“Tiểu Lộ Tử, ngươi mau đi đến Nhu Nghi cung dẫn Kinh Mặc công chúa đến đây.” Nghĩ đến Trần Vũ Nhu, Tống Vĩnh Kỳ không thể kìm lòng được mà nhớ đến lo lắng và hoài nghi trong đáy lòng của mình trước khi Ôn Yến xảy ra chuyện.
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là ảo não, chuyện của Ôn Yến làm cho mình rối loạn, vậy mà ngay cả chuyện của Kinh Mặc cũng đều quên mất.
Bây giờ nghĩ lại thì đã gấp rút rồi.
“Hoàng thượng, tiểu công chúa, người ấy... chắc là vẫn chưa đồng ý trở về đâu.” Nghĩ đến lời thỉnh cầu trước đó của Kinh Mặc, Lộ công công hơi khó nói.
Trong lòng của ông ta vẫn luôn hy vọng tiểu công chúa có thể sống trong sự bao bọc của hoàng thượng, nhưng mà tiểu công chúa đã phải chịu nhiều uất ức như vậy, nếu như bây giờ dẫn cô bé về đây còn có thể sẽ thất bại trong gang tấc hay không.
“Chung quy Ôn Yến vẫn là mẫu thân của con bé, bây giờ Ôn Yến sống chết còn chưa biết, là con gái, con bé chắc chắn sẽ muốn đến.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, hoài nghi ở trong lòng càng tăng thêm.
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Lộ công công, nhẹ giọng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lộ công công bỗng nhiên quỳ ở trên đất, không ngừng lắc đầu nói không có chuyện gì giấu giếm, nhưng mà trên mặt của ông ta đều là hốt hoảng. Tống Vĩnh Kỳ đã quen thuộc với ông ta, sao lại nhìn không ra.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra hả?” Nhìn bộ dạng của Lộ công công cứ như muốn nói rồi lại thôi, trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là rối rắm, nhất là nghĩ đến ngày đó đưa Kinh Mặc trở về, ánh mắt trốn tránh của con bé...
“Hoàng thượng, công chúa ở Nhu Nghi cung cũng không tốt, tiểu công chúa bị oan ức.” Lúc hai người nói chuyện, khóe mắt của ông ta mang theo nước mắt, những ngày này ông ta đã sắp xếp cho người đi vào thăm dò tình hình của tiểu công chúa, nhưng mà Nhu Nghi cung được người của Trần Nguyên Khánh canh gác rất cẩn thận, chuyện mà người của ông ta tra được cũng có hạn.
“Lần trước lúc mà thần đến đón tiểu công chúa đến ăn cơm cùng với người, tiểu công chúa nói là người ấy cảm thấy Nhu Phi có vấn đề, người ấy muốn gặp người cùng với môn chủ cho nên đã nhờ nô tài giấu diếm, người ấy khóc rất đáng thương, lão nô căn bản cũng không đành lòng từ chối, lão nô..." Lộ công công cúi thấp đầu xuống nói chuyện cũng không dám nhìn đôi mắt đã chứa đầy lửa giận của Tống Vĩnh Kỳ.
“Ngươi, đi đến Nhu Nghi cung với ta một chuyến.” Tống Vĩnh Kỳ không muốn phải chờ đợi thêm nữa, Ôn Yến vì bách tính mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, y không thể ngay cả con của cô mà cũng không thể bảo vệ được.
Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột dẫn theo Lộ công công rời đi, cũng không phát hiện bàn tay mà mình vẫn luôn nắm những ngày này rốt cuộc cũng là có động tĩnh.
Ôn Yến cảm thấy lòng của mình cuối cùng cũng đã thả lỏng rồi, cô cũng muốn chờ Tống Vĩnh Kỳ trở về, chờ nghe thấy tin tức Kinh Mặc an toàn, nhưng mà ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ giống như là lập tức sẽ ngủ thiếp đi.
Chuyện của Kinh Mặc vẫn luôn là cái gai ở trong lòng của cô, chính nỗi lo này là hơi thở để cô có thể tiếp tục chờ đợi, chờ đợi...
Nhưng mà ý thức lại dần dần mơ hồ, cô chỉ cảm thấy thần trí rơi vào trong sương mù, tìm không thấy ra điểm sáng, cũng không tìm được đường ra, cô cũng chỉ có thể tìm kiếm trong mông lung, ngay cả âm thanh ở bên ngoài cũng không nghe thấy.
Tống Vĩnh Kỳ xông vào trong Nhu Nghi cung, bởi vì thị vệ ở bên ngoài Nhu Nghi cung lại có ý đồ ngăn cản y.
Trần Vũ Nhu không ngờ là Tống Vĩnh Kỳ lại đến đây nhanh như vậy, chân trước nàng ta vừa mới đến thì Tống Vĩnh Kỳ lại đến rồi.
Nhìn Tống Vĩnh Kỳ đi về phía của mình, trong lòng của Trần Vũ Nhu cảm thấy rất vui vẻ, nàng ta bước nhanh ra chào đón, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, sao người lại đến đây người..."
Trần Vũ Nhu muốn cất giấu vui vẻ trong đáy lòng của mình, nếu như không phải là đang ở trước mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta gần như muốn nhảy cẫng lên hoan hô.
Tống Vĩnh Kỳ đến rồi, tảng băng giữa bọn họ đã được phá vỡ, có thư giao phó của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ không bạc đãi mình, không chỉ có phượng ấn mà ngay cả sự sủng ái của nam nhân này, vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng trong tương lai, dường như cũng dễ như trở bàn tay.
“Kinh Mặc đâu rồi?” Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ không có tâm trạng để nhìn gương mặt nở nụ cười như hoa của Trần Vũ Nhu, y chỉ quan tâm đến Kinh Mặc, tiểu công chúa nghịch ngợm của y.
“Kinh Mặc còn đang chép kinh phật, đứa nhỏ này rất hiếu thuận, nói là muốn cầu phúc cho mẫu thân của con bé.” Nghe thấy lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng của Trần Vũ Nhu cảm thấy chán ghét, nhưng mà vẫn phải tỏ vẻ dịu dàng như cũ nhẹ giọng nói.
Tống Vĩnh Kỳ ý vị thâm trầm nhìn Trần Vũ Nhu một chút, nói một câu: “Kêu con bé đến đây.”
“Nhưng mà hoàng thượng à, đứa bé ấy rất thành kính đối với phật tổ, nói là muốn viết đủ một nghìn lần kinh phật thì mới ra khỏi tẩm cung của mình, thiếp...” Đương nhiên là Trần Vũ Nhu không dám để cho Kinh Mặc và Tống Vĩnh Kỳ tiếp xúc với nhau, nàng ta đã từng tiếp xúc với Kinh Mặc thật, đương nhiên là biết hiện tại Kinh Mặc giả bao nhiêu.
Tống Vĩnh Kỳ quan sát kỹ Trần Vũ Nhu, chỉ nói một câu: “Con bé không tin phật.”
Lớp ngụy trang ở trên mặt của Trần Vũ Nhu rốt cuộc cũng đã không có cách nào tiếp tục giữ vững nữa, nàng ta ngơ ngác nhìn Tống Vĩnh Kỳ, một hồi lâu sau mới lộ ra một nụ cười xấu hổ, nàng ta nói: “Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà, con bé lo lắng cho mẫu thân cho nên mới sẽ..."
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trần Vũ Nhu, chỉ là nhìn, cái gì cũng không nói, nhưng mà để cho bối rối ở trong lòng của Trần Vũ Nhu càng ngày càng nặng hơn. Nàng ta cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhẹ giọng nói: “Đây chính là việc mà công chúa muốn làm thần thiếp cũng..."
“Cho con bé đến đây.” Tống Vĩnh Kỳ lười phải nói chuyện với Trần Vũ Nhu, trước đó ở trong lòng của y còn mang theo áy náy đối với nữ nhân này. Nhưng mà bây giờ y rất chắc chắn nàng ta không phải là Trần Vũ Trúc, cho nên hiện tại nàng ta cũng chỉ là muội muội của Trần Nguyên Khánh mà thôi.”.
“Con bé..." Trần Vũ Nhu còn muốn ngăn cản, bây giờ nàng ta rất chắc chắn chỉ cần Kinh Mặc giả xuất hiện chắc chắn sẽ bị nhìn thấu, nhưng mà bây giờ nàng ta cũng không có lý do để ngăn cản Kinh Mặc đi ra.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Trần Vũ Nhu đang kéo dài thời gian, liền đưa mắt ra hiệu cho Lộ công công. Lộ công công vẫn luôn rất lo lắng cho Kinh Mặc, bây giờ đã có được dấu hiệu của Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên sẽ không thèm nhìn sắc mặt của Trần Vũ Nhu. Ông ta dẫn theo người của Phi Long Môn bước đến điện ngoài ở trong Nhu Nghi cung, thị vệ nhìn thấy Phi Long Môn thị vệ khí thế hùng hồn, nhanh chóng xông đến bảo vệ bên cạnh của Trần Vũ Nhu.
“Hoàng thượng, không biết là Nhu Phi nương nương đã làm sai điều gì để cho người tức giận như vậy, lại để cho người lục soát cả cung, hiện tại Trần tướng quân đang dẫn binh ở bên ngoài, nếu như biết hành động của người chỉ sợ là lòng cũng nguội lạnh.” Thủ lĩnh của thị vệ đã từng là binh tướng thân cận của Trần Nguyên Khánh, hắn cao giọng chất vấn Tống Vĩnh Kỳ, dáng vẻ phách lối y như là chủ tử của hắn ở trên triều đình.
“Ý của ngươi là trẫm cứ để mặc cho nữ nhân này làm tổn thương đến tiểu công chúa của trẫm, Trần gia công trạng cao đi nữa thì cũng là thần tử, cũng không thể tùy tiện làm gì hài tử của trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời nói của thủ lĩnh thị vệ, trên mặt đều là nụ cười, chỉ là nụ cười đó làm cho thủ lĩnh của thị vệ phải sinh ra hơi lạnh ở trong lòng.
Hắn nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không biết phải phản bác như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhìn theo Tống Vĩnh Kỳ dẫn đám người Phi Long Môn xâm nhập vào nội cung, đáy mắt là vẻ lo lắng.
Trước khi Trần tướng quân đi thì đã giao trách nhiệm bảo vệ Nhu Phi cho mình, cứ dặn dò lặp đi lặp lại là nhất định không thể để cho Nhu Phi chịu thiệt, nhưng mà đối mặt với lửa giận của quân vương, điều duy nhất mà hắn có thể làm đó chính là đứng đó trơ mắt mà nhìn.
“Hoàng thượng, Nhu Phi nương nương vẫn luôn an phận thủ thường ở trong cung này, người giống như bây giờ làm cho lòng người nguội lạnh.” Thị vệ đó nhẹ giọng nói, chỉ là lần này hắn cũng không còn lý lẽ hùng hồn như lúc nãy.
“Vậy ngươi hỏi thử xem Nhu Phi nương nương của ngươi có phải là an phận thủ thường không, Trần tướng quân để tiểu công chúa đến làm bạn với nàng ta, nhưng mà nàng ta lại làm cái gì đây hả? Công chúa của trẫm không phải là nô lệ của Trần gia các người!” Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì cũng đứng dậy đi vào trong nội cung.
y quá lo lắng cho Kinh Mặc, phải cúi đầu nhẫn nhục ngậm đắng nuốt cay trong đám người lạnh nhạt này, thật sự...
“Tiết thủ lĩnh, hoàng thượng đã muốn lục soát thì cứ để cho người lục soát đi.” Trần Vũ Nhu nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của thủ lĩnh thị vệ, nhanh chóng lên tiếng khuyên ngăn, chỉ là trong lời nói mang theo vài phần thảm thiết giống như là chịu thiệt rất lớn.
Trần Vũ Nhu như thế này làm cho thị vệ họ Tiết rất áy náy, cảm thấy sự bất lực của mình để Nhu Phi bị hoàng thượng xem nhẹ.
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là ảo não, chuyện của Ôn Yến làm cho mình rối loạn, vậy mà ngay cả chuyện của Kinh Mặc cũng đều quên mất.
Bây giờ nghĩ lại thì đã gấp rút rồi.
“Hoàng thượng, tiểu công chúa, người ấy... chắc là vẫn chưa đồng ý trở về đâu.” Nghĩ đến lời thỉnh cầu trước đó của Kinh Mặc, Lộ công công hơi khó nói.
Trong lòng của ông ta vẫn luôn hy vọng tiểu công chúa có thể sống trong sự bao bọc của hoàng thượng, nhưng mà tiểu công chúa đã phải chịu nhiều uất ức như vậy, nếu như bây giờ dẫn cô bé về đây còn có thể sẽ thất bại trong gang tấc hay không.
“Chung quy Ôn Yến vẫn là mẫu thân của con bé, bây giờ Ôn Yến sống chết còn chưa biết, là con gái, con bé chắc chắn sẽ muốn đến.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, hoài nghi ở trong lòng càng tăng thêm.
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Lộ công công, nhẹ giọng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lộ công công bỗng nhiên quỳ ở trên đất, không ngừng lắc đầu nói không có chuyện gì giấu giếm, nhưng mà trên mặt của ông ta đều là hốt hoảng. Tống Vĩnh Kỳ đã quen thuộc với ông ta, sao lại nhìn không ra.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra hả?” Nhìn bộ dạng của Lộ công công cứ như muốn nói rồi lại thôi, trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là rối rắm, nhất là nghĩ đến ngày đó đưa Kinh Mặc trở về, ánh mắt trốn tránh của con bé...
“Hoàng thượng, công chúa ở Nhu Nghi cung cũng không tốt, tiểu công chúa bị oan ức.” Lúc hai người nói chuyện, khóe mắt của ông ta mang theo nước mắt, những ngày này ông ta đã sắp xếp cho người đi vào thăm dò tình hình của tiểu công chúa, nhưng mà Nhu Nghi cung được người của Trần Nguyên Khánh canh gác rất cẩn thận, chuyện mà người của ông ta tra được cũng có hạn.
“Lần trước lúc mà thần đến đón tiểu công chúa đến ăn cơm cùng với người, tiểu công chúa nói là người ấy cảm thấy Nhu Phi có vấn đề, người ấy muốn gặp người cùng với môn chủ cho nên đã nhờ nô tài giấu diếm, người ấy khóc rất đáng thương, lão nô căn bản cũng không đành lòng từ chối, lão nô..." Lộ công công cúi thấp đầu xuống nói chuyện cũng không dám nhìn đôi mắt đã chứa đầy lửa giận của Tống Vĩnh Kỳ.
“Ngươi, đi đến Nhu Nghi cung với ta một chuyến.” Tống Vĩnh Kỳ không muốn phải chờ đợi thêm nữa, Ôn Yến vì bách tính mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, y không thể ngay cả con của cô mà cũng không thể bảo vệ được.
Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột dẫn theo Lộ công công rời đi, cũng không phát hiện bàn tay mà mình vẫn luôn nắm những ngày này rốt cuộc cũng là có động tĩnh.
Ôn Yến cảm thấy lòng của mình cuối cùng cũng đã thả lỏng rồi, cô cũng muốn chờ Tống Vĩnh Kỳ trở về, chờ nghe thấy tin tức Kinh Mặc an toàn, nhưng mà ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ giống như là lập tức sẽ ngủ thiếp đi.
Chuyện của Kinh Mặc vẫn luôn là cái gai ở trong lòng của cô, chính nỗi lo này là hơi thở để cô có thể tiếp tục chờ đợi, chờ đợi...
Nhưng mà ý thức lại dần dần mơ hồ, cô chỉ cảm thấy thần trí rơi vào trong sương mù, tìm không thấy ra điểm sáng, cũng không tìm được đường ra, cô cũng chỉ có thể tìm kiếm trong mông lung, ngay cả âm thanh ở bên ngoài cũng không nghe thấy.
Tống Vĩnh Kỳ xông vào trong Nhu Nghi cung, bởi vì thị vệ ở bên ngoài Nhu Nghi cung lại có ý đồ ngăn cản y.
Trần Vũ Nhu không ngờ là Tống Vĩnh Kỳ lại đến đây nhanh như vậy, chân trước nàng ta vừa mới đến thì Tống Vĩnh Kỳ lại đến rồi.
Nhìn Tống Vĩnh Kỳ đi về phía của mình, trong lòng của Trần Vũ Nhu cảm thấy rất vui vẻ, nàng ta bước nhanh ra chào đón, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, sao người lại đến đây người..."
Trần Vũ Nhu muốn cất giấu vui vẻ trong đáy lòng của mình, nếu như không phải là đang ở trước mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta gần như muốn nhảy cẫng lên hoan hô.
Tống Vĩnh Kỳ đến rồi, tảng băng giữa bọn họ đã được phá vỡ, có thư giao phó của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ không bạc đãi mình, không chỉ có phượng ấn mà ngay cả sự sủng ái của nam nhân này, vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng trong tương lai, dường như cũng dễ như trở bàn tay.
“Kinh Mặc đâu rồi?” Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ không có tâm trạng để nhìn gương mặt nở nụ cười như hoa của Trần Vũ Nhu, y chỉ quan tâm đến Kinh Mặc, tiểu công chúa nghịch ngợm của y.
“Kinh Mặc còn đang chép kinh phật, đứa nhỏ này rất hiếu thuận, nói là muốn cầu phúc cho mẫu thân của con bé.” Nghe thấy lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng của Trần Vũ Nhu cảm thấy chán ghét, nhưng mà vẫn phải tỏ vẻ dịu dàng như cũ nhẹ giọng nói.
Tống Vĩnh Kỳ ý vị thâm trầm nhìn Trần Vũ Nhu một chút, nói một câu: “Kêu con bé đến đây.”
“Nhưng mà hoàng thượng à, đứa bé ấy rất thành kính đối với phật tổ, nói là muốn viết đủ một nghìn lần kinh phật thì mới ra khỏi tẩm cung của mình, thiếp...” Đương nhiên là Trần Vũ Nhu không dám để cho Kinh Mặc và Tống Vĩnh Kỳ tiếp xúc với nhau, nàng ta đã từng tiếp xúc với Kinh Mặc thật, đương nhiên là biết hiện tại Kinh Mặc giả bao nhiêu.
Tống Vĩnh Kỳ quan sát kỹ Trần Vũ Nhu, chỉ nói một câu: “Con bé không tin phật.”
Lớp ngụy trang ở trên mặt của Trần Vũ Nhu rốt cuộc cũng đã không có cách nào tiếp tục giữ vững nữa, nàng ta ngơ ngác nhìn Tống Vĩnh Kỳ, một hồi lâu sau mới lộ ra một nụ cười xấu hổ, nàng ta nói: “Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà, con bé lo lắng cho mẫu thân cho nên mới sẽ..."
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trần Vũ Nhu, chỉ là nhìn, cái gì cũng không nói, nhưng mà để cho bối rối ở trong lòng của Trần Vũ Nhu càng ngày càng nặng hơn. Nàng ta cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhẹ giọng nói: “Đây chính là việc mà công chúa muốn làm thần thiếp cũng..."
“Cho con bé đến đây.” Tống Vĩnh Kỳ lười phải nói chuyện với Trần Vũ Nhu, trước đó ở trong lòng của y còn mang theo áy náy đối với nữ nhân này. Nhưng mà bây giờ y rất chắc chắn nàng ta không phải là Trần Vũ Trúc, cho nên hiện tại nàng ta cũng chỉ là muội muội của Trần Nguyên Khánh mà thôi.”.
“Con bé..." Trần Vũ Nhu còn muốn ngăn cản, bây giờ nàng ta rất chắc chắn chỉ cần Kinh Mặc giả xuất hiện chắc chắn sẽ bị nhìn thấu, nhưng mà bây giờ nàng ta cũng không có lý do để ngăn cản Kinh Mặc đi ra.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Trần Vũ Nhu đang kéo dài thời gian, liền đưa mắt ra hiệu cho Lộ công công. Lộ công công vẫn luôn rất lo lắng cho Kinh Mặc, bây giờ đã có được dấu hiệu của Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên sẽ không thèm nhìn sắc mặt của Trần Vũ Nhu. Ông ta dẫn theo người của Phi Long Môn bước đến điện ngoài ở trong Nhu Nghi cung, thị vệ nhìn thấy Phi Long Môn thị vệ khí thế hùng hồn, nhanh chóng xông đến bảo vệ bên cạnh của Trần Vũ Nhu.
“Hoàng thượng, không biết là Nhu Phi nương nương đã làm sai điều gì để cho người tức giận như vậy, lại để cho người lục soát cả cung, hiện tại Trần tướng quân đang dẫn binh ở bên ngoài, nếu như biết hành động của người chỉ sợ là lòng cũng nguội lạnh.” Thủ lĩnh của thị vệ đã từng là binh tướng thân cận của Trần Nguyên Khánh, hắn cao giọng chất vấn Tống Vĩnh Kỳ, dáng vẻ phách lối y như là chủ tử của hắn ở trên triều đình.
“Ý của ngươi là trẫm cứ để mặc cho nữ nhân này làm tổn thương đến tiểu công chúa của trẫm, Trần gia công trạng cao đi nữa thì cũng là thần tử, cũng không thể tùy tiện làm gì hài tử của trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời nói của thủ lĩnh thị vệ, trên mặt đều là nụ cười, chỉ là nụ cười đó làm cho thủ lĩnh của thị vệ phải sinh ra hơi lạnh ở trong lòng.
Hắn nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không biết phải phản bác như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhìn theo Tống Vĩnh Kỳ dẫn đám người Phi Long Môn xâm nhập vào nội cung, đáy mắt là vẻ lo lắng.
Trước khi Trần tướng quân đi thì đã giao trách nhiệm bảo vệ Nhu Phi cho mình, cứ dặn dò lặp đi lặp lại là nhất định không thể để cho Nhu Phi chịu thiệt, nhưng mà đối mặt với lửa giận của quân vương, điều duy nhất mà hắn có thể làm đó chính là đứng đó trơ mắt mà nhìn.
“Hoàng thượng, Nhu Phi nương nương vẫn luôn an phận thủ thường ở trong cung này, người giống như bây giờ làm cho lòng người nguội lạnh.” Thị vệ đó nhẹ giọng nói, chỉ là lần này hắn cũng không còn lý lẽ hùng hồn như lúc nãy.
“Vậy ngươi hỏi thử xem Nhu Phi nương nương của ngươi có phải là an phận thủ thường không, Trần tướng quân để tiểu công chúa đến làm bạn với nàng ta, nhưng mà nàng ta lại làm cái gì đây hả? Công chúa của trẫm không phải là nô lệ của Trần gia các người!” Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì cũng đứng dậy đi vào trong nội cung.
y quá lo lắng cho Kinh Mặc, phải cúi đầu nhẫn nhục ngậm đắng nuốt cay trong đám người lạnh nhạt này, thật sự...
“Tiết thủ lĩnh, hoàng thượng đã muốn lục soát thì cứ để cho người lục soát đi.” Trần Vũ Nhu nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của thủ lĩnh thị vệ, nhanh chóng lên tiếng khuyên ngăn, chỉ là trong lời nói mang theo vài phần thảm thiết giống như là chịu thiệt rất lớn.
Trần Vũ Nhu như thế này làm cho thị vệ họ Tiết rất áy náy, cảm thấy sự bất lực của mình để Nhu Phi bị hoàng thượng xem nhẹ.
/642
|