Một cái bóng đen như điện chớp chạy tới bãi cát, người đó chính là Lạc Dương, chàng theo những vết chân đó đi từng bước một, càng đi càng nhanh, một lát sau, chàng liền ngừng chân lẩm bẩm tự nói:
- Võ công của Cao Thiên Đức quả thật nhất phàm, đây là Tiên Thiên Chinh Phản Tứ Hợp Kỳ trận, thảo nào Ô Phùng với Nhân Ma không sao ra khỏi được trận này.
Lạc Dương ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy việc trên giang hồ quả thật phức tạp, biến hóa khôn lường, kế hoạch đã định bị Thiên Đức quấy nhiễu, ảnh hưởng toàn cục, xem như vậy phen này chàng phải thay đổi hết kế hoạch mới được. Chàng thở dài một tiếng, ngẩn người ra giây lát, rồi từ từ rời khỏi bãi cát đi luôn.
-oOo-
Miền hạ du của bến đò Hàm Dương, cách đó chừng mười dặm, một chiếc thuyền lớn đang đậu ở dưới gốc cây liễu.
Trời chưa sáng tỏ, bốn bề yên lặng như tờ, người lái đò đang nằm ngủ ngáy như sấm ở đằng lái. Trong khoang thuyền vẫn có một ngọn đèn nhỏ đang cháy, Lạc Dương vừa chạy tới, gõ vào mui thuyền hai cái. Thấy trong khoang không có động tĩnh gì, chàng liền nghĩ thầm: "Chả lẽ người lái đò này thắp ngọn đèn này để mình về tới mà khỏi phải lần mò hay sao?" Chàng cho rằng mình đậu thuyền ở đây, ngoài Mai Nhi, Ngọc Trân, Ánh Hà ra thì không còn ai biết nữa, như vậy làm gì còn có nhân vật giang hồ nào lẻn vào nữa nhưng khi vào đến trong khoang thuyền liền ngẩn người ra. Thì ra Cao Phụng Anh đang ngồi chững chạc ở trong đó rồi, vừa thấy chàng về liền mỉm cười lên tiếng hỏi:
- Chắc thiếu hiệp không ngờ tiểu muội lại tới đây phải không?
- Có phải thiếu hiệp không hoan nghênh người khách đột ngột này phải không? Lạc Dương đỏ bừng mặt đáp:
- Không dám giấu giếm cô nương, quả thật tại hạ không ngờ cô nương lại đến đây, từ khi cô nương tức giận lệnh huynh rồi tới đây liền phải không? Phụng Anh gật đầu đáp:
- Lúc gia huynh với thiếu hiệp mới đấu với nhau, anh ấy tự phụ lắm và tưởng võ học của thiếu hiệp không ra gì. Nhưng dù sao gia huynh giở tới thế thứ ba, chắc thiếu hiệp không sao thoát khỏi bị thương, cho nên...
Lời nói của nàng chỉ tới đó là ngưng ngay, hình như nàng không tiện nói tiếp, hai mắt đỏ bừng, dưới ánh đèn trông càng kiều diễm thêm.
Lạc Dương nghe nói ngẩn người ra trong lòng không tin và đáp:
- Tuy võ nghệ của tại hạ còn non nớt thật nhưng thiết nghĩ vẫn có thể bảo vệ được bản thân mình.
Phụng Anh nói tiếp:
- Tiểu muội nói thật đấy, không phải là khinh thường thiếu hiệp đâu, võ học của gia huynh rất quái dị, người có thể đấu ngang tay với huynh ấy rất hiếm.
Lạc Dương thấy Phụng Anh trịnh trọng như vậy, không thể nào không tin, liền kinh hãi nghĩ thầm rồi lại hỏi Phụng Anh rằng:
- Thế võ học của cô nương với lệnh huynh thì ai hơn ai kém? Phụng Anh tủm tỉm cười đáp:
- Tuy cùng một sư phụ nhưng tài ba của tiểu muội còn kém gia huynh xa.
- Cô nương quá khiêm tốn thôi, lệnh sư quả thật là một cao nhân quán thế, chẳng hay cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh của lệnh sư không?
- Tiên sư đã tạ thế từ lâu rồi, xin thứ lỗi không thể thưa cùng được.
Lạc Dương thấy nàng không chịu nói nên làm thinh không hỏi nữa, Phụng Anh lại nói tiếp:
- Sở dĩ tiểu muội tới đây là muốn khuyên thiếu hiệp nên để cho ngu huynh muội có chỗ đứng, sau này thể nào cũng báo đáp lại thiếu hiệp.
Lạc Dương ngạc nhiên đáp:
- Tại hạ có bao giờ định làm khó dễ lệnh huynh muội đâu. Nói trắng ra thì chúng ta đường lối tuy khác nhau, nhưng sự thật thì cùng về một mục đích, chỉ phải lệnh huynh hơi nóng nảy một chút nên công việc làm không được đẹp mắt lắm.
Phụng Anh nghiêm nghị đáp:
- Điều này tiểu muội hiểu lắm nhưng ngu huynh muội mục đích là chỉ cần phục thù, chứ không đồng ý cách làm việc của thiếu hiệp, ngồi đó chờ đợi sự việc biến đổi, hơn nữa chỉ cần yêu cầu một việc, mong thiếu hiệp nhận lời giúp cho.
Lạc Dương đưa mắt nhìn Phụng Anh một cái rồi đáp:
- Nếu việc gì tại hạ có thể làm được thì tại hạ không từ chối đâu.
Phụng Anh nghe nói cười vẻ lẳng lơ một chút, rồi nói tiếp:
- Nghe nói thiếu hiệp đã lấy được Quảng Thành nhị báu, mong thiếu hiệp cho mượn dùng tạm một thời gian rồi tiểu muội sẽ trả lại thiếu hiệp ngay.
Lạc Dương nghe nói giật mình kinh hãi rồi mỉm cười lắc đầu đáp:
- Võ lâm đồn đại không đúng tí nào, sao cô nương lại tin chuyện đó là thật? Nói xong, chàng ngắm nhìn bộ mặt lẳng lơ của Phụng Anh, trong lúc chàng đang nói chuyện, không biết Phụng Anh cố ý hay là vô tình giơ tay lên khẽ vuốt tóc một cái, đột nhiên nàng lật ngửa bàn tay, nhằm nơi đại huyệt trước ngực chàng điểm luôn.
Lạc Dương không đề phòng bị điểm trúng, khí huyết đảo ngược, cả kinh vội ngấm ngầm phong bế các đạo huyệt khác, nhìn Phụng Anh lắc đầu nói:
- Mặt đẹp như hoa nở, lòng độc như rắn rít, bây giờ tại hạ mới biết.
Phụng Anh tỏ vẻ u oán đáp:
- Sao thiếu hiệp lại nói dối tiểu muội như thế, ngu huynh muội làm việc gì cũng vậy, phải điều tra cho đích xác mới ra tay, chứ không bao giờ dám vô lễ với thiếu hiệp như thế này đâu.
- Cô nương không tin, tại hạ có nói đến khô cả cổ cũng vô ích, dù tại hạ có lấy được Quảng Thành nhị báu đi chăng nữa mà cô nương tấn công lén như thế này để uy hiếp, tại hạ cũng không chịu phục.
- Có phải cần dùng thủ đoạn quang minh chính đại, đấu võ với nhau, cho tới khi ai thắng ai bại mới thôi phải không?
- Chính thế! Phụng Anh cười khanh khách nói tiếp:
- Nếu dùng võ công chân thật mà đấu nhau, thể nào cũng có một người dù không chết cũng bị thương. Thiếu hiệp khó mà thắng nổi tiểu muội lắm và cũng chả cần phải làm như thế, tiểu muội chỉ cần mượn được nhị báu sẽ đi ngay, chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí của nhau.
Nói xong, nàng thò tay khám người Lạc Dương, nàng đã khám hết người chàng nhưng chỉ thấy một chiếc quạt nan đen.
Nàng suy nghĩ giây lát rồi đi khám quanh thuyền.
Nhân lúc đó, Lạc Dương thử vận khí, cảm thấy chân khí không thông, liền nhắm mắt nghĩ xem trong yếu huyệt của Hiên Viên Thập Bát Giải có cách gì tự giải cứu được không.
Quả nhiên chàng đã tìm ra được cách giải cứu, một lát sau, năm huyệt bị điểm đã được thông suốt.
Phụng Anh tìm mãi không thấy, nản chí vô cùng, quay trở lại ngồi trước mặt Lạc Dương cau mày hỏi:
- Tại sao thiếu hiệp cứ cố chấp như thế, lát nữa gia huynh tìm tới, xin thứ lỗi tiểu muội không thể nào cứu thiếu hiệp được đâu.
Lạc Dương bỗng nhìn thẳng vào mặt nàng mỉm cười.
Phụng Anh thấy ánh mắt của chàng khác lạ, như đôi dao sắc bén và hầu như lửa dục đã lan tràn khắp người nên nàng cả kinh vội quay mặt đi không dám nhìn chàng nữa.
Nhưng tha hồ nàng né tránh thế nào cũng không sao thoát được, rồi thần trí không kiềm chế nổi, hai má đỏ bừng, lòng ngứa ngáy khó chịu, rồi kêu hự một tiếng ngã lăn ra giường.
Lạc Dương từ từ đứng dậy ra gọi người lái đò bảo y nhổ neo cho thuyền trôi đi và cấm không ai được nhìn vào khoang.
Xong đâu đấy, chàng quay vào trong khoang, thấy Phụng Anh đã cởi áo ngoài ra rồi, da của nàng trắng như tuyết, chàng cũng không sao cầm nổi lòng được nữa.
Một luồng gió thổi qua, ngọn nến tắt hẳn, trong khoang tối đen như mực...
-oOo-
Một tia sáng bên ngoài lọt vào, Phụng Anh đã tỉnh táo hẳn, thấy mình bị khỏa thân, bị hai cánh tay rất khỏe ôm chặt, nàng giật mình định kêu la nhưng định thần nhìn kỹ mới hay là Lạc Dương đang nằm cạnh mình...
Nàng kinh hãi suýt nữa chết giấc và chỉ thấy chân tay uể oải không còn hơi sức, nước mắt tuôn như mưa. Lạc Dương ôm chặt lấy nàng vừa hôn hít vừa an ủi. Thấy nàng đã nín khóc, hai người lại tiếp tục vui vầy ân ái...
Chiếc thuyền vẫn từ từ trôi trên dòng sông, Lạc Dương với Phụng Anh bước ra rồi cả hai tung mình nhảy lên bờ.
Lạc Dương mặt rất tươi tỉnh, còn Phụng Anh thì e thẹn, hai má đỏ bừng, cả hai khoác tay nhau, trông rất âu yếm cùng tiến thẳng tới lăng Văn Võ.
-oOo-
Ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi khắp nơi, trông vật gì cũng vui tươi cả, riêng có trong lăng Văn Võ thì chứa đầy sát khí. Trong bụi cây um tùm đột nhiên có hai bóng người xuất hiện và cũng ngừng chân ở trên một cây cổ thụ.
Hai người đó tuổi đều trạc năm mươi, mặt nhợt nhạt và lạnh lùng, một người cao lớn vạm vỡ, trước ngực có bộ râu dài bay phấp phới, còn người kìa thì bé nhỏ trông rất gian xảo.
Cả hai lưng đều đeo đoản đao nhưng bao đao của chúng hình thù rất quái dị.
Hai quái nhân cùng lạnh lùng nhìn nhau một cái rồi cười the thé. Tiếng cười của bọn chúng nghe rất đinh tai. Bỗng trong rừng có bảy người lướt ra, một người trong bọn cười nhạt nói:
- Các ngươi cười như ma kêu như thế làm chi, hỏng hết cả đại sự của chúng ta, các ngươi sẽ biết tay chúng ta ngay bây giờ.
Người cao lớn cũng dùng giọng lạnh lùng trả lời:
- Làm hỏng đại sự gì của các ngươi nào? Ai tránh ta thì sống, cản ta thì chết.
Người đó là Truy Phong Kiếm Tân Duy, nghe nói cả giận quát hỏi:
- Các hạ hãy mau xưng danh tính, phái Điểm Thương chúng ta xưa nay chưa gặp ai ngông cuồng như thế này cả.
Người to lớn vạm vỡ bỗng cười và nói với đồng bọn rằng: Phái Điểm Thương vẫn nổi tiếng võ lâm từ xưa nay, nhân lúc này anh em chúng ta lãnh giáo vài hiệp chơi.
Nói xong y đưa mắt nhìn vào mặt Tần Duy mà nói tiếp:
- Anh em chúng ta là người ở Tây Vực vào Trung Nguyên chỉ muốn ấn chứng võ công thôi, thật may mắn được lãnh giáo kiếm thuật của phái Điểm Thương.
Tần Duy cau mày lại đáp:
- Thế ra mục đích hai vị tới đây là như vậy, xin mời hai vị đi Vân Nam đến núi Điểm Thương sẽ có người của tệ phái tiếp đón.
Người to lớn liền trợn mắt nói:
- Có phải ngươi đã nhận thua rồi không?
- Khửa khửa, phái Điểm Thương chỉ có bề ngoài thôi, chứ thật sự môn hạ đều là những tay túi áo vá cơm hết.
Tần Duy nghe thấy đối phương khinh mình như vậy, tức giận vô cùng, vội rút kiếm ra, chỉ vào mặt đối phương mà quát:
- Tiểu bối vô tri kia, có giỏi thì giở khí giới ra mà lãnh cái chết.
Sáu người đi theo Tần Duy đều là người của phái Điểm Thương, thấy lời nói của gã to lớn ngông cuồng như vậy, ai cũng tức giận, tất cả đều muốn giết chết gã to lớn mới hả dạ.
Người to lớn, vạm vỡ cười nhạt nói tiếp:
- Lão là Thúc Tôn Minh, tuổi đã ngoài sáu mươi rồi, không dám nhận cái tên tiểu bối như thế? Nói xong, y rút ngay đoản đao sáng quắc ra và nói tiếp:
- Các người ra tay đi, thử xem kiếm thuật của các ngươi có gây khó dễ được ta không.
Tần Duy liền quát lớn:
- Được lắm, hãy coi thế công của ta đây.
Nói xong, y giở thế Bạch Hạc Tam Triển (hạc trắng lượn ba vòng) kiếm của y như một luồng điện quay ba vòng nhằm thượng trung hạ của Thúc Tôn Minh tấn công tới tấp.
Thúc Tôn Minh vẫn đứng yên như quả núi, giơ đao lên trước ngực, không cử động chút nào, hai mắt nhìn thẳng vào đối thủ.
Lúc kiếm thế của Tần Duy sắp đâm tới ngực của gã thì mọi người chỉ thấy ánh sáng đao thấp thoáng một cái, một tiếng kêu rú thảm khốc và máu tươi bắn tung tóe rồi.
Sáu người phái Điểm Thương thấy vậy cả kinh, hoảng sợ đến mặt biến sắc, đứng đờ người ra như tượng gỗ.
Thì ra Tần Duy đã bị đánh ngã nằm trên vũng máu, chân tay đã bị đối phương chém đứt, bắn ra bên ngoài, giữa ngực lại còn một lỗ thủng, máu tuôn ra như suối. Còn Thúc Tôn Minh vẫn đứng yên chỗ cũ, đao vẫn để trước ngực, chưa hề bước lên một bước nào hết, tựa như người chưa đấu vậy, nếu không thấy lưỡi đao của y máu nhỏ ròng ròng, thì không ai dám bảo y đã giết chết Tần Duy vậy.
Chỉ có một thế mà đã chém đứt chân tay, cùng đâm thủng ngực của kẻ địch như vậy, thật là trong võ lâm chưa nghe thấy ai lại có tài ba như vậy. Như vậy đủ thấy võ công của Tôn Minh cao siêu tới mức khiến người ta không sao đo lường được.
Đột nhiên Tôn Minh cười như điên và nói:
- Phái Điểm Thương chỉ có hư danh thôi, ta nói có sai đâu, môn hạ của chúng chịu không nổi một thế đao của ta.
Sáu người của phái Điểm Thương nghe nói vậy, như bị kim đâm vào giữa trái tim, thật còn khó chịu hơn là giết chết chúng tại chỗ.
Đột nhiên La Long, La Phụng hai anh em cùng múa kiếm xông lên hậm hực nói:
- Oai danh của sư môn phải bảo tồn, chúng ta không thể chịu nhục như thế được, họ Thúc kia, có giỏi cứ việc ra tay tấn công đi.
Thúc Tôn Minh ngẩn người ra, bụng bảo dạ: "Lạ thật, chẳng lẽ hai thằng nhỏ này không biết sống chết là gì hay sao?" Ông già bé nhỏ đi cạnh y bỗng rút đao ra khỏi bao, tiến lên một bước, cười khì một tiếng và đỡ lời:
- Lão Công Dương Xuân, hào khí của hai vị như vậy, lão rất lấy làm thán phục, lão cũng nguyện chỉ tiếp một chiêu thôi, nếu hai vị không bị chết dưới thế đao của lão thì chuyến đi Điểm Thương, anh em lão sẽ xếp vào chương trình cuối cùng.
La Long, La Phụng nghe thấy Công Dương Xuân nói như vậy mới hay chúng vào Trung Nguyên chỉ để ấn chứng võ công thôi nhưng không hiểu chúng đến lăng Văn Võ này làm chi.
Anh em họ La biết phen này lành ít dữ nhiều nhưng đã trèo lên lưng cọp rồi, xuống cũng không được. Tần Duy là người có võ công kém nhất trong bọn chúng, bây giờ lại hai người đấu với một, chúng yên trí thế nào cũng chống đỡ nổi thế đao ấy của Công Dương Xuân.
La Long rỉ tai dặn bảo La Phụng rằng:
- Ta công, đệ thủ. Chúng ta giở hết tuyệt học của sư môn ra phối hợp chặt chẽ, như vậy thế nào cũng chống đỡ nổi thế đao của đối phương.
La Phụng gật đầu, rồi cả hai cùng rút kiếm ra khỏi bao.
Công Dương Xuân sa sầm nét mặt, vẫn đứng vững như một khoảng núi. Anh em họ La thấy vậy đều toát mồ hôi lạnh, rùng mình kinh hãi đưa mắt nhìn nhau một cái.
Cả hai đã ra hiệu với nhau rồi chia ra làm hai bên, múa kiếm xông lại tấn công luôn.
La Long dùng thế Lưu Tinh Xạ Nguyệt, kiếm thế như mấy chục bông hoa nhằm các nơi yếu huyệt của Công Dương Xuân đâm tới, quả thật lợi hại khôn tả.
Còn La Phụng thì dùng thế Càn Khôn Nhược Định, kiếm hóa thành một làn kiếm tướng, ánh sáng lạnh lóe mặt, oai thế kinh người. Thế võ ấy nhìn thì tưởng công, thực ra lại là thủ.
Nghĩa là ngụ công ư thủ (thế công nằm trong thủ) và đây cũng là một trong ba thế đại tuyệt của môn phái, chỉ khi nào lâm vào hiểm cảnh mới đem ra dùng và thế nào cũng đắc thủ.
Công Dương Xuân thấy thế võ của La Phùng tuyệt diệu như vậy cũng phải khen ngợi:
- Kiếm pháp siêu tuyệt lắm.
Y vừa nói dứt lời đã múa tít thanh đao thành một chùm bông đao, chia ra hai bên phi ra. Mọi người chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu loong coong và tiếng kêu la thảm khốc thì bóng kiếm đã dừng.
Anh em họ La đã ngã nằm trong vũng máu. Cái chết của chúng cũng thảm thương như Tần Duy vậy. Cả hai đều bị chặt đứt chân tay và giữa ngực cũng có một lỗ thủng.
Công Dương Xuân ung dung với giọng lạnh lùng nói với Thúc Tôn Minh rằng:
- Đệ giữ lòng nhân từ, chỉ dùng có bảy thành công lực thôi mà chúng vẫn không đỡ nổi.
Còn lại bốn tên phái Điểm Thương thấy vậy hoảng sợ đến mất hết hồn vía, vội quay người định đào tẩu, nhưng đã thấy trong rừng có mười mấy người lạ mặt bước ra.
Đi đầu là Tam Tài Cát Chủ của phái Nga Mi. Y vừa trông thấy ba xác chết đã giật mình kinh hãi.
Một tên trong bọn phái Điểm Thương vội chạy lại kể chuyện vừa xảy ra cho y nghe, chỉ thấy trên mặt của Tam Tài Cát Chủ càng lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Tam Tài Cát Chủ là một cao thủ võ lâm, xưa nay vẫn tự phụ hơn người, khinh thường võ công người khác, nhưng từ khi bị thất bại ở bãi lầy và ở trước miếu Thần Nữ, y mới mất rất nhiều nhuệ khí. Bây giờ y lại thấy địch thủ kia võ công rất cao siêu nên y nhận thấy phải cẩn thận hơn trước. Y bước lên một bước chắp tay chào và hỏi:
- Xin hỏi hai vị đến đây có việc gì thế? Nói tới đó y chỉ tay vào ba xác chết và hỏi tiếp:
- Chẳng hay chúng có thù oán gì với hai vị không, mà hai vị lại giết chúng một cách thảm khốc như vậy? Thúc Côn Minh với vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tam Tài Cát Chủ một cái rồi đáp:
- Anh em lão vốn dĩ là người Tây Vực, vào Trung Nguyên với mục đích chỉ muốn so tài với các đại môn phái trứ danh, nghe phong thanh thiên hạ đều tề tụ tại đây, nên anh em lão mới không bỏ lỡ cơ hội này mà tới lăng Văn Võ.
Tam Tài Cát Chủ cau mày nói tiếp:
- Ấn chứng võ học, chỉ hơn thua thì thôi, hà tất phải giết người như vậy.
Tôn Minh cười như điên như khùng trả lời tiếp:
- Xưa nay đao thương vẫn không có mắt, khi ra tay thì bên thua không chết cũng bị thương, các hạ hà tất phải nói nhiều lời thừa như thế làm chi.
Tam Tài Cát Chủ giận đến râu tóc dựng ngược, chỉ muốn một chưởng đập chết hai tên đó mới hả dạ. Tôn Minh, Công Dương Xuân làm như không thấy vậy, mồm cứ cười nhạt, đứng yên ôm đao, đứng như một khoảng núi, nhưng Tam Tài Cát Chủ đã nén giận, mỉm cười nói tiếp:
- Theo nhận xét của mỗ thì các vị khó mà thắng nổi những tay trác tuyệt của Trung Nguyên, hiện giờ chỉ có một người này hai vị cũng khó tiếp nổi mười chiêu.
Hai quái nhân Tây Vực nghe nói, có vẻ mừng rỡ, vội đồng thanh hỏi:
- Vị cao nhân nào thế, hiện giờ có ở đây không? Quần hùng võ lâm đang bao vây lăng Văn Võ này vừa nghe tin báo đã lần lượt xuất hiện, họ nghe Tam Tài nói như vậy, thoạt tiên ngẩn người ra, sau mới vỡ lẽ, ai đấy đều khen ngợi y thông minh tuyệt luân.
Tam Tài Cát Chủ lại nói tiếp:
- Người đó ở trong lăng Văn Võ này, hai vị nên nghe lời lão mà quay về Tây Vực đi, chứ đấu với người này thì hai vị không có cơ hội sống. Người này có tiếng ác độc, võ công cái thế, hai vị hà tất vì hư danh mà hại đến bản thân.
Công Dương Xuân cười đáp:
- Cám ơn các hạ có lòng khuyên như vậy, anh em lão ở vạn dặm xa xôi tới đây, khi nào vì lời nói của các hạ mà bỏ về như thế.
Tam Tài xua tay nói:
- Xin hai vị đừng hiểu lầm lời của lão, lão và mọi người ở đây vì không đội trời chung với người ấy, chỉ muốn đấu một trận sống còn với y, nhưng không muốn để y nói là mượn dao giết người.
Công Dương Xuân lại nói tiếp:
- Việc này lão đã có cách giải quyết, các hạ làm ơn dẫn đường hộ lão.
Tam Tài Cát Chủ thấy kế của mình đã thành công, trong lòng mừng thầm, liền nghiêm nghị nói tiếp:
- Lão đã nói trước rồi, nếu hai vị không thắng nổi thì hãy đầu hàng, y sẽ giật dây lão và các người nhé! Công Dương Xuân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và nói tiếp:
- Nếu anh em lão thua thì đi luôn chứ khi nào lại ở lại đây làm cái trò vô sỉ ấy.
- Nếu vậy, xin mời hai vị hãy theo tại hạ.
Nói xong, y quay mình đi trước dẫn đường.
Quần hùng võ lâm muốn xem trò vui, cùng đi theo sau xa xa, khi đi tới gần lăng Văn Võ, chỉ thấy cây cối um tùm, cỏ lau mọc ngập đầu, và đâu đâu cũng có bia đã gãy, tượng voi ngựa bằng đá đổ nằm ngổn ngang, đi vòng quanh qua hai cái mộ mọi người đã thấy con đường đi thẳng vào mộ Thái Công Vọng rồi. Nơi đó vắng tanh không có một bóng người nào hết, nhưng sát khí đằng đằng.
Tam Tài Cát Chủ đi tới chỗ cách mộ chừng hai mươi trượng liền dừng chân lại. Thúc Côn Minh thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao các hạ không đi nữa? Tam Tài nhìn xung quanh rồi thủng thẳng đáp:
- Chúng ta đã vào tới nơi rồi, chủ nhân ở ngay phía sau lăng mộ ấy.
Nói xong, y ngẩng đầu nhìn cây bách cổ thụ, cười nhạt nói:
- Mời ngài xuống đây trả lời.
Trên cây nhỏ cành lá um tùm, có tiếng cười ha hả đáp:
- Danh Túc của phái Nga Mi quả thật phi phàm.
Tiếng cười ấy chưa dứt, đã có một bóng đen nhanh như chim cắt phi xuống.
Y là một ông già tuổi chừng sáu mươi, mặt dài như mặt ngựa, má gồ, tai vểnh. Đôi mắt nhỏ nhưng rất sáng.
Tam Tài vừa trông thấy ông già đấy liền giật mình kinh hãi nói:
- Tưởng là ai, thế ra Đường Môn Độc Tôn.
Đường Tam Điệp đưa mắt nhìn mọi người, mặt lộ sát khí.
Tam Tài Cát Chủ quay mặt lại hỏi:
- Có lẽ hai vị chưa điều tra rõ những cao thủ ở Trung Nguyên như thế nào. Trong võ lâm chúng tôi có một người chuyên môn sử dụng ám khí độc lừng danh mấy trăm năm, chẳng lẽ hai vị chưa biết hay sao? Tôn Minh ngẫm nghĩ giây lát, rồi đáp:
- Có phải là Tây Xuyên Đường Môn?
- Chính thị ông ta đấy. Tài dùng độc khét tiếng võ lâm là Tiên Chủ Độc Tôn, ông ta họ Đường tên Tam Điệp.
Nói xong, y lại giới thiệu với Tam Điệp rằng:
- Hai vị này là cao nhân ở Tây Vực, một vị là Công Dương Xuân, một vị là Thúc Tôn Minh, mộ danh Đường lão sư đến đây, ấn chứng võ công, phiền lão sư thông báo cho quý chủ nhân một tiếng.
Tam Tài Cát Chủ nói giọng châm biếm như thế, khiến Đường Tam Điệp hổ thẹn vô cùng, liền trợn mắt nhìn Thúc Tôn Minh cười nhạt hỏi:
- Đường mỗ nhận thấy hai vị này có vẻ không tự lượng sức mình? Tôn Minh lạnh lùng đáp:
- Tại hạ cũng muốn thử xem ám khí của các hạ có như lời đồn không?
- Được lắm.
Tam Điệp vừa nói xong đã vỗ vào ngang lưng một cái, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu veo veo, một luồng kim độc bay ra như châu chấu và đồng thời y nhảy lên cao năm sáu trượng đâm bổ xuống, thế là mấy chục mũi ám khí đều nhắm đầu và người của Tôn Minh, Dương Xuân bắn tới.
Tam Điệp trên cao nhảy xuống vừa nhanh vừa mạnh và cường khí ở trong người đã tự động đẩy những ám khí ra, rồi người tà tà bay sang bên cạnh, hạ chân xuống đất, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Thúc Minh cười như điên như cuồng nói:
- Ám khí của ngươi chẳng qua chỉ có thế thôi, Đường lão sư hãy cho biết võ công tuyệt đỉnh xem sao? Đường Tam Điệp vừa hổ thẹn vừa tức giận, lại sợ võ công quái dị của đôi quái nhân này, y liền cười nhạt và vẫy tay một cái, trong rừng đã có mấy chục bóng đen bịt mặt phi ra.
Khi Đường Tam Điệp giở ám khí ra thì Tam Tài Cát Chủ thừa cơ đào tẩu mất. Mấy người áo đen bịt mặt phi tới nơi đã bao vây Tôn Minh, Dương Xuân.
Tam Điệp cười nhạt nói:
- Hai vị thật là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa mà cứ tìm ngõ chui vào.
Tôn Minh cười giọng âm thầm và đỡ lời:
- Phật có dạy ta không vào địa ngục thì ai vào, xem như vậy Đường Môn lão sư chỉ có hư danh thôi, ngoài ám khí ra thì thức học cũng tầm thường.
Tam Điệp nghe thấy y nói như thế càng tức giận thêm, ấn tay phải vào ngang lưng một cái, liền có tiếng kêu xè và cởi đôi phán quan bút ra. Đôi bút này của y cột bằng hai sợi dây gân dài bảy thước, chỉ thấy y phất tay một cái ngòi bút đã nhằm hai vai Tôn Minh phi tới.
Khi ngòi bút còn cách đối thủ ba bước thì Tam Điệp lại rung tay một cái, hai cây bút như một làn mưa rào nhắm đầu đối phương phi tới.
Tôn Minh cười nhạt giở thân pháp rất quái dị ra, chỉ thấy ánh sáng vàng lấp lóe một cái, Tam Điệp thấy chân tay bị chặt đứt, nhìn xuống thấy ngực mình thủng một lỗ, máu tươi phun ra như suối, ngã xuống chết một cách thảm khốc.
Mấy chục người áo đen bịt mặt thấy vậy cả kinh, đứng ngẩn ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng rú lên ở phía sau mộ Thái Công Vọng vọng ra, tiếng rú chưa dứt đã có một bóng đen phi ra, người đó là Cao Thiên Đức. Y vừa xuất hiện vẻ mặt rất giận dữ. Từ khi Phụng Anh tức giận bỏ đi, y càng nóng nảy thêm, ăn ngồi không yên, lo âu suốt ngày.
Khi hai quái nhân Tây Vực xâm nhập vào lăng đã có người phi báo cho y biết rồi, vì chưa muốn hiện thân vội mà Tam Điệp mới chết thảm.
Tôn Minh vừa thấy Thiện Đức hiện thân liền quát hỏi:
- Các hạ có phải là chủ nhân của lăng mộ nay không? Thiên Đức không trả lời, vẫy tay gọi một người tới nói mấy câu, người đó liền đi ngay.
Công Dương Xuân thấy vậy cười nhạt nói:
- Dù các hạ giở quỷ kế gì ra lão phu cũng không sợ.
Thiên Đức cũng không trả lời.
Tôn Minh liền quát:
- Các hạ, nếu các hạ không trả lời thì lão sẽ ra tay đấy.
Thiên Đức đáp:
- Hai vị chớ nóng nảy, còn nhiều thì giờ để cho hai vị thi thố võ công, hà tất hai vị nóng làm chi.
Nói xong, y liền cười gằn mấy tiếng.
Bọn Tôn Minh cứ đứng ngẩn người ra nhìn nhau, người áo đen đi rồi đã trở lại và có hai đại hán trung niên mặt lạnh lùng theo sau.
Chờ đại hán đó đi tới gần, Thiên Đức liền hỏi:
- Hai vị cứ việc liên thủ đấu với một trong hai người này, nếu thắng tại hạ sẽ trả lại tự do cho hai vị, hai vị nghĩ sao? Hai đại hán trung niên vâng lời ngay.
Thiên Đức nhẹ nhàng vỗ vào Tinh Túc huyệt của họ một cái, người nọ thở dài một tiếng, rút kiếm trong bao ra, từ từ đi tới trước mặt bọn Tôn Minh.
Hai đại hán trung niên này là bè đảng của Ô Phùng, chúng mai phục ở trong núi mà bị bắt sống, bây giờ Thiện Đức bảo chúng dấn thân vào chỗ chết như vậy là y có mưu kế cả.
Vì hai đại hán này xưa kia là những kẻ rất hung ác, tội lỗi, đáng lẽ phải chết ngay tại chỗ mới phải, nhưng y giữ hai người này lại để chờ một dịp khác cho chúng chết một cách xứng đáng hơn. Nhân tiện tham khảo thêm võ công của hai quái nhân Tây Vực.
Tôn Minh cả cười nói:
- Tưởng ngươi phái nhân vật ba đầu sáu tay gì, nào ngờ...
Y chưa nói dứt thì hai tên nọ đã múa kiếm xông lên tấn công nhưng tới gần y thì chúng ta xoay sang tấn công Công Dương Xuân, thế công qua thực kinh dị và huyền ảo tuyệt luân.
Công Dương Xuân thấy vậy cười nhạt, liền múa đao chống lại luôn. Chỉ nghe thấy tiếng khí giới khua chạm nhau nghe loảng xoảng và hai tiếng rú rất thảm khốc, hai tên đảng đồ của Ô Phùng đã chết một cách thảm khốc như Tam Điệp vậy.
Công Dương Xuân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, làm như y chưa hề ra tay đấu bao giờ.
Thiên Đức đã trông thấy rõ thế đao quái dị của Công Dương Xuân rồi, chỉ trong nháy mắt y đã nghĩ ra được cách hóa giải thế đao của đối phương ngay.
Công Dương Xuân lạnh lùng nhìn Thiên Đức mà hỏi:
- Các hạ sai hai tên vá áo túi cơm này dấn thân vào chỗ chết như thế là có dụng ý gì? Thiên Đức tủm tỉm cười và đáp:
- Tài hạ công nhận võ công của ngài thật là trác tuyệt vô song.
Công Dương Xuân với Thúc Côn Minh đều tỏ vẻ khoái chí nghe lời khen tặng ấy.
Thiên Đức lại nói tiếp:
- Nhưng... hai vị vẫn chưa đủ tài lấn át hết các cao thủ của võ lâm Trung Nguyên.
Hai quái khách liền biến sắc mặt, trợn tròn xoe đôi mắt lên định cãi, nhưng Thiên Đức vội xua tay không cho chúng kịp nói, vừa cười vừa nói tiếp:
- Những cao thủ cao minh hơn hai vị ở Trung Nguyên này còn nhiều lắm.
Thúc Tôn Minh vội hỏi:
- Ai? Thiên Đức đáp:
- Như Thập Phương Diêm La Khúc Tỉnh Bình của phái Đại Lượng, võ công tinh bác, trong vũ trụ này ít ai địch nổi, cũng như Thế Vân thiền sư, danh túc của phái Nga Mi, võ công của thiền sư quả thật là tuyệt học cửa Phật, thật là tài hoa cái thế...
Nói tới đó y trợn mắt lên nhìn hai quái nhân lớn tiếng cười to và nói tiếp:
- Cứ nói như tại hạ đây chẳng hạn, đao pháp của hai ngài tuy quái dị tuyệt luân, nhưng chưa chắc đã làm gì nổi tại hạ.
Thì ra y đã tìm ra được cách phá giải rồi nên mới đổi giọng như thế.
Tôn Minh trợn tròn xoe đôi mắt lên rồi cười nhạt, nói:
- Chưa chắc! Thiên Đức lại cười và thành thực nói tiếp:
- Quả đúng như thế, nếu không tin...
Tôn Minh bước rồi trầm trọng nói tiếp:
- Nếu vậy xin ngài hãy ra tay tấn công đi.
Thiên Đức lại nói:
- Hai vị cùng ra tay đấu hay là một đấu với một?
- Tất nhiên là một đấu với một chứ.
Thiên Đức liền đưa mắt nhìn con đao vàng ở trong tay Tôn Minh, vẻ mặt thản nhiên.
Tôn Minh thấy Thiên Đức lâu không lên tiếng liền hỏi:
- Sao các hạ không chịu ra tay tấn công đi? Thiên Đức đáp:
- Xưa nay tại hạ có thông lệ là không khi nào ra tay tấn công trước, nếu muốn đấu thì ngài hãy ra tay trước đi.
Tôn Minh cười nhạt một tiếng, múa thanh Kim Đao, xông tới tấn công luôn.
Ánh sáng đao của y như một khoảng núi nhỏ, bên trong có tám điểm đao lạnh, nhằm đối phương tấn công tới.
Đao pháp của y rất tinh kỳ, ra tay nhanh khôn tả, quả thật Thiên Đức chưa hề trông thấy có ai lại nhanh như thế bao giờ cả.
Thiên Đức không tránh né thì chớ lại còn xông vào tấn công chính diện đối phương.
Cánh tay phải của y đưa từ dưới xuyên lên, nhanh như điện chớp chộp luôn cổ tay đang cầm đao của đối phương và tay trái chìa hai ngón tay như hai mũi tên, nhằm thẳng mắt đối thủ mà điểm luôn thế Nhị Long Thủ Châu. Đầu ngón tay của y lại có hai luồng khí tia ra có tiếng kêu veo veo.
Quả nhiên đã khắc chế được đao pháp của Tôn Minh.
Đao pháp của quái nhân này chia làm năm đường, ra tay rất kỳ ảo, bề mặt trông như một cái lưới ánh sáng, kín đáo không tả, nhưng sự thật bên trong vẫn còn khe hở nên Thiên Đức không quản ngại nguy hiểm mà thừa hư xông vào, chỉ phong ở năm ngón tay phải của y đã điểm đúng vào kinh mạch ở cổ tay của đối thủ, vì vậy Tôn Minh càng sợ hãi thêm, vội nhảy sang bên trái tránh né.
Thiên Đức đã thắng thế vội giở toàn lực ra tấn công, không để cho Tôn Minh kịp xoay sang thế đao khác chống đỡ.
Tôn Minh không sao rảnh tay để phản công lại, y vội giở thân pháp kỳ ảo và tinh diệu ra để trốn tránh và thừa cơ phản công lại. Nhưng y không ngờ Thiên Đức như bóng theo hình, chỉ vài chưởng cứ tấn công theo tới tấp liên miên bất tuyệt. Thế công của y thật kỳ lạ khiến cho đối thủ không sao tưởng tượng được.
Sự thật kế khích bác Tôn Minh rất cao siêu, nếu Thiên Đức ra tay trước thì thế nào cũng bị Tôn Minh khắc chế.
Công Dương Xuân đứng cạnh thấy vậy mặt biến sắc, định xông vào đánh hôi, nếu y dùng hạ sách chỉ đánh vào một chiêu là có thể giải nguy được cho đồng bọn nhưng y không thể làm mất danh dự của mình. Y đảo tròn con ngươi một vòng đã nghĩ ra được một kế liền lớn tiếng cười và xen lời hỏi:
- Võ công của các hạ quả thật là địch thủ số một mà anh em lão từ trước tới giờ mới gặp, lão ngứa nghề không chịu nổi rồi, mong các hạ chỉ giáo cho hai thế, chẳng hay các hạ nghĩ sao? Thiên Đức lớn tiếng đáp:
- Dù hai vị có thắng được tại hạ cũng không lấy gì làm lạ, tại hạ đâu dám nhận hai chữ chỉ giáo như thế?
- Mục đích của hai vị vào Trung Nguyên là muốn ấn chứng võ công với các tay cao thủ võ lâm, sao hai vị không đi Đại Lượng hay lên Nga Mi để đấu với hai người đó?
- Sau khi thắng được hai người đó rồi, tên tuổi của hai vị sẽ lừng lẫy bốn bể, danh trấn bát hoang ngay.
Công Dương Xuân nói tiếp:
- Lúc lão vào Trung Nguyên có được nghe đại danh của phái Đại Lượng và Nga Mi rồi, tất nhiên thế nào lão cũng phải tới đó một chuyến, nhưng hiện giờ đấu với các hạ vẫn chưa phân thắng bại thì anh em lão bỏ dở sao được? Thiên Đức thấy đối phương nói như vậy lo âu thầm. Y biết Công Dương Xuân đang dùng kế nói chuyện để cho mình phân tâm như vậy mới giúp Tôn Minh có thể tấn công lại mình, cho nên y không thèm trả lời nữa mà tập trung tinh thần tấn công Tôn Minh.
Công Dương Xuân bụng bảo dạ rằng: "Có lẽ phải ra tay giúp Tôn Minh mới hạ được hắn." Y vừa tiến lên thì phía sau có tiếng người lanh lảnh nói:
- Không biết xấu hổ, định hai đấu một phải không? Công Dương Xuân nghe nói giật mình kinh hãi quay mặt lại nhìn, y thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, y ngơ ngác một hồi mới lên tiếng hỏi nàng rằng:
- Cô nương chửi lão phu phải không? Thiếu nữ cười nhạt đáp:
- Phải, ta chửi ngươi đấy, ngươi muốn nổi danh ở Trung Nguyên sao không đi kiếm những tay cao thủ tuyệt luân mà đấu đi? Anh em ta vốn dĩ là những kẻ vô danh, dù hai ngươi có thắng cũng không vinh hiển gì.
Lúc này Công Dương Xuân mới hiểu cô nương này là tiểu muội của gã thiếu niên, nên y mới ngơ ngác trả lời:
- Theo cô nương nói thì anh em lão phu phải đi Đại Lượng, Nga Mi mới nổi danh được hay sao? Phụng Anh đáp:
- Đương kim võ lâm ai cũng phải công nhận Khúc Tỉnh Binh của núi Đại Lượng và Thế Vân thiền sư là hai người khó đấu nhất, chắc hai vị không chịu được mười hiệp của bọn họ đâu.
Công Dương Xuân nghe nói tức giận khôn tả, quay mặt lại nói với Tôn Minh rằng:
- Lão nhị đừng đánh nữa! Thiên Đức thấy Phụng Anh xuất hiện, trong lòng cả mừng, lại nghe Dương Xuân nói vậy, vội lui ra ngoài hơn trượng lớn tiếng nói:
- Phụng muội! Phụng Anh sa sầm nét mặt lại, không trả lời, Thiên Đức ngạc nhiên vô cùng, cúi đầu không nói nữa.
Công Dương Xuân liền bảo với đồng bọn rằng:
- Lão nhị, chúng ta đi thôi! Tôn Minh cười ha hả đáp:
- Trước sau cũng phải đi một chuyến, hà tất phải vội vàng như thế, lão còn muốn lãnh giáo mấy miếng tuyệt học đã.
Thiên Đức cười nhạt đáp:
- Ngươi còn chưa chịu phục sao? Bỗng có một bóng đen từ sau mộ phi ra. Người đó là một đại hán trung niên mình dính đầy máu, quần áo tả tơi.
Thiên Đức ngạc nhiên vô cùng, liền hỏi?
- Ngươi ra đây làm gì? Đại hán liền đáp:
- Tuyết Sơn Nhân Ma bị người ta cứu đi rồi, các vị lão sư và anh em chết gần hết.
Thiên Đức nghe nói, mặt biến sắc, nghiến răng kèn kẹt, lẩm bẩm tự nói:
- Ta thề sẽ không đội trời chung với y.
Phụng Anh cười nhạt nói:
- Thôi, anh đừng vu oan cho người tử tế nữa.
Nàng biết anh mình nghi ngờ Lạc Dương.
- Sao Phụng muội biết không phải là y? Phụng Anh sầm nét mặt lại đáp:
- Anh ấy vẫn đi với em, lúc nào cũng ở cạnh em mà.
Nói tới đó nàng ngẩng mặt lên nhìn cây cổ thụ và nói tiếp:
- Anh ấy chẳng ở trên cây kia là gì? Bỗng nghe thấy có tiếng xoẹt, một cái bóng nhẹ nhàng nhảy xuống. Người đó chính là Lạc Dương, chàng chắp tay chào Thiên Đức và hỏi:
- Cao huynh nghi ngờ tại hạ ra tay phải không? Thiên Đức hổ thẹn vô cùng.
Bọn Tôn Minh thấy tình thế biến đổi như thế không tiện nói chuyện ấn chứng võ công nữa bèn chắp tay chào tạm biệt.
Nói xong, chúng quay người đi luôn, nhanh như điện chớp, thoáng cái mất dạng.
Phụng Anh đưa mắt nhìn Thiên Đức, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối.
Thiên Đức đang bực mình thấy em khóc như vậy, liền vỗ về an ủi em:
- Phụng muội, việc có từng trải mới biết khó, hà tất muội phải nhỏ lệ như thế.
Y biết người em bề ngoài rất nhu mì nhưng trong lòng cứng rắn không kém đàn ông, ngày thường cứ để cho mình độc hành độc đoán nhưng vì mình không nghe lời nàng nên mới gây ra tai nạn như thế nay, vì thế y hổ thẹn vô cùng.
Phụng Anh cười nhạt, thỏ thẻ:
- Xem anh cứ bướng bỉnh, tự phụ, làm việc gì cũng liều lĩnh không bàn với ai cả, rút cục bây giờ đã hỏng hết đại sự. Thử hỏi anh lấy gì mà an ủi tâm hồn của bố mẹ đang ở trên trời kia.
Nói xong nàng khóc sướt mướt, Lạc Dương thấy vậy, vội xen lời nói:
- Cao huynh, chi bằng hãy về xem xét bọn giặc từ đâu đến, chúng cứu người ra sao? Và nếu vậy anh kết nghĩa của tại hạ cũng không thoát khỏi số mạng hẩm hiu. Khỏi nói rõ chuyện này, chắc lão tặc Khúc Tỉnh Bình ra tay chứ không còn ai vào đây nữa.
Thiên Đức sầm nét mặt lại, cười nhạt trả lời:
- Ai khiến ngươi nhiễu sự như thế? Lạc Dương không giận dữ gì cả, vẫn cười nhạt nói tiếp:
- Người anh kết nghĩa của tại hạ bị huynh bắt ở Thần Nữ miếu. Bây giờ sự sống chết của người nghĩa huynh đó ra sao, tại hạ chỉ biết hỏi Cao huynh thôi. Người bướng bỉnh nhất trên thiên hạ này có lẽ là huynh thôi.
Thiên Đức nghe thấy Lạc Dương mắng chửi mình như vậy, không sao nhịn được, mặt lộ sát khí quát bảo:
- Đây là ngươi tự dấn thân vào chỗ chết đấy nhé! Y chỉ thấy Lạc Dương khẽ cử động một cái, mắt y hoa một cái, hai má liền bị Lạc Dương đánh cho hai tát. Hai cái tát ấy đau nhức khôn tả khiến hai mắt y cũng nổ đom đóm lửa. Một lát sau y ngẩng mặt lên nhìn, thấy Lạc Dương mặt nghiêm nghị đứng ở chỗ cách xa chừng một trượng, y liền nổi giận quát lên:
- Phen này ta với ngươi chỉ một mất một còn thôi! Nói xong y thò tay vào túi lấy thanh kiếm nhỏ dài bằng ba ngón tay ra phi thân tiến lên, giở thế Bách Phụng Triều Hoàng, bóng kiếm như một cái lưới bạc nhằm các nơi tử huyệt của Lạc Dương đâm tới.
Lạc Dương phi thân nhảy tới cạnh Phụng Anh.
Phụng Anh giơ tay chống đỡ, Thiên Đức thấy vậy cũng vội thâu kiếm lại ngạc nhiên:
- Phụng muội sao em lại ra tay chống đỡ anh như thế? Phụng Anh sầm nét mặt lại cười nhạt nói:
- Việc này anh thử nghĩ xem anh làm như thế là phải hay trái? Thiên Đức ngẩn người ra lắc đầu nói:
- Quả thật ngu huynh không hiểu chút nào.
Phụng Anh nói tiếp:
- Ngày thường anh cho là anh thông minh tài trí vô song, rất tự phụ, đoán hay làm việc gì đều giỏi như thần thánh. Nhưng việc này rất giản dị mà không ngờ anh lại u mê đến như thế.
Thiên Đức lắc đầu đỡ lời:
- Quả thật ngu huynh vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân ra sao, chẳng lẽ Phụng muội đã có lòng hướng ngoại...
Phụng Anh không để cho y nói dứt đã quát:
- Anh đã sa vào ma đạo, bỏ thù lớn của cha mẹ không trả, rồi đi khắp đây đó sinh sự để gây thù địch với người. Tôi không thể nào theo anh mà diệt vong một cách vô lý như thế được, từ nay trở đi tôi với anh mỗi người đi một ngã.
Nói xong, nàng quay mình xuyên vào rừng đi mất.
Thiên Đức thấy em mình bỏ đi, bao nhiêu sự hờn giận đều dồn cả vào Lạc Dương. Y nhân lúc Lạc Dương nhìn theo Phụng Anh liền xông lại múa kiếm nhằm vào ngực chàng đâm luôn.
- Võ công của Cao Thiên Đức quả thật nhất phàm, đây là Tiên Thiên Chinh Phản Tứ Hợp Kỳ trận, thảo nào Ô Phùng với Nhân Ma không sao ra khỏi được trận này.
Lạc Dương ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy việc trên giang hồ quả thật phức tạp, biến hóa khôn lường, kế hoạch đã định bị Thiên Đức quấy nhiễu, ảnh hưởng toàn cục, xem như vậy phen này chàng phải thay đổi hết kế hoạch mới được. Chàng thở dài một tiếng, ngẩn người ra giây lát, rồi từ từ rời khỏi bãi cát đi luôn.
-oOo-
Miền hạ du của bến đò Hàm Dương, cách đó chừng mười dặm, một chiếc thuyền lớn đang đậu ở dưới gốc cây liễu.
Trời chưa sáng tỏ, bốn bề yên lặng như tờ, người lái đò đang nằm ngủ ngáy như sấm ở đằng lái. Trong khoang thuyền vẫn có một ngọn đèn nhỏ đang cháy, Lạc Dương vừa chạy tới, gõ vào mui thuyền hai cái. Thấy trong khoang không có động tĩnh gì, chàng liền nghĩ thầm: "Chả lẽ người lái đò này thắp ngọn đèn này để mình về tới mà khỏi phải lần mò hay sao?" Chàng cho rằng mình đậu thuyền ở đây, ngoài Mai Nhi, Ngọc Trân, Ánh Hà ra thì không còn ai biết nữa, như vậy làm gì còn có nhân vật giang hồ nào lẻn vào nữa nhưng khi vào đến trong khoang thuyền liền ngẩn người ra. Thì ra Cao Phụng Anh đang ngồi chững chạc ở trong đó rồi, vừa thấy chàng về liền mỉm cười lên tiếng hỏi:
- Chắc thiếu hiệp không ngờ tiểu muội lại tới đây phải không?
- Có phải thiếu hiệp không hoan nghênh người khách đột ngột này phải không? Lạc Dương đỏ bừng mặt đáp:
- Không dám giấu giếm cô nương, quả thật tại hạ không ngờ cô nương lại đến đây, từ khi cô nương tức giận lệnh huynh rồi tới đây liền phải không? Phụng Anh gật đầu đáp:
- Lúc gia huynh với thiếu hiệp mới đấu với nhau, anh ấy tự phụ lắm và tưởng võ học của thiếu hiệp không ra gì. Nhưng dù sao gia huynh giở tới thế thứ ba, chắc thiếu hiệp không sao thoát khỏi bị thương, cho nên...
Lời nói của nàng chỉ tới đó là ngưng ngay, hình như nàng không tiện nói tiếp, hai mắt đỏ bừng, dưới ánh đèn trông càng kiều diễm thêm.
Lạc Dương nghe nói ngẩn người ra trong lòng không tin và đáp:
- Tuy võ nghệ của tại hạ còn non nớt thật nhưng thiết nghĩ vẫn có thể bảo vệ được bản thân mình.
Phụng Anh nói tiếp:
- Tiểu muội nói thật đấy, không phải là khinh thường thiếu hiệp đâu, võ học của gia huynh rất quái dị, người có thể đấu ngang tay với huynh ấy rất hiếm.
Lạc Dương thấy Phụng Anh trịnh trọng như vậy, không thể nào không tin, liền kinh hãi nghĩ thầm rồi lại hỏi Phụng Anh rằng:
- Thế võ học của cô nương với lệnh huynh thì ai hơn ai kém? Phụng Anh tủm tỉm cười đáp:
- Tuy cùng một sư phụ nhưng tài ba của tiểu muội còn kém gia huynh xa.
- Cô nương quá khiêm tốn thôi, lệnh sư quả thật là một cao nhân quán thế, chẳng hay cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh của lệnh sư không?
- Tiên sư đã tạ thế từ lâu rồi, xin thứ lỗi không thể thưa cùng được.
Lạc Dương thấy nàng không chịu nói nên làm thinh không hỏi nữa, Phụng Anh lại nói tiếp:
- Sở dĩ tiểu muội tới đây là muốn khuyên thiếu hiệp nên để cho ngu huynh muội có chỗ đứng, sau này thể nào cũng báo đáp lại thiếu hiệp.
Lạc Dương ngạc nhiên đáp:
- Tại hạ có bao giờ định làm khó dễ lệnh huynh muội đâu. Nói trắng ra thì chúng ta đường lối tuy khác nhau, nhưng sự thật thì cùng về một mục đích, chỉ phải lệnh huynh hơi nóng nảy một chút nên công việc làm không được đẹp mắt lắm.
Phụng Anh nghiêm nghị đáp:
- Điều này tiểu muội hiểu lắm nhưng ngu huynh muội mục đích là chỉ cần phục thù, chứ không đồng ý cách làm việc của thiếu hiệp, ngồi đó chờ đợi sự việc biến đổi, hơn nữa chỉ cần yêu cầu một việc, mong thiếu hiệp nhận lời giúp cho.
Lạc Dương đưa mắt nhìn Phụng Anh một cái rồi đáp:
- Nếu việc gì tại hạ có thể làm được thì tại hạ không từ chối đâu.
Phụng Anh nghe nói cười vẻ lẳng lơ một chút, rồi nói tiếp:
- Nghe nói thiếu hiệp đã lấy được Quảng Thành nhị báu, mong thiếu hiệp cho mượn dùng tạm một thời gian rồi tiểu muội sẽ trả lại thiếu hiệp ngay.
Lạc Dương nghe nói giật mình kinh hãi rồi mỉm cười lắc đầu đáp:
- Võ lâm đồn đại không đúng tí nào, sao cô nương lại tin chuyện đó là thật? Nói xong, chàng ngắm nhìn bộ mặt lẳng lơ của Phụng Anh, trong lúc chàng đang nói chuyện, không biết Phụng Anh cố ý hay là vô tình giơ tay lên khẽ vuốt tóc một cái, đột nhiên nàng lật ngửa bàn tay, nhằm nơi đại huyệt trước ngực chàng điểm luôn.
Lạc Dương không đề phòng bị điểm trúng, khí huyết đảo ngược, cả kinh vội ngấm ngầm phong bế các đạo huyệt khác, nhìn Phụng Anh lắc đầu nói:
- Mặt đẹp như hoa nở, lòng độc như rắn rít, bây giờ tại hạ mới biết.
Phụng Anh tỏ vẻ u oán đáp:
- Sao thiếu hiệp lại nói dối tiểu muội như thế, ngu huynh muội làm việc gì cũng vậy, phải điều tra cho đích xác mới ra tay, chứ không bao giờ dám vô lễ với thiếu hiệp như thế này đâu.
- Cô nương không tin, tại hạ có nói đến khô cả cổ cũng vô ích, dù tại hạ có lấy được Quảng Thành nhị báu đi chăng nữa mà cô nương tấn công lén như thế này để uy hiếp, tại hạ cũng không chịu phục.
- Có phải cần dùng thủ đoạn quang minh chính đại, đấu võ với nhau, cho tới khi ai thắng ai bại mới thôi phải không?
- Chính thế! Phụng Anh cười khanh khách nói tiếp:
- Nếu dùng võ công chân thật mà đấu nhau, thể nào cũng có một người dù không chết cũng bị thương. Thiếu hiệp khó mà thắng nổi tiểu muội lắm và cũng chả cần phải làm như thế, tiểu muội chỉ cần mượn được nhị báu sẽ đi ngay, chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí của nhau.
Nói xong, nàng thò tay khám người Lạc Dương, nàng đã khám hết người chàng nhưng chỉ thấy một chiếc quạt nan đen.
Nàng suy nghĩ giây lát rồi đi khám quanh thuyền.
Nhân lúc đó, Lạc Dương thử vận khí, cảm thấy chân khí không thông, liền nhắm mắt nghĩ xem trong yếu huyệt của Hiên Viên Thập Bát Giải có cách gì tự giải cứu được không.
Quả nhiên chàng đã tìm ra được cách giải cứu, một lát sau, năm huyệt bị điểm đã được thông suốt.
Phụng Anh tìm mãi không thấy, nản chí vô cùng, quay trở lại ngồi trước mặt Lạc Dương cau mày hỏi:
- Tại sao thiếu hiệp cứ cố chấp như thế, lát nữa gia huynh tìm tới, xin thứ lỗi tiểu muội không thể nào cứu thiếu hiệp được đâu.
Lạc Dương bỗng nhìn thẳng vào mặt nàng mỉm cười.
Phụng Anh thấy ánh mắt của chàng khác lạ, như đôi dao sắc bén và hầu như lửa dục đã lan tràn khắp người nên nàng cả kinh vội quay mặt đi không dám nhìn chàng nữa.
Nhưng tha hồ nàng né tránh thế nào cũng không sao thoát được, rồi thần trí không kiềm chế nổi, hai má đỏ bừng, lòng ngứa ngáy khó chịu, rồi kêu hự một tiếng ngã lăn ra giường.
Lạc Dương từ từ đứng dậy ra gọi người lái đò bảo y nhổ neo cho thuyền trôi đi và cấm không ai được nhìn vào khoang.
Xong đâu đấy, chàng quay vào trong khoang, thấy Phụng Anh đã cởi áo ngoài ra rồi, da của nàng trắng như tuyết, chàng cũng không sao cầm nổi lòng được nữa.
Một luồng gió thổi qua, ngọn nến tắt hẳn, trong khoang tối đen như mực...
-oOo-
Một tia sáng bên ngoài lọt vào, Phụng Anh đã tỉnh táo hẳn, thấy mình bị khỏa thân, bị hai cánh tay rất khỏe ôm chặt, nàng giật mình định kêu la nhưng định thần nhìn kỹ mới hay là Lạc Dương đang nằm cạnh mình...
Nàng kinh hãi suýt nữa chết giấc và chỉ thấy chân tay uể oải không còn hơi sức, nước mắt tuôn như mưa. Lạc Dương ôm chặt lấy nàng vừa hôn hít vừa an ủi. Thấy nàng đã nín khóc, hai người lại tiếp tục vui vầy ân ái...
Chiếc thuyền vẫn từ từ trôi trên dòng sông, Lạc Dương với Phụng Anh bước ra rồi cả hai tung mình nhảy lên bờ.
Lạc Dương mặt rất tươi tỉnh, còn Phụng Anh thì e thẹn, hai má đỏ bừng, cả hai khoác tay nhau, trông rất âu yếm cùng tiến thẳng tới lăng Văn Võ.
-oOo-
Ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi khắp nơi, trông vật gì cũng vui tươi cả, riêng có trong lăng Văn Võ thì chứa đầy sát khí. Trong bụi cây um tùm đột nhiên có hai bóng người xuất hiện và cũng ngừng chân ở trên một cây cổ thụ.
Hai người đó tuổi đều trạc năm mươi, mặt nhợt nhạt và lạnh lùng, một người cao lớn vạm vỡ, trước ngực có bộ râu dài bay phấp phới, còn người kìa thì bé nhỏ trông rất gian xảo.
Cả hai lưng đều đeo đoản đao nhưng bao đao của chúng hình thù rất quái dị.
Hai quái nhân cùng lạnh lùng nhìn nhau một cái rồi cười the thé. Tiếng cười của bọn chúng nghe rất đinh tai. Bỗng trong rừng có bảy người lướt ra, một người trong bọn cười nhạt nói:
- Các ngươi cười như ma kêu như thế làm chi, hỏng hết cả đại sự của chúng ta, các ngươi sẽ biết tay chúng ta ngay bây giờ.
Người cao lớn cũng dùng giọng lạnh lùng trả lời:
- Làm hỏng đại sự gì của các ngươi nào? Ai tránh ta thì sống, cản ta thì chết.
Người đó là Truy Phong Kiếm Tân Duy, nghe nói cả giận quát hỏi:
- Các hạ hãy mau xưng danh tính, phái Điểm Thương chúng ta xưa nay chưa gặp ai ngông cuồng như thế này cả.
Người to lớn vạm vỡ bỗng cười và nói với đồng bọn rằng: Phái Điểm Thương vẫn nổi tiếng võ lâm từ xưa nay, nhân lúc này anh em chúng ta lãnh giáo vài hiệp chơi.
Nói xong y đưa mắt nhìn vào mặt Tần Duy mà nói tiếp:
- Anh em chúng ta là người ở Tây Vực vào Trung Nguyên chỉ muốn ấn chứng võ công thôi, thật may mắn được lãnh giáo kiếm thuật của phái Điểm Thương.
Tần Duy cau mày lại đáp:
- Thế ra mục đích hai vị tới đây là như vậy, xin mời hai vị đi Vân Nam đến núi Điểm Thương sẽ có người của tệ phái tiếp đón.
Người to lớn liền trợn mắt nói:
- Có phải ngươi đã nhận thua rồi không?
- Khửa khửa, phái Điểm Thương chỉ có bề ngoài thôi, chứ thật sự môn hạ đều là những tay túi áo vá cơm hết.
Tần Duy nghe thấy đối phương khinh mình như vậy, tức giận vô cùng, vội rút kiếm ra, chỉ vào mặt đối phương mà quát:
- Tiểu bối vô tri kia, có giỏi thì giở khí giới ra mà lãnh cái chết.
Sáu người đi theo Tần Duy đều là người của phái Điểm Thương, thấy lời nói của gã to lớn ngông cuồng như vậy, ai cũng tức giận, tất cả đều muốn giết chết gã to lớn mới hả dạ.
Người to lớn, vạm vỡ cười nhạt nói tiếp:
- Lão là Thúc Tôn Minh, tuổi đã ngoài sáu mươi rồi, không dám nhận cái tên tiểu bối như thế? Nói xong, y rút ngay đoản đao sáng quắc ra và nói tiếp:
- Các người ra tay đi, thử xem kiếm thuật của các ngươi có gây khó dễ được ta không.
Tần Duy liền quát lớn:
- Được lắm, hãy coi thế công của ta đây.
Nói xong, y giở thế Bạch Hạc Tam Triển (hạc trắng lượn ba vòng) kiếm của y như một luồng điện quay ba vòng nhằm thượng trung hạ của Thúc Tôn Minh tấn công tới tấp.
Thúc Tôn Minh vẫn đứng yên như quả núi, giơ đao lên trước ngực, không cử động chút nào, hai mắt nhìn thẳng vào đối thủ.
Lúc kiếm thế của Tần Duy sắp đâm tới ngực của gã thì mọi người chỉ thấy ánh sáng đao thấp thoáng một cái, một tiếng kêu rú thảm khốc và máu tươi bắn tung tóe rồi.
Sáu người phái Điểm Thương thấy vậy cả kinh, hoảng sợ đến mặt biến sắc, đứng đờ người ra như tượng gỗ.
Thì ra Tần Duy đã bị đánh ngã nằm trên vũng máu, chân tay đã bị đối phương chém đứt, bắn ra bên ngoài, giữa ngực lại còn một lỗ thủng, máu tuôn ra như suối. Còn Thúc Tôn Minh vẫn đứng yên chỗ cũ, đao vẫn để trước ngực, chưa hề bước lên một bước nào hết, tựa như người chưa đấu vậy, nếu không thấy lưỡi đao của y máu nhỏ ròng ròng, thì không ai dám bảo y đã giết chết Tần Duy vậy.
Chỉ có một thế mà đã chém đứt chân tay, cùng đâm thủng ngực của kẻ địch như vậy, thật là trong võ lâm chưa nghe thấy ai lại có tài ba như vậy. Như vậy đủ thấy võ công của Tôn Minh cao siêu tới mức khiến người ta không sao đo lường được.
Đột nhiên Tôn Minh cười như điên và nói:
- Phái Điểm Thương chỉ có hư danh thôi, ta nói có sai đâu, môn hạ của chúng chịu không nổi một thế đao của ta.
Sáu người của phái Điểm Thương nghe nói vậy, như bị kim đâm vào giữa trái tim, thật còn khó chịu hơn là giết chết chúng tại chỗ.
Đột nhiên La Long, La Phụng hai anh em cùng múa kiếm xông lên hậm hực nói:
- Oai danh của sư môn phải bảo tồn, chúng ta không thể chịu nhục như thế được, họ Thúc kia, có giỏi cứ việc ra tay tấn công đi.
Thúc Tôn Minh ngẩn người ra, bụng bảo dạ: "Lạ thật, chẳng lẽ hai thằng nhỏ này không biết sống chết là gì hay sao?" Ông già bé nhỏ đi cạnh y bỗng rút đao ra khỏi bao, tiến lên một bước, cười khì một tiếng và đỡ lời:
- Lão Công Dương Xuân, hào khí của hai vị như vậy, lão rất lấy làm thán phục, lão cũng nguyện chỉ tiếp một chiêu thôi, nếu hai vị không bị chết dưới thế đao của lão thì chuyến đi Điểm Thương, anh em lão sẽ xếp vào chương trình cuối cùng.
La Long, La Phụng nghe thấy Công Dương Xuân nói như vậy mới hay chúng vào Trung Nguyên chỉ để ấn chứng võ công thôi nhưng không hiểu chúng đến lăng Văn Võ này làm chi.
Anh em họ La biết phen này lành ít dữ nhiều nhưng đã trèo lên lưng cọp rồi, xuống cũng không được. Tần Duy là người có võ công kém nhất trong bọn chúng, bây giờ lại hai người đấu với một, chúng yên trí thế nào cũng chống đỡ nổi thế đao ấy của Công Dương Xuân.
La Long rỉ tai dặn bảo La Phụng rằng:
- Ta công, đệ thủ. Chúng ta giở hết tuyệt học của sư môn ra phối hợp chặt chẽ, như vậy thế nào cũng chống đỡ nổi thế đao của đối phương.
La Phụng gật đầu, rồi cả hai cùng rút kiếm ra khỏi bao.
Công Dương Xuân sa sầm nét mặt, vẫn đứng vững như một khoảng núi. Anh em họ La thấy vậy đều toát mồ hôi lạnh, rùng mình kinh hãi đưa mắt nhìn nhau một cái.
Cả hai đã ra hiệu với nhau rồi chia ra làm hai bên, múa kiếm xông lại tấn công luôn.
La Long dùng thế Lưu Tinh Xạ Nguyệt, kiếm thế như mấy chục bông hoa nhằm các nơi yếu huyệt của Công Dương Xuân đâm tới, quả thật lợi hại khôn tả.
Còn La Phụng thì dùng thế Càn Khôn Nhược Định, kiếm hóa thành một làn kiếm tướng, ánh sáng lạnh lóe mặt, oai thế kinh người. Thế võ ấy nhìn thì tưởng công, thực ra lại là thủ.
Nghĩa là ngụ công ư thủ (thế công nằm trong thủ) và đây cũng là một trong ba thế đại tuyệt của môn phái, chỉ khi nào lâm vào hiểm cảnh mới đem ra dùng và thế nào cũng đắc thủ.
Công Dương Xuân thấy thế võ của La Phùng tuyệt diệu như vậy cũng phải khen ngợi:
- Kiếm pháp siêu tuyệt lắm.
Y vừa nói dứt lời đã múa tít thanh đao thành một chùm bông đao, chia ra hai bên phi ra. Mọi người chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu loong coong và tiếng kêu la thảm khốc thì bóng kiếm đã dừng.
Anh em họ La đã ngã nằm trong vũng máu. Cái chết của chúng cũng thảm thương như Tần Duy vậy. Cả hai đều bị chặt đứt chân tay và giữa ngực cũng có một lỗ thủng.
Công Dương Xuân ung dung với giọng lạnh lùng nói với Thúc Tôn Minh rằng:
- Đệ giữ lòng nhân từ, chỉ dùng có bảy thành công lực thôi mà chúng vẫn không đỡ nổi.
Còn lại bốn tên phái Điểm Thương thấy vậy hoảng sợ đến mất hết hồn vía, vội quay người định đào tẩu, nhưng đã thấy trong rừng có mười mấy người lạ mặt bước ra.
Đi đầu là Tam Tài Cát Chủ của phái Nga Mi. Y vừa trông thấy ba xác chết đã giật mình kinh hãi.
Một tên trong bọn phái Điểm Thương vội chạy lại kể chuyện vừa xảy ra cho y nghe, chỉ thấy trên mặt của Tam Tài Cát Chủ càng lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Tam Tài Cát Chủ là một cao thủ võ lâm, xưa nay vẫn tự phụ hơn người, khinh thường võ công người khác, nhưng từ khi bị thất bại ở bãi lầy và ở trước miếu Thần Nữ, y mới mất rất nhiều nhuệ khí. Bây giờ y lại thấy địch thủ kia võ công rất cao siêu nên y nhận thấy phải cẩn thận hơn trước. Y bước lên một bước chắp tay chào và hỏi:
- Xin hỏi hai vị đến đây có việc gì thế? Nói tới đó y chỉ tay vào ba xác chết và hỏi tiếp:
- Chẳng hay chúng có thù oán gì với hai vị không, mà hai vị lại giết chúng một cách thảm khốc như vậy? Thúc Côn Minh với vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tam Tài Cát Chủ một cái rồi đáp:
- Anh em lão vốn dĩ là người Tây Vực, vào Trung Nguyên với mục đích chỉ muốn so tài với các đại môn phái trứ danh, nghe phong thanh thiên hạ đều tề tụ tại đây, nên anh em lão mới không bỏ lỡ cơ hội này mà tới lăng Văn Võ.
Tam Tài Cát Chủ cau mày nói tiếp:
- Ấn chứng võ học, chỉ hơn thua thì thôi, hà tất phải giết người như vậy.
Tôn Minh cười như điên như khùng trả lời tiếp:
- Xưa nay đao thương vẫn không có mắt, khi ra tay thì bên thua không chết cũng bị thương, các hạ hà tất phải nói nhiều lời thừa như thế làm chi.
Tam Tài Cát Chủ giận đến râu tóc dựng ngược, chỉ muốn một chưởng đập chết hai tên đó mới hả dạ. Tôn Minh, Công Dương Xuân làm như không thấy vậy, mồm cứ cười nhạt, đứng yên ôm đao, đứng như một khoảng núi, nhưng Tam Tài Cát Chủ đã nén giận, mỉm cười nói tiếp:
- Theo nhận xét của mỗ thì các vị khó mà thắng nổi những tay trác tuyệt của Trung Nguyên, hiện giờ chỉ có một người này hai vị cũng khó tiếp nổi mười chiêu.
Hai quái nhân Tây Vực nghe nói, có vẻ mừng rỡ, vội đồng thanh hỏi:
- Vị cao nhân nào thế, hiện giờ có ở đây không? Quần hùng võ lâm đang bao vây lăng Văn Võ này vừa nghe tin báo đã lần lượt xuất hiện, họ nghe Tam Tài nói như vậy, thoạt tiên ngẩn người ra, sau mới vỡ lẽ, ai đấy đều khen ngợi y thông minh tuyệt luân.
Tam Tài Cát Chủ lại nói tiếp:
- Người đó ở trong lăng Văn Võ này, hai vị nên nghe lời lão mà quay về Tây Vực đi, chứ đấu với người này thì hai vị không có cơ hội sống. Người này có tiếng ác độc, võ công cái thế, hai vị hà tất vì hư danh mà hại đến bản thân.
Công Dương Xuân cười đáp:
- Cám ơn các hạ có lòng khuyên như vậy, anh em lão ở vạn dặm xa xôi tới đây, khi nào vì lời nói của các hạ mà bỏ về như thế.
Tam Tài xua tay nói:
- Xin hai vị đừng hiểu lầm lời của lão, lão và mọi người ở đây vì không đội trời chung với người ấy, chỉ muốn đấu một trận sống còn với y, nhưng không muốn để y nói là mượn dao giết người.
Công Dương Xuân lại nói tiếp:
- Việc này lão đã có cách giải quyết, các hạ làm ơn dẫn đường hộ lão.
Tam Tài Cát Chủ thấy kế của mình đã thành công, trong lòng mừng thầm, liền nghiêm nghị nói tiếp:
- Lão đã nói trước rồi, nếu hai vị không thắng nổi thì hãy đầu hàng, y sẽ giật dây lão và các người nhé! Công Dương Xuân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và nói tiếp:
- Nếu anh em lão thua thì đi luôn chứ khi nào lại ở lại đây làm cái trò vô sỉ ấy.
- Nếu vậy, xin mời hai vị hãy theo tại hạ.
Nói xong, y quay mình đi trước dẫn đường.
Quần hùng võ lâm muốn xem trò vui, cùng đi theo sau xa xa, khi đi tới gần lăng Văn Võ, chỉ thấy cây cối um tùm, cỏ lau mọc ngập đầu, và đâu đâu cũng có bia đã gãy, tượng voi ngựa bằng đá đổ nằm ngổn ngang, đi vòng quanh qua hai cái mộ mọi người đã thấy con đường đi thẳng vào mộ Thái Công Vọng rồi. Nơi đó vắng tanh không có một bóng người nào hết, nhưng sát khí đằng đằng.
Tam Tài Cát Chủ đi tới chỗ cách mộ chừng hai mươi trượng liền dừng chân lại. Thúc Côn Minh thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao các hạ không đi nữa? Tam Tài nhìn xung quanh rồi thủng thẳng đáp:
- Chúng ta đã vào tới nơi rồi, chủ nhân ở ngay phía sau lăng mộ ấy.
Nói xong, y ngẩng đầu nhìn cây bách cổ thụ, cười nhạt nói:
- Mời ngài xuống đây trả lời.
Trên cây nhỏ cành lá um tùm, có tiếng cười ha hả đáp:
- Danh Túc của phái Nga Mi quả thật phi phàm.
Tiếng cười ấy chưa dứt, đã có một bóng đen nhanh như chim cắt phi xuống.
Y là một ông già tuổi chừng sáu mươi, mặt dài như mặt ngựa, má gồ, tai vểnh. Đôi mắt nhỏ nhưng rất sáng.
Tam Tài vừa trông thấy ông già đấy liền giật mình kinh hãi nói:
- Tưởng là ai, thế ra Đường Môn Độc Tôn.
Đường Tam Điệp đưa mắt nhìn mọi người, mặt lộ sát khí.
Tam Tài Cát Chủ quay mặt lại hỏi:
- Có lẽ hai vị chưa điều tra rõ những cao thủ ở Trung Nguyên như thế nào. Trong võ lâm chúng tôi có một người chuyên môn sử dụng ám khí độc lừng danh mấy trăm năm, chẳng lẽ hai vị chưa biết hay sao? Tôn Minh ngẫm nghĩ giây lát, rồi đáp:
- Có phải là Tây Xuyên Đường Môn?
- Chính thị ông ta đấy. Tài dùng độc khét tiếng võ lâm là Tiên Chủ Độc Tôn, ông ta họ Đường tên Tam Điệp.
Nói xong, y lại giới thiệu với Tam Điệp rằng:
- Hai vị này là cao nhân ở Tây Vực, một vị là Công Dương Xuân, một vị là Thúc Tôn Minh, mộ danh Đường lão sư đến đây, ấn chứng võ công, phiền lão sư thông báo cho quý chủ nhân một tiếng.
Tam Tài Cát Chủ nói giọng châm biếm như thế, khiến Đường Tam Điệp hổ thẹn vô cùng, liền trợn mắt nhìn Thúc Tôn Minh cười nhạt hỏi:
- Đường mỗ nhận thấy hai vị này có vẻ không tự lượng sức mình? Tôn Minh lạnh lùng đáp:
- Tại hạ cũng muốn thử xem ám khí của các hạ có như lời đồn không?
- Được lắm.
Tam Điệp vừa nói xong đã vỗ vào ngang lưng một cái, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu veo veo, một luồng kim độc bay ra như châu chấu và đồng thời y nhảy lên cao năm sáu trượng đâm bổ xuống, thế là mấy chục mũi ám khí đều nhắm đầu và người của Tôn Minh, Dương Xuân bắn tới.
Tam Điệp trên cao nhảy xuống vừa nhanh vừa mạnh và cường khí ở trong người đã tự động đẩy những ám khí ra, rồi người tà tà bay sang bên cạnh, hạ chân xuống đất, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Thúc Minh cười như điên như cuồng nói:
- Ám khí của ngươi chẳng qua chỉ có thế thôi, Đường lão sư hãy cho biết võ công tuyệt đỉnh xem sao? Đường Tam Điệp vừa hổ thẹn vừa tức giận, lại sợ võ công quái dị của đôi quái nhân này, y liền cười nhạt và vẫy tay một cái, trong rừng đã có mấy chục bóng đen bịt mặt phi ra.
Khi Đường Tam Điệp giở ám khí ra thì Tam Tài Cát Chủ thừa cơ đào tẩu mất. Mấy người áo đen bịt mặt phi tới nơi đã bao vây Tôn Minh, Dương Xuân.
Tam Điệp cười nhạt nói:
- Hai vị thật là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa mà cứ tìm ngõ chui vào.
Tôn Minh cười giọng âm thầm và đỡ lời:
- Phật có dạy ta không vào địa ngục thì ai vào, xem như vậy Đường Môn lão sư chỉ có hư danh thôi, ngoài ám khí ra thì thức học cũng tầm thường.
Tam Điệp nghe thấy y nói như thế càng tức giận thêm, ấn tay phải vào ngang lưng một cái, liền có tiếng kêu xè và cởi đôi phán quan bút ra. Đôi bút này của y cột bằng hai sợi dây gân dài bảy thước, chỉ thấy y phất tay một cái ngòi bút đã nhằm hai vai Tôn Minh phi tới.
Khi ngòi bút còn cách đối thủ ba bước thì Tam Điệp lại rung tay một cái, hai cây bút như một làn mưa rào nhắm đầu đối phương phi tới.
Tôn Minh cười nhạt giở thân pháp rất quái dị ra, chỉ thấy ánh sáng vàng lấp lóe một cái, Tam Điệp thấy chân tay bị chặt đứt, nhìn xuống thấy ngực mình thủng một lỗ, máu tươi phun ra như suối, ngã xuống chết một cách thảm khốc.
Mấy chục người áo đen bịt mặt thấy vậy cả kinh, đứng ngẩn ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng rú lên ở phía sau mộ Thái Công Vọng vọng ra, tiếng rú chưa dứt đã có một bóng đen phi ra, người đó là Cao Thiên Đức. Y vừa xuất hiện vẻ mặt rất giận dữ. Từ khi Phụng Anh tức giận bỏ đi, y càng nóng nảy thêm, ăn ngồi không yên, lo âu suốt ngày.
Khi hai quái nhân Tây Vực xâm nhập vào lăng đã có người phi báo cho y biết rồi, vì chưa muốn hiện thân vội mà Tam Điệp mới chết thảm.
Tôn Minh vừa thấy Thiện Đức hiện thân liền quát hỏi:
- Các hạ có phải là chủ nhân của lăng mộ nay không? Thiên Đức không trả lời, vẫy tay gọi một người tới nói mấy câu, người đó liền đi ngay.
Công Dương Xuân thấy vậy cười nhạt nói:
- Dù các hạ giở quỷ kế gì ra lão phu cũng không sợ.
Thiên Đức cũng không trả lời.
Tôn Minh liền quát:
- Các hạ, nếu các hạ không trả lời thì lão sẽ ra tay đấy.
Thiên Đức đáp:
- Hai vị chớ nóng nảy, còn nhiều thì giờ để cho hai vị thi thố võ công, hà tất hai vị nóng làm chi.
Nói xong, y liền cười gằn mấy tiếng.
Bọn Tôn Minh cứ đứng ngẩn người ra nhìn nhau, người áo đen đi rồi đã trở lại và có hai đại hán trung niên mặt lạnh lùng theo sau.
Chờ đại hán đó đi tới gần, Thiên Đức liền hỏi:
- Hai vị cứ việc liên thủ đấu với một trong hai người này, nếu thắng tại hạ sẽ trả lại tự do cho hai vị, hai vị nghĩ sao? Hai đại hán trung niên vâng lời ngay.
Thiên Đức nhẹ nhàng vỗ vào Tinh Túc huyệt của họ một cái, người nọ thở dài một tiếng, rút kiếm trong bao ra, từ từ đi tới trước mặt bọn Tôn Minh.
Hai đại hán trung niên này là bè đảng của Ô Phùng, chúng mai phục ở trong núi mà bị bắt sống, bây giờ Thiện Đức bảo chúng dấn thân vào chỗ chết như vậy là y có mưu kế cả.
Vì hai đại hán này xưa kia là những kẻ rất hung ác, tội lỗi, đáng lẽ phải chết ngay tại chỗ mới phải, nhưng y giữ hai người này lại để chờ một dịp khác cho chúng chết một cách xứng đáng hơn. Nhân tiện tham khảo thêm võ công của hai quái nhân Tây Vực.
Tôn Minh cả cười nói:
- Tưởng ngươi phái nhân vật ba đầu sáu tay gì, nào ngờ...
Y chưa nói dứt thì hai tên nọ đã múa kiếm xông lên tấn công nhưng tới gần y thì chúng ta xoay sang tấn công Công Dương Xuân, thế công qua thực kinh dị và huyền ảo tuyệt luân.
Công Dương Xuân thấy vậy cười nhạt, liền múa đao chống lại luôn. Chỉ nghe thấy tiếng khí giới khua chạm nhau nghe loảng xoảng và hai tiếng rú rất thảm khốc, hai tên đảng đồ của Ô Phùng đã chết một cách thảm khốc như Tam Điệp vậy.
Công Dương Xuân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, làm như y chưa hề ra tay đấu bao giờ.
Thiên Đức đã trông thấy rõ thế đao quái dị của Công Dương Xuân rồi, chỉ trong nháy mắt y đã nghĩ ra được cách hóa giải thế đao của đối phương ngay.
Công Dương Xuân lạnh lùng nhìn Thiên Đức mà hỏi:
- Các hạ sai hai tên vá áo túi cơm này dấn thân vào chỗ chết như thế là có dụng ý gì? Thiên Đức tủm tỉm cười và đáp:
- Tài hạ công nhận võ công của ngài thật là trác tuyệt vô song.
Công Dương Xuân với Thúc Côn Minh đều tỏ vẻ khoái chí nghe lời khen tặng ấy.
Thiên Đức lại nói tiếp:
- Nhưng... hai vị vẫn chưa đủ tài lấn át hết các cao thủ của võ lâm Trung Nguyên.
Hai quái khách liền biến sắc mặt, trợn tròn xoe đôi mắt lên định cãi, nhưng Thiên Đức vội xua tay không cho chúng kịp nói, vừa cười vừa nói tiếp:
- Những cao thủ cao minh hơn hai vị ở Trung Nguyên này còn nhiều lắm.
Thúc Tôn Minh vội hỏi:
- Ai? Thiên Đức đáp:
- Như Thập Phương Diêm La Khúc Tỉnh Bình của phái Đại Lượng, võ công tinh bác, trong vũ trụ này ít ai địch nổi, cũng như Thế Vân thiền sư, danh túc của phái Nga Mi, võ công của thiền sư quả thật là tuyệt học cửa Phật, thật là tài hoa cái thế...
Nói tới đó y trợn mắt lên nhìn hai quái nhân lớn tiếng cười to và nói tiếp:
- Cứ nói như tại hạ đây chẳng hạn, đao pháp của hai ngài tuy quái dị tuyệt luân, nhưng chưa chắc đã làm gì nổi tại hạ.
Thì ra y đã tìm ra được cách phá giải rồi nên mới đổi giọng như thế.
Tôn Minh trợn tròn xoe đôi mắt lên rồi cười nhạt, nói:
- Chưa chắc! Thiên Đức lại cười và thành thực nói tiếp:
- Quả đúng như thế, nếu không tin...
Tôn Minh bước rồi trầm trọng nói tiếp:
- Nếu vậy xin ngài hãy ra tay tấn công đi.
Thiên Đức lại nói:
- Hai vị cùng ra tay đấu hay là một đấu với một?
- Tất nhiên là một đấu với một chứ.
Thiên Đức liền đưa mắt nhìn con đao vàng ở trong tay Tôn Minh, vẻ mặt thản nhiên.
Tôn Minh thấy Thiên Đức lâu không lên tiếng liền hỏi:
- Sao các hạ không chịu ra tay tấn công đi? Thiên Đức đáp:
- Xưa nay tại hạ có thông lệ là không khi nào ra tay tấn công trước, nếu muốn đấu thì ngài hãy ra tay trước đi.
Tôn Minh cười nhạt một tiếng, múa thanh Kim Đao, xông tới tấn công luôn.
Ánh sáng đao của y như một khoảng núi nhỏ, bên trong có tám điểm đao lạnh, nhằm đối phương tấn công tới.
Đao pháp của y rất tinh kỳ, ra tay nhanh khôn tả, quả thật Thiên Đức chưa hề trông thấy có ai lại nhanh như thế bao giờ cả.
Thiên Đức không tránh né thì chớ lại còn xông vào tấn công chính diện đối phương.
Cánh tay phải của y đưa từ dưới xuyên lên, nhanh như điện chớp chộp luôn cổ tay đang cầm đao của đối phương và tay trái chìa hai ngón tay như hai mũi tên, nhằm thẳng mắt đối thủ mà điểm luôn thế Nhị Long Thủ Châu. Đầu ngón tay của y lại có hai luồng khí tia ra có tiếng kêu veo veo.
Quả nhiên đã khắc chế được đao pháp của Tôn Minh.
Đao pháp của quái nhân này chia làm năm đường, ra tay rất kỳ ảo, bề mặt trông như một cái lưới ánh sáng, kín đáo không tả, nhưng sự thật bên trong vẫn còn khe hở nên Thiên Đức không quản ngại nguy hiểm mà thừa hư xông vào, chỉ phong ở năm ngón tay phải của y đã điểm đúng vào kinh mạch ở cổ tay của đối thủ, vì vậy Tôn Minh càng sợ hãi thêm, vội nhảy sang bên trái tránh né.
Thiên Đức đã thắng thế vội giở toàn lực ra tấn công, không để cho Tôn Minh kịp xoay sang thế đao khác chống đỡ.
Tôn Minh không sao rảnh tay để phản công lại, y vội giở thân pháp kỳ ảo và tinh diệu ra để trốn tránh và thừa cơ phản công lại. Nhưng y không ngờ Thiên Đức như bóng theo hình, chỉ vài chưởng cứ tấn công theo tới tấp liên miên bất tuyệt. Thế công của y thật kỳ lạ khiến cho đối thủ không sao tưởng tượng được.
Sự thật kế khích bác Tôn Minh rất cao siêu, nếu Thiên Đức ra tay trước thì thế nào cũng bị Tôn Minh khắc chế.
Công Dương Xuân đứng cạnh thấy vậy mặt biến sắc, định xông vào đánh hôi, nếu y dùng hạ sách chỉ đánh vào một chiêu là có thể giải nguy được cho đồng bọn nhưng y không thể làm mất danh dự của mình. Y đảo tròn con ngươi một vòng đã nghĩ ra được một kế liền lớn tiếng cười và xen lời hỏi:
- Võ công của các hạ quả thật là địch thủ số một mà anh em lão từ trước tới giờ mới gặp, lão ngứa nghề không chịu nổi rồi, mong các hạ chỉ giáo cho hai thế, chẳng hay các hạ nghĩ sao? Thiên Đức lớn tiếng đáp:
- Dù hai vị có thắng được tại hạ cũng không lấy gì làm lạ, tại hạ đâu dám nhận hai chữ chỉ giáo như thế?
- Mục đích của hai vị vào Trung Nguyên là muốn ấn chứng võ công với các tay cao thủ võ lâm, sao hai vị không đi Đại Lượng hay lên Nga Mi để đấu với hai người đó?
- Sau khi thắng được hai người đó rồi, tên tuổi của hai vị sẽ lừng lẫy bốn bể, danh trấn bát hoang ngay.
Công Dương Xuân nói tiếp:
- Lúc lão vào Trung Nguyên có được nghe đại danh của phái Đại Lượng và Nga Mi rồi, tất nhiên thế nào lão cũng phải tới đó một chuyến, nhưng hiện giờ đấu với các hạ vẫn chưa phân thắng bại thì anh em lão bỏ dở sao được? Thiên Đức thấy đối phương nói như vậy lo âu thầm. Y biết Công Dương Xuân đang dùng kế nói chuyện để cho mình phân tâm như vậy mới giúp Tôn Minh có thể tấn công lại mình, cho nên y không thèm trả lời nữa mà tập trung tinh thần tấn công Tôn Minh.
Công Dương Xuân bụng bảo dạ rằng: "Có lẽ phải ra tay giúp Tôn Minh mới hạ được hắn." Y vừa tiến lên thì phía sau có tiếng người lanh lảnh nói:
- Không biết xấu hổ, định hai đấu một phải không? Công Dương Xuân nghe nói giật mình kinh hãi quay mặt lại nhìn, y thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, y ngơ ngác một hồi mới lên tiếng hỏi nàng rằng:
- Cô nương chửi lão phu phải không? Thiếu nữ cười nhạt đáp:
- Phải, ta chửi ngươi đấy, ngươi muốn nổi danh ở Trung Nguyên sao không đi kiếm những tay cao thủ tuyệt luân mà đấu đi? Anh em ta vốn dĩ là những kẻ vô danh, dù hai ngươi có thắng cũng không vinh hiển gì.
Lúc này Công Dương Xuân mới hiểu cô nương này là tiểu muội của gã thiếu niên, nên y mới ngơ ngác trả lời:
- Theo cô nương nói thì anh em lão phu phải đi Đại Lượng, Nga Mi mới nổi danh được hay sao? Phụng Anh đáp:
- Đương kim võ lâm ai cũng phải công nhận Khúc Tỉnh Binh của núi Đại Lượng và Thế Vân thiền sư là hai người khó đấu nhất, chắc hai vị không chịu được mười hiệp của bọn họ đâu.
Công Dương Xuân nghe nói tức giận khôn tả, quay mặt lại nói với Tôn Minh rằng:
- Lão nhị đừng đánh nữa! Thiên Đức thấy Phụng Anh xuất hiện, trong lòng cả mừng, lại nghe Dương Xuân nói vậy, vội lui ra ngoài hơn trượng lớn tiếng nói:
- Phụng muội! Phụng Anh sa sầm nét mặt lại, không trả lời, Thiên Đức ngạc nhiên vô cùng, cúi đầu không nói nữa.
Công Dương Xuân liền bảo với đồng bọn rằng:
- Lão nhị, chúng ta đi thôi! Tôn Minh cười ha hả đáp:
- Trước sau cũng phải đi một chuyến, hà tất phải vội vàng như thế, lão còn muốn lãnh giáo mấy miếng tuyệt học đã.
Thiên Đức cười nhạt đáp:
- Ngươi còn chưa chịu phục sao? Bỗng có một bóng đen từ sau mộ phi ra. Người đó là một đại hán trung niên mình dính đầy máu, quần áo tả tơi.
Thiên Đức ngạc nhiên vô cùng, liền hỏi?
- Ngươi ra đây làm gì? Đại hán liền đáp:
- Tuyết Sơn Nhân Ma bị người ta cứu đi rồi, các vị lão sư và anh em chết gần hết.
Thiên Đức nghe nói, mặt biến sắc, nghiến răng kèn kẹt, lẩm bẩm tự nói:
- Ta thề sẽ không đội trời chung với y.
Phụng Anh cười nhạt nói:
- Thôi, anh đừng vu oan cho người tử tế nữa.
Nàng biết anh mình nghi ngờ Lạc Dương.
- Sao Phụng muội biết không phải là y? Phụng Anh sầm nét mặt lại đáp:
- Anh ấy vẫn đi với em, lúc nào cũng ở cạnh em mà.
Nói tới đó nàng ngẩng mặt lên nhìn cây cổ thụ và nói tiếp:
- Anh ấy chẳng ở trên cây kia là gì? Bỗng nghe thấy có tiếng xoẹt, một cái bóng nhẹ nhàng nhảy xuống. Người đó chính là Lạc Dương, chàng chắp tay chào Thiên Đức và hỏi:
- Cao huynh nghi ngờ tại hạ ra tay phải không? Thiên Đức hổ thẹn vô cùng.
Bọn Tôn Minh thấy tình thế biến đổi như thế không tiện nói chuyện ấn chứng võ công nữa bèn chắp tay chào tạm biệt.
Nói xong, chúng quay người đi luôn, nhanh như điện chớp, thoáng cái mất dạng.
Phụng Anh đưa mắt nhìn Thiên Đức, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối.
Thiên Đức đang bực mình thấy em khóc như vậy, liền vỗ về an ủi em:
- Phụng muội, việc có từng trải mới biết khó, hà tất muội phải nhỏ lệ như thế.
Y biết người em bề ngoài rất nhu mì nhưng trong lòng cứng rắn không kém đàn ông, ngày thường cứ để cho mình độc hành độc đoán nhưng vì mình không nghe lời nàng nên mới gây ra tai nạn như thế nay, vì thế y hổ thẹn vô cùng.
Phụng Anh cười nhạt, thỏ thẻ:
- Xem anh cứ bướng bỉnh, tự phụ, làm việc gì cũng liều lĩnh không bàn với ai cả, rút cục bây giờ đã hỏng hết đại sự. Thử hỏi anh lấy gì mà an ủi tâm hồn của bố mẹ đang ở trên trời kia.
Nói xong nàng khóc sướt mướt, Lạc Dương thấy vậy, vội xen lời nói:
- Cao huynh, chi bằng hãy về xem xét bọn giặc từ đâu đến, chúng cứu người ra sao? Và nếu vậy anh kết nghĩa của tại hạ cũng không thoát khỏi số mạng hẩm hiu. Khỏi nói rõ chuyện này, chắc lão tặc Khúc Tỉnh Bình ra tay chứ không còn ai vào đây nữa.
Thiên Đức sầm nét mặt lại, cười nhạt trả lời:
- Ai khiến ngươi nhiễu sự như thế? Lạc Dương không giận dữ gì cả, vẫn cười nhạt nói tiếp:
- Người anh kết nghĩa của tại hạ bị huynh bắt ở Thần Nữ miếu. Bây giờ sự sống chết của người nghĩa huynh đó ra sao, tại hạ chỉ biết hỏi Cao huynh thôi. Người bướng bỉnh nhất trên thiên hạ này có lẽ là huynh thôi.
Thiên Đức nghe thấy Lạc Dương mắng chửi mình như vậy, không sao nhịn được, mặt lộ sát khí quát bảo:
- Đây là ngươi tự dấn thân vào chỗ chết đấy nhé! Y chỉ thấy Lạc Dương khẽ cử động một cái, mắt y hoa một cái, hai má liền bị Lạc Dương đánh cho hai tát. Hai cái tát ấy đau nhức khôn tả khiến hai mắt y cũng nổ đom đóm lửa. Một lát sau y ngẩng mặt lên nhìn, thấy Lạc Dương mặt nghiêm nghị đứng ở chỗ cách xa chừng một trượng, y liền nổi giận quát lên:
- Phen này ta với ngươi chỉ một mất một còn thôi! Nói xong y thò tay vào túi lấy thanh kiếm nhỏ dài bằng ba ngón tay ra phi thân tiến lên, giở thế Bách Phụng Triều Hoàng, bóng kiếm như một cái lưới bạc nhằm các nơi tử huyệt của Lạc Dương đâm tới.
Lạc Dương phi thân nhảy tới cạnh Phụng Anh.
Phụng Anh giơ tay chống đỡ, Thiên Đức thấy vậy cũng vội thâu kiếm lại ngạc nhiên:
- Phụng muội sao em lại ra tay chống đỡ anh như thế? Phụng Anh sầm nét mặt lại cười nhạt nói:
- Việc này anh thử nghĩ xem anh làm như thế là phải hay trái? Thiên Đức ngẩn người ra lắc đầu nói:
- Quả thật ngu huynh không hiểu chút nào.
Phụng Anh nói tiếp:
- Ngày thường anh cho là anh thông minh tài trí vô song, rất tự phụ, đoán hay làm việc gì đều giỏi như thần thánh. Nhưng việc này rất giản dị mà không ngờ anh lại u mê đến như thế.
Thiên Đức lắc đầu đỡ lời:
- Quả thật ngu huynh vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân ra sao, chẳng lẽ Phụng muội đã có lòng hướng ngoại...
Phụng Anh không để cho y nói dứt đã quát:
- Anh đã sa vào ma đạo, bỏ thù lớn của cha mẹ không trả, rồi đi khắp đây đó sinh sự để gây thù địch với người. Tôi không thể nào theo anh mà diệt vong một cách vô lý như thế được, từ nay trở đi tôi với anh mỗi người đi một ngã.
Nói xong, nàng quay mình xuyên vào rừng đi mất.
Thiên Đức thấy em mình bỏ đi, bao nhiêu sự hờn giận đều dồn cả vào Lạc Dương. Y nhân lúc Lạc Dương nhìn theo Phụng Anh liền xông lại múa kiếm nhằm vào ngực chàng đâm luôn.
/52
|