Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 147 - Chương 107.2

/158


Editor: Tư Di

Trời không chiều lòng người.

“Đủ rồi! Trì Hàm Yến, môn chủ mang ngươi theo, cũng không phải là để cho ngươi ôn chuyện.”

Một tiếng quát mắng truyền đến, từ sau lưng Huyết Thiên xuất hiện một nam tử mắt như chim ưng, ánh mắt hung ác nham hiểm quét qua Trì Hàm Yến như cảnh cáo một cái rồi sau đó mới khom người chờ lệnh: “Môn chủ, hay là để cho thuộc hạ ra tay.”

Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn không biến sắc quan sát Huyết Thiên, sau mấy năm gặp lại, trên người Huyết Thiên vẫn còn bao phủ một luồng lãnh khí âm trầm, kèm theo chút mùi đặc biệt, giống như từ trong đống xác chết bò ra ngoài làm cho người ta rợn cả tóc gáy, làm người ta cả người không thoải mái.

Hiện tại nàng cũng khẳng định vì sao Dạ Nguyệt Ly cho là Huyết Thiên trộm thi thể của Dạ Tâm Nghiên rồi, mùi trên người Huyết Thiên, thật là giống mùi ngày đó nàng ngửi thấy trong rừng, mặc dù rất nhạt, lại vẫn lưu lại một chút mùi thối rữa thổi qua mùi nàng.

Đầu che lụa đen, hắc y che phủ toàn thân đến gió thổi không lọt, đến đôi tay cũng mang bao tay màu đen, khó có thể nhìn thấy chút nào mặt mũi của hắn, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu có thể khẳng định, cặp măt sau tấm lụa đen kia đang nhìn thẳng vào nàng!

Huyết Thiên lên tiếng, mang theo giọng nói âm lãnh: “Ngươi không phải là đối thủ của nàng.”

Tầm mắt Hắc Ưng chuyển sang Mộ Dung Tiểu Tiểu, cẩn thận chu đáo đánh giá, không hiểu vì sao chủ tử lại cho rằng võ công của nữ nhân này cao hơn hắn?

Nghe nói như thế, Tức Mặc Tuyết Dương cũng biến sắc, hắn lập tức đứng ở phía trước Mộ Dung Tiểu Tiểu, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Rốt cuộc Huyết môn chủ có ý gì?”

Chẳng lẽ Huyết Thiên muốn giao thủ* với Mộ Dung Tiểu Tiểu?

*giao thủ: đánh nhau, vật lộn. (Di: tại ta thấy từ giao thủ ngầu hơn nên ta để nguyên đừng oán ta.)

“Ngươi không cần biết.” Huyết Thiên cười lạnh nói, tay phải vừa nhấc, nói: “Động thủ.”

Vừa dứt lời, Trì Hàm Yến lập tức tung chưởng về phía Tức Mặc Tuyết Dương!

Vì sao nàng nóng lòng sốt ruột như vậy? Hắc Ưng là huynh đệ ruột của Hắc Báo đã chết, năm đó nàng lừa Hắc Ưng là Hắc Báo bỏ mình do Tiêu Diêu sơn trang đuổi giết, sự thật lại không phải ddlqd-di, Tiêu Diêu sơn trang chẳng làm cái gì cả, nếu như bị Tức Mặc Tuyết Dương nói lộ ra, người Hắc Ưng muốn giết nhất chính là nàng!

Tình trạng hiện tại của nàng với Huyết môn càng ngày càng tệ, chắc Hắc Ưng sẽ động thủ với nàng, chủ tử cũng sẽ không ra tay ngăn cản, huống chi, chủ tử cũng biết là nàng giết Hắc Báo.

Trì Hàm Yến vừa ra tay liền không ngừng, đề phòng thất thủ, nàng vận ma công trong thân thể, tốc độ móng tay dài ra mắt thường có thể thấy được, trong mắt cũng hiện ra tia máu, tóc dài tung bay, hồng y phấp phới, thoáng qua đẹp đẽ lạ thường.

Né qua một bên, Tức Mặc Tuyết Dương đỡ một chưởng của Trì Hàm Yến, nhíu lông mày nói phía sau lưng Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Tìm cơ hội chạy trốn.”

Chạy trốn?

Trong ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh, điều kiện kiên quyết là đối thủ có cho nàng cơ hội hay không.

Hắc Ưng nhiu nhíu lông mày, mặc dù cũng muốn tự tay giết Tắc Mặc Tuyết Dương vì Hắc Báo báo thù, nhưng thấy Trì Hàm Yên giành trước liền dẫn người đối mặt với ba người ám vệ kia.

Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng không lên tiếng, Huyết Thiên không hề cử động, nàng cũng bất động.

Là đi theo bổn tọa hãy là để bổn tọa động thủ mời đi.

Xin lỗi, ta không quen môn chủ. Ngụ ý, miễn đi.

Hừ, đừng để rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Môn chủ vừa mới là đạo tặc xong, hôm nay lại muốn cướp người giữa đường sao?

Không khí trong nháy mắt ngừng trệ, rồi sau đó, khí tức quanh người Huyết Thiên biến đổi, bước chân hắn khẽ nâng.

Đột nhiên, mắt hạnh của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu lại, thân hình nhất thời chợt lùi mấy bước!

Mà Huyết Thiên, nhìn chư chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước nhỏ, bóng dáng cũng mơ hồ tiến gần tới trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu!

Mộ Dung Tiểu Tiểu không nói hai lời, lập tức rút bạch lăng lúc cung yến giao thủ với Triệu Thi Nhân ra, cả người cực kỳ sắc bén, nàng giờ phút này, giống như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén không cản nổi, khí thế ngạo nghễ lẫm liệt quan thân làm người ta không dám nhìn thẳng.

Gió nổi lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như một áng mây màu trắng, thân hình lúc ẩn lúc hiện bất định, mỗi một bước đều nhón mũi chân giống như người mềm mại khiêu vũ, nhìn như mềm mại uyển chuyền, lại bộc phát mạnh mẽ, lụa trắng rơi vào nơi nào, nơi đó vang lên một tiếng va chạm thật lớn, đất đá đều nứt ra.

Tức Mặc Tuyết Dương hất Trì Hàm Yến ra, bị một màn vừa rồi làm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa trúng phải chiêu đánh lén sau lưng của Trì Hàm Yến, trong lòng hắn rùng mình, không ngờ nha không ngờ nha, tiểu nữ hài năm đó, thực lực hôm nay đang sợ như vậy.

Đừng nói Tức Mặc Tuyết Dương, trừ Huyết Thiên và bản thân Mộ Dung Tiểu Tiểu, không người nào ở chỗ đó không ngạc nhiên, nữ tử như sương như tuyết, chỉ một dải lụa trắng lại có thể bộc phát ra uy lực lớn như vậy! Nếu như rơi vào trên thân mình....

Trì Hàm Yến ghen ghét ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, không ngờ nữ nhân này không riêng dáng dấp tuyệt sắc, đến võ công cũng cao cường như vậy, từ trước đến giờ nàng không thích nữ nhân khác có tướng mạo đẹp hơn mình, nếu là ngày trước, một khi gặp gỡ, nàng sẽ giết ngay tại chỗ, chỉ là chủ tử muốn người, nàng không dám vong động. Tầm mắt rất nhanh thu hồi, ánh mắt sắc bén quét về phía Tức Mặc Tuyết Dương lần nữa, bờ môi nở nụ cười châm chọc, thầm nghĩ, dù võ công tốt, cũng phải thua trong tay môn chủ.

Nhìn có vẻ uy lực kinh người, thật ra thì chỉ có Mộ Dung Tiểu Tiểu tự mình biết, nàng chỉ dùng bảy phần công lực, trong bụng còn có bảo bảo, nàng không dám liều mạng, sợ đả thương đứa bé.

Lụa trắng trong tay nàng giống như có sinh mệnh vậy, bay múa trên không trung, nếu chỉ nhìn bản lĩnh, chắc chắc hoàn toàn bị nàng hấp dẫn, mỹ nhân như ngọc, tóc đen tung bay, tay áo bồng bềnh, mà tất cả vật xung quanh chỉ xứng làm nền, nàng như một con xuyên hoa hồ điệp nhẹ nhàng tung bay, dĩ nhiên, bỏ qua tiếng vang dải lụa trắng đập xuống đất, hình tượng này, vẫn là rất có mỹ cảm.

Bóng dáng Huyết Thiên chợt dừng lại, hắn chỉ nói: “Bổn tọa thay đổi chủ ý, nữ nhân của Dạ Nguyệt Ly, vẫn phải chết thì tốt hơn.”

Dứt lời, quanh người hắn nhất thời bao phủ một tầng khí đen thật mỏng, chẳng biết từ lúc nào, bầu trời trở nên âm trầm u ám, từng lớp từng lớp áng mây đen bao phủ đỉnh đầu, trong gió hình như




/158

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status