Từng bước, từng bước quên đi anh

Chương 3 a

/25


Chương 3

* Xuân kia sắc hương đương nồng
Chỉ đành một khắc thật lòng với ai?...*


=== ====== ====== ====== ====== ====== =========

3.a

Cô không hề biết rằng có một ánh mắt đang thầm quan sát kể từ lúc cô bước vào EC. Khóe môi hắn nhếch lên thành hình vòng cung, tay cầm ly rượu sóng sánh.

_Mộng Nhi, chúng ta lại gặp nhau. Giờ đến lượt tôi đùa giỡn em thế nào. Hi vọng em không quên tôi. Chúng ta sẽ sớm chạm mặt thôi. Chào mừng em tới địa ngục.

Cô thoáng rùng mình, đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt, ai cũng đang bận làm việc của mình, xung quanh không ít cặp đôi đang say sưa tạo nên không ít phong cảnh hữu tình.

KHông một ai để ý đến cô, không hiểu sao cô lại có cảm giác này nữa. Cô tự trấn an mình, không sao hết, tại chính mình quá đa nghi thôi.

Đợi đến lúc Ý Duy đã say mềm, cô dìu cô ấy ra khỏi EC, đưa cô ấy lên xe rồi chở về chung cư ngày trước cô đã từng sống, lo liệu cho Ý Duy xong, cô nhìn đồng hồ, giờ cũng quá 2h chiều rồi, cô nên đi thăm Tiểu Khải một chút, hi vọng Thành Ca không ở đó, nếu không, cô cũng chẳng biết phải đối mặt với anh sao.

Dù gì đây cũng là chồng cô, nhưng không ngờ cô lại lừa dối anh nhiều đến vậy. Cô tự cảm thấy mình không phải là người vợ tốt nên cũng không trách anh làm gì.

Cô theo quán tính, chạy vào một khu biệt thự cổ, đây là sản nghiệp tồn tại gần mấy trăm năm của Thành gia, từ thời tổ tiên đã có một cơ sở khổng lồ như vậy, các đời truyền nhân đều không phụ lòng cụ tổ. Từ ông nội cho đến cha Thành Ca đều là những ông trùm thương nghiệp, và Đế Quốc hiện tại do Thành Ca quản lí, cũng là một trong những công ty có thế lực nhất đất nước hiện nay.

Khuôn viên biệt thự lấy chủ đề cổ xưa làm gốc, hoa văn trang nhã uốn nét theo hình cung đình ngày xưa, chạy dài từ cửa chính cho đến cổng sai, bên trong còn rất nhiều thủy hồ bằng đá. Nếu một người không biết bước đến nơi này, còn tưởng là trở về chốn cung đình xa xưa.

Ngày đó, cô đã từng cúi đầu trước ông nội Thành Ca tại nơi này, cảm giác như quần thần bị áp chế bởi khí thế đế vương của ông. Chỉ tiếc chuyện xưa đã quá lâu rồi, nhiều năm trước ông cũng đã qua đời. Trước khi mất, ông chỉ yêu cầu được trờ về mộ phần Thành Gia ở quê nhà, an táng cùng bà nội đã mất từ mấy mươi năm trước.

Khi đấy, Thành Ca đã kể cho cô nghe về người bà ấy. Thuở còn trẻ, bà chỉ là người làm vườn tại nơi đây, ông bà gặp nhau năm 16 tuổi, lúc đó, bà đang tỉa cây sau vườn thì ông từ bên Mĩ về, vì ông đã được bố mẹ đưa đi qua đó từ khi mới sinh ra nên không ai trong nhà biết mặt ông.

Bà cũng vậy, bà thấy người lạ, còn tưởng là trộm, nên đã lấy cây kéo đánh ông, cũng may là ông chỉ bị thương nhẹ, nhưng bà thì bị phạt quỳ ở ngoài trời gần 2 ngày khi ông bất tỉnh.

Cô còn nhớ, Thành Ca lúc đó có hỏi " Em có biết sau khi ông tỉnh dậy sẽ làm gì không?"

Cô không nhớ rõ mình đã trả lời anh như thế nào, chỉ biết câu chuyện tiếp theo mà anh kể. Anh nói, thật ra khi ấy ông cũng chỉ còn là một cậu thanh niên, còn bồng bột lắm, nên khi tỉnh lại, ông đã đem cả xô nước lạnh đổ lên đầu bà. Sau trận ấy bà ốm 3 ngày 3 đêm, còn ông thì sợ quá, túc trục bên giường bà mãi. Có lẽ, ông đã có cảm tình với bà từ khi ấy.

Rồi từ mối quan hệ tốt đó, ông đã yêu bà lúc nào không hay. Cô nhớ, mình đã nghĩ đó là câu chuyện cổ tích, đáng tiếc vẫn còn phần sau.

Sau khi ông nói với ba mẹ muốn kết hôn với bà, họ đã gặp sự phản dối gây gắt của gia đình, ông lại lần nữa đi Mĩ, đến lúc ông về cũng là 10 năm sau. Bà vẫn còn đợi ông, ông với bà sống chung như cặp vợ chồng, không bao lâu thì bà mang thai con ông, chính là ba của Thành Ca bây giờ, nhưng vẫn không thoát khỏi được gia đình, nhà họ Thành bắt đứa bé về, trong khi ông đi công tác ở xa, đến lúc ông về, bà đã mất vì ốm đau cũng là vì nhớ con quá độ.

Rồi ông trở về Thành Gia, một tay quán xuyến việc gia đình, việc công ty, một phần lo lắng cho con, ba mẹ ông dần dần nhắm mắt. Nhưng ông cũng không kết hôn thêm một lần nào nữa. Cữ mỗi tháng 3 của năm, ông lại đi khoảng 1 tuần, chỉ có Thành Ca biết ông đã đi gặp bà ở nơi họ từng sống, ông bảo vì đây là tháng bà thích nhất trong năm, ông muốn ở cùng bà như thế thôi.

Không ai biết ông cô đơn cỡ nào. Đến lúc sắp mất, ông cũng chỉ nói sẽ cùng bà qua kiếp khác, ông sẽ nắm tay bà mãi mãi không buông, ông nợ bà quá nhiều, hi vọng dưới cầu nại hà bà sẽ tha thứ cho ông.

Cô đã khóc khi nghe Thành Ca kể câu chuyện ấy, nó đã vượt qua cả tình yêu, là mảng màu đẹp nhất trong cuộc đời của ông.

Mộng Mộng vẫn hi vọng mình sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, chỉ đáng tiếc, cô không phải là nhân vật chính mà thôi.





/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status