Tuy đại hán gầy cao bị giết ngay tại chỗ nhưng quái nhân béo lùn, cũng trúng phải ám khí tại vai trái, ngứa ngáy khí huyết, mặt nhăn nhó khó coi hết sức.
Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương cùng rút kiếm ra khỏi bao chẳng nói chẳng rằng xông lại tấn công quái nhân ấy liền.
Kiếm thuật của phái Điểm Thương xưa nay vẫn khét tiếng trên giang hồ nên quái nhân béo lùn nọ địch sao nổi ba lão đạo sĩ của phái Điểm Thương, huống hồ y lại đang bị thương.
Tòng Thanh đạo nhân quát lớn một tiếng:
- Lạc lão sư đừng trách bần đạo độc ác đấy nhé.
Y vừa quát xong, mọi người đã nghe thấy quái nhân đầu to, béo lùn rú một tiếng, đầu đã bị chém đứt bắn ra ngoài xa hơn một trượng. Máu tươi ở trong người phun ra như mưa.
Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương giết xong quái nhân liền thâu kiếm quay trở về chỗ ngồi.
Tòng Thanh đạo nhân mặt lạnh lùng, nhìn Thúc Tôn Minh và Công Dương Xuân hai người rồi nói tiếp:
- Hai vị hà tất phải cố chấp như vậy, bần đạo chỉ cần biết Quảng Thành nhị báu hiện giờ ở đâu? Mong hai vị theo đúng sự thực nói cho bần đạo hay, bần đạo sẽ tiễn hai vị ra khỏi nơi đây tức thì. Cổ nhân đã nói: "Kẻ thức thời là tuấn kiệt, câu chuyện vừa xảy ra trước mắt đây là một cái gương sáng cho cả hai vị đấy." Thúc Tôn Minh ha hả cười đáp:
- Kiếm học của phái Điểm Thương chẳng qua chỉ có thế thôi, ba người địch một dù thắng cũng không quang minh chút nào cả. Huống hồ lão phu lại bị tấn công lén mới bị bắt giữ chứ có phải là tài kém không địch nổi đâu? Tòng Thanh đạo nhân mặt lộ sát khí nhưng y nghĩ lại vội dịu nét mặt lại mỉm cười nói tiếp:
- Có phải thí chủ muốn nói khích bần đạo để giải vết thương độc cho hai vị rồi đấu lại với hai vị phải không? Nếu là lúc bình thường thì bần đạo cũng vui lòng làm như thế đấy nhưng hoàn cảnh bây giờ không cho phép, xin thứ lỗi bần đạo không chịu lời khích bác này đâu. Tốt hơn hết hai vị cứ nói thật cho bần đạo nghe đi, bằng không sẽ hối hận không kịp đấy.
Công Dương Xuân lại quát lớn:
- Đạo sĩ kia, ngươi muốn giết thì giết, hà tất phải nói nhiều như thế làm gì? Tòng Hà đạo nhân cười hì hì xen lời nói:
- Có thật không? Công Dương Xuân lớn tiếng đáp:
- Lão phu không phải là kẻ tham sống sợ chết đâu? Sao lại không thật? Tòng Hà đạo nhân biến sắc mặt, giơ tay lên ném một cái, liền có một luồng ánh sáng lóe mắt, Công Dương Xuân cảm thấy vai phải đau nhức kỳ lạ liền kêu hừ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn mới hay nơi đó đã có một mũi đinh ba góc cắm sâu ngập nửa cái đinh. Đầu đinh màu lam, y biết ngay đinh này có tẩm thuốc rất độc.
Tòng Hà đạo nhân cười nhạt một tiếng nói tiếp:
- Không đầy nửa canh giờ, cánh tay phải của thí chủ sẽ thối nát hóa thành máu liền rồi đau đớn chịu đựng không nổi, nếu thí chủ thay đổi tính nết bướng bỉnh này thì nói cho anh em lão phu biết Quảng Thành nhị báu hiện giờ ở đâu thì vẫn còn kịp cứu chữa.
Công Dương Xuân chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt và rùng mình một cái nhưng y vẫn bướng bỉnh như cũ, nhắm nghiền mắt lại chẳng nói chẳng rằng.
Tòng Hà đạo nhân cười nhạt nói tiếp:
- Lát nữa thí chủ sẽ van lơn cầu khẩn bần đạo liền nhưng lúc ấy bần đạo không còn có cách gì cứu chữa cho nữa đâu.
Nói xong y lại nhìn Thúc Tôn Minh mà hỏi tiếp:
- Thí chủ nghĩ sao? Thúc Tôn Minh nhìn y một cách oán hận, cười nhạt một tiếng rồi quay mặt đi.
Tòng Hà đạo nhân trầm giọng nói tiếp:
- Bần đạo không tin hai vị xương đồng da sắt.
Nói xong y lại ném một mũi đinh độc vào bả vai của Thúc Tôn Minh.
Tòng Thanh đạo nhân niệm một câu "Vô Lượng Thọ Phật" rồi nói:
- Sư đệ ngừng lại một lát, chút nữa họ không chịu đau nổi, sẽ nói ra liền.
Thế rồi cả ba đạo sĩ ngồi nhắm mắt lại như hòa thượng nhập tịnh vậy.
Nửa canh giờ sau, Thúc Tôn Minh với Công Dương Xuân hai người thấy mồ hôi toát ra như mưa và cảm thấy trong bả vai như có kiến bò vậy, ngứa ngáy khó chịu nhịn không nổi, cả hai đều kêu hừ hừ.
Tòng Thanh đạo nhân bỗng trợn to đôi mắt lên nhìn, đôi ngươi như hai ngọn đèn ló ra chiếu sáng và lên tiếng nói:
- Nếu hai vị tiếc thân thì mau nói cho bần đạo biết là Quảng Thành nhị báu ở đâu đi, như vậy hai vị không còn chịu đau khổ nữa, và hai cánh tay sẽ không bị hóa thành máu.
Đột nhiên ngoài điện có giọng thiếu nữ nghe rất êm tai vọng vào, thiếu nữ ấy nói:
- Đạo sĩ kia, các ngươi lầm rồi, hai người này làm sao biết được Quảng Thành nhị báu ở đâu? Chỉ có bổn cô nương ta mới biết rõ thôi.
Ba đạo sĩ phái Điểm Thương nghe nói như vậy liền thất sắc vội đứng dậy. Ngay lúc đó, họ liền thấy trong điện tối om, nến đều bị tắt hết, tiếng gió ào ào, một vài bóng người như ma quỷ lẹ làng phi thân vào trong điện.
Những ngọn nến lại sáng tỏ như thường và trong điện lại có thêm chín người.
Trong số đó có hai ông già to lớn vạm vỡ, oai phong lẫm lẫm đứng ở góc điện, một thiếu nữ đẹp như tiên và một thiếu niên rất anh tuấn đứng sát bên nhau ở chính giữa điện.
Một người đàn bà tuổi trạc trung niên, tóc trắng mặt hồng, mặc quần áo đen đứng ở phía sau thiếu niên nam nữ ấy.
Sau nữa còn có bốn nội gia cao thủ mặc áo dài đen, người nào người nấy mắt sáng như điện, hai thái dương huyệt gồ lên rất cao.
Tòng Thanh đạo nhân thấy vậy kinh hãi, mặt biến sắc, biết ngay chín người này không phải là những tay tầm thường nhưng y vẫn gắng can đảm trầm giọng hỏi:
- Các thí chủ là cao nhân ở đâu tới, xin cho bần đạo biết để bần đạo khỏi thất kính.
Ông già đứng ở góc điện trông rất oai nghi đột nhiên lớn tiếng cười đáp:
- Kể ra ngươi cũng rành đấy nên không dám thị mình tài ba ra tay đánh chúng ta. Lão đây là Hách Liên Yến Hầu, còn những người kia các ngươi không cần phải hỏi, chỉ cần lão giới thiệu tên một trong các vị đó thôi thì cũng đủ khiến cho các ngươi nhức đầu rồi.
Nói xong, y chỉ người đàn bà tóc bạc mặt hồng mà giới thiệu rằng:
- Vị này là Hắc Y Hân Huyền Vy tiên tử, là một trong hai người của Miêu Lãnh Song Tiên, đã lừng danh khắp thiên hạ, bây giờ Song Tiên chỉ còn lại phu nhân đây thôi.
Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương nghe nói giật mình kinh hãi, biết tình thế rất là nguy hiểm nhưng cũng còn muốn giãy giụa trước khi chết.
Thiếu niên anh tuấn bước nhanh tới trước mặt hai người Công Dương Xuân và Thúc Tôn Minh, nhanh tay điểm vào các yếu huyệt của hai người liền.
Chỉ pháp của chàng ta rất huyền diệu, Công Dương Xuân và Thúc Công Minh hai người đã thấy hết ngứa ngáy tức thì.
Thiếu niên lại rút hai mũi đinh kia ra để ở trong lòng bàn tay xem xét một hồi, bỗng nổi giận, bước tới trước mặt ba đạo sĩ của phái Điểm Thương.
Tòng Vân đạo nhân quát lớn:
- Nếu thí chủ còn đi đến gần nữa thì bần đạo sẽ thất lễ liền.
Thiếu niên nọ lẳng lặng không nói năng gì hết, vẫn cứ tiến lên bước lên một bước.
Tòng Thanh trong lòng nóng như lửa thiêu vì ở ngoài đạo quan y đã thiết lập rất nhiều chòi canh và những người phụ trách chòi canh đó đều là cao thủ cả mà vừa rồi quái nhân đầu to béo lùn đã vào một cách dễ dàng như thế, bây giờ lại thêm chín người này nữa, họ vào như chốn không người, trước khi họ vào không có được một tên thủ hạ nào báo tin cho y biết, chẳng lẽ những thủ hạ ấy đều đã bị tiêu diệt hết cả rồi chăng? Ba huynh đệ chúng sợ nhất là Hách Liên Yến Hầu với Hân Huyền Vy hai người thôi, còn những người khác chúng chắc là có thể đối phó được. Chúng hy vọng là hạ được hai người ấy hay là làm quẩn chân họ thì huynh đệ chúng sẽ có cơ hội thoát thân ngay. Vì những người kia chúng chẳng coi vào đâu cả, chúng chỉ sợ có hai người ấy mà thôi.
Tòng Thanh nghĩ như vậy là lầm rồi. Sự thật chín người có mặt trong phòng ấy đều lợi hại vô cùng.
Lúc ấy trong điện ngoài Điểm Thương Tam Lão ra, còn có những người hầu của chúng, nhưng vì hồi nãy chúng thấy quái nhân hạ độc thủ giết chết đồng môn của chúng như vậy nên chúng hãi sợ không dám đường đột ra tay nữa.
Thiếu niên nọ đi tới gần Tòng Vân đạo nhân, ngờ đâu lão ta đột nhiên rút kiếm ra, đâm bổ người xuống rồi nhằm thiếu niên ấy đâm luôn.
Kiếm thế của y vừa nhanh vừa mạnh.
Thiếu niên chỉ xoay người một cái đã tiến tới trước mặt Tòng Hà đạo nhân.
Tòng Hà đạo nhân cả kinh vội rút trường kiếm ra, y ra tay đã nhanh mà thiếu niên nọ lại càng nhanh hơn, chàng ta chìa tay phải ra chộp lấy kiếm thân của y liền, còn tay trái thì chộp lấy cánh tay của y.
Tòng Hà đạo nhân thấy cánh tay phải bị rung động rất mạnh, trường kiếm liền rời khỏi tay và nghe thấy bốp bốp hai tiếng, má đã bị tát hai cái rất mạnh.
Tòng Hà đạo nhân bị tát hai cái loạng choạng lui về phía sau mấy bước, mồm rỉ máu tươi.
Thiếu niên cướp được trường kiếm của đối phương, rồi liền quay người lại nhanh nhẹn múa kiếm vừa chống đỡ kiếm của Tòng Vân ngay.
Chỉ nghe thấy kêu leng keng một hồi, áo của Tòng Vân đã bị rách tả tơi và kiếm của y cũng bị chặt gãy làm đôi. Sắc mặt của y nhợt nhạt, đủ thấy y bị đánh xấc bấc như thế nào.
Chưởng môn của phái Điểm Thương thấy võ nghệ của thiếu niên cao tuyệt như vậy, chỉ trong nháy mắt đã đánh hai sư đệ của mình một trận tơi bời như vậy, y liền biến sắc mặt, lên tiếng hỏi:
- Thí chủ là ai? Thiếu niên đáp:
- Tại hạ là Lạc Dương.
Lạc Dương một mặt nói, một mặt quay trở lại đỡ Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh hai người, móc túi ra cho mỗi người một viên thuốc.
Chưởng môn phái Điểm Thương võ công có phải tầm thường đâu, nhưng vì Lạc Dương giở thủ pháp triệt y tán mạch trong Hiên Viên Thập Bát Giải một môn kỳ học hiếm có, nên tay chàng nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ thoáng cái đã điểm trúng yếu huyệt của y rồi.
Lạc Dương chưa ngừng chân mà đã kiềm chế được cả Tòng Vân, Tòng Hà nữa.
Năm tên môn hạ của phái Điểm Thương thấy vậy đều hoảng sợ đến mất cả hồn vía vội quay đầy ù té chạy ngay.
Thúc Tôn Minh, Công Dương Xuân hai người đã khỏi, nhưng trong lòng vẫn còn oán hận phái Điểm Thương vô cùng, liền song song quát lớn một tiếng, nhảy ra ngăn cản năm người kia, múa đao tấn công luôn, chỉ trong nháy mắt, năm người nọ mất mạng tức thì.
Hai huynh đệ y vẫn chưa can tâm lại nhanh nhẹn lướt tới trước mặt ba lão đạo sĩ của phái Điểm Thương. Mặt Công Dương Xuân đã lộ sát khí, ba huynh đệ Tòng Thanh thấy vậy cả kinh ai nấy đều run lẩy bẩy.
Công Dương Xuân cười nhạt nói:
- Món nợ sáu tháng trả lại một cách rất nhanh chóng, đạo sĩ kia, ngươi cũng phải nếm mùi đau khổ một chút chứ.
Y nói xong, vội khám túi Tòng Hà, Tòng Vân lấy ra được mười mấy mũi đinh ba góc tẩm độc, cười khinh khỉnh một hồi, rồi nói với Thúc Tôn Minh:
- Lão đại, chúng ta ăn miếng trả miếng nhé.
Thế rồi y với Tôn Minh mỗi người cầm ba mũi đinh cắm vào bốn nơi yếu huyệt của hai đạo sĩ kia.
Công Dương Xuân vẫn chưa hả dạ lại cầm đinh đâm vào yếu huyệt của Tòng Thanh đạo nhân, Chưởng môn nhân của phái Điểm Thương nữa.
Đột nhiên Hách Liên Yến Hầu lên tiếng bảo:
- Công Dương Xuân lão sư hãy ngừng tay lại, nên nể họ một chút.
Công Dương Xuân ngạc nhiên vô cùng, quay đầu lại nhìn Hách Liên Yến Hầu mà hỏi:
- Người hung ác như thế này mà Hách Liên sơn chủ lại còn xin hộ chúng làm chi.
Hách Liên Yến Hầu mỉm cười đáp:
- Có phải lão xin hộ bọn chúng đâu, nhưng để bọn chúng lại, chúng ta còn phải lợi dụng bọn chúng.
Công Dương Xuân càng ngạc nhiên thêm, hỏi tiếp:
- Chẳng hay bọn chúng còn cái gì có thể lợi dụng được? Hách Liên Yến Hầu lớn tiếng đáp:
- Để bọn chúng ở lại làm mồi bắt kẻ kẻ địch, hai vị đừng hỏi vội, chờ trời sáng tỏ rồi sẽ biết ngay.
Tòng Thanh đạo nhân nghe thấy Hách Liên Yến Hầu nói như vậy liền hiểu ngay, ai bảo y là Chưởng môn của một môn phái tông chính như vậy nhưng chỉ vì tham lam nhị báu, bây giờ có hối hận thì cũng quá muộn rồi.
Vì vậy cả ba huynh đệ y đều khóc thầm! Hân Huyền Vy liền lên tiếng nói:
- Tôi còn phải đi hái một ít thuốc, không có thời giờ ở lại đây, chúng ta sẽ gặp nhau ở núi Đại Lượng.
Nói xong, bà ta quay mình đi luôn.
Trời đã sáng dần, gió Bắc càng thổi mạnh, tiết trời giá lạnh khôn tả. Ngoài Thông Thiên Quan đã có khá nhiều người lần lượt tới, nhưng họ chỉ có vào chứ không có ra và cũng không thấy tiếng kêu la thảm khốc nào hết.
Mặt trời đã mọc lên cao, trong Thông Thiên Quan, người ta thấy sáu bảy chục cái xác nằm ngổn ngang, có kẻ đã chết, có kẻ mất hết công lực nằm mê man bất tỉnh.
Tòng Thanh đạo nhân nằm chết cứng trên ghế, hai mắt trợn trừng, trông rất kinh khủng. Tội nghiệp thật, một Chưởng môn nhân mà có kết quả như vậy, thật đáng tiếc vô cùng.
Hách Liên Yến Hầu các người đã rời khỏi đạo quan, vội đi núi Đại Lượng liền.
-oOo-
Trên núi Đại Lượng không hiểu tại sao hai ngày hôm nay, tính nết của Tỉnh Bình biến đổi lạ thường, hơi tí là nóng nảy, ăn ngồi không yên, tâm thần hoảng hốt lo sợ...
Tuy trận A Tu La đã bày xong nhưng còn thiếu những tay cao thủ chủ trì, ngoài Thế Vân, Kim Đỉnh tới hỏi thăm ra thì quả thật không có ai đủ tài trí cả, những người mà y mời tới giờ chưa thấy tới, vì trước khi đi Miêu Lãnh bắt Hân Huyền Vy, Tỉnh Bình đã sai thuộc hạ đi các nơi mời các bạn thân đến Đại Lượng để thương lượng mọi việc, nhưng đã quá ngày hẹn ước rồi mà vẫn không thấy một người nào tới cả.
Y cũng biết người người trong giang hồ phần nhiều vì quyền lợi cá nhân trên hết, sau trận thảm bại ở Độc Long Cốc, tiếng tăm của y đã bị mất hết, có lẽ những người đó vì chuyện ấy mà không đến cũng nên.
Tỉnh Bình tuy độc ác giảo hoạt nhưng dù sao y cũng là một người rất thông minh, y biết những người chính phái đã từ lâu là phải diệt trừ y. Đó là bởi tại y, một mình đã gây nên cục diện ngày nay.
Ngay chính bản thân của Tỉnh Bình cũng âm mưu định tàn sát hết các cao thủ của chính phái, nhưng việc làm của y đều trái với ý muốn hết, bây giờ y chỉ còn một ván cờ cuối cùng này, thắng bại hay vinh nhục đều do ván bài này, lúc cần người y mới nghĩ đến người tin cậy. Y nhận thấy không có người nào đáng tin cậy cả, kể cả hai chú cháu Thế Vân thiền sư, vì vậy mà y nghĩ tới Hạ Lạc Thiên.
Nhưng tới giờ y vẫn chưa thấy Lạc Thiên về tới, liền nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Hạ Lạc Thiên đã biết rõ ta không coi y là tâm phúc và kỵ tài ba của y nên nhân lúc y đi ra bên ngoài điều tra việc này, y bỏ ta chăng?" Y càng nghĩ càng buồn phiền rồi đột nhiên đi ra ngoài mà chạy thẳng xuống vực thẳm, xem xét lại A Tu La xem còn có chỗ nào có khuyết điểm hay không để còn nghĩ cách mà bổ cứu.
Theo sau y có một con khỉ nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Tuy vậy, con khỉ ấy lúc nào cũng cách xa Tỉnh Bình chừng hơn một trượng, cho nên dù tai mắt của Tỉnh Bình rất thính và rất sắc y cũng không sao biết được, đủ thấy thân pháp của con khỉ ấy lanh lẹ như thế nào.
Tỉnh Bình xem xét trận A Tu La xong, lại lên am Thanh Âm.
Tỉnh Bình phát hiện tấm bảng cấm của mình không còn cắm ở trong bụi tre nữa, y đoán chắc thế nào cũng có việc gì xảy ra rồi đây, cho nên chưa vào tới am y đã lớn tiếng kêu gọi:
- Am chủ có ở trong am không? Y thấy bên trong yên lặng như tờ, không ai trả lời mình hết. Y vừa kinh hãi vừa tức giận, vội tiến thẳng vào trong am, thì thấy trong đó chỉ còn lại đồ dùng đã vỡ nát, mạng nhện giăng đầy, chuột bọ hoành hành, ở trên tường có treo một câu đối viết rằng: "Môn tâm tự vấn, thị phủ hành sự hữu quý (dằn lòng tự hỏi lương tâm xem, việc làm của mình có hổ thẹn hay không). Đại đầu quán khán, tỷ tăng báo ứng vô thường (ngẩng đầu lên nhìn đời thấy việc gì báo ứng có sai đâu)." Y đọc xong câu đối, biết ngay là nữ ni đã mỉa mai mình và cũng cảnh tỉnh cho y nữa, nhưng Tỉnh Bình đã bị sa lầy quá rồi, không sao tự cứu được nữa, nên y chỉ cười khỉnh một tiếng, rồi ra khỏi am ấy.
Nhưng khi ra tới cửa, y bỗng quay trở lại đánh một chưởng, chỉ nghe thấy kêu ùm một tiếng, Thanh Âm am đã bị đổ sụp liền.
Đánh sụp Thanh Âm am rồi, Tỉnh Bình tiến thẳng về phía nam, đằng sau y vẫn có một bóng đen nho nhỏ theo dõi y.
Mặt trời đã lặn bốn bề tối dần, Tỉnh Bình tuần hành trận A Tu La một hồi rồi quay trở về, mặt lộ vẻ đắc chí. Y nhận thấy không còn điều gì thất thố nữa, bây giờ đối phương có bước chân vào núi Đại Lượng này thì chỉ có chết thôi, chứ không sống được.
Đang lúc ấy, tổng đàn của Đại Lượng bỗng có tiếng chuông nổi lên coong coong, vang lên làm chấn động cả khu núi.
Trong nghị sự sảnh đèn đuốc sáng trưng, tám tên đại hán mặc áo rất lịch cự và bốn tiểu đồng áo xanh đi trước dẫn Tỉnh Bình vào ngồi ghế Sơn chủ, không khí rất nghiêm trang.
Trong lúc tiếng chuông chưa dứt, các cao thủ hắc đạo ở Nghênh Tân quán đến, đi về phía tổng đàn.
Không bao lâu trong nghị sự sảnh đã tụ họp khá nhiều cao thủ, Tỉnh Bình bàn với chúng những kế hoạch tấn công và trấn thủ như thế nào và còn phân phối nhiệm vụ cho chúng nữa.
Sau cùng, Tỉnh Bình nhìn mặt Thế Vân với Kim Đỉnh hai người, rồi nói:
- Nếu lão đoán không sai, chỉ còn hai ba ngày nữa là bọn chúng cũng đến tấn công, lão phu có kế vạn toàn nhưng hiềm sức người quá đơn sơ, chẳng hay Chưởng môn của Nga Mi có điều động được cao thủ của quý phái tới đây không? Vì sự tồn vong của nơi đây có liên can đến hai vị rất nhiều, chắc chưởng môn không từ chối lão phu chớ.
Kim Đỉnh thượng nhân mỉm cười:
- Nga Mi với Đại Lượng ở gần nhau như thế này cần phải kết minh với nhau liên phòng, hễ môi hở thì răng lạnh, như vậy bần tăng đâu dám từ chối, nhưng bần tăng xem xét tình hình của hai ngày hôm nay thì núi Đại Lượng này đã bị bao vây chặt chẽ, đến chim chóc cũng khó bay qua được, như vậy làm sao mà bình yên sang tới núi Nga Mi được.
Tỉnh Bình nhận thấy lời nói của Kim Đỉnh thượng nhân rất phải, nhưng y vẫn cương quyết bảo Kim Đỉnh thượng nhân thử cho người đi xem sao.
Kim Đỉnh thượng nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi nói tiếp:
- Trước khi đi bần tăng đã trao tin phù Chưởng môn cho Tam Tài sư đệ và để lại bốn lá thư, Khúc sơn chủ sai bốn cao thủ đi bốn ngã, quý hồ một lá thư đến Nga Mi là được rồi.
Tỉnh Bình cũng biết là sự thật nên y đồng ý nghe, vội viết luôn bốn lá thư ngay. Tỉnh Bình liền phái mười hai người, ba người một tổ, mỗi tổ mang một lá thư đi. Y dặn chúng đừng có thị cường đối địch bừa với kẻ địch.
Mười hai người đó nhận thư và đi luôn.
Một canh giờ sau, Tỉnh Bình đã được hai ba nơi báo tin cho hay, bốn tổ người đó đều bị giết hết, xác vứt ở Nam Sơn khẩu.
Tỉnh Bình nghe nói cả kinh, mới biết chỉ có một cách là ở yên trong núi trấn thủ thôi, chứ không còn phương pháp nào hơn nữa.
Bỗng một tiểu đồng áo xanh ở sau bước ra rỉ tai Tỉnh Bình nói một hồi.
Tỉnh Bình mặt biến sắc, bỗng đứng dậy đi vào trong hậu sảnh, tiểu đồng theo y đi luôn.
Tỉnh Bình vượt qua đèo núi chạy nhanh như bay. Chạy một quãng thật xa, rồi y đột nhiên quay người lại hỏi tiểu đồng rằng:
- Ngươi có thấy chúng chạy thẳng về phía bắc không? Tiểu đồng đáp:
- Đệ tử trông thấy rõ lắm, thủ pháp của chúng rất nhanh, đệ tử thấy bốn cái bóng người lấy trộm song kiếm Can Tương và Mạc Tà của Sơn chủ.
- Mi hãy về trước đừng có tiết lộ chuyện này cho ai hay.
Dặn bảo tiểu đồng xong, Tỉnh Bình tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Thì ra núi Đại Lượng này bố trí rất kiên cố và kín đáo, kẻ địch khó mà vào nổi cho nên từ khi Tỉnh Bình để song bảo kiếm vào trong một căn phòng kín rồi, thì không ai hay biết cả.
Bây giờ bốn người lấy trộm song kiếm đó hiển nhiên không phải là người ngoài mà họ đã tiềm phục trong Đại Lượng đã lâu.
Tỉnh Bình nghĩ tới đó có vẻ rùng mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng: "Ta mất công bố trí núi Đại Lượng này chặt chẽ như vậy, nếu để cho chúng biết rõ cơ quan máy móc của ta, tuy ta không sợ nhưng phiền lắm." Tối hôm ấy dường như ông trời muốn làm khó dễ Tỉnh Bình vậy! Trời không thấy trăng mọc, gió càng thổi mạnh, sương mù dày đặc cách nhau vài bước là không thấy liền, tuy thế y vẫn có thể trông thấy bốn cái bóng đen đằng trước. Y liền quát lớn:
- Bốn người kia dừng chân lại, bằng không đừng có trách lão phu.
Bốn cái bóng đen kia hình như không nghe tiếng quát bảo của y vẫn tiếp tục chạy như thường.
Tỉnh Bình cả giận, vội rảo bước đuổi theo, nhưng những chỗ mà y đi qua đều là những đèo núi cao chót vót, suốt dọc đường không có mai phục gì cả, y liền giật mình kinh hãi và nghĩ thầm: "Sao ta lại sơ suất đến thế, nơi đây có thể ra được bên ngoài..." Y có biết đâu, núi Đại Lượng rộng hàng nghìn dặm, tuy người thổ dân ở đó lâu năm mà cũng suốt đời chưa chắc đi hết được khu núi này.
Thân pháp của Tỉnh Bình nhanh khôn tả, dần dần y đã đuổi gần kịp những bóng đen, y liền vận sức vào hai cánh tay, nhắm sau lưng bốn người đó đánh luôn.
Có lẽ phía đằng trước là sườn núi, bốn cái bóng đen đó biến mất, nên chưởng của y chỉ đánh trúng vào đá núi mà thôi. Chỉ nghe thấy "ùm" một tiếng, cát bụi bay tứ tung, rung động cả sơn cốc, đủ thấy chưởng lực của y mạnh tới dường nào, y chỉ nghe thấy tếng cười khanh khách như tiếng cười của một thiếu nữ vọng tới và tiếng đó vang lại rằng:
- Một tên giả Diêm La thì làm bộ làm tịch làm chi, chỉ sợ Vô Thường tới là hồn của ngươi về âm ty liền, rồi Ngũ Điện Diêm Vương sẽ trị tội ngươi.
Tỉnh Bình đã nhận ra giọng nói của ai rồi, tức giận vô cùng quát mắng:
- Thì ra là con tiện tỳ này, lão phu hối hận chỉ vì lòng nhân từ mà để lại mối hận ngày nay.
Nói xong, y cũng đuổi theo tiếp, y lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của thiếu nữ ấy và thiếu nữ ấy lại nói tiếp:
- Đã trót lầm lỡ rồi, có hối hận cũng vô ích.
Tỉnh Bình xuống tới dưới đất mới hay nơi đó là một khe núi cây cối um tùm, nhưng bốn cái bóng đen kia đã ẩn núp không trông thấy nữa.
Tỉnh Bình đã nghe ra đó là giọng nói của Huyền Phân, còn ba người kia y đoán chắc là Huyền Tuệ với Thanh Âm lão ni. Tỉnh Bình nóng lòng muốn giết chết bốn người để khỏi hậu hoạn, y cũng đoán là bốn người còn ẩn núp ở một nơi, chưa đi khỏi đâu, nên y rón rén đi lên nhìn ngược nhìn xuôi. Đột nhiên một luồng gió đưa tới văng vẳng có tiếng ca vọng theo nữa, đại khái bài ca ấy nói rằng: "Gió mát đưa mây tới, dưới mặt đất rộng thênh thang, tha hồ ta cỡi ngựa phi chạy, người ta sống ở trên đời như một giấc mộng, tiếc thay những kẻ ngu dại vẫn còn ngủ say cứ tranh danh đoạt lợi trong một cái xó tối. Rốt cuộc những danh lợi ấy như một cái bong bóng tan rã liền, chỉ có những kẻ đầy nghiệp chướng mới không nghĩ tới thôi. Ai nói lương tâm thiên lý, nghĩ đến con cháu mà trồng phúc trồng đức trước, buồn cười thay những kẻ cuồng đồ thị oai quyền không sợ vua Diêm Vương mà cứ phóng túng..." Bài ca ấy câu nào cũng cảnh tỉnh người đời, giọng ca rất ai oán, lúc xa lúc gần.
Tỉnh Bình đã quyết định nhảy theo về phía có tiếng ca để tấn công người đàn ca, lúc này y đã mất hết lương tri rồi nên bài ca của người nọ như nước đổ lá khoai, không thể nào cảnh tỉnh được đầu óc của y chút nào.
Tiếng ca ấy rất lạnh lùng, lúc ở đây lúc ở đó, đã làm cho Tỉnh Bình đuổi theo hết phía này phía nọ mà y cũng không sao tìm ra được hình bóng của người đang ca, y nhảy tới gốc một cây cổ thụ nọ, y bỗng ngẩn người ra vì thân cây đã bị mất một mảng vỏ cây, chỗ đó trắng hếu. Trên có viết bốn câu như sau: "Việc làm của mình kín đáo đến đâu chỉ giấu được người chứ không giấu được lương tâm của mình. Kẻ tác ác không trước thì sau, trời cũng không tha tội cho đâu." Tỉnh Bình đọc xong mấy câu ấy liền cười nhạt và nói:
- Bạn tốn công như thế này chỉ uổng công thôi, phải biết là lão phu đã bị sa lầy rồi, dù sao đi nữa cũng phải làm tới cùng chứ không ai khuyên nổi lão phu hết.
Y vừa nói tới đó đột nhiên từ đằng xa có tiếng người cười và một tiếng nói vọng tới:
- Khúc sơn chủ phải biết là bể khổ không bờ bến, kẻ biết hối cải liền thấy bờ ngay, đồ tể vứt đao xuống đi tu mà còn thành Phật chứ huống chi là Sơn chủ.
Nói đến câu sau cùng thì tiếng nói của người ấy nhỏ dần, Tỉnh Bình biết người nọ đã đi xa rồi, có đuổi theo cũng vô ích, trong lòng hậm hực vô cùng, vội lấy một cây pháo bông ra ném lên trên không, liền có những bông bạc màu xám tỏa ra trông rất đẹp mắt.
Những người núp ở gần đó thấy cây pháo bông cháy như vậy và một chút sau đã có một số người lần lượt chạy tới.
Tỉnh Bình liền quát hỏi những người đó rằng:
- Tại sao nơi đây không đặt mai phục? Một đại hán ngập ngừng đáp:
- Thưa Sơn chủ, nơi đây không có đường lối ra vào, toàn là những vách núi cao chót vót hiểm trở khôn tả, chim chóc cũng khó lòng mà bay vượt qua được, nếu núi Đại Lượng chúng ta đâu đâu cũng đặt mai phục hết thì số người của bổn sơn không sao có đủ! Tỉnh Bình cũng biết đó là sự thật nên y chỉ kêu hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu các ngươi đi xem kỹ lại sẽ thấy có nhiều chỗ không như các ngươi đã nói đâu! Bọn chúng nghe nói xong, liền vâng lời chia nhau ra đi luôn.
Tỉnh Bình ngẩng đầu lên nhìn trời đen tối như mực, y cảm thấy rối trí vô cùng, vì những sự đả kích trùng trùng điệp điệp làm cho lòng tin tưởng của y bị lung lay, y nghĩ đến việc hiện thời phái Đại Lượng đang bị cô lập, những người mà y đã cho mời tới giúp sức đến giờ chưa có một người nào tới hết, như vậy đủ thấy những người đó hoặc bị kẻ địch dọa nạt mà phải rút lui, hoặc bị tiêu diệt chẳng hạn. Bây giờ chỉ còn nhờ có Ca Diệp Kiếm Pháp để trấn thủ A Tu La Trận mà kiếm pháp đó là phải có hai thanh bảo kiếm Can Tương, Mạc Tà mới phát huy nỗi hết cái oai lực của nó, nhưng bây giờ hai thanh bảo kiếm ấy lại bị Thanh Âm lão ni trộm mất rồi.
Y đứng ngẩn người ra một lát, rồi vội trở về chỗ ở của y.
-oOo-
Ba ngày sau, núi Đại Lượng bị mây dày phủ kín trông rất buồn bã và đầy sát khí, xa xa trông như chỗ nào cũng có binh lính ẩn núp cả.
Khúc Tỉnh Bình đã bố trí xong, tất cả các tay cao thủ đều cho ẩn núp ở trong bốn mươi chín trận của trận pháp A Tu La, còn một mình y thì ngồi trong nghị sự sảnh để nghe ngóng tin tức và chỉ huy.
Lúc ấy trời đã xế chiều, trời u ám cứ như muốn mưa, không khí rất nặng nề khiến ai cũng cảm thấy như rất khó thở, bỗng một đại hán mặc áo vàng vội vàng vào thưa rằng:
- Thưa Sơn chủ, Hạ đàn chủ đã về tới...
Không đợi chờ tên đó nói xong, Tỉnh Bình vội đứng dậy hỏi:
- Hiện giờ Hạ đàn chủ ở đâu? Y trả lời:
- Hiện giờ Hạ đàn chủ đang khổ chiến ở Nam Sơn khẩu, ông ta thần dũng lắm, giết chết luôn mười mấy người, nhưng hiện đang bị bao vây, không biết Sơn chủ có định phái người ra tiếp ứng không? Tỉnh Bình cau mày đá:
- Hãy khoan! Để lão phu ra xem tình thế như thế nào đã rồi hãy quyết định sau.
Nói xong y vội đi tới phía nam của núi Đại Lượng, từ nghị sự sảnh tới đó phải đi những bốn năm dặm đường, phái Đại Lượng khuyết điểm ở chỗ là đất đai quá lớn rộng nên sự chỉ huy kém linh hoạt, nếu việc gì Tỉnh Bình cũng phải đi tới thì y phải đi đến mệt nhoài mà cũng không ứng phó hết cho được, cho nên trận pháp A Tu La y bố trí ở trung tâm điểm của dãy núi này, nơi đó rất hiểm trở và y dễ trông nom và chỉ huy hơn. Còn các nơi khác y đều giao cho trại chủ ở nơi đó tự giải quyết lấy.
Y mới đi tới nửa đường đã có người báo tin là Hạ Lạc Thiên đã xông qua sơn khẩu, y cả mừng. Lại đi được bốn năm dặm nữa, một đại hán áo đen lại phi tới thưa rằng:
- Hạ đàn chủ đã thoát khỏi vòng vây của các cao thủ của địch và đã tiến vào trong sơn khẩu rồi, hiện giờ ông ta đang bị thương rất nặng và đã uống linh dược của mình đem theo, ông ta đang ngồi điều công vận tức.
Tỉnh Bình trầm giọng đáp:
- Ta biết rồi! Y liền giở hết lực khinh công ra chạy đến một căn nhà lá ở cách sơn khẩu không xa thấy Lạc Thiên đang ngồi vận công điều tức, sắc mặt nhợt nhạt cái áo dài vàng bị đâm chém rách tả tơi, mình dính đầy máu tươi.
Chắc quý vị cũng biết sắc mặt nhợt nhạt của chàng đó là nhờ cái mặt nạ da người đã làm thành màu sắc ấy và thương tích ở khắp mình mẩy đều là ngụy trang, còn mười mấy cao thủ võ lâm bị chàng đánh chết đó cũng đều là xảo kế hết, để cho Tỉnh Bình khỏi nghi ngờ chàng.
Xung quanh nhà lá ấy có bảy tám tên bộ hạ của phái Đại Lượng canh gác.
Lúc ấy Lạc Thiên đang vận công nội công đến mức thập nhị tầng, nhưng bên ngoài hơi có một thứ tiếng động nào chàng cũng hay biết cả, vì vậy chàng đã nghe thấy một người đi rất nhanh tới và lẳng lặng bước vào trong nhà, chàng bụng bảo dạ rằng:
- "Dù lão tặc khôn ngoan đến đâu, cũng vẫn thua Trí Hồ Trần Bách Thành một mức, quả nhiên y đã tới nơi thật!" Chàng nghĩ tới đó bỗng nghe thấy Tỉnh Bình khẽ hỏi:
- Lão đệ vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Vết thương của lão đệ ra sao? Lạc Thiên lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Không sao! Chỉ trong hai canh giờ nữa là lành mạnh ngay.
Nói xong, chàng liền đứng dậy chắp tay chào và nói tiếp:
- Tại hạ thừa lệnh đi Bá Kiều, lúc đi qua Thần Nữ miếu ở Vu Sơn phát hiện Sơn chủ còn có vẻ nghi ngờ tại hạ nên tại hạ nản chí đi ngao du Nam Hải, khi tới Lôi Châu lại đột nhiên quay về liền...
Tỉnh Bình hổ thẹn vô cùng định lên tiếng thì chàng lại nói tiếp:
- Sơn chủ là người rất tài ba nhưng trước vô số kẻ địch lợi hại như vậy, nếu sơ suất một chút thế nào cũng mang tai họa nên việc gì cũng phải nghi ngờ trước, tại hạ nghĩ lại đó không phải là một tính xấu, nếu tại hạ đứng vào địa vị của Sơn chủ cũng phải nghi ngờ như vậy.
Tỉnh Bình cười ha hả vuốt râu đáp:
- Có hoạn nạn mới biết bạn tốt hay không? Lão đệ là người nhân từ trung hậu như vậy mà lão phu không nhận xét, rõ thật hổ thẹn với một người bạn trung thành quá! Nói tới đó y nghiêm nét mặt nói tiếp:
- Lão đệ đã đi lại được chưa? Nếu đã đi được thì cả hai chúng ta hãy cùng về nghị sự sảnh bàn mưu kế.
Lạc Thiên lắc đầu cười gượng đáp:
- Chuyến này tại hạ quay trở lại đây mục đích chỉ muốn thử tài võ công của những cao thủ mà vẫn tự coi mình là chính phái thôi, chứ không muốn dự vào những vụ bí mật. Sơn chủ thông minh sáng suốt như vậy tại hạ bằng sao được, vạn nhất chúng ta có điều gì bất đồng ý kiến với nhau thì chỉ có hại cho phái Đại Lượng thôi! Tỉnh Bình đưa mắt nhìn Lạc Thiên và hỏi tiếp:
- Lời nói của lão đệ vừa thốt ra là ở tận đáy lòng đấy à? Lạc Thiên nghiêm nét mặt đáp:
- Lời nói của tại hạ câu nào cũng thành thật cả, trong lúc này Sơn chủ làm việc gì cũng nên độc đoán thì hơn, bằng không việc gì cũng vấn kế người khác, chỉ sợ lỡ một cái là đại sự sẽ hỏng hết.
Tỉnh Bình mỉm cười nói tiếp:
- Tuy lời nói của lão đệ rất phải.. Việc này hãy để thư thả đã, chúng ta cách biệt đã lâu, lão đệ phải để cho lão phu được thết tiệc tẩy trần chứ? Hai người liền rời khỏi Nam Sơn khẩu, trong khi đi đường Tỉnh Bình hỏi:
- Theo sự ức đoán của lão đệ thì trận này sẽ thắng bại ra sao? Lạc Thiên đáp:
- Sự bố trí của Sơn chủ như thế nào, tại hạ có biết gì đâu mà dám ước đoán bừa như thế nhưng tại hạ dám chắc trận đấu này, sự thắng bại mỗi thứ chiếm một nửa! Mối họa của Đại Lượng không ở bên ngoài mà là ở bên trong.
Tỉnh Bình ngạc nhiên hỏi lại:
- Những người của lão phu hiện thời đều là những thủ hạ trung thành hết, lão đệ khỏi phải lo âu về điểm đó! Lạc Thiên lắc đầu đáp:
- Ý kiến của tại hạ không phải nói về những thủ hạ của Sơn chủ mà việc cường địch đã phái người tiềm phục ở trong bổn sơn rồi! Tấn công thẳng dễ đỡ, nhưng mà đánh lén rất khó đề phòng.
Tỉnh Bình lớn tiếng cả cười nói tiếp:
- Dù sao chúng cứ bước chân vào trong trận A Tu La một cái, chúng chỉ có chết thôi.
Nói xong, y cười một cách kiêu ngạo, nhưng sự thực y đã ngấm ngầm lo sợ.
Lạc Thiên thấy vậy chỉ tủm tỉm cười thôi chứ không nói năng gì nữa.
Lúc ấy trời tối đen như mực, gió thổi cây động, tiếng kêu như sóng gợn vậy! Hai người vừa về tới nghị sự sảnh, liền thấy một đại hán trung niên mặc áo vàng, mặt mũi âm trầm bước đi lẹ làng ở bên ngoài bước vào thưa rằng:
- Thưa Sơn chủ, ở bên Tây Sơn kẻ địch đã bắt đầu xâm nhập!
- Người của môn phái nào thế?
- Cao thủ của Thiếu Lâm và Thanh Thành! Tỉnh Bình cười khì một tiếng rồi nói tiếp:
- Ngươi mau báo tin cho những người canh gác ở phía đó biết để dụ chúng vào trận Huyết Ô! Đại hán nọ vâng lệnh đi luôn.
Trước khi đi, y có đưa mắt liếc nhìn Lạc Thiên một cái, có vẻ hậm hực và coi chàng như kẻ địch vậy! Lạc Thiên giả bộ không trông thấy, Tỉnh Bình cả cười nói tiếp:
- A Tu La trận pháp có bốn mươi chín trận, biến ảo khôn lường, chủ trận có ba tất cả.
Kẻ địch tới xâm phạm dù phá tan đủ bốn mươi sáu phó trận, lúc ấy người của chúng sẽ chết ít nhất là già nửa, rồi ba chủ trận mới phát động, lúc ấy dù võ công của chúng có cái thế đến đâu, cũng bị tiêu diệt hết.
Nói xong y vỗ tay ba cái, ngoài sảnh đã có ba người chạy vào. Y trầm giọng nói tiếp:
- Mau đi báo cho các trận chủ hay, chờ chủ trận phát động một cái là phải phong tỏa hết các đường lối đi tới tổng đàn này.
Ba người nọ vâng lời đi luôn.
Lạc Thiên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và hỏi:
- Xem những người áo vàng vừa rồi thì hình như người nào người nấy đều là cao thủ tuyệt học, nội ngoại thần công rất cao siêu cả, sao trước kia tại hạ không thấy mặt họ? Tỉnh Bình vừa cười vừa đáp:
- Những người này do lão phu huấn luyện thành, gần đây mới cho chúng ra đảm nhiệm công việc, tất cả có hai mươi tám người theo số Nhị Thập Bát Tú trên trời.
Nói tới đó, y đứng dậy nói tiếp:
- Chúng đã phát động thế công rồi, chỉ trong nháy mắt trận đấu kinh khủng sẽ diễn ra liền. Đại Lượng tồn vong hay không đều trông mong ở trận này, lão đệ nên theo lão phu cùng tiến lui, và cần phải biết lối ra vào của trận A Tu La.
Nói xong, y móc túi lấy cái bản đồ bằng ra để chỉ điểm cho Lạc Thiên biết diệu dụng của các trận như thế nào, trong lúc y đang cao hứng nói thì bỗng bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Lão tặc mau bước ra đây trả lời ta! Chỉ nghe thấy mấy tiếng quát lớn và văng vẳng có tiếng khí giới va chạm nhau, hiển nhiên đôi bên đã bắt đầu đấu với nhau rồi.
Tỉnh Bình mặt biến sắc, mắt lộ hung quang vội gấp tấm bản đồ rồi bỏ ngay vào túi.
Lạc Thiên vội chạy ra ngoài, chàng thấy bốn người áo đen bịt mặt tay cầm trường kiếm đang kịch chiến với tám đại hán áo vàng.
Bốn người bịt mặt ấy bộ pháp nhanh như gió, linh xảo tuyệt luân, một đấu với hai mà họ vẫn còn ung dung, kiếm thế rất tinh xảo và toàn đâm vào những yếu huyệt của địch thủ cả.
Tám người của núi Đại Lượng võ công cũng cao siêu lắm, chúng hai người đấu một, cùng phối hợp rất chặt chẽ nên nhất thời khó mà phân thắng bại được.
Lạc Dương không do dự gì cả, vội xông lại tấn công người bịt mặt nọ.
Thế là ba người đấu với một, thế công của ba người mạnh và lợi hại khôn tả, người áo đen cười nhạt nói:
- Các ngươi vô sỉ thật! Nói xong, y liền biến kiếm pháp, giở một thế kiếm rất mạnh ra tấn công, bắt buộc Lạc Thiên với hai người áo vàng phải lui về phía sau ba bước.
Người bịt mặt ấy thấy giở kiếm pháp mới đắc thắng như vậy y lại tấn công luôn ba thế nữa.
Kiếm thế của y mạnh như trường giang đại hải, thao thao bất tuyệt, oai thế vô song.
Lúc ấy Tỉnh Bình đã lướt ra ngoài sảnh cười nhạt một tiếng, nhảy xổ vào tấn công một người áo đen bịt mặt khác, hai ngón tay của y như cái kéo nhắm hai mắt của đối thủ điểm luôn, mồm thì quát lớn:
- Có nằm xuống không? Thế công của lão tặc ấy trông rất tầm thường nhưng sự thật xảo diệu vô cùng, khiến đối phương khó mà tránh né nổi, người áo đen ấy thấy chỉ thế của lão tặc ấy lợi hại như vậy liền rùng mình kinh hãi, mồm thì trả lời Tỉnh Bình rằng:
- Đã chắc đâu ngươi làm gì nổi ta! Y đã không lui bước, trái lại y còn tiến lên nữa, đột nhiên y hạ thấp người xuống và xoay lưng một cái nhanh như điện chớp đã tới phía sau của Tỉnh Bình rồi tung mình đào tẩu luôn! Hai đại hán áo vàng thấy vậy quát lớn một tiếng, múa khí giới đuổi theo liền.
Tỉnh Bình thấy thế công của mình đâm không trúng mắt của đối thủ, lúc này y mới biết võ công của kẻ địch cao khôn lường, bằng không làm sao tránh nổi thế công ấy của y? Cho nên y cả kinh, vôi quay mình đuổi theo người áo đen bịt mặt ấy tức thì.
Lúc ấy trong đấu trường chỉ còn lại ba người áo đen bịt mặt, sáu đại hán áo vàng và Lạc Thiên thôi. Hai trong ba người áo đen bịt mặt kiếm pháp của họ rất huyền ảo khôn lường, khiến cho bốn đại hán áo vàng nọ địch không nổi trông có vẻ sắp thua đến nơi. Còn lại một người áo đen bịt mặt thì đấu với bọn Lạc Thiên ba người. Y giở ngay thế Trường Phong Vạn Lý ra, kiếm quang nhanh như điện nhằm vào hai đại hán áo vàng đâm luôn.
Hai người áo vàng không sao tránh kịp, đùi bên phải bị đâm trúng, cả hai cùng rú kêu hai tiếng, rồi ngã lăn ra đất, vừa rên rỉ vừa lăn lộn, người cứ co rúm dần. Một lát sau, cả hai chỉ còn lại hai đống nước máu thôi.
Trong tổng đàn đã lần lượt có mười mấy người áo vàng nữa xông ra quát tháo kêu như sấm động và đuổi theo hai người áo đen bịt mặt đang chạy thật nhanh.
Lúc ấy trong đấu trường chỉ còn lại Lạc Thiên và hai người áo vàng đang kịch chiến với một người áo đen bịt mặt thôi.
Người áo đen bịt mặt cười ha hả nói:
- Quân nối giáo cho giặc, tính mạng của các ngươi chỉ còn trong chốc lát thôi, lát nữa lão phu sẽ lấy tính mạng của các ngươi.
Nói xong y múa tít thanh kiếm gạt ba người lui sang một bên rồi tung mình nhảy lên cao chạy vào trong bóng tối đi mất.
Lạc Thiên với hai người áo vàng vội đuổi theo.
Người áo vàng gầy gò như que trúc mặt âm trầm bỗng cảm thấy Lạc Thiên chạy tới gần, y có tật giật mình nên rùng mình một cái rồi chạy tréo sang một bên mấy bước rồi mới ngừng chân không đuổi theo nữa. Ngờ đâu Lạc Thiên đã có ý định muốn giết chết y nên chàng vẫn theo y như hình với bóng.
Y biết nguy tai, giơ chưởng lên định tấn công, nhưng chỗ ngang lưng đã thấy lạnh buốt, y đã bị một lưỡi kiếm đâm thủng hông, chưa kịp kêu la đã ngã xuống chết luôn, hóa thành một đống nước máu liền.
Thì ra Lạc Thiên đã dùng thanh Huyết Độc Kiếm của Tố Lan tặng cho, và không cần nói rõ bọn người áo đen bịt mặt vừa rồi đều là thủ hạ của Hách Liên Yên Hầu hết.
Trong núi Đại Lượng có những tiếng quát tháo khắp mọi nơi do gió đưa tới, khiến ai nghe thấy cũng rùng rợn và bi đát khôn tả.
Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương cùng rút kiếm ra khỏi bao chẳng nói chẳng rằng xông lại tấn công quái nhân ấy liền.
Kiếm thuật của phái Điểm Thương xưa nay vẫn khét tiếng trên giang hồ nên quái nhân béo lùn nọ địch sao nổi ba lão đạo sĩ của phái Điểm Thương, huống hồ y lại đang bị thương.
Tòng Thanh đạo nhân quát lớn một tiếng:
- Lạc lão sư đừng trách bần đạo độc ác đấy nhé.
Y vừa quát xong, mọi người đã nghe thấy quái nhân đầu to, béo lùn rú một tiếng, đầu đã bị chém đứt bắn ra ngoài xa hơn một trượng. Máu tươi ở trong người phun ra như mưa.
Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương giết xong quái nhân liền thâu kiếm quay trở về chỗ ngồi.
Tòng Thanh đạo nhân mặt lạnh lùng, nhìn Thúc Tôn Minh và Công Dương Xuân hai người rồi nói tiếp:
- Hai vị hà tất phải cố chấp như vậy, bần đạo chỉ cần biết Quảng Thành nhị báu hiện giờ ở đâu? Mong hai vị theo đúng sự thực nói cho bần đạo hay, bần đạo sẽ tiễn hai vị ra khỏi nơi đây tức thì. Cổ nhân đã nói: "Kẻ thức thời là tuấn kiệt, câu chuyện vừa xảy ra trước mắt đây là một cái gương sáng cho cả hai vị đấy." Thúc Tôn Minh ha hả cười đáp:
- Kiếm học của phái Điểm Thương chẳng qua chỉ có thế thôi, ba người địch một dù thắng cũng không quang minh chút nào cả. Huống hồ lão phu lại bị tấn công lén mới bị bắt giữ chứ có phải là tài kém không địch nổi đâu? Tòng Thanh đạo nhân mặt lộ sát khí nhưng y nghĩ lại vội dịu nét mặt lại mỉm cười nói tiếp:
- Có phải thí chủ muốn nói khích bần đạo để giải vết thương độc cho hai vị rồi đấu lại với hai vị phải không? Nếu là lúc bình thường thì bần đạo cũng vui lòng làm như thế đấy nhưng hoàn cảnh bây giờ không cho phép, xin thứ lỗi bần đạo không chịu lời khích bác này đâu. Tốt hơn hết hai vị cứ nói thật cho bần đạo nghe đi, bằng không sẽ hối hận không kịp đấy.
Công Dương Xuân lại quát lớn:
- Đạo sĩ kia, ngươi muốn giết thì giết, hà tất phải nói nhiều như thế làm gì? Tòng Hà đạo nhân cười hì hì xen lời nói:
- Có thật không? Công Dương Xuân lớn tiếng đáp:
- Lão phu không phải là kẻ tham sống sợ chết đâu? Sao lại không thật? Tòng Hà đạo nhân biến sắc mặt, giơ tay lên ném một cái, liền có một luồng ánh sáng lóe mắt, Công Dương Xuân cảm thấy vai phải đau nhức kỳ lạ liền kêu hừ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn mới hay nơi đó đã có một mũi đinh ba góc cắm sâu ngập nửa cái đinh. Đầu đinh màu lam, y biết ngay đinh này có tẩm thuốc rất độc.
Tòng Hà đạo nhân cười nhạt một tiếng nói tiếp:
- Không đầy nửa canh giờ, cánh tay phải của thí chủ sẽ thối nát hóa thành máu liền rồi đau đớn chịu đựng không nổi, nếu thí chủ thay đổi tính nết bướng bỉnh này thì nói cho anh em lão phu biết Quảng Thành nhị báu hiện giờ ở đâu thì vẫn còn kịp cứu chữa.
Công Dương Xuân chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt và rùng mình một cái nhưng y vẫn bướng bỉnh như cũ, nhắm nghiền mắt lại chẳng nói chẳng rằng.
Tòng Hà đạo nhân cười nhạt nói tiếp:
- Lát nữa thí chủ sẽ van lơn cầu khẩn bần đạo liền nhưng lúc ấy bần đạo không còn có cách gì cứu chữa cho nữa đâu.
Nói xong y lại nhìn Thúc Tôn Minh mà hỏi tiếp:
- Thí chủ nghĩ sao? Thúc Tôn Minh nhìn y một cách oán hận, cười nhạt một tiếng rồi quay mặt đi.
Tòng Hà đạo nhân trầm giọng nói tiếp:
- Bần đạo không tin hai vị xương đồng da sắt.
Nói xong y lại ném một mũi đinh độc vào bả vai của Thúc Tôn Minh.
Tòng Thanh đạo nhân niệm một câu "Vô Lượng Thọ Phật" rồi nói:
- Sư đệ ngừng lại một lát, chút nữa họ không chịu đau nổi, sẽ nói ra liền.
Thế rồi cả ba đạo sĩ ngồi nhắm mắt lại như hòa thượng nhập tịnh vậy.
Nửa canh giờ sau, Thúc Tôn Minh với Công Dương Xuân hai người thấy mồ hôi toát ra như mưa và cảm thấy trong bả vai như có kiến bò vậy, ngứa ngáy khó chịu nhịn không nổi, cả hai đều kêu hừ hừ.
Tòng Thanh đạo nhân bỗng trợn to đôi mắt lên nhìn, đôi ngươi như hai ngọn đèn ló ra chiếu sáng và lên tiếng nói:
- Nếu hai vị tiếc thân thì mau nói cho bần đạo biết là Quảng Thành nhị báu ở đâu đi, như vậy hai vị không còn chịu đau khổ nữa, và hai cánh tay sẽ không bị hóa thành máu.
Đột nhiên ngoài điện có giọng thiếu nữ nghe rất êm tai vọng vào, thiếu nữ ấy nói:
- Đạo sĩ kia, các ngươi lầm rồi, hai người này làm sao biết được Quảng Thành nhị báu ở đâu? Chỉ có bổn cô nương ta mới biết rõ thôi.
Ba đạo sĩ phái Điểm Thương nghe nói như vậy liền thất sắc vội đứng dậy. Ngay lúc đó, họ liền thấy trong điện tối om, nến đều bị tắt hết, tiếng gió ào ào, một vài bóng người như ma quỷ lẹ làng phi thân vào trong điện.
Những ngọn nến lại sáng tỏ như thường và trong điện lại có thêm chín người.
Trong số đó có hai ông già to lớn vạm vỡ, oai phong lẫm lẫm đứng ở góc điện, một thiếu nữ đẹp như tiên và một thiếu niên rất anh tuấn đứng sát bên nhau ở chính giữa điện.
Một người đàn bà tuổi trạc trung niên, tóc trắng mặt hồng, mặc quần áo đen đứng ở phía sau thiếu niên nam nữ ấy.
Sau nữa còn có bốn nội gia cao thủ mặc áo dài đen, người nào người nấy mắt sáng như điện, hai thái dương huyệt gồ lên rất cao.
Tòng Thanh đạo nhân thấy vậy kinh hãi, mặt biến sắc, biết ngay chín người này không phải là những tay tầm thường nhưng y vẫn gắng can đảm trầm giọng hỏi:
- Các thí chủ là cao nhân ở đâu tới, xin cho bần đạo biết để bần đạo khỏi thất kính.
Ông già đứng ở góc điện trông rất oai nghi đột nhiên lớn tiếng cười đáp:
- Kể ra ngươi cũng rành đấy nên không dám thị mình tài ba ra tay đánh chúng ta. Lão đây là Hách Liên Yến Hầu, còn những người kia các ngươi không cần phải hỏi, chỉ cần lão giới thiệu tên một trong các vị đó thôi thì cũng đủ khiến cho các ngươi nhức đầu rồi.
Nói xong, y chỉ người đàn bà tóc bạc mặt hồng mà giới thiệu rằng:
- Vị này là Hắc Y Hân Huyền Vy tiên tử, là một trong hai người của Miêu Lãnh Song Tiên, đã lừng danh khắp thiên hạ, bây giờ Song Tiên chỉ còn lại phu nhân đây thôi.
Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương nghe nói giật mình kinh hãi, biết tình thế rất là nguy hiểm nhưng cũng còn muốn giãy giụa trước khi chết.
Thiếu niên anh tuấn bước nhanh tới trước mặt hai người Công Dương Xuân và Thúc Tôn Minh, nhanh tay điểm vào các yếu huyệt của hai người liền.
Chỉ pháp của chàng ta rất huyền diệu, Công Dương Xuân và Thúc Công Minh hai người đã thấy hết ngứa ngáy tức thì.
Thiếu niên lại rút hai mũi đinh kia ra để ở trong lòng bàn tay xem xét một hồi, bỗng nổi giận, bước tới trước mặt ba đạo sĩ của phái Điểm Thương.
Tòng Vân đạo nhân quát lớn:
- Nếu thí chủ còn đi đến gần nữa thì bần đạo sẽ thất lễ liền.
Thiếu niên nọ lẳng lặng không nói năng gì hết, vẫn cứ tiến lên bước lên một bước.
Tòng Thanh trong lòng nóng như lửa thiêu vì ở ngoài đạo quan y đã thiết lập rất nhiều chòi canh và những người phụ trách chòi canh đó đều là cao thủ cả mà vừa rồi quái nhân đầu to béo lùn đã vào một cách dễ dàng như thế, bây giờ lại thêm chín người này nữa, họ vào như chốn không người, trước khi họ vào không có được một tên thủ hạ nào báo tin cho y biết, chẳng lẽ những thủ hạ ấy đều đã bị tiêu diệt hết cả rồi chăng? Ba huynh đệ chúng sợ nhất là Hách Liên Yến Hầu với Hân Huyền Vy hai người thôi, còn những người khác chúng chắc là có thể đối phó được. Chúng hy vọng là hạ được hai người ấy hay là làm quẩn chân họ thì huynh đệ chúng sẽ có cơ hội thoát thân ngay. Vì những người kia chúng chẳng coi vào đâu cả, chúng chỉ sợ có hai người ấy mà thôi.
Tòng Thanh nghĩ như vậy là lầm rồi. Sự thật chín người có mặt trong phòng ấy đều lợi hại vô cùng.
Lúc ấy trong điện ngoài Điểm Thương Tam Lão ra, còn có những người hầu của chúng, nhưng vì hồi nãy chúng thấy quái nhân hạ độc thủ giết chết đồng môn của chúng như vậy nên chúng hãi sợ không dám đường đột ra tay nữa.
Thiếu niên nọ đi tới gần Tòng Vân đạo nhân, ngờ đâu lão ta đột nhiên rút kiếm ra, đâm bổ người xuống rồi nhằm thiếu niên ấy đâm luôn.
Kiếm thế của y vừa nhanh vừa mạnh.
Thiếu niên chỉ xoay người một cái đã tiến tới trước mặt Tòng Hà đạo nhân.
Tòng Hà đạo nhân cả kinh vội rút trường kiếm ra, y ra tay đã nhanh mà thiếu niên nọ lại càng nhanh hơn, chàng ta chìa tay phải ra chộp lấy kiếm thân của y liền, còn tay trái thì chộp lấy cánh tay của y.
Tòng Hà đạo nhân thấy cánh tay phải bị rung động rất mạnh, trường kiếm liền rời khỏi tay và nghe thấy bốp bốp hai tiếng, má đã bị tát hai cái rất mạnh.
Tòng Hà đạo nhân bị tát hai cái loạng choạng lui về phía sau mấy bước, mồm rỉ máu tươi.
Thiếu niên cướp được trường kiếm của đối phương, rồi liền quay người lại nhanh nhẹn múa kiếm vừa chống đỡ kiếm của Tòng Vân ngay.
Chỉ nghe thấy kêu leng keng một hồi, áo của Tòng Vân đã bị rách tả tơi và kiếm của y cũng bị chặt gãy làm đôi. Sắc mặt của y nhợt nhạt, đủ thấy y bị đánh xấc bấc như thế nào.
Chưởng môn của phái Điểm Thương thấy võ nghệ của thiếu niên cao tuyệt như vậy, chỉ trong nháy mắt đã đánh hai sư đệ của mình một trận tơi bời như vậy, y liền biến sắc mặt, lên tiếng hỏi:
- Thí chủ là ai? Thiếu niên đáp:
- Tại hạ là Lạc Dương.
Lạc Dương một mặt nói, một mặt quay trở lại đỡ Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh hai người, móc túi ra cho mỗi người một viên thuốc.
Chưởng môn phái Điểm Thương võ công có phải tầm thường đâu, nhưng vì Lạc Dương giở thủ pháp triệt y tán mạch trong Hiên Viên Thập Bát Giải một môn kỳ học hiếm có, nên tay chàng nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ thoáng cái đã điểm trúng yếu huyệt của y rồi.
Lạc Dương chưa ngừng chân mà đã kiềm chế được cả Tòng Vân, Tòng Hà nữa.
Năm tên môn hạ của phái Điểm Thương thấy vậy đều hoảng sợ đến mất cả hồn vía vội quay đầy ù té chạy ngay.
Thúc Tôn Minh, Công Dương Xuân hai người đã khỏi, nhưng trong lòng vẫn còn oán hận phái Điểm Thương vô cùng, liền song song quát lớn một tiếng, nhảy ra ngăn cản năm người kia, múa đao tấn công luôn, chỉ trong nháy mắt, năm người nọ mất mạng tức thì.
Hai huynh đệ y vẫn chưa can tâm lại nhanh nhẹn lướt tới trước mặt ba lão đạo sĩ của phái Điểm Thương. Mặt Công Dương Xuân đã lộ sát khí, ba huynh đệ Tòng Thanh thấy vậy cả kinh ai nấy đều run lẩy bẩy.
Công Dương Xuân cười nhạt nói:
- Món nợ sáu tháng trả lại một cách rất nhanh chóng, đạo sĩ kia, ngươi cũng phải nếm mùi đau khổ một chút chứ.
Y nói xong, vội khám túi Tòng Hà, Tòng Vân lấy ra được mười mấy mũi đinh ba góc tẩm độc, cười khinh khỉnh một hồi, rồi nói với Thúc Tôn Minh:
- Lão đại, chúng ta ăn miếng trả miếng nhé.
Thế rồi y với Tôn Minh mỗi người cầm ba mũi đinh cắm vào bốn nơi yếu huyệt của hai đạo sĩ kia.
Công Dương Xuân vẫn chưa hả dạ lại cầm đinh đâm vào yếu huyệt của Tòng Thanh đạo nhân, Chưởng môn nhân của phái Điểm Thương nữa.
Đột nhiên Hách Liên Yến Hầu lên tiếng bảo:
- Công Dương Xuân lão sư hãy ngừng tay lại, nên nể họ một chút.
Công Dương Xuân ngạc nhiên vô cùng, quay đầu lại nhìn Hách Liên Yến Hầu mà hỏi:
- Người hung ác như thế này mà Hách Liên sơn chủ lại còn xin hộ chúng làm chi.
Hách Liên Yến Hầu mỉm cười đáp:
- Có phải lão xin hộ bọn chúng đâu, nhưng để bọn chúng lại, chúng ta còn phải lợi dụng bọn chúng.
Công Dương Xuân càng ngạc nhiên thêm, hỏi tiếp:
- Chẳng hay bọn chúng còn cái gì có thể lợi dụng được? Hách Liên Yến Hầu lớn tiếng đáp:
- Để bọn chúng ở lại làm mồi bắt kẻ kẻ địch, hai vị đừng hỏi vội, chờ trời sáng tỏ rồi sẽ biết ngay.
Tòng Thanh đạo nhân nghe thấy Hách Liên Yến Hầu nói như vậy liền hiểu ngay, ai bảo y là Chưởng môn của một môn phái tông chính như vậy nhưng chỉ vì tham lam nhị báu, bây giờ có hối hận thì cũng quá muộn rồi.
Vì vậy cả ba huynh đệ y đều khóc thầm! Hân Huyền Vy liền lên tiếng nói:
- Tôi còn phải đi hái một ít thuốc, không có thời giờ ở lại đây, chúng ta sẽ gặp nhau ở núi Đại Lượng.
Nói xong, bà ta quay mình đi luôn.
Trời đã sáng dần, gió Bắc càng thổi mạnh, tiết trời giá lạnh khôn tả. Ngoài Thông Thiên Quan đã có khá nhiều người lần lượt tới, nhưng họ chỉ có vào chứ không có ra và cũng không thấy tiếng kêu la thảm khốc nào hết.
Mặt trời đã mọc lên cao, trong Thông Thiên Quan, người ta thấy sáu bảy chục cái xác nằm ngổn ngang, có kẻ đã chết, có kẻ mất hết công lực nằm mê man bất tỉnh.
Tòng Thanh đạo nhân nằm chết cứng trên ghế, hai mắt trợn trừng, trông rất kinh khủng. Tội nghiệp thật, một Chưởng môn nhân mà có kết quả như vậy, thật đáng tiếc vô cùng.
Hách Liên Yến Hầu các người đã rời khỏi đạo quan, vội đi núi Đại Lượng liền.
-oOo-
Trên núi Đại Lượng không hiểu tại sao hai ngày hôm nay, tính nết của Tỉnh Bình biến đổi lạ thường, hơi tí là nóng nảy, ăn ngồi không yên, tâm thần hoảng hốt lo sợ...
Tuy trận A Tu La đã bày xong nhưng còn thiếu những tay cao thủ chủ trì, ngoài Thế Vân, Kim Đỉnh tới hỏi thăm ra thì quả thật không có ai đủ tài trí cả, những người mà y mời tới giờ chưa thấy tới, vì trước khi đi Miêu Lãnh bắt Hân Huyền Vy, Tỉnh Bình đã sai thuộc hạ đi các nơi mời các bạn thân đến Đại Lượng để thương lượng mọi việc, nhưng đã quá ngày hẹn ước rồi mà vẫn không thấy một người nào tới cả.
Y cũng biết người người trong giang hồ phần nhiều vì quyền lợi cá nhân trên hết, sau trận thảm bại ở Độc Long Cốc, tiếng tăm của y đã bị mất hết, có lẽ những người đó vì chuyện ấy mà không đến cũng nên.
Tỉnh Bình tuy độc ác giảo hoạt nhưng dù sao y cũng là một người rất thông minh, y biết những người chính phái đã từ lâu là phải diệt trừ y. Đó là bởi tại y, một mình đã gây nên cục diện ngày nay.
Ngay chính bản thân của Tỉnh Bình cũng âm mưu định tàn sát hết các cao thủ của chính phái, nhưng việc làm của y đều trái với ý muốn hết, bây giờ y chỉ còn một ván cờ cuối cùng này, thắng bại hay vinh nhục đều do ván bài này, lúc cần người y mới nghĩ đến người tin cậy. Y nhận thấy không có người nào đáng tin cậy cả, kể cả hai chú cháu Thế Vân thiền sư, vì vậy mà y nghĩ tới Hạ Lạc Thiên.
Nhưng tới giờ y vẫn chưa thấy Lạc Thiên về tới, liền nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Hạ Lạc Thiên đã biết rõ ta không coi y là tâm phúc và kỵ tài ba của y nên nhân lúc y đi ra bên ngoài điều tra việc này, y bỏ ta chăng?" Y càng nghĩ càng buồn phiền rồi đột nhiên đi ra ngoài mà chạy thẳng xuống vực thẳm, xem xét lại A Tu La xem còn có chỗ nào có khuyết điểm hay không để còn nghĩ cách mà bổ cứu.
Theo sau y có một con khỉ nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Tuy vậy, con khỉ ấy lúc nào cũng cách xa Tỉnh Bình chừng hơn một trượng, cho nên dù tai mắt của Tỉnh Bình rất thính và rất sắc y cũng không sao biết được, đủ thấy thân pháp của con khỉ ấy lanh lẹ như thế nào.
Tỉnh Bình xem xét trận A Tu La xong, lại lên am Thanh Âm.
Tỉnh Bình phát hiện tấm bảng cấm của mình không còn cắm ở trong bụi tre nữa, y đoán chắc thế nào cũng có việc gì xảy ra rồi đây, cho nên chưa vào tới am y đã lớn tiếng kêu gọi:
- Am chủ có ở trong am không? Y thấy bên trong yên lặng như tờ, không ai trả lời mình hết. Y vừa kinh hãi vừa tức giận, vội tiến thẳng vào trong am, thì thấy trong đó chỉ còn lại đồ dùng đã vỡ nát, mạng nhện giăng đầy, chuột bọ hoành hành, ở trên tường có treo một câu đối viết rằng: "Môn tâm tự vấn, thị phủ hành sự hữu quý (dằn lòng tự hỏi lương tâm xem, việc làm của mình có hổ thẹn hay không). Đại đầu quán khán, tỷ tăng báo ứng vô thường (ngẩng đầu lên nhìn đời thấy việc gì báo ứng có sai đâu)." Y đọc xong câu đối, biết ngay là nữ ni đã mỉa mai mình và cũng cảnh tỉnh cho y nữa, nhưng Tỉnh Bình đã bị sa lầy quá rồi, không sao tự cứu được nữa, nên y chỉ cười khỉnh một tiếng, rồi ra khỏi am ấy.
Nhưng khi ra tới cửa, y bỗng quay trở lại đánh một chưởng, chỉ nghe thấy kêu ùm một tiếng, Thanh Âm am đã bị đổ sụp liền.
Đánh sụp Thanh Âm am rồi, Tỉnh Bình tiến thẳng về phía nam, đằng sau y vẫn có một bóng đen nho nhỏ theo dõi y.
Mặt trời đã lặn bốn bề tối dần, Tỉnh Bình tuần hành trận A Tu La một hồi rồi quay trở về, mặt lộ vẻ đắc chí. Y nhận thấy không còn điều gì thất thố nữa, bây giờ đối phương có bước chân vào núi Đại Lượng này thì chỉ có chết thôi, chứ không sống được.
Đang lúc ấy, tổng đàn của Đại Lượng bỗng có tiếng chuông nổi lên coong coong, vang lên làm chấn động cả khu núi.
Trong nghị sự sảnh đèn đuốc sáng trưng, tám tên đại hán mặc áo rất lịch cự và bốn tiểu đồng áo xanh đi trước dẫn Tỉnh Bình vào ngồi ghế Sơn chủ, không khí rất nghiêm trang.
Trong lúc tiếng chuông chưa dứt, các cao thủ hắc đạo ở Nghênh Tân quán đến, đi về phía tổng đàn.
Không bao lâu trong nghị sự sảnh đã tụ họp khá nhiều cao thủ, Tỉnh Bình bàn với chúng những kế hoạch tấn công và trấn thủ như thế nào và còn phân phối nhiệm vụ cho chúng nữa.
Sau cùng, Tỉnh Bình nhìn mặt Thế Vân với Kim Đỉnh hai người, rồi nói:
- Nếu lão đoán không sai, chỉ còn hai ba ngày nữa là bọn chúng cũng đến tấn công, lão phu có kế vạn toàn nhưng hiềm sức người quá đơn sơ, chẳng hay Chưởng môn của Nga Mi có điều động được cao thủ của quý phái tới đây không? Vì sự tồn vong của nơi đây có liên can đến hai vị rất nhiều, chắc chưởng môn không từ chối lão phu chớ.
Kim Đỉnh thượng nhân mỉm cười:
- Nga Mi với Đại Lượng ở gần nhau như thế này cần phải kết minh với nhau liên phòng, hễ môi hở thì răng lạnh, như vậy bần tăng đâu dám từ chối, nhưng bần tăng xem xét tình hình của hai ngày hôm nay thì núi Đại Lượng này đã bị bao vây chặt chẽ, đến chim chóc cũng khó bay qua được, như vậy làm sao mà bình yên sang tới núi Nga Mi được.
Tỉnh Bình nhận thấy lời nói của Kim Đỉnh thượng nhân rất phải, nhưng y vẫn cương quyết bảo Kim Đỉnh thượng nhân thử cho người đi xem sao.
Kim Đỉnh thượng nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi nói tiếp:
- Trước khi đi bần tăng đã trao tin phù Chưởng môn cho Tam Tài sư đệ và để lại bốn lá thư, Khúc sơn chủ sai bốn cao thủ đi bốn ngã, quý hồ một lá thư đến Nga Mi là được rồi.
Tỉnh Bình cũng biết là sự thật nên y đồng ý nghe, vội viết luôn bốn lá thư ngay. Tỉnh Bình liền phái mười hai người, ba người một tổ, mỗi tổ mang một lá thư đi. Y dặn chúng đừng có thị cường đối địch bừa với kẻ địch.
Mười hai người đó nhận thư và đi luôn.
Một canh giờ sau, Tỉnh Bình đã được hai ba nơi báo tin cho hay, bốn tổ người đó đều bị giết hết, xác vứt ở Nam Sơn khẩu.
Tỉnh Bình nghe nói cả kinh, mới biết chỉ có một cách là ở yên trong núi trấn thủ thôi, chứ không còn phương pháp nào hơn nữa.
Bỗng một tiểu đồng áo xanh ở sau bước ra rỉ tai Tỉnh Bình nói một hồi.
Tỉnh Bình mặt biến sắc, bỗng đứng dậy đi vào trong hậu sảnh, tiểu đồng theo y đi luôn.
Tỉnh Bình vượt qua đèo núi chạy nhanh như bay. Chạy một quãng thật xa, rồi y đột nhiên quay người lại hỏi tiểu đồng rằng:
- Ngươi có thấy chúng chạy thẳng về phía bắc không? Tiểu đồng đáp:
- Đệ tử trông thấy rõ lắm, thủ pháp của chúng rất nhanh, đệ tử thấy bốn cái bóng người lấy trộm song kiếm Can Tương và Mạc Tà của Sơn chủ.
- Mi hãy về trước đừng có tiết lộ chuyện này cho ai hay.
Dặn bảo tiểu đồng xong, Tỉnh Bình tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Thì ra núi Đại Lượng này bố trí rất kiên cố và kín đáo, kẻ địch khó mà vào nổi cho nên từ khi Tỉnh Bình để song bảo kiếm vào trong một căn phòng kín rồi, thì không ai hay biết cả.
Bây giờ bốn người lấy trộm song kiếm đó hiển nhiên không phải là người ngoài mà họ đã tiềm phục trong Đại Lượng đã lâu.
Tỉnh Bình nghĩ tới đó có vẻ rùng mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng: "Ta mất công bố trí núi Đại Lượng này chặt chẽ như vậy, nếu để cho chúng biết rõ cơ quan máy móc của ta, tuy ta không sợ nhưng phiền lắm." Tối hôm ấy dường như ông trời muốn làm khó dễ Tỉnh Bình vậy! Trời không thấy trăng mọc, gió càng thổi mạnh, sương mù dày đặc cách nhau vài bước là không thấy liền, tuy thế y vẫn có thể trông thấy bốn cái bóng đen đằng trước. Y liền quát lớn:
- Bốn người kia dừng chân lại, bằng không đừng có trách lão phu.
Bốn cái bóng đen kia hình như không nghe tiếng quát bảo của y vẫn tiếp tục chạy như thường.
Tỉnh Bình cả giận, vội rảo bước đuổi theo, nhưng những chỗ mà y đi qua đều là những đèo núi cao chót vót, suốt dọc đường không có mai phục gì cả, y liền giật mình kinh hãi và nghĩ thầm: "Sao ta lại sơ suất đến thế, nơi đây có thể ra được bên ngoài..." Y có biết đâu, núi Đại Lượng rộng hàng nghìn dặm, tuy người thổ dân ở đó lâu năm mà cũng suốt đời chưa chắc đi hết được khu núi này.
Thân pháp của Tỉnh Bình nhanh khôn tả, dần dần y đã đuổi gần kịp những bóng đen, y liền vận sức vào hai cánh tay, nhắm sau lưng bốn người đó đánh luôn.
Có lẽ phía đằng trước là sườn núi, bốn cái bóng đen đó biến mất, nên chưởng của y chỉ đánh trúng vào đá núi mà thôi. Chỉ nghe thấy "ùm" một tiếng, cát bụi bay tứ tung, rung động cả sơn cốc, đủ thấy chưởng lực của y mạnh tới dường nào, y chỉ nghe thấy tếng cười khanh khách như tiếng cười của một thiếu nữ vọng tới và tiếng đó vang lại rằng:
- Một tên giả Diêm La thì làm bộ làm tịch làm chi, chỉ sợ Vô Thường tới là hồn của ngươi về âm ty liền, rồi Ngũ Điện Diêm Vương sẽ trị tội ngươi.
Tỉnh Bình đã nhận ra giọng nói của ai rồi, tức giận vô cùng quát mắng:
- Thì ra là con tiện tỳ này, lão phu hối hận chỉ vì lòng nhân từ mà để lại mối hận ngày nay.
Nói xong, y cũng đuổi theo tiếp, y lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của thiếu nữ ấy và thiếu nữ ấy lại nói tiếp:
- Đã trót lầm lỡ rồi, có hối hận cũng vô ích.
Tỉnh Bình xuống tới dưới đất mới hay nơi đó là một khe núi cây cối um tùm, nhưng bốn cái bóng đen kia đã ẩn núp không trông thấy nữa.
Tỉnh Bình đã nghe ra đó là giọng nói của Huyền Phân, còn ba người kia y đoán chắc là Huyền Tuệ với Thanh Âm lão ni. Tỉnh Bình nóng lòng muốn giết chết bốn người để khỏi hậu hoạn, y cũng đoán là bốn người còn ẩn núp ở một nơi, chưa đi khỏi đâu, nên y rón rén đi lên nhìn ngược nhìn xuôi. Đột nhiên một luồng gió đưa tới văng vẳng có tiếng ca vọng theo nữa, đại khái bài ca ấy nói rằng: "Gió mát đưa mây tới, dưới mặt đất rộng thênh thang, tha hồ ta cỡi ngựa phi chạy, người ta sống ở trên đời như một giấc mộng, tiếc thay những kẻ ngu dại vẫn còn ngủ say cứ tranh danh đoạt lợi trong một cái xó tối. Rốt cuộc những danh lợi ấy như một cái bong bóng tan rã liền, chỉ có những kẻ đầy nghiệp chướng mới không nghĩ tới thôi. Ai nói lương tâm thiên lý, nghĩ đến con cháu mà trồng phúc trồng đức trước, buồn cười thay những kẻ cuồng đồ thị oai quyền không sợ vua Diêm Vương mà cứ phóng túng..." Bài ca ấy câu nào cũng cảnh tỉnh người đời, giọng ca rất ai oán, lúc xa lúc gần.
Tỉnh Bình đã quyết định nhảy theo về phía có tiếng ca để tấn công người đàn ca, lúc này y đã mất hết lương tri rồi nên bài ca của người nọ như nước đổ lá khoai, không thể nào cảnh tỉnh được đầu óc của y chút nào.
Tiếng ca ấy rất lạnh lùng, lúc ở đây lúc ở đó, đã làm cho Tỉnh Bình đuổi theo hết phía này phía nọ mà y cũng không sao tìm ra được hình bóng của người đang ca, y nhảy tới gốc một cây cổ thụ nọ, y bỗng ngẩn người ra vì thân cây đã bị mất một mảng vỏ cây, chỗ đó trắng hếu. Trên có viết bốn câu như sau: "Việc làm của mình kín đáo đến đâu chỉ giấu được người chứ không giấu được lương tâm của mình. Kẻ tác ác không trước thì sau, trời cũng không tha tội cho đâu." Tỉnh Bình đọc xong mấy câu ấy liền cười nhạt và nói:
- Bạn tốn công như thế này chỉ uổng công thôi, phải biết là lão phu đã bị sa lầy rồi, dù sao đi nữa cũng phải làm tới cùng chứ không ai khuyên nổi lão phu hết.
Y vừa nói tới đó đột nhiên từ đằng xa có tiếng người cười và một tiếng nói vọng tới:
- Khúc sơn chủ phải biết là bể khổ không bờ bến, kẻ biết hối cải liền thấy bờ ngay, đồ tể vứt đao xuống đi tu mà còn thành Phật chứ huống chi là Sơn chủ.
Nói đến câu sau cùng thì tiếng nói của người ấy nhỏ dần, Tỉnh Bình biết người nọ đã đi xa rồi, có đuổi theo cũng vô ích, trong lòng hậm hực vô cùng, vội lấy một cây pháo bông ra ném lên trên không, liền có những bông bạc màu xám tỏa ra trông rất đẹp mắt.
Những người núp ở gần đó thấy cây pháo bông cháy như vậy và một chút sau đã có một số người lần lượt chạy tới.
Tỉnh Bình liền quát hỏi những người đó rằng:
- Tại sao nơi đây không đặt mai phục? Một đại hán ngập ngừng đáp:
- Thưa Sơn chủ, nơi đây không có đường lối ra vào, toàn là những vách núi cao chót vót hiểm trở khôn tả, chim chóc cũng khó lòng mà bay vượt qua được, nếu núi Đại Lượng chúng ta đâu đâu cũng đặt mai phục hết thì số người của bổn sơn không sao có đủ! Tỉnh Bình cũng biết đó là sự thật nên y chỉ kêu hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu các ngươi đi xem kỹ lại sẽ thấy có nhiều chỗ không như các ngươi đã nói đâu! Bọn chúng nghe nói xong, liền vâng lời chia nhau ra đi luôn.
Tỉnh Bình ngẩng đầu lên nhìn trời đen tối như mực, y cảm thấy rối trí vô cùng, vì những sự đả kích trùng trùng điệp điệp làm cho lòng tin tưởng của y bị lung lay, y nghĩ đến việc hiện thời phái Đại Lượng đang bị cô lập, những người mà y đã cho mời tới giúp sức đến giờ chưa có một người nào tới hết, như vậy đủ thấy những người đó hoặc bị kẻ địch dọa nạt mà phải rút lui, hoặc bị tiêu diệt chẳng hạn. Bây giờ chỉ còn nhờ có Ca Diệp Kiếm Pháp để trấn thủ A Tu La Trận mà kiếm pháp đó là phải có hai thanh bảo kiếm Can Tương, Mạc Tà mới phát huy nỗi hết cái oai lực của nó, nhưng bây giờ hai thanh bảo kiếm ấy lại bị Thanh Âm lão ni trộm mất rồi.
Y đứng ngẩn người ra một lát, rồi vội trở về chỗ ở của y.
-oOo-
Ba ngày sau, núi Đại Lượng bị mây dày phủ kín trông rất buồn bã và đầy sát khí, xa xa trông như chỗ nào cũng có binh lính ẩn núp cả.
Khúc Tỉnh Bình đã bố trí xong, tất cả các tay cao thủ đều cho ẩn núp ở trong bốn mươi chín trận của trận pháp A Tu La, còn một mình y thì ngồi trong nghị sự sảnh để nghe ngóng tin tức và chỉ huy.
Lúc ấy trời đã xế chiều, trời u ám cứ như muốn mưa, không khí rất nặng nề khiến ai cũng cảm thấy như rất khó thở, bỗng một đại hán mặc áo vàng vội vàng vào thưa rằng:
- Thưa Sơn chủ, Hạ đàn chủ đã về tới...
Không đợi chờ tên đó nói xong, Tỉnh Bình vội đứng dậy hỏi:
- Hiện giờ Hạ đàn chủ ở đâu? Y trả lời:
- Hiện giờ Hạ đàn chủ đang khổ chiến ở Nam Sơn khẩu, ông ta thần dũng lắm, giết chết luôn mười mấy người, nhưng hiện đang bị bao vây, không biết Sơn chủ có định phái người ra tiếp ứng không? Tỉnh Bình cau mày đá:
- Hãy khoan! Để lão phu ra xem tình thế như thế nào đã rồi hãy quyết định sau.
Nói xong y vội đi tới phía nam của núi Đại Lượng, từ nghị sự sảnh tới đó phải đi những bốn năm dặm đường, phái Đại Lượng khuyết điểm ở chỗ là đất đai quá lớn rộng nên sự chỉ huy kém linh hoạt, nếu việc gì Tỉnh Bình cũng phải đi tới thì y phải đi đến mệt nhoài mà cũng không ứng phó hết cho được, cho nên trận pháp A Tu La y bố trí ở trung tâm điểm của dãy núi này, nơi đó rất hiểm trở và y dễ trông nom và chỉ huy hơn. Còn các nơi khác y đều giao cho trại chủ ở nơi đó tự giải quyết lấy.
Y mới đi tới nửa đường đã có người báo tin là Hạ Lạc Thiên đã xông qua sơn khẩu, y cả mừng. Lại đi được bốn năm dặm nữa, một đại hán áo đen lại phi tới thưa rằng:
- Hạ đàn chủ đã thoát khỏi vòng vây của các cao thủ của địch và đã tiến vào trong sơn khẩu rồi, hiện giờ ông ta đang bị thương rất nặng và đã uống linh dược của mình đem theo, ông ta đang ngồi điều công vận tức.
Tỉnh Bình trầm giọng đáp:
- Ta biết rồi! Y liền giở hết lực khinh công ra chạy đến một căn nhà lá ở cách sơn khẩu không xa thấy Lạc Thiên đang ngồi vận công điều tức, sắc mặt nhợt nhạt cái áo dài vàng bị đâm chém rách tả tơi, mình dính đầy máu tươi.
Chắc quý vị cũng biết sắc mặt nhợt nhạt của chàng đó là nhờ cái mặt nạ da người đã làm thành màu sắc ấy và thương tích ở khắp mình mẩy đều là ngụy trang, còn mười mấy cao thủ võ lâm bị chàng đánh chết đó cũng đều là xảo kế hết, để cho Tỉnh Bình khỏi nghi ngờ chàng.
Xung quanh nhà lá ấy có bảy tám tên bộ hạ của phái Đại Lượng canh gác.
Lúc ấy Lạc Thiên đang vận công nội công đến mức thập nhị tầng, nhưng bên ngoài hơi có một thứ tiếng động nào chàng cũng hay biết cả, vì vậy chàng đã nghe thấy một người đi rất nhanh tới và lẳng lặng bước vào trong nhà, chàng bụng bảo dạ rằng:
- "Dù lão tặc khôn ngoan đến đâu, cũng vẫn thua Trí Hồ Trần Bách Thành một mức, quả nhiên y đã tới nơi thật!" Chàng nghĩ tới đó bỗng nghe thấy Tỉnh Bình khẽ hỏi:
- Lão đệ vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Vết thương của lão đệ ra sao? Lạc Thiên lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Không sao! Chỉ trong hai canh giờ nữa là lành mạnh ngay.
Nói xong, chàng liền đứng dậy chắp tay chào và nói tiếp:
- Tại hạ thừa lệnh đi Bá Kiều, lúc đi qua Thần Nữ miếu ở Vu Sơn phát hiện Sơn chủ còn có vẻ nghi ngờ tại hạ nên tại hạ nản chí đi ngao du Nam Hải, khi tới Lôi Châu lại đột nhiên quay về liền...
Tỉnh Bình hổ thẹn vô cùng định lên tiếng thì chàng lại nói tiếp:
- Sơn chủ là người rất tài ba nhưng trước vô số kẻ địch lợi hại như vậy, nếu sơ suất một chút thế nào cũng mang tai họa nên việc gì cũng phải nghi ngờ trước, tại hạ nghĩ lại đó không phải là một tính xấu, nếu tại hạ đứng vào địa vị của Sơn chủ cũng phải nghi ngờ như vậy.
Tỉnh Bình cười ha hả vuốt râu đáp:
- Có hoạn nạn mới biết bạn tốt hay không? Lão đệ là người nhân từ trung hậu như vậy mà lão phu không nhận xét, rõ thật hổ thẹn với một người bạn trung thành quá! Nói tới đó y nghiêm nét mặt nói tiếp:
- Lão đệ đã đi lại được chưa? Nếu đã đi được thì cả hai chúng ta hãy cùng về nghị sự sảnh bàn mưu kế.
Lạc Thiên lắc đầu cười gượng đáp:
- Chuyến này tại hạ quay trở lại đây mục đích chỉ muốn thử tài võ công của những cao thủ mà vẫn tự coi mình là chính phái thôi, chứ không muốn dự vào những vụ bí mật. Sơn chủ thông minh sáng suốt như vậy tại hạ bằng sao được, vạn nhất chúng ta có điều gì bất đồng ý kiến với nhau thì chỉ có hại cho phái Đại Lượng thôi! Tỉnh Bình đưa mắt nhìn Lạc Thiên và hỏi tiếp:
- Lời nói của lão đệ vừa thốt ra là ở tận đáy lòng đấy à? Lạc Thiên nghiêm nét mặt đáp:
- Lời nói của tại hạ câu nào cũng thành thật cả, trong lúc này Sơn chủ làm việc gì cũng nên độc đoán thì hơn, bằng không việc gì cũng vấn kế người khác, chỉ sợ lỡ một cái là đại sự sẽ hỏng hết.
Tỉnh Bình mỉm cười nói tiếp:
- Tuy lời nói của lão đệ rất phải.. Việc này hãy để thư thả đã, chúng ta cách biệt đã lâu, lão đệ phải để cho lão phu được thết tiệc tẩy trần chứ? Hai người liền rời khỏi Nam Sơn khẩu, trong khi đi đường Tỉnh Bình hỏi:
- Theo sự ức đoán của lão đệ thì trận này sẽ thắng bại ra sao? Lạc Thiên đáp:
- Sự bố trí của Sơn chủ như thế nào, tại hạ có biết gì đâu mà dám ước đoán bừa như thế nhưng tại hạ dám chắc trận đấu này, sự thắng bại mỗi thứ chiếm một nửa! Mối họa của Đại Lượng không ở bên ngoài mà là ở bên trong.
Tỉnh Bình ngạc nhiên hỏi lại:
- Những người của lão phu hiện thời đều là những thủ hạ trung thành hết, lão đệ khỏi phải lo âu về điểm đó! Lạc Thiên lắc đầu đáp:
- Ý kiến của tại hạ không phải nói về những thủ hạ của Sơn chủ mà việc cường địch đã phái người tiềm phục ở trong bổn sơn rồi! Tấn công thẳng dễ đỡ, nhưng mà đánh lén rất khó đề phòng.
Tỉnh Bình lớn tiếng cả cười nói tiếp:
- Dù sao chúng cứ bước chân vào trong trận A Tu La một cái, chúng chỉ có chết thôi.
Nói xong, y cười một cách kiêu ngạo, nhưng sự thực y đã ngấm ngầm lo sợ.
Lạc Thiên thấy vậy chỉ tủm tỉm cười thôi chứ không nói năng gì nữa.
Lúc ấy trời tối đen như mực, gió thổi cây động, tiếng kêu như sóng gợn vậy! Hai người vừa về tới nghị sự sảnh, liền thấy một đại hán trung niên mặc áo vàng, mặt mũi âm trầm bước đi lẹ làng ở bên ngoài bước vào thưa rằng:
- Thưa Sơn chủ, ở bên Tây Sơn kẻ địch đã bắt đầu xâm nhập!
- Người của môn phái nào thế?
- Cao thủ của Thiếu Lâm và Thanh Thành! Tỉnh Bình cười khì một tiếng rồi nói tiếp:
- Ngươi mau báo tin cho những người canh gác ở phía đó biết để dụ chúng vào trận Huyết Ô! Đại hán nọ vâng lệnh đi luôn.
Trước khi đi, y có đưa mắt liếc nhìn Lạc Thiên một cái, có vẻ hậm hực và coi chàng như kẻ địch vậy! Lạc Thiên giả bộ không trông thấy, Tỉnh Bình cả cười nói tiếp:
- A Tu La trận pháp có bốn mươi chín trận, biến ảo khôn lường, chủ trận có ba tất cả.
Kẻ địch tới xâm phạm dù phá tan đủ bốn mươi sáu phó trận, lúc ấy người của chúng sẽ chết ít nhất là già nửa, rồi ba chủ trận mới phát động, lúc ấy dù võ công của chúng có cái thế đến đâu, cũng bị tiêu diệt hết.
Nói xong y vỗ tay ba cái, ngoài sảnh đã có ba người chạy vào. Y trầm giọng nói tiếp:
- Mau đi báo cho các trận chủ hay, chờ chủ trận phát động một cái là phải phong tỏa hết các đường lối đi tới tổng đàn này.
Ba người nọ vâng lời đi luôn.
Lạc Thiên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và hỏi:
- Xem những người áo vàng vừa rồi thì hình như người nào người nấy đều là cao thủ tuyệt học, nội ngoại thần công rất cao siêu cả, sao trước kia tại hạ không thấy mặt họ? Tỉnh Bình vừa cười vừa đáp:
- Những người này do lão phu huấn luyện thành, gần đây mới cho chúng ra đảm nhiệm công việc, tất cả có hai mươi tám người theo số Nhị Thập Bát Tú trên trời.
Nói tới đó, y đứng dậy nói tiếp:
- Chúng đã phát động thế công rồi, chỉ trong nháy mắt trận đấu kinh khủng sẽ diễn ra liền. Đại Lượng tồn vong hay không đều trông mong ở trận này, lão đệ nên theo lão phu cùng tiến lui, và cần phải biết lối ra vào của trận A Tu La.
Nói xong, y móc túi lấy cái bản đồ bằng ra để chỉ điểm cho Lạc Thiên biết diệu dụng của các trận như thế nào, trong lúc y đang cao hứng nói thì bỗng bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Lão tặc mau bước ra đây trả lời ta! Chỉ nghe thấy mấy tiếng quát lớn và văng vẳng có tiếng khí giới va chạm nhau, hiển nhiên đôi bên đã bắt đầu đấu với nhau rồi.
Tỉnh Bình mặt biến sắc, mắt lộ hung quang vội gấp tấm bản đồ rồi bỏ ngay vào túi.
Lạc Thiên vội chạy ra ngoài, chàng thấy bốn người áo đen bịt mặt tay cầm trường kiếm đang kịch chiến với tám đại hán áo vàng.
Bốn người bịt mặt ấy bộ pháp nhanh như gió, linh xảo tuyệt luân, một đấu với hai mà họ vẫn còn ung dung, kiếm thế rất tinh xảo và toàn đâm vào những yếu huyệt của địch thủ cả.
Tám người của núi Đại Lượng võ công cũng cao siêu lắm, chúng hai người đấu một, cùng phối hợp rất chặt chẽ nên nhất thời khó mà phân thắng bại được.
Lạc Dương không do dự gì cả, vội xông lại tấn công người bịt mặt nọ.
Thế là ba người đấu với một, thế công của ba người mạnh và lợi hại khôn tả, người áo đen cười nhạt nói:
- Các ngươi vô sỉ thật! Nói xong, y liền biến kiếm pháp, giở một thế kiếm rất mạnh ra tấn công, bắt buộc Lạc Thiên với hai người áo vàng phải lui về phía sau ba bước.
Người bịt mặt ấy thấy giở kiếm pháp mới đắc thắng như vậy y lại tấn công luôn ba thế nữa.
Kiếm thế của y mạnh như trường giang đại hải, thao thao bất tuyệt, oai thế vô song.
Lúc ấy Tỉnh Bình đã lướt ra ngoài sảnh cười nhạt một tiếng, nhảy xổ vào tấn công một người áo đen bịt mặt khác, hai ngón tay của y như cái kéo nhắm hai mắt của đối thủ điểm luôn, mồm thì quát lớn:
- Có nằm xuống không? Thế công của lão tặc ấy trông rất tầm thường nhưng sự thật xảo diệu vô cùng, khiến đối phương khó mà tránh né nổi, người áo đen ấy thấy chỉ thế của lão tặc ấy lợi hại như vậy liền rùng mình kinh hãi, mồm thì trả lời Tỉnh Bình rằng:
- Đã chắc đâu ngươi làm gì nổi ta! Y đã không lui bước, trái lại y còn tiến lên nữa, đột nhiên y hạ thấp người xuống và xoay lưng một cái nhanh như điện chớp đã tới phía sau của Tỉnh Bình rồi tung mình đào tẩu luôn! Hai đại hán áo vàng thấy vậy quát lớn một tiếng, múa khí giới đuổi theo liền.
Tỉnh Bình thấy thế công của mình đâm không trúng mắt của đối thủ, lúc này y mới biết võ công của kẻ địch cao khôn lường, bằng không làm sao tránh nổi thế công ấy của y? Cho nên y cả kinh, vôi quay mình đuổi theo người áo đen bịt mặt ấy tức thì.
Lúc ấy trong đấu trường chỉ còn lại ba người áo đen bịt mặt, sáu đại hán áo vàng và Lạc Thiên thôi. Hai trong ba người áo đen bịt mặt kiếm pháp của họ rất huyền ảo khôn lường, khiến cho bốn đại hán áo vàng nọ địch không nổi trông có vẻ sắp thua đến nơi. Còn lại một người áo đen bịt mặt thì đấu với bọn Lạc Thiên ba người. Y giở ngay thế Trường Phong Vạn Lý ra, kiếm quang nhanh như điện nhằm vào hai đại hán áo vàng đâm luôn.
Hai người áo vàng không sao tránh kịp, đùi bên phải bị đâm trúng, cả hai cùng rú kêu hai tiếng, rồi ngã lăn ra đất, vừa rên rỉ vừa lăn lộn, người cứ co rúm dần. Một lát sau, cả hai chỉ còn lại hai đống nước máu thôi.
Trong tổng đàn đã lần lượt có mười mấy người áo vàng nữa xông ra quát tháo kêu như sấm động và đuổi theo hai người áo đen bịt mặt đang chạy thật nhanh.
Lúc ấy trong đấu trường chỉ còn lại Lạc Thiên và hai người áo vàng đang kịch chiến với một người áo đen bịt mặt thôi.
Người áo đen bịt mặt cười ha hả nói:
- Quân nối giáo cho giặc, tính mạng của các ngươi chỉ còn trong chốc lát thôi, lát nữa lão phu sẽ lấy tính mạng của các ngươi.
Nói xong y múa tít thanh kiếm gạt ba người lui sang một bên rồi tung mình nhảy lên cao chạy vào trong bóng tối đi mất.
Lạc Thiên với hai người áo vàng vội đuổi theo.
Người áo vàng gầy gò như que trúc mặt âm trầm bỗng cảm thấy Lạc Thiên chạy tới gần, y có tật giật mình nên rùng mình một cái rồi chạy tréo sang một bên mấy bước rồi mới ngừng chân không đuổi theo nữa. Ngờ đâu Lạc Thiên đã có ý định muốn giết chết y nên chàng vẫn theo y như hình với bóng.
Y biết nguy tai, giơ chưởng lên định tấn công, nhưng chỗ ngang lưng đã thấy lạnh buốt, y đã bị một lưỡi kiếm đâm thủng hông, chưa kịp kêu la đã ngã xuống chết luôn, hóa thành một đống nước máu liền.
Thì ra Lạc Thiên đã dùng thanh Huyết Độc Kiếm của Tố Lan tặng cho, và không cần nói rõ bọn người áo đen bịt mặt vừa rồi đều là thủ hạ của Hách Liên Yên Hầu hết.
Trong núi Đại Lượng có những tiếng quát tháo khắp mọi nơi do gió đưa tới, khiến ai nghe thấy cũng rùng rợn và bi đát khôn tả.
/52
|