Trước khi đến, Lý Trường An đã gặp Tống Vĩnh Kỳ nên đương nhiên biết chuyện của Lý Tuân. Thực ra thì trong lòng ông ta vẫn có chút coi thường Lý Tuân, nhưng hôm nay, Lưu Yên lại làm cho ông ta phải nhìn bằng ánh mắt khác, chỉ là Lý Tuân không có phúc, phụ lòng một cô gái tốt.
Lý Trường An mang theo ba nghìn người của Phi Long Môn giả làm hộ vệ của Nam Chiếu để vào lúc mấu chốt có thể giúp sức cho Ôn Yến, đương nhiên sẽ không vì tình cảm nam nữ của một mình Lý Tuân mà chậm trễ thời gian. Quân lính của ông ta vượt qua Lý Tuân xông thẳng vào bên trong thành Khắc Châu, đi vào tiểu viện của Ôn Yến.
Trong đó, ngoài ba nghìn người đã có mặt thì còn có hai nghìn người đến trước đang ở thế đối đầu nhau, có điều ba nghìn quân đến sau này khí thế mạnh hơn.
"Các huynh đệ, thật sự là hiểu lầm, chuyện này đợi làm rõ tình hình đã, đừng vội làm càn, nếu không sẽ làm hại đến quân lính ở thành Khắc Châu." Vị tướng quân trẻ đâm Ôn Yến bị thương đang đứng trước hai nghìn binh mã, sốt ruột nói với vị tướng quân đến sau.
"Tô Diễn, tốt nhất ngươi nên làm cho rõ chuyện này, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Muốn làm quân phản đồ của Khắc Châu, bảo vệ cho ả yêu nữ kia à?" Tướng quân đến sau là một người đàn ông râu quai nón, lúc nói chuyện giọng sang sảng, vang xa, nhiều người tán đồng lời của hắn ta.
Quân lính lúc này đang hưng phấn, giống hệt với những người đã bao vây tiểu viện trước đó.
"Cao Đức Quang, ta làm như vậy đều là muốn tốt cho quân lính ở Khắc Châu. Nếu như ngươi làm loạn, đến lúc đó quân Khắc Châu sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, như vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ." Tô Diễn không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục để chứng minh Ôn Yến không liên quan gì tới vụ quân lương, bây giờ hắn chỉ bảo vệ Ôn Yến theo bản năng thế nhưng sự tin tưởng theo bản năng này hắn không có cách nào dùng lời nói để diễn tả. Lúc hắn giải thích, vội vàng mặt đỏ au, nhưng vẫn không thể nói ra lý do thuyết phục được mọi người.
Hoặc là nói, cho tới bây giờ ngay cả Ôn Yến cũng không thể đưa ra được lý do khiến cho bọn họ tin tưởng.
"Tô Diễn, đừng cản ông đây nữa, ông đây sẽ giết chết ả yêu nữ kia trước rồi sau đó sẽ quay lại xử lý ngươi." Cao Đức Quang lớn tiếng hô hào, sắc mặt đỏ bừng vì kích động.
Người mà Lý Trường An dẫn tới đến đúng lúc hai phe bọn họ đang bất phân thắng bại. Nhìn thấy quân lính mặc trang phục của Nam Chiếu đột nhiên xuất hiện, Cao Đức Quang càng thêm kích động, hô to với Tô Diễn: "Thấy chưa, người của Nam Chiếu cũng tới cứu ả yêu nữ kia rồi, chúng ta còn không hành động thì ả sẽ được cứu đi, đến lúc đó quân lương của chúng ta cũng không còn."
Tô Diễn nhìn người của Nam Chiếu đang chạy rất nhanh tới chỗ của bọn họ, vẻ lo lắng càng sâu hơn, trong lòng hắn tin tưởng Ôn Yến sẽ không cấu kết với người của Nam Chiếu, cho nên lần này người của Nam Chiếu tới là địch chứ không phải bạn.
Bọn họ sẽ chỉ làm cục diện phức tạp hơn thôi.
"Người của Nam Chiếu cũng là kẻ địch của Phi Long Môn, Phi Long Môn chỉ quy phục Hoàng thượng." Tô Diễn không biết giải thích quan hệ của Ôn Yến và Nam Chiếu như thế nào, hắn sốt ruột nên chỉ có thể nói như vậy với Cao Đức Quang, nhưng Cao Đức Quang lúc này đã không muốn nghe Tô Diễn nói nhảm nữa rồi.
"Tô Diễn, ngươi tránh ra, ta thấy ngươi còn nhỏ nên không muốn so đo với người. Nếu như ngươi vẫn không chịu lui, ông đây sẽ trừng trị ngươi luôn." Cao Đức Quang gặp gỡ Tô Diễn không lâu đã phản bội, cho rằng Tô Diễn bị Ôn Yến mê hoặc nên thành kiến với Ôn Yến càng lớn, lúc nói chuyện đã lấy bội kiếm bên hông xuống.
"Cao đại ca, ngươi chờ một chút, để ta giải thích lại những chuyện đã xảy ra với ngươi một lần nữa. Ngươi nghe xong nếu vẫn muốn đánh vào thì ta sẽ tiếp ngươi." Ánh mắt Tô Diễn lộ vẻ cầu khẩn, tình huống bây giờ phức tạp, hắn thực sự không biết nên xử lý thế nào.
Nếu như không phải Cao Đức Quang muốn xông vào thì hắn cũng muốn đi vào hỏi Ôn Yến xem nên giải quyết tình hình hỗn loạn trước mặt thế nào?
"Ngươi không nhìn thấy cờ của người Nam Chiếu hay là không nhìn thấy binh mã của bọn họ. Bọn họ tới đây là muốn cứu Ôn Yến, bọn họ chính là kẻ địch của chúng ta, ngươi vẫn chưa hiểu rõ à?" Nếu như không phải đang ngồi trên ngựa, Cao Đức Quang thật muốn nhảy dựng lên, sao trước giờ hắn ta không biết Tô Diễn lại là một kẻ bảo thủ ngoan cố như vậy nhỉ.
"Cao Đức Quang, nếu như những người kia là tới cứu Ôn Yến, ta sẽ lập tức cho ngươi vào giết chết Ôn Yến, sau đó sẽ tự vẫn trước mặt ngươi, thế nào?" Tô Diễn bị Cao Đức Quang ép không còn cách nào, bây giờ hắn nhắm mắt nói vậy, đương nhiên lúc nói trong lòng hắn cũng vô cùng lo sợ bất an, bởi vì hiện tại vẫn chưa rõ quân Nam Chiếu này tới đây để làm gì?
Cao Đức Quang không ngờ là Tô Diễn sẽ nói như vậy, hắn ta ngơ ngác nhìn Tô Diễn nhưng cuối cùng không nói thêm tiếng nào.
Mục đích hắn ta tới đây là giết chết Ôn Yến, giết chết ả yêu nữ hại nước này, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn ta tình nguyện chờ đợi, dù sao quân Nam Chiếu cũng đã gần ngay trước mắt.
Nhìn quân Nam Chiếu đang tới gần, Cao Đức Quang không nhịn được cao giọng hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"
"Giết các ngươi." Lý Trường An nhìn thấy Cao Đức Quang sắp chết đến nơi rồi mà khí thế còn hừng hực, biết bọn hắn đã trúng kế của Tống Vân Lễ, bị người ta mưu hại mà còn hùng hồn như vậy, Lý Trường An đáp lại vẻ không kiên nhẫn.
"Tô Diễn, bây giờ tên tiểu tử ngươi đã biết rồi chứ, mau tránh ra cho ta, để ta đi giết chết ả yêu nữ kia." Cao Đức Quang nghe Lý Trường An nói xong liền quay lại quát Tô Diễn.
Tô Diễn cũng ngây người, hắn không ngờ là người của quân Nam Chiếu sẽ trả lời như vậy, còn Cao Đức Quang trong lúc Tô Diễn ngẩn ra thì đã lao tới tiểu viện.
Hắn ta là một võ tướng, đương nhiên hiểu rõ đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, có Ôn Yến trong tay, hắn ta muốn làm gì cũng thuận tiện hơn.
"Cao Đức Quang, ngươi quay lại, nàng đang bị thương." Tô Diễn thấy Cao Đức Quang muốn phá cửa xông vào thì vội vàng lên tiếng ngăn cản, không ý thức được mình đang nói gì.
Nhưng Lý Trường An lại nghe thấy rõ ràng, ông ta vung trường kiếm trong tay phi thẳng tới bóng lưng của Cao Đức Quang.
"Cẩn thận." Có người thấy trường kiếm bay thẳng tới Cao Đức Quang thì hét to lên. Cao Đức Quang và Tô Diễn cùng quay đầu lại, Cao Đức Quang nghiêng người theo bản năng, còn Tô Diễn thì xông về phía trường kiếm kia, trường kiếm liền chém xoẹt qua cánh tay hắn, và cũng vì thế mà đổi hướng, cuối cùng cắm vào cánh cửa gỗ bên cạnh Cao Đức Quang.
Mắt Lý Trường An nổi tơ máu, ông ta nhìn chằm chằm Cao Đức Quang và Tô Diễn, sau đó mở miệng: "Tiến lên, bảo vệ môn chủ. Những người muốn xông vào, giết chết không tha."
Lý Trường An vừa dứt lời thì người của Phi Long Môn đang mặc quần áo của hộ vệ Nam Chiếu tiến đến vây chặt lấy tiểu viện.
Dường như bị nhiễm sát khí trên người Lý Trường An, gươm giáo trong tay bọn họ đều nhắm thẳng vào những kẻ muốn xông vào tiểu viện. Quân lính Khắc Châu vốn đang phẫn nộ vô cùng thì giờ phút này ngay cả phản kháng cũng không dám.
Mặc dù quân số của đối phương không bằng mình, nhưng một kiếm vừa rồi của Lý Trường An cũng khiến cho bọn họ khiếp sợ, ném bội kiếm của bản thân ra xa như thế, còn làm cho tướng quân của bọn họ không kịp tránh, đây tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Lấy cứng chọi cứng thì cuối cùng bọn họ cũng chỉ có một con đường chết thôi.
Không chỉ có quân lính Khắc Châu, ngay cả Cao Đức Quang cũng sợ khiếp đảm. Vừa rồi hắn ta đã chuẩn bị tốt tâm lý là sẽ bị kiếm của Lý Trường An làm trọng thương, nhưng không ngờ Tô Diễn lại bước ra trước, đỡ kiếm cho mình.
Hắn ta đi tới trước mặt Tô Diễn, nhìn cánh tay đầy máu của Tô Diễn thì khó chịu, đau lòng, nhưng giờ phút này hắn ta tức giận nhiều hơn, bởi vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt để giết Ôn Yến, hiện tại đương nhiên không thể nữa.
Lý Trường An mang theo ba nghìn người của Phi Long Môn giả làm hộ vệ của Nam Chiếu để vào lúc mấu chốt có thể giúp sức cho Ôn Yến, đương nhiên sẽ không vì tình cảm nam nữ của một mình Lý Tuân mà chậm trễ thời gian. Quân lính của ông ta vượt qua Lý Tuân xông thẳng vào bên trong thành Khắc Châu, đi vào tiểu viện của Ôn Yến.
Trong đó, ngoài ba nghìn người đã có mặt thì còn có hai nghìn người đến trước đang ở thế đối đầu nhau, có điều ba nghìn quân đến sau này khí thế mạnh hơn.
"Các huynh đệ, thật sự là hiểu lầm, chuyện này đợi làm rõ tình hình đã, đừng vội làm càn, nếu không sẽ làm hại đến quân lính ở thành Khắc Châu." Vị tướng quân trẻ đâm Ôn Yến bị thương đang đứng trước hai nghìn binh mã, sốt ruột nói với vị tướng quân đến sau.
"Tô Diễn, tốt nhất ngươi nên làm cho rõ chuyện này, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Muốn làm quân phản đồ của Khắc Châu, bảo vệ cho ả yêu nữ kia à?" Tướng quân đến sau là một người đàn ông râu quai nón, lúc nói chuyện giọng sang sảng, vang xa, nhiều người tán đồng lời của hắn ta.
Quân lính lúc này đang hưng phấn, giống hệt với những người đã bao vây tiểu viện trước đó.
"Cao Đức Quang, ta làm như vậy đều là muốn tốt cho quân lính ở Khắc Châu. Nếu như ngươi làm loạn, đến lúc đó quân Khắc Châu sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, như vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ." Tô Diễn không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục để chứng minh Ôn Yến không liên quan gì tới vụ quân lương, bây giờ hắn chỉ bảo vệ Ôn Yến theo bản năng thế nhưng sự tin tưởng theo bản năng này hắn không có cách nào dùng lời nói để diễn tả. Lúc hắn giải thích, vội vàng mặt đỏ au, nhưng vẫn không thể nói ra lý do thuyết phục được mọi người.
Hoặc là nói, cho tới bây giờ ngay cả Ôn Yến cũng không thể đưa ra được lý do khiến cho bọn họ tin tưởng.
"Tô Diễn, đừng cản ông đây nữa, ông đây sẽ giết chết ả yêu nữ kia trước rồi sau đó sẽ quay lại xử lý ngươi." Cao Đức Quang lớn tiếng hô hào, sắc mặt đỏ bừng vì kích động.
Người mà Lý Trường An dẫn tới đến đúng lúc hai phe bọn họ đang bất phân thắng bại. Nhìn thấy quân lính mặc trang phục của Nam Chiếu đột nhiên xuất hiện, Cao Đức Quang càng thêm kích động, hô to với Tô Diễn: "Thấy chưa, người của Nam Chiếu cũng tới cứu ả yêu nữ kia rồi, chúng ta còn không hành động thì ả sẽ được cứu đi, đến lúc đó quân lương của chúng ta cũng không còn."
Tô Diễn nhìn người của Nam Chiếu đang chạy rất nhanh tới chỗ của bọn họ, vẻ lo lắng càng sâu hơn, trong lòng hắn tin tưởng Ôn Yến sẽ không cấu kết với người của Nam Chiếu, cho nên lần này người của Nam Chiếu tới là địch chứ không phải bạn.
Bọn họ sẽ chỉ làm cục diện phức tạp hơn thôi.
"Người của Nam Chiếu cũng là kẻ địch của Phi Long Môn, Phi Long Môn chỉ quy phục Hoàng thượng." Tô Diễn không biết giải thích quan hệ của Ôn Yến và Nam Chiếu như thế nào, hắn sốt ruột nên chỉ có thể nói như vậy với Cao Đức Quang, nhưng Cao Đức Quang lúc này đã không muốn nghe Tô Diễn nói nhảm nữa rồi.
"Tô Diễn, ngươi tránh ra, ta thấy ngươi còn nhỏ nên không muốn so đo với người. Nếu như ngươi vẫn không chịu lui, ông đây sẽ trừng trị ngươi luôn." Cao Đức Quang gặp gỡ Tô Diễn không lâu đã phản bội, cho rằng Tô Diễn bị Ôn Yến mê hoặc nên thành kiến với Ôn Yến càng lớn, lúc nói chuyện đã lấy bội kiếm bên hông xuống.
"Cao đại ca, ngươi chờ một chút, để ta giải thích lại những chuyện đã xảy ra với ngươi một lần nữa. Ngươi nghe xong nếu vẫn muốn đánh vào thì ta sẽ tiếp ngươi." Ánh mắt Tô Diễn lộ vẻ cầu khẩn, tình huống bây giờ phức tạp, hắn thực sự không biết nên xử lý thế nào.
Nếu như không phải Cao Đức Quang muốn xông vào thì hắn cũng muốn đi vào hỏi Ôn Yến xem nên giải quyết tình hình hỗn loạn trước mặt thế nào?
"Ngươi không nhìn thấy cờ của người Nam Chiếu hay là không nhìn thấy binh mã của bọn họ. Bọn họ tới đây là muốn cứu Ôn Yến, bọn họ chính là kẻ địch của chúng ta, ngươi vẫn chưa hiểu rõ à?" Nếu như không phải đang ngồi trên ngựa, Cao Đức Quang thật muốn nhảy dựng lên, sao trước giờ hắn ta không biết Tô Diễn lại là một kẻ bảo thủ ngoan cố như vậy nhỉ.
"Cao Đức Quang, nếu như những người kia là tới cứu Ôn Yến, ta sẽ lập tức cho ngươi vào giết chết Ôn Yến, sau đó sẽ tự vẫn trước mặt ngươi, thế nào?" Tô Diễn bị Cao Đức Quang ép không còn cách nào, bây giờ hắn nhắm mắt nói vậy, đương nhiên lúc nói trong lòng hắn cũng vô cùng lo sợ bất an, bởi vì hiện tại vẫn chưa rõ quân Nam Chiếu này tới đây để làm gì?
Cao Đức Quang không ngờ là Tô Diễn sẽ nói như vậy, hắn ta ngơ ngác nhìn Tô Diễn nhưng cuối cùng không nói thêm tiếng nào.
Mục đích hắn ta tới đây là giết chết Ôn Yến, giết chết ả yêu nữ hại nước này, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn ta tình nguyện chờ đợi, dù sao quân Nam Chiếu cũng đã gần ngay trước mắt.
Nhìn quân Nam Chiếu đang tới gần, Cao Đức Quang không nhịn được cao giọng hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"
"Giết các ngươi." Lý Trường An nhìn thấy Cao Đức Quang sắp chết đến nơi rồi mà khí thế còn hừng hực, biết bọn hắn đã trúng kế của Tống Vân Lễ, bị người ta mưu hại mà còn hùng hồn như vậy, Lý Trường An đáp lại vẻ không kiên nhẫn.
"Tô Diễn, bây giờ tên tiểu tử ngươi đã biết rồi chứ, mau tránh ra cho ta, để ta đi giết chết ả yêu nữ kia." Cao Đức Quang nghe Lý Trường An nói xong liền quay lại quát Tô Diễn.
Tô Diễn cũng ngây người, hắn không ngờ là người của quân Nam Chiếu sẽ trả lời như vậy, còn Cao Đức Quang trong lúc Tô Diễn ngẩn ra thì đã lao tới tiểu viện.
Hắn ta là một võ tướng, đương nhiên hiểu rõ đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, có Ôn Yến trong tay, hắn ta muốn làm gì cũng thuận tiện hơn.
"Cao Đức Quang, ngươi quay lại, nàng đang bị thương." Tô Diễn thấy Cao Đức Quang muốn phá cửa xông vào thì vội vàng lên tiếng ngăn cản, không ý thức được mình đang nói gì.
Nhưng Lý Trường An lại nghe thấy rõ ràng, ông ta vung trường kiếm trong tay phi thẳng tới bóng lưng của Cao Đức Quang.
"Cẩn thận." Có người thấy trường kiếm bay thẳng tới Cao Đức Quang thì hét to lên. Cao Đức Quang và Tô Diễn cùng quay đầu lại, Cao Đức Quang nghiêng người theo bản năng, còn Tô Diễn thì xông về phía trường kiếm kia, trường kiếm liền chém xoẹt qua cánh tay hắn, và cũng vì thế mà đổi hướng, cuối cùng cắm vào cánh cửa gỗ bên cạnh Cao Đức Quang.
Mắt Lý Trường An nổi tơ máu, ông ta nhìn chằm chằm Cao Đức Quang và Tô Diễn, sau đó mở miệng: "Tiến lên, bảo vệ môn chủ. Những người muốn xông vào, giết chết không tha."
Lý Trường An vừa dứt lời thì người của Phi Long Môn đang mặc quần áo của hộ vệ Nam Chiếu tiến đến vây chặt lấy tiểu viện.
Dường như bị nhiễm sát khí trên người Lý Trường An, gươm giáo trong tay bọn họ đều nhắm thẳng vào những kẻ muốn xông vào tiểu viện. Quân lính Khắc Châu vốn đang phẫn nộ vô cùng thì giờ phút này ngay cả phản kháng cũng không dám.
Mặc dù quân số của đối phương không bằng mình, nhưng một kiếm vừa rồi của Lý Trường An cũng khiến cho bọn họ khiếp sợ, ném bội kiếm của bản thân ra xa như thế, còn làm cho tướng quân của bọn họ không kịp tránh, đây tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Lấy cứng chọi cứng thì cuối cùng bọn họ cũng chỉ có một con đường chết thôi.
Không chỉ có quân lính Khắc Châu, ngay cả Cao Đức Quang cũng sợ khiếp đảm. Vừa rồi hắn ta đã chuẩn bị tốt tâm lý là sẽ bị kiếm của Lý Trường An làm trọng thương, nhưng không ngờ Tô Diễn lại bước ra trước, đỡ kiếm cho mình.
Hắn ta đi tới trước mặt Tô Diễn, nhìn cánh tay đầy máu của Tô Diễn thì khó chịu, đau lòng, nhưng giờ phút này hắn ta tức giận nhiều hơn, bởi vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt để giết Ôn Yến, hiện tại đương nhiên không thể nữa.
/642
|