Giang Dập, cái tên này đối với Tiêu Hạ thực ra cũng không tính là xa lạ, dù bất cứ nơi nào trong trường đại học này, trai đẹp có ngoại hình hoàn mỹ gia cảnh tốt lại còn có năng lực thì luôn sẽ đặc biệt thu hút sự chú ý.
Mà Giang Dập gần như là đại diện tiêu biểu trong những người đó.
Hot boy đứng đầu trường, cho dù Tiêu Hạ không cố ý quan tâm thì bên người cũng sẽ có vô số tin đồn lớn nhỏ lan truyền, tuy rằng những thông tin này thật sự rất truyền thuyết. Cơ mà đối với cô những điều này cũng chỉ là liều thuốc nhỏ trong cuộc sống, nghe rồi cười sùng bái một tí rồi thôi.
Nhưng dù vậy Tiêu cô nương chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại dùng một cách thức máu chó lại khó hiểu còn có chút mới mẻ thoát tục để dụ dỗ hot boy trường.
Ừm… cô bị bóng rổ của hot boy ném trúng.
Hoặc là nói chính xác…là bị hù dọa.
Cô vốn ăn uống xong cùng bạn thân tản bộ đi ngang qua bên ngoài sân bóng thuận tiện ngó nghía các trai đẹp chơi bóng mà thôi, nhưng đang khi Tiêu Hạ nhàn nhã nghĩ ngợi lát nữa đi mua bình sữa chua, trái bóng tại sân bóng kia đang thu hút sự chú ý của mọi người bỗng nhiên bay thẳng về phía cô.
Dương Tử Huyên bên cạnh chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần từ trong tâm trạng vây xem tư thế chơi bóng oai phong của hot boy, đột nhiên thấy bóng rổ trong tay hot boy ném sang đây, cô nàng theo phản xạ hô một tiếng, nhưng cơ thể còn chưa hành động kịp thời.
Trái bóng kia bay tới bên chân Tiêu cô nương.
Là bên chân, không ném trúng cô.
Nhưng Tiêu cô nương hoàn toàn giật mình, khoảnh khắc trái bóng bay tới cô hơi nghiêng người, sau đó trọng tâm không vững bất ngờ ngã ngồi xuống đất, đồng thời mắt cá chân bên phải đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là trẹo chân rồi.
Sân bóng vốn ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh.
“Tiêu Tiêu!” Dương Tử Huyên sững sờ một chút, sau đó vội ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô bạn thân, “Cậu không sao chứ?” Cô hơi lo lắng hỏi.
Tiêu Hạ bụm chân phải sắc mặt trở nên trắng bệch, tuy rằng khuôn mặt nhăn nhó nhưng miệng vẫn theo thói quen nói không sao.
Dương Tử Huyên có lẽ cũng đoán được cô bạn chắc là bị thương rồi, thế là cô định nói đưa Tiêu Hạ đến phòng y tế khám, nhưng bỗng nhiên trên đầu truyền tới một âm thanh nam sinh trong trẻo.
“Có bị thương không?”
Hai cô nàng vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt quan tâm của hot boy đại nhân.
Trên diễn đàn trường có một nhóm say mê Giang Dập, miêu tả anh thế này “Ánh mắt lấp lánh tỏa sáng tựa như chưa từng bị tạp chất gì của thế tục nhuộm phải”.
Tuy rằng Tiêu Hạ không thể gật bừa đối với dòng định ngữ dài dòng trước đó, nhưng khi ánh mắt cô đối diện anh thì cô lại thấy kỳ lạ quả thực có cảm giác tỏa sáng đó.
Nói thật…âm thanh của hot boy cũng đầy sức sống như vậy…
Giang Dập làm thế nào cũng không đoán được bóng rổ trong tay mình bay ra ngoài mắc phải lỗi kém thế này.
Tuy rằng sai sót này là do cầu thủ đối phương cố ý đụng anh mà bất cẩn gây ra.
“Này Kiều Việt! Có biết chơi bóng không hả!” Đồng đội Khương Địch thấy thế lập tức hô lên.
“Xin lỗi nhé.” Người cố ý đụng là đối thủ Kiều Việt, cậu ta thoải mái nói một câu, sau đó nhìn vị trí trái bóng trong tay Giang Dập bay ra, cậu ta nói với Giang Dập ở đằng trước, “Cơ mà Giang đại thiếu gia, hình như cậu ném trúng người khác rồi.” Trong giọng điệu còn mang theo vẻ hả hê.
Giang Dập chỉ liếc nhìn cậu ta một lúc không nói gì thêm, sau đó anh không lo nhiều chạy thẳng tới phía trái bóng bay đi.
Hai nữ sinh đều ngồi xổm dưới đất, hình như thực sự bị thương.
Sau khi chạy tới gần đồng thời thốt ra câu hỏi, lúc này anh mới phát hiện cô nàng ngã xuống đất trông hơi quen mắt.
Lúc đối diện ánh mắt đối phương, giây tiếp theo anh lấy ra hồi ức về đối phương trong bộ nhớ.
Nửa tháng trước, đầu đường cây ngô đồng, cô nàng quả quýt.
Cùng với.
Cuộc gặp gỡ tình cờ của anh.
Giang Dập hiếm khi có một khoảnh khắc lơ đãng, mà trong lúc ấy cô nàng quả quýt đã vịn tay cô gái bên cạnh đứng dậy một cách khó khăn, hơn nữa trông hơi lúng túng lắc đầu với anh.
“Không sao không sao!” Tuy rằng được nói chuyện với hot boy là một việc khiến người ta vừa mừng vừa lo, nhưng khi cảm nhận được tầm mắt sáng rực từ các cô gái xung quanh sân bóng, Tiêu Hạ cảm thấy mình nhận không nổi.
Giang Dập nhạy bén nhìn sang chân phải cô hơi sưng lên, anh hỏi lần nữa: “Chân em không có gì thật chứ?”
“Thật mà, không…”
“Đương nhiên có gì rồi!” Không đợi Tiêu Hạ nói hết, Dương Tử Huyên bên cạnh lập tức đầy chính nghĩa ngắt lời cô bạn, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc nhìn sang hot boy, “Chân phải cậu ấy có lẽ bị trẹo rồi, tuy rằng tôi biết là tự cậu ấy ngã, nhưng việc đó và trái bóng mà anh ném tới không thoát khỏi quan hệ gián tiếp đâu bạn học à! Anh không định chịu trách nhiệm hả!”
Lời cô bạn vừa thốt ra miệng, tròng mắt Tiêu cô nương lập tức trợn tròn, sau đó cô không dám tin nhìn cô bạn thân đồng thời giọng nói phát ra một tiếng trong miệng: “Ưm?!”
“Ừ!” Dương Tử Huyên bình tĩnh nhìn cô hơn nữa gật đầu khẳng định.
“…”
“Khoan đã…”
Ngay khi Tiêu Hạ xấu hổ định nói gì đó để xoay chuyển cục diện thì hot boy đại nhân chợt cất tiếng.
Giang Dập cũng điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“!!!” Trong phút chốc, ánh mắt Tiêu cô nương càng tròn hơn.
Lúc cô nghẹn lời không biết nói gì mới được thì cô bạn thân nhà mình cùng vị thần thánh được tôn trọng nhưng chỉ nhìn từ xa trước mặt đã triển khai một đoạn đối thoại vô cùng kỳ lạ.
“Một khi đã vậy, Tiêu Tiêu chúng tôi giao cho anh đó!”
“Được.”
“Lát nữa tôi có việc, phiền anh đưa cậu ấy đến phòng y tế khám được chứ?
“Đương nhiên.”
“Đúng rồi, buổi chiều cậu ấy có một tiết chủ nghĩa Marx…”
“Tôi đưa cô ấy đến lớp.”
“Thế thì làm phiền anh quá rồi…nói vậy là định rồi nhé.”
“…Được.”
“…” Đợi khi Tiêu Hạ lấy lại tinh thần cô mới phát hiện có điểm không đúng, cô hình như có cảm giác bị bán đi rồi!
Thấy Dương Tử Huyên sắp đi, cô vội giữ chặt cánh tay đối phương: “Cậu đi đâu hả?”
“Hẹn hò đó.” Dương Tử Huyên tỏ vẻ dĩ nhiên.
“…Ngay cả bạn trai cũng không có cậu hẹn hò cái quỷ gì hả!”
“Chơi trò hẹn hò không phải hẹn hò sao.” Dương Tử Huyên hừ một tiếng sau đó quyết đoán hất tay cô bạn thân ra, “Bang hội của bố sắp bắt đầu chiến đấu rồi đừng tìm việc cho bố đây!”
Nói xong Dương Tử Huyên cực kỳ tuyệt tình bước đi để lại một bóng lưng phóng khoáng.
Lúc này Tiêu cô nương giận đến mức tròng mắt sắp rớt ra, thời khắc mấu chốt có thể đừng để tình bạn thân thiết không đáng tin cậy vậy chứ.
…Nhưng thực ra ý tưởng của Dương cô nương vừa đơn giản lại thô bạo.
Cơ hội dụ dỗ hot boy tốt vậy nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến khi nào đây!
Thế nên cho dù bán bạn thân nhưng vẫn cảm thấy mình làm được một chuyện tốt.
Tuy nhiên, Tiêu Hạ bị bạn thân vứt bỏ là sự thật.
Cô và nhân vật quan trọng đứng đối diện nhau cũng là một chuyện không thể bỏ qua.
Lúng…túng…
“Tôi là Giang Dập.”
“Tiêu…Hạ. Tiêu của tiêu điều, hạ của giữa mùa hạ…”
Sau đó tiếp tục lúng túng…
Giang Dập ngược lại cảm thấy thú vị, anh nhìn cô gái trước mặt mang biểu cảm hơi cứng đờ đứng tại chỗ suy nghĩ phức tạp, thật lâu sau anh mới lên tiếng: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Đi đi đi đâu?”
Lúc nói những lời này Tiêu Hạ suýt nữa cắn đầu lưỡi, sống gần hai mươi năm đây là lần đầu tiên cô nói lắp.
Giang Dập bị cô chọc cười, anh khẽ cười ra tiếng: “Phòng y tế, khám chân của em.”
“Không cần, không cần!” Mợ nó, đi cùng hot boy quả thực là chuyện không dám tưởng tượng được không! Tiêu Hạ cười hết nổi rồi, sau đó ra sức giải thích, “Thực ra tôi không bị thương gì hết thật đó! Không làm phiền anh đâu! Vả lại trái bóng kia không ném trúng tôi, là tự tôi giật mình ngã xuống thôi, không liên quan đến anh…”
Nhưng cô lại chưa nói hết lời còn bị ngắt ngang.
Giang Dập nhìn chân phải của cô, suy nghĩ hết sức nghiêm túc rồi trịnh trọng hỏi cô: “Em thích tôi bồng em hay là cõng em?”
“…”
“…Cám ơn, dìu là được rồi…”
Mà Giang Dập gần như là đại diện tiêu biểu trong những người đó.
Hot boy đứng đầu trường, cho dù Tiêu Hạ không cố ý quan tâm thì bên người cũng sẽ có vô số tin đồn lớn nhỏ lan truyền, tuy rằng những thông tin này thật sự rất truyền thuyết. Cơ mà đối với cô những điều này cũng chỉ là liều thuốc nhỏ trong cuộc sống, nghe rồi cười sùng bái một tí rồi thôi.
Nhưng dù vậy Tiêu cô nương chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại dùng một cách thức máu chó lại khó hiểu còn có chút mới mẻ thoát tục để dụ dỗ hot boy trường.
Ừm… cô bị bóng rổ của hot boy ném trúng.
Hoặc là nói chính xác…là bị hù dọa.
Cô vốn ăn uống xong cùng bạn thân tản bộ đi ngang qua bên ngoài sân bóng thuận tiện ngó nghía các trai đẹp chơi bóng mà thôi, nhưng đang khi Tiêu Hạ nhàn nhã nghĩ ngợi lát nữa đi mua bình sữa chua, trái bóng tại sân bóng kia đang thu hút sự chú ý của mọi người bỗng nhiên bay thẳng về phía cô.
Dương Tử Huyên bên cạnh chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần từ trong tâm trạng vây xem tư thế chơi bóng oai phong của hot boy, đột nhiên thấy bóng rổ trong tay hot boy ném sang đây, cô nàng theo phản xạ hô một tiếng, nhưng cơ thể còn chưa hành động kịp thời.
Trái bóng kia bay tới bên chân Tiêu cô nương.
Là bên chân, không ném trúng cô.
Nhưng Tiêu cô nương hoàn toàn giật mình, khoảnh khắc trái bóng bay tới cô hơi nghiêng người, sau đó trọng tâm không vững bất ngờ ngã ngồi xuống đất, đồng thời mắt cá chân bên phải đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là trẹo chân rồi.
Sân bóng vốn ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh.
“Tiêu Tiêu!” Dương Tử Huyên sững sờ một chút, sau đó vội ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô bạn thân, “Cậu không sao chứ?” Cô hơi lo lắng hỏi.
Tiêu Hạ bụm chân phải sắc mặt trở nên trắng bệch, tuy rằng khuôn mặt nhăn nhó nhưng miệng vẫn theo thói quen nói không sao.
Dương Tử Huyên có lẽ cũng đoán được cô bạn chắc là bị thương rồi, thế là cô định nói đưa Tiêu Hạ đến phòng y tế khám, nhưng bỗng nhiên trên đầu truyền tới một âm thanh nam sinh trong trẻo.
“Có bị thương không?”
Hai cô nàng vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt quan tâm của hot boy đại nhân.
Trên diễn đàn trường có một nhóm say mê Giang Dập, miêu tả anh thế này “Ánh mắt lấp lánh tỏa sáng tựa như chưa từng bị tạp chất gì của thế tục nhuộm phải”.
Tuy rằng Tiêu Hạ không thể gật bừa đối với dòng định ngữ dài dòng trước đó, nhưng khi ánh mắt cô đối diện anh thì cô lại thấy kỳ lạ quả thực có cảm giác tỏa sáng đó.
Nói thật…âm thanh của hot boy cũng đầy sức sống như vậy…
Giang Dập làm thế nào cũng không đoán được bóng rổ trong tay mình bay ra ngoài mắc phải lỗi kém thế này.
Tuy rằng sai sót này là do cầu thủ đối phương cố ý đụng anh mà bất cẩn gây ra.
“Này Kiều Việt! Có biết chơi bóng không hả!” Đồng đội Khương Địch thấy thế lập tức hô lên.
“Xin lỗi nhé.” Người cố ý đụng là đối thủ Kiều Việt, cậu ta thoải mái nói một câu, sau đó nhìn vị trí trái bóng trong tay Giang Dập bay ra, cậu ta nói với Giang Dập ở đằng trước, “Cơ mà Giang đại thiếu gia, hình như cậu ném trúng người khác rồi.” Trong giọng điệu còn mang theo vẻ hả hê.
Giang Dập chỉ liếc nhìn cậu ta một lúc không nói gì thêm, sau đó anh không lo nhiều chạy thẳng tới phía trái bóng bay đi.
Hai nữ sinh đều ngồi xổm dưới đất, hình như thực sự bị thương.
Sau khi chạy tới gần đồng thời thốt ra câu hỏi, lúc này anh mới phát hiện cô nàng ngã xuống đất trông hơi quen mắt.
Lúc đối diện ánh mắt đối phương, giây tiếp theo anh lấy ra hồi ức về đối phương trong bộ nhớ.
Nửa tháng trước, đầu đường cây ngô đồng, cô nàng quả quýt.
Cùng với.
Cuộc gặp gỡ tình cờ của anh.
Giang Dập hiếm khi có một khoảnh khắc lơ đãng, mà trong lúc ấy cô nàng quả quýt đã vịn tay cô gái bên cạnh đứng dậy một cách khó khăn, hơn nữa trông hơi lúng túng lắc đầu với anh.
“Không sao không sao!” Tuy rằng được nói chuyện với hot boy là một việc khiến người ta vừa mừng vừa lo, nhưng khi cảm nhận được tầm mắt sáng rực từ các cô gái xung quanh sân bóng, Tiêu Hạ cảm thấy mình nhận không nổi.
Giang Dập nhạy bén nhìn sang chân phải cô hơi sưng lên, anh hỏi lần nữa: “Chân em không có gì thật chứ?”
“Thật mà, không…”
“Đương nhiên có gì rồi!” Không đợi Tiêu Hạ nói hết, Dương Tử Huyên bên cạnh lập tức đầy chính nghĩa ngắt lời cô bạn, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc nhìn sang hot boy, “Chân phải cậu ấy có lẽ bị trẹo rồi, tuy rằng tôi biết là tự cậu ấy ngã, nhưng việc đó và trái bóng mà anh ném tới không thoát khỏi quan hệ gián tiếp đâu bạn học à! Anh không định chịu trách nhiệm hả!”
Lời cô bạn vừa thốt ra miệng, tròng mắt Tiêu cô nương lập tức trợn tròn, sau đó cô không dám tin nhìn cô bạn thân đồng thời giọng nói phát ra một tiếng trong miệng: “Ưm?!”
“Ừ!” Dương Tử Huyên bình tĩnh nhìn cô hơn nữa gật đầu khẳng định.
“…”
“Khoan đã…”
Ngay khi Tiêu Hạ xấu hổ định nói gì đó để xoay chuyển cục diện thì hot boy đại nhân chợt cất tiếng.
Giang Dập cũng điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“!!!” Trong phút chốc, ánh mắt Tiêu cô nương càng tròn hơn.
Lúc cô nghẹn lời không biết nói gì mới được thì cô bạn thân nhà mình cùng vị thần thánh được tôn trọng nhưng chỉ nhìn từ xa trước mặt đã triển khai một đoạn đối thoại vô cùng kỳ lạ.
“Một khi đã vậy, Tiêu Tiêu chúng tôi giao cho anh đó!”
“Được.”
“Lát nữa tôi có việc, phiền anh đưa cậu ấy đến phòng y tế khám được chứ?
“Đương nhiên.”
“Đúng rồi, buổi chiều cậu ấy có một tiết chủ nghĩa Marx…”
“Tôi đưa cô ấy đến lớp.”
“Thế thì làm phiền anh quá rồi…nói vậy là định rồi nhé.”
“…Được.”
“…” Đợi khi Tiêu Hạ lấy lại tinh thần cô mới phát hiện có điểm không đúng, cô hình như có cảm giác bị bán đi rồi!
Thấy Dương Tử Huyên sắp đi, cô vội giữ chặt cánh tay đối phương: “Cậu đi đâu hả?”
“Hẹn hò đó.” Dương Tử Huyên tỏ vẻ dĩ nhiên.
“…Ngay cả bạn trai cũng không có cậu hẹn hò cái quỷ gì hả!”
“Chơi trò hẹn hò không phải hẹn hò sao.” Dương Tử Huyên hừ một tiếng sau đó quyết đoán hất tay cô bạn thân ra, “Bang hội của bố sắp bắt đầu chiến đấu rồi đừng tìm việc cho bố đây!”
Nói xong Dương Tử Huyên cực kỳ tuyệt tình bước đi để lại một bóng lưng phóng khoáng.
Lúc này Tiêu cô nương giận đến mức tròng mắt sắp rớt ra, thời khắc mấu chốt có thể đừng để tình bạn thân thiết không đáng tin cậy vậy chứ.
…Nhưng thực ra ý tưởng của Dương cô nương vừa đơn giản lại thô bạo.
Cơ hội dụ dỗ hot boy tốt vậy nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến khi nào đây!
Thế nên cho dù bán bạn thân nhưng vẫn cảm thấy mình làm được một chuyện tốt.
Tuy nhiên, Tiêu Hạ bị bạn thân vứt bỏ là sự thật.
Cô và nhân vật quan trọng đứng đối diện nhau cũng là một chuyện không thể bỏ qua.
Lúng…túng…
“Tôi là Giang Dập.”
“Tiêu…Hạ. Tiêu của tiêu điều, hạ của giữa mùa hạ…”
Sau đó tiếp tục lúng túng…
Giang Dập ngược lại cảm thấy thú vị, anh nhìn cô gái trước mặt mang biểu cảm hơi cứng đờ đứng tại chỗ suy nghĩ phức tạp, thật lâu sau anh mới lên tiếng: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Đi đi đi đâu?”
Lúc nói những lời này Tiêu Hạ suýt nữa cắn đầu lưỡi, sống gần hai mươi năm đây là lần đầu tiên cô nói lắp.
Giang Dập bị cô chọc cười, anh khẽ cười ra tiếng: “Phòng y tế, khám chân của em.”
“Không cần, không cần!” Mợ nó, đi cùng hot boy quả thực là chuyện không dám tưởng tượng được không! Tiêu Hạ cười hết nổi rồi, sau đó ra sức giải thích, “Thực ra tôi không bị thương gì hết thật đó! Không làm phiền anh đâu! Vả lại trái bóng kia không ném trúng tôi, là tự tôi giật mình ngã xuống thôi, không liên quan đến anh…”
Nhưng cô lại chưa nói hết lời còn bị ngắt ngang.
Giang Dập nhìn chân phải của cô, suy nghĩ hết sức nghiêm túc rồi trịnh trọng hỏi cô: “Em thích tôi bồng em hay là cõng em?”
“…”
“…Cám ơn, dìu là được rồi…”
/9
|