ phác họa một bóng dáng thon dài.

Là...người?

Nhưng ba huynh đệ gã ta đang ở bên bàn, sao lại có người ngoài...

Đột nhiên nhận ra điều bất ổn, lão tam tỉnh rượu hơn phân nửa:

“Ai?”

Lão đại lão nhị đề phòng, rút đao.

Nhìn kỹ lại, ngoài cửa nào có bóng người.

Cửa nhỏ trong phòng tối không biết mở ra từ khi nào, nước xuân ẩm lạnh, len lỏi vào như dây leo.

Không hình không bóng, hơi lạnh thấu xương, làm da đầu người ta tê dại.

“Cửa, cửa bị sao thế?”

Lão nhị cảnh giác nói:

“Lão tam, đệ vào sau cùng, có phải quên đóng...”

Hắn ta còn chưa kịp nói hết.

Ngay sau đó là một tiếng gào thét bén nhọn.

Kiếm phong sắc bén xen lẫn khí thế tàn sát, chỉ chớp mắt đã chặt đứt chân trái và tay phải của hắn ta, máu tươi văng tung tóe.

Biến cố kéo đến không kịp phòng bị, mặt mày lão tam vàng vọt, lão đại siết chặt thanh đao:

“Ai?”

Như đang đáp lại gã, một bàn tay trắng lạnh thon dài thò vào từ bên ngoài cửa gỗ mở hờ.

Đầu ngón tay đặt nhẹ lên khung cửa, chẳng cần dùng sức, cửa gỗ đã mở ra.

Là một thiếu niên xa lạ.

Toàn thân bạch y, một tay cầm kiếm, quái dị là khóe môi chàng khẽ cong, vậy mà đang cười.

Đây là một gương mặt cực kỳ có tính mê hoặc, trong sáng tuấn tú, ánh mắt đượm tình, lúc nhìn ai đó như đang dụ dỗ câu hồn.

Nếu không phải trường kiếm trong tay chàng sát khí ngút trời, rất khó tưởng tượng, vừa nãy chính chàng đã chém đứt tay chân của lão nhị.

“Ngươi...”

Bị sát khí ùn ùn kéo đến khiến hai chân mềm nhũn, lão đại run rẩy nói:

“Ngươi là ai?'

Lão tam sợ đến chẳng nói nên lời.

Giang Bạch Nghiễn không đáp, lặng lẽ cười.

Chàng cảm nhận được hơi thở đồng loại trên người ba kẻ này, sau khi lấy cớ “túi tiền bị trộm” rời khỏi Trân Bảo Các, bèn theo sát sau lưng.

Ba tên nam nhân này uống rượu, ý thức không tỉnh táo, rất có thể sẽ về nhà nghỉ ngơi.

Giang Bạch Nghiễn kiên nhẫn theo sau, quả nhiên thấy chúng bước lên con thuyền neo ngay bờ biển.

Tất nhiên chàng sẽ không thẳng thừng giết chúng, trên người nhuốm mùi máu, trở về Trân Bảo Các sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Giết người phải nhân lúc đêm khuya vắng vẻ.

Trăng mờ gió lạnh, chính là thời cơ tốt nhất.

Sau khi về nhà Bách Lý, chờ tất cả mọi người nghỉ ngơi, Giang Bạch Nghiễn một mình đến đây.

Cứ thế, sẽ xóa sạch hiềm nghi của chàng...

Thời gian, địa điểm, động cơ, ba người trên thuyền chết thảm, không hề dính líu gì đến Giang Bạch Nghiễn.

Chàng không quen biết chúng, thời gian xảy ra vụ án, vẫn đang nghỉ ngơi trong tòa nhà lớn của Bách Lý thị.

Rũ mắt xuống, tầm nhìn chạm phải bàn gỗ.

Một viên ngọc tròn tỏa sáng dịu nhẹ như sắc trăng, linh khí ẩn bên trong, tựa như ảo mộng.

Giao châu.

“Ngươi, ngươi muốn cái đó?”

Lão đại là người biết điều nhất, rõ mình không đủ thực lực, cắn răng nói:

“Đừng ra tay, cái này cho ngươi.”

Giang Bạch Nghiễn vẫn không trả lời, chỉ cười khẽ.

Thoáng chốc, mũi kiếm bật ra.

Kiếm khí sắc bén, phản chiếu ánh nến, như cầu vồng trắng rực rỡ.

Lão đại giơ tay vung đao, đao kiếm chạm nhau, hổ khẩu đau nhức.

Suýt nữa gã đã buông tay, làm rơi đao của mình.

Đối phương lại như nhàn nhã dạo bước, tiện tay vung kiếm, giọng điệu chậm rãi ung dung:

“Trong thuyền có giao nhân?”

Đánh không lại.

Người này thân pháp quỷ dị, kiếm thuật khiếp người, lúc này hất tung đại đao cũng chỉ như khều một chiếc lông vũ.

Lão đại run lẩy bẩy:

“Vốn là có, nhưng tối qua chết, chết rồi, ở cửa ngầm sau bàn.”

Ánh mắt gã nhúc nhích, liếc thấy lão tam nhặt trường đao, đột nhiên chém về phía thiếu niên.

Không đợi gã mừng thầm, Giang Bạch Nghiễn đã xoay chuyển kiếm thế, lách người tránh khỏi đòn đánh lén sau lưng, trở tay đâm vào ngực lão tam.

Rút kiếm, máu tuôn như suối.

Bên tai vang lên tiếng lão tam nặng nề ngã xuống, trước khi chết là nỗi kinh hoảng trước nay chưa từng có.

Vành mắt lão đại nóng bừng, hai chân run rẩy:

“Ngươi muốn gì? Ta cho ngươi hết!”

Đáng chết.

Sao gã lại trêu chọc tên ôn thần này kia chứ?

Nơi tầm mắt nhìn thấy, áo trắng của người ấy nhuốm đầy máu, một bên gò má dính chất lỏng tanh đỏ bắn ra từ ngực lão tam, dung mạo tựa ác quỷ, sát khí và tà khí khiến người ta run sợ.

Bên kia vẫn trắng nõn sạch sẽ, như cây ngọc trong sáng, dịu dàng chẳng tỳ vết.

Ánh mắt liếc nhanh, nhìn ra sau bàn.

Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn nhìn nam nhân kia lấy một cái, Đoạn Thủy quét ngang, chặt đứt cánh tay cầm đao của gã.

Vài giọt máu tươi bắn lên gò má, Giang Bạch Nghiễn cười giễu.

Giao nhân, nước mắt, giao châu.

Bị người ta xem như đồ chơi tùy ý tra tấn nhục nhã, giống như trò đùa

Buồn cười lại đau thương nhường ấy.

Nam nhân trước mắt cũng từng róc vảy giao nhân, nhìn máu thịt co cụm, thoải mái cười lớn sao?

Giang Bạch Nghiễn lười nghĩ kỹ.

Đã lâu chưa từng giết người, không chỉ chàng, Đoạn Thủy cũng tìm lại cảm giác hân hoan lâu rồi chưa có, phát ra tiếng vang yếu ớt.

Hờ hững tiến lên một bước, Giang Bạch Nghiễn nghe nam nhân khàn giọng kêu.

Rất lạ, đối phương chẳng hề nhìn chàng mà bỗng dưng trợn to mắt, nhìn chằm chằm ra cửa.

Ngoài cửa có người.

Đoạn thủy khẽ vang, Giang Bạch Nghiễn quay người lại theo bản năng, kiếm thế hung hãn, khựng lại giữa không trung.

Gió biển và sắc trăng bị ngăn cách bên ngoài, khoang thuyền cực kỳ yên ắng, gần như tĩnh mịch.

“Cứu, cứu mạng!”

Nam nhân toàn thân đầy máu mềm oặt dưới đất, cố hết sức gào lên:

“Tên điên này...đang giết người!”

Ánh nến lung lay, chiếu sáng bóng người quen thuộc ngoài cửa.

Hàng mày thoáng vẻ nặng nề, mắt hạnh đen láy, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Bạch Nghiễn, hồ ly trắng được nàng ôm trong lòng trợn to hai mắt.

Nơi mũi kiếm hướng tới, tầm mắt Thi Đại lướt qua chàng, liếc nhìn máu thịt bẩn thỉu đầy đất.

Giang Bạch Nghiễn không hiểu được vẻ mặt nàng.

Chẳng ai lên tiếng.

Trong tiếng rên la đau đớn vùng vẫy của nam nhân, Đoạn Thủy run nhẹ, kêu vang như nức nở.

Thi Đại không có lý do gì để xuất hiện ở đây.

Lồng ngực trống rỗng như bị khoét đi một miếng, sát ý tan hết, chỉ còn sót lại nỗi chật vật khó tả.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng, yết hầu nhúc nhích.

Nóng đến cùng cực, cũng đau đến tột cùng.

Như nuốt phải đốm lửa.

/81

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status