Tung Hoành Nam Hạ

Chương 17: Bạch công tử

/79


Từng tia sáng đang nhô lên từ phía chân trời.

Trên con đường vắng vẻ se se lạnh của sương gió có một bóng người đang cưỡi ngựa chạy thật nhanh.

“Ngày mới đến, chân Trời giờ đã rạng

Ngôi sao Mai tỏa sáng đón an lành

Cho màu xanh cây cỏ lại hồi sinh

Ngắm mây hồng vui đón bình minh.” (thơ “Đón Bình Minh” của Nguyễn Đắc Công)

Quang cảnh lúc bấy giờ rất đẹp, rất hữu tình. Đối với những người hay đa sầu đa cảm thì bấy giờ là lúc mà họ thích ngắm nhìn, thưởng thức nhất. Haizz, nhưng Bạch Vân thì nào có thời gian để cưỡi ngựa xem hoa mà gã lại càng không phải là người đa sầu đa cảm. Chạy mãi mà chẳng thấy trấn nào, Bạch Vân thầm nghĩ chẳng lẽ lại xa như vậy? Bất quá gã lại thấy xa xa có một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt.



Cổ thành.

Nhà Nguyễn có hơn hai trăm năm mà tòa thành này lại có từ trước thì hẳn là rất lâu đời rồi. Triều đình rất quan tâm đến tòa thành này, đó là di sản và cũng là một nét đẹp của Đại Nam. Lâu lâu lại lệnh cho quan phủ nơi đây phải trùng tu, bảo quản tòa thành này thật tốt. Cổ thành rất rộng lớn bên trong có nhiều người đến đây sinh sống, làm ăn,…nếu không có Nam Hạ thì Cổ thành tất nhiên sẽ là nơi phồn hoa nhất Đại Nam.



Khoảng giờ thìn.

Có một con ngựa màu đen đang đi chậm rãi trên đường lớn của Cổ thành. Người dân bán hàng rong ven đường nhìn thấy con ngựa đi qua đều phải ngước nhìn. Bởi vì con ngựa trong rất đẹp và có một người mặc y phục màu trắng ngồi trên đó, trong rất là nổi bật.

Có gã bán táo đang rao hàng thấy vậy liền chào mời:

“Công tử gia, mấy trái táo này mới chuyển từ dưới quê lên, giòn ngọt lắm, mua dùm tiểu nhân đi.”

“Bán thế nào?” Một người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, giọng của hắn ngèn ngẹn thế nào ấy.

“Dạ, một cân năm lượng bạc, tiểu nhân bán rẻ cho công tử hai trái một lượng bạc thôi.” Gã bán táo nghe vậy liền cười hề hề ra chiều nịnh nọt.

“Cũng được, lấy cho ta hai quả.”

“Công tử thật là biết chọn lựa đó, suốt con đường này không có chỗ nào bán ngon hơn chỗ của tiểu nhân đâu.”

“Cầm lấy tiền thừa đi.”

Gã bán táo nói thách quá chừng, bán được giá như thế là quá hời rồi thế mà vị công tử kia lại cho gã một nén bạc( 1 nén = 10 lượng), mà lúc nãy cũng có bán hai trái cho một gã khác, bất quá tên đó cứ kỳ kèo trả giá mãi. Gã mừng quá, gói hai trái táo vào bao, nói: “công tử đi thông thả, chúc công tử muốn gì được nấy, công danh rộng mở…”

Vị công tử kia không nói thêm lời nào, một thân bạch y dắt ngựa đi tới một tửu lâu gần đó.

“Trông coi ngựa cẩn thận cho bổn công tử, cho nó uống nước, cho nó nghỉ ngơi ở nơi mát mẻ, có nhớ hay không?”

“Dạ, dạ tiểu nhân nhớ rồi” tiểu nhị thấy một nén bạc chìa ra đưa cho mình thì gật đầu liên tục như gà mổ thóc ấy.

Dặn dò xong, bạch công tử lấy thanh kiếm treo trên lưng ngựa xuống. Hắn đi thẳng lên lầu hai, thấy bàn gần lan can có thể nhìn xuống đường, xem cảnh náo nhiệt thì hắn liền đi đến. Tiểu nhị chạy lại lấy khăn lau lau bàn, lấy tay lau ghế cho hắn rồi cười nói:

“Công tử dùng gì ạ?”

“Lấy một bò ngũ vị, một gà xào xã ớt, một đĩa rau xào, một tô măng hầm thịt heo và một bình rượu”(cái này không kiếm được tên màu mè cho món ăn nên tại hạ viết như thế, nếu mọi người góp ý cho vài cái tên hay hay thì tại hạ sẽ sửa lại sau nhé.)

“Dạ, có ngay, chỉ chút là có ngay.” Tên tiểu nhị lật đật chạy đi.

Bạch công tử vừa nói xong mới nhớ là quên mang theo cái bao táo mới mua kia theo. Hắn cười, rót một chung trà đang định uống, thì nghe sau lưng có tiếng “ủa” vang lên. Hắn cũng không để ý lắm, lại nhìn mọi người mua bán tấp nập dưới đường.

“Hihi, tiểu đệ còn chưa lên kinh ư?”

Sau lưng bạch công tử vang lên một giọng nói trêu ghẹo rồi một bóng xanh lục nhoáng lên đã ngồi đối diện với bạch công tử kia.

“Hả?”

“Ồ, ta nhầm người, hihi nhầm, nhầm.”

“Bổn công tử giống tiểu đệ của cô nương lắm sao?”

“Hihi, sau lưng thì giống bảy phần, nhưng phía trước thì không giống một phần nào cả, được rồi tỷ tỷ không quấy rầy ngươi nữa.” Cô nương áo xanh lục thấy bạch công tử mặt trắng như ngọc, mày ngài môi đỏ, giọng nói ngèn ngẹn thì híp mắt lại.

“Nếu đã gặp ắt có duyên chi bằng vị tỷ tỷ này ngồi lại dùng bữa cùng, ta mời.”

“Hihi, rất sảng khoái, ta chưa từ chối ai mời cơm cả.”

Bạch công tử thấy cô nương áo xanh lục này tuy khá lớn tuổi nhưng rất xinh đẹp, lại vui vẻ nên muốn cùng tán gẫu một phen. Hắn lại rất tò mò về tên tiểu đệ của vị cô nương này. Rót mời một ly trà, bạch công tử bắt chuyện:

“Không biết cao danh quý tánh của tỷ tỷ là chi, tiểu đệ có thể nghe qua không?”

“Cao danh quý tánh thì không dám nhận, tỷ tỷ họ Kiều.”

“Trên giang hồ, người xinh đẹp, khinh công lại cao mà lại họ Kiều chỉ có Kiều Tam Nương xếp thứ năm trên Hắc bảng mà thôi.”

“Hihi, tiểu tử ngươi hiểu nhiều biết rộng, điểm này tên tiểu đệ của ta không sánh bằng.”

“Haha, tiểu đệ của Kiều Tam Nương, bản lãnh tất không tầm thường.”

“Hihi, nói tiểu đệ vậy thôi, thật ra ta chỉ gặp hắn có một lần.”

“Tiểu đệ hiểu vì sao Kiều tỷ tỷ nhìn lầm rồi.”

Hai người nhìn nhau cười. Lúc này các món ăn được tiểu nhị mang lên, món nào cũng nghi ngút mùi thơm, thập phần bắt mắt. Vừa động đũa thì có tiếng bước chân rầm rập chạy lên cầu thang. Thấy có ba tên đại hán tay cầm cương đao đi lên mọi người trên tửu lâu đã sớm buông đũa, có kẻ còn ngồi mọp xuống, hễ có đánh nhau là chạy liền. Mà bọn chúng vừa lên đã hướng về bàn Kiều Tam Nương đang ngồi. Nàng nhíu mày, chẳng phải trời đánh cũng tránh bữa ăn hay sao. Nàng thở dài nói:

“Không phải bản nương đã dặn các người là: Ngô Báo đích thân tới mới được sao?”

“Kiều Tam Nương ngươi đừng đắc ý vội, bọn ta không phải đến tìm ngươi.”

Kiều Tam Nương giật mình, bọn người Hắc Mộc trại không kiếm mình thì kiếm ai, chẳng lẽ… nàng nhìn sang thì thấy bạch công tử kia cũng ngẩn ra hiển nhiên không quen biết bọn người này.

“Ngươi là Bạch Vân?” Một tên đại hán hỏi bạch công tử đang ngồi, ánh mắt hắn vẫn úy kỵ liếc nhìn Kiều Tam Nương. Rõ ràng cái đêm ngoài Hoang Kỹ trấn vẫn làm hắn sợ hãi không thôi.

“Theo chúng ta, nhị đương gia sẽ đến ngay thôi, ngươi hẳn đã biết là việc gì rồi.”

Không chờ bạch công tử trả lời, hắn liền nói. Hắn không gấp sao được, trong thư nhị đương gia nói tìm kẻ tên Bạch Vân là việc trọng đại, hắn nào dám chậm trễ, nếu lỡ việc hắn thật gánh không nổi.

“Bổn công tử nào phải Bạch Vân gì đó mà các hạ nhắc tới chứ.” Bạch công tử lắc đầu nguầy nguậy nhưng trên mặt vẫn thản nhiên.

“Ngươi dám cãi lời ta?”

“Các hạ quá ngang ngược rồi.” Bạch công tử đặt tay lên đốc kiếm.

“Hihi, không cần phải thế. Các ngươi tìm lầm người rồi.” Kiều Tam Nương cười với bạch công tử rồi hướng tên đại hán nói.

“Lầm?”

“Các ngươi tìm người tên Bạch Vân, vậy các ngươi có biết mặt hắn không?”

Kiều Tam Nương hỏi, hắn nào dám không trả lời, tên đại hán ngần ngừ đáp:

“Là một tiểu tử mặc áo trắng, biết chút võ công.”

“Hihihihi biết chút võ công, ngươi làm bản nương cười chết mất thôi, rõ ràng các ngươi tìm lầm rồi, các ngươi mau rời khỏi, đừng để mất nhã hứng của bản nương” Kiều Tam Nương nghe nói thì cười khom cả bụng bất quá nàng lập tức đuổi khách, trong lòng cũng khó hiểu tại sao bọn Hắc Mộc trại lại tìm Bạch Vân. Phải chăng lúc thất tung với nàng thì hắn gặp tao ngộ nào đó?

“Ngươi…cứ đắc ý đi, nhị đương gia chúng ta đang tới đây đó.”

“Bạch Không Tự? Không được đâu, Ngô Báo thì may ra, hihi.”

“Hừ, chúng ta đi.”

“Tiểu đệ, dùng bữa thôi, ta đang đói lắm đây, hihi.”

Người ta nói đàn bà hay nói nhiều nhưng có biết vì sao họ nói nhiều không, vì họ có sức mới nói nhiều được. Một mâm cơm như thế mà Kiều Tam Nương ăn hết bảy, tám phần rồi.

Bạch công tử kia chỉ dùng vài đũa rồi uống vài hớp rượu.

“Hihi, thật là ngon quá.” Kiều Tam Nương vỗ vỗ bụng nói.

“Kiều tỷ tỷ, tiểu đệ thật tò mò.”

“Bạch Vân sao?”

“Hi, không biết hắn thế nào nhỉ?”

“Hihi, ngươi muốn biết về ngoại hình hay võ công hay tính cách của hắn”

“Kiều tỷ tỷ.”, bạch công tử thấy Kiều tỷ tỷ đùa thì mặt đỏ lên.

“Hắn rất anh tuấn, tuy không bằng ngươi nhưng có vẻ rất đáng yêu, vừa nhìn đã nhớ mặt. Võ công thì không biết tẹo nào thấy cảnh chém giết là mặt xanh mét cả lên.” Kiều Tam Nương nhớ lại bộ dáng Bạch Vân trên xe lừa, vừa cười vừa nói.

“Chỉ đơn giản như vậy.” Bạch công tử thất vọng, hắn tưởng kẻ gọi là Bạch Vân kia ắt phải một thân bản lĩnh.

Bỗng dưới đường có tiếng kêu la, nhốn nháo cả lên. “Trời ơi, hồ lô của tôi”, có ba tên cưỡi ngựa đuổi bắt một cô nương, bọn chúng vừa bắt vừa cười, trông rất thích thú. Cô nương kia vừa né được một trảo thì tên khác lại giơ tay ra bắt tiếp. Bọn chúng cho ngựa chạy loạn cả lên trúng nhiều xạp bán hàng rong bên đường, bất quá những người đó chỉ biết kêu trời, chứ không dám làm gì chúng cả. Thật ra bọn chúng muốn bắt là bắt được thôi, bất quá cái cảm giác đùa giỡn người khác trong tay rất là thích thú. Bỗng một bóng trắng phóng xuống chắn trước người của cô nương kia, thấy cách tay giơ tới thì liền kéo xuống rồi tung ra một cước.

Một tên vừa té ngựa thì hai tên kia kêu lên be be cùng nhảy xuống ngựa quát tháo:

“Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Thiên Ưng bang?”

“Bổn công tử ghét nhất là kẻ ức kiếp phụ nữ.”

“Khẩu khí lớn lắm, lên.”

Hai tên cùng xông lên nhưng vừa lao tới thì thấy bóng trắng nhoáng lên, mỗi người trúng một cước giữa mặt té bịch xuống đất.

Ba tên cùng nhau bò dậy, nghiến răng nghiến lợi bỏ chạy gấp, cũng không dám dắt ngựa theo.

“Cô nương không sao chứ?”

“Tiểu nữ không sao, đa tạ công tử.”

Bạch công tử ngẩn ra, hắn nhìn kỹ thì thấy vị cô nương này còn cao hơn hắn, hắn chỉ đứng tới vành tai cô ta mà thôi. Trên mặt thì phấn son lem luốc, hệt như không biết trang điểm hoặc giả bỏ chạy nãy giờ bị như thế. Tóc tai cũng không chải chuốc, chỉ buộc một chùm ở phía sau thôi. Nàng mặc một bộ y phục màu đen trông rất tầm thường, giọng nói lại eo éo thế nào ấy. Hắn nghĩ hoài cũng không ra, ba tên kia xem chừng thiếu sắc quá độ rồi?

Thật ra, ba tên vừa rồi cậy thế Thiên Ưng bang, thường hay trêu ghẹo con gái nhà lành, bức hiếp người dân. Chứ còn nói đến sắc thì kỹ viện trong Cổ thành này có đếm cũng đếm không hết.


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status