Đối với sự căng thẳng của Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến chỉ giải thích là do phụ nữ thời kỳ mang thai tính tình khác lạ, thấy gió rơi lệ, thấy trăng đau lòng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn đau lòng, chàng mơ hồ cảm thấy Ôn Yến đang che giấu mình điều gì nhưng thấy ánh mắt Ôn Yến khi nhìn mình vẫn đầy tình ý, cuối cùng chàng vẫn từ bỏ suy đoán này.
Chàng cho rằng Ôn Yến cũng giống mình, đều không giấu đối phương bất kỳ chuyện gì.
Họ trải qua kiếp sinh tử cuối cùng cũng được ở bên nhau, sao có thể giấu đối phương chuyện gì.
Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ đã quên, có một loại giấu giếm, nó thuộc về thiện ý.
Đợi đến khi chàng biết Ôn Yến giấu bí mật thân thể mình thì đã là rất lâu rất lâu về sau, bi thương gần như muốn quật ngã chàng, chỉ là đây đều là những lời nói của sau này.
Tống Vĩnh Kỳ thật sự làm như mình nói, tối đó chàng vào cung của Lan Quý Phi, ngày hôm sau có tin tức truyền ra nói rằng Hoàng thượng cực kỳ cưng chiều Lan Quý Phi, buổi sáng sau khi rời khỏi cung của Lan Quý Phi gần như đã đem toàn bộ bảo bối của hậu cung tặng cho Lan Quý Phi, đương nhiên Hoàng thượng còn tặng cung Lan Chi cho Lan Quý Phi.
Trước đó Lương phi đã vào tẩm cung của Hoàng thượng mới được Hoàng thượng sủng hạnh nhưng lần này Hoàng thượng chủ động vào tẩm cung của Lan Quý Phi, nghe nói còn lâm triều muộn.
Khi Ôn Yến nghe Thiên Sơn nói tin đồn trong đám cung phi thì Thái hậu vội vội vàng vàng vào Thải Vi cung, khi thấy Ôn Yến mỉm cười tiến lên chào đón thì Thái hậu đau lòng thương yêu cầm tay cô, thấp giọng nói: “Con à, để con phải uất ức rồi, con đang mang thai, nó lại…”
Lòng Ôn Yến lại ấm áp, dáng vẻ vội vàng này của Thái hậu chắc chắn là sau khi nghe thấy tin đồn đã mau chóng tới đây, bà sợ cô biết Tống Vĩnh Kỳ và người phụ nữ khác ở bên nhau sẽ đau lòng…
“Thái hậu, con không sao, hơn nữa chúng ta cũng nên tin tưởng Kỳ, chàng không phải người như vậy, chàng làm thế chắc chắn có nguyên nhân.” Ôn Yến nhẹ giọng khuyên giải Thái hậu, nhưng vẻ tức giận trên mặt bà vẫn rất nghiêm trọng.
“Ta đi tìm nó, nó phải nói rõ cho ta, không có lý do bằng trời thì ai gia tuyệt đối không bỏ qua cho nó, con mang thai là nó bắt đầu làm càn, thật là…” Thái hậu phẫn nộ nắm tay Ôn Yến, cô có thể cảm nhận được tay bà vì tức giận mà run rẩy không thôi.
“Mẫu hậu, không nghiêm trọng như người nghĩ đâu, con đã đồng ý rồi.” Ôn Yến không muốn nói kế hoạch của mình và Tống Vĩnh Kỳ cho Thái hậu, tuổi bà đã lớn, họ nên để Thái hậu yên tâm an dưỡng tuổi già chứ không phải phiền lòng lo lắng vì chuyện của họ.
“Con đồng ý cũng không được, nó không được để con tủi thân, hơn nữa đường đường là Quân vương, đối phó triều thần dùng thủ đoạn gì mà chả được, thật sự không còn cách nào mới phải đi bán thân chứ.” Thái hậu càng nói càng giận, cuối cùng đến lời như bán thân cũng nói ra rồi.
Ôn Yến biết sự đau lòng và kiêu ngạo của Thái hậu, con trai bà hẳn là niềm kiêu ngạo giống như bà, chứ không nên vì lấy lòng triều thần mà đi sủng hạnh con gái triều thần, như vậy cho dù triều đình an bình thì cũng đã sỉ nhục con trai mình.
“Thái hậu, không có chuyện gì đâu, người cũng biết Kỳ vẫn luôn giữ thân vì con, bây giờ con đến rồi, người thấy chàng còn có hứng thú với người phụ nữ khác không?” Ôn Yến thấy Thái hậu chui vào ngõ cụt, không nhịn được nhẹ nhàng nhắc nhở.
Rất nhiều lời họ không thể nói cho Thái hậu, ngoài việc hy vọng bà không phải lo lắng còn lý do quan trọng hơn là bên cạnh Thái hậu có người của Tống Vân Lễ, kẻ đầu sỏ trong việc Thái hậu trúng độc đến giờ vẫn chưa tra ra.
“Lương phi mang thai rồi con còn nói như vậy, đứa trẻ con đúng là ngốc…” Thái hậu nghe Ôn Yến khuyên giả mình thì đáy lòng lại càng chua xót, sự áy náy với Ôn Yến đã đến đỉnh điểm.
“Mẫu hậu, mang thai thì chắc chắn sẽ là con của Kỳ ư…” Ôn Yến khẽ nói bên tai Thái hậu, bỗng chốc mặt Thái hậu thay đổi, bà nhìn Ôn Yến hồi lâu mới hỏi: “Con nói thật?”
“Ả cũng quá to gan rồi.” Vẻ kinh hãi trên mặt Thái hậu hồi lâu mới hết, bà nhìn Ôn Yến, mặt vẫn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng là ả to gan, bỏ thuốc Hoàng thượng nên Hoàng thượng đã tìm người cho ả được như ý muốn.” Giọng Ôn Yến vẫn rất thấp, nghe lời Ôn Yến nói sắc mặt Thái hậu mới dịu đi.
“Nhưng Vĩnh Kỳ làm vậy…, ta chỉ lo sẽ khiến con tủi thân, ta…” Thái hậu đau lòng nhìn Ôn Yến, bà cũng đã đi qua tuổi xuân, cũng từng có tình cảm nồng nàn với Tiên hoàng, khi ấy bà ngồi trên vị trí Hoàng hậu mà lòng đau thương buồn bã, Ôn Yến bây giờ đến danh phận cũng không có, phải nhìn người đàn ông mình yêu sâu đậm cùng với người phụ nữ khác…
“Thái hậu, con và người là người hiểu chàng nhất, cho dù người khác tin những lời đồn này, con vẫn tin tưởng chàng.” Lời trong lòng Ôn Yến an ủi Thái hậu cũng là an ủi mình, cô và Tống Vĩnh Kỳ gặp bao trắc trở gập ghềnh, sinh mạng họ đã nối liền nhau.
“Đứa bé ngoan, con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, con yên tâm, Vĩnh Kỳ không dám phụ lòng con đâu, nếu không ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nó.” Thái hậu nghe lời Ôn Yến nói, trái tim cuối cùng cũng an tâm, thấy Ôn Yến tin tưởng con trai mình như thế, trong hậu cung triều đình họ cũng nắm quyền chủ động kế hoạch trong tay, sau bao năm đau khổ cuối cùng Thái hậu cũng nhìn thấy hy vọng của tương lai.
“Đứa bé ngoan, nếu có chuyện gì cần Mẫu hậu làm, các con nhất định phải nói cho ta, mặc dù tuổi ta đã lớn nhưng vẫn muốn giúp các con, muốn trải qua tháng ngày hưởng niềm vui tuổi già sớm một chút.” Thái hậu nói đến lời cuối cùng đã mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt, hiển nhiên mấy ngày nay Kinh Mặc và Trọng Lâu chạy qua chạy lại giữa phủ Trấn Quốc của Vương gia và Hoàng cung đã khiến bà đau lòng.
“Mẫu hậu không cần làm gì cả chỉ cần an tâm chăm sóc sức khoẻ, nếu người thật sự rảnh rỗi đến nhàm chán thì giống như mẫu thân người ta đi, tâm trạng tốt thì ban thưởng cho đám tiểu thiếp được con trai sủng, không vui thì cho họ biết mặt, không cần làm quá nhiều, chúng con có thể xử lý được.” Ôn Yến mỉm cười khuyên Thái hậu, giả vờ không hiểu ý trong lời bà, lòng cô biết rõ Thái hậu muốn Kinh Mặc và Trọng Lâu về cung nhưng thời điểm này hậu cung lại là nơi không an toàn nhất.
“Được rồi, vậy các con mau lên, ta già rồi mong cầu không nhiều, chỉ mong các con đều tốt, lúc nào cũng có thể nhìn thấy các con.” Thái hậu cũng từ trong đám phi tần hậu cung năm đó gian nan bước ra, đương nhiên hiểu Ôn Yến vẫn đang kiên trì, bà hiểu tâm tư của một người mẹ bảo vệ con mình nên cũng không nói nhiều nữa, vỗ vai Ôn Yến rồi chuẩn bị rời đi.
Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ đã làm ra dáng vẻ như gần như xa với Ôn Yến, bà là mẫu thân của Hoàng thượng, cũng không được quá thân thiết với cô, điều này Thái hậu vẫn hiểu rõ.
Đương nhiên Thái hậu cũng không chăm sóc bản thân như Ôn Yến nói, sau khi về cung bà cho người tặng rất nhiều phần thưởng cho Lan Quý Phi, đương nhiên phần thưởng nhiều hơn vẫn là Lương quý phi, chỉ là phần thường đều cho trẻ con dùng.
Phần thưởng bà đã đưa rồi, còn về việc đứa trẻ có dùng được hay không Thái hậu hiển nhiên không quan tâm, nếu hậu cung tranh giành sủng ái là điều Tống Vĩnh Kỳ muốn thì người làm mẫu thân là bà tự nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, quấy cho nước trong hậu cung càng thêm đục.
Chỉ là mục đích của bà và Tống Vĩnh Kỳ như nhau, đều để bảo vệ Ôn Yến, bảo vệ đứa bé đang dần thành hình trong bụng cô.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn đau lòng, chàng mơ hồ cảm thấy Ôn Yến đang che giấu mình điều gì nhưng thấy ánh mắt Ôn Yến khi nhìn mình vẫn đầy tình ý, cuối cùng chàng vẫn từ bỏ suy đoán này.
Chàng cho rằng Ôn Yến cũng giống mình, đều không giấu đối phương bất kỳ chuyện gì.
Họ trải qua kiếp sinh tử cuối cùng cũng được ở bên nhau, sao có thể giấu đối phương chuyện gì.
Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ đã quên, có một loại giấu giếm, nó thuộc về thiện ý.
Đợi đến khi chàng biết Ôn Yến giấu bí mật thân thể mình thì đã là rất lâu rất lâu về sau, bi thương gần như muốn quật ngã chàng, chỉ là đây đều là những lời nói của sau này.
Tống Vĩnh Kỳ thật sự làm như mình nói, tối đó chàng vào cung của Lan Quý Phi, ngày hôm sau có tin tức truyền ra nói rằng Hoàng thượng cực kỳ cưng chiều Lan Quý Phi, buổi sáng sau khi rời khỏi cung của Lan Quý Phi gần như đã đem toàn bộ bảo bối của hậu cung tặng cho Lan Quý Phi, đương nhiên Hoàng thượng còn tặng cung Lan Chi cho Lan Quý Phi.
Trước đó Lương phi đã vào tẩm cung của Hoàng thượng mới được Hoàng thượng sủng hạnh nhưng lần này Hoàng thượng chủ động vào tẩm cung của Lan Quý Phi, nghe nói còn lâm triều muộn.
Khi Ôn Yến nghe Thiên Sơn nói tin đồn trong đám cung phi thì Thái hậu vội vội vàng vàng vào Thải Vi cung, khi thấy Ôn Yến mỉm cười tiến lên chào đón thì Thái hậu đau lòng thương yêu cầm tay cô, thấp giọng nói: “Con à, để con phải uất ức rồi, con đang mang thai, nó lại…”
Lòng Ôn Yến lại ấm áp, dáng vẻ vội vàng này của Thái hậu chắc chắn là sau khi nghe thấy tin đồn đã mau chóng tới đây, bà sợ cô biết Tống Vĩnh Kỳ và người phụ nữ khác ở bên nhau sẽ đau lòng…
“Thái hậu, con không sao, hơn nữa chúng ta cũng nên tin tưởng Kỳ, chàng không phải người như vậy, chàng làm thế chắc chắn có nguyên nhân.” Ôn Yến nhẹ giọng khuyên giải Thái hậu, nhưng vẻ tức giận trên mặt bà vẫn rất nghiêm trọng.
“Ta đi tìm nó, nó phải nói rõ cho ta, không có lý do bằng trời thì ai gia tuyệt đối không bỏ qua cho nó, con mang thai là nó bắt đầu làm càn, thật là…” Thái hậu phẫn nộ nắm tay Ôn Yến, cô có thể cảm nhận được tay bà vì tức giận mà run rẩy không thôi.
“Mẫu hậu, không nghiêm trọng như người nghĩ đâu, con đã đồng ý rồi.” Ôn Yến không muốn nói kế hoạch của mình và Tống Vĩnh Kỳ cho Thái hậu, tuổi bà đã lớn, họ nên để Thái hậu yên tâm an dưỡng tuổi già chứ không phải phiền lòng lo lắng vì chuyện của họ.
“Con đồng ý cũng không được, nó không được để con tủi thân, hơn nữa đường đường là Quân vương, đối phó triều thần dùng thủ đoạn gì mà chả được, thật sự không còn cách nào mới phải đi bán thân chứ.” Thái hậu càng nói càng giận, cuối cùng đến lời như bán thân cũng nói ra rồi.
Ôn Yến biết sự đau lòng và kiêu ngạo của Thái hậu, con trai bà hẳn là niềm kiêu ngạo giống như bà, chứ không nên vì lấy lòng triều thần mà đi sủng hạnh con gái triều thần, như vậy cho dù triều đình an bình thì cũng đã sỉ nhục con trai mình.
“Thái hậu, không có chuyện gì đâu, người cũng biết Kỳ vẫn luôn giữ thân vì con, bây giờ con đến rồi, người thấy chàng còn có hứng thú với người phụ nữ khác không?” Ôn Yến thấy Thái hậu chui vào ngõ cụt, không nhịn được nhẹ nhàng nhắc nhở.
Rất nhiều lời họ không thể nói cho Thái hậu, ngoài việc hy vọng bà không phải lo lắng còn lý do quan trọng hơn là bên cạnh Thái hậu có người của Tống Vân Lễ, kẻ đầu sỏ trong việc Thái hậu trúng độc đến giờ vẫn chưa tra ra.
“Lương phi mang thai rồi con còn nói như vậy, đứa trẻ con đúng là ngốc…” Thái hậu nghe Ôn Yến khuyên giả mình thì đáy lòng lại càng chua xót, sự áy náy với Ôn Yến đã đến đỉnh điểm.
“Mẫu hậu, mang thai thì chắc chắn sẽ là con của Kỳ ư…” Ôn Yến khẽ nói bên tai Thái hậu, bỗng chốc mặt Thái hậu thay đổi, bà nhìn Ôn Yến hồi lâu mới hỏi: “Con nói thật?”
“Ả cũng quá to gan rồi.” Vẻ kinh hãi trên mặt Thái hậu hồi lâu mới hết, bà nhìn Ôn Yến, mặt vẫn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng là ả to gan, bỏ thuốc Hoàng thượng nên Hoàng thượng đã tìm người cho ả được như ý muốn.” Giọng Ôn Yến vẫn rất thấp, nghe lời Ôn Yến nói sắc mặt Thái hậu mới dịu đi.
“Nhưng Vĩnh Kỳ làm vậy…, ta chỉ lo sẽ khiến con tủi thân, ta…” Thái hậu đau lòng nhìn Ôn Yến, bà cũng đã đi qua tuổi xuân, cũng từng có tình cảm nồng nàn với Tiên hoàng, khi ấy bà ngồi trên vị trí Hoàng hậu mà lòng đau thương buồn bã, Ôn Yến bây giờ đến danh phận cũng không có, phải nhìn người đàn ông mình yêu sâu đậm cùng với người phụ nữ khác…
“Thái hậu, con và người là người hiểu chàng nhất, cho dù người khác tin những lời đồn này, con vẫn tin tưởng chàng.” Lời trong lòng Ôn Yến an ủi Thái hậu cũng là an ủi mình, cô và Tống Vĩnh Kỳ gặp bao trắc trở gập ghềnh, sinh mạng họ đã nối liền nhau.
“Đứa bé ngoan, con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, con yên tâm, Vĩnh Kỳ không dám phụ lòng con đâu, nếu không ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nó.” Thái hậu nghe lời Ôn Yến nói, trái tim cuối cùng cũng an tâm, thấy Ôn Yến tin tưởng con trai mình như thế, trong hậu cung triều đình họ cũng nắm quyền chủ động kế hoạch trong tay, sau bao năm đau khổ cuối cùng Thái hậu cũng nhìn thấy hy vọng của tương lai.
“Đứa bé ngoan, nếu có chuyện gì cần Mẫu hậu làm, các con nhất định phải nói cho ta, mặc dù tuổi ta đã lớn nhưng vẫn muốn giúp các con, muốn trải qua tháng ngày hưởng niềm vui tuổi già sớm một chút.” Thái hậu nói đến lời cuối cùng đã mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt, hiển nhiên mấy ngày nay Kinh Mặc và Trọng Lâu chạy qua chạy lại giữa phủ Trấn Quốc của Vương gia và Hoàng cung đã khiến bà đau lòng.
“Mẫu hậu không cần làm gì cả chỉ cần an tâm chăm sóc sức khoẻ, nếu người thật sự rảnh rỗi đến nhàm chán thì giống như mẫu thân người ta đi, tâm trạng tốt thì ban thưởng cho đám tiểu thiếp được con trai sủng, không vui thì cho họ biết mặt, không cần làm quá nhiều, chúng con có thể xử lý được.” Ôn Yến mỉm cười khuyên Thái hậu, giả vờ không hiểu ý trong lời bà, lòng cô biết rõ Thái hậu muốn Kinh Mặc và Trọng Lâu về cung nhưng thời điểm này hậu cung lại là nơi không an toàn nhất.
“Được rồi, vậy các con mau lên, ta già rồi mong cầu không nhiều, chỉ mong các con đều tốt, lúc nào cũng có thể nhìn thấy các con.” Thái hậu cũng từ trong đám phi tần hậu cung năm đó gian nan bước ra, đương nhiên hiểu Ôn Yến vẫn đang kiên trì, bà hiểu tâm tư của một người mẹ bảo vệ con mình nên cũng không nói nhiều nữa, vỗ vai Ôn Yến rồi chuẩn bị rời đi.
Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ đã làm ra dáng vẻ như gần như xa với Ôn Yến, bà là mẫu thân của Hoàng thượng, cũng không được quá thân thiết với cô, điều này Thái hậu vẫn hiểu rõ.
Đương nhiên Thái hậu cũng không chăm sóc bản thân như Ôn Yến nói, sau khi về cung bà cho người tặng rất nhiều phần thưởng cho Lan Quý Phi, đương nhiên phần thưởng nhiều hơn vẫn là Lương quý phi, chỉ là phần thường đều cho trẻ con dùng.
Phần thưởng bà đã đưa rồi, còn về việc đứa trẻ có dùng được hay không Thái hậu hiển nhiên không quan tâm, nếu hậu cung tranh giành sủng ái là điều Tống Vĩnh Kỳ muốn thì người làm mẫu thân là bà tự nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, quấy cho nước trong hậu cung càng thêm đục.
Chỉ là mục đích của bà và Tống Vĩnh Kỳ như nhau, đều để bảo vệ Ôn Yến, bảo vệ đứa bé đang dần thành hình trong bụng cô.
/642
|