Ở trước mặt Lý Trường An, Kinh Mặc là một đứa trẻ khôn khéo biết nghe lời, nhưng khi cô bé đã quyết định phải giúp Lý Trường An rồi thì ai cũng không ngăn được cả.
Kinh Mặc ăn xong bữa cơm liền đi tìm Trần Tử Hàm, bởi vì đây là chuyện do Lý Trường An đặc biệt phân phó, cho nên thổ phỉ đi theo Kinh Mặc xuống núi đều được sắp xếp thỏa đáng, lúc nhìn thấy Kinh Mặc bọn họ đều rất hưng phấn, nhất là Trần Tử Hàm, chỉ hận không thể ôm Kinh Mặc vào lòng, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ rằng bây giờ Kinh Mặc đã là một tiểu tổ tông chân chính, hắn ta sợ khí lực mình quá lớn sẽ khiến tiểu tổ tông bị ôm hỏng cả người mất, thế nên lúc nhìn về phía Kinh Mặc, trên mặt hắn ta trừ nụ cười còn thêm mấy phần luống cuống.
"Trần lão nhị, ngươi đánh ta đi." Kinh Mặc thấy bọn họ ai nấy trên mặt cũng đều cười vui, thể hiện rõ sự hài lòng đối với sắp xếp lần này nên cũng không nhiều lời, lập tức quay về phía Trần Tử Hàm nói.
Trần Tử Hàm không dám tin vào lỗ tai mình, hắn ta nhìn Kinh Mặc hồi lâu mới hỏi một câu: "Tại sao?"
"Nhất định là có tác dụng, ta muốn tạo hiệu quả sưng mặt sưng mũi." Kinh Mặc nói rất nghiêm túc với Trần Tử Hàm.
Trần Tử Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Kinh Mặc, mấy lần giơ tay lên, cuối cùng đều lại thả xuống.
Một là không dám, bọn họ ở Xuân Phong Trại bị độc của Kinh Mặc dạy cho sợ rồi, lỡ như chốc nữa Kinh Mặc hối hận thì...
Hai là không nỡ, tiểu tổ tông này rất có lương tâm, đối với bọn họ cũng tốt, trừ nỗi sợ hãi trong lòng ra, tất cả đều là thương xót, cô bé cũng như con hắn ta vậy, vô duyên vô cớ, làm sao nỡ đánh cô bé được?
Ba vẫn là không dám, cô bé là công chúa hoàng tộc, bây giờ bọn họ đang ở trong quân đội phò tá trung thành với Hoàng thượng, đánh con gái của người, bọn họ bộ muốn chết hay sao?
"Trần Tử Hàm, ngươi biết lời công chúa nói chính là thánh chỉ, ngươi định kháng chỉ không tuân theo?" Kinh Mặc nhìn bộ dạng Trần Tử Hàm, không nhịn được thấp giọng cảnh cáo.
"Tiểu tổ tông, người đừng bắt ta đánh người mà, hay là ta tự đánh mình có được không?" Từ trong đáy mắt, Trần Tử Hàm khẩn cầu nói.
"Đánh ngươi làm gì? Ngươi đánh ta, tốt nhất là đánh tới độ cả mẹ ruột cũng không nhận ra mới được." Kinh Mặc cười nhìn Trần Tử Hàm, chỉ là thái độ nói chuyện không hề giống như đang nói đùa chút nào.
"Ta không dám." Trần Tử Hàm nhắm hai mắt thẳng thắn nói.
"Trần lão nhị, xin ngươi đó, ngươi giúp ta làm chuyện này đi, ta sẽ nói Lý tướng quân để cho ngươi làm đứng đầu trăm quân ngàn quân, thế nào hả? Dĩ nhiên, ngươi đánh ta rồi thì sẽ có người báo thù cho ta, có lẽ ngươi sẽ bị đập cho một trận đấy, nhưng chắc sẽ không lấy mạng ngươi đâu." Kinh Mặc tốt bụng thương lượng với Trần Tử Hàm.
Trần Tử Hàm lộ chút do dự, hắn ta đã hai mươi sáu tuổi, bây giờ mới đến làm lính, đời này cũng chưa chắc có thể sống đến lúc đứng đầu trăm quân ngàn quân, cái gọi là cầu giàu sang trong nguy hiểm, nếu bị đập một trận mà được làm lên tới chức đứng đầu thế thì cũng đáng tình nguyện bị ăn đập.
Vậy nên, đây là một cơ hội, chẳng qua là...
"Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ bảo bọn họ đánh ta, dù sao ai đánh ta thì ta cũng đều sẽ cho người đó lên chức, nếu như đánh tốt, không chừng còn phong lên làm trưởng doanh trại gì đó nữa ấy chứ, đến lúc đó sẽ được lãnh toàn bạc trắng, muốn nuôi gia đình sống qua ngày thật quá dễ dàng..."
Kinh Mặc thấy Trần Tử Hàm đang do dự, vội vàng lên tiếng cám dỗ, cô bé ở chỗ thổ phỉ mười mấy ngày, hiểu rõ nhất mong muốn của bọn họ là gì.
Lời Kinh Mặc mới vừa dứt tới, Trần Tử Hàm liền nhắm mắt lại giơ tay lên, cuối cùng bàn tay giáng xuống trên mặt Kinh Mặc.
Chỉ có điều, thật không có chút lực độ nào cả.
"Trần Tử Hàm, đừng có tiếc sức lực của ngươi vậy chứ, ta đã bảo là phải đánh ta sưng mặt sưng mũi, ngươi đánh như vầy thì chắc ta mất cả năm mới sưng được quá." Kinh Mặc cả giận, mặt chỉ giống như bị muỗi cắn một cái khiến cho cô bé nổi nóng, đánh cũng đã bị đánh rồi mà lại chẳng có lấy chút hiệu quả nào, đúng là uổng công bị đánh mà.
"Nếu như ngươi không làm được thì ta tìm người khác, đường đường nam nhi bảy thước mà đánh người cũng không biết, ngươi như vậy mà coi là thổ phỉ à, chẳng trách ở đây đến sắp chết đói luôn rồi." Kinh Mặc nhẹ giọng oán trách, thật ra thì là vì muốn kích động Trần Tử Hàm mau chóng ra tay một chút.
Trần Tử Hàm cũng không dám nhìn Kinh Mặc nữa rồi, cái vỗ nhẹ vừa rồi kia cũng đủ làm hắn ta đau lòng muốn chết rồi, nhưng mà...
Trần Tử Hàm hiểu rất rõ rằng nếu như mình còn đánh nhẹ như phẩy ruồi vậy nữa thì...
Trần Tử Hàm rốt cục vẫn phải lấy hết dũng khí đánh xuống đi, cú đánh giáng xuống mặt Kinh Mặc, chỉ có một cảm giác, đau thật sự.
"Đánh nữa đi, mặt bên trái." Trong mắt Kinh Mặc đã ngấn lệ, nhưng vẫn kiên quyết mở miệng yêu cầu.
Trần Tử Hàm nhắm mắt lại không dám nhìn Kinh Mặc, những người khác cũng đã không nhìn nổi, rối rít muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng Kinh Mặc chỉ lắc đầu với bọn họ, Trần Nguyên Khánh đã quá quen thuộc gương mặt này của cô bé, muốn đến gần Trần Nguyên Khánh thì không có biện pháp nào khác nữa.
Trần Tử Hàm tát xuống từng cái tát một, cho đến lúc mấy thổ phỉ vây xem không nhìn nổi nữa, có người nói một câu: "Lần này thì thật sự mẹ ruột cũng không nhận ra nổi nữa rồi."
Lúc nghe được câu này, nước mắt Kinh Mặc cũng không nhịn được nữa, cô bé đau thật sự, cả khuôn mặt bỏng rát rừng rực như bị thiêu đốt vậy.
"Trần Tử Hàm, ngươi thật là độc ác, tiểu công chúa ngươi cũng dám đánh..."
"Trần Tử Hàm, ngươi đánh Tiểu công chúa đến sưng mặt sưng mũi, Lý tướng quân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi..."
"Trần Tử Hàm, ngươi là thật ngu ngốc, ngươi nhìn mặt tiểu công chúa đi..."
Lúc mọi người nhao nhao chỉ trích Trần Tử Hàm, Kinh Mặc đã đi tìm gương soi thử mình một chút, quả thật đúng như lời bọn họ nói, sưng mặt sưng mũi, đừng nói là mẹ ruột, chính cả bản thân cô bé cũng chưa từng thấy mình xấu đến như vậy.
"Tốt lắm, các ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu như có người tới hỏi Trần Tử Hàm tại sao đánh ta, các ngươi liền nói ta là công chúa giả, là ta lừa các ngươi, Trần Tử Hàm giận quá mới ra tay đánh, nếu như nói sai, ta đền không nổi các ngươi đâu." Kinh Mặc dặn dò với bọn thổ phỉ đằng sau lưng.
"Tiểu công chúa, người là giả, người..." Có thổ phỉ nghe Kinh Mặc nói thế, mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Công chúa bảo chúng ta nói vậy thì chúng ta cứ vậy mà nói, công chúa nếu mà là giả thì chúng ta còn ở chỗ này ăn no uống say được sao, ngươi thông minh lên chút đi..."
"Đúng vậy, đúng là ngu xuẩn, chưa từng thấy ngươi ngu vậy luôn đó..."
Sau lưng bàn luận sôi nổi, bất quá mấy chuyện này cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Kinh Mặc, cô bé nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng tím của mình, từng bước một đi về phía doanh trướng Trần Nguyên Khánh.
Thị vệ chặn đường Kinh Mặc, mặt đầy phòng bị.
"Nói với Trần tướng quân, ta là bạn của tiểu công chúa Kinh Mặc, ta có chuyện cầu xin ông ấy." Kinh Mặc méo giọng nói.
Thị vệ lộ vẻ coi thường, hắn đã sớm nghe nói có người bị phát hiện giả mạo tiểu công chúa Kinh Mặc, lại còn có mặt mũi đến tìm tướng quân bọn họ nữa chứ.
"Ta xin ngươi đó tiểu tướng quân, nếu như không gặp được Trần tướng quân, ta sẽ chết, ta thật sự..." Kinh Mặc vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt, chỉ là trên mặt tím bầm, ngay cả đụng đều không đụng được một chút vì quá đau.
"Tiểu tướng quân, Trần tướng quân của các ngươi có biết ta, ông ta còn sai người cho ta hai trăm lượng bạc, ông ấy là một người thật tốt." Kinh Mặc vừa nói vừa gật đầu, thật giống như tự mình cũng khẳng định lời mình nói.
"Trần tướng quân, nếu ngài không ra mặt giúp ta thì ta sẽ bị người ta đánh chết mất, cầu xin ngài cứu mạng, chỉ có ngài mớ có thể cứu ta, ta... Kinh Mặc lúc trước còn nói với ta cái gì mà cùng giàu sang chung hoạn nạn, thế mà bây giờ nàng ta thành công chúa cao cao tại thượng, còn ta thì mặc cho người ta xẻ thịt, cả cái mạng nhỏ này cũng không giữ được nổi, Kinh Mặc của ta, mẹ ruột của ta, ta..." Kinh Mặc thấy thị vệ đứng yên không nhúc nhích, tiếng khóc càng ngày càng lớn.
Cô bé chỉ có thể dùng thanh âm dụ Trần Nguyên Khánh ra, thế là một bên hét một bên khóc lớn than vãn.
Trần Nguyên Khánh quả thật bị cô bé dẫn dụ đi ra, chỉ là nhìn thấy một đứa bé như đầu heo trước mặt, cả mặt hắn ta đều kinh ngạc, yên lặng rất lâu sau mới hỏi một câu: "Ai đánh?"
Kinh Mặc ăn xong bữa cơm liền đi tìm Trần Tử Hàm, bởi vì đây là chuyện do Lý Trường An đặc biệt phân phó, cho nên thổ phỉ đi theo Kinh Mặc xuống núi đều được sắp xếp thỏa đáng, lúc nhìn thấy Kinh Mặc bọn họ đều rất hưng phấn, nhất là Trần Tử Hàm, chỉ hận không thể ôm Kinh Mặc vào lòng, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ rằng bây giờ Kinh Mặc đã là một tiểu tổ tông chân chính, hắn ta sợ khí lực mình quá lớn sẽ khiến tiểu tổ tông bị ôm hỏng cả người mất, thế nên lúc nhìn về phía Kinh Mặc, trên mặt hắn ta trừ nụ cười còn thêm mấy phần luống cuống.
"Trần lão nhị, ngươi đánh ta đi." Kinh Mặc thấy bọn họ ai nấy trên mặt cũng đều cười vui, thể hiện rõ sự hài lòng đối với sắp xếp lần này nên cũng không nhiều lời, lập tức quay về phía Trần Tử Hàm nói.
Trần Tử Hàm không dám tin vào lỗ tai mình, hắn ta nhìn Kinh Mặc hồi lâu mới hỏi một câu: "Tại sao?"
"Nhất định là có tác dụng, ta muốn tạo hiệu quả sưng mặt sưng mũi." Kinh Mặc nói rất nghiêm túc với Trần Tử Hàm.
Trần Tử Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Kinh Mặc, mấy lần giơ tay lên, cuối cùng đều lại thả xuống.
Một là không dám, bọn họ ở Xuân Phong Trại bị độc của Kinh Mặc dạy cho sợ rồi, lỡ như chốc nữa Kinh Mặc hối hận thì...
Hai là không nỡ, tiểu tổ tông này rất có lương tâm, đối với bọn họ cũng tốt, trừ nỗi sợ hãi trong lòng ra, tất cả đều là thương xót, cô bé cũng như con hắn ta vậy, vô duyên vô cớ, làm sao nỡ đánh cô bé được?
Ba vẫn là không dám, cô bé là công chúa hoàng tộc, bây giờ bọn họ đang ở trong quân đội phò tá trung thành với Hoàng thượng, đánh con gái của người, bọn họ bộ muốn chết hay sao?
"Trần Tử Hàm, ngươi biết lời công chúa nói chính là thánh chỉ, ngươi định kháng chỉ không tuân theo?" Kinh Mặc nhìn bộ dạng Trần Tử Hàm, không nhịn được thấp giọng cảnh cáo.
"Tiểu tổ tông, người đừng bắt ta đánh người mà, hay là ta tự đánh mình có được không?" Từ trong đáy mắt, Trần Tử Hàm khẩn cầu nói.
"Đánh ngươi làm gì? Ngươi đánh ta, tốt nhất là đánh tới độ cả mẹ ruột cũng không nhận ra mới được." Kinh Mặc cười nhìn Trần Tử Hàm, chỉ là thái độ nói chuyện không hề giống như đang nói đùa chút nào.
"Ta không dám." Trần Tử Hàm nhắm hai mắt thẳng thắn nói.
"Trần lão nhị, xin ngươi đó, ngươi giúp ta làm chuyện này đi, ta sẽ nói Lý tướng quân để cho ngươi làm đứng đầu trăm quân ngàn quân, thế nào hả? Dĩ nhiên, ngươi đánh ta rồi thì sẽ có người báo thù cho ta, có lẽ ngươi sẽ bị đập cho một trận đấy, nhưng chắc sẽ không lấy mạng ngươi đâu." Kinh Mặc tốt bụng thương lượng với Trần Tử Hàm.
Trần Tử Hàm lộ chút do dự, hắn ta đã hai mươi sáu tuổi, bây giờ mới đến làm lính, đời này cũng chưa chắc có thể sống đến lúc đứng đầu trăm quân ngàn quân, cái gọi là cầu giàu sang trong nguy hiểm, nếu bị đập một trận mà được làm lên tới chức đứng đầu thế thì cũng đáng tình nguyện bị ăn đập.
Vậy nên, đây là một cơ hội, chẳng qua là...
"Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ bảo bọn họ đánh ta, dù sao ai đánh ta thì ta cũng đều sẽ cho người đó lên chức, nếu như đánh tốt, không chừng còn phong lên làm trưởng doanh trại gì đó nữa ấy chứ, đến lúc đó sẽ được lãnh toàn bạc trắng, muốn nuôi gia đình sống qua ngày thật quá dễ dàng..."
Kinh Mặc thấy Trần Tử Hàm đang do dự, vội vàng lên tiếng cám dỗ, cô bé ở chỗ thổ phỉ mười mấy ngày, hiểu rõ nhất mong muốn của bọn họ là gì.
Lời Kinh Mặc mới vừa dứt tới, Trần Tử Hàm liền nhắm mắt lại giơ tay lên, cuối cùng bàn tay giáng xuống trên mặt Kinh Mặc.
Chỉ có điều, thật không có chút lực độ nào cả.
"Trần Tử Hàm, đừng có tiếc sức lực của ngươi vậy chứ, ta đã bảo là phải đánh ta sưng mặt sưng mũi, ngươi đánh như vầy thì chắc ta mất cả năm mới sưng được quá." Kinh Mặc cả giận, mặt chỉ giống như bị muỗi cắn một cái khiến cho cô bé nổi nóng, đánh cũng đã bị đánh rồi mà lại chẳng có lấy chút hiệu quả nào, đúng là uổng công bị đánh mà.
"Nếu như ngươi không làm được thì ta tìm người khác, đường đường nam nhi bảy thước mà đánh người cũng không biết, ngươi như vậy mà coi là thổ phỉ à, chẳng trách ở đây đến sắp chết đói luôn rồi." Kinh Mặc nhẹ giọng oán trách, thật ra thì là vì muốn kích động Trần Tử Hàm mau chóng ra tay một chút.
Trần Tử Hàm cũng không dám nhìn Kinh Mặc nữa rồi, cái vỗ nhẹ vừa rồi kia cũng đủ làm hắn ta đau lòng muốn chết rồi, nhưng mà...
Trần Tử Hàm hiểu rất rõ rằng nếu như mình còn đánh nhẹ như phẩy ruồi vậy nữa thì...
Trần Tử Hàm rốt cục vẫn phải lấy hết dũng khí đánh xuống đi, cú đánh giáng xuống mặt Kinh Mặc, chỉ có một cảm giác, đau thật sự.
"Đánh nữa đi, mặt bên trái." Trong mắt Kinh Mặc đã ngấn lệ, nhưng vẫn kiên quyết mở miệng yêu cầu.
Trần Tử Hàm nhắm mắt lại không dám nhìn Kinh Mặc, những người khác cũng đã không nhìn nổi, rối rít muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng Kinh Mặc chỉ lắc đầu với bọn họ, Trần Nguyên Khánh đã quá quen thuộc gương mặt này của cô bé, muốn đến gần Trần Nguyên Khánh thì không có biện pháp nào khác nữa.
Trần Tử Hàm tát xuống từng cái tát một, cho đến lúc mấy thổ phỉ vây xem không nhìn nổi nữa, có người nói một câu: "Lần này thì thật sự mẹ ruột cũng không nhận ra nổi nữa rồi."
Lúc nghe được câu này, nước mắt Kinh Mặc cũng không nhịn được nữa, cô bé đau thật sự, cả khuôn mặt bỏng rát rừng rực như bị thiêu đốt vậy.
"Trần Tử Hàm, ngươi thật là độc ác, tiểu công chúa ngươi cũng dám đánh..."
"Trần Tử Hàm, ngươi đánh Tiểu công chúa đến sưng mặt sưng mũi, Lý tướng quân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi..."
"Trần Tử Hàm, ngươi là thật ngu ngốc, ngươi nhìn mặt tiểu công chúa đi..."
Lúc mọi người nhao nhao chỉ trích Trần Tử Hàm, Kinh Mặc đã đi tìm gương soi thử mình một chút, quả thật đúng như lời bọn họ nói, sưng mặt sưng mũi, đừng nói là mẹ ruột, chính cả bản thân cô bé cũng chưa từng thấy mình xấu đến như vậy.
"Tốt lắm, các ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu như có người tới hỏi Trần Tử Hàm tại sao đánh ta, các ngươi liền nói ta là công chúa giả, là ta lừa các ngươi, Trần Tử Hàm giận quá mới ra tay đánh, nếu như nói sai, ta đền không nổi các ngươi đâu." Kinh Mặc dặn dò với bọn thổ phỉ đằng sau lưng.
"Tiểu công chúa, người là giả, người..." Có thổ phỉ nghe Kinh Mặc nói thế, mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Công chúa bảo chúng ta nói vậy thì chúng ta cứ vậy mà nói, công chúa nếu mà là giả thì chúng ta còn ở chỗ này ăn no uống say được sao, ngươi thông minh lên chút đi..."
"Đúng vậy, đúng là ngu xuẩn, chưa từng thấy ngươi ngu vậy luôn đó..."
Sau lưng bàn luận sôi nổi, bất quá mấy chuyện này cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Kinh Mặc, cô bé nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng tím của mình, từng bước một đi về phía doanh trướng Trần Nguyên Khánh.
Thị vệ chặn đường Kinh Mặc, mặt đầy phòng bị.
"Nói với Trần tướng quân, ta là bạn của tiểu công chúa Kinh Mặc, ta có chuyện cầu xin ông ấy." Kinh Mặc méo giọng nói.
Thị vệ lộ vẻ coi thường, hắn đã sớm nghe nói có người bị phát hiện giả mạo tiểu công chúa Kinh Mặc, lại còn có mặt mũi đến tìm tướng quân bọn họ nữa chứ.
"Ta xin ngươi đó tiểu tướng quân, nếu như không gặp được Trần tướng quân, ta sẽ chết, ta thật sự..." Kinh Mặc vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt, chỉ là trên mặt tím bầm, ngay cả đụng đều không đụng được một chút vì quá đau.
"Tiểu tướng quân, Trần tướng quân của các ngươi có biết ta, ông ta còn sai người cho ta hai trăm lượng bạc, ông ấy là một người thật tốt." Kinh Mặc vừa nói vừa gật đầu, thật giống như tự mình cũng khẳng định lời mình nói.
"Trần tướng quân, nếu ngài không ra mặt giúp ta thì ta sẽ bị người ta đánh chết mất, cầu xin ngài cứu mạng, chỉ có ngài mớ có thể cứu ta, ta... Kinh Mặc lúc trước còn nói với ta cái gì mà cùng giàu sang chung hoạn nạn, thế mà bây giờ nàng ta thành công chúa cao cao tại thượng, còn ta thì mặc cho người ta xẻ thịt, cả cái mạng nhỏ này cũng không giữ được nổi, Kinh Mặc của ta, mẹ ruột của ta, ta..." Kinh Mặc thấy thị vệ đứng yên không nhúc nhích, tiếng khóc càng ngày càng lớn.
Cô bé chỉ có thể dùng thanh âm dụ Trần Nguyên Khánh ra, thế là một bên hét một bên khóc lớn than vãn.
Trần Nguyên Khánh quả thật bị cô bé dẫn dụ đi ra, chỉ là nhìn thấy một đứa bé như đầu heo trước mặt, cả mặt hắn ta đều kinh ngạc, yên lặng rất lâu sau mới hỏi một câu: "Ai đánh?"
/642
|