Lan Quý Phi cũng đau buồn nhìn Hoàng thượng, cuối cùng sợ sệt nói: “Hoàng thượng, chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ dựa vào những tin đồn đó mà người lại hiểu lầm thần thiếp sao? Thần thiếp đúng là rất ái mộ Hoàng thượng, nhưng cũng hiểu được tình nghĩa của Hoàng thượng với Ôn Yến tỷ tỷ, yêu tất cả những gì thuộc về tỷ ấy, tuyệt đối sẽ không làm gì để Hoàng thượng buồn và đau lòng.”
Lương Quý Phi nghe được tình ý trong lời nói của Lan Quý Phi, trong lòng một nổi một cơn cuồng phong. Ả trước giờ vẫn ghen tỵ khi Lan Quý Phi được sủng ái, nhưng không ngờ ả lại dùng thủ đoạn như vậy để được sủng ái.
Ngẫm lại lúc mình ở bên Hoàng thượng ả lúc nào cũng làm nũng, làm nũng, làm nũng...
Lương Quý Phi trong lòng quyết tâm lần này hạ độc này Lan Quý Phi nhất định phải chết. Nếu không nàng ta sẽ trở thành tình địch lớn nhất của ả. Có nàng ta, Hoàng thượng sẽ không còn để ý gì tới ả.
“Tỷ tỷ, cứ để Hoàng thượng lục soát. Chỉ cần bọn hắn không tìm được gì thì chắc chắn có thể chứng minh tỷ tỷ trong sạch.” Mới vừa rồi Lương Quý Phi còn có ý đồ thuyết phục Tống Vĩnh Kỳ, thì giờ ra lại làm ra vẻ tỷ muội thân thiết, nói lời khiến Lan Quý Phi phải giật mình ngạc nhiên.
“Lương Phi muội muội, muội...” Lan Quý Phi nghe Lương Quý Phi nói xong, vẻ mặt không tin vào chính tai mình, nhìn chằm chằm Lương Quý Phi, ánh mắt tuyệt vọng và tức giận, khiến Lương Quý Phi vừa rồi còn lí lẽ hùng hồn trong nháy mắt cúi thấp đầu.
“Tỷ tỷ, muội chỉ là nói thật, muội...” Lương Quý Phi cúi đầu cố gắng giải thích, không có ai chú ý lúc này trên mặt ả xuất hiện một nụ cười đắc ý.
“Tỷ muội tốt của nàng đã nói như vậy rồi, Lan Quý Phi, nàng còn muốn ngăn cản trẫm lục soát cung của nàng sao?” Tống Vĩnh Kỳ xem vở kịch của Lan Quý Phi và Lương Quý Phi xong, trong lòng rất đắc ý. Y tin rằng biểu hiện hôm nay của Lương Quý Phi sẽ được truyền tới tai Lương Khuê và Trương Tiên Huy không sót một chữ. Vậy nên, trong lòng y rất mong chờ đến chuyện tiếp sau đây.
“Hoàng Thượng, nếu không lục được gì ở cung của thần thiếp, Hoàng thượng sẽ định làm gì?” Lan Quý Phi ngẩng đầu, kiêu ngạo mà hỏi.
“Vậy nàng vẫn sẽ là Quý Phi mà trẫm sủng ái. Không, nàng sẽ là Hoàng Quý Phi mà trẫm sủng ái.” Lời nói nhẹ nhàng của Tống Vĩnh Kỳ hơi mê hoặc khiến Lương Quý Phi đang cúi đầu cũng không kìm được ngẩng đầu lên. Ả hơi khó tin nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, người vừa nói muốn để thần thiếp làm Hoàng Quý Phi, người...”
“Chuyện lục soát cung này dù sao cũng sẽ làm Quý Phi mất thể diện. Nếu như không phong nàng làm Hoàng Quý Phi, trẫm sẽ cảm thấy có lỗi.” Tống Vĩnh Kỳ nghe Lương Quý Phi nói xong, vẻ mặt hơi khó xử.
“Hoàng thượng, thực ra không cần phong thiếp làm Hoàng Quý Phi. Nếu như không tìm thấy trong cung Lan Chi, Hoàng thượng cũng có thể đi lục soát cung của thần thiếp, còn có các cung khác. Vì cũng e sợ các cung khác cảm thấy không công bằng mà.” Lương Quý Phi nhỏ nhẹ nói, trong lời nói có thể cảm nhận được sự mong chờ.
“Muội muội nàng…” Lan Quý Phi lúc này nhìn về hướng Lương Phi ánh mắt nguyền rủa. Nếu như lần trước nàng khuyên Hoàng thượng lục soát, thì lần này, nàng đã tự chặn mất con đường phía trước của mình.
“Ý kiến Lương Quý Phi không tệ, Lan Quý Phi nàng chẳng lẽ còn có ý kiến gì sao?” Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi tới ngồi xuống trước mặt hai người, nhẹ giọng hỏi.
Lan Quý Phi vẫn cúi đầu, chỉ nói: “Hậu cung này đều là Hoàng thượng, nói gì tới cung nhỏ như Lan Chi cung, Hoàng thượng xin cứ tự nhiên.”
Lan Quý Phi vừa dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ đưa tay ra hiệu cho người đứng phía sau đi vào, lục tung mọi thứ.
Lương Quý Phi và Lan Quý Phi quỳ gối trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, nghe tiếng đồ sứ vỡ vụn, tiếng thì thầm, tiếng người ra lệnh đi lục soát phòng khác sau lưng...
Lan Quý Phi và Lương Quý Phi đều cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không ai biết giờ phút này trong lòng Lương Quý Phi đang rất vui.
Ôn Yến trúng độc nhất định phải chết, Lan Quý Phi lần này chắc chắn cũng không thoát khỏi. Vậy hậu cung sau sẽ thật sự trở thành thiên hạ của ả rồi.
Ả chậm rãi xoa lên bụng của mình, khóe miệng nhếch lên cười không thèm để ý tới xung quanh.
Lan Quý Phi mặc dù cúi đầu nhưng vẫn nhìn thấy hành động nhỏ này của Lương Quý Phi cười nhạo trong lòng. Còn Tống Vĩnh Kỳ thì chăm chú nhìn bên ngoài điện, chờ Phi Long Vệ báo kết quả lục soát cung.
“Hoàng thượng, không lục soát được bất cứ thứ gì liên quan tới độc.” Thị vệ cuối cùng cũng trở về bẩm báo. Lời nói vừa dứt, Lan Quý Phi ngẩng đầu vui sướng nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt ngập tràn nước mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không hại Ôn tỷ tỷ. Thần thiếp chỉ mong có thể ở bên Hoàng thượng mà thôi. Nếu quả thật muốn hạ độc, thần thiếp cũng chỉ hạ độc Hoàng thượng, để Hoàng thượng không bao giờ quên được thần thiếp.” Lan Quý Phi nhẹ nhàng nói, nói xong khuôn mặt lại tỏ vẻ của một thiếu nữ thẹn thùng.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ Lan Quý Phi như vậy, cười cúi người kéo nàng lên, ôm vào trong lòng, vô cùng cưng chiều nói: “Trên thế gian này nơi nào có loại độc dược như nàng nghĩ chứ. Nếu loại độc dược đó có thật, nàng cứ mang đến đây cho trẫm. Trẫm sẽ cam tình nguyện ăn. Nàng vừa thiện lương lại vừa xinh đẹp, trẫm ước gì có thể lưu lại hình bóng nàng trong lòng cả một đời này.” Tống Vĩnh Kỳ
Lương Quý Phi quỳ ở đó, nghe hai người dỗ ngon dỗ ngọt, hơi luống cuống...
Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ và Lan Quý Phi như kim châm vào lòng ả.
Lương Quý Phi run run rẩy rẩy đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ và Lan Quý Phi, vừa cười vừa nói: “Thật tốt, muội nói mà tỷ tỷ chắc chắn sẽ không làm gì Ôn Yến. Tỷ tỷ là trong sạch. Tâm tư của tỷ tỷ với Hoàng thượng rất giống ta. Chúng ta sẽ chỉ yêu Hoàng thượng, sẽ không làm bất cứ việc gì khiến Hoàng thượng không hài lòng.”
Lương Quý Phi nói chuyện rồi đột nhiên sờ lên bụng mình, nói nhỏ nhẹ: “Hoàng Thượng, thần thiếp hơi không được khoẻ, thần thiếp...”
“Ngồi xuống trước, trẫm lập tức gọi thái y.” Tống Vĩnh Kỳ buông tay Lan Quý Phi, vội vàng đỡ lấy Lương Quý Phi.
“Hoàng thượng, thần thiếp...” Vừa ngồi xuống, Lương Quý Phi bỗng nhiên lại đứng dậy, sau đó chỉ vào chiếc ghế vừa ngồi, mặt hoảng sợ.
“Ái phi, sao vậy?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lan Quý Phi, sau đó lo lắng hỏi Lương Quý Phi.
“Thiếp không sao, chỉ là dưới chiếc ghế này hình như có cái gì đó.” Lương Quý Phi nói nhỏ xong, lúc nhìn về phía Lan Quý Phi, ánh mắt có phần đắc ý.
Không ai chú ý rằng khi ả ta vừa ngồi xuống đã đem đồ vật trong tay áo nhét vào tấm nệm lót chiếc ghế.
Lần này, Lan Quý Phi có rơi xuống sông Hoàng Hà cũng không minh oan được.
Tống Vĩnh Kỳ phất tay ra hiệu thị vệ đứng ở cửa đến xem xét. Quả thật dưới tấm nệm ghế tìm được một cái bọc giấy nhỏ màu vàng. Trong bọc là một chút bột phấn màu trắng.
Mặc dù không ai nói đây là vật gì, nhưng đáp án thì ai cũng biết.
Dù sao thì lời đồn lan truyền rộng như vậy.
Lan Quý Phi ghen ghét Ôn Yến, muốn hại Ôn Yến để trở thành người phụ nữ được Hoàng thượng sủng ái nhất. Tất cả đều hoàn toàn hợp tình hợp lí.
“Lan Quý Phi, đây là gì? Nàng tốt nhất cho trẫm một lời giải thích.” Trước khi hỏi Tống Vĩnh Kì vẫn đang nhìn Lan Quý Phi. Sau khi nhìn thấy thần sắc ung dung của Lan Quý Phi mới bỗng nhiên chất vấn.
Lan Quý Phi quỳ trên mặt đất, hốt hoảng luống cuống. Còn trước đó Lương Quý Phi nói bụng hơi không ổn thì giờ đã đứng dậy, vẻ mặt thất vọng nhìn Lan Quý Phi, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ sao tỷ lại hồ đồ như vậy. Tỷ rõ ràng biết người Hoàng thượng yêu nhất chính là Ôn Yến, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật đúng là...”
Lương Quý Phi nghe được tình ý trong lời nói của Lan Quý Phi, trong lòng một nổi một cơn cuồng phong. Ả trước giờ vẫn ghen tỵ khi Lan Quý Phi được sủng ái, nhưng không ngờ ả lại dùng thủ đoạn như vậy để được sủng ái.
Ngẫm lại lúc mình ở bên Hoàng thượng ả lúc nào cũng làm nũng, làm nũng, làm nũng...
Lương Quý Phi trong lòng quyết tâm lần này hạ độc này Lan Quý Phi nhất định phải chết. Nếu không nàng ta sẽ trở thành tình địch lớn nhất của ả. Có nàng ta, Hoàng thượng sẽ không còn để ý gì tới ả.
“Tỷ tỷ, cứ để Hoàng thượng lục soát. Chỉ cần bọn hắn không tìm được gì thì chắc chắn có thể chứng minh tỷ tỷ trong sạch.” Mới vừa rồi Lương Quý Phi còn có ý đồ thuyết phục Tống Vĩnh Kỳ, thì giờ ra lại làm ra vẻ tỷ muội thân thiết, nói lời khiến Lan Quý Phi phải giật mình ngạc nhiên.
“Lương Phi muội muội, muội...” Lan Quý Phi nghe Lương Quý Phi nói xong, vẻ mặt không tin vào chính tai mình, nhìn chằm chằm Lương Quý Phi, ánh mắt tuyệt vọng và tức giận, khiến Lương Quý Phi vừa rồi còn lí lẽ hùng hồn trong nháy mắt cúi thấp đầu.
“Tỷ tỷ, muội chỉ là nói thật, muội...” Lương Quý Phi cúi đầu cố gắng giải thích, không có ai chú ý lúc này trên mặt ả xuất hiện một nụ cười đắc ý.
“Tỷ muội tốt của nàng đã nói như vậy rồi, Lan Quý Phi, nàng còn muốn ngăn cản trẫm lục soát cung của nàng sao?” Tống Vĩnh Kỳ xem vở kịch của Lan Quý Phi và Lương Quý Phi xong, trong lòng rất đắc ý. Y tin rằng biểu hiện hôm nay của Lương Quý Phi sẽ được truyền tới tai Lương Khuê và Trương Tiên Huy không sót một chữ. Vậy nên, trong lòng y rất mong chờ đến chuyện tiếp sau đây.
“Hoàng Thượng, nếu không lục được gì ở cung của thần thiếp, Hoàng thượng sẽ định làm gì?” Lan Quý Phi ngẩng đầu, kiêu ngạo mà hỏi.
“Vậy nàng vẫn sẽ là Quý Phi mà trẫm sủng ái. Không, nàng sẽ là Hoàng Quý Phi mà trẫm sủng ái.” Lời nói nhẹ nhàng của Tống Vĩnh Kỳ hơi mê hoặc khiến Lương Quý Phi đang cúi đầu cũng không kìm được ngẩng đầu lên. Ả hơi khó tin nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, người vừa nói muốn để thần thiếp làm Hoàng Quý Phi, người...”
“Chuyện lục soát cung này dù sao cũng sẽ làm Quý Phi mất thể diện. Nếu như không phong nàng làm Hoàng Quý Phi, trẫm sẽ cảm thấy có lỗi.” Tống Vĩnh Kỳ nghe Lương Quý Phi nói xong, vẻ mặt hơi khó xử.
“Hoàng thượng, thực ra không cần phong thiếp làm Hoàng Quý Phi. Nếu như không tìm thấy trong cung Lan Chi, Hoàng thượng cũng có thể đi lục soát cung của thần thiếp, còn có các cung khác. Vì cũng e sợ các cung khác cảm thấy không công bằng mà.” Lương Quý Phi nhỏ nhẹ nói, trong lời nói có thể cảm nhận được sự mong chờ.
“Muội muội nàng…” Lan Quý Phi lúc này nhìn về hướng Lương Phi ánh mắt nguyền rủa. Nếu như lần trước nàng khuyên Hoàng thượng lục soát, thì lần này, nàng đã tự chặn mất con đường phía trước của mình.
“Ý kiến Lương Quý Phi không tệ, Lan Quý Phi nàng chẳng lẽ còn có ý kiến gì sao?” Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi tới ngồi xuống trước mặt hai người, nhẹ giọng hỏi.
Lan Quý Phi vẫn cúi đầu, chỉ nói: “Hậu cung này đều là Hoàng thượng, nói gì tới cung nhỏ như Lan Chi cung, Hoàng thượng xin cứ tự nhiên.”
Lan Quý Phi vừa dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ đưa tay ra hiệu cho người đứng phía sau đi vào, lục tung mọi thứ.
Lương Quý Phi và Lan Quý Phi quỳ gối trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, nghe tiếng đồ sứ vỡ vụn, tiếng thì thầm, tiếng người ra lệnh đi lục soát phòng khác sau lưng...
Lan Quý Phi và Lương Quý Phi đều cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không ai biết giờ phút này trong lòng Lương Quý Phi đang rất vui.
Ôn Yến trúng độc nhất định phải chết, Lan Quý Phi lần này chắc chắn cũng không thoát khỏi. Vậy hậu cung sau sẽ thật sự trở thành thiên hạ của ả rồi.
Ả chậm rãi xoa lên bụng của mình, khóe miệng nhếch lên cười không thèm để ý tới xung quanh.
Lan Quý Phi mặc dù cúi đầu nhưng vẫn nhìn thấy hành động nhỏ này của Lương Quý Phi cười nhạo trong lòng. Còn Tống Vĩnh Kỳ thì chăm chú nhìn bên ngoài điện, chờ Phi Long Vệ báo kết quả lục soát cung.
“Hoàng thượng, không lục soát được bất cứ thứ gì liên quan tới độc.” Thị vệ cuối cùng cũng trở về bẩm báo. Lời nói vừa dứt, Lan Quý Phi ngẩng đầu vui sướng nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt ngập tràn nước mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không hại Ôn tỷ tỷ. Thần thiếp chỉ mong có thể ở bên Hoàng thượng mà thôi. Nếu quả thật muốn hạ độc, thần thiếp cũng chỉ hạ độc Hoàng thượng, để Hoàng thượng không bao giờ quên được thần thiếp.” Lan Quý Phi nhẹ nhàng nói, nói xong khuôn mặt lại tỏ vẻ của một thiếu nữ thẹn thùng.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ Lan Quý Phi như vậy, cười cúi người kéo nàng lên, ôm vào trong lòng, vô cùng cưng chiều nói: “Trên thế gian này nơi nào có loại độc dược như nàng nghĩ chứ. Nếu loại độc dược đó có thật, nàng cứ mang đến đây cho trẫm. Trẫm sẽ cam tình nguyện ăn. Nàng vừa thiện lương lại vừa xinh đẹp, trẫm ước gì có thể lưu lại hình bóng nàng trong lòng cả một đời này.” Tống Vĩnh Kỳ
Lương Quý Phi quỳ ở đó, nghe hai người dỗ ngon dỗ ngọt, hơi luống cuống...
Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ và Lan Quý Phi như kim châm vào lòng ả.
Lương Quý Phi run run rẩy rẩy đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ và Lan Quý Phi, vừa cười vừa nói: “Thật tốt, muội nói mà tỷ tỷ chắc chắn sẽ không làm gì Ôn Yến. Tỷ tỷ là trong sạch. Tâm tư của tỷ tỷ với Hoàng thượng rất giống ta. Chúng ta sẽ chỉ yêu Hoàng thượng, sẽ không làm bất cứ việc gì khiến Hoàng thượng không hài lòng.”
Lương Quý Phi nói chuyện rồi đột nhiên sờ lên bụng mình, nói nhỏ nhẹ: “Hoàng Thượng, thần thiếp hơi không được khoẻ, thần thiếp...”
“Ngồi xuống trước, trẫm lập tức gọi thái y.” Tống Vĩnh Kỳ buông tay Lan Quý Phi, vội vàng đỡ lấy Lương Quý Phi.
“Hoàng thượng, thần thiếp...” Vừa ngồi xuống, Lương Quý Phi bỗng nhiên lại đứng dậy, sau đó chỉ vào chiếc ghế vừa ngồi, mặt hoảng sợ.
“Ái phi, sao vậy?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lan Quý Phi, sau đó lo lắng hỏi Lương Quý Phi.
“Thiếp không sao, chỉ là dưới chiếc ghế này hình như có cái gì đó.” Lương Quý Phi nói nhỏ xong, lúc nhìn về phía Lan Quý Phi, ánh mắt có phần đắc ý.
Không ai chú ý rằng khi ả ta vừa ngồi xuống đã đem đồ vật trong tay áo nhét vào tấm nệm lót chiếc ghế.
Lần này, Lan Quý Phi có rơi xuống sông Hoàng Hà cũng không minh oan được.
Tống Vĩnh Kỳ phất tay ra hiệu thị vệ đứng ở cửa đến xem xét. Quả thật dưới tấm nệm ghế tìm được một cái bọc giấy nhỏ màu vàng. Trong bọc là một chút bột phấn màu trắng.
Mặc dù không ai nói đây là vật gì, nhưng đáp án thì ai cũng biết.
Dù sao thì lời đồn lan truyền rộng như vậy.
Lan Quý Phi ghen ghét Ôn Yến, muốn hại Ôn Yến để trở thành người phụ nữ được Hoàng thượng sủng ái nhất. Tất cả đều hoàn toàn hợp tình hợp lí.
“Lan Quý Phi, đây là gì? Nàng tốt nhất cho trẫm một lời giải thích.” Trước khi hỏi Tống Vĩnh Kì vẫn đang nhìn Lan Quý Phi. Sau khi nhìn thấy thần sắc ung dung của Lan Quý Phi mới bỗng nhiên chất vấn.
Lan Quý Phi quỳ trên mặt đất, hốt hoảng luống cuống. Còn trước đó Lương Quý Phi nói bụng hơi không ổn thì giờ đã đứng dậy, vẻ mặt thất vọng nhìn Lan Quý Phi, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ sao tỷ lại hồ đồ như vậy. Tỷ rõ ràng biết người Hoàng thượng yêu nhất chính là Ôn Yến, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật đúng là...”
/642
|