Tiểu Cúc bị hỏi đến cứng họng, nhất thời cũng không trả lời được. Mẫn huyện lệnh khẽ vuốt râu bạc trắng, vuốt cằm nói:
- A, quả thật, một nha đầu thô lậu sao có thể làm được? Chẳng lẽ nàng có đồng mưu?
Đoàn Phi tức giận liếc nhìn Mẫn đại nhân. Lão già này không giúp được gì tốt lại còn gây trở ngại.
- Đúng vậy, nàng ta khả năng có đồng mưu rồi.
Tiểu Cúc vội theo lời Mẫn đại nhân nói nói.
Nghe được lời của nàng ta, Đoàn Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Đồng mưu? Có đồng mưu như vậy sao? Được, coi như là nàng ta có đồng mưu đi, đồng mưu này ít nhất tương đối quen thuộc tập quán của Nhị phu nhân. Ta tin tưởng bản lĩnh trị gia của Hứa đại nhân, có tư cách quan sát ba vị phu nhân và trộm đồ này vật nọ chỉ sợ người không nhiều, Hứa đại nhân tự sẽ không hãm hại một nha đầu, ba vị phu nhân chỉ sợ cũng sơ xuất lâm vào, ngoại trừ ba người nha hoàn bên cạnh các vị phu nhân những người khác chỉ sợ tư cách chưa đủ?
Đoàn Phi ánh mắt quét trên người ba tì nữ. Ba tì nữ ngơ ngác nhìn nhau, tiểu Mai vội vàng phản bác ngay chính mình:
- Không phải ta, ta ở cùng Nhị phu nhân nhưng cũng không biết kĩ, càng không biết nơi người giấu trang sức.
Tiểu Cúc cũng liền liền bày tỏ, nói:
- Không phải ta! Ta cả ngày ở cùng Tam phu nhân, làm sao có thời giờ quản chuyện của Nhị phu nhân.
Đoàn Phi ánh mắt dừng lại trên người tiểu Đào thản nhiên nói:
- Tiểu Đào, không còn ai khác quen thuộc với Nhị phu hơn ngươi rồi, hay là…
- Các nàng nói bậy!
Tiểu Đào tức giận đến mặt đỏ lên, ngón tay chỉ tiểu Mai nói:
- Ngươi không quen? Ngươi không quen sao cả ngày ở sau lưng nói bậy nói bạ Nhị phu nhân? Đến Nhị phu nhân đổ nửa bát chè hạt sen vào khe cống ngầm người cũng biết, còn ngươi nữa!
Tiểu Đào chỉ vào tiểu Cúc nói:
- Ngươi không có việc gì liền chạy đến phòng ta, không có việc gì liền hỏi chuyện phu nhân nhà ta, sao sai gia hỏi liền nói hươu nói vượn?
Đoàn Phi nhìn thoáng thư đồng tiểu Chiêu kia, khụ vài tiếng tỉnh lại, trong lòng vừa động, quát tiếng nói:
- Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Ba người các ngươi đều chạy không thoát hiềm nghi! Đại nhân, ta hoài nghi là các ngươi kết phường trộm đồ này nọ hãm hại tiểu Vân bị đuổi đi, cuối cùng chết thảm bên ngoài. Đây là đại án liên quan đến mạng người, thậm chí có cả danh tiếng của Hứa đại nhân. Đem ba người các ngươi giải vào đại lao, lại đưa lên công đường thẩm vấn, dưới đại hình, chẳng sợ các ngươi không nhận tội.
Mẫn đại nhân có chút ngạc nhiên, bị Đoàn Phi sắp làm cho mơ hồ, chính mình còn đang do dự, thình lình nghe có người đau đớn mà rên lên:
- Không phải tiểu Vân trộm, không cần tra xét nữa, đều tại ta, là ta hại chết tiểu Vân thưa sai gia. Ngươi bắt ta đi thôi, là ta hại chết nàng, ta không nên sống, ta đáng chết.
Người kia đúng là thư đồng tiểu Chiêu, Đoàn Phi hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi, kẻ hèn nhát câm miệng cho ta, ngươi cho là mình gánh vác nhận trách nhiệm liền xong hết mọi chuyện hả? Nói thật cho ngươi biết, tiểu Vân không chết, chỉ có điều mất tích, nhưng ngươi lại không thành thật khai báo chỉ sợ tiểu Vân sẽ bị bọn buôn người lừa mang đi bán. Đáng thương, tiểu Vân cô nương tốt như vậy, từ nay cũng bị bán vào kĩ viện, suốt ngày bị những kẻ buôn bán tai to mặt lớn, mình đầy hơi tiền khi nhục.
- Không cần phải nói nữa! Không cần phải nói nữa.
Thư đồng ôm đầu kêu lên, sau một lát giãy dụa, hắn đột nhiên quỳ xuống bò đến phía Đoàn Phi, trước mặt Đoàn Phi cuống quít dập đầu nói:
- Sai gia, ngươi nhất định phải cứu tiểu Vân, cứu cứu tiểu Vân. Là nàng, là tiểu Cúc trộm vòng tay sau đó giao lại cho tiểu Mai, sau đó tiểu Mai cố ý tìm thời điểm để xuống dưới gối của tiểu Vân. Là các nàng, các nàng hãm hại tiểu Vân. Ta cũng mới biết chuyện này, lúc ấy tiểu Vân đã đi rồi. Đều trách ta, đều trách ta.
Tiểu Đào dữ dội, kinh ngạc nhìn tiểu Mai, tiểu Mai hừ một tiếng:
- Hắn điên lời người điên, có người ngu mới tin!
Thư đồng sau khi nghe được lời nói của nàng liền giận dữ xoay người mắng:
- Ngươi quá độc ác, ngươi là người đàn bà độc ác. Ngày đó, khi tiểu Vân bị đuổi ra khỏi cửa nàng bảo với ta cùng đi! Là ngươi nói nàng rất nhiều lời bậy bạ, lại cố ý khiến ta rơi vào nghi ngờ, mới để tiểu Vân rời đi. Ta muốn bóp chết ngươi! Ta liều mạng với ngươi!
Đoàn Phi giữ thư đồng lại, ghé vào lỗ tai hắn quát:
- Tiểu Vân ngày đó có nói với ngươi nàng sẽ đi đâu không?
Thư đồng ngẩn người nói:
- Nàng nói nàng không còn mặt mũi trở về gặp cha mẹ, nàng muốn đi Dương Châu tìm cô cô, ở trong thành Dương Châu tìm công việc.
- Con gái đáng thương của ta!
Cha của tiểu Vân đau đớn gào lên. Đoàn Phi xoay người hướng Mẫn đại nhân chắp tay nói:
- Đại nhân tình huống bây giờ đã khá sáng tỏ rồi. Thư đồng và nha hoàn tiểu Vân dần dần sinh tư tình, ba kẻ khác vì tiểu thư đồng có ý với tiểu Vân sinh lòng khó chịu, hai kẻ trong đó câu kết lại trộm của Nhị phu nhân vu oan cho tiểu Vân, vì thế làm tiểu Vân bị đuổi đi. Hiện tại mời đại nhân hạ lệnh đem nghi phạm tiểu Mai, tiểu Cúc giải vào đại lao lúc nào hỏi lại sau, mặt khác phái người đi tới Dương Châu xem tiểu Vân còn ở chỗ cô cô hay không. Vụ án này chính là dạng này không sai biệt nhiều lắm.
Mẫn đại nhân cũng hài lòng gật đầu. Mặc dù có chút đáng tiếc không thể hãm hại người nào đó nhưng có thể nhanh chóng kết án vả lại không có tại nạn chết người, như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
- Tiện tì, các ngươi làm hại ta quá đáng!
Tiểu Đào đột nhiên tức giận mắng một tiếng, đánh về phía tiểu Mai. Tiểu Đào dáng người tương đối cao và khỏe mạnh, tiểu Mai không phải là đối thủ, chạy về phía tiểu Cúc nấp sau lưng nàng ta. Kết quả ba người cùng đánh nhau xé toang xiêm y, mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc bật tung ra, bùn đất dính đầy người, trong nháy mắt liền so với hành khất trên đường không có gì khác.
Mẫn đại nhân cùng Đoàn Phi đang xem náo nhiệt, cha tiểu Vân đột nhiên kêu to:
- Đại nhân, ta không có muội tử, ở thành Dương Châu không có thân thích, tiểu Vân lấy đâu ra cô cô!
Đoàn Phi và Mẫn đại nhân lập tức ngơ ngác nhìn nhau. Xem ra vụ án này vẫn chưa xong đâu.
Hứa Dục nghe tin đến, sau khi nghe rõ ngọn nguồn hắn tức giận đến da mặt biến thành màu đen, đem ba nha hoàn quỳ trên bùn từng người kéo dậy, phải đánh xuống, trái đánh xuống đánh cho ba cái đầu nha hoàn biến hoàn toàn thành đầu heo.
Thư đồng và nha hoàn yêu đương vụng trộm, loại chuyện này đối với mọi người đều vui thích, đến nhà quan thần, nhất lại là nhà quan lớn lại không được, Hứa Dục phẫn nộ nhất chính là vì điều này. Gia đình mình xảy ra loại chuyện này mà lại bị quan trên và kẻ đối đầu thấy được, đương nhiên là vừa thẹn vừa mắt cỡ, lại vừa phẫn nộ vừa oán giận, đành phải hướng ba kẻ nha hoàn này trút giận.
Đoàn Phi thấy hắn đánh đến quá nặng, tiến lên chặn lại nói:
- Hứa đại nhân, vụ án này vẫn chưa xong, ngươi cũng đừng đánh chết bọn họ. Nghiêm Bộ đầu, chúng ta hay là trước đem người bắt giam sau đó lại mau chóng phân chia nhân sự tìm tiểu Vân trở về đi.
- Ta dạy dỗ tì nữ nhà mình ngươi cũng muốn quản?
Hứa Dục hai mắt đỏ thẫm nhằm Đoàn Phi hét lên.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Hiện tại các nàng là phạm nhân của ta. Xin Hứa đại nhân tự trọng, không cần làm trễ nải công việc.
Hứa Dục còn muốn lải nhải đáp lại, Mẫn huyện lệnh sắc mặt trầm xuống quát:
- Hứa Dục, ngươi thật quá mức. Bây giờ không phải lúc ngươi quản giáo tì nữ nhà người. Nếu tiểu Vân tìm không thấy hoặc là bị người lừa gạt bán vào hố lửa, ngươi chính là quản giáo không nghiêm, nghe lời thiên lệch sai lầm gây nên tội biến dân lành làm kĩ nữ! Ta tất dâng đơn vạch tội ngươi. Nghiêm Bộ đầu, giải người đi, nhanh đi tìm người thôi!
Quan trên tức giận, Hứa Dục cũng không thể không lặng lẽ an phận một chút. Nghiêm Bộ đầu và Đoàn Phi đem tiểu Mai, tiểu Cúc khóa lại đưa đi, thư đồng tiểu Chiêu và cha tiểu Vân cũng gấp vội cùng đi. Đoàn Phi đem hai người nhốt vào nhà lao, việc trước mắt là đi đâu tìm người.
- A, quả thật, một nha đầu thô lậu sao có thể làm được? Chẳng lẽ nàng có đồng mưu?
Đoàn Phi tức giận liếc nhìn Mẫn đại nhân. Lão già này không giúp được gì tốt lại còn gây trở ngại.
- Đúng vậy, nàng ta khả năng có đồng mưu rồi.
Tiểu Cúc vội theo lời Mẫn đại nhân nói nói.
Nghe được lời của nàng ta, Đoàn Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Đồng mưu? Có đồng mưu như vậy sao? Được, coi như là nàng ta có đồng mưu đi, đồng mưu này ít nhất tương đối quen thuộc tập quán của Nhị phu nhân. Ta tin tưởng bản lĩnh trị gia của Hứa đại nhân, có tư cách quan sát ba vị phu nhân và trộm đồ này vật nọ chỉ sợ người không nhiều, Hứa đại nhân tự sẽ không hãm hại một nha đầu, ba vị phu nhân chỉ sợ cũng sơ xuất lâm vào, ngoại trừ ba người nha hoàn bên cạnh các vị phu nhân những người khác chỉ sợ tư cách chưa đủ?
Đoàn Phi ánh mắt quét trên người ba tì nữ. Ba tì nữ ngơ ngác nhìn nhau, tiểu Mai vội vàng phản bác ngay chính mình:
- Không phải ta, ta ở cùng Nhị phu nhân nhưng cũng không biết kĩ, càng không biết nơi người giấu trang sức.
Tiểu Cúc cũng liền liền bày tỏ, nói:
- Không phải ta! Ta cả ngày ở cùng Tam phu nhân, làm sao có thời giờ quản chuyện của Nhị phu nhân.
Đoàn Phi ánh mắt dừng lại trên người tiểu Đào thản nhiên nói:
- Tiểu Đào, không còn ai khác quen thuộc với Nhị phu hơn ngươi rồi, hay là…
- Các nàng nói bậy!
Tiểu Đào tức giận đến mặt đỏ lên, ngón tay chỉ tiểu Mai nói:
- Ngươi không quen? Ngươi không quen sao cả ngày ở sau lưng nói bậy nói bạ Nhị phu nhân? Đến Nhị phu nhân đổ nửa bát chè hạt sen vào khe cống ngầm người cũng biết, còn ngươi nữa!
Tiểu Đào chỉ vào tiểu Cúc nói:
- Ngươi không có việc gì liền chạy đến phòng ta, không có việc gì liền hỏi chuyện phu nhân nhà ta, sao sai gia hỏi liền nói hươu nói vượn?
Đoàn Phi nhìn thoáng thư đồng tiểu Chiêu kia, khụ vài tiếng tỉnh lại, trong lòng vừa động, quát tiếng nói:
- Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Ba người các ngươi đều chạy không thoát hiềm nghi! Đại nhân, ta hoài nghi là các ngươi kết phường trộm đồ này nọ hãm hại tiểu Vân bị đuổi đi, cuối cùng chết thảm bên ngoài. Đây là đại án liên quan đến mạng người, thậm chí có cả danh tiếng của Hứa đại nhân. Đem ba người các ngươi giải vào đại lao, lại đưa lên công đường thẩm vấn, dưới đại hình, chẳng sợ các ngươi không nhận tội.
Mẫn đại nhân có chút ngạc nhiên, bị Đoàn Phi sắp làm cho mơ hồ, chính mình còn đang do dự, thình lình nghe có người đau đớn mà rên lên:
- Không phải tiểu Vân trộm, không cần tra xét nữa, đều tại ta, là ta hại chết tiểu Vân thưa sai gia. Ngươi bắt ta đi thôi, là ta hại chết nàng, ta không nên sống, ta đáng chết.
Người kia đúng là thư đồng tiểu Chiêu, Đoàn Phi hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi, kẻ hèn nhát câm miệng cho ta, ngươi cho là mình gánh vác nhận trách nhiệm liền xong hết mọi chuyện hả? Nói thật cho ngươi biết, tiểu Vân không chết, chỉ có điều mất tích, nhưng ngươi lại không thành thật khai báo chỉ sợ tiểu Vân sẽ bị bọn buôn người lừa mang đi bán. Đáng thương, tiểu Vân cô nương tốt như vậy, từ nay cũng bị bán vào kĩ viện, suốt ngày bị những kẻ buôn bán tai to mặt lớn, mình đầy hơi tiền khi nhục.
- Không cần phải nói nữa! Không cần phải nói nữa.
Thư đồng ôm đầu kêu lên, sau một lát giãy dụa, hắn đột nhiên quỳ xuống bò đến phía Đoàn Phi, trước mặt Đoàn Phi cuống quít dập đầu nói:
- Sai gia, ngươi nhất định phải cứu tiểu Vân, cứu cứu tiểu Vân. Là nàng, là tiểu Cúc trộm vòng tay sau đó giao lại cho tiểu Mai, sau đó tiểu Mai cố ý tìm thời điểm để xuống dưới gối của tiểu Vân. Là các nàng, các nàng hãm hại tiểu Vân. Ta cũng mới biết chuyện này, lúc ấy tiểu Vân đã đi rồi. Đều trách ta, đều trách ta.
Tiểu Đào dữ dội, kinh ngạc nhìn tiểu Mai, tiểu Mai hừ một tiếng:
- Hắn điên lời người điên, có người ngu mới tin!
Thư đồng sau khi nghe được lời nói của nàng liền giận dữ xoay người mắng:
- Ngươi quá độc ác, ngươi là người đàn bà độc ác. Ngày đó, khi tiểu Vân bị đuổi ra khỏi cửa nàng bảo với ta cùng đi! Là ngươi nói nàng rất nhiều lời bậy bạ, lại cố ý khiến ta rơi vào nghi ngờ, mới để tiểu Vân rời đi. Ta muốn bóp chết ngươi! Ta liều mạng với ngươi!
Đoàn Phi giữ thư đồng lại, ghé vào lỗ tai hắn quát:
- Tiểu Vân ngày đó có nói với ngươi nàng sẽ đi đâu không?
Thư đồng ngẩn người nói:
- Nàng nói nàng không còn mặt mũi trở về gặp cha mẹ, nàng muốn đi Dương Châu tìm cô cô, ở trong thành Dương Châu tìm công việc.
- Con gái đáng thương của ta!
Cha của tiểu Vân đau đớn gào lên. Đoàn Phi xoay người hướng Mẫn đại nhân chắp tay nói:
- Đại nhân tình huống bây giờ đã khá sáng tỏ rồi. Thư đồng và nha hoàn tiểu Vân dần dần sinh tư tình, ba kẻ khác vì tiểu thư đồng có ý với tiểu Vân sinh lòng khó chịu, hai kẻ trong đó câu kết lại trộm của Nhị phu nhân vu oan cho tiểu Vân, vì thế làm tiểu Vân bị đuổi đi. Hiện tại mời đại nhân hạ lệnh đem nghi phạm tiểu Mai, tiểu Cúc giải vào đại lao lúc nào hỏi lại sau, mặt khác phái người đi tới Dương Châu xem tiểu Vân còn ở chỗ cô cô hay không. Vụ án này chính là dạng này không sai biệt nhiều lắm.
Mẫn đại nhân cũng hài lòng gật đầu. Mặc dù có chút đáng tiếc không thể hãm hại người nào đó nhưng có thể nhanh chóng kết án vả lại không có tại nạn chết người, như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
- Tiện tì, các ngươi làm hại ta quá đáng!
Tiểu Đào đột nhiên tức giận mắng một tiếng, đánh về phía tiểu Mai. Tiểu Đào dáng người tương đối cao và khỏe mạnh, tiểu Mai không phải là đối thủ, chạy về phía tiểu Cúc nấp sau lưng nàng ta. Kết quả ba người cùng đánh nhau xé toang xiêm y, mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc bật tung ra, bùn đất dính đầy người, trong nháy mắt liền so với hành khất trên đường không có gì khác.
Mẫn đại nhân cùng Đoàn Phi đang xem náo nhiệt, cha tiểu Vân đột nhiên kêu to:
- Đại nhân, ta không có muội tử, ở thành Dương Châu không có thân thích, tiểu Vân lấy đâu ra cô cô!
Đoàn Phi và Mẫn đại nhân lập tức ngơ ngác nhìn nhau. Xem ra vụ án này vẫn chưa xong đâu.
Hứa Dục nghe tin đến, sau khi nghe rõ ngọn nguồn hắn tức giận đến da mặt biến thành màu đen, đem ba nha hoàn quỳ trên bùn từng người kéo dậy, phải đánh xuống, trái đánh xuống đánh cho ba cái đầu nha hoàn biến hoàn toàn thành đầu heo.
Thư đồng và nha hoàn yêu đương vụng trộm, loại chuyện này đối với mọi người đều vui thích, đến nhà quan thần, nhất lại là nhà quan lớn lại không được, Hứa Dục phẫn nộ nhất chính là vì điều này. Gia đình mình xảy ra loại chuyện này mà lại bị quan trên và kẻ đối đầu thấy được, đương nhiên là vừa thẹn vừa mắt cỡ, lại vừa phẫn nộ vừa oán giận, đành phải hướng ba kẻ nha hoàn này trút giận.
Đoàn Phi thấy hắn đánh đến quá nặng, tiến lên chặn lại nói:
- Hứa đại nhân, vụ án này vẫn chưa xong, ngươi cũng đừng đánh chết bọn họ. Nghiêm Bộ đầu, chúng ta hay là trước đem người bắt giam sau đó lại mau chóng phân chia nhân sự tìm tiểu Vân trở về đi.
- Ta dạy dỗ tì nữ nhà mình ngươi cũng muốn quản?
Hứa Dục hai mắt đỏ thẫm nhằm Đoàn Phi hét lên.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Hiện tại các nàng là phạm nhân của ta. Xin Hứa đại nhân tự trọng, không cần làm trễ nải công việc.
Hứa Dục còn muốn lải nhải đáp lại, Mẫn huyện lệnh sắc mặt trầm xuống quát:
- Hứa Dục, ngươi thật quá mức. Bây giờ không phải lúc ngươi quản giáo tì nữ nhà người. Nếu tiểu Vân tìm không thấy hoặc là bị người lừa gạt bán vào hố lửa, ngươi chính là quản giáo không nghiêm, nghe lời thiên lệch sai lầm gây nên tội biến dân lành làm kĩ nữ! Ta tất dâng đơn vạch tội ngươi. Nghiêm Bộ đầu, giải người đi, nhanh đi tìm người thôi!
Quan trên tức giận, Hứa Dục cũng không thể không lặng lẽ an phận một chút. Nghiêm Bộ đầu và Đoàn Phi đem tiểu Mai, tiểu Cúc khóa lại đưa đi, thư đồng tiểu Chiêu và cha tiểu Vân cũng gấp vội cùng đi. Đoàn Phi đem hai người nhốt vào nhà lao, việc trước mắt là đi đâu tìm người.
/278
|