Tống Vĩnh Kỳ bị một cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, chàng lau mồ hôi trên trán mình, hai mắt đã bị lo lắng lấp đầy.
Chàng không tự giác nhớ lại giấc mộng kia, mặc dù trong lòng của chàng đang sợ hãi đến cực điểm nhưng vẫn không thể khống chế nổi mà suy nghĩ như cũ, chỉ là nghĩ đến thì tim của chàng thắt chặt lại đau nhức không thôi.
Chàng mơ tới Ôn Yến cả người đầy máu nói cáo biệt với mình, chàng mơ thấy Ôn Yến cách mình càng ngày càng xa, xa tới nỗi cho dù chàng có hô tên của Ôn Yến như thế nào đi nữa mà cô cũng không có trả lời.
Rốt cuộc chàng vẫn mất đi cô một lần nữa.
Chàng có hô ngàn vạn lần Ôn Yến cũng không hề trả lời, đáp lại chàng chỉ có bóng lưng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
"Tiểu lộ tử, buổi tối ngày hôm nay có thu được tin tức của Ôn Yến không?" Tống Vĩnh Kỳ không dám nhớ lại nữa, chàng nhẹ giọng hỏi người ở ngoài cửa.
"Hoàng thượng, Lộ công công không có ở đây, chúng thần vẫn chưa có được tin tức của môn chủ Ôn Yến." Âm thanh kính cẩn ở ngoài cửa truyền vào lại không có cách nào vuốt ve được đáy lòng bối rối của Tống Vĩnh Kỳ.
"Nếu như có tin tức của Phi Long Môn gửi tới thì nhất định nhớ kỹ phải nói cho ta biết." Tống Vĩnh Kỳ cao giọng dặn dò, sợ thị vệ ở bên ngoài nghe không rõ.
Thị về ở bên ngoài đáp một tiếng, Tống Vĩnh Kỳ có làm như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu của chàng xuất hiện bộ dáng của Ôn Yến, đó không phải là dung mạo bình thường nghiêng nước nghiêng thành, rất nhanh liền chiếm cứ tim của chàng, hâm nóng cả trái tim của chàng, chỉ là trái tim của chàng vẫn bối rối kịch liệt như cũ.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không có cách nào ngủ được, nhưng cũng không muốn đứng dậy, cứ mặc cho mình nằm ở trên giường nhớ đến từng khoảng thời gian ở cùng với Ôn Yến.
Sự quen biết tồi tệ, hiểu lầm cứ nối tiếp khi ở bên nhau, cô bất chấp trả giá vì bản thân mình, cô liều mạng quay về bên cạnh mình, liều mạng vì chính mình mà dự tính hết tất cả...
Tống Vĩnh Kỳ chưa từng cảm thấy mình vô dụng, nhưng từ khi Ôn Yến xuất hiện trong cuộc đời của mình, cô vẫn luôn dùng tư thái bảo vệ mà canh giữ ở bên cạnh chàng, cho dù lần đầu tiên vì chân của mình mà nàng bị thương, hay là sau đó lấy thân phận của hoàng quý phi mà dự tính cho mình, giúp mình bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
"Ôn Yến, Ôn Yến, nàng chính là bệnh dịch trong cuộc đời của ta, nàng chính là ngọn lửa nóng trong lòng của ta, Nếu như không có nàng thì cuộc đời của ta không biết sẽ lạnh lẽo biết bao nhiêu." Tống Vĩnh Kỳ đang tự lầm bầm lầu bầu, nhưng mà lời nói lại xuất phát từ tận đáy lòng.
"Ôn Yến, cho dù như thế nào thì cũng phải an toàn quay về, chờ nàng trở về ta sẽ bảo vệ nàng, không tiếp tục để nàng đi khỏi nữa. Gì mà chuyện của Phi Long Môn nhất định phải có nàng ra mặt, sau này nàng mơ tưởng gạt được ta nữa." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, khóe miệng tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến lời nói chắc như đinh đóng cột lúc Ôn Yến rời đi, đáy lòng cảm thấy mình thật là khờ khạo, vậy mà lại tin nàng bởi vì phải xử lý chuyện của Phi Long Môn mới muốn rời khỏi hoàng cung mấy ngày.
Trên đời này ngoại trừ chàng, e rằng không có người nào sẽ làm cho Ôn Yến xông pha chiến đấu vì chàng, cho nên lần này lại là mình đã đẩy Ôn Yến vào tình cảnh nguy hiểm, khiến nàng một mình đối mặt với phong đao tuyết sương mà đáng ra chàng mới là người phải đối phó.
"Lại phái vũ lâm vệ đến Khắc Châu, phải bảo vệ cho sự an toàn của Ôn Yến." Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy nói với người ở bên ngoài.
"Hoàng Thượng, quân ngự lâm chỉ còn lại hơn một trăm người để bảo vệ hoàng cung, có điều đi nữa cũng không tìm ra người." Thị vệ ở bên ngoài nghe Tống Vĩnh Kỳ nói, có chút im lặng, mấy ngày nay chuyện mà hoàng thượng làm nhiều nhất chính là đem hộ vệ vũ lâm vệ của mình và ám vệ phái đến Khắc Châu, một bộ dáng muốn biến Khắc Châu thành hoàng cung.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, cũng không biết làm như thế nào, hiện tại chỉ cần chàng nghĩ đến Ôn Yến thì trái tim liền hoảng loạn dữ dội.
Mà ngoại trừ phái người đến phía bên kia thì hình như chàng không làm được gì cả.
Chàng biết rất rõ ràng có Phi Long Môn ở đó, cao thủ ở bên cạnh của Ôn Yến nhiều nhưng mây, nhưng mà chàng vẫn không yên lòng.
Từ khi Ôn Yến rời khỏi hoàng cung thì trái tim của chàng đã sớm đi theo.
"Hoàng thượng, như quý phi tới." Không biết là ngây ngẩn bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh bẩm báo của thị vệ.
"Để muội ấy đi đi, trẫm không muốn gặp muội ấy." Nghĩ đến dáng vẻ của Khanh Nhi thâm tình nghĩa nặng với mình, lại tổn thương người quan tâm mình nhất, tất cả nơi đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là chán ghét.
"Sư huynh, muội đã nhận được tin tức, tỷ tỷ đã không còn nữa." Khanh Nhi nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói vậy, vẫn nói chuyện dịu dàng y như cũ, chỉ là sau khi nói xong thì khóe miệng của nàng ta lộ ra nụ cười đắc ý.
Đây là thời cơ mà nàng ta vẫn luôn chờ đợi, Ôn Yến chết, sư huynh đương nhiên sẽ thương tâm khổ sở, nàng ta đã đưa ra chủ ý vào lúc mà Chàng đang thương tâm nhất thì sẽ ở bên cạnh của chàng. Nàng ta hiểu rất rõ Tống Vĩnh Kỳ không phải là người vô tình, chàng khẳng định sẽ thấy được nỗ lực của mình, cảm động với tình cảm thật lòng của mình.
Ngày mà bọn họ có thể ở bên nhau đã không còn xa nữa.
Âm thanh dịu dàng của Khanh Nhi giống như tiếng bom nổ vang ở bên tai của Tống Vĩnh Kỳ, chàng không thể tin vào tai của mình được, nhưng mà thân thể lại đứng dậy trước một bước, lảo đảo đi ra tới cửa mở cửa ra nhìn Khanh Nhi một thân hoa phục mỉm cười nhàn nhạt nhìn về phía mình, đưa tay ra bóp chặt lấy cổ của nàng ta.
"Lặp lại lời nói của ngươi một lần nữa." Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Khanh Nhi, trong ánh mắt mang theo vẻ khát máu, đau đớn toàn thân như sông băng.
"Sư huynh, không phải là muội nói thì người khác cũng sẽ nói cho huynh biết, đều muội nói chính là thật." Đáy lòng Khanh Nhi chua xót không thôi, hận thấu xương Ôn Yến đã có thể khiến sư huynh thay đổi sắc mặt như lúc này, lời nói vẫn dịu dàng như cũ, sau khi dứt lời thì con ngươi của nàng ta lóe lên ánh nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt rơi lã chã xuống.
"Muội cũng đã suy nghĩ kỹ càng có thể ở chung hòa thuận với tỷ tỷ, lại không ngờ rằng tỷ ấy lại..." Lúc nói chuyện, Khanh Nhi còn nhẹ nhàng lau khóe mắt một chút, giống như thật như nàng ta nói, bọn họ thân với nhau như tỷ muội.
"Ai nói cho ngươi tin tức này?" Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ không muốn nhìn thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của Khanh Nhi, vẫn nhịn không được mà chất vấn như cũ.
Phía bên Ôn Yến có tin tức gì thì chàng hẳn lập tức biết được, nhưng mà Khanh Nhi lại có thể nói chắc chắn như thế này, khiến trái tim của chàng không có nguyên nhân mà thấy hoảng hốt không thôi.
"Sư huynh, huynh cũng biết muội đã hạ cổ độc với Ôn Yến, tỷ ấy có còn sống hay không thì cổ độc mẹ trong tay của muội có thể cảm nhận được, tỷ ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Sư huynh, muội biết huynh có tình nghĩa đối với Ôn Yến, cho nên muội mới nói với huynh ngay lập tức, muội..." Lúc nói chuyện, Khanh Nhi ra vẻ đau thương, mà không đợi nàng ta nói xong thì gương mặt mang theo vẻ lạnh lẽo của Tống Vĩnh Kỳ liền tới gần nàng ta, chàng quả thật ra tay bóp lấy yết hầu của Khanh Nhi, thấp giọng nói: "Ngươi nói bậy."
Đau thương trong con ngươi của Tống Vĩnh Kỳ thay nhau bùng lên, gần như là chàng không có cách nào có thể khống chế được bi thương đột nhiên tràn ra trong lòng, Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Khanh Nhi, tuyệt vọng nơi đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ càng ngày càng nặng hơn.
"Sư huynh, muội có nói bậy hay không thì huynh có thể chờ tin tức ở phía bên kia truyền đến, muội sẽ không lừa huynh, bởi vì muội yêu huynh." Lúc này Khanh Nhi vẫn không quên thâm tình chậm rãi thổ lộ với sư huynh, chỉ là lúc này Tống Vĩnh Kỳ mảy may không hề đặt lời nói của nàng ta vào trong lòng.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn nhớ đến lời nói lúc nãy của Khanh Nhi, nếu như không có bằng chứng thì sợ là Khanh Nhi sẽ không nói với mình những lời này, dù sao nàng ta vẫn cứ luôn mồm nói yêu mình, bởi vì yêu mình cho nên nàng ta sẽ không dùng thủ đoạn nói láo như vậy để cho mình càng ghét nàng ta hơn.
Nàng ta đã có được tin tức Ôn Yến chết, hoặc là nàng ta đã xác định Ôn Yến chết rồi.
"Nói cho ta biết, bọn hắn đã chuẩn bị đối phó với Ôn Yến như thế nào?" Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng nói chuyện, tất cả trong ánh mắt đều là dữ tợn.
Khanh Nhi rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của Tống Vĩnh Kỳ, một bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khiến nàng ta xuống chế không nổi mà thấy lúng túng, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, người đã không còn nữa rồi, bây giờ huynh có truy cứu cũng không còn nữa, còn có tác dụng gì sao? Tỷ tỷ đã không còn nữa, sư huynh, huynh hãy nén bi thương, huynh như vậy khiến muội rất đau lòng."
Nếu như không phải lý trí vẫn còn tồn tại, Khanh Nhi đã muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết hiện tại chuyện mà chàng có thể làm là chỉ có thể yêu người ở trước mắt.
"Khanh Nhi, nói cho người ở phía sau của ngươi biết, nếu như Ôn Yến Thực sự gặp chuyện bất trắc gì thì ta không ngại cá chết lưới rách đâu." Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng cảnh cáo.
"Sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy? Huynh muốn cá chết lưới rách với ai, tiểu sư muội sẽ giúp huynh." Khanh Nhi bày ra bộ dáng không biết rõ tình hình, như vậy lại khiến cho hận ý trên mặt của Tống Vĩnh Kỳ càng nồng đậm hơn.
Cá chết lưới rách, chàng đã sớm nên như thế rồi.
Nếu như mình dốc hết toàn lực thì chưa chắc sẽ thua, như vậy chàng đã có thể bảo vệ vợ con của mình.
Chàng không tự giác nhớ lại giấc mộng kia, mặc dù trong lòng của chàng đang sợ hãi đến cực điểm nhưng vẫn không thể khống chế nổi mà suy nghĩ như cũ, chỉ là nghĩ đến thì tim của chàng thắt chặt lại đau nhức không thôi.
Chàng mơ tới Ôn Yến cả người đầy máu nói cáo biệt với mình, chàng mơ thấy Ôn Yến cách mình càng ngày càng xa, xa tới nỗi cho dù chàng có hô tên của Ôn Yến như thế nào đi nữa mà cô cũng không có trả lời.
Rốt cuộc chàng vẫn mất đi cô một lần nữa.
Chàng có hô ngàn vạn lần Ôn Yến cũng không hề trả lời, đáp lại chàng chỉ có bóng lưng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
"Tiểu lộ tử, buổi tối ngày hôm nay có thu được tin tức của Ôn Yến không?" Tống Vĩnh Kỳ không dám nhớ lại nữa, chàng nhẹ giọng hỏi người ở ngoài cửa.
"Hoàng thượng, Lộ công công không có ở đây, chúng thần vẫn chưa có được tin tức của môn chủ Ôn Yến." Âm thanh kính cẩn ở ngoài cửa truyền vào lại không có cách nào vuốt ve được đáy lòng bối rối của Tống Vĩnh Kỳ.
"Nếu như có tin tức của Phi Long Môn gửi tới thì nhất định nhớ kỹ phải nói cho ta biết." Tống Vĩnh Kỳ cao giọng dặn dò, sợ thị vệ ở bên ngoài nghe không rõ.
Thị về ở bên ngoài đáp một tiếng, Tống Vĩnh Kỳ có làm như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu của chàng xuất hiện bộ dáng của Ôn Yến, đó không phải là dung mạo bình thường nghiêng nước nghiêng thành, rất nhanh liền chiếm cứ tim của chàng, hâm nóng cả trái tim của chàng, chỉ là trái tim của chàng vẫn bối rối kịch liệt như cũ.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không có cách nào ngủ được, nhưng cũng không muốn đứng dậy, cứ mặc cho mình nằm ở trên giường nhớ đến từng khoảng thời gian ở cùng với Ôn Yến.
Sự quen biết tồi tệ, hiểu lầm cứ nối tiếp khi ở bên nhau, cô bất chấp trả giá vì bản thân mình, cô liều mạng quay về bên cạnh mình, liều mạng vì chính mình mà dự tính hết tất cả...
Tống Vĩnh Kỳ chưa từng cảm thấy mình vô dụng, nhưng từ khi Ôn Yến xuất hiện trong cuộc đời của mình, cô vẫn luôn dùng tư thái bảo vệ mà canh giữ ở bên cạnh chàng, cho dù lần đầu tiên vì chân của mình mà nàng bị thương, hay là sau đó lấy thân phận của hoàng quý phi mà dự tính cho mình, giúp mình bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
"Ôn Yến, Ôn Yến, nàng chính là bệnh dịch trong cuộc đời của ta, nàng chính là ngọn lửa nóng trong lòng của ta, Nếu như không có nàng thì cuộc đời của ta không biết sẽ lạnh lẽo biết bao nhiêu." Tống Vĩnh Kỳ đang tự lầm bầm lầu bầu, nhưng mà lời nói lại xuất phát từ tận đáy lòng.
"Ôn Yến, cho dù như thế nào thì cũng phải an toàn quay về, chờ nàng trở về ta sẽ bảo vệ nàng, không tiếp tục để nàng đi khỏi nữa. Gì mà chuyện của Phi Long Môn nhất định phải có nàng ra mặt, sau này nàng mơ tưởng gạt được ta nữa." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, khóe miệng tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến lời nói chắc như đinh đóng cột lúc Ôn Yến rời đi, đáy lòng cảm thấy mình thật là khờ khạo, vậy mà lại tin nàng bởi vì phải xử lý chuyện của Phi Long Môn mới muốn rời khỏi hoàng cung mấy ngày.
Trên đời này ngoại trừ chàng, e rằng không có người nào sẽ làm cho Ôn Yến xông pha chiến đấu vì chàng, cho nên lần này lại là mình đã đẩy Ôn Yến vào tình cảnh nguy hiểm, khiến nàng một mình đối mặt với phong đao tuyết sương mà đáng ra chàng mới là người phải đối phó.
"Lại phái vũ lâm vệ đến Khắc Châu, phải bảo vệ cho sự an toàn của Ôn Yến." Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy nói với người ở bên ngoài.
"Hoàng Thượng, quân ngự lâm chỉ còn lại hơn một trăm người để bảo vệ hoàng cung, có điều đi nữa cũng không tìm ra người." Thị vệ ở bên ngoài nghe Tống Vĩnh Kỳ nói, có chút im lặng, mấy ngày nay chuyện mà hoàng thượng làm nhiều nhất chính là đem hộ vệ vũ lâm vệ của mình và ám vệ phái đến Khắc Châu, một bộ dáng muốn biến Khắc Châu thành hoàng cung.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, cũng không biết làm như thế nào, hiện tại chỉ cần chàng nghĩ đến Ôn Yến thì trái tim liền hoảng loạn dữ dội.
Mà ngoại trừ phái người đến phía bên kia thì hình như chàng không làm được gì cả.
Chàng biết rất rõ ràng có Phi Long Môn ở đó, cao thủ ở bên cạnh của Ôn Yến nhiều nhưng mây, nhưng mà chàng vẫn không yên lòng.
Từ khi Ôn Yến rời khỏi hoàng cung thì trái tim của chàng đã sớm đi theo.
"Hoàng thượng, như quý phi tới." Không biết là ngây ngẩn bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh bẩm báo của thị vệ.
"Để muội ấy đi đi, trẫm không muốn gặp muội ấy." Nghĩ đến dáng vẻ của Khanh Nhi thâm tình nghĩa nặng với mình, lại tổn thương người quan tâm mình nhất, tất cả nơi đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là chán ghét.
"Sư huynh, muội đã nhận được tin tức, tỷ tỷ đã không còn nữa." Khanh Nhi nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói vậy, vẫn nói chuyện dịu dàng y như cũ, chỉ là sau khi nói xong thì khóe miệng của nàng ta lộ ra nụ cười đắc ý.
Đây là thời cơ mà nàng ta vẫn luôn chờ đợi, Ôn Yến chết, sư huynh đương nhiên sẽ thương tâm khổ sở, nàng ta đã đưa ra chủ ý vào lúc mà Chàng đang thương tâm nhất thì sẽ ở bên cạnh của chàng. Nàng ta hiểu rất rõ Tống Vĩnh Kỳ không phải là người vô tình, chàng khẳng định sẽ thấy được nỗ lực của mình, cảm động với tình cảm thật lòng của mình.
Ngày mà bọn họ có thể ở bên nhau đã không còn xa nữa.
Âm thanh dịu dàng của Khanh Nhi giống như tiếng bom nổ vang ở bên tai của Tống Vĩnh Kỳ, chàng không thể tin vào tai của mình được, nhưng mà thân thể lại đứng dậy trước một bước, lảo đảo đi ra tới cửa mở cửa ra nhìn Khanh Nhi một thân hoa phục mỉm cười nhàn nhạt nhìn về phía mình, đưa tay ra bóp chặt lấy cổ của nàng ta.
"Lặp lại lời nói của ngươi một lần nữa." Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Khanh Nhi, trong ánh mắt mang theo vẻ khát máu, đau đớn toàn thân như sông băng.
"Sư huynh, không phải là muội nói thì người khác cũng sẽ nói cho huynh biết, đều muội nói chính là thật." Đáy lòng Khanh Nhi chua xót không thôi, hận thấu xương Ôn Yến đã có thể khiến sư huynh thay đổi sắc mặt như lúc này, lời nói vẫn dịu dàng như cũ, sau khi dứt lời thì con ngươi của nàng ta lóe lên ánh nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt rơi lã chã xuống.
"Muội cũng đã suy nghĩ kỹ càng có thể ở chung hòa thuận với tỷ tỷ, lại không ngờ rằng tỷ ấy lại..." Lúc nói chuyện, Khanh Nhi còn nhẹ nhàng lau khóe mắt một chút, giống như thật như nàng ta nói, bọn họ thân với nhau như tỷ muội.
"Ai nói cho ngươi tin tức này?" Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ không muốn nhìn thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của Khanh Nhi, vẫn nhịn không được mà chất vấn như cũ.
Phía bên Ôn Yến có tin tức gì thì chàng hẳn lập tức biết được, nhưng mà Khanh Nhi lại có thể nói chắc chắn như thế này, khiến trái tim của chàng không có nguyên nhân mà thấy hoảng hốt không thôi.
"Sư huynh, huynh cũng biết muội đã hạ cổ độc với Ôn Yến, tỷ ấy có còn sống hay không thì cổ độc mẹ trong tay của muội có thể cảm nhận được, tỷ ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Sư huynh, muội biết huynh có tình nghĩa đối với Ôn Yến, cho nên muội mới nói với huynh ngay lập tức, muội..." Lúc nói chuyện, Khanh Nhi ra vẻ đau thương, mà không đợi nàng ta nói xong thì gương mặt mang theo vẻ lạnh lẽo của Tống Vĩnh Kỳ liền tới gần nàng ta, chàng quả thật ra tay bóp lấy yết hầu của Khanh Nhi, thấp giọng nói: "Ngươi nói bậy."
Đau thương trong con ngươi của Tống Vĩnh Kỳ thay nhau bùng lên, gần như là chàng không có cách nào có thể khống chế được bi thương đột nhiên tràn ra trong lòng, Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Khanh Nhi, tuyệt vọng nơi đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ càng ngày càng nặng hơn.
"Sư huynh, muội có nói bậy hay không thì huynh có thể chờ tin tức ở phía bên kia truyền đến, muội sẽ không lừa huynh, bởi vì muội yêu huynh." Lúc này Khanh Nhi vẫn không quên thâm tình chậm rãi thổ lộ với sư huynh, chỉ là lúc này Tống Vĩnh Kỳ mảy may không hề đặt lời nói của nàng ta vào trong lòng.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn nhớ đến lời nói lúc nãy của Khanh Nhi, nếu như không có bằng chứng thì sợ là Khanh Nhi sẽ không nói với mình những lời này, dù sao nàng ta vẫn cứ luôn mồm nói yêu mình, bởi vì yêu mình cho nên nàng ta sẽ không dùng thủ đoạn nói láo như vậy để cho mình càng ghét nàng ta hơn.
Nàng ta đã có được tin tức Ôn Yến chết, hoặc là nàng ta đã xác định Ôn Yến chết rồi.
"Nói cho ta biết, bọn hắn đã chuẩn bị đối phó với Ôn Yến như thế nào?" Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng nói chuyện, tất cả trong ánh mắt đều là dữ tợn.
Khanh Nhi rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của Tống Vĩnh Kỳ, một bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khiến nàng ta xuống chế không nổi mà thấy lúng túng, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, người đã không còn nữa rồi, bây giờ huynh có truy cứu cũng không còn nữa, còn có tác dụng gì sao? Tỷ tỷ đã không còn nữa, sư huynh, huynh hãy nén bi thương, huynh như vậy khiến muội rất đau lòng."
Nếu như không phải lý trí vẫn còn tồn tại, Khanh Nhi đã muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết hiện tại chuyện mà chàng có thể làm là chỉ có thể yêu người ở trước mắt.
"Khanh Nhi, nói cho người ở phía sau của ngươi biết, nếu như Ôn Yến Thực sự gặp chuyện bất trắc gì thì ta không ngại cá chết lưới rách đâu." Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng cảnh cáo.
"Sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy? Huynh muốn cá chết lưới rách với ai, tiểu sư muội sẽ giúp huynh." Khanh Nhi bày ra bộ dáng không biết rõ tình hình, như vậy lại khiến cho hận ý trên mặt của Tống Vĩnh Kỳ càng nồng đậm hơn.
Cá chết lưới rách, chàng đã sớm nên như thế rồi.
Nếu như mình dốc hết toàn lực thì chưa chắc sẽ thua, như vậy chàng đã có thể bảo vệ vợ con của mình.
/642
|