“Gần đây chúng ta chỉ có xích mích với mỗi một mình Trương Tiên Huy mà thôi, chỉ có điều bây giờ ông ta cũng chưa đến mức tức nước vỡ bờ, hơn nữa giết Trọng Lâu cũng không hơi có ích lợi với ông ta cả.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói với Ôn Yến, ông ta lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Trương Tiên Huy, nhưng rõ ràng bây giờ Trương Tiên Huy làm việc này cũng không có ích gì cho ông ta cả.
“Sau chuyện xảy ra trên triều đình lúc ấy, bây giờ Lương Khuê đã bảo thủ hơn nhiều, sẽ không đến mức không nhịn được đâu.” Ôn Yến cũng nhẹ nhàng nhắc đến khả năng còn lại.
“Có khi nào là Tống Vân Lễ không, gần đây hắn ta im lặng đến bất thường?” Chung Phục Viễn tốt bụng nhắc nhở, nhưng Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
Bọn họ vẫn luôn theo sát Lang Phong Đỉnh đêm ngày, không nhận ra được bất kỳ chuyện gì khác thường cả, hơn nữa Cửu vương và Vạn Lương cũng không gửi tin gì về, xác suất Tống Vân Lễ làm chuyện này rất nhỏ.
Khanh Nhi à?
Không có sự bảo vệ của Cửu vương, không có sự bảo vệ của nước Nam Chiếu, nàng ta chỉ có thể làm loạn trong hậu cung mà thôi, huống hồ gì, như muốn đối phó với hai đứa trẻ này, rất có thể nàng ta sẽ dùng độc tố.
“Không phải là Trần Nguyên Khánh chứ? Tống Vĩnh Kỳ, gần đây ngươi bỏ bê Nhu phi khiến cho lòng hắn ta thấy khó chịu, một khi ngươi bỏ bê người quan trọng nhất với hắn ta thì hắn ta sẽ hãm hại người quan trọng nhất với ngươi.” Chung Phục Viễn lại nghĩ đến một hướng khác, anh ta liên tục gật đầu, với tính cách cố chấp của Trần Nguyên Khánh, rất có thể hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy thật.
“Bây giờ Trần Nguyên Khánh sẽ không hại Kinh Mặc đâu.” Ôn Yến giải thích với Tống Vĩnh Kỳ và Chung Phục Viễn một cách nghiêm túc.
“Kinh Mặc...” Tống Vĩnh Kỳ cũng nghe nói gần đây Kinh Mặc và Trần Nguyên Khánh rất thân thiết với nhau, nghe Ôn Yến khẳng định một cách chắc nịch như thế, đột nhiên y cảm thấy không yên tâm, luôn cảm thấy để Kinh Mặc tiếp xúc với Trần Nguyên Khánh không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
“Trần Nguyên Khánh chỉ quý Kinh Mặc như người lớn quý con nít thôi, không có gì đặc biệt đâu, y cứ việc yên tâm.” Ôn Yến nhỏ giọng khuyên nhủ.
Những chuyện liên quan đến hai đứa trẻ làm Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy không sao yên tâm cho nổi, bởi thế lúc nhìn Ôn Yến, gương mặt y vẫn có vẻ trầm tư.
“Thích khách có khai chưa?” Những trường hợp mà bọn họ có thể nghĩ ra đều không thể ra tay, sự lo lắng càng hằn đậm lên trên gương mặt Ôn Yến.
Nếu như biết đối thủ là ai thì chỉ cần đợi hắn ta ra tay là được rồi, nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn chưa biết đối thủ của mình là ai.
“Trọng Lâu ra tay hơi nặng, bây giờ tên thích khách ấy vẫn còn đang được điều trị, có thể sống nổi hay không...”Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ đã đi gặp tên thích khách, vết thương nặng như thế, chỉ e là...
“Để ta đi xem thử xem sao.” Vừa nhắc đến chữa trị, Ôn Yến bèn muốn đi xem theo bản năng, bởi vì bây giờ sự sống chết của thích khách có liên quan mật thiết đến sự an toàn của bọn họ.
“Hay là để ta đi cho, sắc mặt của nàng không tốt, nghỉ ngơi trước đi đã.” Lúc Ôn Yến nói chuyện, Gia Cát Minh bèn đứng dậy.
Gia Cát Minh không hề thua kém mình bao nhiêu, nếu như Gia Cát Minh cũng bó tay, vậy e là mình cũng..., bởi thế Ôn Yến dứt khoát gật đầu.
“Vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, sợ là sẽ không có kết quả sớm như vậy đâu, chúng ta đợi thêm nữa xem sao.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng khuyên nhủ Ôn Yến, vẻ lo lắng trên gương mặt y lại không giảm đi một chút nào.
“Để ta vào với Kinh Mặc, y nói chuyện với Trọng Lâu đi, mặc dù hai đứa nó giả vờ không hề hấn gì, nhưng mà...” Dù gì cũng là một màn ám sát đầy kinh hãi, chắc chắn hai đứa con mình sẽ sợ hãi lắm, chỉ có điều hai đứa trẻ quá biết điều, không muốn để bọn họ lo lắng, nhưng con mình càng làm thế, bọn họ càng thấy không yên lòng.
“Được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ vừa nói vừa bế Trọng Lâu lên, còn Ôn Yến lại quay người đi vào phòng.
Lúc Ôn Yến đến bên cạnh giường mới nhìn thấy Kinh Mặc mở tròn mắt, đôi mắt cô bé vẫn hằn lên vẻ sợ hãi, vừa nhìn thấy lại mình cố gắng nở nụ cười. Nhưng mà, Ôn Yến vẫn cảm thấy nụ cười ấy chất chứa đầy nét sợ hãi.
“Con ngoan, có mẹ ở đây rồi, mẹ luôn ở bên cạnh con, sẽ sẽ luôn bảo vệ con.” Ôn Yến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kinh Mặc, cảm giác hối hận dậy lên trong lòng cô.
“Mẹ ơi, con không muốn sống trong phủ của Hoàng bá phụ nữa đâu, con muốn về nhà.” Sau khi im lặng một hồi lâu, giọng nói mềm mại của Kinh Mặc vang lên bên tai cô.
“Kinh Mặc, có thể trong cung còn mất an toàn hơn cả nơi này nữa, con có chắc mình muốn về cung không?” Tình hình trong cung còn phức tạp hơn Trấn Quốc Vương Phủ nhiều, có rất nhiều chuyện không nằm trong sự khống chế của Ôn Yến, giữ hai đứa con sống bên ngoài là để bảo vệ chúng, nhất là sau lần ám sát này, cho dù người trong Phi Long Môn hay là Trấn Quốc Vương Phủ đều sẽ tăng cường bảo vệ...
“Con biết trong cung không an toàn, nhưng trong cung có phụ hoàng và mẹ, Kinh Mặc muốn sống cùng phụ hoàng và mẹ cơ, có mẹ và phụ hoàng ở bên cạnh con, con mới cảm thấy mình được an toàn.” Giọng nói nhẹ nhàng của Kinh Mặc toát ra vẻ kiên định, đôi mắt cô bé sáng như sao, đột nhiên Ôn Yến ôm con vào lòng thật chặt.
Cho dù còn rất nhiều điều bận tâm, nhưng cuối cùng cô vẫn không nỡ từ chối mong muốn được ở bên cạnh phụ mẫu của con mình, mà mấy ngày nay cô cũng rất nhớ bọn chúng, ngày tháng còn lại của cô không còn nhiều nữa, cô còn muốn được ở bên cạnh các con còn hơn Kinh Mặc muốn ở bên cạnh mình nữa kìa,
“Mẹ hứa sẽ dẫn con về cung, nhưng sau khi về cung con phải ngoan ngoãn ở trong cung Thải Vi, không được phép chạy bậy, đến Trần Nguyên Khánh cũng không được tiếp xúc nữa, phụ hoàng của con không thích.” ÔnYến nhẹ nhàng căn dặn.
Kinh Mặc nhanh chóng đồng ý, chỉ cần mẹ chịu dẫn mình về cung thì đừng nói là không cho ra ngoài, có cột mình bên cạnh mẹ cũng được nữa kìa.
Vì Ôn Yến đồng ý với cô bé nên Kinh Mặc vui vẻ hơn nhiều, cô bé hớn hở kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng Ôn Yến sẽ cất lời phụ họa, trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi.
Cuối cùng Kinh Mặc cũng ngủ thiếp đi, Ôn Yến bèn rón rén đi qua phòng của Tống Vĩnh Kỳ và Trọng Lâu, mới nhận ra bọn họ đang cãi nhau chí chóe.
“Có phải mắt của mẹ có vấn đề gì không, sao mẹ lại thích nam nhân như phụ hoàng kia chứ, thiển cận, ngang ngược vô lý, cố chấp...” Trọng Lâu dùng hết những từ có ý nghĩa trong hay trong đầu mình ra để miêu tả Tống Vĩnh Kỳ, trong lúc nói chuyện còn không quên liếc mắc nhìn y với vẻ oán hận, cứ như Tống Vĩnh Kỳ là kẻ thù không đội trời chung với cậu bé vậy.
“Trọng Lâu, chú ý cách ăn nói của con đó, con có thể tức giận nhưng không thể ăn nói bừa bãi đâu, con có biết phụ hoàng sẽ buồn đến mức nào khi nghe con nói thế hay không?” Ôn Yến hạ giọng cảnh cáo.
“Nhưng con nói thật mà, phụ hoàng thiển cận lắm, người...” Trọng Lâu tỏ ra tủi thân khi bị mẹ trách mắng, cậu bé không hề áy náy một chút nào trước những lời mình đã nói ban nãy, mà lại còn kiên quyết giữ vững lập trường của mình.
“Con kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra trước đã, con không thích phụ hoàng nữa rồi à, còn cảm thấy phụ hoàng...” Ôn Yến nhẹ nhàng hỏi, trong lúc nói chuyện, cô không khỏi mỉm cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Trước giờ Tống Vĩnh Kỳ luôn chiều chuộng hai tỷ đệ sinh đôi, không biết có chuyện gì mà y lại kiên quyết đến thế, khiến cho Trọng Lâu phải cãi lại y.
“Mẹ ơi, con muốn về nhà, con muốn về cung bảo vệ mẹ và phụ hoàng, con..” Trọng Lâu nhìn Ôn Yến, ánh mắt cậu bé toát ra vẻ van nài. Đôi mắt sáng sủa long lanh ấy xuyên vào tim Ôn Yến, khiến cho cô cảm động vô vàn.
“Phụ hoàng không cho con về là vì bảo vệ con.” Ôn Yến nhẹ nhàng giải thích thay cho Tống Vĩnh Kỳ, vì muốn bảo vệ an toàn cho con mà bị con chỉ trích, thế là còn không phản bác, có còn ai như y nữa không.
“Nhưng con muốn về.” Thái độ của Trọng Lâu rất mực kiên định, cậu bé dùng ánh mắt của mình để nói cho Ôn Yến biết, cậu bé muốn thông báo cho bọn họ chứ không phải là thương lượng.
“Mẹ hứa là sẽ dẫn các con về.” Đáp án này đã hình thành trong đầu cô từ lâu, nói ra khỏi miệng một lần nữa, Ôn Yến càng lo lắng hơn. Chỉ có điều những chuyện mà cô kiên quyết muốn làm thì không còn đường hối hận nữa.
Ôn Yến đột ngột nói như thế, Trọng Lâu tỏ vẻ hớn hở vui mừng, còn Tống Vĩnh Kỳ lại không hài lòng chút nào.
“Sau chuyện xảy ra trên triều đình lúc ấy, bây giờ Lương Khuê đã bảo thủ hơn nhiều, sẽ không đến mức không nhịn được đâu.” Ôn Yến cũng nhẹ nhàng nhắc đến khả năng còn lại.
“Có khi nào là Tống Vân Lễ không, gần đây hắn ta im lặng đến bất thường?” Chung Phục Viễn tốt bụng nhắc nhở, nhưng Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
Bọn họ vẫn luôn theo sát Lang Phong Đỉnh đêm ngày, không nhận ra được bất kỳ chuyện gì khác thường cả, hơn nữa Cửu vương và Vạn Lương cũng không gửi tin gì về, xác suất Tống Vân Lễ làm chuyện này rất nhỏ.
Khanh Nhi à?
Không có sự bảo vệ của Cửu vương, không có sự bảo vệ của nước Nam Chiếu, nàng ta chỉ có thể làm loạn trong hậu cung mà thôi, huống hồ gì, như muốn đối phó với hai đứa trẻ này, rất có thể nàng ta sẽ dùng độc tố.
“Không phải là Trần Nguyên Khánh chứ? Tống Vĩnh Kỳ, gần đây ngươi bỏ bê Nhu phi khiến cho lòng hắn ta thấy khó chịu, một khi ngươi bỏ bê người quan trọng nhất với hắn ta thì hắn ta sẽ hãm hại người quan trọng nhất với ngươi.” Chung Phục Viễn lại nghĩ đến một hướng khác, anh ta liên tục gật đầu, với tính cách cố chấp của Trần Nguyên Khánh, rất có thể hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy thật.
“Bây giờ Trần Nguyên Khánh sẽ không hại Kinh Mặc đâu.” Ôn Yến giải thích với Tống Vĩnh Kỳ và Chung Phục Viễn một cách nghiêm túc.
“Kinh Mặc...” Tống Vĩnh Kỳ cũng nghe nói gần đây Kinh Mặc và Trần Nguyên Khánh rất thân thiết với nhau, nghe Ôn Yến khẳng định một cách chắc nịch như thế, đột nhiên y cảm thấy không yên tâm, luôn cảm thấy để Kinh Mặc tiếp xúc với Trần Nguyên Khánh không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
“Trần Nguyên Khánh chỉ quý Kinh Mặc như người lớn quý con nít thôi, không có gì đặc biệt đâu, y cứ việc yên tâm.” Ôn Yến nhỏ giọng khuyên nhủ.
Những chuyện liên quan đến hai đứa trẻ làm Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy không sao yên tâm cho nổi, bởi thế lúc nhìn Ôn Yến, gương mặt y vẫn có vẻ trầm tư.
“Thích khách có khai chưa?” Những trường hợp mà bọn họ có thể nghĩ ra đều không thể ra tay, sự lo lắng càng hằn đậm lên trên gương mặt Ôn Yến.
Nếu như biết đối thủ là ai thì chỉ cần đợi hắn ta ra tay là được rồi, nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn chưa biết đối thủ của mình là ai.
“Trọng Lâu ra tay hơi nặng, bây giờ tên thích khách ấy vẫn còn đang được điều trị, có thể sống nổi hay không...”Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ đã đi gặp tên thích khách, vết thương nặng như thế, chỉ e là...
“Để ta đi xem thử xem sao.” Vừa nhắc đến chữa trị, Ôn Yến bèn muốn đi xem theo bản năng, bởi vì bây giờ sự sống chết của thích khách có liên quan mật thiết đến sự an toàn của bọn họ.
“Hay là để ta đi cho, sắc mặt của nàng không tốt, nghỉ ngơi trước đi đã.” Lúc Ôn Yến nói chuyện, Gia Cát Minh bèn đứng dậy.
Gia Cát Minh không hề thua kém mình bao nhiêu, nếu như Gia Cát Minh cũng bó tay, vậy e là mình cũng..., bởi thế Ôn Yến dứt khoát gật đầu.
“Vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, sợ là sẽ không có kết quả sớm như vậy đâu, chúng ta đợi thêm nữa xem sao.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng khuyên nhủ Ôn Yến, vẻ lo lắng trên gương mặt y lại không giảm đi một chút nào.
“Để ta vào với Kinh Mặc, y nói chuyện với Trọng Lâu đi, mặc dù hai đứa nó giả vờ không hề hấn gì, nhưng mà...” Dù gì cũng là một màn ám sát đầy kinh hãi, chắc chắn hai đứa con mình sẽ sợ hãi lắm, chỉ có điều hai đứa trẻ quá biết điều, không muốn để bọn họ lo lắng, nhưng con mình càng làm thế, bọn họ càng thấy không yên lòng.
“Được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ vừa nói vừa bế Trọng Lâu lên, còn Ôn Yến lại quay người đi vào phòng.
Lúc Ôn Yến đến bên cạnh giường mới nhìn thấy Kinh Mặc mở tròn mắt, đôi mắt cô bé vẫn hằn lên vẻ sợ hãi, vừa nhìn thấy lại mình cố gắng nở nụ cười. Nhưng mà, Ôn Yến vẫn cảm thấy nụ cười ấy chất chứa đầy nét sợ hãi.
“Con ngoan, có mẹ ở đây rồi, mẹ luôn ở bên cạnh con, sẽ sẽ luôn bảo vệ con.” Ôn Yến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kinh Mặc, cảm giác hối hận dậy lên trong lòng cô.
“Mẹ ơi, con không muốn sống trong phủ của Hoàng bá phụ nữa đâu, con muốn về nhà.” Sau khi im lặng một hồi lâu, giọng nói mềm mại của Kinh Mặc vang lên bên tai cô.
“Kinh Mặc, có thể trong cung còn mất an toàn hơn cả nơi này nữa, con có chắc mình muốn về cung không?” Tình hình trong cung còn phức tạp hơn Trấn Quốc Vương Phủ nhiều, có rất nhiều chuyện không nằm trong sự khống chế của Ôn Yến, giữ hai đứa con sống bên ngoài là để bảo vệ chúng, nhất là sau lần ám sát này, cho dù người trong Phi Long Môn hay là Trấn Quốc Vương Phủ đều sẽ tăng cường bảo vệ...
“Con biết trong cung không an toàn, nhưng trong cung có phụ hoàng và mẹ, Kinh Mặc muốn sống cùng phụ hoàng và mẹ cơ, có mẹ và phụ hoàng ở bên cạnh con, con mới cảm thấy mình được an toàn.” Giọng nói nhẹ nhàng của Kinh Mặc toát ra vẻ kiên định, đôi mắt cô bé sáng như sao, đột nhiên Ôn Yến ôm con vào lòng thật chặt.
Cho dù còn rất nhiều điều bận tâm, nhưng cuối cùng cô vẫn không nỡ từ chối mong muốn được ở bên cạnh phụ mẫu của con mình, mà mấy ngày nay cô cũng rất nhớ bọn chúng, ngày tháng còn lại của cô không còn nhiều nữa, cô còn muốn được ở bên cạnh các con còn hơn Kinh Mặc muốn ở bên cạnh mình nữa kìa,
“Mẹ hứa sẽ dẫn con về cung, nhưng sau khi về cung con phải ngoan ngoãn ở trong cung Thải Vi, không được phép chạy bậy, đến Trần Nguyên Khánh cũng không được tiếp xúc nữa, phụ hoàng của con không thích.” ÔnYến nhẹ nhàng căn dặn.
Kinh Mặc nhanh chóng đồng ý, chỉ cần mẹ chịu dẫn mình về cung thì đừng nói là không cho ra ngoài, có cột mình bên cạnh mẹ cũng được nữa kìa.
Vì Ôn Yến đồng ý với cô bé nên Kinh Mặc vui vẻ hơn nhiều, cô bé hớn hở kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng Ôn Yến sẽ cất lời phụ họa, trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi.
Cuối cùng Kinh Mặc cũng ngủ thiếp đi, Ôn Yến bèn rón rén đi qua phòng của Tống Vĩnh Kỳ và Trọng Lâu, mới nhận ra bọn họ đang cãi nhau chí chóe.
“Có phải mắt của mẹ có vấn đề gì không, sao mẹ lại thích nam nhân như phụ hoàng kia chứ, thiển cận, ngang ngược vô lý, cố chấp...” Trọng Lâu dùng hết những từ có ý nghĩa trong hay trong đầu mình ra để miêu tả Tống Vĩnh Kỳ, trong lúc nói chuyện còn không quên liếc mắc nhìn y với vẻ oán hận, cứ như Tống Vĩnh Kỳ là kẻ thù không đội trời chung với cậu bé vậy.
“Trọng Lâu, chú ý cách ăn nói của con đó, con có thể tức giận nhưng không thể ăn nói bừa bãi đâu, con có biết phụ hoàng sẽ buồn đến mức nào khi nghe con nói thế hay không?” Ôn Yến hạ giọng cảnh cáo.
“Nhưng con nói thật mà, phụ hoàng thiển cận lắm, người...” Trọng Lâu tỏ ra tủi thân khi bị mẹ trách mắng, cậu bé không hề áy náy một chút nào trước những lời mình đã nói ban nãy, mà lại còn kiên quyết giữ vững lập trường của mình.
“Con kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra trước đã, con không thích phụ hoàng nữa rồi à, còn cảm thấy phụ hoàng...” Ôn Yến nhẹ nhàng hỏi, trong lúc nói chuyện, cô không khỏi mỉm cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Trước giờ Tống Vĩnh Kỳ luôn chiều chuộng hai tỷ đệ sinh đôi, không biết có chuyện gì mà y lại kiên quyết đến thế, khiến cho Trọng Lâu phải cãi lại y.
“Mẹ ơi, con muốn về nhà, con muốn về cung bảo vệ mẹ và phụ hoàng, con..” Trọng Lâu nhìn Ôn Yến, ánh mắt cậu bé toát ra vẻ van nài. Đôi mắt sáng sủa long lanh ấy xuyên vào tim Ôn Yến, khiến cho cô cảm động vô vàn.
“Phụ hoàng không cho con về là vì bảo vệ con.” Ôn Yến nhẹ nhàng giải thích thay cho Tống Vĩnh Kỳ, vì muốn bảo vệ an toàn cho con mà bị con chỉ trích, thế là còn không phản bác, có còn ai như y nữa không.
“Nhưng con muốn về.” Thái độ của Trọng Lâu rất mực kiên định, cậu bé dùng ánh mắt của mình để nói cho Ôn Yến biết, cậu bé muốn thông báo cho bọn họ chứ không phải là thương lượng.
“Mẹ hứa là sẽ dẫn các con về.” Đáp án này đã hình thành trong đầu cô từ lâu, nói ra khỏi miệng một lần nữa, Ôn Yến càng lo lắng hơn. Chỉ có điều những chuyện mà cô kiên quyết muốn làm thì không còn đường hối hận nữa.
Ôn Yến đột ngột nói như thế, Trọng Lâu tỏ vẻ hớn hở vui mừng, còn Tống Vĩnh Kỳ lại không hài lòng chút nào.
/642
|