Cuối cùng thì cô cũng không phải là cô ta, mà cô cũng không kiên cường được như cô ta.
Cười khổ cúi đầu, cho một phút kích động không ức chế được kia của mình, đúng vậy, cô có tư cách gì nói người khác chứ. Không phải cô cũng từng nấp dưới cánh chim của Vũ Dã Thuần Nhất để kéo dài một chút hơi tàn sao.
Không phải cũng lạnh lùng nhìn mọi thứ như vậy sao?
Cười tự giễu, vừa mới định nâng tay bảo lái xe khởi động, bên ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một câu “Những việc đã làm tôi sẽ không hối hận, so với việc cứ phải thấp thỏm lo âu, tôi thà chọn cách quang minh chính đại mà làm!” Một câu kia, lạnh nhạt như vậy, tựa như mỗi một cái cười mỉm, một động tác của cô ta, dương dương tự đắc, tiêu dao tự tại.
Phồn Cẩm sửng sốt, không thể tin nhìn người phụ nữ lạnh nhạt trước mắt.
Cô lăng lăng, ngữ khí không chút che giấu, “Tôi thay mặt người Trung Quốc xấu hổ vì cô!” Cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt, thấy đối phương chỉ khịt mũi cười, dĩ nhiên là thái độ thờ ơ.
Không còn lòng dạ này để ở đây nữa, Phồn Cẩm thầm nghĩ muốn rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này sớm một chút, ít nhất, khiến cho người phụ nữ này rời đi tầm mắt của mình.
Hạ kính xe xuống, ô tô chậm rãi rời đi, cuối cùng Phồn Cẩm lại nghe thấy câu trả lời từ phía sau.
“Tôi là người Mãn Châu, chưa bao giờ là người Trung Quốc cả!”
“Còn nữa, tôi cũng không ngại nếu cô gọi tên tiếng Nhật của tôi, Xuyên Đảo Phương Tử!”
Lời vừa dứt, xe đã rời đi, chỉ để lại một bóng dáng càng lúc càng xa trong kính chiếu hậu, đứng ở nơi đó, thật lâu còn chưa bỏ đi. “Tôi là người Mãn Châu, chưa bao giờ là người Trung Quốc cả!”
Mãi cho đến lúc xem chậm rãi dừng lại ở quân bộ, trong đầu Phồn Cẩm vẫn như trước không ngừng vang lặp lại những lời này.
Người Mãn? Người Trung Quốc? Người Nhật Bản?
Còn cô là gì, nếu là người Trung Quốc, vì sao lại sống dưới mái nhà người Nhật Bản. Nếu không phải, vậy trong thân thể cô đang chảy dòng máu nào.
Để mà tạo thành hết thảy như thế này......
Trong khi căm giận suy nghĩ, lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đi xuống từ cầu thang, một thân quân trang, lại còn là màu sắc mà cô ghét nhất.
Nó đâm vào mắt cô, cô bèn chuyển ánh mắt, nhìn về phía trước, một lát sau, cửa xe mở ra, đầu vai lập tức bị kéo ra. Một hương vị thanh mát. Là hương vị trên người hắn, hương vị mà cô vẫn quen thuộc.
Hiếm khi lại không dính phải máu tanh, chỉ e, trong cuộc sống hung tàn nham hiểm của hắn ta cũng chỉ còn lại được điều này mà thôi.
Ít nhất, thân thể hắn còn có chút hương vị của con người, nghĩ đến thật muốn bật cười.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn cúi đầu nhìn, giống như đang nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng cô vậy.
Cô vẫn cười, sao, giam cầm thân thể cô. Bây giờ ngay cả suy nghĩ của cô cũng muốn giam cầm à?
Phồn Cẩm cảm thấy lúc này mình có chút căm hận cuộc đời, lại cũng có chút muốn cười.
Vì thế lạnh lùng đáp lại, “Tôi đang nghĩ, cách để tồn tại trong phạm vi cực hạn của anh!” Không phải hắn đã nói, đấy là cực hạn của hắn, là nhượng bộ của hắn hay sao?
Nhưng mà, không có phẫn nộ trong dự đoán, Vũ Dã không giận mà cười, ý vị sâu xa tiếp tục ôm cô, “Phồn Cẩm, tôi thích phương thức mới này của em!”
Phương thức mới, không tồi, còn hơn thái độ nhẫn nhục chịu đựng trước kia, loại ngữ khí cay độc này, hắn thích!
Nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất nghiền ngẫm cười, người xấu hổ giận giữ lại ngược lại là cô.
“Có phải anh không hiểu tiếng Trung không!” Liếc hắn một cái, cô đương nhiên biết là hắn hiểu, nhưng nhìn thấy hắn cười, cô lại cảm thấy không được tự nhiên, cô cảm thấy khó chịu, giữa bọn họ, giương cung bạt kiếm vẫn có vẻ tốt hơn, ngược lại vào những lúc như thế này, trên mặt hắn xuất hiện vẻ mặt này, hoàn toàn khác xa với vẻ mặt lạnh lùng máu lạnh thường ngày của hắn.
Thường thường vào những lúc ấy, cô lại không khống chế được dị động trong nội tâm, một loại rung động vốn không thuộc về chính cô.
“Phồn Cẩm, có việc gì cứ nói đi!” Cuối cùng, hắn kề đến tai cô, “Em đã trở tại, tâm tình tôi rất tốt!” Nói xong, dời người ra, một đôi con ngươi nóng bỏng nhìn cô ở trước mặt.
Cứ đối mặt với cô như vậy, chiếc xe khởi động nên nảy lên một cái, thân thể cô run lên, phảng phất nhớ về nhiều năm trước, hắn nắm lấy bàn tay cô, mở ta, đầu ngón tay cọ trong lòng bàn tay của cô, trêu chọc trên những đường chỉ tay. Từng vòng từng vòng, giống như lốc xoáy, không ngừng hãm sâu xuống, xoay tròn xoay tròn......
Rốt cục không thể tự kiềm chế được.
Vào lúc đó, trái tim bỗng dưng run lên, nhưng, cô còn chưa kịp nói câu nào, phía trước, gương mặt mỉm cười của Vũ Dã Thuần Nhất bỗng nhiên trầm xuống. Thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng, thân người đã bị hắn mạnh mẽ đè xuống, đồng thời, bên tai là một tiếng nổ vang hỗn loạn.
Thân xe phát ra một tiếng động sắc nhọn, sau đó là tiếng gào thét chói tai, tiếng khóc la...... Tất cả thanh âm hỗn loạn thành một mớ, tiếng súng, lại một lần nữa nổ lên bên tai.
Còn cả tiếng chửa rủa, gầm thét.
Phồn Cẩm bị ôm chặt vào ngực, nghe thấy người đàn ông dùng tiếng Nhật quát to vài câu ở bên tai, thân mình cô vẫn cứng ngắc, đầu óc dần hỗn loạn thành một mảnh.
Chờ đến lúc cô hoàn toàn tỉnh táo lại, thì bọn họ đã rời khỏi con đường ồn ào kia. Đứng tại một con hẻm nhỏ uốn lượn. Lần sau vào bóng tối, tựa như ống thực quản vô biên, mà trước mặt, chính là một cái bồn máu há to mồm của mình, lúc nào cũng có thể nuốt ta vào bụng.
Lúc này, sắc trời đã tối dần, trong đầu Phồn Cẩm cảm thấy thật nặng nề, chỉ lẳng lặng theo sát Vũ Dã Thuần Nhất đi thật nhanh về phía trước.
Mãi cho đến lúc người đàn ông bên cạnh phát hiện thấy sự bất thường của cô, một đôi bàn tay che phủ lại, nghĩ là cô bị dọa sợ, “Không có việc gì, có hay không... Ư!”
Nói được một nửa, thân mình hắn lảo đảo, một lát sau, hắn đỡ lấy thắt lưng, Phồn Cẩm nhìn xuống, bàn tay trái bám vào người hắn lúc này mới cảm giác được một mảng ướt đẫm.
Nhìn kỹ lại, đó là một mảng màu đỏ.
Hô hấp của cô chợt cứng lại.
Đột nhiên nhớ đến lúc nãy khi chạy trốn ra khỏi xe, hắn đã dùng thân mình để che chở cho cô, đem thân thể cô dung nhập vào lòng mình.
Bên cô trong mưa bom bão đạn, thủy chung không hề buông lỏng.
Trái tim Phồn Cẩm run lên, không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn.
Nhíu mày.
Trước mặt Vũ Dã Thuần Nhất lại suy yếu cười, “Xem ra, phải tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút rồi, tôi đi không được nữa!”
Nói hết câu, mồ hôi đã rịn đầy trán.
Phồn Cẩm cắn răng, cô hiểu được, loại người sắt đá như Vũ Dã Thuần Nhất, nếu không phải là gặp phải bất đắc dĩ, làm sao có thể chủ động yếu thế được.
Trong lúc đầu óc còn chưa thông, thân thể đã giành phần hành động trước.
Phồn Cẩm đỡ lấy hắn, nhìn vào con hẻm sâu thẳm, từng bước từng bước đỡ lấy hắn đi về phía trước.
Nghe thấy hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Thậm chí sức nặng trên tay lại càng ngày càng trầm xuống.
Thật vất vả mới tìm được một mái hiên rách nát. Cô đẩy cửa ra, bên trong là một mảnh hỗn độn.
Chắc là người đã dọn đi để trống nhà thật lâu.
Cô đỡ Vũ Dã Thuần Nhất ngồi xuống một thềm đá.
Cúi đầu xem miệng vết thương, đầu đạn đã găm sâu vào da, máu tươi không ngừng ‘ồ ạt’ chảy ra.
Rốt cục là hắn đã làm thế nào để mang theo nó mà dẫn cô thoát khỏi hiện trường hỗn loạn kia chứ?
“Phải gắp đầu đạn ra, tôi đi gọi người!”
“Đừng!” Vũ Dã Thuần Nhất giữ chặt tay cô, ngữ khí có chút suy yếu.
“Đừng trở lại, mục tiêu của đám người kia không chỉ là tôi, mà còn có em nữa!”
Cái gì, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Vũ Dã vì đau đớn mà nhíu chặt mày, liền giật mình, đúng vậy, cô ở cạnh người Nhật Bản này, huống hồ, người Nhật Bản này lại còn coi trọng cô đến thế nữa. Ở trong mắt những người đó, ở trong mắt đồng bào của cô, cô... đã sớm là phản đồ rồi!!!!!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô cứng ngắc hỏi, trong lòng dâng lên nỗi thê lương ảm đạm.
Phản đồ!
“Chờ một chút, hiến binh tới rồi, tự nhiên sẽ đến tìm chúng ta!”
“Nhưng...” Cô nhíu mày. Một lát sau liền xé ống tay áo, băng bó miệng vết thương cho hắn, sau đó nhẹ nhàng đè lại, không để cho máu chảy quá nhiều.
“Yên tâm, tôi vẫn chịu được, bọn họ sẽ nhanh tới thôi!” Vũ Dã Thuần Nhất lại cười, nhìn mặt cô, “Em đang lo lắng cho tôi sao?”
Cô ngẩng người, dời ánh mắt, cũng không hề đáp lại.
Bên tai lại là một tiếng cười nhẹ nhàng, nhỏ đến không thể nghe thấy, Phồn Cẩm chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một độ cong chua xót, sau đó nháy mắt lại biến mất.
“Bây giờ, ngồi yên cho tôi dựa vào một chút đi!” Vũ Dã Thuần Nhất vừa nói, đầu đã nhích lại gần, hơi thở dồn dập, Phồn Cẩm có thể cảm giác được thân thể của mình đang run lên.
Hơi hơi nhẹ run.
Dần dần, người bên cạnh không còn động tĩnh. Yên lặng đến đáng sợ, Phồn Cẩm cả kinh, bàn tay vội vàng đưa lên mũi hắn, cô thở phào, còn thở, nhưng rất mỏng manh.
Thậm chí, sắc mặt Vũ Dã Thuần Nhất trắng bệch, cô thử gọi nhỏ vài tiếng, lại không có phản ứng, chỉ nghe thấy vài lời nói vô nghĩa.
Không được, cứ như vậy sẽ không ổn, cuối cùng Phồn Cẩm cũng không thể ngồi yên, cô đứng dậy đặt Vũ Dã Thuần Nhất ngồi yên dựa vào tường, sau đó cởi chiếc áo khoác phủ lên người hắn, lại xé nốt cổ tay áo bên kia, băng thêm một vòng vào miệng vết thương cho hắn.
Không được, cô phải đi kêu người, không thể đợi, không thể đợi được nữa.
Nhìn hắn đang hôn mê một lần nữa, Phồn Cẩm vội xoay người đi ra ngoài.
Nhưng, trong nháy mắt, động tác của cô đình chỉ lại.
Cô đang làm gì đây?
“Em đang lo lắng cho tôi sao?” Trong đầu hiện lên câu hỏi của hắn, cười, nhưng vẫn yếu ớt hỏi.
Phồn Cẩm lùi bước, đúng vậy, cô đang làm gì, cô lo lắng, lo lắng cho hắn ta sao?
Quay đầu lại, nhìn Vũ Dã Thuần Nhất.
Trước đây, người đàn ông này là kẻ đầu sỏ đã giam cầm mình, làm nguyên nhân khiến cô ngay cả con mình cũng không thể nhận. Lại là hung thủ giết chết đồng bào mình.
Hắn là người Nhật Bản, là người Nhật Bản hung tàn!!!!
Sắc mặt Phồn Cẩm thoáng chút liền trở nên xanh mét.
Trong đầu, một số việc, một số người cứ không ngừng hiện lên, còn có cả những hình ảnh bi thương đau đớn nữa.
“Triệu Phồn Cẩm, mày không chết tử tế được!”
“Phản đồ, phản đồ!”
“Chó săn!”
“Không!” Cô khẽ hét một tiếng, bịt kín lỗ tai lại.
Không phải, thật sự không phải, cô không có, nếu...
Nếu......
Nếu người đàn ông này biến mất, chỉ cần hắn biến mất, những ân oán tình cừu cũng sẽ không còn, ngay cả tự do cô vẫn luôn mong muốn mà không thể có được cũng......
Cơ hồ ngay lúc đó, bàn tay Phồn Cẩm hướng về phía lưng Vũ Dã, nơi đó có một nòng súng màu đen lộ ra ngoài.
Liếc mắt nhìn hắn một cái, cô hít một hơi thật sâu, lấy nó ra.
Hắn vẫn như cũ, không hề động đậy. Phồn Cẩm nắm lấy khẩu súng trong tay, đứng dậy.
Gắt gao nhìn hắn.
Không ngờ được, nhiều năm sau, một màn như vậy lại tái diễn, lịch sử lại tái diễn.
Nhưng lần này, chỉ cần cô bóp cò khẩu súng trong tay, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, chỉ một chút thôi, tất cả liền tan thành mây khói, tất cả của tất cả!
Bàn tay run rẩy, Phồn Cẩm giơ khẩu súng lên, nhắm mắt lại, chỉ cần một phát, một phát mà thôi.
Ngón tay run rẩy, trong không khí yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy hô hấp dồn dập của mình, giống như bị khó thở, nhanh chậm, không ngừng.
Rốt cục.
Đã đủ dũng khí, cô nhắm mắt lại.
Cuối cùng... cũng buông tay xuống.
Buồn bã cười. Trong phút chốc, nước mắt tràn mi.
Một chút nữa thôi, cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này cho dù tất cả ra sao, duy độc hắn lại chưa từng mắc nợ gì cô cả, chưa từng có, trong hoạn nạn hắn không vứt bỏ cô, cũng không để cô phải chịu chút thương tổn nào, thậm chí, đối mặt với vấn đề sinh tử, hắn cũng dứt khoát lựa chọn để cho cô sống.
Như vậy, cô còn có thể làm gì sao?
Còn có thể bóp cò súng được không.
“Cốp!” Khẩu súng lục nặng nề chạm đất, phá tan trái tim cô.
Bàn tay bưng chặt mắt. Nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống lần nữa.
Chưa từng!
“Em biết không? Lần này, anh sẽ không dùng tay chặn một phát đạn này đâu!” Thanh âm suy yếu vang lên, Phồn Cẩm kinh ngạc thả tay xuống.
Trước mặt, Vũ Dã Thuần Nhấ chua xót lắc đầu cười, trong mắt tràn ngập sự sáng tỏ, nhẹ nhàng nói, “Phồn Cẩm, lần này, có phải được tính là anh đã thắng hay không!”
Hắn lại đang đánh cược thêm lần nữa, cho dù từng tuyệt vọng, cho dù đã từng thất bại thảm hại. (Có bạn nào còn nhớ nhát dao trong đêm không nhỉ? ^^)
Hắn vẫn muốn đánh cược thêm lần nữa.
Mà lần này, hắn thắng.
Phồn Cẩm nhắm mắt lại, thì thào “Ngu ngốc!!”
Đúng vậy, trên thế gian này, kẻ ngu ngốc đâu phải chỉ có một mình hắn.
“Phồn Cẩm, quên hết, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh đi!”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Hỗn độn, còn có cả tiếng Nhật......
Cười khổ cúi đầu, cho một phút kích động không ức chế được kia của mình, đúng vậy, cô có tư cách gì nói người khác chứ. Không phải cô cũng từng nấp dưới cánh chim của Vũ Dã Thuần Nhất để kéo dài một chút hơi tàn sao.
Không phải cũng lạnh lùng nhìn mọi thứ như vậy sao?
Cười tự giễu, vừa mới định nâng tay bảo lái xe khởi động, bên ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một câu “Những việc đã làm tôi sẽ không hối hận, so với việc cứ phải thấp thỏm lo âu, tôi thà chọn cách quang minh chính đại mà làm!” Một câu kia, lạnh nhạt như vậy, tựa như mỗi một cái cười mỉm, một động tác của cô ta, dương dương tự đắc, tiêu dao tự tại.
Phồn Cẩm sửng sốt, không thể tin nhìn người phụ nữ lạnh nhạt trước mắt.
Cô lăng lăng, ngữ khí không chút che giấu, “Tôi thay mặt người Trung Quốc xấu hổ vì cô!” Cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt, thấy đối phương chỉ khịt mũi cười, dĩ nhiên là thái độ thờ ơ.
Không còn lòng dạ này để ở đây nữa, Phồn Cẩm thầm nghĩ muốn rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này sớm một chút, ít nhất, khiến cho người phụ nữ này rời đi tầm mắt của mình.
Hạ kính xe xuống, ô tô chậm rãi rời đi, cuối cùng Phồn Cẩm lại nghe thấy câu trả lời từ phía sau.
“Tôi là người Mãn Châu, chưa bao giờ là người Trung Quốc cả!”
“Còn nữa, tôi cũng không ngại nếu cô gọi tên tiếng Nhật của tôi, Xuyên Đảo Phương Tử!”
Lời vừa dứt, xe đã rời đi, chỉ để lại một bóng dáng càng lúc càng xa trong kính chiếu hậu, đứng ở nơi đó, thật lâu còn chưa bỏ đi. “Tôi là người Mãn Châu, chưa bao giờ là người Trung Quốc cả!”
Mãi cho đến lúc xem chậm rãi dừng lại ở quân bộ, trong đầu Phồn Cẩm vẫn như trước không ngừng vang lặp lại những lời này.
Người Mãn? Người Trung Quốc? Người Nhật Bản?
Còn cô là gì, nếu là người Trung Quốc, vì sao lại sống dưới mái nhà người Nhật Bản. Nếu không phải, vậy trong thân thể cô đang chảy dòng máu nào.
Để mà tạo thành hết thảy như thế này......
Trong khi căm giận suy nghĩ, lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đi xuống từ cầu thang, một thân quân trang, lại còn là màu sắc mà cô ghét nhất.
Nó đâm vào mắt cô, cô bèn chuyển ánh mắt, nhìn về phía trước, một lát sau, cửa xe mở ra, đầu vai lập tức bị kéo ra. Một hương vị thanh mát. Là hương vị trên người hắn, hương vị mà cô vẫn quen thuộc.
Hiếm khi lại không dính phải máu tanh, chỉ e, trong cuộc sống hung tàn nham hiểm của hắn ta cũng chỉ còn lại được điều này mà thôi.
Ít nhất, thân thể hắn còn có chút hương vị của con người, nghĩ đến thật muốn bật cười.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn cúi đầu nhìn, giống như đang nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng cô vậy.
Cô vẫn cười, sao, giam cầm thân thể cô. Bây giờ ngay cả suy nghĩ của cô cũng muốn giam cầm à?
Phồn Cẩm cảm thấy lúc này mình có chút căm hận cuộc đời, lại cũng có chút muốn cười.
Vì thế lạnh lùng đáp lại, “Tôi đang nghĩ, cách để tồn tại trong phạm vi cực hạn của anh!” Không phải hắn đã nói, đấy là cực hạn của hắn, là nhượng bộ của hắn hay sao?
Nhưng mà, không có phẫn nộ trong dự đoán, Vũ Dã không giận mà cười, ý vị sâu xa tiếp tục ôm cô, “Phồn Cẩm, tôi thích phương thức mới này của em!”
Phương thức mới, không tồi, còn hơn thái độ nhẫn nhục chịu đựng trước kia, loại ngữ khí cay độc này, hắn thích!
Nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất nghiền ngẫm cười, người xấu hổ giận giữ lại ngược lại là cô.
“Có phải anh không hiểu tiếng Trung không!” Liếc hắn một cái, cô đương nhiên biết là hắn hiểu, nhưng nhìn thấy hắn cười, cô lại cảm thấy không được tự nhiên, cô cảm thấy khó chịu, giữa bọn họ, giương cung bạt kiếm vẫn có vẻ tốt hơn, ngược lại vào những lúc như thế này, trên mặt hắn xuất hiện vẻ mặt này, hoàn toàn khác xa với vẻ mặt lạnh lùng máu lạnh thường ngày của hắn.
Thường thường vào những lúc ấy, cô lại không khống chế được dị động trong nội tâm, một loại rung động vốn không thuộc về chính cô.
“Phồn Cẩm, có việc gì cứ nói đi!” Cuối cùng, hắn kề đến tai cô, “Em đã trở tại, tâm tình tôi rất tốt!” Nói xong, dời người ra, một đôi con ngươi nóng bỏng nhìn cô ở trước mặt.
Cứ đối mặt với cô như vậy, chiếc xe khởi động nên nảy lên một cái, thân thể cô run lên, phảng phất nhớ về nhiều năm trước, hắn nắm lấy bàn tay cô, mở ta, đầu ngón tay cọ trong lòng bàn tay của cô, trêu chọc trên những đường chỉ tay. Từng vòng từng vòng, giống như lốc xoáy, không ngừng hãm sâu xuống, xoay tròn xoay tròn......
Rốt cục không thể tự kiềm chế được.
Vào lúc đó, trái tim bỗng dưng run lên, nhưng, cô còn chưa kịp nói câu nào, phía trước, gương mặt mỉm cười của Vũ Dã Thuần Nhất bỗng nhiên trầm xuống. Thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng, thân người đã bị hắn mạnh mẽ đè xuống, đồng thời, bên tai là một tiếng nổ vang hỗn loạn.
Thân xe phát ra một tiếng động sắc nhọn, sau đó là tiếng gào thét chói tai, tiếng khóc la...... Tất cả thanh âm hỗn loạn thành một mớ, tiếng súng, lại một lần nữa nổ lên bên tai.
Còn cả tiếng chửa rủa, gầm thét.
Phồn Cẩm bị ôm chặt vào ngực, nghe thấy người đàn ông dùng tiếng Nhật quát to vài câu ở bên tai, thân mình cô vẫn cứng ngắc, đầu óc dần hỗn loạn thành một mảnh.
Chờ đến lúc cô hoàn toàn tỉnh táo lại, thì bọn họ đã rời khỏi con đường ồn ào kia. Đứng tại một con hẻm nhỏ uốn lượn. Lần sau vào bóng tối, tựa như ống thực quản vô biên, mà trước mặt, chính là một cái bồn máu há to mồm của mình, lúc nào cũng có thể nuốt ta vào bụng.
Lúc này, sắc trời đã tối dần, trong đầu Phồn Cẩm cảm thấy thật nặng nề, chỉ lẳng lặng theo sát Vũ Dã Thuần Nhất đi thật nhanh về phía trước.
Mãi cho đến lúc người đàn ông bên cạnh phát hiện thấy sự bất thường của cô, một đôi bàn tay che phủ lại, nghĩ là cô bị dọa sợ, “Không có việc gì, có hay không... Ư!”
Nói được một nửa, thân mình hắn lảo đảo, một lát sau, hắn đỡ lấy thắt lưng, Phồn Cẩm nhìn xuống, bàn tay trái bám vào người hắn lúc này mới cảm giác được một mảng ướt đẫm.
Nhìn kỹ lại, đó là một mảng màu đỏ.
Hô hấp của cô chợt cứng lại.
Đột nhiên nhớ đến lúc nãy khi chạy trốn ra khỏi xe, hắn đã dùng thân mình để che chở cho cô, đem thân thể cô dung nhập vào lòng mình.
Bên cô trong mưa bom bão đạn, thủy chung không hề buông lỏng.
Trái tim Phồn Cẩm run lên, không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn.
Nhíu mày.
Trước mặt Vũ Dã Thuần Nhất lại suy yếu cười, “Xem ra, phải tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút rồi, tôi đi không được nữa!”
Nói hết câu, mồ hôi đã rịn đầy trán.
Phồn Cẩm cắn răng, cô hiểu được, loại người sắt đá như Vũ Dã Thuần Nhất, nếu không phải là gặp phải bất đắc dĩ, làm sao có thể chủ động yếu thế được.
Trong lúc đầu óc còn chưa thông, thân thể đã giành phần hành động trước.
Phồn Cẩm đỡ lấy hắn, nhìn vào con hẻm sâu thẳm, từng bước từng bước đỡ lấy hắn đi về phía trước.
Nghe thấy hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Thậm chí sức nặng trên tay lại càng ngày càng trầm xuống.
Thật vất vả mới tìm được một mái hiên rách nát. Cô đẩy cửa ra, bên trong là một mảnh hỗn độn.
Chắc là người đã dọn đi để trống nhà thật lâu.
Cô đỡ Vũ Dã Thuần Nhất ngồi xuống một thềm đá.
Cúi đầu xem miệng vết thương, đầu đạn đã găm sâu vào da, máu tươi không ngừng ‘ồ ạt’ chảy ra.
Rốt cục là hắn đã làm thế nào để mang theo nó mà dẫn cô thoát khỏi hiện trường hỗn loạn kia chứ?
“Phải gắp đầu đạn ra, tôi đi gọi người!”
“Đừng!” Vũ Dã Thuần Nhất giữ chặt tay cô, ngữ khí có chút suy yếu.
“Đừng trở lại, mục tiêu của đám người kia không chỉ là tôi, mà còn có em nữa!”
Cái gì, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Vũ Dã vì đau đớn mà nhíu chặt mày, liền giật mình, đúng vậy, cô ở cạnh người Nhật Bản này, huống hồ, người Nhật Bản này lại còn coi trọng cô đến thế nữa. Ở trong mắt những người đó, ở trong mắt đồng bào của cô, cô... đã sớm là phản đồ rồi!!!!!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô cứng ngắc hỏi, trong lòng dâng lên nỗi thê lương ảm đạm.
Phản đồ!
“Chờ một chút, hiến binh tới rồi, tự nhiên sẽ đến tìm chúng ta!”
“Nhưng...” Cô nhíu mày. Một lát sau liền xé ống tay áo, băng bó miệng vết thương cho hắn, sau đó nhẹ nhàng đè lại, không để cho máu chảy quá nhiều.
“Yên tâm, tôi vẫn chịu được, bọn họ sẽ nhanh tới thôi!” Vũ Dã Thuần Nhất lại cười, nhìn mặt cô, “Em đang lo lắng cho tôi sao?”
Cô ngẩng người, dời ánh mắt, cũng không hề đáp lại.
Bên tai lại là một tiếng cười nhẹ nhàng, nhỏ đến không thể nghe thấy, Phồn Cẩm chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một độ cong chua xót, sau đó nháy mắt lại biến mất.
“Bây giờ, ngồi yên cho tôi dựa vào một chút đi!” Vũ Dã Thuần Nhất vừa nói, đầu đã nhích lại gần, hơi thở dồn dập, Phồn Cẩm có thể cảm giác được thân thể của mình đang run lên.
Hơi hơi nhẹ run.
Dần dần, người bên cạnh không còn động tĩnh. Yên lặng đến đáng sợ, Phồn Cẩm cả kinh, bàn tay vội vàng đưa lên mũi hắn, cô thở phào, còn thở, nhưng rất mỏng manh.
Thậm chí, sắc mặt Vũ Dã Thuần Nhất trắng bệch, cô thử gọi nhỏ vài tiếng, lại không có phản ứng, chỉ nghe thấy vài lời nói vô nghĩa.
Không được, cứ như vậy sẽ không ổn, cuối cùng Phồn Cẩm cũng không thể ngồi yên, cô đứng dậy đặt Vũ Dã Thuần Nhất ngồi yên dựa vào tường, sau đó cởi chiếc áo khoác phủ lên người hắn, lại xé nốt cổ tay áo bên kia, băng thêm một vòng vào miệng vết thương cho hắn.
Không được, cô phải đi kêu người, không thể đợi, không thể đợi được nữa.
Nhìn hắn đang hôn mê một lần nữa, Phồn Cẩm vội xoay người đi ra ngoài.
Nhưng, trong nháy mắt, động tác của cô đình chỉ lại.
Cô đang làm gì đây?
“Em đang lo lắng cho tôi sao?” Trong đầu hiện lên câu hỏi của hắn, cười, nhưng vẫn yếu ớt hỏi.
Phồn Cẩm lùi bước, đúng vậy, cô đang làm gì, cô lo lắng, lo lắng cho hắn ta sao?
Quay đầu lại, nhìn Vũ Dã Thuần Nhất.
Trước đây, người đàn ông này là kẻ đầu sỏ đã giam cầm mình, làm nguyên nhân khiến cô ngay cả con mình cũng không thể nhận. Lại là hung thủ giết chết đồng bào mình.
Hắn là người Nhật Bản, là người Nhật Bản hung tàn!!!!
Sắc mặt Phồn Cẩm thoáng chút liền trở nên xanh mét.
Trong đầu, một số việc, một số người cứ không ngừng hiện lên, còn có cả những hình ảnh bi thương đau đớn nữa.
“Triệu Phồn Cẩm, mày không chết tử tế được!”
“Phản đồ, phản đồ!”
“Chó săn!”
“Không!” Cô khẽ hét một tiếng, bịt kín lỗ tai lại.
Không phải, thật sự không phải, cô không có, nếu...
Nếu......
Nếu người đàn ông này biến mất, chỉ cần hắn biến mất, những ân oán tình cừu cũng sẽ không còn, ngay cả tự do cô vẫn luôn mong muốn mà không thể có được cũng......
Cơ hồ ngay lúc đó, bàn tay Phồn Cẩm hướng về phía lưng Vũ Dã, nơi đó có một nòng súng màu đen lộ ra ngoài.
Liếc mắt nhìn hắn một cái, cô hít một hơi thật sâu, lấy nó ra.
Hắn vẫn như cũ, không hề động đậy. Phồn Cẩm nắm lấy khẩu súng trong tay, đứng dậy.
Gắt gao nhìn hắn.
Không ngờ được, nhiều năm sau, một màn như vậy lại tái diễn, lịch sử lại tái diễn.
Nhưng lần này, chỉ cần cô bóp cò khẩu súng trong tay, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, chỉ một chút thôi, tất cả liền tan thành mây khói, tất cả của tất cả!
Bàn tay run rẩy, Phồn Cẩm giơ khẩu súng lên, nhắm mắt lại, chỉ cần một phát, một phát mà thôi.
Ngón tay run rẩy, trong không khí yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy hô hấp dồn dập của mình, giống như bị khó thở, nhanh chậm, không ngừng.
Rốt cục.
Đã đủ dũng khí, cô nhắm mắt lại.
Cuối cùng... cũng buông tay xuống.
Buồn bã cười. Trong phút chốc, nước mắt tràn mi.
Một chút nữa thôi, cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này cho dù tất cả ra sao, duy độc hắn lại chưa từng mắc nợ gì cô cả, chưa từng có, trong hoạn nạn hắn không vứt bỏ cô, cũng không để cô phải chịu chút thương tổn nào, thậm chí, đối mặt với vấn đề sinh tử, hắn cũng dứt khoát lựa chọn để cho cô sống.
Như vậy, cô còn có thể làm gì sao?
Còn có thể bóp cò súng được không.
“Cốp!” Khẩu súng lục nặng nề chạm đất, phá tan trái tim cô.
Bàn tay bưng chặt mắt. Nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống lần nữa.
Chưa từng!
“Em biết không? Lần này, anh sẽ không dùng tay chặn một phát đạn này đâu!” Thanh âm suy yếu vang lên, Phồn Cẩm kinh ngạc thả tay xuống.
Trước mặt, Vũ Dã Thuần Nhấ chua xót lắc đầu cười, trong mắt tràn ngập sự sáng tỏ, nhẹ nhàng nói, “Phồn Cẩm, lần này, có phải được tính là anh đã thắng hay không!”
Hắn lại đang đánh cược thêm lần nữa, cho dù từng tuyệt vọng, cho dù đã từng thất bại thảm hại. (Có bạn nào còn nhớ nhát dao trong đêm không nhỉ? ^^)
Hắn vẫn muốn đánh cược thêm lần nữa.
Mà lần này, hắn thắng.
Phồn Cẩm nhắm mắt lại, thì thào “Ngu ngốc!!”
Đúng vậy, trên thế gian này, kẻ ngu ngốc đâu phải chỉ có một mình hắn.
“Phồn Cẩm, quên hết, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh đi!”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Hỗn độn, còn có cả tiếng Nhật......
/42
|