Đúng, đúng vậy, sai gia nói rất đúng, mọi người chúng ta đều chứng kiến! Lý Thần rõ ràng đã trả hết tiền cho gã rồi.
Đoàn Phi sớm an bài kẻ trong đám người đó ví như Tô Dung nhao nhao nói thêm vào.
Lý Thần được một bộ khoái dắt vào giữa đám đông, mặt y đầy nước mắt tinh thần kích động hướng Đoàn Phi lạy, sau đó đứng lên chỉ vào Bì Đạt mắng:
- Lão thất phu, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!
Bì Đạt cuối cùng cũng hiểu ra, gã ủ rũ á khẩu không trả lời được, Đoàn Phi quát:
- Mọi người giúp cho một việc, mang số bạc Bì Đạt vu oan Lý Thần đều đưa đến nhà Lý Thần, đốt giấy vay tiền kia đi, vụ án này cứ như vậy kết thúc. Lý Thần, Bì Đạt các ngươi có phục hay không?
Lý Thần hô to Đại lão gia thanh thiên, sao có thể không phục? Có nhiều ngươi làm chứng như vậy, Bì Đạt dám lật lọng, chẳng phải là muốn ăn đòn sao? Vì thế cũng chỉ ấm ức nói một chữ phục, nộp hai trăm lượng bạc, tuy một ít trả quan ti, cũng không thua thiệt, coi như là bồi thường tiền thuốc men cho Lý Thần bị đánh nát mông đi.
Một vụ án khó dây dưa như vậy giao cho Đoàn Phi động tay lên kế hoạch phá được, bọn bộ khoái đều nhìn hắn bằng cặp mắt khác trước, khen không dứt miệng. Tô Dung tuy rằng không nói nhưng ánh mắt nhìn Đoàn Phi cũng có chút cảm giác khác trước, Đoàn Phi đắc ý liếc mắt với nàng, lấy từ trong ngực ra tờ giấy nhìn một cái, nói:
- Vụ án này có thể phá được không phải công lao một mình ta, mọi người phối hợp khăng khít mới khiến cho Bì Đạt kia mất đi chừng mực, đi thôi, mọi người đều vất vả rồi, ta mời mọi người đến Thành Phúc Ký ăn bữa ngon, nhưng trước khi ăn cơm nha.
Đoàn Phi dặn dò một hồi, mọi người sau khi nghe liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một vẻ quỷ dị thần sắc muốn cười lại nhịn, miệng lại liên tục trầm trồ khen ngợi, với Đoàn Phi càng thêm nể phục. Thủ đoạn phá án như vậy bọn họ cũng được coi như mở rộng tầm mắt, hưng phấn lạ thường, mọi người kêu gào như lang như hổ chạy về phía Thành Phúc Ký.
Thành Phúc Ký là một quán rượu nổi tiếng trên đường cái Cao Tỉnh của phủ Ứng Thiên. Bọn Đoàn Phi chạy tới nơi đã qua giờ Tỵ, ước chừng 10 rưỡi sáng nhưng trong Thành Phúc Ký khách khứa bạn bè đã ngồi đầy, trước cửa người ra người vào vô cùng náo nhiệt.
Tiểu nhị chào khách ở cửa chính nhìn thấy một đám mặc trang phục công sai hướng tới Thành Phúc Ký, gã liền vội vàng tiến lên tiếp đón, lại bị Lưu Bộ khoái đi đầu đẩy ra, anh ta lớn tiếng quát:
- Bản quan vâng mệnh đến phá án, ngươi cút đi cho ta vào kêu ông chủ của các ngươi ra đây!
Tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng chạy vào, Đoàn Phi xem qua hồ sơ vụ án, và đã nói chuyện qua với nông phu kiện Thành Phúc Ký, nhận ra tiểu nhị kia chính là kẻ nịnh bợ Đinh Liễu Nhi đã lừa của nông phu một con ngỗng to, nhưng lần này gã không phải là nhân vật chính, nên hắn thờ ơ lạnh nhạt không nói một tiếng, mọi người đang theo kịch bản của hắn diễn trò một chút.
Một đám công sai ầm ầm lấp kín cửa chính, khách uống rượu đều hiếu kì nhìn sang. Chỉ chốc lát ông chủ Thành Phúc Ký theo sau tiểu nhị Đinh Liễu Nhi vội vã chạy ra, đến trước mặt bọn bộ khoái, ông ta đưa mắt nhìn qua mọi người, thần sắc có chút không kiên nhẫn chắp tay nói với Lưu Bộ khoái:
- Lưu Ban đầu, ngài vì sao đưa nhiều sai gia như vậy chặn cửa quán rượu? Chẳng lẽ vẫn là vì sự kiện kia? Tri phủ đại nhân không phải phạt đánh kẻ lừa tiền của tiểu nhân rồi sao?
Lưu Bộ khoái cười ha hả, xích lại gần một chút thấp giọng nói:
- Chúng ta đến không phải vì việc kia, tuy nhiên cũng có chút quan hệ. Ông chủ Thành, ta nói ông nhé, nông phu kia sau khi bị đánh về bệnh nặng một trận, trong nhà cũng xảy ra việc nữa. Hôm qua ngỗng nhà hắn đột nhiên ngã bệnh một loạt, nha môn phái người đi xem xem, nói là phát dịch rồi. Ông chủ Thành nên biết việc gia cầm nhà đó phát dịch là đại sự, sẽ lây bệnh đấy. Nha huyện Thượng Nguyên vội vàng báo lên phủ Ứng Thiên chúng ta. Mã lão gia hôm nay thấy được cấp báo, đột nhiên nhớ tới nông phu kia hình như từng bán ngỗng cho người Thành Phúc Ký? Vì thế bảo chúng ta tới hỏi han, ngỗng phát bệnh không thể dùng để nấu ăn, cái đó có thể phá hư danh tiếng Thành Phúc Ký các ông đấy!
Ông chủ Thành thần sắc khẽ biến, ông ta vội vàng nói:
- Lưu Ban đầu ngài nhỏ giọng chút, chúng ta hôm đó vẫn chưa mua ngỗng của nông phu kia. Sáng sớm nay tiểu lão còn đích thân đi xem qua, gà vịt ngỗng trong lồng đều chưa thấy gì khác thường, xin Lưu Ban đầu hồi bẩm đại nhân, cứ nói chúng ta ở đây mọi chuyện đều tốt.
Một ít thỏi bạc đút vào trong tay Lưu Bộ khoái. Lưu Bộ khoái cười ha hả, giơ tay vẫy Đinh Liễu Nhi đến trước mặt nói:
- Tiểu nhị, đây không phải nói đùa, nếu những người khách ăn gà bệnh, ngỗng chết xảy ra chuyện gì, ta không thoát khỏi có liên quan. Thành Phúc Ký các ngươi cũng chịu không nổi, ngươi nói thật cho ta, xử lý sớm kịp thời còn có thể âm thầm cứu vãn.
Ông chủ Thành nhướn mày, tưởng là Lưu Ban đầu chê bạc ít, ông ta đang định lấy ra một chút bạc nữa, chỉ thấy trên trán Đinh Liễu Nghi toát mồ hôi, đang lúc chần chờ, bên trong đột nhiên có người lớn tiếng:
- Trương huynh, huynh nghe không? Gần đây gia cầm phát bệnh rất lợi hại, nghe nói trong ngoài thành đã chết rất nhiều gà vịt ngỗng rồi, quan phủ đều dấu nhẹm việc này, nghe nói là không thể bị Hoàng thượng biết được.
Lại có một người nói:
- Tiểu nhị, Thành Phúc Ký này của các ngươi ngỗng quay sao có mùi quái lạ, chẳng lẽ dùng ngỗng chết quay hay sao? Ngươi xem xem, ngỗng quay trong đĩa này đầu còn có con ruồi!
Ông chủ Thành nhướn mày, đang lúc muốn đi giải quyết, người Đinh Liễu Nhi chấn động mạnh, giữ chặt người ông chủ Thành đang định đi chỗ khác, nức nở nói:
- Ông chủ đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không nên cố ý giở trò với người quê mùa kia chiếm còn ngỗng to của hắn. Con ngỗng kia hôm trước đã giết rồi, nhưng đã nuôi trong lồng hai ngày, ngỗng của hắn nếu đều phát bệnh chết rồi, chỉ sợ…
Ông chủ Thành giận tím mặt, vung mạnh cánh tay, đánh cho Đinh Liễu Nhi ngã lăn ra đất, với tài lực của Thành Phú Ký sẽ không đi tham cái con ngỗng to kia. Ngày hôm đó Đinh Liễu Nhi và nông phu kia không đồng ý giá cả trong cơn tức giận mới cố ý chiếm con ngỗng của hắn, không nghĩ tới lại là một con ngỗng bệnh. Nếu việc này truyền đi thanh danh Thành Phúc Ký chỉ sợ cũng bị hủy, ai sẽ còn đến chỗ ông ta bán rau quả gà vịt tươi? Ai còn dám đến quán của ông ta ăn cái gì? Cho nên ông chủ Thành mới hổn hển nhớn nhác, hận không thể giết được tên tiểu nhân gian xảo này ngay tại chỗ.
Đoàn Phi liếc kẻ vừa kêu ăn phải ngỗng chết một cái, người kia nhất thời ngừng công kích trở về ngồi lặng lẽ. Ông chủ Thành còn muốn đánh Đinh Liễu Nhi, Lưu Ban đầu ngăn cản, trả bạc cho ông ta nói:
- Ông chủ Thành, đắc tội, ra hạ sách này thực không phải.
Ông chủ Thành sau khi thở hổn hến mấy hơi mới tỉnh ngộ, ông ta hít sâu một hơi, hướng mọi người chắp tay lạy, nói:
- Đa tạ các vị sai gia giúp tiểu lão tra rõ ràng việc này, tên tiểu nhân gian xảo không biết gạt tiểu lão làm bao nhiêu việc trái với lương tâm, tấm biển Thành Phúc Ký của tiểu lão suýt nữa bị hủy trong tay hắn. Ngỗng của người nông dân kia tiểu lão sẽ bồi thường gấp bội, tên gian xảo này bắt đầu từ hôm nay không mướn ngươi nữa, xin Lưu Ban đầu mang hắn đi đi, tốt nhất gông hắn lại ba tháng để răn mọi người, để mọi người biết rõ mặt mũi thằng nhãi này, cũng tốt để cảnh tỉnh người khác.
- Ha ha, ông chủ Thành khách khí rồi, người kia không vội đưa về, mấy anh em chúng ta bận rộn việc đến tận trưa có chút đói rồi, định ở đây ăn cơm xong mới quay lại nha phủ phụng mệnh.
Lưu Bộ khoái cười nói.
Ông chủ Thành vội nói:
- Nên thế, nên thế, bữa tiệc này tiểu lão ta mời, các vị sai gia mời ngồi bên này.
Lưu Bộ khoái cười ha hả nói:
- Ông chủ Thành thật là khách khí, nói như vậy chúng ta không khách khí, mọi người đều ngồi xuống đi, Đoàn Bộ đầu, người tới gọi món đi, muốn ăn cái gì tùy ý, Thành Phúc Ký chính là tửu điếm danh tiếng nhất ở phủ Ứng Thiên, ngỗng quay của Thành Phúc Ký bọn họ rất nổi tiếng đấy.
- Vậy mang đến một con ngỗng quay đi, ông chủ Thành còn gì đặc biệt cứ việc mang lên.
Đoàn Phi cười ha hả nói.
Lời còn chưa nói hết, thình lình nghe có người đập bàn quát:
- Nực cười, thân là quan sai không ngờ ăn uống của chùa, khó trách cha nói đương kim lại trị bại hoại, bởi thế này có thể thấy được vết ố!
Đoàn Phi sớm an bài kẻ trong đám người đó ví như Tô Dung nhao nhao nói thêm vào.
Lý Thần được một bộ khoái dắt vào giữa đám đông, mặt y đầy nước mắt tinh thần kích động hướng Đoàn Phi lạy, sau đó đứng lên chỉ vào Bì Đạt mắng:
- Lão thất phu, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!
Bì Đạt cuối cùng cũng hiểu ra, gã ủ rũ á khẩu không trả lời được, Đoàn Phi quát:
- Mọi người giúp cho một việc, mang số bạc Bì Đạt vu oan Lý Thần đều đưa đến nhà Lý Thần, đốt giấy vay tiền kia đi, vụ án này cứ như vậy kết thúc. Lý Thần, Bì Đạt các ngươi có phục hay không?
Lý Thần hô to Đại lão gia thanh thiên, sao có thể không phục? Có nhiều ngươi làm chứng như vậy, Bì Đạt dám lật lọng, chẳng phải là muốn ăn đòn sao? Vì thế cũng chỉ ấm ức nói một chữ phục, nộp hai trăm lượng bạc, tuy một ít trả quan ti, cũng không thua thiệt, coi như là bồi thường tiền thuốc men cho Lý Thần bị đánh nát mông đi.
Một vụ án khó dây dưa như vậy giao cho Đoàn Phi động tay lên kế hoạch phá được, bọn bộ khoái đều nhìn hắn bằng cặp mắt khác trước, khen không dứt miệng. Tô Dung tuy rằng không nói nhưng ánh mắt nhìn Đoàn Phi cũng có chút cảm giác khác trước, Đoàn Phi đắc ý liếc mắt với nàng, lấy từ trong ngực ra tờ giấy nhìn một cái, nói:
- Vụ án này có thể phá được không phải công lao một mình ta, mọi người phối hợp khăng khít mới khiến cho Bì Đạt kia mất đi chừng mực, đi thôi, mọi người đều vất vả rồi, ta mời mọi người đến Thành Phúc Ký ăn bữa ngon, nhưng trước khi ăn cơm nha.
Đoàn Phi dặn dò một hồi, mọi người sau khi nghe liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một vẻ quỷ dị thần sắc muốn cười lại nhịn, miệng lại liên tục trầm trồ khen ngợi, với Đoàn Phi càng thêm nể phục. Thủ đoạn phá án như vậy bọn họ cũng được coi như mở rộng tầm mắt, hưng phấn lạ thường, mọi người kêu gào như lang như hổ chạy về phía Thành Phúc Ký.
Thành Phúc Ký là một quán rượu nổi tiếng trên đường cái Cao Tỉnh của phủ Ứng Thiên. Bọn Đoàn Phi chạy tới nơi đã qua giờ Tỵ, ước chừng 10 rưỡi sáng nhưng trong Thành Phúc Ký khách khứa bạn bè đã ngồi đầy, trước cửa người ra người vào vô cùng náo nhiệt.
Tiểu nhị chào khách ở cửa chính nhìn thấy một đám mặc trang phục công sai hướng tới Thành Phúc Ký, gã liền vội vàng tiến lên tiếp đón, lại bị Lưu Bộ khoái đi đầu đẩy ra, anh ta lớn tiếng quát:
- Bản quan vâng mệnh đến phá án, ngươi cút đi cho ta vào kêu ông chủ của các ngươi ra đây!
Tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng chạy vào, Đoàn Phi xem qua hồ sơ vụ án, và đã nói chuyện qua với nông phu kiện Thành Phúc Ký, nhận ra tiểu nhị kia chính là kẻ nịnh bợ Đinh Liễu Nhi đã lừa của nông phu một con ngỗng to, nhưng lần này gã không phải là nhân vật chính, nên hắn thờ ơ lạnh nhạt không nói một tiếng, mọi người đang theo kịch bản của hắn diễn trò một chút.
Một đám công sai ầm ầm lấp kín cửa chính, khách uống rượu đều hiếu kì nhìn sang. Chỉ chốc lát ông chủ Thành Phúc Ký theo sau tiểu nhị Đinh Liễu Nhi vội vã chạy ra, đến trước mặt bọn bộ khoái, ông ta đưa mắt nhìn qua mọi người, thần sắc có chút không kiên nhẫn chắp tay nói với Lưu Bộ khoái:
- Lưu Ban đầu, ngài vì sao đưa nhiều sai gia như vậy chặn cửa quán rượu? Chẳng lẽ vẫn là vì sự kiện kia? Tri phủ đại nhân không phải phạt đánh kẻ lừa tiền của tiểu nhân rồi sao?
Lưu Bộ khoái cười ha hả, xích lại gần một chút thấp giọng nói:
- Chúng ta đến không phải vì việc kia, tuy nhiên cũng có chút quan hệ. Ông chủ Thành, ta nói ông nhé, nông phu kia sau khi bị đánh về bệnh nặng một trận, trong nhà cũng xảy ra việc nữa. Hôm qua ngỗng nhà hắn đột nhiên ngã bệnh một loạt, nha môn phái người đi xem xem, nói là phát dịch rồi. Ông chủ Thành nên biết việc gia cầm nhà đó phát dịch là đại sự, sẽ lây bệnh đấy. Nha huyện Thượng Nguyên vội vàng báo lên phủ Ứng Thiên chúng ta. Mã lão gia hôm nay thấy được cấp báo, đột nhiên nhớ tới nông phu kia hình như từng bán ngỗng cho người Thành Phúc Ký? Vì thế bảo chúng ta tới hỏi han, ngỗng phát bệnh không thể dùng để nấu ăn, cái đó có thể phá hư danh tiếng Thành Phúc Ký các ông đấy!
Ông chủ Thành thần sắc khẽ biến, ông ta vội vàng nói:
- Lưu Ban đầu ngài nhỏ giọng chút, chúng ta hôm đó vẫn chưa mua ngỗng của nông phu kia. Sáng sớm nay tiểu lão còn đích thân đi xem qua, gà vịt ngỗng trong lồng đều chưa thấy gì khác thường, xin Lưu Ban đầu hồi bẩm đại nhân, cứ nói chúng ta ở đây mọi chuyện đều tốt.
Một ít thỏi bạc đút vào trong tay Lưu Bộ khoái. Lưu Bộ khoái cười ha hả, giơ tay vẫy Đinh Liễu Nhi đến trước mặt nói:
- Tiểu nhị, đây không phải nói đùa, nếu những người khách ăn gà bệnh, ngỗng chết xảy ra chuyện gì, ta không thoát khỏi có liên quan. Thành Phúc Ký các ngươi cũng chịu không nổi, ngươi nói thật cho ta, xử lý sớm kịp thời còn có thể âm thầm cứu vãn.
Ông chủ Thành nhướn mày, tưởng là Lưu Ban đầu chê bạc ít, ông ta đang định lấy ra một chút bạc nữa, chỉ thấy trên trán Đinh Liễu Nghi toát mồ hôi, đang lúc chần chờ, bên trong đột nhiên có người lớn tiếng:
- Trương huynh, huynh nghe không? Gần đây gia cầm phát bệnh rất lợi hại, nghe nói trong ngoài thành đã chết rất nhiều gà vịt ngỗng rồi, quan phủ đều dấu nhẹm việc này, nghe nói là không thể bị Hoàng thượng biết được.
Lại có một người nói:
- Tiểu nhị, Thành Phúc Ký này của các ngươi ngỗng quay sao có mùi quái lạ, chẳng lẽ dùng ngỗng chết quay hay sao? Ngươi xem xem, ngỗng quay trong đĩa này đầu còn có con ruồi!
Ông chủ Thành nhướn mày, đang lúc muốn đi giải quyết, người Đinh Liễu Nhi chấn động mạnh, giữ chặt người ông chủ Thành đang định đi chỗ khác, nức nở nói:
- Ông chủ đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không nên cố ý giở trò với người quê mùa kia chiếm còn ngỗng to của hắn. Con ngỗng kia hôm trước đã giết rồi, nhưng đã nuôi trong lồng hai ngày, ngỗng của hắn nếu đều phát bệnh chết rồi, chỉ sợ…
Ông chủ Thành giận tím mặt, vung mạnh cánh tay, đánh cho Đinh Liễu Nhi ngã lăn ra đất, với tài lực của Thành Phú Ký sẽ không đi tham cái con ngỗng to kia. Ngày hôm đó Đinh Liễu Nhi và nông phu kia không đồng ý giá cả trong cơn tức giận mới cố ý chiếm con ngỗng của hắn, không nghĩ tới lại là một con ngỗng bệnh. Nếu việc này truyền đi thanh danh Thành Phúc Ký chỉ sợ cũng bị hủy, ai sẽ còn đến chỗ ông ta bán rau quả gà vịt tươi? Ai còn dám đến quán của ông ta ăn cái gì? Cho nên ông chủ Thành mới hổn hển nhớn nhác, hận không thể giết được tên tiểu nhân gian xảo này ngay tại chỗ.
Đoàn Phi liếc kẻ vừa kêu ăn phải ngỗng chết một cái, người kia nhất thời ngừng công kích trở về ngồi lặng lẽ. Ông chủ Thành còn muốn đánh Đinh Liễu Nhi, Lưu Ban đầu ngăn cản, trả bạc cho ông ta nói:
- Ông chủ Thành, đắc tội, ra hạ sách này thực không phải.
Ông chủ Thành sau khi thở hổn hến mấy hơi mới tỉnh ngộ, ông ta hít sâu một hơi, hướng mọi người chắp tay lạy, nói:
- Đa tạ các vị sai gia giúp tiểu lão tra rõ ràng việc này, tên tiểu nhân gian xảo không biết gạt tiểu lão làm bao nhiêu việc trái với lương tâm, tấm biển Thành Phúc Ký của tiểu lão suýt nữa bị hủy trong tay hắn. Ngỗng của người nông dân kia tiểu lão sẽ bồi thường gấp bội, tên gian xảo này bắt đầu từ hôm nay không mướn ngươi nữa, xin Lưu Ban đầu mang hắn đi đi, tốt nhất gông hắn lại ba tháng để răn mọi người, để mọi người biết rõ mặt mũi thằng nhãi này, cũng tốt để cảnh tỉnh người khác.
- Ha ha, ông chủ Thành khách khí rồi, người kia không vội đưa về, mấy anh em chúng ta bận rộn việc đến tận trưa có chút đói rồi, định ở đây ăn cơm xong mới quay lại nha phủ phụng mệnh.
Lưu Bộ khoái cười nói.
Ông chủ Thành vội nói:
- Nên thế, nên thế, bữa tiệc này tiểu lão ta mời, các vị sai gia mời ngồi bên này.
Lưu Bộ khoái cười ha hả nói:
- Ông chủ Thành thật là khách khí, nói như vậy chúng ta không khách khí, mọi người đều ngồi xuống đi, Đoàn Bộ đầu, người tới gọi món đi, muốn ăn cái gì tùy ý, Thành Phúc Ký chính là tửu điếm danh tiếng nhất ở phủ Ứng Thiên, ngỗng quay của Thành Phúc Ký bọn họ rất nổi tiếng đấy.
- Vậy mang đến một con ngỗng quay đi, ông chủ Thành còn gì đặc biệt cứ việc mang lên.
Đoàn Phi cười ha hả nói.
Lời còn chưa nói hết, thình lình nghe có người đập bàn quát:
- Nực cười, thân là quan sai không ngờ ăn uống của chùa, khó trách cha nói đương kim lại trị bại hoại, bởi thế này có thể thấy được vết ố!
/278
|