“Dựa vào cái gì chứ? Ta là mẫu thân thái tử, cũng là công chúa Nam Chiếu, ngươi không sợ phụ hoàng ta...”
Nhìn khuôn mặt mang theo sát khí của Tống Vĩnh Kỳ, con ngươi lạnh thấu xương cốt, đáy lòng Khanh Nhi tràn đầy hoảng loạn, nhưng nàng ta vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo nói với y.
Mặc dù nàng ta không biết cục diện triều đình, cũng từng nghe Tống Vân Lễ nói, thân phận công chiếu Nam Chiếu của mình rất tốt, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ dám động vào một cọng lông của mình, thì hắn có thể kích động Nam Chiếu, Tứ Húc, Đại Chu xuất binh.
Kết quả này nhất định không phải điều Tống Vĩnh Kỳ mong muốn, Ôn Yến nhất định cũng không cho y làm vậy, cho nên, nàng ta cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ nói ra những lời này hoàn toàn là để hù dọa mình.
“Khanh Nhi, ta vừa rồi cũng đã nói với ngươi rồi, nếu chờ đợi Ôn Yến chỉ có một con đường chết, vậy con đường này ta sẽ đi cùng nàng ấy, ta cũng sắp chết rồi, quan tâm gì tới sóng gió giông tố phía sau, ta nói là sự thật, ngươi có thể chờ xem, ta nghĩ ngày đó ngươi cũng không thể nhìn thấy đi?”
Tống Vĩnh Kỳ nói tới cùng lại cười, nhìn sư muội y yêu chiều từ nhỏ trước mắt, đáy lòng lại toàn là hàn ý lạnh thấu xương, nếu biết cuối cùng nàng ta sẽ hủy đi hạnh phúc của mình, có lẽ nhiều năm trước y không nên lãng phí chút tâm ý của mình.
Khanh Nhi hiểu Tống Vĩnh Kỳ nhất, nàng ra rất rõ ràng, y nói là sự thật, y thật sự sẽ chết cùng Ôn Yến, cũng thật sự sẽ giết mình.
Cũng phải, trong mắt y, mình là đầu sỏ gây họa, y sao có thể cho phép mình tiếp tục sống.
Bây giờ y nhịn, cũng chỉ là vì thân phận của nàng ta mà thôi.
“Sư ca, huynh thật nhẫn tâm, cho dù không có Ôn Yến, cuộc sống của huynh vẫn sẽ tiếp tục, giống như hơn năm năm Ôn Yến không xuất hiện đó, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, muội sẽ ở bên huynh, huynh không phải cô đơn một mình, muội cũng sẽ yêu huynh, huynh cuối cùng sẽ hiểu rõ, tình yêu của muội không ít hơn Ôn Yến.” Khanh Nhi đứng thẳng người, bi thương nhìn y, nói từng câu từng chữ.
Nàng ta sớm đã nghĩ hết rồi, đợi Ôn Yến chết rồi, cuộc sống tốt đẹp của mình mới bắt đầu, cho nên, nàng ta không thể để Tống Vĩnh Kỳ làm ra những chuyện ác độc, mặc dù bây giờ nàng ta cũng mơ hồ biết được, chuyện sư ca quyết định thì không ai có thể thay đổi, đặc biệt là chuyện liên quan tới Ôn Yến.
“Ngươi chưa từng sống năm năm đó, đương nhiên không biết năm năm đó khác với bây giờ biết bao, năm năm, đã đủ rồi, ta không muốn có thêm một ngày nào như vậy nữa.” Tống Vĩnh Kỳ nói rồi lại cười.
Có lẽ trong mắt tất cả mọi người, cho dù có Ôn Yến hay không thì cuộc sống của mình cũng phải tiếp diễn, nhưng chỉ có bản thân y biết, không có cô, toàn thân y đều mất đi ánh mặt trời.
Lúc đó, tín niệm duy nhất vực dậy y chính là cô còn sống, mình và cô vẫn có thể gặp lại, mình vẫn có thể biết chút tin tức về cô.
Cho nên y rất chắc chắn, nếu cô thật sự đã chết, bản thân y cũng sẽ không sống tiếp trên đời này.
Đã sống mà không cách nào cộng chẩm, vậy thì chết cùng miên đi.
Khóe môi Tống Vĩnh Kỳ chua xót, lại có chút ý cười.
Đã biết con đường tận cùng của mình, vậy thì cũng chẳng còn gì để thương tâm đau lòng nữa.
Chỉ là y vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm...
Y không có cách nào thật sự bỏ mặc chuyện sau đó, vì người phải kế thừa hoàng vị này chỉ có Trọng Lâu.
Trọng Lâu là hài tử của y và Ôn Yến, y phải dọn sạch tất cả chướng ngại cho nó, y...
Cho nên y phải ra tay giải quyết rất nhiều chuyện trên triều đường.
Cho nên y phải viết thư cho hoàng thượng Đại Chu, hi vọng ông ta có thể nể tình giao hảo của hai nước mà có thể giúp đỡ và phò trợ ấu tử của mình.
Y còn rất nhiều chuyện phải làm, nhiều tới mức y không còn cả thời gian để đi thăm Ôn Yến.
Y bằng lòng làm một trượng phu thâm tình, cũng cam chịu làm một người phụ thân không tận chức, y lựa chọn người phụ nữ mình yêu thương nhất, cũng chính là cam chịu y không có tinh thần và sức lực bồi dưỡng Trọng Lâu trưởng thành.
Hơn nữa, Tống Vĩnh Kỳ rất rõ ràng, lựa chọn của mình là con đường duy nhất, y không có cách nào sống mà không có Ôn Yến.
Y rất rõ ràng lựa chọn của cô, cô bây giờ không làm gì là vì vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Có lẽ là chưa tới thời cơ.
Từ hôm Ôn Yến nói cho mình biết giải dược, hai người họ đã có khế ước thầm lặng, cô không nói, y không hỏi, giống như chuyện giải dược trước giờ chưa từng xảy ra.
Nhưng mà, chuyện này liên quan đến sống chết của quá nhiều người, họ đều không thể nào không để ý.
Ôn Yến cho rằng cố gắng những ngày nay của Tống Vĩnh Kỳ đều là đang nghĩ cách tìm kiếm giải dược, mà không biết rằng y đã có lòng muốn cùng cô đồng sinh cộng tử.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không nghĩ tới, Ôn Yến có kế hoạch của mình, mà kế hoạch này không mưu mà hợp với suy nghĩ nào đó của y, chỉ là, y là vì Trọng Lâu có thể tiếp quản thiên hạ tốt hơn, mà cô là vì y có thể làm đế vương tốt hơn.
Ôn Yến không biết Tống Vĩnh Kỳ đã quyết định muốn chết cùng mình, nếu cô biết, cô nhất định sẽ mắng y ngốc.
Sống sót là một chuyện hạnh phúc biết bao, bây giờ cô thậm chí cảm thấy có thể sống thêm một ngày cũng là ân huệ thượng đế ban cho.
Mà chính vào lúc Ôn Yến âm thầm tiến hành kế hoạch của mình, một vị khách không mời mà đến đã xông vào cuộc sống của cô, ông ta từ trên trời rơi xuống, vừa khéo rơi vào phòng của cô.
Ôn Yến đang ngủ mê mang, nghe thấy tiếng động, cô chống người dậy, nhìn về phía phát ra tiếng, lại kinh ngạc ngây ra đó.
“Sư phụ.” Ôn Yến không nhịn được gọi ra tiếng, người mà Phi Long Môn lật tung các nước cũng không tìm thấy bây giờ lại thản nhiên đứng trước mặt mình.
“Sao người lại xuất hiện ở đây? Con nghĩ đủ cách tìm người cũng không tìm thấy, con còn cho rằng người...” Nghĩ tới thời gian lâu như vậy mà sư phụ ngay cả một câu nói cũng không để lại cho mình, đáy lòng cô có chút oán trách, nhưng trong lòng lại vẫn vui mừng, vì sư phụ còn sống, vì mình còn có thể gặp được ông vào lúc này.
“Ngươi còn chưa chết thì ta có thể chết sao.” Đạo sĩ đồ đen cười nhạt nhìn Ôn Yến, chỉ là ánh mắt có vài phần áy náy.
“Sư phụ, xem người nói kìa, con mới không muốn người chết đâu, chúng ta có thể còn sống gặp nhau thật sự là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.” Lời của Ôn Yến rất chân thành, nếu sư phụ tới trễ vài ngày nữa thì thứ ông nhìn thấy có thể chính là thi thể của mình rồi.
“Nhưng ngươi sắp chết rồi.” Sư phụ đương nhiên biết lời cô nói là lời thật lòng, nhưng sự thật bày ra trước mắt, ông không có cách nào thản nhiên như cô.
“Con người ai rồi cũng chết, lần này con cuối cùng không phải vì một mình Tống Vĩnh Kỳ nữa, con có thể cứu rất nhiều người, sư phụ, người nên vui mừng mới phải, như vậy cũng không uổng công người mấy năm trước cực khổ cứu con.”
“Nhưng cũng là ta hại ngươi, Ôn Yến, sư phụ xin lỗi ngươi.” Nghe lời nói có vài phần trêu đùa của cô, sư phụ mặt đầy áy náy.
“Sư phụ, người nói gì vậy, người nhiều lần cứu tính mạng con, con còn chưa cảm ơn người thật chân thành, sao người lại hại con chứ, con...” Ôn Yến vội khuyên, cô thậm chí hoài nghi lão già này có phải uống nhiều rồi bắt đầu nói linh tinh không, cô vô cùng rõ ràng mục đích ông đưa mình tới thế giới này, cho nên sư phụ là người không có khả năng hại mình nhất.
“Ôn Yến, thật xin lỗi, là ta nhẹ dạ tin lời Tống Vân Lễ, là ta làm Khanh Nhi sống lại, là ta...” Sư phụ chỉ mở miệng nói vài câu thì muốn nói lại thôi.
“Sư phụ, người hẳn là biết, Tống Vân Lễ không phải người tốt, Khanh Nhi cũng vậy, người sao có thể...Bây giờ, đừng nói gì khác, bách tính gặp phải tai ương rồi, người...” Ôn Yến đã không biết nên nói sư phụ thế nào nữa, cô biết tật xấu của ông, rất nhẹ dạ, chỉ cần có người kể khổ kể sở bên tai ông, nguyên tắc của ông đều mất hết.
Chỉ là cô luôn cảm thấy ông là người có nguyên tắc, cô có chút tò mò Tống Vân Lễ dùng cách gì khiến ông không màng tới cả ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của mình.
Nhìn khuôn mặt mang theo sát khí của Tống Vĩnh Kỳ, con ngươi lạnh thấu xương cốt, đáy lòng Khanh Nhi tràn đầy hoảng loạn, nhưng nàng ta vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo nói với y.
Mặc dù nàng ta không biết cục diện triều đình, cũng từng nghe Tống Vân Lễ nói, thân phận công chiếu Nam Chiếu của mình rất tốt, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ dám động vào một cọng lông của mình, thì hắn có thể kích động Nam Chiếu, Tứ Húc, Đại Chu xuất binh.
Kết quả này nhất định không phải điều Tống Vĩnh Kỳ mong muốn, Ôn Yến nhất định cũng không cho y làm vậy, cho nên, nàng ta cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ nói ra những lời này hoàn toàn là để hù dọa mình.
“Khanh Nhi, ta vừa rồi cũng đã nói với ngươi rồi, nếu chờ đợi Ôn Yến chỉ có một con đường chết, vậy con đường này ta sẽ đi cùng nàng ấy, ta cũng sắp chết rồi, quan tâm gì tới sóng gió giông tố phía sau, ta nói là sự thật, ngươi có thể chờ xem, ta nghĩ ngày đó ngươi cũng không thể nhìn thấy đi?”
Tống Vĩnh Kỳ nói tới cùng lại cười, nhìn sư muội y yêu chiều từ nhỏ trước mắt, đáy lòng lại toàn là hàn ý lạnh thấu xương, nếu biết cuối cùng nàng ta sẽ hủy đi hạnh phúc của mình, có lẽ nhiều năm trước y không nên lãng phí chút tâm ý của mình.
Khanh Nhi hiểu Tống Vĩnh Kỳ nhất, nàng ra rất rõ ràng, y nói là sự thật, y thật sự sẽ chết cùng Ôn Yến, cũng thật sự sẽ giết mình.
Cũng phải, trong mắt y, mình là đầu sỏ gây họa, y sao có thể cho phép mình tiếp tục sống.
Bây giờ y nhịn, cũng chỉ là vì thân phận của nàng ta mà thôi.
“Sư ca, huynh thật nhẫn tâm, cho dù không có Ôn Yến, cuộc sống của huynh vẫn sẽ tiếp tục, giống như hơn năm năm Ôn Yến không xuất hiện đó, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, muội sẽ ở bên huynh, huynh không phải cô đơn một mình, muội cũng sẽ yêu huynh, huynh cuối cùng sẽ hiểu rõ, tình yêu của muội không ít hơn Ôn Yến.” Khanh Nhi đứng thẳng người, bi thương nhìn y, nói từng câu từng chữ.
Nàng ta sớm đã nghĩ hết rồi, đợi Ôn Yến chết rồi, cuộc sống tốt đẹp của mình mới bắt đầu, cho nên, nàng ta không thể để Tống Vĩnh Kỳ làm ra những chuyện ác độc, mặc dù bây giờ nàng ta cũng mơ hồ biết được, chuyện sư ca quyết định thì không ai có thể thay đổi, đặc biệt là chuyện liên quan tới Ôn Yến.
“Ngươi chưa từng sống năm năm đó, đương nhiên không biết năm năm đó khác với bây giờ biết bao, năm năm, đã đủ rồi, ta không muốn có thêm một ngày nào như vậy nữa.” Tống Vĩnh Kỳ nói rồi lại cười.
Có lẽ trong mắt tất cả mọi người, cho dù có Ôn Yến hay không thì cuộc sống của mình cũng phải tiếp diễn, nhưng chỉ có bản thân y biết, không có cô, toàn thân y đều mất đi ánh mặt trời.
Lúc đó, tín niệm duy nhất vực dậy y chính là cô còn sống, mình và cô vẫn có thể gặp lại, mình vẫn có thể biết chút tin tức về cô.
Cho nên y rất chắc chắn, nếu cô thật sự đã chết, bản thân y cũng sẽ không sống tiếp trên đời này.
Đã sống mà không cách nào cộng chẩm, vậy thì chết cùng miên đi.
Khóe môi Tống Vĩnh Kỳ chua xót, lại có chút ý cười.
Đã biết con đường tận cùng của mình, vậy thì cũng chẳng còn gì để thương tâm đau lòng nữa.
Chỉ là y vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm...
Y không có cách nào thật sự bỏ mặc chuyện sau đó, vì người phải kế thừa hoàng vị này chỉ có Trọng Lâu.
Trọng Lâu là hài tử của y và Ôn Yến, y phải dọn sạch tất cả chướng ngại cho nó, y...
Cho nên y phải ra tay giải quyết rất nhiều chuyện trên triều đường.
Cho nên y phải viết thư cho hoàng thượng Đại Chu, hi vọng ông ta có thể nể tình giao hảo của hai nước mà có thể giúp đỡ và phò trợ ấu tử của mình.
Y còn rất nhiều chuyện phải làm, nhiều tới mức y không còn cả thời gian để đi thăm Ôn Yến.
Y bằng lòng làm một trượng phu thâm tình, cũng cam chịu làm một người phụ thân không tận chức, y lựa chọn người phụ nữ mình yêu thương nhất, cũng chính là cam chịu y không có tinh thần và sức lực bồi dưỡng Trọng Lâu trưởng thành.
Hơn nữa, Tống Vĩnh Kỳ rất rõ ràng, lựa chọn của mình là con đường duy nhất, y không có cách nào sống mà không có Ôn Yến.
Y rất rõ ràng lựa chọn của cô, cô bây giờ không làm gì là vì vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Có lẽ là chưa tới thời cơ.
Từ hôm Ôn Yến nói cho mình biết giải dược, hai người họ đã có khế ước thầm lặng, cô không nói, y không hỏi, giống như chuyện giải dược trước giờ chưa từng xảy ra.
Nhưng mà, chuyện này liên quan đến sống chết của quá nhiều người, họ đều không thể nào không để ý.
Ôn Yến cho rằng cố gắng những ngày nay của Tống Vĩnh Kỳ đều là đang nghĩ cách tìm kiếm giải dược, mà không biết rằng y đã có lòng muốn cùng cô đồng sinh cộng tử.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không nghĩ tới, Ôn Yến có kế hoạch của mình, mà kế hoạch này không mưu mà hợp với suy nghĩ nào đó của y, chỉ là, y là vì Trọng Lâu có thể tiếp quản thiên hạ tốt hơn, mà cô là vì y có thể làm đế vương tốt hơn.
Ôn Yến không biết Tống Vĩnh Kỳ đã quyết định muốn chết cùng mình, nếu cô biết, cô nhất định sẽ mắng y ngốc.
Sống sót là một chuyện hạnh phúc biết bao, bây giờ cô thậm chí cảm thấy có thể sống thêm một ngày cũng là ân huệ thượng đế ban cho.
Mà chính vào lúc Ôn Yến âm thầm tiến hành kế hoạch của mình, một vị khách không mời mà đến đã xông vào cuộc sống của cô, ông ta từ trên trời rơi xuống, vừa khéo rơi vào phòng của cô.
Ôn Yến đang ngủ mê mang, nghe thấy tiếng động, cô chống người dậy, nhìn về phía phát ra tiếng, lại kinh ngạc ngây ra đó.
“Sư phụ.” Ôn Yến không nhịn được gọi ra tiếng, người mà Phi Long Môn lật tung các nước cũng không tìm thấy bây giờ lại thản nhiên đứng trước mặt mình.
“Sao người lại xuất hiện ở đây? Con nghĩ đủ cách tìm người cũng không tìm thấy, con còn cho rằng người...” Nghĩ tới thời gian lâu như vậy mà sư phụ ngay cả một câu nói cũng không để lại cho mình, đáy lòng cô có chút oán trách, nhưng trong lòng lại vẫn vui mừng, vì sư phụ còn sống, vì mình còn có thể gặp được ông vào lúc này.
“Ngươi còn chưa chết thì ta có thể chết sao.” Đạo sĩ đồ đen cười nhạt nhìn Ôn Yến, chỉ là ánh mắt có vài phần áy náy.
“Sư phụ, xem người nói kìa, con mới không muốn người chết đâu, chúng ta có thể còn sống gặp nhau thật sự là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.” Lời của Ôn Yến rất chân thành, nếu sư phụ tới trễ vài ngày nữa thì thứ ông nhìn thấy có thể chính là thi thể của mình rồi.
“Nhưng ngươi sắp chết rồi.” Sư phụ đương nhiên biết lời cô nói là lời thật lòng, nhưng sự thật bày ra trước mắt, ông không có cách nào thản nhiên như cô.
“Con người ai rồi cũng chết, lần này con cuối cùng không phải vì một mình Tống Vĩnh Kỳ nữa, con có thể cứu rất nhiều người, sư phụ, người nên vui mừng mới phải, như vậy cũng không uổng công người mấy năm trước cực khổ cứu con.”
“Nhưng cũng là ta hại ngươi, Ôn Yến, sư phụ xin lỗi ngươi.” Nghe lời nói có vài phần trêu đùa của cô, sư phụ mặt đầy áy náy.
“Sư phụ, người nói gì vậy, người nhiều lần cứu tính mạng con, con còn chưa cảm ơn người thật chân thành, sao người lại hại con chứ, con...” Ôn Yến vội khuyên, cô thậm chí hoài nghi lão già này có phải uống nhiều rồi bắt đầu nói linh tinh không, cô vô cùng rõ ràng mục đích ông đưa mình tới thế giới này, cho nên sư phụ là người không có khả năng hại mình nhất.
“Ôn Yến, thật xin lỗi, là ta nhẹ dạ tin lời Tống Vân Lễ, là ta làm Khanh Nhi sống lại, là ta...” Sư phụ chỉ mở miệng nói vài câu thì muốn nói lại thôi.
“Sư phụ, người hẳn là biết, Tống Vân Lễ không phải người tốt, Khanh Nhi cũng vậy, người sao có thể...Bây giờ, đừng nói gì khác, bách tính gặp phải tai ương rồi, người...” Ôn Yến đã không biết nên nói sư phụ thế nào nữa, cô biết tật xấu của ông, rất nhẹ dạ, chỉ cần có người kể khổ kể sở bên tai ông, nguyên tắc của ông đều mất hết.
Chỉ là cô luôn cảm thấy ông là người có nguyên tắc, cô có chút tò mò Tống Vân Lễ dùng cách gì khiến ông không màng tới cả ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của mình.
/642
|