"Ta tới vì con mình, không được gặp con thì ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì hết, ngươi có giết ta cũng vô ích." Lưu Yên nói năng kiên định nhưng không ai biết trong lòng nàng lúc này đều là tuyệt vọng.
Hôm qua Vạn Lương đã nói với nàng, chỉ cần nàng có thể làm cho đứa bé xuất hiện thì bọn họ có thể nghĩ biện pháp cứu nó ra khỏi nơi này nhưng hiện tại Tống Vân Lễ ngay cả con cũng không muốn cho nàng gặp.
Nàng không thể buông bỏ bất kỳ hy vọng nào, cho dù lúc này tự đáy lòng đang ngập tràn nỗi tuyệt vọng, con là do Lý Tuân giao cho Tống Vân Lễ, nhưng bây giờ Tống Vân Lễ không chịu giao con ra, cũng không cho nàng gặp mặt, bảo sao nàng không lo lắng?
"Có phải con ta đã chết rồi không?" Lưu Yên không che giấu được sự tuyệt vọng trong lòng nữa rồi, con tim nàng như bị hai bàn tay vô hình móc sạch, ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn, lúc hỏi, sắc mặt của nàng cũng không còn dịu dàng như trước nữa, nàng nhìn chằm chằm Tống Vân Lễ, chờ hắn mở miệng.
Bị nhìn như vậy khiến Tống Vân Lễ rất khó chịu, hắn ngoảnh mặt muốn tránh ánh mắt của Lưu Yên, nói như thật: "Đứa bé bị người ta đánh tráo rồi, ai làm thì ta không biết nhưng ta sẽ giúp ngươi tìm được con, ngươi nên tin tưởng ta, theo lời ta mà làm.”
"Ha ha..." Lưu Yên cười khẩy, nàng nhìn Tống Vân Lễ với vẻ trào phúng và cảm thấy tò mò, dựa vào đâu mà Tống Vân Lễ có thể tự tin nói ra những lời như vậy chứ?
Tiếng cười khẩy của Lưu Yên rốt cục lại biến thành cười to, nàng cười đến điên cuồng, cười đến mức mắt nhòe lệ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý với Tống Vân Lễ.
"Bọn đàn ông các ngươi làm gì ta mặc kệ, nhưng nó chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó không nên bị các ngươi đem ra tính toán như vậy, các ngươi đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vì muốn đạt được mục đích của mình mà uy hiếp phụ nữ, trẻ em, Tống Vân Lễ, ngươi thật là vô sỉ." Lưu Yên nói, từng chữ đều đẫm nước mắt.
"Không còn con nữa thì ta sống có nghĩa lý gì, ngươi hãy giết ta đi." Lưu Yên tuyệt vọng nói với Tống Vân Lễ, nếu nói những ngày giả điên trước kia, nàng vẫn còn mong chờ được gặp mặt con thì hiện tại, sự chờ mong của nàng đã bị bóp chết rồi.
Tuy nàng vẫn huy vọng con mình còn sống nhưng nàng hiểu rõ, xác suất ấy là quá nhỏ.
Hạnh phúc của nàng chung quy sẽ không còn nữa, nàng đối với con lòng tràn đầy hổ thẹn, thống hận vì đã mang con theo Lý Tuân, bọn họ sẽ không bao giờ có thể được ở bên nhau nữa.
"Sao ta giết ngươi được, ngươi cũng đã nói, Lý Tuân quan tâm ngươi nên ta sẽ đưa ngươi đến trước mặt hắn, ta không tin hắn sẽ không nghe ta." Tống Vân Lễ thấy vẻ mặt thuận theo lúc trước của Lưu Yên trở nên dữ tợn, liền hiểu nàng sẽ không để cho hắn sai sử nữa nhưng Lý Tuân sẽ phải nghe lời hắn, ba nghìn hộ vệ đó chính là công cụ cho hắn sử dụng.
Đó là lưỡi dao sắc bén mà hắn dày công chuẩn bị tặng cho Tống Vĩnh Kỳ nên làm sao hắn có thể để cho bon họ lặng lẽ rút lui được.
"Ta có chết cũng sẽ không nghe lời ngươi." Lưu Yên không ngờ Tống Vân Lễ lại có thể đê tiện như vậy, thậm chí nàng còn hoài nghi, điều kiện mà mình đã nói với Tống Vân Lễ lúc trước có phải là giả hay không?
"Có một số việc ngươi đã nói không tính." Tống Vân Lễ cười nhìn Lưu Yên, sự khoái trá trong mắt đã dập tắt toàn bộ hy vọng trong lòng Lưu Yên.
Bây giờ nàng mới thật sự hiểu được sự bất đồng giữa Tống Vân Lễ và Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vân Lễ chính là ma quỷ, từ lâu hắn đã không còn thiện lượng và đạo đức mà một con người nên có rồi.
"Ngươi là ma quỷ, ta sẽ không để cho ngươi vừa lòng đâu, ngươi chính là đao phủ đã hại chết con ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt." Lưu Yên cao giọng gào thét, nỗi sợ tự đáy lòng chẳng khác nào những con sóng xô vào lồng ngực.
"Con của ngươi chỉ là mất tích thôi, những người chăm sóc cho nó đã bị ta giết rồi, coi như đã báo thù cho ngươi thì ngươi còn dựa vào đâu mà căm thù ta như thế?” Tống Vân Lễ hiển nhiên không thấy mình sai mà chỉ thấy mình đã hết lòng hết nghĩa với Lưu Yên.
"Kết cục của ta chưa bào giờ do những kẻ ngu xuẩn như ngươi định đoạt, người đâu, dẫn đi, sẽ đưa đến trước mặt Lý Tuân, nếu như Lý Tuân dám không làm theo lời ta thì kẻ đưa nàng ta đi sẽ được hưởng diễm phúc, Lưu thị thật đúng là một đại mỹ nhân." Tống Vân Lễ nói giọng tiếc hận, có điều vẻ mặt vẫn hung ác như trước, nói xong hắn ta liền rời đi, còn Lưu Yên rốt cuộc cũng hiểu hắn sẽ dùng biện pháp gì để khiến Lý Tuân khuất phục.
Không thể không nói, Tống Vân Lễ quá độc ác.
Có lẽ nên nói, hắn quá hiểu lòng người, hiểu rõ Lý Tuân hổ thẹn với nàng, Lý Tuân không thể nhìn nàng bị người ta lăng nhục.
Chỉ là, Tống Vân Lễ đã quên đi nỗi bi thương của người mẹ, không còn con nàng cũng không còn muốn sống nữa, tuy nàng thống hận Lý Tuân, nhưng chưa đến mức hủy hoại hắn ta.
Sau khi Tống Vân Lễ rời khỏi Lưu Yên đã bị người áp đi, số phận nào đang chờ đợi nàng, nàng hiểu rất rõ, chỉ là có nhiều lúc vận mạng của một người không phải do người khác nắm giữ mà là do chính mình giữ lấy.
Lưu Yên bị giam vào cấm thất, nàng vẫn đang mong đợi Vạn Lương đến, thế nhưng Vạn Lương không hề xuất hiện.
Nàng đánh giá cao năng lực của Vạn Lương, đêm qua nàng ta có thể đi tìm nàng là bởi vì có Cửu Vương đánh yểm hộ, cấm thất này canh phòng nghiêm ngặt, nếu như Vạn Lương tùy tiện xông vào, đến lúc đó xui xẻo không chỉ có mình nàng.
Khi tất cả hy vọng đều đã không còn, Lưu Yên mới phát hiện, cho dù Vạn Lương tới cũng vô dụng, con nàng đã không còn thì gặp được Vạn Lương để làm gì?
Nàng chỉ là một người mẹ không bảo vệ được con mình thì có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ đến số mệnh tương lai, Lưu Yên gượng cười, không biết lúc trước khi Lý Tuân mang con của bọn họ cho Khanh Nhi có từng nghĩ tới hạnh phúc của họ sẽ thê lương như bây giờ không.
Hắn chẳng qua là động lòng tham, chẳng qua là muốn công danh sự nghiệp, nhưng lại nhận được kết quả như vậy, trời xanh quả thực chưa từng tha cho kẻ phản bội….
Lưu Yên sáng sớm hôm sau liền bị đưa đi, khi bị đưa lên xe thì có một tờ giấy được nhét vào tay nàng.
Nàng mượn cớ vào nhà vệ sinh để xem thư.
Đứa bé vẫn chưa có tin tức, có lẽ chưa chết.
Đây là kết quả mà Vạn Lương điều tra được, chỉ là lúc này biết tin, Lưu Yên không biết là nên khóc hay nên cười.
Điều duy nhất nàng biết là lời Vạn Lương tin được, nàng ấy nhất định sẽ giúp nàng tìm tung tích của con.
Con của nàng sẽ được tìm thấy sao? Nhưng ngày đó có lẽ nàng sẽ không đợi được….
Vạn Lương nhìn xe áp giải Lưu Yên rời đi, không hiểu sao trong lòng lại đánh cược, thấy Cửu Vương đang thản nhiên uống trà, nàng tiến lên giật cái chén, rồi chân thành nói với hắn ta, đàn ông vô dụng thì không có tư cách uống trà.
"Bản vương cho rằng bản vương ở trên giường vẫn có thể dùng được." Cửu Vương rất bất đắc dĩ nhìn nữ nhân vô lý trước mặt, nhẹ giọng than thở.
"Ngươi câm miệng cho ta."
"Ta nói đều là thật, tại sao phải câm miệng." Cửu Vương đoạt lấy chén trà trong tay Vạn Lương, thản nhiên uống, giọng điệu nói chuyện chẳng khác nào đang thảo luận chuyện công việc.
"Ngươi đường đường Cửu Vương, mà mở miệng ra là..." Hình như từ ngày hai người làm chuyện ấy, người đàn ông này cứ mang chuyện đó ra đùa.
"Ngươi đây là chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn đúng không? Ngươi có thể nói với Ôn Yến, là ta rất có ích." Cửu Vương cười thỏa mãn, giọng điệu từ tốn nhưng làm Vạn Lương trong lòng bất giác căng thẳng.
Hôm qua Vạn Lương đã nói với nàng, chỉ cần nàng có thể làm cho đứa bé xuất hiện thì bọn họ có thể nghĩ biện pháp cứu nó ra khỏi nơi này nhưng hiện tại Tống Vân Lễ ngay cả con cũng không muốn cho nàng gặp.
Nàng không thể buông bỏ bất kỳ hy vọng nào, cho dù lúc này tự đáy lòng đang ngập tràn nỗi tuyệt vọng, con là do Lý Tuân giao cho Tống Vân Lễ, nhưng bây giờ Tống Vân Lễ không chịu giao con ra, cũng không cho nàng gặp mặt, bảo sao nàng không lo lắng?
"Có phải con ta đã chết rồi không?" Lưu Yên không che giấu được sự tuyệt vọng trong lòng nữa rồi, con tim nàng như bị hai bàn tay vô hình móc sạch, ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn, lúc hỏi, sắc mặt của nàng cũng không còn dịu dàng như trước nữa, nàng nhìn chằm chằm Tống Vân Lễ, chờ hắn mở miệng.
Bị nhìn như vậy khiến Tống Vân Lễ rất khó chịu, hắn ngoảnh mặt muốn tránh ánh mắt của Lưu Yên, nói như thật: "Đứa bé bị người ta đánh tráo rồi, ai làm thì ta không biết nhưng ta sẽ giúp ngươi tìm được con, ngươi nên tin tưởng ta, theo lời ta mà làm.”
"Ha ha..." Lưu Yên cười khẩy, nàng nhìn Tống Vân Lễ với vẻ trào phúng và cảm thấy tò mò, dựa vào đâu mà Tống Vân Lễ có thể tự tin nói ra những lời như vậy chứ?
Tiếng cười khẩy của Lưu Yên rốt cục lại biến thành cười to, nàng cười đến điên cuồng, cười đến mức mắt nhòe lệ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý với Tống Vân Lễ.
"Bọn đàn ông các ngươi làm gì ta mặc kệ, nhưng nó chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó không nên bị các ngươi đem ra tính toán như vậy, các ngươi đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vì muốn đạt được mục đích của mình mà uy hiếp phụ nữ, trẻ em, Tống Vân Lễ, ngươi thật là vô sỉ." Lưu Yên nói, từng chữ đều đẫm nước mắt.
"Không còn con nữa thì ta sống có nghĩa lý gì, ngươi hãy giết ta đi." Lưu Yên tuyệt vọng nói với Tống Vân Lễ, nếu nói những ngày giả điên trước kia, nàng vẫn còn mong chờ được gặp mặt con thì hiện tại, sự chờ mong của nàng đã bị bóp chết rồi.
Tuy nàng vẫn huy vọng con mình còn sống nhưng nàng hiểu rõ, xác suất ấy là quá nhỏ.
Hạnh phúc của nàng chung quy sẽ không còn nữa, nàng đối với con lòng tràn đầy hổ thẹn, thống hận vì đã mang con theo Lý Tuân, bọn họ sẽ không bao giờ có thể được ở bên nhau nữa.
"Sao ta giết ngươi được, ngươi cũng đã nói, Lý Tuân quan tâm ngươi nên ta sẽ đưa ngươi đến trước mặt hắn, ta không tin hắn sẽ không nghe ta." Tống Vân Lễ thấy vẻ mặt thuận theo lúc trước của Lưu Yên trở nên dữ tợn, liền hiểu nàng sẽ không để cho hắn sai sử nữa nhưng Lý Tuân sẽ phải nghe lời hắn, ba nghìn hộ vệ đó chính là công cụ cho hắn sử dụng.
Đó là lưỡi dao sắc bén mà hắn dày công chuẩn bị tặng cho Tống Vĩnh Kỳ nên làm sao hắn có thể để cho bon họ lặng lẽ rút lui được.
"Ta có chết cũng sẽ không nghe lời ngươi." Lưu Yên không ngờ Tống Vân Lễ lại có thể đê tiện như vậy, thậm chí nàng còn hoài nghi, điều kiện mà mình đã nói với Tống Vân Lễ lúc trước có phải là giả hay không?
"Có một số việc ngươi đã nói không tính." Tống Vân Lễ cười nhìn Lưu Yên, sự khoái trá trong mắt đã dập tắt toàn bộ hy vọng trong lòng Lưu Yên.
Bây giờ nàng mới thật sự hiểu được sự bất đồng giữa Tống Vân Lễ và Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vân Lễ chính là ma quỷ, từ lâu hắn đã không còn thiện lượng và đạo đức mà một con người nên có rồi.
"Ngươi là ma quỷ, ta sẽ không để cho ngươi vừa lòng đâu, ngươi chính là đao phủ đã hại chết con ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt." Lưu Yên cao giọng gào thét, nỗi sợ tự đáy lòng chẳng khác nào những con sóng xô vào lồng ngực.
"Con của ngươi chỉ là mất tích thôi, những người chăm sóc cho nó đã bị ta giết rồi, coi như đã báo thù cho ngươi thì ngươi còn dựa vào đâu mà căm thù ta như thế?” Tống Vân Lễ hiển nhiên không thấy mình sai mà chỉ thấy mình đã hết lòng hết nghĩa với Lưu Yên.
"Kết cục của ta chưa bào giờ do những kẻ ngu xuẩn như ngươi định đoạt, người đâu, dẫn đi, sẽ đưa đến trước mặt Lý Tuân, nếu như Lý Tuân dám không làm theo lời ta thì kẻ đưa nàng ta đi sẽ được hưởng diễm phúc, Lưu thị thật đúng là một đại mỹ nhân." Tống Vân Lễ nói giọng tiếc hận, có điều vẻ mặt vẫn hung ác như trước, nói xong hắn ta liền rời đi, còn Lưu Yên rốt cuộc cũng hiểu hắn sẽ dùng biện pháp gì để khiến Lý Tuân khuất phục.
Không thể không nói, Tống Vân Lễ quá độc ác.
Có lẽ nên nói, hắn quá hiểu lòng người, hiểu rõ Lý Tuân hổ thẹn với nàng, Lý Tuân không thể nhìn nàng bị người ta lăng nhục.
Chỉ là, Tống Vân Lễ đã quên đi nỗi bi thương của người mẹ, không còn con nàng cũng không còn muốn sống nữa, tuy nàng thống hận Lý Tuân, nhưng chưa đến mức hủy hoại hắn ta.
Sau khi Tống Vân Lễ rời khỏi Lưu Yên đã bị người áp đi, số phận nào đang chờ đợi nàng, nàng hiểu rất rõ, chỉ là có nhiều lúc vận mạng của một người không phải do người khác nắm giữ mà là do chính mình giữ lấy.
Lưu Yên bị giam vào cấm thất, nàng vẫn đang mong đợi Vạn Lương đến, thế nhưng Vạn Lương không hề xuất hiện.
Nàng đánh giá cao năng lực của Vạn Lương, đêm qua nàng ta có thể đi tìm nàng là bởi vì có Cửu Vương đánh yểm hộ, cấm thất này canh phòng nghiêm ngặt, nếu như Vạn Lương tùy tiện xông vào, đến lúc đó xui xẻo không chỉ có mình nàng.
Khi tất cả hy vọng đều đã không còn, Lưu Yên mới phát hiện, cho dù Vạn Lương tới cũng vô dụng, con nàng đã không còn thì gặp được Vạn Lương để làm gì?
Nàng chỉ là một người mẹ không bảo vệ được con mình thì có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ đến số mệnh tương lai, Lưu Yên gượng cười, không biết lúc trước khi Lý Tuân mang con của bọn họ cho Khanh Nhi có từng nghĩ tới hạnh phúc của họ sẽ thê lương như bây giờ không.
Hắn chẳng qua là động lòng tham, chẳng qua là muốn công danh sự nghiệp, nhưng lại nhận được kết quả như vậy, trời xanh quả thực chưa từng tha cho kẻ phản bội….
Lưu Yên sáng sớm hôm sau liền bị đưa đi, khi bị đưa lên xe thì có một tờ giấy được nhét vào tay nàng.
Nàng mượn cớ vào nhà vệ sinh để xem thư.
Đứa bé vẫn chưa có tin tức, có lẽ chưa chết.
Đây là kết quả mà Vạn Lương điều tra được, chỉ là lúc này biết tin, Lưu Yên không biết là nên khóc hay nên cười.
Điều duy nhất nàng biết là lời Vạn Lương tin được, nàng ấy nhất định sẽ giúp nàng tìm tung tích của con.
Con của nàng sẽ được tìm thấy sao? Nhưng ngày đó có lẽ nàng sẽ không đợi được….
Vạn Lương nhìn xe áp giải Lưu Yên rời đi, không hiểu sao trong lòng lại đánh cược, thấy Cửu Vương đang thản nhiên uống trà, nàng tiến lên giật cái chén, rồi chân thành nói với hắn ta, đàn ông vô dụng thì không có tư cách uống trà.
"Bản vương cho rằng bản vương ở trên giường vẫn có thể dùng được." Cửu Vương rất bất đắc dĩ nhìn nữ nhân vô lý trước mặt, nhẹ giọng than thở.
"Ngươi câm miệng cho ta."
"Ta nói đều là thật, tại sao phải câm miệng." Cửu Vương đoạt lấy chén trà trong tay Vạn Lương, thản nhiên uống, giọng điệu nói chuyện chẳng khác nào đang thảo luận chuyện công việc.
"Ngươi đường đường Cửu Vương, mà mở miệng ra là..." Hình như từ ngày hai người làm chuyện ấy, người đàn ông này cứ mang chuyện đó ra đùa.
"Ngươi đây là chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn đúng không? Ngươi có thể nói với Ôn Yến, là ta rất có ích." Cửu Vương cười thỏa mãn, giọng điệu từ tốn nhưng làm Vạn Lương trong lòng bất giác căng thẳng.
/642
|