*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Chèo thuyền một tiếng đồng hồ, đống thịt trong bụng Lâm Tiểu Bân cuối cùng cũng được tiêu hóa hết. Ngô Uyên nhìn đồng hồ rồi nói, “Cập bến đi, hết giờ rồi.”
Lúc này đã là năm giờ chiều, mặt trời đã thành một cái chấm nhỏ xíu.
Bốn người leo lên bờ, Ngô Uyên nhận một cuộc điện thoại, “Ngay tại quầy bán vé du thuyền ở Nam Hồ.”
“Có ai muốn tới đây ạ?” Cố Kỳ Nam hỏi.
Ngô Uyên nháy mắt với Lâm Tiểu Bân sau đó trả lời, “Không, anh đi ra lấy đồ. Mọi người tìm chỗ nào ngồi đợi tao một chút. À, nhớ mua một chai CC Lemon lạnh cho tao đấy!”
Ba người đi về phía trước chừng chục mét, mua thức uống tại máy bán nước tự động của công viên rồi tìm cái chòi nghỉ mát ngồi xuống.
Công viên Nam Hồ là nơi có lịch sử rất lâu đời, mấy năm gần đây mới được tu sửa lại một lần cho nên du thuyền và chòi nghỉ mát vẫn còn khá mới, cũng coi như sạch sẽ. Lâm Tiểu Bân nhận nhiệm vụ vừa bước vào đã đặt mông ngồi xuống.
Chòi nghỉ mát nằm cạnh một gốc si lớn, vừa vặn che khuất ánh mặt trời khiến cho bên trong mát mẻ vô cùng.
Sau vài phút, Lâm Tiểu Bân đột nhiên nghiêm túc nói, “Tiểu Nam Tử, anh đề nghị chú mày ngay lúc này, nhắm mắt lại.”
Cố Kỳ Nam vẻ mặt mông lung.
Không nghĩ tới Triển Minh cũng nói, “Nhắm lại đi, một chút thôi.”
Sau khi ngoan ngoãn nhắm mắt cậu liền nghe thấy lời nói nhảm của Lâm Tiểu Bân.
“Ố là la, mi sao lại thế này, anh kêu mi nhắm mắt mi lại đách nghe, anh Triển vừa mới lên tiếng mi lại nghe lời…”
Đột nhiên tiếng nói ngừng hẳn.
“Chúc Tiểu Nam Tử sinh nhật vui vẻ! Hồi nãy hát bằng Tiếng Trung rồi, giờ ca bằng Tiếng Anh nha!”
Cố Kỳ Nam mở to hai mắt thì thấy Ngô Uyên đang cầm một cái bánh sinh nhật, bên trên cắm hai cây nến tạo thành số 16. Lâm Tiểu Bân và Triển Minh đứng hai bên trái, phải của cậu, ba người bắt đầu hát bài ca sinh nhật bằng Anh Ngữ.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Bận rộn là thế nhưng Lâm Tiểu Bân vẫn muốn rút di động ra để quay video.
“Được rồi. Em ước nguyện đi.” Ngô Uyên đặt chiếc bánh lên trên cái bàn đá ở bên trong chòi nghỉ mát, “Ước xong nhớ thổi nến.”
Cố Kỳ Nam bất ngờ, cả người ngơ ngác nhưng vẫn nhanh chóng cầu nguyện sau đó thổi tắt nến.
Lâm Tiểu Bân than thở, “Mạ! Ban ngày ban mặt tự dưng cầm bánh sinh nhật rồi ca hát như khùng vậy bây!”
Triển Minh làm cái động tác kéo khóe miệng, “Câm mỏ lại!”
Lâm Tiểu Bân cúi chào, “Rõ!”
Cố Kỳ Nam xúc động nhìn bọn họ, cậu lúc này thật sự cảm động lắm luôn. Cậu đã từng cho rằng, mình chính là kẻ thất bại nhất thế gian, ngay cả một người bạn cũng chẳng có. Không chỉ bạn bè, thậm chí là bạn học, một người bạn học có thể đứng ra bảo vệ cho cậu cũng không. Nếu cậu làm người không thất bại vậy sao lại có nhiều người chán ghét cậu như thế?
Triển Minh thấy Cố Kỳ Nam rơm rớm nước mắt, tay chân cuống lên, “Đừng khóc.”
Lâm Tiểu Bân cũng kích động, “Mi mà khóc người qua đường lại nghĩ ba đứa to con tụi anh bắt nạt cừu con là mi đó! Mi có thấy nhân viên bảo vệ công viên ngồi dưới gốc cây si kia không? Anh sợ ổng báo cảnh sát đấy!”
Cố Kỳ Nam bị chọc nở nụ cười.
Ngô Uyên nói, “Cắt bánh đi, cắt cho thằng Bân miếng to chút, để nó nhét vô cái bản họng của nó!” Ngô Uyên đưa dao cắt bánh cho Cố Kỳ Nam.
Cậu không vội nhận lấy mà trước tiên lôi ra bọc khăn ướt trong túi phát cho mọi người, sau đó cẩn thận lau sạch tay mình hai lần rồi mới cầm lấy con dao.
Triển Minh đã thành thói quen, tự động lau sạch.
Thấy Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân sững sờ nhìn, cậu đành phải mở miệng, “Mau lau tay đi chứ!”
Lâm Tiểu Bân vừa lau vừa cảm thán, “Tiểu Nam Tử lịch sự ghê hông, biết giữ vệ sinh luôn nè, anh Triển thích bạn cùng bàn phải sạch sẽ như mi vậy đó.” Kế tiếp, hắn bắt đầu lải nhải về sự tích bạn cùng bàn trước đây của anh Triển ở dơ nên đã bị ảnh một quyền đánh cho bất tỉnh luôn, lại còn ném bay cái bàn của người ta.
Triển Minh, “… Đừng nói nữa.”
Cố Kỳ Nam trợn tròn mắt, “Thật hay giỡn vậy? Anh Triển cũng có lúc tức giận như vậy ạ?”
Lâm Tiểu Bân, “… Có phải chú mày hiểu sai về tính tình của anh Triển rồi không?”
Cố Kỳ Nam cầm nĩa xén một miếng bánh ngọt, rất tự nhiên trả lời, “Anh Triển dễ chịu lắm luôn!”
Ba người nhóm Triển Minh, “…”
Lâm Tiểu Bân, “Phục!”
Bốn người ăn sạch chiếc bánh Mousse xoài sáu lớp với lớp mứt xoài bên trên, thơm thơm béo ngậy. Mùi bơ ngọt ngào thấm đẫm hương vị sinh nhật hòa quyện với ánh trời chiều vàng ươm óng ả, tất cả cùng nhau khắc sâu vào trong trí nhớ của Cố Kỳ Nam.
Dọn dẹp xong hộp bánh và rác thải, bốn người hẹn nghỉ hè lại tiếp tục ra ngoài dạo chơi sau đó vẫy tay chào nhau, ai về nhà người nấy.
Triển Minh chở Cố Kỳ Nam tới ga tàu điện ngầm. Vừa mới rời khỏi công viên, di động của Triển Minh đã vang lên. Điện thoại của hắn là loại phổ thông giá rẻ, âm thanh bị rò rỉ nghiêm trọng. Mặc dù đã điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống nhưng đầu dây bên kia vẫn một mực rống to trong khi công viên ở đằng này lại quá mức im ắng, Cố Kỳ Nam nghe được không sót chữ nào.
“Chủ nhiệm của mày gọi điện tới hỏi tao là mày đã chạy đi đâu, có phải lại đi làm công rồi không? Vì làm thêm nên phải trốn học hả? Mày thiếu tiền đến thế cơ à? Nhà bọn tao bỏ đói mày hả?”
Triển Minh kéo điện thoại ra xa, khẽ nhíu mày. Hắn chưa kịp trả lời đầu bên kia lại tiếp tục oanh tạc, “Mày ở trường đã nói gì với thầy giáo? Lần trước ổng cứ luôn miệng hỏi tao tại sao mày lúc nào cũng đi làm thêm. Có ý gì đấy, tao bắt mày bỏ tiền à? Tao ép mày ra ngoài kiếm tiền sao?”
Cố Kỳ Nam bị một tràng câu hỏi khó chịu như thế dọa cho sợ ngây người.
Triển Minh lạnh lùng trả lời một câu, “Tôi không nói gì hết.”
Không nghĩ tới, đối phương càng thêm nổi giận.
“Không nói gì? Cái gì cũng không nói thế tại sao tất cả mọi người lại hỏi chuyện đi làm công của mày? Hàng xóm lầu trên lầu dưới ai cũng hỏi, giáo viên của mày hỏi, ngay cả chú vợ cũng gọi điện tới hỏi, giọng điệu cứ như tao ngược đãi mày vậy! Tao không muốn nói chuyện quá khó nghe nhưng bà nội mày để lại cho mày bao nhiêu tiền chỉ có mình mày rõ nhất!”
Triển Minh dừng bước, vẻ mặt không cảm xúc nay lại trở nên hung tợn hơn bao giờ hết.
Cố Kỳ Nam phát giác ra tâm tình của Triển Minh lúc này vô cùng tồi tệ.
“Để lại bao nhiêu không phải ông là người rõ nhất sao? Thẻ bị ông cầm đi, tiền cũng là ông rút.” Triển Minh nói.
Cố Kỳ Nam còn nghĩ là mình nghe lầm rồi.
“Lí nào bà nội của mày chỉ cho mày có một cái thẻ? Ai mà biết được? Một bà lão có cái gì cần tiêu xài đâu, tiền để dành lâu như vậy mà chỉ có hơn hai vạn (*)? Tao không tin! Em mày, chị mày còn không có, dựa vào đâu lại cho mỗi mình mày? Bà cụ đã qua đời tao cũng không muốn nhắc đến mấy thứ này. Mày đừng có đi ra ngoài nói năng bậy bạ cũng đừng có đi làm thêm để cho người khác chỉ trích lên trên đầu bọn tao!”
(*) Hai vạn: 20.000 RMB = 66.426.785,38 VNĐ (Tỷ giá ngày 23/4)
Triển Minh hỏi, “Nếu không đi làm công các người có trả phí đại học giúp tôi không?”
Đối phương gầm lên, “Mày học trường nào? Thành tích của mày có đậu nổi không mà đòi?”
Dứt lời liền cúp máy.
Triển Minh ở ven đường đứng thật lâu, lâu đến nỗi Cố Kỳ Nam nghi ngờ hắn đang khóc.
Thế nhưng không phải, Triển Minh không biểu lộ điều gì, chỉ sầm mặt xuống, tay vẫn cầm di động.
Cố Kỳ Nam sợ hãi, cậu vươn tay nắm lấy góc áo của Triển Minh, hắn vẫn không có phản ứng.
Cố Kỳ Nam khe khẽ gọi, “Anh Triển…”
Triển Minh hoàn hồn nhìn cậu, giống như lúc này mới sực tỉnh ra mình đang ở đâu, hắn nhìn điện thoại của mình, nhớ ra nó bị rỉ âm nghiêm trọng bèn cất tiếng hỏi, “Nghe được?”
Cố Kỳ Nam gật đầu sau lại nghĩ đây là chuyện riêng tư của anh Triển cho nên lại lắc đầu.
Triển Minh xoa xoa đầu của cậu rồi nói, “Đi thôi.”
Cố Kỳ Nam đi theo phía sau Triển Minh, cậu bước vài bước, níu chặt góc áo của hắn, nói, “Anh Triển, anh đến nhà em nha! Ở nhà cũ trước đây của em, chỗ đó hiện tại không ai ở, em sẽ nói với bố mẹ em, bọn họ nhất định đồng ý! Chỉ là cách trường học có hơi xa…”
Không phải hơi xa mà là quá xa, không có ga điện ngầm, phải đi xe bus.
Cố Kỳ Nam tiếng nói ngày càng nhỏ, đột nhiên cậu nghĩ tới một chuyện, lớn giọng nói, “Anh thuê phòng trọ ở gần trường đi, đừng sống với họ nữa, khinh người quá đáng!”
Triển Minh đột ngột ngồi xuống dựa vào bức tường trên vỉa hè, hai tay ôm lấy đầu, quỳ gối vùi đầu vào trong.
Cố Kỳ Nam hoảng sợ ngồi xổm dưới đất hỏi hắn, “Làm sao vậy? Anh Triển, anh không thoải mái ở đâu à?” Vừa hỏi vừa vươn tay sờ đầu và cái trán của hắn.
Triển Minh bắt lấy tay cậu kéo lên trên đầu của mình, sầu muộn nói, “Anh không sao, chỉ muốn bình tĩnh chút.”
“Bình tĩnh?” Cố Kỳ Nam khó hiểu.
“Nếu không bình tĩnh lại anh sợ mình sẽ lao ra phá hoại của công, thậm chí là đánh người!” Triển Minh buồn bực nói, đầu vẫn chôn giữa hai đầu gối.
Nhưng mà, Cố Kỳ Nam không cảm nhận được sự phẫn nộ của Triển Minh, cậu chỉ thấy được nồng đượm bi thương và nản lòng thoái chí. Tay của cậu vẫn đặt trên đầu hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Một lát sau hắn mới nói, “Em về nhà trước đi.”
“Không muốn.”
Triển Minh im lặng một lúc, đầu cũng không ngẩng lên, “Anh ngồi ở đây một lát là ổn thôi, em về đi.”
“Không muốn.”
“Hôm nay là ngày vui của em, đừng vì anh mà phá hỏng nó.” Triển Minh khuyên nhủ.
Cố Kỳ Nam chẳng hiểu tại sao, lòng mình lúc này vừa chua chát lại vừa ngọt ngào. Anh Triển giống như chú cún bự không có nơi nương tựa, ngồi xổm trên đường cái, chẳng có nhà để về. Lần đầu tiên trong đời Cố Kỳ Nam suy nghĩ nếu như mình có nhà thì tốt rồi, có thể dẫn ảnh về đó, tuy rằng EQ của cậu thấp nhưng cậu vẫn biết anh Triển khẳng định không muốn trở về căn nhà của người chú kia nữa.
“Tới nhà em ở hai ngày nhé.” Cuối cùng Cố Kỳ Nam nói.
Triển Minh không trả lời.
Cố Kỳ Nam nhẹ nhàng ôm lấy đầu của hắn, mặc kệ ánh mắt của người qua đường, cậu tựa cằm của mình đặt lên phía trên.
“Tóc của anh ngắn quá, đâm đau.” Cố Kỳ Nam rầm rì.
Điện thoại của cậu đổ chuông, cậu đành phải bắt máy. Mẹ của cậu hỏi cậu đi đâu, bà hối cậu về nhà, cậu nói sẽ về ngay rồi lập tức cúp máy.
Sáu giờ tối nhưng trời vẫn sáng choang, ngày hạ thường kéo rất dài.
Gió đêm thổi tung lá si khiến nó rơi xuống đầu Triển Minh, Cố Kỳ Nam nhặt lên chiếc lá, sờ sờ đầu của hắn.
Anh Triển vỗ đầu cậu rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu được sờ đầu của ảnh, dù sao ngày thường muốn sờ cũng sờ không tới.
“Nhọn quá đi.” Cố Kỳ Nam nói, “Hôm nay là sinh nhật em, anh đã nói sẽ nghe lời em. Theo em về nhà ở hai ngày nha, anh.”
Triển Minh để kệ cho cậu vò đầu mình, thì thào nói, “Người gọi là chú của anh.”
Cố Kỳ Nam có thể đoán được.
“Trước lúc bà nội lâm chung, bà để lại nhà cho chú, hi vọng ổng chăm sóc cho anh. Bà nội lén nói với anh, anh hãy còn nhỏ, nếu đưa nhà cho anh anh cũng không giữ được. Những năm qua bà nội nuôi anh, tiền hưu có bao nhiêu bà đều đổ vào người anh hết cho nên chị họ và em họ bà lo không nổi nữa. Trước khi mất, bà sợ cả nhà chú oán hận nên mới đem nhà cho bọn họ. Dù sao cũng chỉ là một ngôi nhà cũ, chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
Cố Kỳ Nam nghĩ thầm đây là lần đầu tiên anh Triển nói nhiều như thế. Nhưng mà cậu lại mong ảnh vẫn là một anh Triển ngầu lòi lạnh lùng chứ không phải là một anh Triển có nhiều tâm sự đến vậy.
“Bà nội lén cho anh một cái thẻ, bên trong có hai vạn năm nghìn tệ (1). Bà sợ chú của anh không đóng tiền học đại học cho anh nên mới bí mật để lại cho anh ít tiền. Bà nói với anh lên đại học nhớ phải ăn nhiều cơm, đừng tiết kiệm tiền.” Triển Minh có chút nghẹn ngào nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khôi phục lại giọng điệu thường ngày.
(1) 25.000 RMB = 82.932.977,65 VNĐ
“Sau đó thẻ bị thím phát hiện, chú của anh liền cầm theo hộ hẩu, lấy danh nghĩa là người giám hộ để rút ra. Nhưng mà bọn họ hoài nghi bà nội chừa lại cho anh không chi là một tấm thẻ.”
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng, “Sao lại như thế chứ…”
Triển Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ toàn là thất vọng, thất vọng tới cực điểm.
“Anh không tài nào hiểu nổi, mọi thứ đều thay đổi từ sau khi bà nội qua đời. Lúc anh hai tuổi thì bố mất, anh không có kí ức về ông ấy. Anh cũng chẳng biết mẹ anh ở đâu, bố mất bà liền bỏ đi không trở lại nữa. Bà nội và chú là người thân duy nhất của anh. Chú của anh trước kia không như vậy…”
Khi Triển Minh còn là một đứa nhỏ, chú của hắn thường xuyên mua cho hắn rất nhiều đồ chơi. Em họ có cái gì chú cũng sẽ mua cho hắn cái ấy, dịp lễ Tết thím sẽ mua quần áo mới cho hắn, thím ấy nói người già không biết lựa đồ cho con nít, đồ cứ để thím mua.
Nhưng mà khi ấy Triển Minh lại không biết, đồ chơi và quần áo chỉ tốn có vài đồng tiền. Nếu như không chạm tới lợi ích sâu nhất, tất cả mọi người đều có thể an ổn sống chung với nhau.
Đợi cho tới khi bà nội qua đời, gia đình chú liền bắt đầu tính toán. Bà nội sinh bệnh nằm viện chi phí ra sao, nhà cũ bán được bao nhiêu tiền, thêm một đứa như Triển Minh thì tốn bao nhiêu nữa, tài khoản còn lại mấy số. Lời oán hận mỗi lúc một nhiều. Tại sao tất cả tiền hưu của bà nội lại chỉ để lo cho một mình Triển Minh, hai đứa con của họ cũng là cháu của bà thế sao bà lại không quan tâm.
Mãi cho tới khi Phương Mỹ Tú phát hiện ra tấm thẻ, cảm xúc ngay lập tức bùng nổ đến đỉnh điểm. A Nhuệ và chị gái của nó không có lấy một đồng trong khi bà nội lại lén lút để lại tiền cho Triển Minh. Mụ gả cho Triển Quốc Cường mười mấy năm, chưa có một ngày được sống thoải mái. Bản thân mụ phải nuôi hai đứa con, bà nội lại không hỗ trợ, chỉ chăm lo cho mỗi thằng cháu trai Triển Minh. Phương Mỹ Tú nhịn bởi vì nó không cha không mẹ, mụ sao có thể so đo với nó? Nhưng mà hiện tại bà nội mất rồi, tài sản lại để cho Triển Minh, bắt bọn họ cung phụng cho nó ăn, cho nó mặc, cho nó đến trường, giờ ngay cả thẻ cũng cho nó luôn!
Đến ngay cả Triển Minh cũng thấy lời thím nói rất có đạo lí. Nhưng đến khi bọn họ rút tiền ra cầm ở trong tay lại hoài nghi hắn, không tin tưởng hắn, bắt hắn phải giao nốt số tiền còn lại.
“Tiểu Nam Tử, hôm nay là sinh nhật em, nghe xong những lời này em hãy quên nó đi, chớ để ảnh hưởng tới tâm tình.” Triển Minh chà xát mặt của chính mình rồi mới đứng dậy, “Anh đã không còn là anh hồi học lớp 10 nữa, khi đó anh tức lắm, đi khắp nơi đánh nhau chỉ để xả ra hết. Còn hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu, không có ai đáng để anh giận cả, bởi vì đấy chính là cuộc sống.”
“Anh chỉ có thể cam chịu, họ là người thân duy nhất còn lại của anh.” Triển Minh nhìn ánh đèn đường dần dần sáng lên rồi nói, “Anh phải về thôi.”
Bởi vì ngoại trừ nơi đó ra, hắn không còn chốn dung thân nào khác.
Triển Minh xoay người, đưa lưng về phía Cố Kỳ Nam, vẫy vẫy tay, vẫn là một anh Triển ngầu lòi khí phách như xưa.
Mà Cố Kỳ Nam lại có một loại kích động, cậu muốn vo anh Triển thành một người tí hon, giấu vào trong túi sách của chính mình, đem ảnh về nhà, thắp cho ảnh một cái đèn ấm áp, một chiếc giường êm ái, một gia đình hạnh phúc.
_______________
Thương thằng nhỏ lắm, người trong nhà có đôi khi lại chẳng bằng người dưng nước lã…
Bánh mousse xoài:
EDITOR: LAM
Chèo thuyền một tiếng đồng hồ, đống thịt trong bụng Lâm Tiểu Bân cuối cùng cũng được tiêu hóa hết. Ngô Uyên nhìn đồng hồ rồi nói, “Cập bến đi, hết giờ rồi.”
Lúc này đã là năm giờ chiều, mặt trời đã thành một cái chấm nhỏ xíu.
Bốn người leo lên bờ, Ngô Uyên nhận một cuộc điện thoại, “Ngay tại quầy bán vé du thuyền ở Nam Hồ.”
“Có ai muốn tới đây ạ?” Cố Kỳ Nam hỏi.
Ngô Uyên nháy mắt với Lâm Tiểu Bân sau đó trả lời, “Không, anh đi ra lấy đồ. Mọi người tìm chỗ nào ngồi đợi tao một chút. À, nhớ mua một chai CC Lemon lạnh cho tao đấy!”
Ba người đi về phía trước chừng chục mét, mua thức uống tại máy bán nước tự động của công viên rồi tìm cái chòi nghỉ mát ngồi xuống.
Công viên Nam Hồ là nơi có lịch sử rất lâu đời, mấy năm gần đây mới được tu sửa lại một lần cho nên du thuyền và chòi nghỉ mát vẫn còn khá mới, cũng coi như sạch sẽ. Lâm Tiểu Bân nhận nhiệm vụ vừa bước vào đã đặt mông ngồi xuống.
Chòi nghỉ mát nằm cạnh một gốc si lớn, vừa vặn che khuất ánh mặt trời khiến cho bên trong mát mẻ vô cùng.
Sau vài phút, Lâm Tiểu Bân đột nhiên nghiêm túc nói, “Tiểu Nam Tử, anh đề nghị chú mày ngay lúc này, nhắm mắt lại.”
Cố Kỳ Nam vẻ mặt mông lung.
Không nghĩ tới Triển Minh cũng nói, “Nhắm lại đi, một chút thôi.”
Sau khi ngoan ngoãn nhắm mắt cậu liền nghe thấy lời nói nhảm của Lâm Tiểu Bân.
“Ố là la, mi sao lại thế này, anh kêu mi nhắm mắt mi lại đách nghe, anh Triển vừa mới lên tiếng mi lại nghe lời…”
Đột nhiên tiếng nói ngừng hẳn.
“Chúc Tiểu Nam Tử sinh nhật vui vẻ! Hồi nãy hát bằng Tiếng Trung rồi, giờ ca bằng Tiếng Anh nha!”
Cố Kỳ Nam mở to hai mắt thì thấy Ngô Uyên đang cầm một cái bánh sinh nhật, bên trên cắm hai cây nến tạo thành số 16. Lâm Tiểu Bân và Triển Minh đứng hai bên trái, phải của cậu, ba người bắt đầu hát bài ca sinh nhật bằng Anh Ngữ.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Bận rộn là thế nhưng Lâm Tiểu Bân vẫn muốn rút di động ra để quay video.
“Được rồi. Em ước nguyện đi.” Ngô Uyên đặt chiếc bánh lên trên cái bàn đá ở bên trong chòi nghỉ mát, “Ước xong nhớ thổi nến.”
Cố Kỳ Nam bất ngờ, cả người ngơ ngác nhưng vẫn nhanh chóng cầu nguyện sau đó thổi tắt nến.
Lâm Tiểu Bân than thở, “Mạ! Ban ngày ban mặt tự dưng cầm bánh sinh nhật rồi ca hát như khùng vậy bây!”
Triển Minh làm cái động tác kéo khóe miệng, “Câm mỏ lại!”
Lâm Tiểu Bân cúi chào, “Rõ!”
Cố Kỳ Nam xúc động nhìn bọn họ, cậu lúc này thật sự cảm động lắm luôn. Cậu đã từng cho rằng, mình chính là kẻ thất bại nhất thế gian, ngay cả một người bạn cũng chẳng có. Không chỉ bạn bè, thậm chí là bạn học, một người bạn học có thể đứng ra bảo vệ cho cậu cũng không. Nếu cậu làm người không thất bại vậy sao lại có nhiều người chán ghét cậu như thế?
Triển Minh thấy Cố Kỳ Nam rơm rớm nước mắt, tay chân cuống lên, “Đừng khóc.”
Lâm Tiểu Bân cũng kích động, “Mi mà khóc người qua đường lại nghĩ ba đứa to con tụi anh bắt nạt cừu con là mi đó! Mi có thấy nhân viên bảo vệ công viên ngồi dưới gốc cây si kia không? Anh sợ ổng báo cảnh sát đấy!”
Cố Kỳ Nam bị chọc nở nụ cười.
Ngô Uyên nói, “Cắt bánh đi, cắt cho thằng Bân miếng to chút, để nó nhét vô cái bản họng của nó!” Ngô Uyên đưa dao cắt bánh cho Cố Kỳ Nam.
Cậu không vội nhận lấy mà trước tiên lôi ra bọc khăn ướt trong túi phát cho mọi người, sau đó cẩn thận lau sạch tay mình hai lần rồi mới cầm lấy con dao.
Triển Minh đã thành thói quen, tự động lau sạch.
Thấy Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân sững sờ nhìn, cậu đành phải mở miệng, “Mau lau tay đi chứ!”
Lâm Tiểu Bân vừa lau vừa cảm thán, “Tiểu Nam Tử lịch sự ghê hông, biết giữ vệ sinh luôn nè, anh Triển thích bạn cùng bàn phải sạch sẽ như mi vậy đó.” Kế tiếp, hắn bắt đầu lải nhải về sự tích bạn cùng bàn trước đây của anh Triển ở dơ nên đã bị ảnh một quyền đánh cho bất tỉnh luôn, lại còn ném bay cái bàn của người ta.
Triển Minh, “… Đừng nói nữa.”
Cố Kỳ Nam trợn tròn mắt, “Thật hay giỡn vậy? Anh Triển cũng có lúc tức giận như vậy ạ?”
Lâm Tiểu Bân, “… Có phải chú mày hiểu sai về tính tình của anh Triển rồi không?”
Cố Kỳ Nam cầm nĩa xén một miếng bánh ngọt, rất tự nhiên trả lời, “Anh Triển dễ chịu lắm luôn!”
Ba người nhóm Triển Minh, “…”
Lâm Tiểu Bân, “Phục!”
Bốn người ăn sạch chiếc bánh Mousse xoài sáu lớp với lớp mứt xoài bên trên, thơm thơm béo ngậy. Mùi bơ ngọt ngào thấm đẫm hương vị sinh nhật hòa quyện với ánh trời chiều vàng ươm óng ả, tất cả cùng nhau khắc sâu vào trong trí nhớ của Cố Kỳ Nam.
Dọn dẹp xong hộp bánh và rác thải, bốn người hẹn nghỉ hè lại tiếp tục ra ngoài dạo chơi sau đó vẫy tay chào nhau, ai về nhà người nấy.
Triển Minh chở Cố Kỳ Nam tới ga tàu điện ngầm. Vừa mới rời khỏi công viên, di động của Triển Minh đã vang lên. Điện thoại của hắn là loại phổ thông giá rẻ, âm thanh bị rò rỉ nghiêm trọng. Mặc dù đã điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống nhưng đầu dây bên kia vẫn một mực rống to trong khi công viên ở đằng này lại quá mức im ắng, Cố Kỳ Nam nghe được không sót chữ nào.
“Chủ nhiệm của mày gọi điện tới hỏi tao là mày đã chạy đi đâu, có phải lại đi làm công rồi không? Vì làm thêm nên phải trốn học hả? Mày thiếu tiền đến thế cơ à? Nhà bọn tao bỏ đói mày hả?”
Triển Minh kéo điện thoại ra xa, khẽ nhíu mày. Hắn chưa kịp trả lời đầu bên kia lại tiếp tục oanh tạc, “Mày ở trường đã nói gì với thầy giáo? Lần trước ổng cứ luôn miệng hỏi tao tại sao mày lúc nào cũng đi làm thêm. Có ý gì đấy, tao bắt mày bỏ tiền à? Tao ép mày ra ngoài kiếm tiền sao?”
Cố Kỳ Nam bị một tràng câu hỏi khó chịu như thế dọa cho sợ ngây người.
Triển Minh lạnh lùng trả lời một câu, “Tôi không nói gì hết.”
Không nghĩ tới, đối phương càng thêm nổi giận.
“Không nói gì? Cái gì cũng không nói thế tại sao tất cả mọi người lại hỏi chuyện đi làm công của mày? Hàng xóm lầu trên lầu dưới ai cũng hỏi, giáo viên của mày hỏi, ngay cả chú vợ cũng gọi điện tới hỏi, giọng điệu cứ như tao ngược đãi mày vậy! Tao không muốn nói chuyện quá khó nghe nhưng bà nội mày để lại cho mày bao nhiêu tiền chỉ có mình mày rõ nhất!”
Triển Minh dừng bước, vẻ mặt không cảm xúc nay lại trở nên hung tợn hơn bao giờ hết.
Cố Kỳ Nam phát giác ra tâm tình của Triển Minh lúc này vô cùng tồi tệ.
“Để lại bao nhiêu không phải ông là người rõ nhất sao? Thẻ bị ông cầm đi, tiền cũng là ông rút.” Triển Minh nói.
Cố Kỳ Nam còn nghĩ là mình nghe lầm rồi.
“Lí nào bà nội của mày chỉ cho mày có một cái thẻ? Ai mà biết được? Một bà lão có cái gì cần tiêu xài đâu, tiền để dành lâu như vậy mà chỉ có hơn hai vạn (*)? Tao không tin! Em mày, chị mày còn không có, dựa vào đâu lại cho mỗi mình mày? Bà cụ đã qua đời tao cũng không muốn nhắc đến mấy thứ này. Mày đừng có đi ra ngoài nói năng bậy bạ cũng đừng có đi làm thêm để cho người khác chỉ trích lên trên đầu bọn tao!”
(*) Hai vạn: 20.000 RMB = 66.426.785,38 VNĐ (Tỷ giá ngày 23/4)
Triển Minh hỏi, “Nếu không đi làm công các người có trả phí đại học giúp tôi không?”
Đối phương gầm lên, “Mày học trường nào? Thành tích của mày có đậu nổi không mà đòi?”
Dứt lời liền cúp máy.
Triển Minh ở ven đường đứng thật lâu, lâu đến nỗi Cố Kỳ Nam nghi ngờ hắn đang khóc.
Thế nhưng không phải, Triển Minh không biểu lộ điều gì, chỉ sầm mặt xuống, tay vẫn cầm di động.
Cố Kỳ Nam sợ hãi, cậu vươn tay nắm lấy góc áo của Triển Minh, hắn vẫn không có phản ứng.
Cố Kỳ Nam khe khẽ gọi, “Anh Triển…”
Triển Minh hoàn hồn nhìn cậu, giống như lúc này mới sực tỉnh ra mình đang ở đâu, hắn nhìn điện thoại của mình, nhớ ra nó bị rỉ âm nghiêm trọng bèn cất tiếng hỏi, “Nghe được?”
Cố Kỳ Nam gật đầu sau lại nghĩ đây là chuyện riêng tư của anh Triển cho nên lại lắc đầu.
Triển Minh xoa xoa đầu của cậu rồi nói, “Đi thôi.”
Cố Kỳ Nam đi theo phía sau Triển Minh, cậu bước vài bước, níu chặt góc áo của hắn, nói, “Anh Triển, anh đến nhà em nha! Ở nhà cũ trước đây của em, chỗ đó hiện tại không ai ở, em sẽ nói với bố mẹ em, bọn họ nhất định đồng ý! Chỉ là cách trường học có hơi xa…”
Không phải hơi xa mà là quá xa, không có ga điện ngầm, phải đi xe bus.
Cố Kỳ Nam tiếng nói ngày càng nhỏ, đột nhiên cậu nghĩ tới một chuyện, lớn giọng nói, “Anh thuê phòng trọ ở gần trường đi, đừng sống với họ nữa, khinh người quá đáng!”
Triển Minh đột ngột ngồi xuống dựa vào bức tường trên vỉa hè, hai tay ôm lấy đầu, quỳ gối vùi đầu vào trong.
Cố Kỳ Nam hoảng sợ ngồi xổm dưới đất hỏi hắn, “Làm sao vậy? Anh Triển, anh không thoải mái ở đâu à?” Vừa hỏi vừa vươn tay sờ đầu và cái trán của hắn.
Triển Minh bắt lấy tay cậu kéo lên trên đầu của mình, sầu muộn nói, “Anh không sao, chỉ muốn bình tĩnh chút.”
“Bình tĩnh?” Cố Kỳ Nam khó hiểu.
“Nếu không bình tĩnh lại anh sợ mình sẽ lao ra phá hoại của công, thậm chí là đánh người!” Triển Minh buồn bực nói, đầu vẫn chôn giữa hai đầu gối.
Nhưng mà, Cố Kỳ Nam không cảm nhận được sự phẫn nộ của Triển Minh, cậu chỉ thấy được nồng đượm bi thương và nản lòng thoái chí. Tay của cậu vẫn đặt trên đầu hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Một lát sau hắn mới nói, “Em về nhà trước đi.”
“Không muốn.”
Triển Minh im lặng một lúc, đầu cũng không ngẩng lên, “Anh ngồi ở đây một lát là ổn thôi, em về đi.”
“Không muốn.”
“Hôm nay là ngày vui của em, đừng vì anh mà phá hỏng nó.” Triển Minh khuyên nhủ.
Cố Kỳ Nam chẳng hiểu tại sao, lòng mình lúc này vừa chua chát lại vừa ngọt ngào. Anh Triển giống như chú cún bự không có nơi nương tựa, ngồi xổm trên đường cái, chẳng có nhà để về. Lần đầu tiên trong đời Cố Kỳ Nam suy nghĩ nếu như mình có nhà thì tốt rồi, có thể dẫn ảnh về đó, tuy rằng EQ của cậu thấp nhưng cậu vẫn biết anh Triển khẳng định không muốn trở về căn nhà của người chú kia nữa.
“Tới nhà em ở hai ngày nhé.” Cuối cùng Cố Kỳ Nam nói.
Triển Minh không trả lời.
Cố Kỳ Nam nhẹ nhàng ôm lấy đầu của hắn, mặc kệ ánh mắt của người qua đường, cậu tựa cằm của mình đặt lên phía trên.
“Tóc của anh ngắn quá, đâm đau.” Cố Kỳ Nam rầm rì.
Điện thoại của cậu đổ chuông, cậu đành phải bắt máy. Mẹ của cậu hỏi cậu đi đâu, bà hối cậu về nhà, cậu nói sẽ về ngay rồi lập tức cúp máy.
Sáu giờ tối nhưng trời vẫn sáng choang, ngày hạ thường kéo rất dài.
Gió đêm thổi tung lá si khiến nó rơi xuống đầu Triển Minh, Cố Kỳ Nam nhặt lên chiếc lá, sờ sờ đầu của hắn.
Anh Triển vỗ đầu cậu rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu được sờ đầu của ảnh, dù sao ngày thường muốn sờ cũng sờ không tới.
“Nhọn quá đi.” Cố Kỳ Nam nói, “Hôm nay là sinh nhật em, anh đã nói sẽ nghe lời em. Theo em về nhà ở hai ngày nha, anh.”
Triển Minh để kệ cho cậu vò đầu mình, thì thào nói, “Người gọi là chú của anh.”
Cố Kỳ Nam có thể đoán được.
“Trước lúc bà nội lâm chung, bà để lại nhà cho chú, hi vọng ổng chăm sóc cho anh. Bà nội lén nói với anh, anh hãy còn nhỏ, nếu đưa nhà cho anh anh cũng không giữ được. Những năm qua bà nội nuôi anh, tiền hưu có bao nhiêu bà đều đổ vào người anh hết cho nên chị họ và em họ bà lo không nổi nữa. Trước khi mất, bà sợ cả nhà chú oán hận nên mới đem nhà cho bọn họ. Dù sao cũng chỉ là một ngôi nhà cũ, chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
Cố Kỳ Nam nghĩ thầm đây là lần đầu tiên anh Triển nói nhiều như thế. Nhưng mà cậu lại mong ảnh vẫn là một anh Triển ngầu lòi lạnh lùng chứ không phải là một anh Triển có nhiều tâm sự đến vậy.
“Bà nội lén cho anh một cái thẻ, bên trong có hai vạn năm nghìn tệ (1). Bà sợ chú của anh không đóng tiền học đại học cho anh nên mới bí mật để lại cho anh ít tiền. Bà nói với anh lên đại học nhớ phải ăn nhiều cơm, đừng tiết kiệm tiền.” Triển Minh có chút nghẹn ngào nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khôi phục lại giọng điệu thường ngày.
(1) 25.000 RMB = 82.932.977,65 VNĐ
“Sau đó thẻ bị thím phát hiện, chú của anh liền cầm theo hộ hẩu, lấy danh nghĩa là người giám hộ để rút ra. Nhưng mà bọn họ hoài nghi bà nội chừa lại cho anh không chi là một tấm thẻ.”
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng, “Sao lại như thế chứ…”
Triển Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ toàn là thất vọng, thất vọng tới cực điểm.
“Anh không tài nào hiểu nổi, mọi thứ đều thay đổi từ sau khi bà nội qua đời. Lúc anh hai tuổi thì bố mất, anh không có kí ức về ông ấy. Anh cũng chẳng biết mẹ anh ở đâu, bố mất bà liền bỏ đi không trở lại nữa. Bà nội và chú là người thân duy nhất của anh. Chú của anh trước kia không như vậy…”
Khi Triển Minh còn là một đứa nhỏ, chú của hắn thường xuyên mua cho hắn rất nhiều đồ chơi. Em họ có cái gì chú cũng sẽ mua cho hắn cái ấy, dịp lễ Tết thím sẽ mua quần áo mới cho hắn, thím ấy nói người già không biết lựa đồ cho con nít, đồ cứ để thím mua.
Nhưng mà khi ấy Triển Minh lại không biết, đồ chơi và quần áo chỉ tốn có vài đồng tiền. Nếu như không chạm tới lợi ích sâu nhất, tất cả mọi người đều có thể an ổn sống chung với nhau.
Đợi cho tới khi bà nội qua đời, gia đình chú liền bắt đầu tính toán. Bà nội sinh bệnh nằm viện chi phí ra sao, nhà cũ bán được bao nhiêu tiền, thêm một đứa như Triển Minh thì tốn bao nhiêu nữa, tài khoản còn lại mấy số. Lời oán hận mỗi lúc một nhiều. Tại sao tất cả tiền hưu của bà nội lại chỉ để lo cho một mình Triển Minh, hai đứa con của họ cũng là cháu của bà thế sao bà lại không quan tâm.
Mãi cho tới khi Phương Mỹ Tú phát hiện ra tấm thẻ, cảm xúc ngay lập tức bùng nổ đến đỉnh điểm. A Nhuệ và chị gái của nó không có lấy một đồng trong khi bà nội lại lén lút để lại tiền cho Triển Minh. Mụ gả cho Triển Quốc Cường mười mấy năm, chưa có một ngày được sống thoải mái. Bản thân mụ phải nuôi hai đứa con, bà nội lại không hỗ trợ, chỉ chăm lo cho mỗi thằng cháu trai Triển Minh. Phương Mỹ Tú nhịn bởi vì nó không cha không mẹ, mụ sao có thể so đo với nó? Nhưng mà hiện tại bà nội mất rồi, tài sản lại để cho Triển Minh, bắt bọn họ cung phụng cho nó ăn, cho nó mặc, cho nó đến trường, giờ ngay cả thẻ cũng cho nó luôn!
Đến ngay cả Triển Minh cũng thấy lời thím nói rất có đạo lí. Nhưng đến khi bọn họ rút tiền ra cầm ở trong tay lại hoài nghi hắn, không tin tưởng hắn, bắt hắn phải giao nốt số tiền còn lại.
“Tiểu Nam Tử, hôm nay là sinh nhật em, nghe xong những lời này em hãy quên nó đi, chớ để ảnh hưởng tới tâm tình.” Triển Minh chà xát mặt của chính mình rồi mới đứng dậy, “Anh đã không còn là anh hồi học lớp 10 nữa, khi đó anh tức lắm, đi khắp nơi đánh nhau chỉ để xả ra hết. Còn hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu, không có ai đáng để anh giận cả, bởi vì đấy chính là cuộc sống.”
“Anh chỉ có thể cam chịu, họ là người thân duy nhất còn lại của anh.” Triển Minh nhìn ánh đèn đường dần dần sáng lên rồi nói, “Anh phải về thôi.”
Bởi vì ngoại trừ nơi đó ra, hắn không còn chốn dung thân nào khác.
Triển Minh xoay người, đưa lưng về phía Cố Kỳ Nam, vẫy vẫy tay, vẫn là một anh Triển ngầu lòi khí phách như xưa.
Mà Cố Kỳ Nam lại có một loại kích động, cậu muốn vo anh Triển thành một người tí hon, giấu vào trong túi sách của chính mình, đem ảnh về nhà, thắp cho ảnh một cái đèn ấm áp, một chiếc giường êm ái, một gia đình hạnh phúc.
_______________
Thương thằng nhỏ lắm, người trong nhà có đôi khi lại chẳng bằng người dưng nước lã…
Bánh mousse xoài:
/67
|