Khiết nhi gần như tuyệt vọng mở mắt ra, nhìn lên điêu khắc trên trần nhà làm từ đá thạch cao, ngang qua giấy dán tường hình hoa lửa sặc sỡ, lần thứ một nghìn lẻ một cô tự nói với chính mình rằng đây không phải là sự thật...
"Tiểu thư, cô phải ăn một chút gì đó, nếu không cô sẽ không chống đỡ được." Người hầu gái gõ cửa đi vào, trên cái khay trong tay cô ta là một chén canh bơ thơm lừng nóng hổi, mùi thơm nhanh chóng tràn ngập mũi cô, bởi vì đói khát mà khứu giác trở nên cực kỳ nhạy cảm.
"Tôi không ăn, cô dẹp đi." Khiết nhi nhắm mắt, vẫn như cũ nằm ở trên giường, mờ mịt nhìn trần nhà.
Cái tên Simon lật lọng khốn kiếp! Từ sau khi phát hiện ra hạt mầm và thân củ cây uất kim hương trên người cô, còn có cái đồng hồ cổ chết tiệt kia, làm cho cô bị hoài nghi và bị đưa vào một ngôi biệt thự tại trung tâm chợ ở Luân Đôn.
Hắn tựa như đã phát hiện ra một món đồ chơi thú vị - à không, từ trong xương tủy, hắn đã là một thương nhân lãnh huyết vô tình, thích ăn tươi nuốt sống người khác, cô đối với hắn mà nói, chỉ là một công cụ có thể làm tăng doanh thu.
Hắn cho rằng cô là dị nhân trồng hoa đến từ phương Đông, nên trên người mới có nhiều hạt mầm cùng thân củ cây uất kim hương, thậm chí hắn còn cầm đi của cô cây uất kim hương màu đen đã khô héo một nửa.
"Nghe nói, cô đang tuyệt thực để chống đối?" Thân ảnh cao ngất đang vận trang phục cưỡi ngựa của Simon xuất hiện tại cửa gian phòng, trên người mang theo hơi thở rừng rậm hoang dã.
"ANH!" Khiết nhi chống hai tay, nhanh chóng từ trên giường bắn người lên, giống như một chú dê nhỏ đang bị dồn vào tuyệt cảnh hướng về phía hắn bùng nổ."Anh là một kẻ lừa đảo tồi tệ! Nói để tôi rời đi! Anh nói không giữ lời!"
Simon nhếch khóe môi, nhưng không phải là mỉm cười, mà chứa đựng sự tự phụ mà cô không thể nói rõ.
Cô rõ ràng là đang đói bụng đến váng đầu hoa mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi bắt gặp đôi mắt màu lam của hắn mà dạ dày đang phát đau vì đói bụng lại bắt đầu co rút, nhịp tim cũng gia tăng mạnh hơn một cách kỳ lạ.
Chao ôi! Người đàn ông này tựa như ma quỷ đẹp mê người, cô tin rằng, toàn thế giới phụ nữ đều nguyện ý dùng linh hồn để đổi lấy tình yêu của anh ta. Nếu anh ta chấp nhận.
Trong khoảng thời gian này, cô đã biết đại khái tình huống của Luân Đôn - Chủ yếu về sự phân bố thế lực của các quý tôc.
Mặc dù là thân đang ở một vùng quê nước Anh, hơn nửa đời người chưa từng tới đây, chưa thấy qua cầu Luân Đôn, cũng chưa từng đứng bên cạnh bờ sông Thames nhìn những nông dân, công dân của đất nước này có hình dáng như thế nào, dù có quê mùa đến mức nào thì ai cũng tuyệt đối sẽ nghe đến cái danh hai đại gia tộc của Charlemagne cùng Hoult.
Đây là hai đại gia tộc giàu nhất nước Anh, có quan hệ hặt chẽ với thành viên hoàng thất, lại có truyền thống thừa hưởng tước vị cha truyền con nối, có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng, liên quan đến tình yêu của người thừa kế của hai đại gia tộc, hoặc những câu chuyện về việc hai gia tộc là kẻ thù truyền kiếp tranh đấu nhau, không khỏi trở thành vấn đề bàn tán, chuyện phiếm sau bữa cơm của mọi người.
Tất cả đều biết, Worth-nNgười thừa kế gia tộc Hoult và Simon- người thừa kế gia tộc Charlemagne đều bằng tuổi nhau, cao lớn điển trai, nghiễm nhiên là hai vị công tước trẻ tuổi được chú ý nhất trong giới thượng lưu ở Luân Đôn.
Worth. Hoult trời sanh tính tình phong nhã lãng mạn, rất đươc nhiều người kính yêu, nhất là những cô gái trẻ chưa lập gia đình đều vì anh mà khuynh đảo.
Simon cũng đẹp trai không thua kém Worth, nhưng các phái nữ lại vừa thương vừa sợ anh, đơn giản là tính tình của anh hay bất thường, không quan tâm đến những lễ nghi phiền phức của giới quý tộc, cũng không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình.
Anh ta đầu tư vào quán rượu, nhà chứa, thậm chí là sòng bạc, có qua lại với đủ loại hạng người, hơn phân nửa quán rượu lớn ở Luân Đôn đều thuộc về anh, những tên lưu manh giang hồ khi thấy anh đều phải cúi đầu xưng thần.
Tác phong làm việc tàn nhẫn, tâm tư thâm trầm, đối với người mạo phạm anh đều trừng trị không chút lưu tình. Không thể nghi ngờ, Simon là nhân vật nguy hiểm nhất trong giới thượng lưu, làm người ta nghe danh đều khiếp đảm.
Đối mặt với tên công tước có tiếng xấu ác ôn này, Khiết nhi biết mình không có phần thắng. Cô chỉ muốn rời đi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đã khiến hắn ta giam lỏng cô.
"Sự thành tín chỉ được sử dụng khi nói đến chuyện làm ăn, giữa tôi và cô, có làm ăn hoặc làm bất kỳ giao dịch nào đáng nói sao?" Simon không chút nhúc nhích nhìn cô, miệng lãnh khốc gần như tàn nhẫn.
"Tại sao anh không thả tôi đi?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý lưu lại làm việc cho tôi, tôi sẽ trả tiếp tục tự do cho cô." Hắn nhướng đôi mi màu nâu, gợi cảm làm người ta sôi giận.
Ngày ấy hắn chất vấn cô, tại sao lại có được cây uất kim hương màu đen, vẻ mặt cô lại mang nét không hiểu giá trị của nó đối với hắn, đó là do cô trồng, thân củ cùng hạt mầm trong gói đều là của cô.
Ngay lập tức Simon liền hạ quyết tâm, sẽ không để cho cô rời đi. Một người có hiểu biết về cách trồng ra giống cây uất kim hương độc đáo này, giá trị cao hơn so với một túi vàng ròng, hắn cần cô gái này lưu lại làm việc cho hắn.
"Tôi không muốn." Tiếng nói ngọt ngào của cô lúc này lại hơi run run, nếu cô muốn cự tuyệt một người đàn ông như vậy, nhất định cần phải có rất nhiều dũng khí.
Mấy đêm nay, cô cứ nhìn chiếc đồng hồ cổ bằng bạc, vuốt ngón tay lên hoa văn và chữ viết tắt được khắc trên đó, cô có thể cảm giác được có một lực hút muốn cô lưu lại nơi này cạnh bên Simon.
Cô tin rằng việc hai người gặp nhau không phải là sự ngẫu nhiên, cô sợ hãi lực hút này, cũng sợ hãi bản thân thực sự sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này, cho nên cô mới liều mình kháng cự.
Cô không nên vì bị uy hiếp, bị mê hoặc mà gật đầu lưu lại. Có một cỗ cảm giác kỳ dị làm cho cô run sợ, trực giác phái nữ nói cho cô biết, cô rất có thể sẽ bị tỏn thương bởi người đàn ông lãnh khố nàyc, hoặc là... Làm mất cái gì.
Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào cô, tựa như dã thú đang săn con mồi, thân hình cao to cùa Simon đột nhiên di chuyển, bắt đầu xâm nhập khoảng cách an toàn do cô cố ý tạo ra.
"Anh muốn làm cái gì?" Cô nuốt nước miếng, yết hầu mảnh khảnh vì vậy mà chuyển động nhẹ. Đang lúc hắn hết sức chăm chú nhìn mình, toàn thân cô đều cảm thấy rung động, một điểm nhạy cảm trong cơ thể tựa hồ bị đốt cháy.
Simon mím môi không nói, chỉ đi về phía trước.
Cô từng bước lui về sau, vòng qua bốn trụ giường gỗ lớn được khắc hoa đào, thẳng đến khi phía sau không còn đường lui, đứng trước mặt tường trong cùng, thân cô cứng ngắc đầy vẻ đề phòng.
Lúc này cô như con mồi bị dồn vào góc tường, chỉ có thể đứng nhìn dã thú xinh đẹp tiến lại gần, một tay chống lên mặt tường, một tay nâng người của cô lên.
Xúc cảm như chạm vào tơ lụa tinh tế làm nội tâm Simon kinh ngạc. Da thịt của phụ nữ Đông Phương tại sao lại mềm mại như thế, hai gò má cô đỏ ửng, làn da sáng bóng tựa như cánh hoa mềm mịn.
Đôi mắt đen láy long lanh ẩn chứa ánh nước, bên trong là vẻ sỡ hãi không xa lạ gì đối với hắn.
Cũng không kém cô, rất nhiều người đều sợ hãi hắn, nhưng...
Trong ngực tự nhiên căng thẳng, Simon vốn chỉ nghĩ đến việc cảnh cáo cô, cho cô một chút giáo huấn, nhưng tại phút giây này, lại phát hiện da thịt cô gái người Đông Phương này so với những người phụ nữ anh từng chạm qua mềm mại, mịn màng hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên gặp cô, Simon đã bị mái tóc đen thần bí kia hấp dẫn. Ngay tại giờ khắc này, ngũ quan đoan trang, tinh xảo như được khắc họa trên gương mặt hình trứng, hai hàng lông mi đen dày giống như cánh bướm run rẩy.
Tuy không phải là khuynh thành tuyệt thế, nhưng cô lại một một nét đẹp tinh tế độc đáo đặc biệt mà chỉ riêng phụ nữ Đông Phương mới có, lại gợi lên dục vọng của đàn ông phương Tây. Bao gồm hắn.
Yết hầu chuyển động từng chút, giống như đang khát, Simon không quản được bộ phận kia trong cơ thể, bế cô lên, đem môi áp sát vào.
Khiết nhi không nhúc nhích, hai vai rụt lại, biết rõ nên né tránh, đôi môi ướt át lại run rẩy ngẩng lên, giống như khát vọng đón nhận nụ hôn bất ngờ.
Sau màn mở đầu như thế, đôi môi hai người hoàn toàn hòa quyện vào nhau, Simon thở mạnh một hơi, đột nhiên lui người ra.
Tếng thở dốc của đôi nam nữ quanh quẩn ở bên trong phòng. Hai người đứng nhìn nhau, ngực đập phập phồng lên xuống, vì thiếu không khí nên dùng sức hô hấp.
Khiết nhi cho là mình đã tránh được một kiếp, thân thể căng thẳng vừa mềm nhũn, ngực Simon đột nhiên áp đến, đè ép bộ ngực mềm mại của cô, như đóng đinh cô vào tường.
"Không..." Cô thở gấp, phát ra tiếng hô nhỏ, đôi tay bị hắn khóa chặt ở hai bên mặt, bởi vì tuyệt thực, nên cô hoàn toàn không có sức chống cự.
"Cô không rõ mình đang giao tiếp cùng ai." Hắn rũ đôi mắt màu lam xuống, tiếng hừ lạnh, trầm thấp mạnh mẽ thoát ra ngoài cổ họng khi cô ma sát vào người.
"Tôi biết... Anh là vị công tước ác danh nổi tiếng tại Luân Đôn- Simon. Charlemagne." Thân thể của cô phát run, trái tim bên dưới bộ ngực mềm mại đập loạn nhịp, làm cô cảm thấy sợ, vì hành động xâm chiếm của hắn, và nhất là sự rung động của phái nữ trong cơ thể cô rất chân thật.
Sự tà ác lại mang theo gợi cảm, thân hình nam tính, tráng kiện tỏa ra hương rừng nhẹ nhàng khoan khoái, tất cả hắn đều có, hữu hình, vô hình, tất cả đều bao quanh cô.
"Chỉ sợ cô không rõ, khi ta muốn một người thần phục, thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì."
Hắn duyên dáng nhếch môi, thành một đường cong tà ác lại khêu gợi, trong giây phút ngắn ngủi làm cô choáng váng, bên tai chỉ nghe tiếng tim mình thùng thùng mạnh mẽ vang lên tiếng đập.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào người cô, cô thấy đôi mắt màu lam của hắn chớp động, ánh sang trong mắt vụt tắt.
Rồi sau đó, hắn hung hăng hôn cô.
Nụ hôn này giống ngọn lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ, đem tế bào toàn thân thiêu đốt.
Simon vẫn cho rằng, phương thức tốt nhất đề giáo huấn phụ nữ, chính là làm cho cô ta câm miệng, tốt hơn nữa là nghe lệnh làm việc, biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất là che môi cô ta lại.
Vốn chỉ là răn dạy, không có cảm tình, nhưng khi hắn đem lưỡi thăm dò vào khoang miệng mềm mại, cuốn vòng lấy lưỡi của cô, nếm được điềm hương mùi vị thơm ngon, răn dạy liền biến đi.
Tựa như hai thỏi nam châm, trong thời gian ngắn điên cuồng khát vọng đụng chạm lẫn nhau, cùng nhau hợp thành một thể.
Nụ hôn này, mang lại cảm giác kinh người cho bọn họ!
"Đi..." Đang mở miêng lên tiếng, đột nhiên đầu lưỡi bị cuốn mất, buộc cô phải nuốt xuống những lời còn lại, cảm giác xấu hổ trong lòng dâng lên một loại sung sướng mãnh liệt.
Mùi hương trên cơ thể cô bay lên nhẹ nhàng, tựa như hương hoa thiên nhiên, lại chứa mật ngọt, hắn tận tình trêu chọc cô, không hề tiết chế mút.
Môi của cô có một loại ma lực, làm cho thân thể luôn tự chủ cực kỳ tốt của hắn không thể tự mình khống chế, dùng đầu lưỡi cạy, làm cho cô phải vì hắn mở ra cánh môi, dùng hơi thở hùng dũng mê hoặc cô, làm cho cô dùng thân thể tinh khiết non mềm tiếp xúc.
Cảm giác tinh khiết... Đây không phải là tình cảm... Không! Đây không phải là thứ cô muốn!
Khiết nhi đột nhiên thức tỉnh, cổ dùng sức đẩy mạnh, rời khỏi môi hắn. Đôi gò má cô ửng đỏ, sáng bóng như phấn hoa hồng, đôi môi sưng đỏ như đóa hoa.
Đối mặt với phản kích của cô, Simon chỉ phát ra tiếng cười khàn khàn, trầm thấp vẻ vui thích. Hai tay của hắn vẫn như cũ khóa chặt cổ tay cô, thậm chí không cần tiêu phí nhiều khí lực, đem cô đè sát tường.
"Bây giờ cô hiểu chưa? Đối với một người phụ nữ Đông Phương không rõ lai lịch, ta không cần ra tiếng thỉnh cầu cô thay ta làm cái gì, ta có thể đối với cô muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể sẽ đem cô ném về nhà chứa."
Hắn dùng những lời tàn nhẫn nhất trên thế giới này để nói, thân thể của hắn nóng bỏng như lửa đốt, ót lại lạnh như bị tạt nước đá, suy nghĩ trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn đang nghiêm túc. Cô đã xem qua hắn không chút lưu tình cho quất ông chủ nhà chứa một roi, người sống ở nơi long xà hỗn tạp này nhiều năm gặp hắn đều tràn ngập sợ hãi, tuyệt đối đều có lý do.
"Anh không thể làm như vậy, tôi tự do không thuộc về bất kỳ ai." Cô run rẩy nói.
"Không, cô em." Hắn cao giọng tràn ngập khoái chí, ra vẻ ôn nhu gọi, dùng mu bàn tay vuốt ve hai má non mềm của cô."Tự do của cô, đang nằm ở trong tay tôi. Ta cho cô tự do, cô mới được tự do."
Từ trong lòng dâng lên sự khẩn trương, tầm mắt của cô hốt hoảng một chút, cánh môi khẽ mở, nhưng không kịp phun ra nửa âm tiết, giây kế tiếp cô đã muốn mất đi ý thức, xụi lơ ở trong lồng ngực vững chắc của hắn.
Bác sĩ ngồi ở bên giường xem chẩn, người làm đi tới đi lui trong phòng, chăm sóc Khiết nhi với sắc mặt đỏ tươi dị thường.
Simon khoanh tay đứng ở một bên giường, sắc mặt âm trầm giám sát hết thảy mọi thứ. Bộ y phục cưỡi ngựa đã được thay ra, hắn mặc chiếc áo sơmi cổ lật cùng quần tây màu đen, dáng người cao lớn đứng thẳng, mãnh liệt tạo thành cảm giác âm trầm, chèn ép phảng phất trong lòng của mỗi người có mặt ở trong phòng,
Khuôn mặt đỏ cô ửng đỏ, đôi môi trắng bệch, mí mắt đang rung động, tựa hồ như đang tránh cái ôm hoặc là kháng cự cái gì.
Cô đang kháng cự hắn, là bởi vì hành động càn rỡ cùng sự cảnh cáo âm hiểm ác độc mới vừa rồi của hắn.
Nói vậy giờ phút này trong lòng cô, hắn đại khái không có nhân tính đáng sợ giống như ma quỷ. Simon tự giễu nghĩ.
"Vị tiểu thư này bởi vì không quen với khí hậu, hơn nữa thể lực yếu ớt cùng kinh hách quá độ, nên mới đột nhiên ngã xuống." Bác sĩ nhìn Simon nói."Nhiệt độ cơ thể cô ấy quá cao, tôi sẽ cho thuốc, nhưng chủ yếu vẫn là cho cô ấy ăn những thức ăn đầy dinh dưỡng để nhanh chóng khôi phục thể lực."
Simon không nói gì, khẽ nâng cánh tay phất một cái trong không khí, bác sĩ gật gật đầu nhích người rời phòng, người hầu gái bên mép giường đang dùng khăn lông ướt lau mồ hôi cho Khiết nhi cũng yên lặng lui ra.
"Không... Không thể..." Khiết nhi đang nằm hôn mê trên giường, cánh môi thì thào mở ra.
Simon ngồi xuống chỗ trống trên mép giường, đôi mắt màu lam sáng bóng có điểm sâu, giống như ánh sáng biến mất ở dưới hồ băng xanh thẳm. Hắn vươn ngón tay cái nhẹ chạm môi cô, cảm giác nam tính còn vấn vương, băn khoăn về nụ hôn vừa rồi.
Nụ hôn đó tuyệt vời đến chết tiệt, tựa như thuốc phiện, làm ý thức của hắn phiêu diêu, tế bào toàn thân đều vui sướng dâng trào.
Hương thơm tinh khiết, ngọt ngào phát ra từ người cô tựa như là ngụm cam tuyền trong veo chưa bị ô nhiễm. Hắn tin tưởng nếu bất kỳ một người đàn ông nào có cơ hội chạm vào, nhất định sẽ đánh đổi hết tất cả để chiếm lấy nó.
Đôi mắt màu lam của Simon chợt lóe, một người lãnh khốc hắn, cũng không phải là đấng mày râu không hề có dục vọng. Hắn có bạn gái cố định, thậm chí có một đống tiểu thư trong giới thượng lưu vừa thương vừa sợ tương tư hắn, quả phụ trẻ tuổi tịch mịch trong giới xã hội thượng lưu hận không thể hàng đêm leo lên giường của hắn.
Nhưng, cô gái này không chỉ khơi gợi dục vọng của hắn, mà còn cả cảm giác đặc biệt khó có thể diễn tả đến tột cùng nó là cái gì.
Không, đó không phải là mối quan hệ tình yêu. Simon phiền não đối với sự tưởng tượng cường điệu hóa của mình, cũng thử thoát ra suy nghĩ theo cái hôn vừa rồi.
Hắn muốn cô gái này, nhưng chỉ là coi trọng tài hoa của cô, sự hiểu biết về kỹ thuật trồng hoa có thể mang đến tài sản lớn cho hắn, có thể trợ giúp hắn chiếm hết tất cả vinh quang ở cuộc thi hoa trong yến thượng năm nay do hoàng thất tổ chức.
Chỉ như vậy thôi, tự dưới đáy lòng Simon cường ngạnh làm một cái tổng kết.
Khiết nhi đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen long lanh mang hơi nước, mông lung chống lại đôi mắt màu lam kia, cổ họng khô rát không thể lên tiếng.
Nha, đáng giận, tên bại hoại này muốn làm gì cô đây? Đầu tiên là giống như một thổ phỉ cướp đi nụ hôn của cô, bây giờ thì thế nào? Thừa cơ hội trong khi thể lực cô yếu, chống đỡ hết nổi ngã xuống, lại muốn lấy thủ đoạn ti tiện gì ép cô đi vào khuôn khổ nữa?
Đôi mắt màu lam không chớp nhìn cô, mang vẻ đẹp trai như thiên sứ, nhưng lại làm nên loại hành động không khác gì ác ma. Dù vậy, hắn vẫn như cũ có thể câu đi hồn phách của phái nữ, khiến các cô ấy thành kính thần phục vì hắn.
" Công cuộc tuyệt thực kháng nghị đã chấm dứt." Simon bất ngờ cất tiếng nói lạnh lùng.
Hắn nói cái gì? Khiết nhi bị hắn làm hồ đồ.
"Faith." Simon lớn giọng gọi, cửa phòng đẩy ra, một người hầu gái bưng khay bước vào, bên trên là một chén canh bơ thơm lừng đã được nấu một lần nữa, cùng một mâm gà quay rút xương thơm phức, bánh xốp cùng cơm và rau dưa.
"Anh không thể ép tôi ăn." Khiết nhi yếu ớt lên tiếng.
"Ta đương nhiên có thể." Simon lạnh lùng liếc cô, nhìn người hầu gái đem khay đặt xuống, lấy ra hai cái gối đệm trang trí bằng ren dài đặt ở phía sau lưng Khiết nhi, động tác lưu loát đỡ cô ngồi dậy.
"Tôi có thể đưa toàn bộ tất cả thân củ cùng hạt mầm cho anh, tôi tin rằng anh nhất định có thể tìm được người làm vườn tài giỏi hơn tôi." Cô vẫn như cũ không buông cùng hắn thỏa hiệp.
Nụ hôn vừa rồi, thật dọa sợ cô. Nhưng mà, điều chân chính khiến cô sợ hãi, không phải việc hắn bức hôn, mà là bản thân không thể tự chủ được trầm mê, trong cơ thể mơ hồ hưng phấn cùng chờ mong, bị dục vọng cùa hắn điều khiển, loại cảm giác mãnh liệt này khó có thể ngăn cản.
Thật hỗn loạn! Vô luận là khoảng thời không xa lạ này hay tên công tước có tên Simon trước mắt, đều làm cô rung động đến lạ thường, một thỏi nam châm lớn có rất nhiều lực hấp dẫn, hết thảy mọi thứ đối với cô mà nói đều là chuyện điên cuồng hỗn loạn.
"Cô cho là mình có lợi thế để thương lượng cùng ta?" Simon cười nhạo cô."Ta muốn cô giúp ta trồng ra loại cây uất kim hương độc nhất vô nhị."
Ánh mắt Simon như bó đuốc rực lửa, ánh nhìn như thiêu đốt Khiết nhi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tiết tấu, ánh mắt mang theo một loại lãnh khốc như săn mồi làm cô run sợ.
Cô trở thành con mồi của hắn? Không! Tuyệt đối không được! Mặc dù nhận thức đối với hắn không sâu, nhưng cô nhìn ra được, người đàn ông này chỉ để ý đến việc và sự vật có lợi cho hắn, và chỉ giới hạn trong giá trị lợi dụng của đối phương, hơn nữa phải là vật làm hắn cảm thấy giá trị, có hứng thú, hắn mới nguyện ý quan tâm.
Vậy nếu như không có giá trị lợi dụng? Hắn sẽ xử trí người hoặc vật đó ra sao? Không chút lưu tình ném xuống? Hủy diệt?
"Nhưng bây giờ, cô phải lấp đầy bụng trước đã." Simon xoay chuyển ánh mắt, người hầu gái lập tức bưng bát lên, dùng thìa bằng vàng ròng múc một chút canh, đưa đến bên miệng Khiết nhi.
"Không, tôi không ăn." Cô quật cường quay mặt sang một bên.
"Không ăn, ta sẽ đem cô ném về nhà chứa lập tức." Hắn mím môi mỉm cười.
Nhịp tim chậm rãi bình thường nhất thời đập kịch liệt, Khiết nhi thở hổn hển trừng mắt nhìn nụ cười của hắn, trong lòng không nhịn được nguyền rủa - - Đáng giận! Thượng đế rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Lúc sáng tạo ra tên xấu xa này, sao không cho luôn hắn bộ mặt xấu xí đáng ghét?
Mang theo một bụng đầy oán hận, cô quay mặt lại, không thể không mở miệng để cho người hầu gái từng thìa một đút cô một ngụm lại một ngụm canh. Nước súp nóng lướt qua yết hầu, làm ấm dạ dày đã lâu không vận động, cảm giác tốt ấy làm cho cô muốn thở dài.
Từ đầu tới cuối, Simon chỉ ngồi ở chiếc ghế cổ xưa làm từ gỗ lim đặt sát mép giường, lẳng lặng nhìn cô ăn, đợi cho cô ăn no ngay cả một đầu ngón tay đều động không được, hắn mới đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia biến mất ở sau cánh cửa, Khiết nhi mới ý thức tới việc: Sau khi cô chịu mở miệng ăn, hắn không uy hiếp cô nữa, cũng không nhắc tới việc muốn cô lưu lại làm việc cho hắn.
Hắn chỉ là muốn tự mình xác nhận việc cô bắt đầu ăn cơm trở lại. Nhận thức này làm cho cô bị hoang mang... Tên ác ma đó, cũng có bộ mặt ôn nhu như thế?
Khiết nhi kinh ngạc nhìn nóc giường thêu hoa văn tinh xảo, cảm giác ăn no nở dạ dày rất ấm, vô hình làm cho ngực nóng lên.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu đem ý niệm không nên có trong đầu loại bỏ, bắt buộc chính mình nên nhanh chóng ngủ một giấc, có lẽ khi ngủ dậy, thân thể cô đã trở lại thế kỷ hai mươi mốt...
Vào đêm, một cái bóng cao to tráng kiện nhảy xuống, yên tĩnh bước vào phòng, dừng lại ở bên giường.
Simon chăm chú nhìn cô gái đang bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù trong ánh sáng lờ mờ, làn da trên thân thể cô gái đang nằm đó còn mịn màng hơn cả loại tơ lụa thượng hạng của Trung Quốc, vẫn là kiểu sáng như nguyệt, ngũ quan xinh xắn trên gương mặt nhỏ xinh thoạt nhìn giống như búp bê bằng sứ tinh xảo.
Đôi mắt màu lam lẳng lặng giữ chặt lấy gương mặt đang say ngủ của cô, hắn vươn tay, theo vầng sáng đung đưa, nhẹ nhàng xoa hai bên má cô.
Xúc cảm non mịn không thể tưởng tượng nổi, xuyên thấu qua ngón tay hắn vào trong cơ thể, dẫn dụ, kích hoạt bản năng chiếm đoạt mạnh mẽ, giống như khẽ vuốt một mảnh tơ lụa mịn màng trơn mềm, hắn yêu thích không thôi, tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Thậm chí dâng lên một ham muốn mãnh liệt, muốn dùng môi chạm vào làn da non mịn của thiếu nữ đông phương đó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, cũng bắt buộc chính mình thu tay về.
Nhưng ánh mắt hắn không cách nào rời khỏi gương mặt ôn nhu đang ngủ của cô, vẫn như thế lẳng lặng, chăm chú nhìn, tựa hồ có cái gì đang hòa tan trong long ngực lạnh giá...
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn phóng túng để cảm giác xúc động ngự trị đầu óc, nghiêng qua một chút, ngón tay được thay thế bằng đôi môi mỏng, cảm nhận da thịt như tơ lụa của cô.
Có lẽ, phương hướng hơi mất chính xác, bởi vì nơi hắn hôn không phải là gò má mà là môi của cô.
Cảm xúc trong người kêu gào, hắn lại tận hưởng hương thơm tỏa ra từ người cô. Không tại sao cả, chỉ là một loại xúc động cùng dục vọng không thể ngăn cản.
Ý thức của Khiết nhi hiện giờ đang bay lơ lững trong giấc mơ bồng bềnh, cô mơ thấy mình đang thưởng thức một loại mỹ thực kỳ dị, không tự chủ hé đôi môi hồng ra, để người hôn trộm tùy ý càn rỡ đem đầu lưỡi tiến quân thần tốc, mút lấy tươi ngọt của cô.
Cô nhất định là bị cuốn vào giấc mơ, trở nên hồ đồ. Ừ, nhất định là vậy.
Khiết nhi thì thào rên khẽ, tiếp tục chìm sâu vào mộng đẹp.
Sau mấy ngày ăn uống bồi dưỡng, thân thể của Khiết nhi khôi phục rất nhanh, thậm chí cô còn hoài nghi mình sắp biến thành một con heo mẹ chỉ biết ăn rồi ngủ.
Simon ngẫu nhiên sẽ vào phòng đến thăm và nhìn ngắm cô - hoặc nên gọi là giám thị? Hắn thường xuyên không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt màu lam xinh đẹp kia ngóng nhìn cô, nơi đó chứa rất nhiều cảm xúc không thể diễn tả, cô đoán không ra.
Cầm chiếc đồng hồ cổ trong tay, Khiết nhi đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt chán đến chết nhìn phong cảnh xa xa, phía sau truyền đến âm thanh cửa mở.
Cô xoay người, phát hiện người hầu gái khi rời phòng đã quên đóng cửa lại, nói cách khác, cánh cửa căn bản không khóa lại?
Khiết nhi mừng rỡ như điên cầm chặt đồng hồ cổ, đẩy cánh cửa phòng vây khốn cô ở nơi này nhiều ngày ra rời đi.
Hành lang vô cùng rộng mở, Khiết nhi cảm giác mình giống như Alice lạc vào thế giới khác, cô tò mò chuyển động đôi mắt, ánh mắt đặt đến chỗ nào cũng đều lộ vẻ dại người, khen ngợi xa hoa.
Đại khái là gặp phải người hầu gái đang nghỉ ngơi hoặc trong thời gian thay ca, Khiết nhi không gặp trở ngại, bị ai ngăn cản khi thám hiểm đoạn đường này.
Từ thang lầu đi lên, cô không biết rõ là mình đang ở tầng mấy của tòa lâu đài cực kì cao này, nhưng chỉ vì lòng hiếu kỳ quấy phá mà xâm nhập tòa kiến trúc mang theo phong cách Victoria xinh đẹp này.
Bước lên bậc cầu thang cuối cùng, một chuỗi âm thanh, tiếng cười truyền vào tai, cô cẩn thận nghe một lát, phát hiện tiếng cười kia là từ sau cánh cửa mảu đỏ truyền ra.
Cô đến gần, may mắn phát hiện cánh cửa đỏ không hoàn toàn đóng kín. Tò mò, cô đem hai mắt đặt sát vào khe cửa, theo ánh sang từ trong phòng truyền ra, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi ở trên sàn được lót gỗ
Simon đang gập đầu gối lại, một chân dài đặt trên mặt đất, một cô gái nhỏ tóc nâu ngồi ngay ngắn ở trước người hắn, trong tay cầm một quân cờ kỵ sĩ, cúi đầu nhìn bàn cờ đen đỏ xen nhau.
"Không đúng, em phải đi phía trái hai nước, lại đi lên một nước." Khi cô gái nhỏ bắt đầu đặt quân cờ kỵ sĩ, Simon không ngại phiền sửa đúng cô.
"Tại sao?" Cô gái nhỏ không hiểu ngước đôi mắt to lên, dáng vẻ thơ ngây làm người ta mỉm cười.
"Bởi vì đây là quy tắc trò chơi, quy tắc là không thể bị phá vỡ." Simon vươn ngón tay nhấc quân cờ quốc vương, nhẹ điểm một cái lên chóp mũi che kín bởi tàn nhang của cô gái nhỏ.
"Nha." Cô gái nhỏ nhíu nhíu lỗ mũi, miễn cưỡng chấp nhận.
Nhìn trong phòng một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau, Khiết nhi cực kỳ kinh ngạc.
Người đàn ông đáng ghét kia, người đàn ông có tâm địa ác ma kia, người... Nói ngắn gọn lại, người đàn ông làm người khác sợ hãi này lại có thể có bộ mặt ôn nhu như thế.
Cô rung động sâu sắc, trong ngực đầy kinh hoàng, một tia ấm áp rót vào đáy lòng.
"Ai, ở đó?" Phát hiện ngoài cửa có bóng đen, khuôn mặt đang mỉm cười trở nên lạnh lẽo, Simon lạnh lùng đề cao âm lượng.
" Ừ... Tôi." Khiết nhi đẩy cửa ra cùng hắn nhìn nhau, sự sợ hãi đối với hắn vào giờ khắc này toàn bộ đều bốc hơi.
Sắc mặt Simon phát lạnh, lập tức đứng lên, ném quân cờ trong tay, cô gái nhỏ không biết làm sao ngửa đầu nhìn hắn.
Một trận tiếng bước chân dồn dập leo lên cầu thang - đoàng đoàng đoàng truyền đến, Khiết nhi xoay người, thấy một người thất kinh đi vào thư phòng.
"Mẹ!" Cô gái nhỏ đứng bật dậy, chạy về phía người hầu gái kia.
"Công tước đại nhân, hầu gái thật xin lỗi, trong khi hầu gái phải đi phơi quần áo, Emma liền tự mình chạy lung tung... hầu gái cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!" Người hầu gái ôm chặt cô gái nhỏ, sợ hãi đong đầy trong ánh mắt của cô ấy.
Khiết nhi nhìn về phía Simon, đường cong trên gương mặt điển trai lúc này hiện lên vẻ hung tàn lạnh lẽo, đôi mắt màu lam lạnh lùng liếc nhìn mẹ con kia.
"Nó tự tiện chạy vào thư phòng của ta, hẳn là nên bị trừng phạt." Hắn vô tình nói.
"Không! Công tước đại nhân, thật xin lỗi Emma đã mạo phạm ngài, nhưng nó còn nhỏ như vậy, hầu gái nguyện ý chịu phạt thay nó!" Người hầu gái hoảng sợ hô to.
"Đủ rồi! Không được phép ở trong thư phòng của ta la hét." Giọng của Simon càng lạnh lùng hơn."Đi xuống đi, ta sẽ đem chuyện này giao cho Roniacol xử lý." Roniacol là quản gia nơi này.
Sợ hãi sẽ chọc giận Simon hơn, người hầu gái không dám lên tiếng nữa, khóe mắt rơi lệ ôm con gái mình rời khỏi thư phòng.
Tại sao? Một khắc trước ôn nhu, sau khi có sự xuất hiện của người ngoài, liền đổi thành bộ dạng lãnh khốc vô tình, hắn tại sao lại muốn mọi người đều sợ hãi hắn?
Khiết nhi mơ hồ nhìn hắn, ngực hơi run rẩy, nhất thời không thể đem tâm tư từ trên người hắn kéo trở về.
"Là ai cho cô rời phòng?" Đôi mắt màu lam của Simon lạnh như băng chuyển về hướng cô.
"Cửa phòng không có khóa."
"Đó cũng không có nghĩa là cô có thể tự tiện đi khắp nơi."
Sự lãnh khốc cùng ngạo mạn của hắn sẽ không phải chỉ là một lớp mặt nạ? Hoang mang nổi lên trong lòng, cảm giác của Khiết nhi đối với Simon càng ngày càng hỗn loạn.
"Xem ra tình trạng thân thể của cô đã khôi phục hoàn toàn, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chút, kế tiếp cô nên bắt đầu làm việc rồi." Hắn nhếch môi.
"Tôi không hề đồng ý lưu lại." Cô nói, đáy lòng cũng là tràn đầy do dự.
"Tốt lắm, hãy về và chuẩn bị trở về nhà chứa."
"Anh - - không thể uy hiếp người ta như vậy!" Khiết nhi tức giận vung đôi bàn tay trắng như phấn. Đáng giận, cô có chết cũng không muốn trở lại cái nơi xấu xa đó!
Cô tự nhận tính tình mình không tính là tệ, được bạn bè công nhận là người hòa đồng, đại sứ hòa bình, nhưng đối mặt với chuyện chuyên quyền độc đoán này cùng người đàn ông lãnh khốc bá đạo, bạo lực trong cơ thể cô dự định là sẽ rục rịch.
"Xem ra cô đã đồng ý." Đôi mắt màu lam thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cô, tìm được sự thỏa hiệp chán nản."Nhưng ta cảnh cáo cô một tiếng, bên cạnh ta cho tới bây giờ và sau này sẽ không thiếu phụ nữ, ta mang cô trở về, chỉ có một mục đích rõ ràng là muốn cô làm việc cho ta."
"Yên tâm đi, tôi nguyện ý yêu một con sói máu lạnh, hoặc là một con hổ tàn bạo, cũng sẽ không yêu anh, một người lãnh khốc vô tình." Cô cắn môi, đôi mắt vì tức giận mà ngân ngấn nước.
Simon nhếch miệng, đến gần cô, thuận tay bắt lấy đôi bàn tay trắng như phấn kia, đôi mắt màu lam che dấu sự lười biếng nhìn cô."Ta chỉ là đang nhắc nhở cô đừng đắc ý vênh váo, quên thân phận của mình, cũng không có nói xác định rằng không cho cô yêu ta."
Khuôn mặt Khiết nhi thoáng chốc ửng hồng, hai tay vặn chặc làn váy, lúng túng thay mình cãi lại: "Là anh lúc trước nói dối tôi."
"Ta chỉ nói là không thiếu phụ nữ, cũng không nói lo lắng cô sẽ yêu ta." Trên môi Simon buông xuống nụ cười chói mắt dị thường, làm cho cô xấu hổ tột đỉnh."Huống hồ, phụ nữ bên cạnh ta chỉ phân hai loại, một loại là không có đầu óc, chỉ có thể giúp ta làm ấm giường; một loại thì có thể giúp ta làm việc, trừ hai loại đó ra, không có loại thứ ba."
"Đối với anh mà nói, đàn bà như thế nào là loại thứ ba?" Cô biết không nên hỏi nữa, nhưng vấn đề này khống chế không được bay ra khỏi miệng, cho dù ảo não cũng không còn kịp rồi.
"Người con gái mà ta yêu." Simon lạnh lùng nói.
Khiết nhi ngẩn ra, có chút kinh ngạc cũng có chút khốn quẫn. Kinh ngạc, là vì cô không hiểu, hắn tựa hồ muốn người khác sợ hãi hắn, cũng không cần người khác kính yêu hắn; khốn quẫn, là vì ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô, tựa hồ có thâm ý khác, cảnh cáo cô cái gì.
Cảnh cáo cô cái gì? Cô thừa nhận mình đối với hắn có một loại tò mò rất sâu, không tự chủ được muốn tiếp cận, nhưng việc này cũng không có nghĩa là cô nhất định sẽ yêu hắn, phải không? Đúng là tên xấu xa ngạo mạn...
"Anh có một gương mặt xinh đẹp, tôi tin tưởng nhất định có rất nhiều phụ nữ sùng bái anh, yêu anh, thì làm sao anh có thể dám chắc chắn rằng anh có thể đoán chính xác, loại phụ nữ nào sẽ không có ý nghĩ sai lệch với anh, và loại nào sẽ làm ấm giường anh?"
Simon nâng đầu ngón tay thon dài lên, lướt qua làn da nơi khóe mắt, cười như giễu cợt: "Bởi vì ta có mắt."
"Đôi mắt chỉ thấy được mặt ngoài, yêu một người phải dùng tâm để cảm thụ."
"Thì sao? Ta không cần."
"Anh để ý cái gì? Tiền? Mặt mũi Công Tước?"
Phát hiện cảm xúc của cô có chút kích động, Simon ngược lại vẫn ung dung nở nụ cười, cũng không quan tâm khẩu khí của cô có quá mức vô lễ hay không. Cô cũùng giống như vị công tước phu nhân mới nhậm chức tại nhà Hoult, tuyệt không đem quý tộc để vào mắt.
"Ta để ý cái gì, thì có liên quan gì đến cô?" Simon liếc mắt giễu cợt nhìn cô.
"Nhưng tôi nghĩ, tôi quyền lợi được biết, một gã xấu xa bức bách tôi làm việc cho anh ta, đến tột cùng là như thế nào?"
"Cô không cần hiểu rõ về ta, bởi vì nó không nằm trong phạm vi công việc của cô." Simon buông lỏng bàn tay đang giữ cô ra, xoay người đưa lưng về vào mặt cô, độc đoán chấm dứt cuộc đối thoại.
Khiết nhi cắn môi, trừng mắt nhìn vào bóng dáng kia, dùng hết khí lực dưới đáy lòng mắng hắn, lại không phát hiện, trong đầu hình ảnh từ đầu đến cuối dừng lại ở diện mạo ôn nhu mới vừa rồi của hắn.
"Tiểu thư, cô phải ăn một chút gì đó, nếu không cô sẽ không chống đỡ được." Người hầu gái gõ cửa đi vào, trên cái khay trong tay cô ta là một chén canh bơ thơm lừng nóng hổi, mùi thơm nhanh chóng tràn ngập mũi cô, bởi vì đói khát mà khứu giác trở nên cực kỳ nhạy cảm.
"Tôi không ăn, cô dẹp đi." Khiết nhi nhắm mắt, vẫn như cũ nằm ở trên giường, mờ mịt nhìn trần nhà.
Cái tên Simon lật lọng khốn kiếp! Từ sau khi phát hiện ra hạt mầm và thân củ cây uất kim hương trên người cô, còn có cái đồng hồ cổ chết tiệt kia, làm cho cô bị hoài nghi và bị đưa vào một ngôi biệt thự tại trung tâm chợ ở Luân Đôn.
Hắn tựa như đã phát hiện ra một món đồ chơi thú vị - à không, từ trong xương tủy, hắn đã là một thương nhân lãnh huyết vô tình, thích ăn tươi nuốt sống người khác, cô đối với hắn mà nói, chỉ là một công cụ có thể làm tăng doanh thu.
Hắn cho rằng cô là dị nhân trồng hoa đến từ phương Đông, nên trên người mới có nhiều hạt mầm cùng thân củ cây uất kim hương, thậm chí hắn còn cầm đi của cô cây uất kim hương màu đen đã khô héo một nửa.
"Nghe nói, cô đang tuyệt thực để chống đối?" Thân ảnh cao ngất đang vận trang phục cưỡi ngựa của Simon xuất hiện tại cửa gian phòng, trên người mang theo hơi thở rừng rậm hoang dã.
"ANH!" Khiết nhi chống hai tay, nhanh chóng từ trên giường bắn người lên, giống như một chú dê nhỏ đang bị dồn vào tuyệt cảnh hướng về phía hắn bùng nổ."Anh là một kẻ lừa đảo tồi tệ! Nói để tôi rời đi! Anh nói không giữ lời!"
Simon nhếch khóe môi, nhưng không phải là mỉm cười, mà chứa đựng sự tự phụ mà cô không thể nói rõ.
Cô rõ ràng là đang đói bụng đến váng đầu hoa mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi bắt gặp đôi mắt màu lam của hắn mà dạ dày đang phát đau vì đói bụng lại bắt đầu co rút, nhịp tim cũng gia tăng mạnh hơn một cách kỳ lạ.
Chao ôi! Người đàn ông này tựa như ma quỷ đẹp mê người, cô tin rằng, toàn thế giới phụ nữ đều nguyện ý dùng linh hồn để đổi lấy tình yêu của anh ta. Nếu anh ta chấp nhận.
Trong khoảng thời gian này, cô đã biết đại khái tình huống của Luân Đôn - Chủ yếu về sự phân bố thế lực của các quý tôc.
Mặc dù là thân đang ở một vùng quê nước Anh, hơn nửa đời người chưa từng tới đây, chưa thấy qua cầu Luân Đôn, cũng chưa từng đứng bên cạnh bờ sông Thames nhìn những nông dân, công dân của đất nước này có hình dáng như thế nào, dù có quê mùa đến mức nào thì ai cũng tuyệt đối sẽ nghe đến cái danh hai đại gia tộc của Charlemagne cùng Hoult.
Đây là hai đại gia tộc giàu nhất nước Anh, có quan hệ hặt chẽ với thành viên hoàng thất, lại có truyền thống thừa hưởng tước vị cha truyền con nối, có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng, liên quan đến tình yêu của người thừa kế của hai đại gia tộc, hoặc những câu chuyện về việc hai gia tộc là kẻ thù truyền kiếp tranh đấu nhau, không khỏi trở thành vấn đề bàn tán, chuyện phiếm sau bữa cơm của mọi người.
Tất cả đều biết, Worth-nNgười thừa kế gia tộc Hoult và Simon- người thừa kế gia tộc Charlemagne đều bằng tuổi nhau, cao lớn điển trai, nghiễm nhiên là hai vị công tước trẻ tuổi được chú ý nhất trong giới thượng lưu ở Luân Đôn.
Worth. Hoult trời sanh tính tình phong nhã lãng mạn, rất đươc nhiều người kính yêu, nhất là những cô gái trẻ chưa lập gia đình đều vì anh mà khuynh đảo.
Simon cũng đẹp trai không thua kém Worth, nhưng các phái nữ lại vừa thương vừa sợ anh, đơn giản là tính tình của anh hay bất thường, không quan tâm đến những lễ nghi phiền phức của giới quý tộc, cũng không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình.
Anh ta đầu tư vào quán rượu, nhà chứa, thậm chí là sòng bạc, có qua lại với đủ loại hạng người, hơn phân nửa quán rượu lớn ở Luân Đôn đều thuộc về anh, những tên lưu manh giang hồ khi thấy anh đều phải cúi đầu xưng thần.
Tác phong làm việc tàn nhẫn, tâm tư thâm trầm, đối với người mạo phạm anh đều trừng trị không chút lưu tình. Không thể nghi ngờ, Simon là nhân vật nguy hiểm nhất trong giới thượng lưu, làm người ta nghe danh đều khiếp đảm.
Đối mặt với tên công tước có tiếng xấu ác ôn này, Khiết nhi biết mình không có phần thắng. Cô chỉ muốn rời đi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đã khiến hắn ta giam lỏng cô.
"Sự thành tín chỉ được sử dụng khi nói đến chuyện làm ăn, giữa tôi và cô, có làm ăn hoặc làm bất kỳ giao dịch nào đáng nói sao?" Simon không chút nhúc nhích nhìn cô, miệng lãnh khốc gần như tàn nhẫn.
"Tại sao anh không thả tôi đi?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý lưu lại làm việc cho tôi, tôi sẽ trả tiếp tục tự do cho cô." Hắn nhướng đôi mi màu nâu, gợi cảm làm người ta sôi giận.
Ngày ấy hắn chất vấn cô, tại sao lại có được cây uất kim hương màu đen, vẻ mặt cô lại mang nét không hiểu giá trị của nó đối với hắn, đó là do cô trồng, thân củ cùng hạt mầm trong gói đều là của cô.
Ngay lập tức Simon liền hạ quyết tâm, sẽ không để cho cô rời đi. Một người có hiểu biết về cách trồng ra giống cây uất kim hương độc đáo này, giá trị cao hơn so với một túi vàng ròng, hắn cần cô gái này lưu lại làm việc cho hắn.
"Tôi không muốn." Tiếng nói ngọt ngào của cô lúc này lại hơi run run, nếu cô muốn cự tuyệt một người đàn ông như vậy, nhất định cần phải có rất nhiều dũng khí.
Mấy đêm nay, cô cứ nhìn chiếc đồng hồ cổ bằng bạc, vuốt ngón tay lên hoa văn và chữ viết tắt được khắc trên đó, cô có thể cảm giác được có một lực hút muốn cô lưu lại nơi này cạnh bên Simon.
Cô tin rằng việc hai người gặp nhau không phải là sự ngẫu nhiên, cô sợ hãi lực hút này, cũng sợ hãi bản thân thực sự sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này, cho nên cô mới liều mình kháng cự.
Cô không nên vì bị uy hiếp, bị mê hoặc mà gật đầu lưu lại. Có một cỗ cảm giác kỳ dị làm cho cô run sợ, trực giác phái nữ nói cho cô biết, cô rất có thể sẽ bị tỏn thương bởi người đàn ông lãnh khố nàyc, hoặc là... Làm mất cái gì.
Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào cô, tựa như dã thú đang săn con mồi, thân hình cao to cùa Simon đột nhiên di chuyển, bắt đầu xâm nhập khoảng cách an toàn do cô cố ý tạo ra.
"Anh muốn làm cái gì?" Cô nuốt nước miếng, yết hầu mảnh khảnh vì vậy mà chuyển động nhẹ. Đang lúc hắn hết sức chăm chú nhìn mình, toàn thân cô đều cảm thấy rung động, một điểm nhạy cảm trong cơ thể tựa hồ bị đốt cháy.
Simon mím môi không nói, chỉ đi về phía trước.
Cô từng bước lui về sau, vòng qua bốn trụ giường gỗ lớn được khắc hoa đào, thẳng đến khi phía sau không còn đường lui, đứng trước mặt tường trong cùng, thân cô cứng ngắc đầy vẻ đề phòng.
Lúc này cô như con mồi bị dồn vào góc tường, chỉ có thể đứng nhìn dã thú xinh đẹp tiến lại gần, một tay chống lên mặt tường, một tay nâng người của cô lên.
Xúc cảm như chạm vào tơ lụa tinh tế làm nội tâm Simon kinh ngạc. Da thịt của phụ nữ Đông Phương tại sao lại mềm mại như thế, hai gò má cô đỏ ửng, làn da sáng bóng tựa như cánh hoa mềm mịn.
Đôi mắt đen láy long lanh ẩn chứa ánh nước, bên trong là vẻ sỡ hãi không xa lạ gì đối với hắn.
Cũng không kém cô, rất nhiều người đều sợ hãi hắn, nhưng...
Trong ngực tự nhiên căng thẳng, Simon vốn chỉ nghĩ đến việc cảnh cáo cô, cho cô một chút giáo huấn, nhưng tại phút giây này, lại phát hiện da thịt cô gái người Đông Phương này so với những người phụ nữ anh từng chạm qua mềm mại, mịn màng hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên gặp cô, Simon đã bị mái tóc đen thần bí kia hấp dẫn. Ngay tại giờ khắc này, ngũ quan đoan trang, tinh xảo như được khắc họa trên gương mặt hình trứng, hai hàng lông mi đen dày giống như cánh bướm run rẩy.
Tuy không phải là khuynh thành tuyệt thế, nhưng cô lại một một nét đẹp tinh tế độc đáo đặc biệt mà chỉ riêng phụ nữ Đông Phương mới có, lại gợi lên dục vọng của đàn ông phương Tây. Bao gồm hắn.
Yết hầu chuyển động từng chút, giống như đang khát, Simon không quản được bộ phận kia trong cơ thể, bế cô lên, đem môi áp sát vào.
Khiết nhi không nhúc nhích, hai vai rụt lại, biết rõ nên né tránh, đôi môi ướt át lại run rẩy ngẩng lên, giống như khát vọng đón nhận nụ hôn bất ngờ.
Sau màn mở đầu như thế, đôi môi hai người hoàn toàn hòa quyện vào nhau, Simon thở mạnh một hơi, đột nhiên lui người ra.
Tếng thở dốc của đôi nam nữ quanh quẩn ở bên trong phòng. Hai người đứng nhìn nhau, ngực đập phập phồng lên xuống, vì thiếu không khí nên dùng sức hô hấp.
Khiết nhi cho là mình đã tránh được một kiếp, thân thể căng thẳng vừa mềm nhũn, ngực Simon đột nhiên áp đến, đè ép bộ ngực mềm mại của cô, như đóng đinh cô vào tường.
"Không..." Cô thở gấp, phát ra tiếng hô nhỏ, đôi tay bị hắn khóa chặt ở hai bên mặt, bởi vì tuyệt thực, nên cô hoàn toàn không có sức chống cự.
"Cô không rõ mình đang giao tiếp cùng ai." Hắn rũ đôi mắt màu lam xuống, tiếng hừ lạnh, trầm thấp mạnh mẽ thoát ra ngoài cổ họng khi cô ma sát vào người.
"Tôi biết... Anh là vị công tước ác danh nổi tiếng tại Luân Đôn- Simon. Charlemagne." Thân thể của cô phát run, trái tim bên dưới bộ ngực mềm mại đập loạn nhịp, làm cô cảm thấy sợ, vì hành động xâm chiếm của hắn, và nhất là sự rung động của phái nữ trong cơ thể cô rất chân thật.
Sự tà ác lại mang theo gợi cảm, thân hình nam tính, tráng kiện tỏa ra hương rừng nhẹ nhàng khoan khoái, tất cả hắn đều có, hữu hình, vô hình, tất cả đều bao quanh cô.
"Chỉ sợ cô không rõ, khi ta muốn một người thần phục, thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì."
Hắn duyên dáng nhếch môi, thành một đường cong tà ác lại khêu gợi, trong giây phút ngắn ngủi làm cô choáng váng, bên tai chỉ nghe tiếng tim mình thùng thùng mạnh mẽ vang lên tiếng đập.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào người cô, cô thấy đôi mắt màu lam của hắn chớp động, ánh sang trong mắt vụt tắt.
Rồi sau đó, hắn hung hăng hôn cô.
Nụ hôn này giống ngọn lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ, đem tế bào toàn thân thiêu đốt.
Simon vẫn cho rằng, phương thức tốt nhất đề giáo huấn phụ nữ, chính là làm cho cô ta câm miệng, tốt hơn nữa là nghe lệnh làm việc, biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất là che môi cô ta lại.
Vốn chỉ là răn dạy, không có cảm tình, nhưng khi hắn đem lưỡi thăm dò vào khoang miệng mềm mại, cuốn vòng lấy lưỡi của cô, nếm được điềm hương mùi vị thơm ngon, răn dạy liền biến đi.
Tựa như hai thỏi nam châm, trong thời gian ngắn điên cuồng khát vọng đụng chạm lẫn nhau, cùng nhau hợp thành một thể.
Nụ hôn này, mang lại cảm giác kinh người cho bọn họ!
"Đi..." Đang mở miêng lên tiếng, đột nhiên đầu lưỡi bị cuốn mất, buộc cô phải nuốt xuống những lời còn lại, cảm giác xấu hổ trong lòng dâng lên một loại sung sướng mãnh liệt.
Mùi hương trên cơ thể cô bay lên nhẹ nhàng, tựa như hương hoa thiên nhiên, lại chứa mật ngọt, hắn tận tình trêu chọc cô, không hề tiết chế mút.
Môi của cô có một loại ma lực, làm cho thân thể luôn tự chủ cực kỳ tốt của hắn không thể tự mình khống chế, dùng đầu lưỡi cạy, làm cho cô phải vì hắn mở ra cánh môi, dùng hơi thở hùng dũng mê hoặc cô, làm cho cô dùng thân thể tinh khiết non mềm tiếp xúc.
Cảm giác tinh khiết... Đây không phải là tình cảm... Không! Đây không phải là thứ cô muốn!
Khiết nhi đột nhiên thức tỉnh, cổ dùng sức đẩy mạnh, rời khỏi môi hắn. Đôi gò má cô ửng đỏ, sáng bóng như phấn hoa hồng, đôi môi sưng đỏ như đóa hoa.
Đối mặt với phản kích của cô, Simon chỉ phát ra tiếng cười khàn khàn, trầm thấp vẻ vui thích. Hai tay của hắn vẫn như cũ khóa chặt cổ tay cô, thậm chí không cần tiêu phí nhiều khí lực, đem cô đè sát tường.
"Bây giờ cô hiểu chưa? Đối với một người phụ nữ Đông Phương không rõ lai lịch, ta không cần ra tiếng thỉnh cầu cô thay ta làm cái gì, ta có thể đối với cô muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể sẽ đem cô ném về nhà chứa."
Hắn dùng những lời tàn nhẫn nhất trên thế giới này để nói, thân thể của hắn nóng bỏng như lửa đốt, ót lại lạnh như bị tạt nước đá, suy nghĩ trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn đang nghiêm túc. Cô đã xem qua hắn không chút lưu tình cho quất ông chủ nhà chứa một roi, người sống ở nơi long xà hỗn tạp này nhiều năm gặp hắn đều tràn ngập sợ hãi, tuyệt đối đều có lý do.
"Anh không thể làm như vậy, tôi tự do không thuộc về bất kỳ ai." Cô run rẩy nói.
"Không, cô em." Hắn cao giọng tràn ngập khoái chí, ra vẻ ôn nhu gọi, dùng mu bàn tay vuốt ve hai má non mềm của cô."Tự do của cô, đang nằm ở trong tay tôi. Ta cho cô tự do, cô mới được tự do."
Từ trong lòng dâng lên sự khẩn trương, tầm mắt của cô hốt hoảng một chút, cánh môi khẽ mở, nhưng không kịp phun ra nửa âm tiết, giây kế tiếp cô đã muốn mất đi ý thức, xụi lơ ở trong lồng ngực vững chắc của hắn.
Bác sĩ ngồi ở bên giường xem chẩn, người làm đi tới đi lui trong phòng, chăm sóc Khiết nhi với sắc mặt đỏ tươi dị thường.
Simon khoanh tay đứng ở một bên giường, sắc mặt âm trầm giám sát hết thảy mọi thứ. Bộ y phục cưỡi ngựa đã được thay ra, hắn mặc chiếc áo sơmi cổ lật cùng quần tây màu đen, dáng người cao lớn đứng thẳng, mãnh liệt tạo thành cảm giác âm trầm, chèn ép phảng phất trong lòng của mỗi người có mặt ở trong phòng,
Khuôn mặt đỏ cô ửng đỏ, đôi môi trắng bệch, mí mắt đang rung động, tựa hồ như đang tránh cái ôm hoặc là kháng cự cái gì.
Cô đang kháng cự hắn, là bởi vì hành động càn rỡ cùng sự cảnh cáo âm hiểm ác độc mới vừa rồi của hắn.
Nói vậy giờ phút này trong lòng cô, hắn đại khái không có nhân tính đáng sợ giống như ma quỷ. Simon tự giễu nghĩ.
"Vị tiểu thư này bởi vì không quen với khí hậu, hơn nữa thể lực yếu ớt cùng kinh hách quá độ, nên mới đột nhiên ngã xuống." Bác sĩ nhìn Simon nói."Nhiệt độ cơ thể cô ấy quá cao, tôi sẽ cho thuốc, nhưng chủ yếu vẫn là cho cô ấy ăn những thức ăn đầy dinh dưỡng để nhanh chóng khôi phục thể lực."
Simon không nói gì, khẽ nâng cánh tay phất một cái trong không khí, bác sĩ gật gật đầu nhích người rời phòng, người hầu gái bên mép giường đang dùng khăn lông ướt lau mồ hôi cho Khiết nhi cũng yên lặng lui ra.
"Không... Không thể..." Khiết nhi đang nằm hôn mê trên giường, cánh môi thì thào mở ra.
Simon ngồi xuống chỗ trống trên mép giường, đôi mắt màu lam sáng bóng có điểm sâu, giống như ánh sáng biến mất ở dưới hồ băng xanh thẳm. Hắn vươn ngón tay cái nhẹ chạm môi cô, cảm giác nam tính còn vấn vương, băn khoăn về nụ hôn vừa rồi.
Nụ hôn đó tuyệt vời đến chết tiệt, tựa như thuốc phiện, làm ý thức của hắn phiêu diêu, tế bào toàn thân đều vui sướng dâng trào.
Hương thơm tinh khiết, ngọt ngào phát ra từ người cô tựa như là ngụm cam tuyền trong veo chưa bị ô nhiễm. Hắn tin tưởng nếu bất kỳ một người đàn ông nào có cơ hội chạm vào, nhất định sẽ đánh đổi hết tất cả để chiếm lấy nó.
Đôi mắt màu lam của Simon chợt lóe, một người lãnh khốc hắn, cũng không phải là đấng mày râu không hề có dục vọng. Hắn có bạn gái cố định, thậm chí có một đống tiểu thư trong giới thượng lưu vừa thương vừa sợ tương tư hắn, quả phụ trẻ tuổi tịch mịch trong giới xã hội thượng lưu hận không thể hàng đêm leo lên giường của hắn.
Nhưng, cô gái này không chỉ khơi gợi dục vọng của hắn, mà còn cả cảm giác đặc biệt khó có thể diễn tả đến tột cùng nó là cái gì.
Không, đó không phải là mối quan hệ tình yêu. Simon phiền não đối với sự tưởng tượng cường điệu hóa của mình, cũng thử thoát ra suy nghĩ theo cái hôn vừa rồi.
Hắn muốn cô gái này, nhưng chỉ là coi trọng tài hoa của cô, sự hiểu biết về kỹ thuật trồng hoa có thể mang đến tài sản lớn cho hắn, có thể trợ giúp hắn chiếm hết tất cả vinh quang ở cuộc thi hoa trong yến thượng năm nay do hoàng thất tổ chức.
Chỉ như vậy thôi, tự dưới đáy lòng Simon cường ngạnh làm một cái tổng kết.
Khiết nhi đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen long lanh mang hơi nước, mông lung chống lại đôi mắt màu lam kia, cổ họng khô rát không thể lên tiếng.
Nha, đáng giận, tên bại hoại này muốn làm gì cô đây? Đầu tiên là giống như một thổ phỉ cướp đi nụ hôn của cô, bây giờ thì thế nào? Thừa cơ hội trong khi thể lực cô yếu, chống đỡ hết nổi ngã xuống, lại muốn lấy thủ đoạn ti tiện gì ép cô đi vào khuôn khổ nữa?
Đôi mắt màu lam không chớp nhìn cô, mang vẻ đẹp trai như thiên sứ, nhưng lại làm nên loại hành động không khác gì ác ma. Dù vậy, hắn vẫn như cũ có thể câu đi hồn phách của phái nữ, khiến các cô ấy thành kính thần phục vì hắn.
" Công cuộc tuyệt thực kháng nghị đã chấm dứt." Simon bất ngờ cất tiếng nói lạnh lùng.
Hắn nói cái gì? Khiết nhi bị hắn làm hồ đồ.
"Faith." Simon lớn giọng gọi, cửa phòng đẩy ra, một người hầu gái bưng khay bước vào, bên trên là một chén canh bơ thơm lừng đã được nấu một lần nữa, cùng một mâm gà quay rút xương thơm phức, bánh xốp cùng cơm và rau dưa.
"Anh không thể ép tôi ăn." Khiết nhi yếu ớt lên tiếng.
"Ta đương nhiên có thể." Simon lạnh lùng liếc cô, nhìn người hầu gái đem khay đặt xuống, lấy ra hai cái gối đệm trang trí bằng ren dài đặt ở phía sau lưng Khiết nhi, động tác lưu loát đỡ cô ngồi dậy.
"Tôi có thể đưa toàn bộ tất cả thân củ cùng hạt mầm cho anh, tôi tin rằng anh nhất định có thể tìm được người làm vườn tài giỏi hơn tôi." Cô vẫn như cũ không buông cùng hắn thỏa hiệp.
Nụ hôn vừa rồi, thật dọa sợ cô. Nhưng mà, điều chân chính khiến cô sợ hãi, không phải việc hắn bức hôn, mà là bản thân không thể tự chủ được trầm mê, trong cơ thể mơ hồ hưng phấn cùng chờ mong, bị dục vọng cùa hắn điều khiển, loại cảm giác mãnh liệt này khó có thể ngăn cản.
Thật hỗn loạn! Vô luận là khoảng thời không xa lạ này hay tên công tước có tên Simon trước mắt, đều làm cô rung động đến lạ thường, một thỏi nam châm lớn có rất nhiều lực hấp dẫn, hết thảy mọi thứ đối với cô mà nói đều là chuyện điên cuồng hỗn loạn.
"Cô cho là mình có lợi thế để thương lượng cùng ta?" Simon cười nhạo cô."Ta muốn cô giúp ta trồng ra loại cây uất kim hương độc nhất vô nhị."
Ánh mắt Simon như bó đuốc rực lửa, ánh nhìn như thiêu đốt Khiết nhi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tiết tấu, ánh mắt mang theo một loại lãnh khốc như săn mồi làm cô run sợ.
Cô trở thành con mồi của hắn? Không! Tuyệt đối không được! Mặc dù nhận thức đối với hắn không sâu, nhưng cô nhìn ra được, người đàn ông này chỉ để ý đến việc và sự vật có lợi cho hắn, và chỉ giới hạn trong giá trị lợi dụng của đối phương, hơn nữa phải là vật làm hắn cảm thấy giá trị, có hứng thú, hắn mới nguyện ý quan tâm.
Vậy nếu như không có giá trị lợi dụng? Hắn sẽ xử trí người hoặc vật đó ra sao? Không chút lưu tình ném xuống? Hủy diệt?
"Nhưng bây giờ, cô phải lấp đầy bụng trước đã." Simon xoay chuyển ánh mắt, người hầu gái lập tức bưng bát lên, dùng thìa bằng vàng ròng múc một chút canh, đưa đến bên miệng Khiết nhi.
"Không, tôi không ăn." Cô quật cường quay mặt sang một bên.
"Không ăn, ta sẽ đem cô ném về nhà chứa lập tức." Hắn mím môi mỉm cười.
Nhịp tim chậm rãi bình thường nhất thời đập kịch liệt, Khiết nhi thở hổn hển trừng mắt nhìn nụ cười của hắn, trong lòng không nhịn được nguyền rủa - - Đáng giận! Thượng đế rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Lúc sáng tạo ra tên xấu xa này, sao không cho luôn hắn bộ mặt xấu xí đáng ghét?
Mang theo một bụng đầy oán hận, cô quay mặt lại, không thể không mở miệng để cho người hầu gái từng thìa một đút cô một ngụm lại một ngụm canh. Nước súp nóng lướt qua yết hầu, làm ấm dạ dày đã lâu không vận động, cảm giác tốt ấy làm cho cô muốn thở dài.
Từ đầu tới cuối, Simon chỉ ngồi ở chiếc ghế cổ xưa làm từ gỗ lim đặt sát mép giường, lẳng lặng nhìn cô ăn, đợi cho cô ăn no ngay cả một đầu ngón tay đều động không được, hắn mới đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia biến mất ở sau cánh cửa, Khiết nhi mới ý thức tới việc: Sau khi cô chịu mở miệng ăn, hắn không uy hiếp cô nữa, cũng không nhắc tới việc muốn cô lưu lại làm việc cho hắn.
Hắn chỉ là muốn tự mình xác nhận việc cô bắt đầu ăn cơm trở lại. Nhận thức này làm cho cô bị hoang mang... Tên ác ma đó, cũng có bộ mặt ôn nhu như thế?
Khiết nhi kinh ngạc nhìn nóc giường thêu hoa văn tinh xảo, cảm giác ăn no nở dạ dày rất ấm, vô hình làm cho ngực nóng lên.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu đem ý niệm không nên có trong đầu loại bỏ, bắt buộc chính mình nên nhanh chóng ngủ một giấc, có lẽ khi ngủ dậy, thân thể cô đã trở lại thế kỷ hai mươi mốt...
Vào đêm, một cái bóng cao to tráng kiện nhảy xuống, yên tĩnh bước vào phòng, dừng lại ở bên giường.
Simon chăm chú nhìn cô gái đang bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù trong ánh sáng lờ mờ, làn da trên thân thể cô gái đang nằm đó còn mịn màng hơn cả loại tơ lụa thượng hạng của Trung Quốc, vẫn là kiểu sáng như nguyệt, ngũ quan xinh xắn trên gương mặt nhỏ xinh thoạt nhìn giống như búp bê bằng sứ tinh xảo.
Đôi mắt màu lam lẳng lặng giữ chặt lấy gương mặt đang say ngủ của cô, hắn vươn tay, theo vầng sáng đung đưa, nhẹ nhàng xoa hai bên má cô.
Xúc cảm non mịn không thể tưởng tượng nổi, xuyên thấu qua ngón tay hắn vào trong cơ thể, dẫn dụ, kích hoạt bản năng chiếm đoạt mạnh mẽ, giống như khẽ vuốt một mảnh tơ lụa mịn màng trơn mềm, hắn yêu thích không thôi, tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Thậm chí dâng lên một ham muốn mãnh liệt, muốn dùng môi chạm vào làn da non mịn của thiếu nữ đông phương đó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, cũng bắt buộc chính mình thu tay về.
Nhưng ánh mắt hắn không cách nào rời khỏi gương mặt ôn nhu đang ngủ của cô, vẫn như thế lẳng lặng, chăm chú nhìn, tựa hồ có cái gì đang hòa tan trong long ngực lạnh giá...
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn phóng túng để cảm giác xúc động ngự trị đầu óc, nghiêng qua một chút, ngón tay được thay thế bằng đôi môi mỏng, cảm nhận da thịt như tơ lụa của cô.
Có lẽ, phương hướng hơi mất chính xác, bởi vì nơi hắn hôn không phải là gò má mà là môi của cô.
Cảm xúc trong người kêu gào, hắn lại tận hưởng hương thơm tỏa ra từ người cô. Không tại sao cả, chỉ là một loại xúc động cùng dục vọng không thể ngăn cản.
Ý thức của Khiết nhi hiện giờ đang bay lơ lững trong giấc mơ bồng bềnh, cô mơ thấy mình đang thưởng thức một loại mỹ thực kỳ dị, không tự chủ hé đôi môi hồng ra, để người hôn trộm tùy ý càn rỡ đem đầu lưỡi tiến quân thần tốc, mút lấy tươi ngọt của cô.
Cô nhất định là bị cuốn vào giấc mơ, trở nên hồ đồ. Ừ, nhất định là vậy.
Khiết nhi thì thào rên khẽ, tiếp tục chìm sâu vào mộng đẹp.
Sau mấy ngày ăn uống bồi dưỡng, thân thể của Khiết nhi khôi phục rất nhanh, thậm chí cô còn hoài nghi mình sắp biến thành một con heo mẹ chỉ biết ăn rồi ngủ.
Simon ngẫu nhiên sẽ vào phòng đến thăm và nhìn ngắm cô - hoặc nên gọi là giám thị? Hắn thường xuyên không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt màu lam xinh đẹp kia ngóng nhìn cô, nơi đó chứa rất nhiều cảm xúc không thể diễn tả, cô đoán không ra.
Cầm chiếc đồng hồ cổ trong tay, Khiết nhi đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt chán đến chết nhìn phong cảnh xa xa, phía sau truyền đến âm thanh cửa mở.
Cô xoay người, phát hiện người hầu gái khi rời phòng đã quên đóng cửa lại, nói cách khác, cánh cửa căn bản không khóa lại?
Khiết nhi mừng rỡ như điên cầm chặt đồng hồ cổ, đẩy cánh cửa phòng vây khốn cô ở nơi này nhiều ngày ra rời đi.
Hành lang vô cùng rộng mở, Khiết nhi cảm giác mình giống như Alice lạc vào thế giới khác, cô tò mò chuyển động đôi mắt, ánh mắt đặt đến chỗ nào cũng đều lộ vẻ dại người, khen ngợi xa hoa.
Đại khái là gặp phải người hầu gái đang nghỉ ngơi hoặc trong thời gian thay ca, Khiết nhi không gặp trở ngại, bị ai ngăn cản khi thám hiểm đoạn đường này.
Từ thang lầu đi lên, cô không biết rõ là mình đang ở tầng mấy của tòa lâu đài cực kì cao này, nhưng chỉ vì lòng hiếu kỳ quấy phá mà xâm nhập tòa kiến trúc mang theo phong cách Victoria xinh đẹp này.
Bước lên bậc cầu thang cuối cùng, một chuỗi âm thanh, tiếng cười truyền vào tai, cô cẩn thận nghe một lát, phát hiện tiếng cười kia là từ sau cánh cửa mảu đỏ truyền ra.
Cô đến gần, may mắn phát hiện cánh cửa đỏ không hoàn toàn đóng kín. Tò mò, cô đem hai mắt đặt sát vào khe cửa, theo ánh sang từ trong phòng truyền ra, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi ở trên sàn được lót gỗ
Simon đang gập đầu gối lại, một chân dài đặt trên mặt đất, một cô gái nhỏ tóc nâu ngồi ngay ngắn ở trước người hắn, trong tay cầm một quân cờ kỵ sĩ, cúi đầu nhìn bàn cờ đen đỏ xen nhau.
"Không đúng, em phải đi phía trái hai nước, lại đi lên một nước." Khi cô gái nhỏ bắt đầu đặt quân cờ kỵ sĩ, Simon không ngại phiền sửa đúng cô.
"Tại sao?" Cô gái nhỏ không hiểu ngước đôi mắt to lên, dáng vẻ thơ ngây làm người ta mỉm cười.
"Bởi vì đây là quy tắc trò chơi, quy tắc là không thể bị phá vỡ." Simon vươn ngón tay nhấc quân cờ quốc vương, nhẹ điểm một cái lên chóp mũi che kín bởi tàn nhang của cô gái nhỏ.
"Nha." Cô gái nhỏ nhíu nhíu lỗ mũi, miễn cưỡng chấp nhận.
Nhìn trong phòng một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau, Khiết nhi cực kỳ kinh ngạc.
Người đàn ông đáng ghét kia, người đàn ông có tâm địa ác ma kia, người... Nói ngắn gọn lại, người đàn ông làm người khác sợ hãi này lại có thể có bộ mặt ôn nhu như thế.
Cô rung động sâu sắc, trong ngực đầy kinh hoàng, một tia ấm áp rót vào đáy lòng.
"Ai, ở đó?" Phát hiện ngoài cửa có bóng đen, khuôn mặt đang mỉm cười trở nên lạnh lẽo, Simon lạnh lùng đề cao âm lượng.
" Ừ... Tôi." Khiết nhi đẩy cửa ra cùng hắn nhìn nhau, sự sợ hãi đối với hắn vào giờ khắc này toàn bộ đều bốc hơi.
Sắc mặt Simon phát lạnh, lập tức đứng lên, ném quân cờ trong tay, cô gái nhỏ không biết làm sao ngửa đầu nhìn hắn.
Một trận tiếng bước chân dồn dập leo lên cầu thang - đoàng đoàng đoàng truyền đến, Khiết nhi xoay người, thấy một người thất kinh đi vào thư phòng.
"Mẹ!" Cô gái nhỏ đứng bật dậy, chạy về phía người hầu gái kia.
"Công tước đại nhân, hầu gái thật xin lỗi, trong khi hầu gái phải đi phơi quần áo, Emma liền tự mình chạy lung tung... hầu gái cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!" Người hầu gái ôm chặt cô gái nhỏ, sợ hãi đong đầy trong ánh mắt của cô ấy.
Khiết nhi nhìn về phía Simon, đường cong trên gương mặt điển trai lúc này hiện lên vẻ hung tàn lạnh lẽo, đôi mắt màu lam lạnh lùng liếc nhìn mẹ con kia.
"Nó tự tiện chạy vào thư phòng của ta, hẳn là nên bị trừng phạt." Hắn vô tình nói.
"Không! Công tước đại nhân, thật xin lỗi Emma đã mạo phạm ngài, nhưng nó còn nhỏ như vậy, hầu gái nguyện ý chịu phạt thay nó!" Người hầu gái hoảng sợ hô to.
"Đủ rồi! Không được phép ở trong thư phòng của ta la hét." Giọng của Simon càng lạnh lùng hơn."Đi xuống đi, ta sẽ đem chuyện này giao cho Roniacol xử lý." Roniacol là quản gia nơi này.
Sợ hãi sẽ chọc giận Simon hơn, người hầu gái không dám lên tiếng nữa, khóe mắt rơi lệ ôm con gái mình rời khỏi thư phòng.
Tại sao? Một khắc trước ôn nhu, sau khi có sự xuất hiện của người ngoài, liền đổi thành bộ dạng lãnh khốc vô tình, hắn tại sao lại muốn mọi người đều sợ hãi hắn?
Khiết nhi mơ hồ nhìn hắn, ngực hơi run rẩy, nhất thời không thể đem tâm tư từ trên người hắn kéo trở về.
"Là ai cho cô rời phòng?" Đôi mắt màu lam của Simon lạnh như băng chuyển về hướng cô.
"Cửa phòng không có khóa."
"Đó cũng không có nghĩa là cô có thể tự tiện đi khắp nơi."
Sự lãnh khốc cùng ngạo mạn của hắn sẽ không phải chỉ là một lớp mặt nạ? Hoang mang nổi lên trong lòng, cảm giác của Khiết nhi đối với Simon càng ngày càng hỗn loạn.
"Xem ra tình trạng thân thể của cô đã khôi phục hoàn toàn, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chút, kế tiếp cô nên bắt đầu làm việc rồi." Hắn nhếch môi.
"Tôi không hề đồng ý lưu lại." Cô nói, đáy lòng cũng là tràn đầy do dự.
"Tốt lắm, hãy về và chuẩn bị trở về nhà chứa."
"Anh - - không thể uy hiếp người ta như vậy!" Khiết nhi tức giận vung đôi bàn tay trắng như phấn. Đáng giận, cô có chết cũng không muốn trở lại cái nơi xấu xa đó!
Cô tự nhận tính tình mình không tính là tệ, được bạn bè công nhận là người hòa đồng, đại sứ hòa bình, nhưng đối mặt với chuyện chuyên quyền độc đoán này cùng người đàn ông lãnh khốc bá đạo, bạo lực trong cơ thể cô dự định là sẽ rục rịch.
"Xem ra cô đã đồng ý." Đôi mắt màu lam thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cô, tìm được sự thỏa hiệp chán nản."Nhưng ta cảnh cáo cô một tiếng, bên cạnh ta cho tới bây giờ và sau này sẽ không thiếu phụ nữ, ta mang cô trở về, chỉ có một mục đích rõ ràng là muốn cô làm việc cho ta."
"Yên tâm đi, tôi nguyện ý yêu một con sói máu lạnh, hoặc là một con hổ tàn bạo, cũng sẽ không yêu anh, một người lãnh khốc vô tình." Cô cắn môi, đôi mắt vì tức giận mà ngân ngấn nước.
Simon nhếch miệng, đến gần cô, thuận tay bắt lấy đôi bàn tay trắng như phấn kia, đôi mắt màu lam che dấu sự lười biếng nhìn cô."Ta chỉ là đang nhắc nhở cô đừng đắc ý vênh váo, quên thân phận của mình, cũng không có nói xác định rằng không cho cô yêu ta."
Khuôn mặt Khiết nhi thoáng chốc ửng hồng, hai tay vặn chặc làn váy, lúng túng thay mình cãi lại: "Là anh lúc trước nói dối tôi."
"Ta chỉ nói là không thiếu phụ nữ, cũng không nói lo lắng cô sẽ yêu ta." Trên môi Simon buông xuống nụ cười chói mắt dị thường, làm cho cô xấu hổ tột đỉnh."Huống hồ, phụ nữ bên cạnh ta chỉ phân hai loại, một loại là không có đầu óc, chỉ có thể giúp ta làm ấm giường; một loại thì có thể giúp ta làm việc, trừ hai loại đó ra, không có loại thứ ba."
"Đối với anh mà nói, đàn bà như thế nào là loại thứ ba?" Cô biết không nên hỏi nữa, nhưng vấn đề này khống chế không được bay ra khỏi miệng, cho dù ảo não cũng không còn kịp rồi.
"Người con gái mà ta yêu." Simon lạnh lùng nói.
Khiết nhi ngẩn ra, có chút kinh ngạc cũng có chút khốn quẫn. Kinh ngạc, là vì cô không hiểu, hắn tựa hồ muốn người khác sợ hãi hắn, cũng không cần người khác kính yêu hắn; khốn quẫn, là vì ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô, tựa hồ có thâm ý khác, cảnh cáo cô cái gì.
Cảnh cáo cô cái gì? Cô thừa nhận mình đối với hắn có một loại tò mò rất sâu, không tự chủ được muốn tiếp cận, nhưng việc này cũng không có nghĩa là cô nhất định sẽ yêu hắn, phải không? Đúng là tên xấu xa ngạo mạn...
"Anh có một gương mặt xinh đẹp, tôi tin tưởng nhất định có rất nhiều phụ nữ sùng bái anh, yêu anh, thì làm sao anh có thể dám chắc chắn rằng anh có thể đoán chính xác, loại phụ nữ nào sẽ không có ý nghĩ sai lệch với anh, và loại nào sẽ làm ấm giường anh?"
Simon nâng đầu ngón tay thon dài lên, lướt qua làn da nơi khóe mắt, cười như giễu cợt: "Bởi vì ta có mắt."
"Đôi mắt chỉ thấy được mặt ngoài, yêu một người phải dùng tâm để cảm thụ."
"Thì sao? Ta không cần."
"Anh để ý cái gì? Tiền? Mặt mũi Công Tước?"
Phát hiện cảm xúc của cô có chút kích động, Simon ngược lại vẫn ung dung nở nụ cười, cũng không quan tâm khẩu khí của cô có quá mức vô lễ hay không. Cô cũùng giống như vị công tước phu nhân mới nhậm chức tại nhà Hoult, tuyệt không đem quý tộc để vào mắt.
"Ta để ý cái gì, thì có liên quan gì đến cô?" Simon liếc mắt giễu cợt nhìn cô.
"Nhưng tôi nghĩ, tôi quyền lợi được biết, một gã xấu xa bức bách tôi làm việc cho anh ta, đến tột cùng là như thế nào?"
"Cô không cần hiểu rõ về ta, bởi vì nó không nằm trong phạm vi công việc của cô." Simon buông lỏng bàn tay đang giữ cô ra, xoay người đưa lưng về vào mặt cô, độc đoán chấm dứt cuộc đối thoại.
Khiết nhi cắn môi, trừng mắt nhìn vào bóng dáng kia, dùng hết khí lực dưới đáy lòng mắng hắn, lại không phát hiện, trong đầu hình ảnh từ đầu đến cuối dừng lại ở diện mạo ôn nhu mới vừa rồi của hắn.
/11
|