Nếu như trước kia, hắn không để tâm đến chuyện mình trở thành thanh đao trên tay kẻ khác, chỉ cần có thể báo thù cho muội muội là được.
Nhưng bây giờ, Kinh Mặc bất ngờ vào cuộc, hắn không chắc mình phải làm thế nào nữa...
Sau khi Trần Nguyên Khánh gặp công chúa Ôn An liền đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, lần này thái độ của hắn vẫn kính cẩn như thế, khác hoàn toàn với một Trần Nguyên Khánh kiêu căng ngoài biên cương.
Tống Vĩnh Kỳ gặp hắn trong Thải Vi Cung, một quân một thần chỉ mới mấy tháng không gặp nhau mà đã già đi rất nhiều.
“Thần Trần Nguyên Khánh tham kiến hoàng thượng.” Sau khi Trần Nguyên Khánh bắt gặp ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ liền quỳ xuống, thái độ thành kính trước giờ chưa từng thấy.
“Đứng dậy đi” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói, rồi nhìn về hướng phòng ngủ, nơi ấy có người hắn quan tâm nhất đang say ngủ, cho dù đang ở trước mặt Trần Nguyên Khánh, hắn cũng không đành che giấu cảm xúc. Mặc dù hắn biết rõ tình cảm sâu đậm của mình dành cho Ôn Yến rất có thể sẽ kích động Trần Nguyên Khánh.
“Thần muốn đưa công chúa Ôn An đi.” Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói, đây không phải lời thỉnh cầu, mà dường như chỉ là đang trần thuật một câu chuyện.
Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, rất lâu sau mới nói ra hai chữ: Lý do?
“Nàng ấy quá giống Vũ Trúc, thần không thể để nàng ấy mang gương mặt tùy ý phóng túng y như Vũ Trúc được.”
Câu trả lời của Trần Nguyên Khánh rất thản nhiên, nhưng Tống Vĩnh Kỳ trong giây lát đã hiểu được hàm ý trong câu nói ấy, người được gọi là giống hệt như Vũ Trúc ấy, không chỉ là tình thương yêu của Trần Nguyên Khánh đối với Trần Vũ Trúc, mà còn có tên gọi của Nhu Phi, cả niềm áy náy của hắn và Ôn Yến...
“Trẫm muốn phong Ôn Yến làm hoàng hậu, hãy ra lệnh cho người của khanh không được gây cản trở, trẫm sẽ giao Ôn An cho khanh.” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Trần Nguyên Khánh lại đưa ra yêu cầu như vậy, có Ôn An ở đây, bọn họ coi như đã nắm được chuôi của Tử Húc Quốc, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ có thể đòi hỏi rất nhiều thứ, nếu như giao cho Trần Nguyên Khánh, chắc chắn hắn không thể không có yêu cầu gì.
Bây giờ hắn băn khoăn nhất chính là chuyện sau khi phong hậu cho Ôn Yến, bây giờ hắn cũng chỉ muốn không có kẻ nào ngăn cản việc hắn cho Ôn Yến một danh phận.
Nhưng bây giờ, Kinh Mặc bất ngờ vào cuộc, hắn không chắc mình phải làm thế nào nữa...
Sau khi Trần Nguyên Khánh gặp công chúa Ôn An liền đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, lần này thái độ của hắn vẫn kính cẩn như thế, khác hoàn toàn với một Trần Nguyên Khánh kiêu căng ngoài biên cương.
Tống Vĩnh Kỳ gặp hắn trong Thải Vi Cung, một quân một thần chỉ mới mấy tháng không gặp nhau mà đã già đi rất nhiều.
“Thần Trần Nguyên Khánh tham kiến hoàng thượng.” Sau khi Trần Nguyên Khánh bắt gặp ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ liền quỳ xuống, thái độ thành kính trước giờ chưa từng thấy.
“Đứng dậy đi” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói, rồi nhìn về hướng phòng ngủ, nơi ấy có người hắn quan tâm nhất đang say ngủ, cho dù đang ở trước mặt Trần Nguyên Khánh, hắn cũng không đành che giấu cảm xúc. Mặc dù hắn biết rõ tình cảm sâu đậm của mình dành cho Ôn Yến rất có thể sẽ kích động Trần Nguyên Khánh.
“Thần muốn đưa công chúa Ôn An đi.” Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói, đây không phải lời thỉnh cầu, mà dường như chỉ là đang trần thuật một câu chuyện.
Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, rất lâu sau mới nói ra hai chữ: Lý do?
“Nàng ấy quá giống Vũ Trúc, thần không thể để nàng ấy mang gương mặt tùy ý phóng túng y như Vũ Trúc được.”
Câu trả lời của Trần Nguyên Khánh rất thản nhiên, nhưng Tống Vĩnh Kỳ trong giây lát đã hiểu được hàm ý trong câu nói ấy, người được gọi là giống hệt như Vũ Trúc ấy, không chỉ là tình thương yêu của Trần Nguyên Khánh đối với Trần Vũ Trúc, mà còn có tên gọi của Nhu Phi, cả niềm áy náy của hắn và Ôn Yến...
“Trẫm muốn phong Ôn Yến làm hoàng hậu, hãy ra lệnh cho người của khanh không được gây cản trở, trẫm sẽ giao Ôn An cho khanh.” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Trần Nguyên Khánh lại đưa ra yêu cầu như vậy, có Ôn An ở đây, bọn họ coi như đã nắm được chuôi của Tử Húc Quốc, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ có thể đòi hỏi rất nhiều thứ, nếu như giao cho Trần Nguyên Khánh, chắc chắn hắn không thể không có yêu cầu gì.
Bây giờ hắn băn khoăn nhất chính là chuyện sau khi phong hậu cho Ôn Yến, bây giờ hắn cũng chỉ muốn không có kẻ nào ngăn cản việc hắn cho Ôn Yến một danh phận.
/642
|