Triền miên trên sân vận động(H)
Ngày gió êm sóng lặng đã qua được ba ngày.
Bạn Hùng nào đó vẫn luôn duy trì chân thành cùng lễ độ làm người ta không dám tin, thế là Tang Vãn Cách cũng từng bước một từ từ buông xuống phòng bị, mà quên ông bà ta thường dạy chó sủa thì không cắn người, cắn người thì chó không sủa rồi.
Cho nên, khi cô đi ngang qua sân thể dục bị người nào đó vươn tay kéo vào lòng thì giật bắn cả mình. Nếu không phải có tiếng nói thô ráp của người đàn ông ở phía sau nói nhỏ một tiếng: Là tôi, cô sẽ thét chói tai cũng không chừng.
Đầu gấu!
Cô vừa định nói chuyện, liền bị bàn tay của ai đó lần mò vào bộ đồ công sở tức đỏ mặt." Anh, anh buông ra!"
Cô quẫn bách mặt đỏ bừng, cả người giống như tôm luộc, thiếu chút nữa giận đến bốc khói.
Bạn Hùng chết không biết xấu hổ, chết cũng không biết xấu hổ nói: "Không, buông!"
"Anh ──" Tang Vãn Cách liều mạng muốn tránh thoát khỏi bàn tay gấu của ai kia, đôi mắt to đầy tức giận thở phì phò trừng qua, " Anh đã nói sẽ không khi dễ tôi!"
Đã biết bạn Hùng nào đó là loại người lật lọng phản lời mà, hoàn toàn không nên tin tưởng hắn! Sắc lang, hắn hết thuốc chữa rồi, tuyệt đối hết thuốc chữa rồi!!
Miệng rộng toét ra một nụ cười, cúi đầu gặm một cái trên chiếc gáy thơm phức trơn mềm của mỹ nhân, đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh da thịt thơm ngào ngạt này đảo quanh qua lại, thỉnh thoảng dùng hàm răng bén nhọn cắn một cái, cảm giác tê dại đến tận xương, từ lòng bàn chân vọt lên một dòng điện kỳ dị, làm thân thể Tang Vãn Cách trong nháy mắt mềm nhũn, chỉ có thể mềm mại dựa vào trong ngực hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn mê người phát ra tiếng rên rỉ nhàn nhạt, cổ của cô từ trước đến giờ là địa phương cực kỳ nhạy cảm, cho dù hắn chỉ thổi khí cũng có thể làm cho cô mềm nhũn, Tang Vãn Cách mình cũng biết, cho nên cô cực ít mặc quần áo không có cổ áo từ khi gặp hắn.
Nhưng lúc đi làm sau khi cởi áo khoác xuống cũng chỉ còn lại có bộ đồ công sở đơn giản cùng với áo sơ mi trắng, mặc dù có thể che kín cổ, nhưng chỉ cần vạch nhẹ là đã có thể vạch ra." Anh... Ách... Xấu xa..."
Kèm theo gặm cắn nóng bỏng của bạn Hùng,, khóe mắt của Tang Vãn Cách cũng bởi vì khoái cảm mà ngân ngấn nước mắt.
Rõ ràng là bàn tay to như gấu, nhưng trình độ linh hoạt không khác gì con cá trơn tuột, dễ dàng liền đem nút áo của cô cởi ra, sau đó từ cổ áo sơ mi duỗi tay vào, chiếm lấy một bên ngực rất tròn, rất đầy đặn nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi cũng lướt lên trên hai gò má xinh đẹp của cô, còn phách lối cười ha hả." Anh vốn xấu xa, công chúa không phải rất rõ ràng sao?"
Nói xong, đầu ngón tay tràn đầy ác ý nắm được đỉnh nụ hoa rất tròn, nhẹ nhàng lôi kéo ra bên ngoài, nhất thời đổi lấy giai nhân duyên dáng kêu to một tiếng.
Ha ha... Hắn chính là thích làm chuyện xấu với cô, để cho cô cũng không thể giữ vững thái độ lãnh đạm xa cách trước mặt hắn, má phấn kiều diễm chỉ có thể như hoa đào nở rộ dưới thân hắn.
“Buông ra, buông ra nhanh lên... Nơi này là trường học đó!" Sợ hãi bị người ta phát hiện sợ hãi làm thân thể mềm mại càng thêm nhạy cảm, thanh âm Tang Vãn Cách run rẩy, mắt đẹp không ngừng nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ sợ có người đi tới, nếu thực sự như thế, cô sẽ không còn mặt mũi nào ở lại trong trường học nữa rồi!
"Buông tôi ra nhanh lên một chút... Xin anh... Đừng ở chỗ này ──" Cô chợt cắn chặt môi dưới, khó chịu nhắm mắt lại.
Hùng Thần Giai làm sao chịu thả cô, bàn tay dễ dàng liền giữ chặt vòng eo không ngừng giãy dụa của cô, đồng thời như trừng phạt ở chiếc cổ trắng của cô cắn một cái.
Bàn tay đang làm càn ở trước ngực cô đoán chừng cô không dám lớn tiếng kêu la, thế là càng them xấu xa không ngừng mân mê. Cuối cùng, còn ngại chưa đủ, lại đem áo sơ mi của cô vén lên cao, lộ ra bầu ngực sữa tròn trịa được bao bọc bởi chiếc áo lót màu trắng.
"Ực" một tiếng, Hùng Thần Giai miễn cưỡng khắc chế thiếu chút nữa lý trí không cánh mà bay, nuốt ực một ngụm nước miếng, không nói hai lời liền đem đầu vùi vào bầu ngực mềm mại, dùng sức gặm cắn liếm mút, khiến cho Tang Vãn Cách cứng cả ngón chân, eo nhỏ nhắn lui về phía sau, muốn né tránh hắn đùa bỡn, nhưng cũng chỉ uổng công, vẫn bị hắn ôm vào trong ngực thật chặt không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý cợt nhã.
Ngày gió êm sóng lặng đã qua được ba ngày.
Bạn Hùng nào đó vẫn luôn duy trì chân thành cùng lễ độ làm người ta không dám tin, thế là Tang Vãn Cách cũng từng bước một từ từ buông xuống phòng bị, mà quên ông bà ta thường dạy chó sủa thì không cắn người, cắn người thì chó không sủa rồi.
Cho nên, khi cô đi ngang qua sân thể dục bị người nào đó vươn tay kéo vào lòng thì giật bắn cả mình. Nếu không phải có tiếng nói thô ráp của người đàn ông ở phía sau nói nhỏ một tiếng: Là tôi, cô sẽ thét chói tai cũng không chừng.
Đầu gấu!
Cô vừa định nói chuyện, liền bị bàn tay của ai đó lần mò vào bộ đồ công sở tức đỏ mặt." Anh, anh buông ra!"
Cô quẫn bách mặt đỏ bừng, cả người giống như tôm luộc, thiếu chút nữa giận đến bốc khói.
Bạn Hùng chết không biết xấu hổ, chết cũng không biết xấu hổ nói: "Không, buông!"
"Anh ──" Tang Vãn Cách liều mạng muốn tránh thoát khỏi bàn tay gấu của ai kia, đôi mắt to đầy tức giận thở phì phò trừng qua, " Anh đã nói sẽ không khi dễ tôi!"
Đã biết bạn Hùng nào đó là loại người lật lọng phản lời mà, hoàn toàn không nên tin tưởng hắn! Sắc lang, hắn hết thuốc chữa rồi, tuyệt đối hết thuốc chữa rồi!!
Miệng rộng toét ra một nụ cười, cúi đầu gặm một cái trên chiếc gáy thơm phức trơn mềm của mỹ nhân, đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh da thịt thơm ngào ngạt này đảo quanh qua lại, thỉnh thoảng dùng hàm răng bén nhọn cắn một cái, cảm giác tê dại đến tận xương, từ lòng bàn chân vọt lên một dòng điện kỳ dị, làm thân thể Tang Vãn Cách trong nháy mắt mềm nhũn, chỉ có thể mềm mại dựa vào trong ngực hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn mê người phát ra tiếng rên rỉ nhàn nhạt, cổ của cô từ trước đến giờ là địa phương cực kỳ nhạy cảm, cho dù hắn chỉ thổi khí cũng có thể làm cho cô mềm nhũn, Tang Vãn Cách mình cũng biết, cho nên cô cực ít mặc quần áo không có cổ áo từ khi gặp hắn.
Nhưng lúc đi làm sau khi cởi áo khoác xuống cũng chỉ còn lại có bộ đồ công sở đơn giản cùng với áo sơ mi trắng, mặc dù có thể che kín cổ, nhưng chỉ cần vạch nhẹ là đã có thể vạch ra." Anh... Ách... Xấu xa..."
Kèm theo gặm cắn nóng bỏng của bạn Hùng,, khóe mắt của Tang Vãn Cách cũng bởi vì khoái cảm mà ngân ngấn nước mắt.
Rõ ràng là bàn tay to như gấu, nhưng trình độ linh hoạt không khác gì con cá trơn tuột, dễ dàng liền đem nút áo của cô cởi ra, sau đó từ cổ áo sơ mi duỗi tay vào, chiếm lấy một bên ngực rất tròn, rất đầy đặn nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi cũng lướt lên trên hai gò má xinh đẹp của cô, còn phách lối cười ha hả." Anh vốn xấu xa, công chúa không phải rất rõ ràng sao?"
Nói xong, đầu ngón tay tràn đầy ác ý nắm được đỉnh nụ hoa rất tròn, nhẹ nhàng lôi kéo ra bên ngoài, nhất thời đổi lấy giai nhân duyên dáng kêu to một tiếng.
Ha ha... Hắn chính là thích làm chuyện xấu với cô, để cho cô cũng không thể giữ vững thái độ lãnh đạm xa cách trước mặt hắn, má phấn kiều diễm chỉ có thể như hoa đào nở rộ dưới thân hắn.
“Buông ra, buông ra nhanh lên... Nơi này là trường học đó!" Sợ hãi bị người ta phát hiện sợ hãi làm thân thể mềm mại càng thêm nhạy cảm, thanh âm Tang Vãn Cách run rẩy, mắt đẹp không ngừng nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ sợ có người đi tới, nếu thực sự như thế, cô sẽ không còn mặt mũi nào ở lại trong trường học nữa rồi!
"Buông tôi ra nhanh lên một chút... Xin anh... Đừng ở chỗ này ──" Cô chợt cắn chặt môi dưới, khó chịu nhắm mắt lại.
Hùng Thần Giai làm sao chịu thả cô, bàn tay dễ dàng liền giữ chặt vòng eo không ngừng giãy dụa của cô, đồng thời như trừng phạt ở chiếc cổ trắng của cô cắn một cái.
Bàn tay đang làm càn ở trước ngực cô đoán chừng cô không dám lớn tiếng kêu la, thế là càng them xấu xa không ngừng mân mê. Cuối cùng, còn ngại chưa đủ, lại đem áo sơ mi của cô vén lên cao, lộ ra bầu ngực sữa tròn trịa được bao bọc bởi chiếc áo lót màu trắng.
"Ực" một tiếng, Hùng Thần Giai miễn cưỡng khắc chế thiếu chút nữa lý trí không cánh mà bay, nuốt ực một ngụm nước miếng, không nói hai lời liền đem đầu vùi vào bầu ngực mềm mại, dùng sức gặm cắn liếm mút, khiến cho Tang Vãn Cách cứng cả ngón chân, eo nhỏ nhắn lui về phía sau, muốn né tránh hắn đùa bỡn, nhưng cũng chỉ uổng công, vẫn bị hắn ôm vào trong ngực thật chặt không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý cợt nhã.
/197
|