Anh ở đây lâu một giây tim của em sẽ đau mười năm, bởi vì anh đi em sẽ bị tương tư tra tấn đến già, loại tịch mịch này có lẽ ngươi về sau cũng không sẽ có, mà em lại muốn vĩnh viễn chấp nhận……」 Cô nhìn hắn tha thiết trầm trọng nói.
Ngực hắn căng thẳng đưa tay kéo cô vào trong lòng.
Nhưng cô rất nhanh tránh khỏi cái ôm của hắn, cứng rắn quát:「 Đừng lãng phí thời gian, đi!」
Hắn si ngốc nhìn cô…..
Phút chốc tình ý dường như thúc dục Phong hồn châm, hắn chỉ cảm thấy ngực mãnh liệt đau nhức, sắc mặt không khỏi đại biến rống to.
「 A……」
Cô quá sợ hãi vội vàng dìu hắn đứng lên, tròng mắt rưng rưng nói:「 Không cần do dự, anh đi mau!」
Hắn thở hổn hển ngẩng đầu nhìn cô, làm sao cũng không nỡ để cô ở lại một mình.
「 Van cầu anh, mau trở về đi nha! Trở về giải trừ thống khổ của mình……」 Cô không muốn nhìn hắn bị Phong hồn châm dày vò.
Hắn thở hổn hển lại thật sâu liếc nhìn cô một cái, rốt cục hạ quyết tâm lấy pháp lực còn lại hóa thành hình hồ, thoát ra khỏi phòng hoa xông lên phía chân trời……
Cô chạy theo tới ngoài phòng nhìn hồ ảnh trong trời đêm kia, nước mắt rốt cuộc nén không được, ở trên mặt của cô lan tràn.
「 Vĩnh biệt, anh là người mà em yêu nhất……」 Cô nức nở nói xong.
………………
Thân thể La Ẩn đột nhiên rơi xuống, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, rõ ràng phát hiện tứ chi của hắn không biết từ khi nào bắt đầu biến thành tay chân con người!
Hắn hoảng sợ không thôi,hắn định tìm một nơi trong núi ở tạm, không nghĩ tới rơi xuống lại là trong vườn hoa của Bác Phúc .
Trong lòng chưa kịp nhi ngờ trùng hợp này,giọng của bác Phúc bá lại đột nhiên ở sau lưng hắn vang lên.
「 Đã trễ thế này, cậu lại chạy tới vườn hoa này làm gì? Hồ vương.」
Hắn xoay người nhìn chằm chằm bác Phúc, vào đêm bác ấy lại biến thành một lão khỉ .
「 Tôi cũng không biết chính mình làm sao có thể đến đây, vừa rồi phải về vân tiên động, cơ thể của tôi tự nhiên trở nên có điểm kỳ quái……」 Hắn vươn tay vẫn cảm thấy buồn bực.
「 Cậu phải về tiên giới?」 Bác Phúc kinh ngạc hỏi.
「 Đúng」
「 Không muốn trở thành người?」
「 Không phải không muốn mà là không thể đạt thành.」 Hắn nhíu lại mày, cảm thán nói.
「 Làm sao có thể không thể đạt thành? Tôi không phải bảo cậu ăn tim của Hướng Uyển Thanh sao?」 Bác Phúc cau mày.
「 Tôi không thể! Tôi làm sao có thể nào ăn tim người phụ nữ mình yêu nha? Tôi thà rằng làm chỉ hồ, cũng không nguyện làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút……」 Hắn tức giận rống to.
「 Cho nên cậu cam nguyện trở về ngoan ngoãn làm sủng thú của tiên nhân?」 Bác Phúc hừ lạnh.
「 ít nhất, trở về còn có thể có mạng nhỏ, còn có thể chờ mong ngày gặp lại cô ta……」 vừa mới đi, hắn đã bắt đầu nhớ đến cô.
「 Hừ! Cậu thật khờ,cậu thật sự nghĩ đến còn có thể nhìn thấy cô ta sao?」Bác Phúc khẽ gắt một tiếng.
「 Cái gì?」 Hắn trừng mắt nhìn Bác Phúc .
「 Cô ta là thiên nữ một mình hạ phàm, tuyệt đối không có khả năng trở lại tiên giới, làm không tốt phải chịu luân hồi chuyển thế,cậu tưởng ở tiên giới có thể gặp lại cô ta căn bản là không thể nha.」 Bác Phúc đạo hạnh mặc dù ít, nhưng chuyện ông biết cũng không ít.
「 Bác đang nói cái gì?」 Hắn khiếp sợ trợn to mắt.
「 Còn nghe không hiểu sao? Hướng Uyển Thanh, cô ấy vĩnh viễn trầm luân ở nhân thế,cậu trở về sẽ không bao giờ gặp được cô ta nửa.」 Bác Phúc thở dài.
Hắn thở hốc vì kinh ngạc rốt cục hiểu được Hướng Uyển Thanh vì sao nghe hắn muốn về, vẻ mặt hội thống khổ như thế, đó là vẻ mặt phải xa nhau!
Mà hắn ngu muội lại không phát hiện thống khổ của cô, cứ như vậy để cô ở lại một mình, thế nhưng vì sợ chết mà ruồng bỏ cảm tình của cô……
Nghĩ đến cô mặc lễ phục một mình đứng ở phòng tiễn hắn đi, hắn liền đau lòng khó có thể hô hấp.
「 Cô ấy vì cậu mà phạm luật trời,xem ra cô ấy nhất định vô cùng yêu cậu, cậu đi rồi mỗi ngày đều giống như nhau, có lẽ cô ta sẽ vô cùng thống khổ, không biết cô ấy có đau khổ đến nổi tự sát kết thúc cuộc sống này không……」
Không!
Lời của bác Phúc quả thực làm cho hắn kinh hãi muốn chết, hắn dường như là lập tức đứng dậy, nhảy lên trên không, hận không thể lập trở về phòng hoa.
「 A, Hồ vương, đừng dễ dàng buông tha cho giấc mộng của cậu a……」 giọng của Bác phúc vọng ở trong núi rừng.
Hắn bằng nhanh nhất tốc độ trở lại Xuân Lưu Hoa, vọt vào trong phòng nhìn chung quanh cũng không thấy được Hướng Uyển Thanh.
Ở nơi nào?Cô ấy ở nơi nào?
Hắn lo lắng đi tìm, tim dường như lo lắng muốn vỡ vụn, hắn thực sợ tìm được một thi thể lạnh như băng……
Xác định trong phòng không có bóng dáng của cô, hắn đang muốn đi ra cửa tìm, lúc này vài đóa màu tím hoa chậm rãi bay ở trước mắt hắn.
Tim hắn vừa động, bước chân nhanh nhẹn đến phía nhà ấm….
Ngực hắn căng thẳng đưa tay kéo cô vào trong lòng.
Nhưng cô rất nhanh tránh khỏi cái ôm của hắn, cứng rắn quát:「 Đừng lãng phí thời gian, đi!」
Hắn si ngốc nhìn cô…..
Phút chốc tình ý dường như thúc dục Phong hồn châm, hắn chỉ cảm thấy ngực mãnh liệt đau nhức, sắc mặt không khỏi đại biến rống to.
「 A……」
Cô quá sợ hãi vội vàng dìu hắn đứng lên, tròng mắt rưng rưng nói:「 Không cần do dự, anh đi mau!」
Hắn thở hổn hển ngẩng đầu nhìn cô, làm sao cũng không nỡ để cô ở lại một mình.
「 Van cầu anh, mau trở về đi nha! Trở về giải trừ thống khổ của mình……」 Cô không muốn nhìn hắn bị Phong hồn châm dày vò.
Hắn thở hổn hển lại thật sâu liếc nhìn cô một cái, rốt cục hạ quyết tâm lấy pháp lực còn lại hóa thành hình hồ, thoát ra khỏi phòng hoa xông lên phía chân trời……
Cô chạy theo tới ngoài phòng nhìn hồ ảnh trong trời đêm kia, nước mắt rốt cuộc nén không được, ở trên mặt của cô lan tràn.
「 Vĩnh biệt, anh là người mà em yêu nhất……」 Cô nức nở nói xong.
………………
Thân thể La Ẩn đột nhiên rơi xuống, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, rõ ràng phát hiện tứ chi của hắn không biết từ khi nào bắt đầu biến thành tay chân con người!
Hắn hoảng sợ không thôi,hắn định tìm một nơi trong núi ở tạm, không nghĩ tới rơi xuống lại là trong vườn hoa của Bác Phúc .
Trong lòng chưa kịp nhi ngờ trùng hợp này,giọng của bác Phúc bá lại đột nhiên ở sau lưng hắn vang lên.
「 Đã trễ thế này, cậu lại chạy tới vườn hoa này làm gì? Hồ vương.」
Hắn xoay người nhìn chằm chằm bác Phúc, vào đêm bác ấy lại biến thành một lão khỉ .
「 Tôi cũng không biết chính mình làm sao có thể đến đây, vừa rồi phải về vân tiên động, cơ thể của tôi tự nhiên trở nên có điểm kỳ quái……」 Hắn vươn tay vẫn cảm thấy buồn bực.
「 Cậu phải về tiên giới?」 Bác Phúc kinh ngạc hỏi.
「 Đúng」
「 Không muốn trở thành người?」
「 Không phải không muốn mà là không thể đạt thành.」 Hắn nhíu lại mày, cảm thán nói.
「 Làm sao có thể không thể đạt thành? Tôi không phải bảo cậu ăn tim của Hướng Uyển Thanh sao?」 Bác Phúc cau mày.
「 Tôi không thể! Tôi làm sao có thể nào ăn tim người phụ nữ mình yêu nha? Tôi thà rằng làm chỉ hồ, cũng không nguyện làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút……」 Hắn tức giận rống to.
「 Cho nên cậu cam nguyện trở về ngoan ngoãn làm sủng thú của tiên nhân?」 Bác Phúc hừ lạnh.
「 ít nhất, trở về còn có thể có mạng nhỏ, còn có thể chờ mong ngày gặp lại cô ta……」 vừa mới đi, hắn đã bắt đầu nhớ đến cô.
「 Hừ! Cậu thật khờ,cậu thật sự nghĩ đến còn có thể nhìn thấy cô ta sao?」Bác Phúc khẽ gắt một tiếng.
「 Cái gì?」 Hắn trừng mắt nhìn Bác Phúc .
「 Cô ta là thiên nữ một mình hạ phàm, tuyệt đối không có khả năng trở lại tiên giới, làm không tốt phải chịu luân hồi chuyển thế,cậu tưởng ở tiên giới có thể gặp lại cô ta căn bản là không thể nha.」 Bác Phúc đạo hạnh mặc dù ít, nhưng chuyện ông biết cũng không ít.
「 Bác đang nói cái gì?」 Hắn khiếp sợ trợn to mắt.
「 Còn nghe không hiểu sao? Hướng Uyển Thanh, cô ấy vĩnh viễn trầm luân ở nhân thế,cậu trở về sẽ không bao giờ gặp được cô ta nửa.」 Bác Phúc thở dài.
Hắn thở hốc vì kinh ngạc rốt cục hiểu được Hướng Uyển Thanh vì sao nghe hắn muốn về, vẻ mặt hội thống khổ như thế, đó là vẻ mặt phải xa nhau!
Mà hắn ngu muội lại không phát hiện thống khổ của cô, cứ như vậy để cô ở lại một mình, thế nhưng vì sợ chết mà ruồng bỏ cảm tình của cô……
Nghĩ đến cô mặc lễ phục một mình đứng ở phòng tiễn hắn đi, hắn liền đau lòng khó có thể hô hấp.
「 Cô ấy vì cậu mà phạm luật trời,xem ra cô ấy nhất định vô cùng yêu cậu, cậu đi rồi mỗi ngày đều giống như nhau, có lẽ cô ta sẽ vô cùng thống khổ, không biết cô ấy có đau khổ đến nổi tự sát kết thúc cuộc sống này không……」
Không!
Lời của bác Phúc quả thực làm cho hắn kinh hãi muốn chết, hắn dường như là lập tức đứng dậy, nhảy lên trên không, hận không thể lập trở về phòng hoa.
「 A, Hồ vương, đừng dễ dàng buông tha cho giấc mộng của cậu a……」 giọng của Bác phúc vọng ở trong núi rừng.
Hắn bằng nhanh nhất tốc độ trở lại Xuân Lưu Hoa, vọt vào trong phòng nhìn chung quanh cũng không thấy được Hướng Uyển Thanh.
Ở nơi nào?Cô ấy ở nơi nào?
Hắn lo lắng đi tìm, tim dường như lo lắng muốn vỡ vụn, hắn thực sợ tìm được một thi thể lạnh như băng……
Xác định trong phòng không có bóng dáng của cô, hắn đang muốn đi ra cửa tìm, lúc này vài đóa màu tím hoa chậm rãi bay ở trước mắt hắn.
Tim hắn vừa động, bước chân nhanh nhẹn đến phía nhà ấm….
/46
|