Cứ như vậy lại không ra được (H)
Hùng Thần Giai mặt say mê hưởng thụ sự mềm mại từ tử cung bao vây, bờ mông gầy gò vẽ nên các vòng tròn, dùng kình long của mình ở trong tử cung ngập nước mà thăm dò xung quanh, thỉnh thoảng đụng chạm nơi này, thỉnh thoảng chạm nhẹ chỗ kia, nghĩ đến cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt to lớn của chính mình hắn liền thấy thoải mái vui vẻ, ở nơi địa phương ấm áp này mà tận tình chơi đùa.
Bảo bối của hắn thật sự rất non, non đến mức khiến cho hắn gần như muốn đem cô hung hăng xé rách sau đó nuốt xuống!
Ai cha,... Thật là muốn hung hăng cắm vào, đâmvào cô đến mức cô kêu khóc cầu xin tha thứ, ôm hắn nói yêu hắn!
Trong lòng nghĩ như vậy, động tác phía dưới liền bắt đầu không chịu khống chế, vừa cứng vừa thô gì đó ở trong tử cung đáng yêu mạnh mẽ đâm tới, khuấy động chung quanh, đem nơi non mịn bên trong làm cho hung hăng rung động.
Tang Vãn Cách khóc đến lợi hại hơn, cô cảm thấy trong thân thể có cái gì đó sắp tan mất, nhưng cảm giác thích thú giống như sắp đạt được đến cái gì, loại cảm giác kì quái này khiến cô mâu thuẫn và cảm thấy vô cùng lo lắng, hơn nữa, hơn nữa, người đàn ông trên người cô lại đang bộc phát ra một loại tâm tình điên loạn kịch liệt tấn công cô, không hề có chút để ý đến cô, chỉ sợ thân thể cô sẽ sớm bị hắn làm cho hỏng mất.
Đợi đến thời điểm Hùng Thần Giai lấy lại tinh thần, phát hiện cô gái kiều diễm bên dưới thân thể đã khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt tràn trề thấm ướt cả khuôn mặt.
Hắn chợt áy náy ôm lấy cô, luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi..." Bàn tay sờ sờ chỗ nhô ra càng thêm rõ ràng ở trên bụng, nhu tình ngàn vạn mà hỏi, "Đau không?"
"Anh đi ra, anh mau đi ra... Hu hu..." Tang Vãn Cách che khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thê thảm, mặc dù hắn dừng lại, nhưng cái kia vẫn còn ở trong tử cung của cô chơi đùa!" Sẽ hỏng mất... anh mau đi ra đi... Hu hu..."
Thấy cô khóc đáng thương như vậy, mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng cũng bị làm cho hoảng sợ tới mức trắng bệch, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ thở dài một cái, "Sẽ không hỏng, anh làm sao cam lòng đem em làm cho hỏng mất chữ?" Trên thế giới này chỉ có mỗi một người phụ nữ là cô mới có thể làm cho hắn “thức tỉnh” được, có thể làm cho dục vọng của hắn mọc lan tràn, đem cô làm cho hỏng mất, hắn về sau tìm ai tính phúc đây?!
Nghe hắn nói chuyện thật hoang đường!
Tang Vãn Cách hoàn toàn không tin tưởng lời nói của gã họ Hùng này nữa, hắn mà có khẩn thiết hơn nữa cũng vô ích! Người đàn ông này hoàn toàn là Sắc Ma chuyển thế, trừ làm và làm, liền không bao giờ nghĩ đến chuyện khác, hơn nữa, hắn bây giờ tựa hồ so với bảy năm trước tăng thêm sự kinh khủng, ít nhất bảy năm trước hắn sẽ không có khủng bố như vậy, đem “cái gì đó” nhét vào trong tử cung của cô!
Thấy cô thương tâm, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là chấp nhận cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn bị dọa sợ đến trắng bệch, lại gặm vài cái lên nụ hồng đang đứng thẳng của cô, đôi mắt đem lại nhìn đến một bên nụ hồng cũng đã sưng đỏ lên, cảm giác áy náy lúc trước lại tới.
Hắn mới vừa ở trong trường học cùng cô làm cho cô khóc, hiện tại lại để cho cô khóc lần nữa...
"Em thật sự đúng là một người làm từ nước mà, phía dưới đã nhiều nước, phía trên nước càng nhiều hơn!" Lầm bầm nói xong, hắn nâng lên một bầu ngực trắng ngần, dịu dàng ở đầu vú nho nhỏ liếm liếm, muốn lui thân ra ngoài, nhưng một giây kế tiếp, thân thể cao lớn liền cứng lại.
Tang Vãn Cách cũng sửng sốt, không hề khóc nữa.
Bởi vì, rất kỳ diệu, bọn họ mắc kẹt.
...
Một lát sau, Hùng Thần Giai không nhịn được lớn tiếng cười lên, cả phòng tắm cũng bắt đầu vang vọng tiếng cười cuồng dã của hắn, đinh tai nhức óc. Sau đó hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tang Vãn Cách, cố ý hù dọa cô: "Nếu đời này cũng không rút ra được, chúng ta dứt khoát làm một đôi dính liền với nhau như vậy cũng rất tốt!" Vĩnh viễn cắm vào cô như vậy, muốn cô, hơn nữa, bá chiếm cô.
Ai cũng đừng nghĩ tới giành.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách méo xệch, mắt thấy lại muốn bắt đầu khóc.
Hùng Thần Giai sợ tới mức vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên vừa hôn vừa dỗ dành:
"Ngoan, ngoan, đừng khóc đừng khóc, có biện pháp, sẽ rút ra được, chúng ta làm tiếp một lát, rất nhanh liền rút ra, được không?"
Nhìn người yêu kiều diễm nghe xong lời nói của mình ủy khuất hít hít mũi gật đầu một cái, Hùng Thần Giai lại bắt đầu hưng phấn.
Hùng Thần Giai mặt say mê hưởng thụ sự mềm mại từ tử cung bao vây, bờ mông gầy gò vẽ nên các vòng tròn, dùng kình long của mình ở trong tử cung ngập nước mà thăm dò xung quanh, thỉnh thoảng đụng chạm nơi này, thỉnh thoảng chạm nhẹ chỗ kia, nghĩ đến cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt to lớn của chính mình hắn liền thấy thoải mái vui vẻ, ở nơi địa phương ấm áp này mà tận tình chơi đùa.
Bảo bối của hắn thật sự rất non, non đến mức khiến cho hắn gần như muốn đem cô hung hăng xé rách sau đó nuốt xuống!
Ai cha,... Thật là muốn hung hăng cắm vào, đâmvào cô đến mức cô kêu khóc cầu xin tha thứ, ôm hắn nói yêu hắn!
Trong lòng nghĩ như vậy, động tác phía dưới liền bắt đầu không chịu khống chế, vừa cứng vừa thô gì đó ở trong tử cung đáng yêu mạnh mẽ đâm tới, khuấy động chung quanh, đem nơi non mịn bên trong làm cho hung hăng rung động.
Tang Vãn Cách khóc đến lợi hại hơn, cô cảm thấy trong thân thể có cái gì đó sắp tan mất, nhưng cảm giác thích thú giống như sắp đạt được đến cái gì, loại cảm giác kì quái này khiến cô mâu thuẫn và cảm thấy vô cùng lo lắng, hơn nữa, hơn nữa, người đàn ông trên người cô lại đang bộc phát ra một loại tâm tình điên loạn kịch liệt tấn công cô, không hề có chút để ý đến cô, chỉ sợ thân thể cô sẽ sớm bị hắn làm cho hỏng mất.
Đợi đến thời điểm Hùng Thần Giai lấy lại tinh thần, phát hiện cô gái kiều diễm bên dưới thân thể đã khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt tràn trề thấm ướt cả khuôn mặt.
Hắn chợt áy náy ôm lấy cô, luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi..." Bàn tay sờ sờ chỗ nhô ra càng thêm rõ ràng ở trên bụng, nhu tình ngàn vạn mà hỏi, "Đau không?"
"Anh đi ra, anh mau đi ra... Hu hu..." Tang Vãn Cách che khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thê thảm, mặc dù hắn dừng lại, nhưng cái kia vẫn còn ở trong tử cung của cô chơi đùa!" Sẽ hỏng mất... anh mau đi ra đi... Hu hu..."
Thấy cô khóc đáng thương như vậy, mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng cũng bị làm cho hoảng sợ tới mức trắng bệch, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ thở dài một cái, "Sẽ không hỏng, anh làm sao cam lòng đem em làm cho hỏng mất chữ?" Trên thế giới này chỉ có mỗi một người phụ nữ là cô mới có thể làm cho hắn “thức tỉnh” được, có thể làm cho dục vọng của hắn mọc lan tràn, đem cô làm cho hỏng mất, hắn về sau tìm ai tính phúc đây?!
Nghe hắn nói chuyện thật hoang đường!
Tang Vãn Cách hoàn toàn không tin tưởng lời nói của gã họ Hùng này nữa, hắn mà có khẩn thiết hơn nữa cũng vô ích! Người đàn ông này hoàn toàn là Sắc Ma chuyển thế, trừ làm và làm, liền không bao giờ nghĩ đến chuyện khác, hơn nữa, hắn bây giờ tựa hồ so với bảy năm trước tăng thêm sự kinh khủng, ít nhất bảy năm trước hắn sẽ không có khủng bố như vậy, đem “cái gì đó” nhét vào trong tử cung của cô!
Thấy cô thương tâm, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là chấp nhận cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn bị dọa sợ đến trắng bệch, lại gặm vài cái lên nụ hồng đang đứng thẳng của cô, đôi mắt đem lại nhìn đến một bên nụ hồng cũng đã sưng đỏ lên, cảm giác áy náy lúc trước lại tới.
Hắn mới vừa ở trong trường học cùng cô làm cho cô khóc, hiện tại lại để cho cô khóc lần nữa...
"Em thật sự đúng là một người làm từ nước mà, phía dưới đã nhiều nước, phía trên nước càng nhiều hơn!" Lầm bầm nói xong, hắn nâng lên một bầu ngực trắng ngần, dịu dàng ở đầu vú nho nhỏ liếm liếm, muốn lui thân ra ngoài, nhưng một giây kế tiếp, thân thể cao lớn liền cứng lại.
Tang Vãn Cách cũng sửng sốt, không hề khóc nữa.
Bởi vì, rất kỳ diệu, bọn họ mắc kẹt.
...
Một lát sau, Hùng Thần Giai không nhịn được lớn tiếng cười lên, cả phòng tắm cũng bắt đầu vang vọng tiếng cười cuồng dã của hắn, đinh tai nhức óc. Sau đó hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tang Vãn Cách, cố ý hù dọa cô: "Nếu đời này cũng không rút ra được, chúng ta dứt khoát làm một đôi dính liền với nhau như vậy cũng rất tốt!" Vĩnh viễn cắm vào cô như vậy, muốn cô, hơn nữa, bá chiếm cô.
Ai cũng đừng nghĩ tới giành.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách méo xệch, mắt thấy lại muốn bắt đầu khóc.
Hùng Thần Giai sợ tới mức vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên vừa hôn vừa dỗ dành:
"Ngoan, ngoan, đừng khóc đừng khóc, có biện pháp, sẽ rút ra được, chúng ta làm tiếp một lát, rất nhanh liền rút ra, được không?"
Nhìn người yêu kiều diễm nghe xong lời nói của mình ủy khuất hít hít mũi gật đầu một cái, Hùng Thần Giai lại bắt đầu hưng phấn.
/197
|