Vương Hân và mẹ Diệp Cầm mười năm trước chuyển tới thành phố này sống, hồi trước có ở Lan Khê, trong lúc vô tình bị Xa Viêm tìm được, đuổi theo hỏi chuyện năm đó mẹ Xa Tình Không bất ngờ qua đời, Diệp Cầm tránh không đáp, vội vã dời nhà.
Xa Viêm trả thù, âm thầm nhẫn tâm cắt đứt liên lạc giữa hai mẹ con cô và Xa Tình Không.
Vương Hân mang tới tin tức khiến Diệp Cầm sợ run thật lâu, cố làm ra vẻ trấn an Vương Hân: “Không được đến gần Xa Tình Không.”
Vương Hân bực bội: “Con thấy rằng căn bản là cậu ấy không còn nhận ra chúng ta.”
Diệp Cầm dừng lại, cười nhạt: “Tốt nhất là như vậy.”
Không quen biết nhau thì tốt, Xa Tình Không và Diệp gia cũng không có máu mủ ruột thịt gì.
“Tại sao?” Vương Hân giận dữ bất bình, “Năm đó nếu không phải nhờ nhà chúng ta giúp đỡ hai mẹ con cậu ấy, liệu Xa Tình Không còn có cơ hội được Xa gia nhận về không? Bây giờ nhà chúng ta sa sút, tìm cậu ấy xin giúp đỡ thì không được à?”
Diệp Cầm cứng rắn: “Con dám tới tìm nó lấy tiền thì đừng về nhà nữa!”
Vương Hân nóng nảy: “Mẹ!”
Diệp Cầm ngắt điện thoại.
Đêm đó trên Weibo rất náo nhiệt, cả bảng tin đều là hình buổi biểu diễn của Nhan Thần Doãn, nhà nhà thảo luận đề tài: Yêu là gì
Bình luận ngọt đến sâu răng.
Lầu 1: Cô ấy vuốt tóc cúi đầu nghiêm túc thái thức ăn, toàn bộ nhà bếp như có một dòng nước ấm đang chảy qua.
Lầu 2: Anh ấy rất tốt, có khi lại rất hư hỏng, nhưng tôi vẫn muốn ôm anh ấy.
Lầu 3: Thế giới giống như một cái buồng gắp thú, chỉ muốn đứng nhìn vào trong cửa thủy tinh.
Lầu 4: Ở phòng chờ sân bay thấy một đôi tình nhân nhỏ, 17, 18 tuổi, nữ sinh nằm trên đùi nam sinh ngủ, nam sinh cởi áo khoác đắp lên người nữ sinh, vỗ nhẹ lưng cô gái, trên người mặc mỗi cái áo sơ mi ngắn. Tôi không biết bọn họ có mãi mãi ở bên nhau không, nhưng có một người đối xử ôn nhu với mình như vậy, có lẽ đây mới là tình yêu chân chính.
Tham gia được buổi biểu diễn của Nhan Thần Doãn, Xa Tình Không vô cùng hài lòng, vui cả một đêm, lúc nhắn chúc Lục Thâm Viễn ngủ ngon còn bổ sung thêm mấy câu: “Yêu là gì? Yêu là vĩnh viễn chỉ thích mình anh, cho dù cái tên đàn ông này năm đó vô sỉ, nhưng sau này khi gặp phải bất kỳ chuyện gì khó khăn, anh tấy đều không giấu giếm, cùng tôi đối mặt, sóng vai tác chiến.”
Cô nhớ trước kia mình đã từng xem qua một bộ phim của Miyazaki Hayao, nữ chính ngồi ở phía sau xe, nam chính gắng sức đạp xe lên sườn núi, lúc này nữ chính nhảy xuống xe, từ phía sau đẩy xe đạp. Nam chính rất kinh ngạc, nữ chính nói: Em không thể làm cho anh có gánh nặng, em muốn cùng anh cố gắng.
Tình yêu song phương bình đẳng, chúng ta phải khích lệ bạn cặp của mình. Lục Thâm Viễn nhìn tin nhắn ngắn nằm trong điện thoại, buồn vui đan xen. Nằm mơ cũng nhớ lại chuyện năm đó.
Nếu biết cô đã từng bị người ngoài xuyên tạc, nhẫn tâm nói chia tay với anh. Nếu sớm biết có chuyện đó, phạt anh bị đuổi khỏi Lục gia cũng được, không cần Xa Tình Không phải thương tâm khổ sở.
Trong khi đó Xa Tình Không lai có vô vàn mộng đẹp, đăng tin mình đi xem biểu diễn lên vòng bạn bè nhận được nhiều lời ghen tị.
Liêu Tiểu Duyên chua xót bình luận: Thì ra là cùng đàn ông đi đến thành phố khác, thế giới của người có tiền dân thường như tôi không hiểu nổi.
Cô dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng chanh chua của Liêu Tiểu Duyên khi nói lời này.
Mục Tâm cũng khen, bình luận chuyển thành trò chuyện riêng: Anh cậu có WeChat của tớ nên tớ không dám nói bậy bạ ở đây, khai mau, có phải cậu đi cùng Lục Thâm Viễn hay không?
Xa Tình Không gửi qua một icon cười vui vẻ, ngầm thừa nhận.
Mục Tâm cười gian: Lần đầu tiên rất đau có đúng không, sau này làm nhiều là tốt hơn thôi.
Cô thay đổi sắc mặt.
Mục Tâm: Tin tớ đi, cậu sẽ nhanh thích cảm giác đó.
Xa Tình Không nhìn cái avatar của Mục Tâm, thủ tiêu lịch sử nói chuyện.
Ngày hôm sau, Lục Thâm Viễn dẫn cô đi dạo một vòng những nơi hấp dẫn trong thành phố, lần nữa đi ngang qua sân vận động đêm qua tổ chức biểu diễn, đâu còn vẻ náo nhiệt như ngày hôm qua, ban ngày sân vận động có hơi vắng lạnh, gió mùa đông thổi tới, lá rụng quét qua mặt đất, phát ra tiếng xào xạc.
Xa Tình Không lại chú ý tới cái sạp nhỏ ngày hôm qua đã mua móc khóa, hôm nay còn mở cửa, từ xa nhìn tới, chủ tiệm vẫn là cô gái trẻ tuổi hôm qua.
“Sao vậy? Em còn muốn mua nữa à?” Lục Thâm Viễn phát hiện tầm mắt cô ngưng ở sạp nhỏ bán đồ, nghĩ đến tối qua, anh buồn cười, “Lỡ mà lại hù người ta nữa thì không tốt đâu.”
Anh dắt tay cô, Xa Tình Không nói nhỏ hai tiếng, thu hồi ánh mắt, “Không mua nữa, thứ duy nhất mới quý giá.”
Lục Thâm Viễn than thở, “Ờm.”
“Lát nữa chúng ta đi đâu?”
Anh nhìn thời gian, “Anh chuẩn bị đi gặp người bạn cũ, em có muốn đi cùng không?”
Xa Tình Không: “Hả?”
Họ Xa không thường thấy, nhưng anh không biết đào đâu ra một lúc ba người họ Xa không có máu mủ ruột thịt gì cả.
Xa Tình Không là một, người mở tiệm bánh ngọt tạm thời không đề cập tới là hai, người còn lại chính là người mà Lục Thâm Viễn chuẩn bị đi gặp, người thành phố này, bạn cũ: Xa Tư Thần.
Hẹn gặp nhau ở một tiệm cơm Tây đường Tử Lộ, tiếng nhạc ôn nhu êm dịu, lúc anh dẫn cô tới thì đã trễ mấy phút, đối phương đã đến, chọn một vị trí cạnh cửa sổ, trong ngực còn ôm một bé gái, đôi mắt đứa nhỏ to tròn trong sáng nhìn hai người họ.
Lục Thâm Viễn kéo cô ngồi xuống, chào hỏi: “Tới rồi à?”
Xa Tình Không lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương, mi thanh mục tú, dung mạo không thua gì Lục Thâm Viễn. Xa Tư Thần gật đầu.
Lục Thâm Viễn giới thiệu cho cô biết, “Xa Tư Thần, cảnh sát quận 31 của thành phố.” Lại giới thiệu cô cho người kia: “Bạn gái tớ, Xa Tình Không.”
Xa Tư Thần ôm đứa nhỏ trong ngực, chào hỏi cô: “Xin chào.”
Ánh mắt cô dính trên người bé gái. Xa Tư Thần cúi đầu, nhìn đứa nhỏ trong ngực, khóe miệng cong lên, cười giới thiệu: “Con gái tôi.”
Đôi mắt to tròn đen tuyền của đứa nhỏ lởn vởn trên người Xa Tình Không.
“Thật đáng yêu.” Xa Tình Không không nhịn được thì thầm.
Lục Thâm Viễn trêu ghẹo: “Đáng yêu thì chúng ta cũng nên sinh một đứa đùa giỡn cho vui chứ nhỉ?”
Anh nói xong thì gặp phải ánh mắt xem thường của cô: “Đứa nhỏ sinh ra là để anh chơi à?”
Lục Thâm Viễn: “…”
Xa Tư Thần nhìn anh, mở miệng cười ha ha hai cái, bộ dạng như đang nói: Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay.
Trở lại chuyện chính, Lục Thâm Viễn nói ra vấn đề: “Tớ sẽ giúp cậu tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất, nhưng cũng nhờ cậu mau điều tra chuyện này.”
Xa Tình Không không hiểu: “Chuyện gì vậy?”
Không đầu không đuôi. Anh than thở, đối mặt cô, thẳng thắn nói, “Anh hoài nghi cái chết của mẹ em không phải là bất ngờ, nhưng bây giờ anh không có quyền điều tra, chỉ có thể nhờ người khác bắt tay làm chuyện này trước.”
Xa Tình Không hơi mơ màng, nghi ngờ: “Bất ngờ?”
Lần này Xa Tư Thần cũng gật đầu, “Ừ, cô hãy nhớ lại chuyện năm đó rồi kể ra, chúng tôi sẽ giúp cô điều tra rõ.”
Xa Tình Không ngơ ngác.
Chân mày anh nhíu lại, nắm chặt bàn tay đang xuôi bên người của cô: “Hai năm trước anh đã hoài nghi rồi, anh muốn điều tra chân tướng, cũng muốn cho em biết sư thật.”
Không thể để cho em bị Xa gia lừa, chẳng hay biết gì.
Hai năm trước trong một lần tình cờ vướng vào vụ án, anh tìm được dấu vết khả nghi, anh nhớ Xa Tình Không nói mẹ cô tên là Diệp Mộng, người huyện Vưu Xuân, năm cô bảy tuổi thì bà ấy mất trên đường về quê.
Xe gắn máy chở người bị lật, Diệp Mộng té xuống, xương chậu gãy, chảy máu nhiều dẫn đến chết. Chỉ biết được nhiêu đó tin tức. Những chuyện khác cha Xa Viêm không nói cho cô biết, không muốn cô phải nghe nhiều tin xấu.
Giờ phút này.
Xa Tình Không không chấp nhận được sự lừa dối, cô rút bàn tay được anh bao bọc ra, nhích qua một bên, cúi thấp đầu.
Xa Tình Không bảy tuổi mới được Xa Viêm đưa về nhà, trải qua bảy năm sống khổ cực không thể tả, từ đầu tới đuôi cô chỉ nói cho anh nghe, thủ thỉ bên gối.
Anh nói cha anh gạt mẹ, ở bên ngoài có con riêng, cô cũng nói cho anh biết mẹ mình là ai, cả chuyện mình được cha Xa Viêm nhặt về cũng nói.
Cuối cùng Xa Tình Không vẫn không lập tức nói cho Xa Tư Thần biết chuyện này, trên đường trở về khách sạn, Xa Tình Không dài mặt, nổi giận bất thường.
Lục Thâm Viễn biết mình đã vượt qua bãi mìn.
Xa Tình Không biết anh đang nghĩ cách giúp cô tìm ra chân tướng, nhưng cô khó mà chấp nhận được anh đem điều bí mật nhất của bản thân cô nói cho người khác, dù là cảnh sát cũng không được!
Lại nghĩ đến anh và người kia trao đổi điều kiện thì người kia mới giúp, Xa Tình Không nhếch miệng, “Anh còn phải tìm cho anh ta bác sĩ tâm lý?”
Cô chủ động nói chuyện với anh, Lục Thâm Viễn vội vàng giải thích: “Không phải tìm cho cậu ấy.”
“Vậy cho ai?” Cô nhướng lông mày, “Anh còn nói cho ai biết nữa?”
Anh oan uổng, lắc đầu giải thích: “Là tìm cho con gái cậu ấy.”
Trong đầu cô lướt qua hình dáng cô bé kia, ngoan ngoãn ngồi vào lòng ba mình.
“Đứa bé ấy thế nào?” Xa Tình Không cau mày.
Giọng anh thấp xuống: “Mắc bệnh tự kỉ.”
Cô hé miệng. Nhớ lại một chút, hình như vừa rồi cô bé kia không có mở miệng nói câu nào.
Sáng sớm hôm nay Vương Hân lại thấy Xa Tình Không, đứng xa xa nhìn cô ấy từ sân vận động đi qua bên kia, còn có một người đàn ông cao gầy tuấn mỹ đi cạnh.
Gió lạnh vù vù thổi vào trong cổ áo Vương Hân. Lạnh đến run lập cập. Vương Hân len lén nhìn chăm chú bóng lưng càng đi càng xa kia, đột nhiên cảm thấy phiền muộn tịch mịch.
Thời thế thay đổi, năm đó ngay cả giáo viên trong nhà trẻ cũng chê đứa bé kia nghèo, hôm nay lại trở thành tiểu công chúa của Xa gia ở thành phố Lan Khê.
Mà Vương Hân cô, phải mở sạp bán hàng, rơi xuống ngàn thước, cha mẹ ly dị, gia sản mất hết, vất vả, sa sút. Không thể nào trở về được cuộc sống trước kia.
Xa Viêm trả thù, âm thầm nhẫn tâm cắt đứt liên lạc giữa hai mẹ con cô và Xa Tình Không.
Vương Hân mang tới tin tức khiến Diệp Cầm sợ run thật lâu, cố làm ra vẻ trấn an Vương Hân: “Không được đến gần Xa Tình Không.”
Vương Hân bực bội: “Con thấy rằng căn bản là cậu ấy không còn nhận ra chúng ta.”
Diệp Cầm dừng lại, cười nhạt: “Tốt nhất là như vậy.”
Không quen biết nhau thì tốt, Xa Tình Không và Diệp gia cũng không có máu mủ ruột thịt gì.
“Tại sao?” Vương Hân giận dữ bất bình, “Năm đó nếu không phải nhờ nhà chúng ta giúp đỡ hai mẹ con cậu ấy, liệu Xa Tình Không còn có cơ hội được Xa gia nhận về không? Bây giờ nhà chúng ta sa sút, tìm cậu ấy xin giúp đỡ thì không được à?”
Diệp Cầm cứng rắn: “Con dám tới tìm nó lấy tiền thì đừng về nhà nữa!”
Vương Hân nóng nảy: “Mẹ!”
Diệp Cầm ngắt điện thoại.
Đêm đó trên Weibo rất náo nhiệt, cả bảng tin đều là hình buổi biểu diễn của Nhan Thần Doãn, nhà nhà thảo luận đề tài: Yêu là gì
Bình luận ngọt đến sâu răng.
Lầu 1: Cô ấy vuốt tóc cúi đầu nghiêm túc thái thức ăn, toàn bộ nhà bếp như có một dòng nước ấm đang chảy qua.
Lầu 2: Anh ấy rất tốt, có khi lại rất hư hỏng, nhưng tôi vẫn muốn ôm anh ấy.
Lầu 3: Thế giới giống như một cái buồng gắp thú, chỉ muốn đứng nhìn vào trong cửa thủy tinh.
Lầu 4: Ở phòng chờ sân bay thấy một đôi tình nhân nhỏ, 17, 18 tuổi, nữ sinh nằm trên đùi nam sinh ngủ, nam sinh cởi áo khoác đắp lên người nữ sinh, vỗ nhẹ lưng cô gái, trên người mặc mỗi cái áo sơ mi ngắn. Tôi không biết bọn họ có mãi mãi ở bên nhau không, nhưng có một người đối xử ôn nhu với mình như vậy, có lẽ đây mới là tình yêu chân chính.
Tham gia được buổi biểu diễn của Nhan Thần Doãn, Xa Tình Không vô cùng hài lòng, vui cả một đêm, lúc nhắn chúc Lục Thâm Viễn ngủ ngon còn bổ sung thêm mấy câu: “Yêu là gì? Yêu là vĩnh viễn chỉ thích mình anh, cho dù cái tên đàn ông này năm đó vô sỉ, nhưng sau này khi gặp phải bất kỳ chuyện gì khó khăn, anh tấy đều không giấu giếm, cùng tôi đối mặt, sóng vai tác chiến.”
Cô nhớ trước kia mình đã từng xem qua một bộ phim của Miyazaki Hayao, nữ chính ngồi ở phía sau xe, nam chính gắng sức đạp xe lên sườn núi, lúc này nữ chính nhảy xuống xe, từ phía sau đẩy xe đạp. Nam chính rất kinh ngạc, nữ chính nói: Em không thể làm cho anh có gánh nặng, em muốn cùng anh cố gắng.
Tình yêu song phương bình đẳng, chúng ta phải khích lệ bạn cặp của mình. Lục Thâm Viễn nhìn tin nhắn ngắn nằm trong điện thoại, buồn vui đan xen. Nằm mơ cũng nhớ lại chuyện năm đó.
Nếu biết cô đã từng bị người ngoài xuyên tạc, nhẫn tâm nói chia tay với anh. Nếu sớm biết có chuyện đó, phạt anh bị đuổi khỏi Lục gia cũng được, không cần Xa Tình Không phải thương tâm khổ sở.
Trong khi đó Xa Tình Không lai có vô vàn mộng đẹp, đăng tin mình đi xem biểu diễn lên vòng bạn bè nhận được nhiều lời ghen tị.
Liêu Tiểu Duyên chua xót bình luận: Thì ra là cùng đàn ông đi đến thành phố khác, thế giới của người có tiền dân thường như tôi không hiểu nổi.
Cô dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng chanh chua của Liêu Tiểu Duyên khi nói lời này.
Mục Tâm cũng khen, bình luận chuyển thành trò chuyện riêng: Anh cậu có WeChat của tớ nên tớ không dám nói bậy bạ ở đây, khai mau, có phải cậu đi cùng Lục Thâm Viễn hay không?
Xa Tình Không gửi qua một icon cười vui vẻ, ngầm thừa nhận.
Mục Tâm cười gian: Lần đầu tiên rất đau có đúng không, sau này làm nhiều là tốt hơn thôi.
Cô thay đổi sắc mặt.
Mục Tâm: Tin tớ đi, cậu sẽ nhanh thích cảm giác đó.
Xa Tình Không nhìn cái avatar của Mục Tâm, thủ tiêu lịch sử nói chuyện.
Ngày hôm sau, Lục Thâm Viễn dẫn cô đi dạo một vòng những nơi hấp dẫn trong thành phố, lần nữa đi ngang qua sân vận động đêm qua tổ chức biểu diễn, đâu còn vẻ náo nhiệt như ngày hôm qua, ban ngày sân vận động có hơi vắng lạnh, gió mùa đông thổi tới, lá rụng quét qua mặt đất, phát ra tiếng xào xạc.
Xa Tình Không lại chú ý tới cái sạp nhỏ ngày hôm qua đã mua móc khóa, hôm nay còn mở cửa, từ xa nhìn tới, chủ tiệm vẫn là cô gái trẻ tuổi hôm qua.
“Sao vậy? Em còn muốn mua nữa à?” Lục Thâm Viễn phát hiện tầm mắt cô ngưng ở sạp nhỏ bán đồ, nghĩ đến tối qua, anh buồn cười, “Lỡ mà lại hù người ta nữa thì không tốt đâu.”
Anh dắt tay cô, Xa Tình Không nói nhỏ hai tiếng, thu hồi ánh mắt, “Không mua nữa, thứ duy nhất mới quý giá.”
Lục Thâm Viễn than thở, “Ờm.”
“Lát nữa chúng ta đi đâu?”
Anh nhìn thời gian, “Anh chuẩn bị đi gặp người bạn cũ, em có muốn đi cùng không?”
Xa Tình Không: “Hả?”
Họ Xa không thường thấy, nhưng anh không biết đào đâu ra một lúc ba người họ Xa không có máu mủ ruột thịt gì cả.
Xa Tình Không là một, người mở tiệm bánh ngọt tạm thời không đề cập tới là hai, người còn lại chính là người mà Lục Thâm Viễn chuẩn bị đi gặp, người thành phố này, bạn cũ: Xa Tư Thần.
Hẹn gặp nhau ở một tiệm cơm Tây đường Tử Lộ, tiếng nhạc ôn nhu êm dịu, lúc anh dẫn cô tới thì đã trễ mấy phút, đối phương đã đến, chọn một vị trí cạnh cửa sổ, trong ngực còn ôm một bé gái, đôi mắt đứa nhỏ to tròn trong sáng nhìn hai người họ.
Lục Thâm Viễn kéo cô ngồi xuống, chào hỏi: “Tới rồi à?”
Xa Tình Không lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương, mi thanh mục tú, dung mạo không thua gì Lục Thâm Viễn. Xa Tư Thần gật đầu.
Lục Thâm Viễn giới thiệu cho cô biết, “Xa Tư Thần, cảnh sát quận 31 của thành phố.” Lại giới thiệu cô cho người kia: “Bạn gái tớ, Xa Tình Không.”
Xa Tư Thần ôm đứa nhỏ trong ngực, chào hỏi cô: “Xin chào.”
Ánh mắt cô dính trên người bé gái. Xa Tư Thần cúi đầu, nhìn đứa nhỏ trong ngực, khóe miệng cong lên, cười giới thiệu: “Con gái tôi.”
Đôi mắt to tròn đen tuyền của đứa nhỏ lởn vởn trên người Xa Tình Không.
“Thật đáng yêu.” Xa Tình Không không nhịn được thì thầm.
Lục Thâm Viễn trêu ghẹo: “Đáng yêu thì chúng ta cũng nên sinh một đứa đùa giỡn cho vui chứ nhỉ?”
Anh nói xong thì gặp phải ánh mắt xem thường của cô: “Đứa nhỏ sinh ra là để anh chơi à?”
Lục Thâm Viễn: “…”
Xa Tư Thần nhìn anh, mở miệng cười ha ha hai cái, bộ dạng như đang nói: Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay.
Trở lại chuyện chính, Lục Thâm Viễn nói ra vấn đề: “Tớ sẽ giúp cậu tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất, nhưng cũng nhờ cậu mau điều tra chuyện này.”
Xa Tình Không không hiểu: “Chuyện gì vậy?”
Không đầu không đuôi. Anh than thở, đối mặt cô, thẳng thắn nói, “Anh hoài nghi cái chết của mẹ em không phải là bất ngờ, nhưng bây giờ anh không có quyền điều tra, chỉ có thể nhờ người khác bắt tay làm chuyện này trước.”
Xa Tình Không hơi mơ màng, nghi ngờ: “Bất ngờ?”
Lần này Xa Tư Thần cũng gật đầu, “Ừ, cô hãy nhớ lại chuyện năm đó rồi kể ra, chúng tôi sẽ giúp cô điều tra rõ.”
Xa Tình Không ngơ ngác.
Chân mày anh nhíu lại, nắm chặt bàn tay đang xuôi bên người của cô: “Hai năm trước anh đã hoài nghi rồi, anh muốn điều tra chân tướng, cũng muốn cho em biết sư thật.”
Không thể để cho em bị Xa gia lừa, chẳng hay biết gì.
Hai năm trước trong một lần tình cờ vướng vào vụ án, anh tìm được dấu vết khả nghi, anh nhớ Xa Tình Không nói mẹ cô tên là Diệp Mộng, người huyện Vưu Xuân, năm cô bảy tuổi thì bà ấy mất trên đường về quê.
Xe gắn máy chở người bị lật, Diệp Mộng té xuống, xương chậu gãy, chảy máu nhiều dẫn đến chết. Chỉ biết được nhiêu đó tin tức. Những chuyện khác cha Xa Viêm không nói cho cô biết, không muốn cô phải nghe nhiều tin xấu.
Giờ phút này.
Xa Tình Không không chấp nhận được sự lừa dối, cô rút bàn tay được anh bao bọc ra, nhích qua một bên, cúi thấp đầu.
Xa Tình Không bảy tuổi mới được Xa Viêm đưa về nhà, trải qua bảy năm sống khổ cực không thể tả, từ đầu tới đuôi cô chỉ nói cho anh nghe, thủ thỉ bên gối.
Anh nói cha anh gạt mẹ, ở bên ngoài có con riêng, cô cũng nói cho anh biết mẹ mình là ai, cả chuyện mình được cha Xa Viêm nhặt về cũng nói.
Cuối cùng Xa Tình Không vẫn không lập tức nói cho Xa Tư Thần biết chuyện này, trên đường trở về khách sạn, Xa Tình Không dài mặt, nổi giận bất thường.
Lục Thâm Viễn biết mình đã vượt qua bãi mìn.
Xa Tình Không biết anh đang nghĩ cách giúp cô tìm ra chân tướng, nhưng cô khó mà chấp nhận được anh đem điều bí mật nhất của bản thân cô nói cho người khác, dù là cảnh sát cũng không được!
Lại nghĩ đến anh và người kia trao đổi điều kiện thì người kia mới giúp, Xa Tình Không nhếch miệng, “Anh còn phải tìm cho anh ta bác sĩ tâm lý?”
Cô chủ động nói chuyện với anh, Lục Thâm Viễn vội vàng giải thích: “Không phải tìm cho cậu ấy.”
“Vậy cho ai?” Cô nhướng lông mày, “Anh còn nói cho ai biết nữa?”
Anh oan uổng, lắc đầu giải thích: “Là tìm cho con gái cậu ấy.”
Trong đầu cô lướt qua hình dáng cô bé kia, ngoan ngoãn ngồi vào lòng ba mình.
“Đứa bé ấy thế nào?” Xa Tình Không cau mày.
Giọng anh thấp xuống: “Mắc bệnh tự kỉ.”
Cô hé miệng. Nhớ lại một chút, hình như vừa rồi cô bé kia không có mở miệng nói câu nào.
Sáng sớm hôm nay Vương Hân lại thấy Xa Tình Không, đứng xa xa nhìn cô ấy từ sân vận động đi qua bên kia, còn có một người đàn ông cao gầy tuấn mỹ đi cạnh.
Gió lạnh vù vù thổi vào trong cổ áo Vương Hân. Lạnh đến run lập cập. Vương Hân len lén nhìn chăm chú bóng lưng càng đi càng xa kia, đột nhiên cảm thấy phiền muộn tịch mịch.
Thời thế thay đổi, năm đó ngay cả giáo viên trong nhà trẻ cũng chê đứa bé kia nghèo, hôm nay lại trở thành tiểu công chúa của Xa gia ở thành phố Lan Khê.
Mà Vương Hân cô, phải mở sạp bán hàng, rơi xuống ngàn thước, cha mẹ ly dị, gia sản mất hết, vất vả, sa sút. Không thể nào trở về được cuộc sống trước kia.
/47
|