Lưu Yên hôm nay rất khác thường. Nàng không bài xích sự dịu dàng và lấy lòng của Lý Tuân, để mặc hắn ôm vào lòng nói những lời chân tình.
Những lời nói tỏ tình sâu nặng kia đủ để khiến người khác lệ rơi đầy mặt nhưng ngược lại nữ tử trong ngực hắn cả người cứng ngắc.
Từ sau khi đứa bé bị đưa đi, trong lòng hắn, nàng đã không còn dáng vẻ dịu dàng mềm mại như trước kia nữa rồi. Lý Tuân nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, có muôn ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Hắn cũng hiểu rõ lúc này có nói gì cũng đã muộn, cho dù hắn nói gì Lưu Yên cũng sẽ không hiểu.
Hắn không có cách nào bày tỏ sự hổ thẹn đối với nàng, càng không biết làm thế nào để bù đắp cho nàng, đây mới chính là nỗi giày vò lớn nhất của Lý Tuân.
"Yên Nhi, nàng hãy tin tưởng ta, lần này ta nhất định sẽ mang Tiểu Bảo về, nàng hãy tin tưởng ta." Cuối cùng Lý Tuân khẽ thì thầm.
"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của ta bị kẻ xấu bắt đi rồi, Tiểu Bảo của ta." Lưu Yên im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng có phản ứng nhưng lời nói ra chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén.
Trong lòng Lý Tuân đau đớn không thôi, hắn không quên lúc bản thân sắp mang đứa bé đi, Lưu Yên còn bảo hắn nghĩ kỹ tên cho con.
Hắn không thể mang Tiểu Bảo về cho nên hắn cũng chẳng ngó ngàng gì đến chuyện đặt tên, trong những ngày điên dại này, Lưu Yên không ngừng gọi tên con mình là Tiểu Bảo.
Tuy Lý Tuân không muốn nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm rời đi. Hắn không biết sau khi hắn rời đi, ánh mắt của nữ tử sau lưng hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nàng chậm rãi đứng dậy khỏi lan can, từ tốn bước vào phòng ngủ của bọn họ, mãi đến khi chạng vạng cũng không bước ra ngoài.
Từ sau khi Lưu Yên nổi điên nàng vẫn luôn như vậy. Nàng có thể ngồi nửa ngày đến một ngày ở một chỗ là chuyện thường thấy cho nên mãi đến tận tối cũng không ai phát hiện thiếu phu nhân từ sau khi nổi điên luôn được thiếu gia bảo vệ đã không thấy đâu.
"Nhanh cho người đi truyền tin cho thiếu gia nói là... thiếu phu nhân bị bệnh, bảo thiếu gia nhanh chóng trở về." Lão phu nhân nghe tin chạy tới nhìn nha hoàn đã hoảng loạn thất thố, trong lòng bà ta cũng lo sợ không thôi, hồi lâu mới từ từ tỉnh táo, sau đó sai người đi báo tin cho Lý Tuân ngay lập tức.
Người khác có thể không biết nhưng bà ta biết rõ Lý Tuân thương phu nhân của hắn còn hơn bản thân hắn.
Bây giờ hắn mới vừa ra khỏi phủ mà phu nhân của hắn đã không thấy tăm hơi. Bọn họ đúng là không biết ăn nói thế nào với Lý Tuân.
Bà ta biết Lý Tuân là phụng chỉ đi ban sai, nhưng bọn họ không thể giấu giếm chuyện của Lưu Yên, nếu không Lý Tuân sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Lão phu nhân thấy người truyền tin vội vàng rời đi, nước mắt không kìm được rơi xuống, vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc đang sống yên lành, sao mà chỉ trong nháy mắt đã khổ sở thế này?
Nhưng những thứ này đều là lựa chọn của Lý Tuân, cho dù hắn biết những thứ này là sai nhưng cũng đã không cách nào thay đổi được nữa, chỉ tội nghiệp cho Lưu Yên, nữ tử cuồng dại yêu đứa con của Lý Tuân.
"Các ngươi đi tìm nhanh lên, một nữ tử thần trí mơ hồ như vậy chắc chắn sẽ chưa đi xa đâu, phải tìm người về cho bằng được." Lão phu nhân sốt ruột nhìn người hầu, nô tỳ trong phủ đang cuống hết cả lên, bà ta cũng đứng dậy nói với nha hoàn chuyên hầu hạ bên cạnh: "Chúng ta đi đến Lưu phủ xem thử, nói không chừng nàng ta đã trở về nhà mẹ đẻ rồi."
Lưu Yên nghĩ đến Lý phủ sẽ vì chuyện nàng rời đi mà náo loạn, nàng cũng không muốn khiến cho lão phu nhân lo lắng, nhưng mà nàng chỉ có thể rời đi, vì con của nàng, đây là con đường duy nhất mà nàng có thể đi.
Nàng không điên, hoặc là nói nàng đã từng điên nhưng mà sau khi nghe được tin tức Tiểu Bảo, nàng đã tỉnh táo lại rồi.
Người kia đồng ý với nàng, chỉ cần Lý Tuân ngoan ngoãn nghe lời thì bọn họ sẽ bỏ qua cho Tiểu Bảo.
Tuy Lưu thị không hiểu tranh đấu trong triều đình nhưng đi theo Lý Tuân cũng nghe qua một số chuyện, nàng cũng hiểu rõ người kia là kẻ đối đầu với Hoàng thượng.
Nàng quá hiểu Lý Tuân, khi đặt nàng và Hoàng thượng lên cùng một bàn cân, hắn sẽ không do dự lựa chọn Hoàng thượng.
Nhất là hôm nay Hoàng thượng triệu kiến hắn, rất có thể hắn đã báo cho Hoàng thượng biết chuyện Tống Vân Lễ bắt đứa con để uy hiếp gã, thậm chí bọn họ chắc hẳn đã có tính toán rồi.
Nàng quá yêu Lý Tuân, quá hiểu hắn giống như hiểu rõ một ‘bản thân’ khác, lần này Lý Tuân căn bản không cứu được con của nàng.
Hy vọng cuối cùng của nàng đối với Lý Tuân cũng chấm dứt rồi, giữa gia đình và quốc gia, hắn lựa chọn quốc gia của hắn, nàng và con trở thành thứ bị vứt bỏ đầu tiên.
Đáy lòng Lưu Yên tràn ngập chua xót, nàng không ngờ một tình yêu dâng hiến hết thảy cuối cùng lại trở thành thù hận ăn mòn xương tủy thế này.
Điểm đến của Lưu Yên là đỉnh Lang Phong, người dẫn nàng đến chính là tiểu nha hoàn ở trong phủ của bọn họ, người lúc đó đã truyền tin đứa bé cho nàng biết.
Lưu Yên không ngờ nàng sẽ gặp được Tống Vân Lễ trong lời đồn.
Hôm nay Tống Vân Lễ mặc áo khoác màu đỏ, mặt trang điểm tím đậm, tóc đen nhánh cài đầy châu báu sáng lấp lánh, ngay cả móng tay đang cầm nho cũng được sơn màu đỏ rực rỡ.
Lưu Yên vô cùng khiếp sợ, nàng không ngờ bản thân Tống Vân Lễ lại khác xa lời đồn như vậy, nàng nhìn hắn vẻ thăm dò, đánh giá. Tống Vân Lễ mỉm cười liếc nhìn Lưu Yên, ánh mắt đó rét lạnh như dao khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Thế nào, ngươi không ngờ bản vương là một mỹ nam tử đúng không? Da thịt là do phụ mẫu cho, máu thịt hoàng thất tất nhiên là không kém rồi." Lưu Yên vốn tưởng lúc nãy nàng dò xét Tống Vân Lễ như vậy sẽ khiến cho hắn không vui nhưng không ngờ hắn lại mở miệng nói những lời tự luyến như vậy.
Lưu Yên không dám ngẩng đầu lên nữa nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, nàng không biết tại sao một nam nhân kỳ lạ như vậy lại là một đời kiêu hùng trong miệng dân chúng, người đó có đúng là Tống Vân Lễ đùa giỡn nhân tâm người khác trong lòng bàn tay không?
"Ta không ăn thịt người, sao ngươi ngay cả ngẩng đầu nhìn ta cũng không dám vậy?" Tống Vân Lễ liếc mắt nhìn Lưu Yên, sau đó tập trung tất cả tinh thần nhìn lên đầu ngón tay thon mảnh của mình, hờ hững nói.
"Sợ là Lý Tuân đã nói chuyện của đứa bé cho Hoàng thượng biết rồi, ta…" Lưu Yên lấy hết can đảm mở miệng nhưng lại không biết làm thế nào để nói tiếp. Nàng hoàn toàn không biết những chuyện Lý Tuân muốn làm, nàng đến đây cũng chỉ là vì muốn gặp con của nàng sau đó nghĩ cách cứu đứa bé ra thôi.
"Ngươi có cách khiến hắn nghe lệnh của ta không?" Tống Vân Lễ vẫn không nhìn Lưu Yên, lời nói vừa đơn giản lại vừa trực tiếp khiến Lưu Yên hơi ngơ ngác.
"Ngươi nghĩ xong cách rồi hãy đến tìm ta. Ta rất bận." Tống Vân Lễ nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Yên nhìn Tống Vân Lễ không chút lưu tình rời đi thì sốt ruột, nàng khẽ nói: "Cho ta nhìn con ta một chút, ta sẽ có cách khiến hắn nghe lời ngươi."
Lời Lưu Yên nói làm Tống Vân Lễ hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lưu Yên mang theo vài phần nghiên cứu, nhưng sau đó hắn lập tức mỉm cười, gật đầu: "Ta sẽ bảo người đưa đứa bé tới, ngươi gặp được rồi thì tốt nhất ngoan ngoãn đi làm chuyện ta muốn ngươi làm, nếu không đứa bé sẽ chết rất thảm."
Lưu Yên nhìn Tống Vân Lễ, nhìn con ngươi của hắn lóe lên vẻ ác độc, nàng không khỏi sợ hãi nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Tống Vân Lễ rất hài lòng với thái độ của Lưu Yên, hắn phất tay ra hiệu cho người dẫn đứa bé tới. Đứa bé đã hơn hai tuổi rồi, quần áo mặc trên người cũng không vừa người, mặt mũi còn dính bẩn, cậu bé sợ hãi nhìn về phía Lưu Yên, đôi con ngươi to tròn như hai hột nhãn.
Lưu Yên ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, nàng run rẩy duỗi tay ra muốn xoa gương mặt đỏ như quả táo của nó, nhưng nó rất cảnh giác xoay mặt sang một bên, lúc nhìn Lưu Yên lần nữa trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần thăm dò.
"Con ơi, ta là mẫu thân của con, ta..." Lưu Yên muốn nói cho nó biết nàng chính là mẹ ruột của nó, nhưng đột nhiên nàng không biết phải mở miệng thế nào. Nàng cảm thấy bản thân không có tư cách bảo đứa bé này gọi mình là mẫu thân.
Những lời nói tỏ tình sâu nặng kia đủ để khiến người khác lệ rơi đầy mặt nhưng ngược lại nữ tử trong ngực hắn cả người cứng ngắc.
Từ sau khi đứa bé bị đưa đi, trong lòng hắn, nàng đã không còn dáng vẻ dịu dàng mềm mại như trước kia nữa rồi. Lý Tuân nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, có muôn ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Hắn cũng hiểu rõ lúc này có nói gì cũng đã muộn, cho dù hắn nói gì Lưu Yên cũng sẽ không hiểu.
Hắn không có cách nào bày tỏ sự hổ thẹn đối với nàng, càng không biết làm thế nào để bù đắp cho nàng, đây mới chính là nỗi giày vò lớn nhất của Lý Tuân.
"Yên Nhi, nàng hãy tin tưởng ta, lần này ta nhất định sẽ mang Tiểu Bảo về, nàng hãy tin tưởng ta." Cuối cùng Lý Tuân khẽ thì thầm.
"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của ta bị kẻ xấu bắt đi rồi, Tiểu Bảo của ta." Lưu Yên im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng có phản ứng nhưng lời nói ra chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén.
Trong lòng Lý Tuân đau đớn không thôi, hắn không quên lúc bản thân sắp mang đứa bé đi, Lưu Yên còn bảo hắn nghĩ kỹ tên cho con.
Hắn không thể mang Tiểu Bảo về cho nên hắn cũng chẳng ngó ngàng gì đến chuyện đặt tên, trong những ngày điên dại này, Lưu Yên không ngừng gọi tên con mình là Tiểu Bảo.
Tuy Lý Tuân không muốn nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm rời đi. Hắn không biết sau khi hắn rời đi, ánh mắt của nữ tử sau lưng hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nàng chậm rãi đứng dậy khỏi lan can, từ tốn bước vào phòng ngủ của bọn họ, mãi đến khi chạng vạng cũng không bước ra ngoài.
Từ sau khi Lưu Yên nổi điên nàng vẫn luôn như vậy. Nàng có thể ngồi nửa ngày đến một ngày ở một chỗ là chuyện thường thấy cho nên mãi đến tận tối cũng không ai phát hiện thiếu phu nhân từ sau khi nổi điên luôn được thiếu gia bảo vệ đã không thấy đâu.
"Nhanh cho người đi truyền tin cho thiếu gia nói là... thiếu phu nhân bị bệnh, bảo thiếu gia nhanh chóng trở về." Lão phu nhân nghe tin chạy tới nhìn nha hoàn đã hoảng loạn thất thố, trong lòng bà ta cũng lo sợ không thôi, hồi lâu mới từ từ tỉnh táo, sau đó sai người đi báo tin cho Lý Tuân ngay lập tức.
Người khác có thể không biết nhưng bà ta biết rõ Lý Tuân thương phu nhân của hắn còn hơn bản thân hắn.
Bây giờ hắn mới vừa ra khỏi phủ mà phu nhân của hắn đã không thấy tăm hơi. Bọn họ đúng là không biết ăn nói thế nào với Lý Tuân.
Bà ta biết Lý Tuân là phụng chỉ đi ban sai, nhưng bọn họ không thể giấu giếm chuyện của Lưu Yên, nếu không Lý Tuân sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Lão phu nhân thấy người truyền tin vội vàng rời đi, nước mắt không kìm được rơi xuống, vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc đang sống yên lành, sao mà chỉ trong nháy mắt đã khổ sở thế này?
Nhưng những thứ này đều là lựa chọn của Lý Tuân, cho dù hắn biết những thứ này là sai nhưng cũng đã không cách nào thay đổi được nữa, chỉ tội nghiệp cho Lưu Yên, nữ tử cuồng dại yêu đứa con của Lý Tuân.
"Các ngươi đi tìm nhanh lên, một nữ tử thần trí mơ hồ như vậy chắc chắn sẽ chưa đi xa đâu, phải tìm người về cho bằng được." Lão phu nhân sốt ruột nhìn người hầu, nô tỳ trong phủ đang cuống hết cả lên, bà ta cũng đứng dậy nói với nha hoàn chuyên hầu hạ bên cạnh: "Chúng ta đi đến Lưu phủ xem thử, nói không chừng nàng ta đã trở về nhà mẹ đẻ rồi."
Lưu Yên nghĩ đến Lý phủ sẽ vì chuyện nàng rời đi mà náo loạn, nàng cũng không muốn khiến cho lão phu nhân lo lắng, nhưng mà nàng chỉ có thể rời đi, vì con của nàng, đây là con đường duy nhất mà nàng có thể đi.
Nàng không điên, hoặc là nói nàng đã từng điên nhưng mà sau khi nghe được tin tức Tiểu Bảo, nàng đã tỉnh táo lại rồi.
Người kia đồng ý với nàng, chỉ cần Lý Tuân ngoan ngoãn nghe lời thì bọn họ sẽ bỏ qua cho Tiểu Bảo.
Tuy Lưu thị không hiểu tranh đấu trong triều đình nhưng đi theo Lý Tuân cũng nghe qua một số chuyện, nàng cũng hiểu rõ người kia là kẻ đối đầu với Hoàng thượng.
Nàng quá hiểu Lý Tuân, khi đặt nàng và Hoàng thượng lên cùng một bàn cân, hắn sẽ không do dự lựa chọn Hoàng thượng.
Nhất là hôm nay Hoàng thượng triệu kiến hắn, rất có thể hắn đã báo cho Hoàng thượng biết chuyện Tống Vân Lễ bắt đứa con để uy hiếp gã, thậm chí bọn họ chắc hẳn đã có tính toán rồi.
Nàng quá yêu Lý Tuân, quá hiểu hắn giống như hiểu rõ một ‘bản thân’ khác, lần này Lý Tuân căn bản không cứu được con của nàng.
Hy vọng cuối cùng của nàng đối với Lý Tuân cũng chấm dứt rồi, giữa gia đình và quốc gia, hắn lựa chọn quốc gia của hắn, nàng và con trở thành thứ bị vứt bỏ đầu tiên.
Đáy lòng Lưu Yên tràn ngập chua xót, nàng không ngờ một tình yêu dâng hiến hết thảy cuối cùng lại trở thành thù hận ăn mòn xương tủy thế này.
Điểm đến của Lưu Yên là đỉnh Lang Phong, người dẫn nàng đến chính là tiểu nha hoàn ở trong phủ của bọn họ, người lúc đó đã truyền tin đứa bé cho nàng biết.
Lưu Yên không ngờ nàng sẽ gặp được Tống Vân Lễ trong lời đồn.
Hôm nay Tống Vân Lễ mặc áo khoác màu đỏ, mặt trang điểm tím đậm, tóc đen nhánh cài đầy châu báu sáng lấp lánh, ngay cả móng tay đang cầm nho cũng được sơn màu đỏ rực rỡ.
Lưu Yên vô cùng khiếp sợ, nàng không ngờ bản thân Tống Vân Lễ lại khác xa lời đồn như vậy, nàng nhìn hắn vẻ thăm dò, đánh giá. Tống Vân Lễ mỉm cười liếc nhìn Lưu Yên, ánh mắt đó rét lạnh như dao khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Thế nào, ngươi không ngờ bản vương là một mỹ nam tử đúng không? Da thịt là do phụ mẫu cho, máu thịt hoàng thất tất nhiên là không kém rồi." Lưu Yên vốn tưởng lúc nãy nàng dò xét Tống Vân Lễ như vậy sẽ khiến cho hắn không vui nhưng không ngờ hắn lại mở miệng nói những lời tự luyến như vậy.
Lưu Yên không dám ngẩng đầu lên nữa nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, nàng không biết tại sao một nam nhân kỳ lạ như vậy lại là một đời kiêu hùng trong miệng dân chúng, người đó có đúng là Tống Vân Lễ đùa giỡn nhân tâm người khác trong lòng bàn tay không?
"Ta không ăn thịt người, sao ngươi ngay cả ngẩng đầu nhìn ta cũng không dám vậy?" Tống Vân Lễ liếc mắt nhìn Lưu Yên, sau đó tập trung tất cả tinh thần nhìn lên đầu ngón tay thon mảnh của mình, hờ hững nói.
"Sợ là Lý Tuân đã nói chuyện của đứa bé cho Hoàng thượng biết rồi, ta…" Lưu Yên lấy hết can đảm mở miệng nhưng lại không biết làm thế nào để nói tiếp. Nàng hoàn toàn không biết những chuyện Lý Tuân muốn làm, nàng đến đây cũng chỉ là vì muốn gặp con của nàng sau đó nghĩ cách cứu đứa bé ra thôi.
"Ngươi có cách khiến hắn nghe lệnh của ta không?" Tống Vân Lễ vẫn không nhìn Lưu Yên, lời nói vừa đơn giản lại vừa trực tiếp khiến Lưu Yên hơi ngơ ngác.
"Ngươi nghĩ xong cách rồi hãy đến tìm ta. Ta rất bận." Tống Vân Lễ nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Yên nhìn Tống Vân Lễ không chút lưu tình rời đi thì sốt ruột, nàng khẽ nói: "Cho ta nhìn con ta một chút, ta sẽ có cách khiến hắn nghe lời ngươi."
Lời Lưu Yên nói làm Tống Vân Lễ hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lưu Yên mang theo vài phần nghiên cứu, nhưng sau đó hắn lập tức mỉm cười, gật đầu: "Ta sẽ bảo người đưa đứa bé tới, ngươi gặp được rồi thì tốt nhất ngoan ngoãn đi làm chuyện ta muốn ngươi làm, nếu không đứa bé sẽ chết rất thảm."
Lưu Yên nhìn Tống Vân Lễ, nhìn con ngươi của hắn lóe lên vẻ ác độc, nàng không khỏi sợ hãi nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Tống Vân Lễ rất hài lòng với thái độ của Lưu Yên, hắn phất tay ra hiệu cho người dẫn đứa bé tới. Đứa bé đã hơn hai tuổi rồi, quần áo mặc trên người cũng không vừa người, mặt mũi còn dính bẩn, cậu bé sợ hãi nhìn về phía Lưu Yên, đôi con ngươi to tròn như hai hột nhãn.
Lưu Yên ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, nàng run rẩy duỗi tay ra muốn xoa gương mặt đỏ như quả táo của nó, nhưng nó rất cảnh giác xoay mặt sang một bên, lúc nhìn Lưu Yên lần nữa trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần thăm dò.
"Con ơi, ta là mẫu thân của con, ta..." Lưu Yên muốn nói cho nó biết nàng chính là mẹ ruột của nó, nhưng đột nhiên nàng không biết phải mở miệng thế nào. Nàng cảm thấy bản thân không có tư cách bảo đứa bé này gọi mình là mẫu thân.
/642
|