"Vậy Ý của Trần tướng quân có nghĩa là hôm nay phải đưa ra chứng cứ của Phi Long Môn và Tống Vân Lễ cấu kết với nhau, sau đó buộc phải chống đối với Phi Long Môn có đúng không? Vậy thì chuyện lúc nãy trẫm làm còn có tác dụng gì nữa, hay là Trần tướng quân muốn để cho Phi Long Môn làm phản?" Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ đã mang theo tức giận, chàng không ngờ đến tình trạng như vậy mà Trần Nguyên Khánh vẫn không buông tha như cũ.
"Chẳng qua là thần cảm thấy..." Trần Nguyên Khánh đã không biết phải nói như thế nào, ngay cả chứng cứ mà Tống Vĩnh Kỳ cũng không đồng ý cho bọn họ xem, hắn ta còn có thể làm sao đây? Chỉ là cứ tùy tiện như vậy mà bỏ qua cho Ôn Yến và Phi Long Môn, hắn ta thật sự không cam tâm.
"Hoàng thượng, dù sao chứng cứ cũng vô cùng xác thực, ngài có thể để cho chúng thần xem thư của Lương thái úy, đến lúc đó mọi người thương lượng đối phó như thế nào." Trương Tiên Huy không biết chứng cứ của Lương Quang Tường là cái gì, nhưng mà nhìn thấy Trần Nguyên Khánh vẫn không chịu buông tha như cũ liền nhanh chóng mở miệng giúp đỡ.
"Nội dung thì rất đơn giản, chỉ là nói mấy ngày trước Phi Long Môn đã gửi cho Lang Phong Đỉnh năm trăm vạn bạc, ông ta còn nghi ngờ Tống Vân Lễ vì Tử Húc Quốc và Nam Chiếu chế tạo binh khí, cũng đều là Phi Long Môn bỏ vốn." Tống Vĩnh Kỳ phong thái đạm mạc nói, lại thành công khiến tất cả mọi người ở đây thay đổi sắc mặt.
Bao gồm cả Tống Vĩnh Cương, Tiêu Tướng và Trương Tư Không.
Trách không được Tống Vĩnh Kỳ không muốn nói cho bọn họ nghe nội dung bức thư của Lương Quang Tường, cho dù một tin tức nào trong đó cũng có thể khiến Phi Long Môn vạn kiếp bất phục.
"Hoàng thượng, tội nặng như vậy, chẳng lẽ ngài chỉ cần dùng một câu tin tưởng là có thể lấp liếm cho qua, thậm chí hoàng thượng đồng ý để muội muội của thần và phi tần trong hậu cung chịu thiệt cũng phải..." Trần Nguyên Khánh nhìn có vẻ như đã bi phẫn đến nỗi không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung được, chỉ là vẻ đắc ý trong đôi mắt của hắn ta khi nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ đã bán đứng vẻ làm như tình thế bắt buộc của hân ta vào lúc này.
"Hoàng thượng, Ôn Yến như thế này có chỗ nào đáng giá để ngài tự làm oan chính mình, Phi Long Môn như thế này chúng ta thật sự còn cần sự tận trung của bọn họ ư?" Biểu hiện của Trương Tiên Huy cũng bi phẫn giống như Trần Nguyên Khánh.
Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy làm cho một đám người cùng phe với bọn họ đồng loạt mở miệng, một tư thái Ôn Yến và Phi Long Môn phải chết.
Hoàn toàn đã quên mất Lúc nãy bọn họ còn đang lo lắng Phi Long Môn lập tức tạo phản sẽ gây bất lợi cho quân Khắc Châu.
Bọn họ chỉ muốn đẩy ngã Ôn Yến, ly gián hoàng thượng và Phi Long Môn mà thôi.
"Nhưng mà ngày hôm nay trẫm nhận được không chỉ có một chứng cứ như thế này, còn có một cái do Phi Long Môn để người đưa tới, nói ba ngày trước quân Lương bọn họ chuyển về Khắc Châu để phát cho quân Khắc Châu đã bị Tống Vân Lễ cướp rồi."
"Hoàng thượng, đây chỉ là bọn hắn lấy cớ mà thôi, bị phát hiện cấu kết với Tống Vân Lễ đương nhiên bọn hắn phải nói đường hoàng." Trần Nguyên Khánh nhanh chóng mở miệng nói, hắn ta không ngờ Phi Long Môn sẽ nói chuyện mất ngân lượng với hoàng thượng.
"Hoàng thượng, vậy chuyện bọn họ vì Nam Chiếu và Tử Húc Quốc chế tạo binh khí lại là có chuyện gì xảy ra?" Trương Tiên Huy cao giọng hô hào, cho dù năm trăm vạn lượng bạc kia bị Tống Vân Lễ cướp đi, vậy thì tội danh lớn như chế tạo binh khí cho nước kẻ thù như thế này e là cũng không có cách nào rửa sạch được.
"Chuyện của Phi Long Môn, Ôn Yến đã sớm viết thư cho ta, nàng ấy đã cứu được những người làm công ở nơi đó, lúc gửi thư đến nàng ấy còn đưa mấy công nhân mỏ đến, không biết là các ngươi có đồng ý nghe bọn họ một chút hay không?" Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng hỏi, lời nói ra mang theo rét lạnh.
Thấy vẻ mặt chắc chắn của Tống Vĩnh Kỳ, Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy cũng không dám nói cái gì nữa.
Mà triều thần cũng đã quá rõ ràng, những cái gọi là chứng cứ này đã thông qua sự bàn bạc của hoàng thượng và Ôn Yến, không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
"Hoàng thượng, thư khẩn cấp của Lương thái úy gửi đến đây từ tám trăm dặm, ông ấy nói quân Khắc Châu cho rằng Phi Long Môn đã chiếm đoạt lương bổng của bọn họ, bao vây Phi Long Môn và môn chủ Ôn Yến, môn chủ Ôn Yến đã chết rồi."
Trên triều đình một mảng vắng lặng, sắc mặt của bọn người Tiêu Tướng, Trương Tư Không và Tống Vĩnh Cương đã thay đổi. Lúc nãy bọn họ còn vì Ôn Yến mà tìm cơ hội để cô và hoàng thượng ở bên nhau, nhưng mà bây giờ lại nói cô đã chết rồi?
Làm sao có thể được?
Thế nhưng làm sao lại không thể? Đối với người đã chiếm đoạt quân lương của mình, mà người này còn cấu kết với quân phản với kẻ thù, quân Khắc Châu đã bị sự tức giận chi phối, dường như là cái gì cũng có thể làm được.
Nhưng mà đường đường là môn chủ của Phi Long Môn, sao có thể tùy tiện như vậy mà bị người khác mưu hại đến chết.
Chỉ có trên mặt của Tống Vĩnh Kỳ mới không phân biệt rõ vui buồn, chỉ yên tĩnh ngồi đó, trong nháy mắt cả người giống như đã già đi thêm rất nhiều.
Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy vẫn không thể nào mà không thở phào một hơi, Ôn Yến chết rồi, lo lắng trước đó của bọn họ đã không còn tồn tại nữa, hậu cung của triều đình vẫn là thiên hạ của bọn họ.
Không có ai nhìn thấy được, bàn tay trong tay áo của Tống Vĩnh Kỳ đang nắm lại thật chặt, không có ai biết được giờ phút này chàng đang nắm chặt một trang giấy khác, phía trên có nét bút của Ôn Yến, trên đó đã viết tin tức cô vẫn khỏe mạnh.
"Hoàng thượng, nếu đã như vậy thì e là Phi Long Môn và triều đình như nước với lửa." Trương Tiên Huy nhẹ giọng nói, ông ta cố gắng che giấu sự hưng phấn ở đáy lòng, trước đó còn tưởng rằng đại thế đã mất, lại không nghĩ tới hoàn toàn chiếm được mà không phí công sức.
"Hoàng thượng, như vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt Phi Long Môn."
"Hoàng thượng, quân Khắc Châu vậy mà không để ý đại cục lại hại chết môn chủ Ôn Yến, tướng quân và binh sĩ như vậy thì chúng ta không thể giữ lại được. Nếu không thì ai biết được hôm nay bọn họ giết môn chủ Ôn Yến, ngày mai có thể nổi lên lòng dạ xấu xa với hoàng thượng hay không."
"Hoàng thượng, thần thỉnh cầu xuất binh để dẹp yên quân làm phản." Trần Nguyên Khánh đột nhiên lại quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu rất chân thành.
"Ý dẹp yên quân làm phản của Trần tướng quân, không biết quân làm phản này đang chỉ quân Khắc Châu hay là Phi Long Môn đây?" Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện chậm rãi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên Khánh càng thâm thúy hơn.
"Hoàng thượng, Ôn Yến đã chết rồi, tất nhiên Phi Long Môn sẽ xem triều đình là kẻ cầm đầu, bọn họ đương nhiên sẽ không trung thành với hoàng thượng nữa, mà quân Khắc Châu cũng dám ra tay với môn chủ Ôn Yến..."
Trong cái nhìn của Trần Nguyên Khánh, cho dù là Phi Long Môn hay là quân Khắc Châu thì đều là phản quân.
Nhìn dáng vẻ trung thành của Trần Nguyên Khánh, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó ung dung nói: "Ôn Yến vẫn chưa chết, trước khi tảo triều ta đã nhận được thư viết tay do chính hàng ấy viết cho ta, là sau khi quân Khắc Châu bao vây chỗ ở của nàng ấy."
Tiếng nói của Tống Vĩnh Kỳ không lớn, nhưng lại như sấm sét vang vọng trong tai của tất cả mọi người, nhất là Trần Nguyên Khánh, giờ phút này sắc mặt của hắn ta đã đỏ bừng, hiển nhiên ông ta không ngờ được chuyện lại có thể như thế này.
Hắn ta cũng đã hiểu rõ, lúc nãy Tống Vĩnh Kỳ hỏi như vậy cũng chỉ là đang thăm dò hắn ta, mà hắn ta lại lọt vào tròng.
"Quân Khắc Châu cũng đã bị dẹp yên rồi, cho nên Trần tướng quân không cần phải đi dẹp yên quân làm phản nữa." Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ rất nhẹ nhàng, nhưng lại nồng nặc ý vị trào phúng.
"Hoàng thượng, mạt tướng cũng chỉ là do trong lúc tình thế cấp bách cho nên mới..." Trần Nguyên Khánh nhanh chóng giải thích, nhưng cũng chỉ biểu hiện rõ ràng chính mình đang nóng vội.
Làm thống soái tối cao của quân Khắc Châu, sau khi biết được tin tức của quân Khắc Châu thì việc làm ngay lập tức chính là phủi sạch quan hệ, thậm chí còn muốn dẫn binh tiêu diệt bọn họ, sau khi thái độ của ông ta bị truyền đi, sợ là quân Khắc Châu cũng sẽ nảy sinh hiềm khích với ông ta.
"Hoàng thượng, một bên là môn chủ của Phi Long Môn, một bên là thái uý của triều đình, hoàng thượng chỉ nghe theo một phía cũng quá lợi hại rồi." Trương Tiên Huy thấy Trần Nguyên Khánh sắp quẫn bách tới nơi liền nhanh chóng mở miệng giúp đỡ.
Dù sao bây giờ vẫn còn chưa có chứng cứ hoàn toàn, chỉ là cả hai bên đều có một lời, vậy cho nên ông ta cảm thấy cho dù Trần Nguyên Khánh có thái độ như thế nào thì cũng bình thường.
"Vậy thì cứ mời nhân chứng lên đi, trẫm cũng muốn biết rốt cuộc thành Khắc Châu đã xảy ra chuyện gì." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói xong lại nhìn thấy một người đang chậm rãi đi vào từ cửa đại điện.
Sắc mặt của người đó trông tiều tụy, toàn thân trên dưới đều giăng kín vết thương, nhưng lúc nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ thì vẻ mặt lại rất kiên định, hắn ta bước từng bước một đi vào đại điện, sau đó quỳ xuống với Tống Vĩnh Kỳ.
"Hoàng thượng, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Tống Vân Lễ, mục đích chính của hắn ta chính là muốn giết môn chủ Ôn Yến, hủy đi quân Khắc Châu, làm cho Phi Long Môn và hoàng thượng ly tâm, hoàng thượng nhất định phải minh xét kỹ càng."
"Chẳng qua là thần cảm thấy..." Trần Nguyên Khánh đã không biết phải nói như thế nào, ngay cả chứng cứ mà Tống Vĩnh Kỳ cũng không đồng ý cho bọn họ xem, hắn ta còn có thể làm sao đây? Chỉ là cứ tùy tiện như vậy mà bỏ qua cho Ôn Yến và Phi Long Môn, hắn ta thật sự không cam tâm.
"Hoàng thượng, dù sao chứng cứ cũng vô cùng xác thực, ngài có thể để cho chúng thần xem thư của Lương thái úy, đến lúc đó mọi người thương lượng đối phó như thế nào." Trương Tiên Huy không biết chứng cứ của Lương Quang Tường là cái gì, nhưng mà nhìn thấy Trần Nguyên Khánh vẫn không chịu buông tha như cũ liền nhanh chóng mở miệng giúp đỡ.
"Nội dung thì rất đơn giản, chỉ là nói mấy ngày trước Phi Long Môn đã gửi cho Lang Phong Đỉnh năm trăm vạn bạc, ông ta còn nghi ngờ Tống Vân Lễ vì Tử Húc Quốc và Nam Chiếu chế tạo binh khí, cũng đều là Phi Long Môn bỏ vốn." Tống Vĩnh Kỳ phong thái đạm mạc nói, lại thành công khiến tất cả mọi người ở đây thay đổi sắc mặt.
Bao gồm cả Tống Vĩnh Cương, Tiêu Tướng và Trương Tư Không.
Trách không được Tống Vĩnh Kỳ không muốn nói cho bọn họ nghe nội dung bức thư của Lương Quang Tường, cho dù một tin tức nào trong đó cũng có thể khiến Phi Long Môn vạn kiếp bất phục.
"Hoàng thượng, tội nặng như vậy, chẳng lẽ ngài chỉ cần dùng một câu tin tưởng là có thể lấp liếm cho qua, thậm chí hoàng thượng đồng ý để muội muội của thần và phi tần trong hậu cung chịu thiệt cũng phải..." Trần Nguyên Khánh nhìn có vẻ như đã bi phẫn đến nỗi không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung được, chỉ là vẻ đắc ý trong đôi mắt của hắn ta khi nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ đã bán đứng vẻ làm như tình thế bắt buộc của hân ta vào lúc này.
"Hoàng thượng, Ôn Yến như thế này có chỗ nào đáng giá để ngài tự làm oan chính mình, Phi Long Môn như thế này chúng ta thật sự còn cần sự tận trung của bọn họ ư?" Biểu hiện của Trương Tiên Huy cũng bi phẫn giống như Trần Nguyên Khánh.
Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy làm cho một đám người cùng phe với bọn họ đồng loạt mở miệng, một tư thái Ôn Yến và Phi Long Môn phải chết.
Hoàn toàn đã quên mất Lúc nãy bọn họ còn đang lo lắng Phi Long Môn lập tức tạo phản sẽ gây bất lợi cho quân Khắc Châu.
Bọn họ chỉ muốn đẩy ngã Ôn Yến, ly gián hoàng thượng và Phi Long Môn mà thôi.
"Nhưng mà ngày hôm nay trẫm nhận được không chỉ có một chứng cứ như thế này, còn có một cái do Phi Long Môn để người đưa tới, nói ba ngày trước quân Lương bọn họ chuyển về Khắc Châu để phát cho quân Khắc Châu đã bị Tống Vân Lễ cướp rồi."
"Hoàng thượng, đây chỉ là bọn hắn lấy cớ mà thôi, bị phát hiện cấu kết với Tống Vân Lễ đương nhiên bọn hắn phải nói đường hoàng." Trần Nguyên Khánh nhanh chóng mở miệng nói, hắn ta không ngờ Phi Long Môn sẽ nói chuyện mất ngân lượng với hoàng thượng.
"Hoàng thượng, vậy chuyện bọn họ vì Nam Chiếu và Tử Húc Quốc chế tạo binh khí lại là có chuyện gì xảy ra?" Trương Tiên Huy cao giọng hô hào, cho dù năm trăm vạn lượng bạc kia bị Tống Vân Lễ cướp đi, vậy thì tội danh lớn như chế tạo binh khí cho nước kẻ thù như thế này e là cũng không có cách nào rửa sạch được.
"Chuyện của Phi Long Môn, Ôn Yến đã sớm viết thư cho ta, nàng ấy đã cứu được những người làm công ở nơi đó, lúc gửi thư đến nàng ấy còn đưa mấy công nhân mỏ đến, không biết là các ngươi có đồng ý nghe bọn họ một chút hay không?" Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng hỏi, lời nói ra mang theo rét lạnh.
Thấy vẻ mặt chắc chắn của Tống Vĩnh Kỳ, Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy cũng không dám nói cái gì nữa.
Mà triều thần cũng đã quá rõ ràng, những cái gọi là chứng cứ này đã thông qua sự bàn bạc của hoàng thượng và Ôn Yến, không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
"Hoàng thượng, thư khẩn cấp của Lương thái úy gửi đến đây từ tám trăm dặm, ông ấy nói quân Khắc Châu cho rằng Phi Long Môn đã chiếm đoạt lương bổng của bọn họ, bao vây Phi Long Môn và môn chủ Ôn Yến, môn chủ Ôn Yến đã chết rồi."
Trên triều đình một mảng vắng lặng, sắc mặt của bọn người Tiêu Tướng, Trương Tư Không và Tống Vĩnh Cương đã thay đổi. Lúc nãy bọn họ còn vì Ôn Yến mà tìm cơ hội để cô và hoàng thượng ở bên nhau, nhưng mà bây giờ lại nói cô đã chết rồi?
Làm sao có thể được?
Thế nhưng làm sao lại không thể? Đối với người đã chiếm đoạt quân lương của mình, mà người này còn cấu kết với quân phản với kẻ thù, quân Khắc Châu đã bị sự tức giận chi phối, dường như là cái gì cũng có thể làm được.
Nhưng mà đường đường là môn chủ của Phi Long Môn, sao có thể tùy tiện như vậy mà bị người khác mưu hại đến chết.
Chỉ có trên mặt của Tống Vĩnh Kỳ mới không phân biệt rõ vui buồn, chỉ yên tĩnh ngồi đó, trong nháy mắt cả người giống như đã già đi thêm rất nhiều.
Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy vẫn không thể nào mà không thở phào một hơi, Ôn Yến chết rồi, lo lắng trước đó của bọn họ đã không còn tồn tại nữa, hậu cung của triều đình vẫn là thiên hạ của bọn họ.
Không có ai nhìn thấy được, bàn tay trong tay áo của Tống Vĩnh Kỳ đang nắm lại thật chặt, không có ai biết được giờ phút này chàng đang nắm chặt một trang giấy khác, phía trên có nét bút của Ôn Yến, trên đó đã viết tin tức cô vẫn khỏe mạnh.
"Hoàng thượng, nếu đã như vậy thì e là Phi Long Môn và triều đình như nước với lửa." Trương Tiên Huy nhẹ giọng nói, ông ta cố gắng che giấu sự hưng phấn ở đáy lòng, trước đó còn tưởng rằng đại thế đã mất, lại không nghĩ tới hoàn toàn chiếm được mà không phí công sức.
"Hoàng thượng, như vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt Phi Long Môn."
"Hoàng thượng, quân Khắc Châu vậy mà không để ý đại cục lại hại chết môn chủ Ôn Yến, tướng quân và binh sĩ như vậy thì chúng ta không thể giữ lại được. Nếu không thì ai biết được hôm nay bọn họ giết môn chủ Ôn Yến, ngày mai có thể nổi lên lòng dạ xấu xa với hoàng thượng hay không."
"Hoàng thượng, thần thỉnh cầu xuất binh để dẹp yên quân làm phản." Trần Nguyên Khánh đột nhiên lại quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu rất chân thành.
"Ý dẹp yên quân làm phản của Trần tướng quân, không biết quân làm phản này đang chỉ quân Khắc Châu hay là Phi Long Môn đây?" Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện chậm rãi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên Khánh càng thâm thúy hơn.
"Hoàng thượng, Ôn Yến đã chết rồi, tất nhiên Phi Long Môn sẽ xem triều đình là kẻ cầm đầu, bọn họ đương nhiên sẽ không trung thành với hoàng thượng nữa, mà quân Khắc Châu cũng dám ra tay với môn chủ Ôn Yến..."
Trong cái nhìn của Trần Nguyên Khánh, cho dù là Phi Long Môn hay là quân Khắc Châu thì đều là phản quân.
Nhìn dáng vẻ trung thành của Trần Nguyên Khánh, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó ung dung nói: "Ôn Yến vẫn chưa chết, trước khi tảo triều ta đã nhận được thư viết tay do chính hàng ấy viết cho ta, là sau khi quân Khắc Châu bao vây chỗ ở của nàng ấy."
Tiếng nói của Tống Vĩnh Kỳ không lớn, nhưng lại như sấm sét vang vọng trong tai của tất cả mọi người, nhất là Trần Nguyên Khánh, giờ phút này sắc mặt của hắn ta đã đỏ bừng, hiển nhiên ông ta không ngờ được chuyện lại có thể như thế này.
Hắn ta cũng đã hiểu rõ, lúc nãy Tống Vĩnh Kỳ hỏi như vậy cũng chỉ là đang thăm dò hắn ta, mà hắn ta lại lọt vào tròng.
"Quân Khắc Châu cũng đã bị dẹp yên rồi, cho nên Trần tướng quân không cần phải đi dẹp yên quân làm phản nữa." Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ rất nhẹ nhàng, nhưng lại nồng nặc ý vị trào phúng.
"Hoàng thượng, mạt tướng cũng chỉ là do trong lúc tình thế cấp bách cho nên mới..." Trần Nguyên Khánh nhanh chóng giải thích, nhưng cũng chỉ biểu hiện rõ ràng chính mình đang nóng vội.
Làm thống soái tối cao của quân Khắc Châu, sau khi biết được tin tức của quân Khắc Châu thì việc làm ngay lập tức chính là phủi sạch quan hệ, thậm chí còn muốn dẫn binh tiêu diệt bọn họ, sau khi thái độ của ông ta bị truyền đi, sợ là quân Khắc Châu cũng sẽ nảy sinh hiềm khích với ông ta.
"Hoàng thượng, một bên là môn chủ của Phi Long Môn, một bên là thái uý của triều đình, hoàng thượng chỉ nghe theo một phía cũng quá lợi hại rồi." Trương Tiên Huy thấy Trần Nguyên Khánh sắp quẫn bách tới nơi liền nhanh chóng mở miệng giúp đỡ.
Dù sao bây giờ vẫn còn chưa có chứng cứ hoàn toàn, chỉ là cả hai bên đều có một lời, vậy cho nên ông ta cảm thấy cho dù Trần Nguyên Khánh có thái độ như thế nào thì cũng bình thường.
"Vậy thì cứ mời nhân chứng lên đi, trẫm cũng muốn biết rốt cuộc thành Khắc Châu đã xảy ra chuyện gì." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói xong lại nhìn thấy một người đang chậm rãi đi vào từ cửa đại điện.
Sắc mặt của người đó trông tiều tụy, toàn thân trên dưới đều giăng kín vết thương, nhưng lúc nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ thì vẻ mặt lại rất kiên định, hắn ta bước từng bước một đi vào đại điện, sau đó quỳ xuống với Tống Vĩnh Kỳ.
"Hoàng thượng, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Tống Vân Lễ, mục đích chính của hắn ta chính là muốn giết môn chủ Ôn Yến, hủy đi quân Khắc Châu, làm cho Phi Long Môn và hoàng thượng ly tâm, hoàng thượng nhất định phải minh xét kỹ càng."
/642
|