Chúng ta thật sự không thể trở về như trước được sao?
Mắt tuy nhắm nhưng thần trí cô lại vô cùng thanh tỉnh, cho dù thân thể đã uể oải tới cực điểm.
Cả phòng đang chìm vào yên tĩnh, điện thoại di động bỗng vang lên tiếng chuông thanh thúy phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
Tang Vãn Cách mở choàng mắt ra, tầm mắt lướt qua Hùng Thần Giai đang nằm bên cạnh, với tay về phía thoại di động đang nằm trên đầu giường. Cẩn thận từng li từng tí lướt qua hắn, nắm lấy điện thoại di động, nhấn nút trả lời.
"... Mẹ?" Thanh âm cô âm ấm mềm mại, ở trước mặt mẹ Tang Vãn Cách vĩnh viễn là một cô bé con, không phải là cô gái thành thục dịu dàng lúc bình thường nữa."Sao bỗng dưng mẹ lại gọi điện thoại cho con vậy?... Ha ha, không có chuyện gì, đừng nghe Cảnh Khu đoán mò, con rất tốt.... Dạ, có ăn... Con sẽ chăm sóc thật tốt mình mà, mẹ và cha cũng vậy nha... Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, đừng nhắc lại cái đề tài này nữa có được không... Dạ, con biết rồi... Là ý của cha sao?... Được rồi, con sẽ suy nghĩ..... Không có việc gì, ở trường học thầy cô hay học sinh đều rất tốt với con, rất chăm sóc con, không cần lo lắng... Dạ, mẹ đưa máy cho cha nghe đi... Cha, là con Cách Cách đây... Con không phải không nghe lời của cha, con còn trẻ mà, không vội..." Không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà làm cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, "Dù sao con có ba nuôi con mà, ai có thể nói gì con nha... Được rồi được rồi, con hiểu rồi... Dạ dạ dạ, con có ba, ba là siêu nhân của con... Ha ha, miệng lưỡi của người ta trơn tru hồi nào nha... Dạ, tốt, con biết rồi, hẹn gặp lại cha."
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên bờ môi cũng liền dần dần nhạt nhẽo đi.
Tang Vãn Cách nắm điện thoại di động thật chặt, mím môi không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có tầm mắt chợt xẹt qua người Hùng Thần Giai, một loại cảm xúc không tên ập đến.
Đang lúc cô ngẩn người cầm điện thoại di động thì tiếng chuông thanh thúy lại vang lên lần nữa, làm cô sợ tới mức giật mình một cái, cô sợ đánh thức Hùng Thần Giai nên vội vã nhìn lên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới: "Alo?"
"Tiểu Cách?"
"... Khu?" Tang Vãn Cách có chút kinh ngạc, ngay sau đó mới trấn định lại, nói: "Đã trễ thế này rồi, sao anh còn gọi điện thoại cho em?"
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, giọng nam ôn nhã mới chậm rãi nói: "Em chưa về nhà sao, em đi đâu vậy?"
Tang Vãn Cách nhất thời đông cứng cả người, đôi môi hết mở lại đóng, đóng lại mở, thủy chung cũng không tìm được lý do thích hợp: "Em ──"
Không đợi cô nói xong, đầu dây bên kia liền truyền đến thanh âm nhàn nhạt chất vấn: "Không phải em nói mệt mỏi sao? Sao lại không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đi đâu vậy?"
Tay nhỏ bé siết chặt điện thoại di động, chặt đến mức bàn tay cũng bắt đầu hơi trắng bệch, Tang Vãn Cách quanh co không biết nên mở miệng thế nào, thật lâu sau mới hỏi lại: "Làm sao anh biết em chưa về nhà?"
Trình Cảnh Khu bên kia trầm mặc một chút, ngay sau đó mới nói một câu, thanh âm nhẹ như nước chảy hoa trôi: "Từ nhỏ đến lớn, em chuyện gì có thể giấu giếm được anh hả?" Tâm tư của cô, hắn so với cô còn hiểu rõ hơn.
"Nha..." cô hơi kéo dài thanh âm, Tang Vãn Cách thật sự là không biết nên cùng Trình Cảnh Khu nói gì nữa, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà ngôn ngữ trao đổi giữa bọn họ lại càng ngày càng ít dần như vậy, làm thế nào cũng không quay lại được thời điểm tốt đẹp thân mật nhất nữa rồi."Đã trễ thế này rồi, sao anh còn chưa nghỉ ngơi đi, ngày mai anh không phải còn phải họp sao?" Không khí cuộc nói chuyện thật sự là quá mức buồn bực lúng túng rồi, Tang Vãn Cách không thể làm gì khác hơn là nói chuyện nhảm.
"..." Trình Cảnh Khu lại trầm mặc thêm một hồi, "Anh đang ở trong nhà em, tiểu Cách."
Cái gì?!
Tang Vãn Cách cả kinh, còn kém là chưa ném điện thoại di động ra ngoài thôi, một hồi lâu cũng nói không được câu nào.
Mắt tuy nhắm nhưng thần trí cô lại vô cùng thanh tỉnh, cho dù thân thể đã uể oải tới cực điểm.
Cả phòng đang chìm vào yên tĩnh, điện thoại di động bỗng vang lên tiếng chuông thanh thúy phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
Tang Vãn Cách mở choàng mắt ra, tầm mắt lướt qua Hùng Thần Giai đang nằm bên cạnh, với tay về phía thoại di động đang nằm trên đầu giường. Cẩn thận từng li từng tí lướt qua hắn, nắm lấy điện thoại di động, nhấn nút trả lời.
"... Mẹ?" Thanh âm cô âm ấm mềm mại, ở trước mặt mẹ Tang Vãn Cách vĩnh viễn là một cô bé con, không phải là cô gái thành thục dịu dàng lúc bình thường nữa."Sao bỗng dưng mẹ lại gọi điện thoại cho con vậy?... Ha ha, không có chuyện gì, đừng nghe Cảnh Khu đoán mò, con rất tốt.... Dạ, có ăn... Con sẽ chăm sóc thật tốt mình mà, mẹ và cha cũng vậy nha... Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, đừng nhắc lại cái đề tài này nữa có được không... Dạ, con biết rồi... Là ý của cha sao?... Được rồi, con sẽ suy nghĩ..... Không có việc gì, ở trường học thầy cô hay học sinh đều rất tốt với con, rất chăm sóc con, không cần lo lắng... Dạ, mẹ đưa máy cho cha nghe đi... Cha, là con Cách Cách đây... Con không phải không nghe lời của cha, con còn trẻ mà, không vội..." Không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà làm cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, "Dù sao con có ba nuôi con mà, ai có thể nói gì con nha... Được rồi được rồi, con hiểu rồi... Dạ dạ dạ, con có ba, ba là siêu nhân của con... Ha ha, miệng lưỡi của người ta trơn tru hồi nào nha... Dạ, tốt, con biết rồi, hẹn gặp lại cha."
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên bờ môi cũng liền dần dần nhạt nhẽo đi.
Tang Vãn Cách nắm điện thoại di động thật chặt, mím môi không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có tầm mắt chợt xẹt qua người Hùng Thần Giai, một loại cảm xúc không tên ập đến.
Đang lúc cô ngẩn người cầm điện thoại di động thì tiếng chuông thanh thúy lại vang lên lần nữa, làm cô sợ tới mức giật mình một cái, cô sợ đánh thức Hùng Thần Giai nên vội vã nhìn lên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới: "Alo?"
"Tiểu Cách?"
"... Khu?" Tang Vãn Cách có chút kinh ngạc, ngay sau đó mới trấn định lại, nói: "Đã trễ thế này rồi, sao anh còn gọi điện thoại cho em?"
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, giọng nam ôn nhã mới chậm rãi nói: "Em chưa về nhà sao, em đi đâu vậy?"
Tang Vãn Cách nhất thời đông cứng cả người, đôi môi hết mở lại đóng, đóng lại mở, thủy chung cũng không tìm được lý do thích hợp: "Em ──"
Không đợi cô nói xong, đầu dây bên kia liền truyền đến thanh âm nhàn nhạt chất vấn: "Không phải em nói mệt mỏi sao? Sao lại không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đi đâu vậy?"
Tay nhỏ bé siết chặt điện thoại di động, chặt đến mức bàn tay cũng bắt đầu hơi trắng bệch, Tang Vãn Cách quanh co không biết nên mở miệng thế nào, thật lâu sau mới hỏi lại: "Làm sao anh biết em chưa về nhà?"
Trình Cảnh Khu bên kia trầm mặc một chút, ngay sau đó mới nói một câu, thanh âm nhẹ như nước chảy hoa trôi: "Từ nhỏ đến lớn, em chuyện gì có thể giấu giếm được anh hả?" Tâm tư của cô, hắn so với cô còn hiểu rõ hơn.
"Nha..." cô hơi kéo dài thanh âm, Tang Vãn Cách thật sự là không biết nên cùng Trình Cảnh Khu nói gì nữa, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà ngôn ngữ trao đổi giữa bọn họ lại càng ngày càng ít dần như vậy, làm thế nào cũng không quay lại được thời điểm tốt đẹp thân mật nhất nữa rồi."Đã trễ thế này rồi, sao anh còn chưa nghỉ ngơi đi, ngày mai anh không phải còn phải họp sao?" Không khí cuộc nói chuyện thật sự là quá mức buồn bực lúng túng rồi, Tang Vãn Cách không thể làm gì khác hơn là nói chuyện nhảm.
"..." Trình Cảnh Khu lại trầm mặc thêm một hồi, "Anh đang ở trong nhà em, tiểu Cách."
Cái gì?!
Tang Vãn Cách cả kinh, còn kém là chưa ném điện thoại di động ra ngoài thôi, một hồi lâu cũng nói không được câu nào.
/197
|