Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi, như không nghe thấy lời nói chính nghĩa của ông ta.
Sau khi y rời đi, quần thần lặng lẽ lùi ra, chỉ có Lương Khuê đứng chính giữa triều đường, vẫn là bộ dáng lương thần.
Chung Phục Viễn chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, anh ta cười nhìn ông ta, khẽ nói một câu: “Lương đại nhân thật can đảm, Chung mỗ bái phục.”
“Tất cả những điều lão thần nói, tất cả yêu cầu của lão thần đều là vì hoàng thượng, điểm này không thể nghi ngờ.” Lương Khuê nhìn hậu duệ tướng quân không chút công trạng nào trên triều đường này, miệng đầy trào phúng.
Lại không nghĩ tới ý trào phúng bên khóe môi Chung Phục Viễn càng nồng, anh ta nhìn Lương Khuê, khẽ nói: “Ông rốt cuộc là vì ai thì ai nấy trên triều đường đều trong lòng hiểu rõ.”
“Tất cả mọi người trên triều đường ai mà không có yêu cầu của chính mình, ta không làm gì sai, hơn nữa, ép Ôn Yến chết đổi lấy sự sống cho toàn Đại Lương, điều này đối với ai cũng là lựa chọn tốt nhất.” Lương Khuê cất cao giọng nói, đây là đạo lý ai cũng rõ ràng, chỉ là hoàng thượng không chịu thừa nhận, đám người vây quanh Ôn Yến này cũng không chịu thừa nhận mà thôi.
Chỉ là, sự thực chính là sự thực, không thể đo lường tiêu chuẩn bằng sự thừa nhận của họ.
“Lương đại nhân hình như đã quên mất Phi Long Môn mặc dù trung thành với hoàng thượng, lại là sự tồn tại uy hiếp tới hoàng quyền, nếu không ban đầu các ông cũng sẽ không để hoàng thượng viết thư rằng sau này phải đối xử tốt với môn chủ Phi Long Môn, ban đầu sợ hãi Phi Long Môn sao bây giờ không sợ nữa?” Lời của Chung Phục Viễn ôn hòa, nhưng ai cũng nghe ra sát ý lạnh lẽo bên trong.
Ngay cả Lương Khuê nghe xong cũng đáy lòng phát lạnh, đúng vậy, ông ta vừa rồi chỉ kích động mình cuối cùng đã đợi được thời cơ mong muốn, lại quên mất sự tồn tại cường đại của Phi Long Môn mà ngay cả hoàng thượng cũng phải cố kỵ.
“Ta không nói sai, có gì phải sợ?” Lương Khuê miễn cưỡng chống đỡ lý trí bản thân, nhưng lời nói ra hoàn toàn không còn hùng hồn chính nghĩa như trước đó.
“Đã không sợ, vậy chúng ta chống mắt chờ đợi, xem Phi Long Môn có buông tha cho người muốn giết môn chủ của họ trên triều đường không, ta chỉ lo lắng, sau khi tất cả đã vào được định đoạt, ông sẽ trở thành mục tiêu Phi Long Môn nhắm tới, như vậy nhất định sẽ rất thú vị.” Chung Phục Viễn nói xong thì thong thả rời đi, nhìn bóng lưng anh ta, Lương Khuê còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra.
Chỉ là sau khi ông ta lựa chọn im lặng, hoảng loạn trong lòng lại như quả cầu bơm hơi, bắt đầu phình to, lan thành sợ hãi không cách nào khống chế.
Ông ta quên mất, sau lưng Ôn Yến còn có Phi Long Môn cường đại, cô không chỉ là nữ tử hoàng thượng yêu nhất, còn là môn chủ của Phi Long Môn.
Môn chủ bảo vệ hoàng thượng, nhưng giữa họ không chỉ là quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, người môn chủ Phi Long Môn ủng hộ cũng chính là người có thể trở thành hoàng thượng tương lai.
Nếu Tống Vĩnh Kỳ thật sự không bảo vệ được Ôn Yến, Phi Long Môn e là sẽ lựa chọn hiền chủ khác...
Nhưng cho dù là Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục ở trên hoàng vị, hay là Phi Long Môn lựa chọn hiền chủ mới, họ hoàn toàn có thể lấy tính mạng mình làm lý do để họ trung thành.
Đi sai rồi, bước này thật sự đi sai rồi.
Sợ hãi thoáng chốc ập tới, ông ta vội vàng ra khỏi hoàng cung, đi từng bước từng bước, hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Tâm trạng ông ta bất ổn, thì gặp phải thái giám vội vàng đi về phía mình, thái giám đó ông ta biết, là thái giám đứng đầu trong cung Lan Quý phi.
Nhìn thấy ông ta, thái giám vội vã hành lễ, không đợi ông ta mở miệng, thái giám đã gấp gáp nói: “Lương đại nhân, không hay rồi, Lương quý phi sảy thai rồi.”
Lương Khuê chỉ cảm thấy trái tim mình thoáng chốc cứng ngắc, không dám tin những điều vừa nghe thấy, ông ta yên lặng nhìn thái giám, thật lâu sau mới hỏi một câu: “Ngươi nói gì?”
“Hài tử trong bụng Lương quý phi trong lãnh cung không còn nữa.” Thái giám đứng đầu lặp lại, mặt cũng có chút hoảng loạn, ai không biết hoàng thượng sớm đã ra lệnh, hài tử trong bụng Lương quý phi sau khi sinh ra sẽ đưa tới cạnh Lan quý phi, nhưng bây giờ hài tử còn chưa sinh ra đã mất rồi.
“Có điều tra do ai làm chưa? Hoàng thượng có cho người đi điều tra không, đó là hài tử của hoàng thượng, còn nữa, Lan quý phi bây giờ thế nào? Lương quý phi ra sao?”
Lương Khuê muốn biết quá nhiều chuyện, trong đầu ông ta nhất thời rối như tơ vò, thậm chí ông ta cảm thấy tất cả những điều này đều là người của Phi Long Môn đang cảnh cáo mình.
Chỉ là lấy hoàng tự để cảnh cáo mình, người của Phi Long Môn cũng quá xem trọng mình rồi.
“Phiền Trương công công tìm người đưa phong thư đến phủ của ta, ta cần người điều tra chuyện này.” Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu Lương Khuê lóe lên rất nhiều khả năng, cuối cũng cũng đưa ra quyết định, so với hoàng thượng, ông ta bây giờ càng tin vào nhân mạch và quan hệ trong tay mình, ông ta tin họ có thể cho mình một đáp án hài lòng.
Lương Khuê lấy tốc độ nhanh nhất viết thư giao vào tay Trương công công, liền vội vã chạy về phía lãnh cung.
Lúc ông ta tới, Tống Vĩnh Kỳ và Lan quý phi đều đã tới rồi.
Sắc mặt ông ta lạnh như băng hành lễ, sau đó khẽ nói một câu: “Hoàng thượng, người từng nói sẽ đưa hài tử này của Lương quý phi cho Lan quý phi, bây giờ hài tử không còn nữa, người cần cho Lan quý phi một lời giải thích.”
Tống Vĩnh Kỳ không chút bi thương vì mất đi hài tử, sắc mặt y bình tĩnh nhìn Lương Khuê, khẽ nói: “Ngươi yên tâm, trẫm cũng muốn biết ai muốn hại hài tử của trẫm.”
“Hoàng thượng, thần cảm thấy có thể là người của Phi Long Môn, dù sao hậu cung bây giờ đều nằm trong sự bảo vệ của họ, họ muốn hại Lương quý phi và hài tử vô cùng đơn giản.” Lương Khuê khẽ nói, đáy mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.
“Lương đại nhân tốt nhất rõ ràng lời gì nên nói lời gì không nên nói, hài tử mất đi không chỉ ngươi đau lòng, nhưng đổ tội danh lên người Phi Long Môn chúng ta, ngươi thấy chúng ta dễ bắt nạt sao?” Sau khi Ôn Yến biết Lương quý phi sảy thai thì kêu Vạn Tường đến xem thử, chỉ là Vạn Tường làm thế nào cũng không nghĩ tới, họ còn chưa tới đã nghe thấy lời vu cáo của Lương Khuê.
Chuyện trên triều đường nàng đã nghe trên đường tới, vốn là có chút ý kiến với Lương Khuê, không nghĩ tới lại nghe thấy ông ta không bằng không chứng đổ tội cho Phi Long Môn ở đây.
Tính tình Vạn Tường không nôn nóng như Thiên Sơn, nhưng nghe xong lời của ông ta vẫn là tức giận, nói xong nàng liền đi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, hành lễ rồi nói: “Hoàng thượng, nếu chứng minh được tất cả những chuyện này không phải do Phi Long Môn chúng ta làm, vậy tính mạng của Lương Khuê đại nhân người hãy giao cho Phi Long Môn chúng ta đi.”
“Làm càn, ta đường đường là mệnh quan triều đình, đừng nói có khả năng là các ngươi làm, cho dù không phải, ta chỉ nói một câu, chẳng lẽ ngươi còn muốn tính mạng ta sao?” Lương Khuê nghe Vạn Lương không hề đặt tính mạng mình vào trong mắt thì khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục, Vạn Lương chỉ là thị nữ bên người Ôn Yến, nàng có tư cách gì nói năng ngạo mạn như vậy?
“Vậy chúng ta đợi điều tra ra chân tướng, ta ngược lại muốn xem xem thị nữ nho nhỏ của Phi Long Môn như ta có thể làm gì ông? Lúc ông vu khống phỉ báng Phi Long Môn ta thì hẳn nên rõ ràng, Phi Long Môn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Vạn Tường không nghĩ tới lúc này Lương Khuê vẫn là dáng vẻ đó, nàng tức giận nói với ông ta xong thì nhìn sang Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ bây giờ không muốn nhìn thấy Lương Khuê, nhìn thấy ông ta y liền nhớ tới vẻ ngoài tràn đầy đại nghĩa, trong lòng lại hèn hạ muốn tính mạng Ôn Yến của ông ta trên triều đường, nếu không phải cố kỵ thế lực sau lưng ông ta, không đợi Vạn Lương mở miệng, hôm nay y đã ra lệnh muốn mạng của ông ta trên triều đường rồi.
Bây giờ trong lòng Tống Vĩnh Kỳ toàn là hận ý giết chóc, y bây giờ chính là người muốn giết sạch tất cả những người muốn tổn thương Ôn Yến trong thiên hạ.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ cũng rõ ràng y không thể làm vậy.
Sau khi y rời đi, quần thần lặng lẽ lùi ra, chỉ có Lương Khuê đứng chính giữa triều đường, vẫn là bộ dáng lương thần.
Chung Phục Viễn chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, anh ta cười nhìn ông ta, khẽ nói một câu: “Lương đại nhân thật can đảm, Chung mỗ bái phục.”
“Tất cả những điều lão thần nói, tất cả yêu cầu của lão thần đều là vì hoàng thượng, điểm này không thể nghi ngờ.” Lương Khuê nhìn hậu duệ tướng quân không chút công trạng nào trên triều đường này, miệng đầy trào phúng.
Lại không nghĩ tới ý trào phúng bên khóe môi Chung Phục Viễn càng nồng, anh ta nhìn Lương Khuê, khẽ nói: “Ông rốt cuộc là vì ai thì ai nấy trên triều đường đều trong lòng hiểu rõ.”
“Tất cả mọi người trên triều đường ai mà không có yêu cầu của chính mình, ta không làm gì sai, hơn nữa, ép Ôn Yến chết đổi lấy sự sống cho toàn Đại Lương, điều này đối với ai cũng là lựa chọn tốt nhất.” Lương Khuê cất cao giọng nói, đây là đạo lý ai cũng rõ ràng, chỉ là hoàng thượng không chịu thừa nhận, đám người vây quanh Ôn Yến này cũng không chịu thừa nhận mà thôi.
Chỉ là, sự thực chính là sự thực, không thể đo lường tiêu chuẩn bằng sự thừa nhận của họ.
“Lương đại nhân hình như đã quên mất Phi Long Môn mặc dù trung thành với hoàng thượng, lại là sự tồn tại uy hiếp tới hoàng quyền, nếu không ban đầu các ông cũng sẽ không để hoàng thượng viết thư rằng sau này phải đối xử tốt với môn chủ Phi Long Môn, ban đầu sợ hãi Phi Long Môn sao bây giờ không sợ nữa?” Lời của Chung Phục Viễn ôn hòa, nhưng ai cũng nghe ra sát ý lạnh lẽo bên trong.
Ngay cả Lương Khuê nghe xong cũng đáy lòng phát lạnh, đúng vậy, ông ta vừa rồi chỉ kích động mình cuối cùng đã đợi được thời cơ mong muốn, lại quên mất sự tồn tại cường đại của Phi Long Môn mà ngay cả hoàng thượng cũng phải cố kỵ.
“Ta không nói sai, có gì phải sợ?” Lương Khuê miễn cưỡng chống đỡ lý trí bản thân, nhưng lời nói ra hoàn toàn không còn hùng hồn chính nghĩa như trước đó.
“Đã không sợ, vậy chúng ta chống mắt chờ đợi, xem Phi Long Môn có buông tha cho người muốn giết môn chủ của họ trên triều đường không, ta chỉ lo lắng, sau khi tất cả đã vào được định đoạt, ông sẽ trở thành mục tiêu Phi Long Môn nhắm tới, như vậy nhất định sẽ rất thú vị.” Chung Phục Viễn nói xong thì thong thả rời đi, nhìn bóng lưng anh ta, Lương Khuê còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra.
Chỉ là sau khi ông ta lựa chọn im lặng, hoảng loạn trong lòng lại như quả cầu bơm hơi, bắt đầu phình to, lan thành sợ hãi không cách nào khống chế.
Ông ta quên mất, sau lưng Ôn Yến còn có Phi Long Môn cường đại, cô không chỉ là nữ tử hoàng thượng yêu nhất, còn là môn chủ của Phi Long Môn.
Môn chủ bảo vệ hoàng thượng, nhưng giữa họ không chỉ là quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, người môn chủ Phi Long Môn ủng hộ cũng chính là người có thể trở thành hoàng thượng tương lai.
Nếu Tống Vĩnh Kỳ thật sự không bảo vệ được Ôn Yến, Phi Long Môn e là sẽ lựa chọn hiền chủ khác...
Nhưng cho dù là Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục ở trên hoàng vị, hay là Phi Long Môn lựa chọn hiền chủ mới, họ hoàn toàn có thể lấy tính mạng mình làm lý do để họ trung thành.
Đi sai rồi, bước này thật sự đi sai rồi.
Sợ hãi thoáng chốc ập tới, ông ta vội vàng ra khỏi hoàng cung, đi từng bước từng bước, hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Tâm trạng ông ta bất ổn, thì gặp phải thái giám vội vàng đi về phía mình, thái giám đó ông ta biết, là thái giám đứng đầu trong cung Lan Quý phi.
Nhìn thấy ông ta, thái giám vội vã hành lễ, không đợi ông ta mở miệng, thái giám đã gấp gáp nói: “Lương đại nhân, không hay rồi, Lương quý phi sảy thai rồi.”
Lương Khuê chỉ cảm thấy trái tim mình thoáng chốc cứng ngắc, không dám tin những điều vừa nghe thấy, ông ta yên lặng nhìn thái giám, thật lâu sau mới hỏi một câu: “Ngươi nói gì?”
“Hài tử trong bụng Lương quý phi trong lãnh cung không còn nữa.” Thái giám đứng đầu lặp lại, mặt cũng có chút hoảng loạn, ai không biết hoàng thượng sớm đã ra lệnh, hài tử trong bụng Lương quý phi sau khi sinh ra sẽ đưa tới cạnh Lan quý phi, nhưng bây giờ hài tử còn chưa sinh ra đã mất rồi.
“Có điều tra do ai làm chưa? Hoàng thượng có cho người đi điều tra không, đó là hài tử của hoàng thượng, còn nữa, Lan quý phi bây giờ thế nào? Lương quý phi ra sao?”
Lương Khuê muốn biết quá nhiều chuyện, trong đầu ông ta nhất thời rối như tơ vò, thậm chí ông ta cảm thấy tất cả những điều này đều là người của Phi Long Môn đang cảnh cáo mình.
Chỉ là lấy hoàng tự để cảnh cáo mình, người của Phi Long Môn cũng quá xem trọng mình rồi.
“Phiền Trương công công tìm người đưa phong thư đến phủ của ta, ta cần người điều tra chuyện này.” Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu Lương Khuê lóe lên rất nhiều khả năng, cuối cũng cũng đưa ra quyết định, so với hoàng thượng, ông ta bây giờ càng tin vào nhân mạch và quan hệ trong tay mình, ông ta tin họ có thể cho mình một đáp án hài lòng.
Lương Khuê lấy tốc độ nhanh nhất viết thư giao vào tay Trương công công, liền vội vã chạy về phía lãnh cung.
Lúc ông ta tới, Tống Vĩnh Kỳ và Lan quý phi đều đã tới rồi.
Sắc mặt ông ta lạnh như băng hành lễ, sau đó khẽ nói một câu: “Hoàng thượng, người từng nói sẽ đưa hài tử này của Lương quý phi cho Lan quý phi, bây giờ hài tử không còn nữa, người cần cho Lan quý phi một lời giải thích.”
Tống Vĩnh Kỳ không chút bi thương vì mất đi hài tử, sắc mặt y bình tĩnh nhìn Lương Khuê, khẽ nói: “Ngươi yên tâm, trẫm cũng muốn biết ai muốn hại hài tử của trẫm.”
“Hoàng thượng, thần cảm thấy có thể là người của Phi Long Môn, dù sao hậu cung bây giờ đều nằm trong sự bảo vệ của họ, họ muốn hại Lương quý phi và hài tử vô cùng đơn giản.” Lương Khuê khẽ nói, đáy mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.
“Lương đại nhân tốt nhất rõ ràng lời gì nên nói lời gì không nên nói, hài tử mất đi không chỉ ngươi đau lòng, nhưng đổ tội danh lên người Phi Long Môn chúng ta, ngươi thấy chúng ta dễ bắt nạt sao?” Sau khi Ôn Yến biết Lương quý phi sảy thai thì kêu Vạn Tường đến xem thử, chỉ là Vạn Tường làm thế nào cũng không nghĩ tới, họ còn chưa tới đã nghe thấy lời vu cáo của Lương Khuê.
Chuyện trên triều đường nàng đã nghe trên đường tới, vốn là có chút ý kiến với Lương Khuê, không nghĩ tới lại nghe thấy ông ta không bằng không chứng đổ tội cho Phi Long Môn ở đây.
Tính tình Vạn Tường không nôn nóng như Thiên Sơn, nhưng nghe xong lời của ông ta vẫn là tức giận, nói xong nàng liền đi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, hành lễ rồi nói: “Hoàng thượng, nếu chứng minh được tất cả những chuyện này không phải do Phi Long Môn chúng ta làm, vậy tính mạng của Lương Khuê đại nhân người hãy giao cho Phi Long Môn chúng ta đi.”
“Làm càn, ta đường đường là mệnh quan triều đình, đừng nói có khả năng là các ngươi làm, cho dù không phải, ta chỉ nói một câu, chẳng lẽ ngươi còn muốn tính mạng ta sao?” Lương Khuê nghe Vạn Lương không hề đặt tính mạng mình vào trong mắt thì khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục, Vạn Lương chỉ là thị nữ bên người Ôn Yến, nàng có tư cách gì nói năng ngạo mạn như vậy?
“Vậy chúng ta đợi điều tra ra chân tướng, ta ngược lại muốn xem xem thị nữ nho nhỏ của Phi Long Môn như ta có thể làm gì ông? Lúc ông vu khống phỉ báng Phi Long Môn ta thì hẳn nên rõ ràng, Phi Long Môn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Vạn Tường không nghĩ tới lúc này Lương Khuê vẫn là dáng vẻ đó, nàng tức giận nói với ông ta xong thì nhìn sang Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ bây giờ không muốn nhìn thấy Lương Khuê, nhìn thấy ông ta y liền nhớ tới vẻ ngoài tràn đầy đại nghĩa, trong lòng lại hèn hạ muốn tính mạng Ôn Yến của ông ta trên triều đường, nếu không phải cố kỵ thế lực sau lưng ông ta, không đợi Vạn Lương mở miệng, hôm nay y đã ra lệnh muốn mạng của ông ta trên triều đường rồi.
Bây giờ trong lòng Tống Vĩnh Kỳ toàn là hận ý giết chóc, y bây giờ chính là người muốn giết sạch tất cả những người muốn tổn thương Ôn Yến trong thiên hạ.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ cũng rõ ràng y không thể làm vậy.
/642
|