Lông mi như dính vào sương mù, chớp mắt mấy cái, trước mắt liền trở nên rõ ràng.
Bóng người kia đứng trước tủ văn kiện, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên một nửa.
Tiến đến thân ảnh kia. Đến gần hơn.
Gần đến mức có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng bình tĩnh dưới chiếc áo sơ mi.
Cô đang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, mày hơi nhíu lại.
Qua Việt Tú than nhẹ trong lòng. Cô đều luôn như thế này, anh ta có gì không hài lòng?
Không nhịn được mà bật cười, không chỉ lúc này, mà có lúc nào Tống Du Liệt chẳng không hài lòng với cô?
Nghĩ kỹ thì lúc trước, trong 100 người thì chắc phải 99 người nói với cô: Đây là do cô gieo gió gặt bão.
Đúng đúng, đều là cô sai. Hiện tại, cô tới nhận sai đây.
Dừng trước mặt Tống Du Liệt, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ cách nhau khoảng một bước chân. Tại sao lông mày vẫn còn nhíu lại thế?
Khi đó, cô rất ghét anh nhíu mày, lúc anh nhíu mày, cô sẽ dùng tay vuốt phẳng cái nhíu mày của anh, nhíu mày thường tượng trưng cho sự không vui.
Cùng cô ở một chỗ sao lại không vui vẻ được? Nếu không vui vẻ cũng chỉ có thể để trong lòng.
Cũng có lúc cô không thể làm gì được, khi đó cô sẽ nói cho anh, bằng một giọng nói thân mật, A Liệt, em sẽ đi nói cho dì, tối qua em lại không cẩn thận đi nhầm phòng. Thế là, đôi lông mày xoắn tít của người thiếu niên sẽ từ từ giãn ra, và anh sẽ quay đầu sang nhìn cửa sổ, cứ nhìn mãi. Thế giới trong mắt anh tựa hồ như đã trở thành trạng thái yên lặng.
Lúc đó, cô sẽ dán lỗ tai vào lồng ngực anh. Chỉ muốn biết, đứa trẻ đến từ đảo Greenland có trái tim hay không?
Bây giờ.
Người trước mắt cao hơn mình không chỉ một cái đầu, hiện tại muốn đến chỗ anh vuốt phẳng ấn đường phải tốn thêm ít sức lực, Qua Việt Tú nhón chân lên.
Ừm, như vậy tốt hơn nhiều.
Chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay sắp chạm được ấn đường của anh thì lại rụt về.
Anh đang nhìn cô, ánh mặt tựa như rất nhiều thời điểm ngày trước khi anh chọn nhìn ra ngoài cửa sổ khi đối mặt với cô. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, bất kể là trời nắng, trời đầy mây hay ngày mưa, vẫn luôn trầm tĩnh không nói chuyện.
Giống như anh đã xem cô là phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lùi về tay, khóe miệng hơi nhếch lên, câu "Tống Du Liệt, đã lâu không gặp" nhẹ nhàng trượt ra từ khóe miệng của cô.
Không có bất kì phản ứng gì.
Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, trong lòng Qua Việt Tú lải nhải không ngừng. Từ khi Tống Du Liệt 20 tuổi, những câu lải nhải như vậy càng ngày càng nhiều.
Một khi cô đã lải nhải chắc chắn sẽ không dứt, vì thế Qua Việt Tú bắt bản thân mình phải ngậm miệng lại. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để hiếu thắng.
Đúng rồi. Carmen
Hai tay giơ lên đầu, bắt chéo lại, mi mắt rủ xuống, mặt hạ xuống một góc 45 độ, ưỡn ngực hóp bụng, vòng eo kết với với đôi tay bắt chéo lại giống như con rắn đang lắc lư. Vũ công luôn bày ra tư thế như vậy để phô diễn vòng eo của mình đối với đám khán giả.
"Tống Du Liệt, nhìn em giống Carmen không?"
"Em so với Carmen đẹp hơn nhiều"
Em so với Carmen đẹp hơn nhiều, nhếch miệng cười, muốn nghe những lời như vậy từ miệng Tống Du Liệt thật không dễ dàng.
Nhưng!
Giây tiếp theo, Qua Việt Tú liền cảm thấy không thích hợp, giọng nói đó không phải của Tống Du Liệt.
Theo nguồn phát ra âm thanh thì văn phòng của Tống Du Liệt không chỉ có một người.
Tay nhanh chóng hạ xuống, xoay người, đem cổ áo kéo lên, lại kéo tóc che trước ngực, váy quá ngắn, kéo thế nào cũng chỉ miễn cưỡng che được ʍôиɠ
Xong rồi, như thế này thì còn diễn gì nữa? Qua Việt Tú quay người lại.
Bên cạnh Tống Du Liệt còn có một người đàn ông.
Đây là khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trêи tạp chí bát quái, thời gian rảnh rỗi, mọi người thường thích thảo luận tốc độ thay bạn gái của anh ta, từ đó có thể thấy được độ đào hoa của anh ta, nhưng điều này cũng không ngăn được cái cô gái nhào vào ngực người đàn ông. Ngoại hình của người này không tính là xuất sắc nhưng cũng may có năng lực, 30 tuổi đã đạt được danh hiệu "Truyền kỳ mới của giới khoa học kỹ thuật"
"Truyền kỳ mới của giới khoa học kỹ thuật" hành động ngông cuồng, lần điên cuồng nhất của anh ta là mua vé toàn bộ sân vận động của một trong 5 đội bóng nổi tiếng nhất châu Âu.
Rượu vang đỏ phải đi cùng với tạp chí du thuyền, hiển nhiên hai người này trước khi cô xuất hiện không phải bàn việc công, cả hai giống như đang diễn phim Friends(*) hơn
(*) một TV show ăn khách của Mỹ
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô tại sao lại chơi cùng với loại người đó, trong lòng càu nhàu nhưng ngôn ngữ cơ thể không nhàn rỗi. Đối với một phóng viên tự do mà nói, người như vậy chắc chắn đến đây nịnh bợ, SN Energy thật sự bị Tống Du Liệt chiếm làm của riêng, cô còn phải dựa vào công việc này để kiếm ăn.
"Truyền kỳ mới của giới khoa học kỹ thuật" này hình như tên là Cuban.
Hắn duỗi tay ra trước mặt Tống Du Liệt, nịnh hót nói: "Cuối tuần tháng trước, mình có đến xem trận bóng, cái loại trải nghiệm này không thể chỉ dùng từ đẹp để miêu tả..."
Tay vẫn còn vươn giữa không trung, trước mắt đã không thấy gì nữa.
Tống Du Liệt ôm bả vai của tay truyền kỳ khoa học kia, hai người cúi đầu nói nhỏ đi đến cửa văn phòng, hoàn toàn xem cô là không khí.
Qua Việt Tú chỉ có thể thu hồi tay, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa: "Lần sau đi uống trà cùng nhau nha" "Cuối tuần nào đó đi biển nhé"
Tiếng đóng cửa vang lên. Xung quanh đột nhiên cực kỳ yên tĩnh
Lần này, Qua Việt Tú tin rằng văn phòng chỉ còn 2 người, nhưng người đứng bên tủ văn kiện không nhúc nhích lần này đổi thành cô, mà người bước về phía cô đổi thành anh.
Tiêu cự tầm mắt rơi trêи người anh, từ tập trung dần dần biến thành tan rã. Suy cho cùng, những gì mà tầm mắt cô bắt giữ, chính cô cũng không rõ ràng lắm. Nhưng lỗ tai lại nghe rất rõ ràng, những gì nghe được đều truyền đạt đến trung khu thần kinh của cô.
"Lần sau đi uống trà cùng nhau nha" "Cuối tuần nào đó đi biển nhé", giọng nói nhỏ nhưng có chút ngả ngớn "khẩu vị hơi độc đáo", "chờ cũng lâu rồi, cho mình số điện thoại của cô ấy nha". Ý tứ trong lời nói của tay truyền kỳ khoa học kia đại khái là "Mặt hàng này thỉnh thoảng có thể dùng qua lại được, chờ cậu chơi đủ rồi đem cô ấy cho mình mấy ngày nhé"
Trong lòng Qua Việt Tú cảm thấy rất kỳ quái, tại sao khi nghe những lời như thế không bước tới mà tặng cho anh ta mấy bạt tai.
Đánh xong phải hùng hồn nói rằng: "Cưng à, tôi là chủ nhân của cái nơi mà anh đang dẫm lên đó, nếu cái tát đó không thể ngăn được anh thì tôi sẽ đổi cách nói khác, đây là công ty của ba tôi, hiện tại lập tức cút cho khuất mắt tôi, đúng rồi, anh chỉ có thể được đi bằng cầu thang thôi. Nếu anh oán giận cái tát này, chắc chắn bố anh sẽ khuyên anh, con yêu à, quên cái tát kia đi, quỹ tiền tệ quốc tế và ngân hàng thế giới là anh em, chọc tức anh nghĩa là đụng đến em, đụng đến em nghĩa là chọc tức anh, những người đó chúng ta không thể đắc tội được"
Qua Việt Tú nghĩ, nếu cô thật sự nói ra những lời này, người đàn ông đó sẽ xanh mặt mà rời khỏi tòa nhà không?
Đáp án là -- sẽ không.
Không phải là danh tiếng của Qua Hồng Huyên không đủ lớn, cũng không phải lực ảnh hưởng của ông ngoại không đủ cao.
Nếu thật sự đánh người đàn ông kia một cái tát, lại nói ra những lời kia, có lẽ sẽ hắn sẽ cười ha ha.
Cười xong, không chừng sẽ nói những lời này: "So với cô, "người phụ nữ đứng trêи đường tuyên bố mình là công chúa của một nước nào đó và lí do cô ta đứng ở đó là vì muốn trải nghiệm của sống bình dân" càng đáng tin hơn đó"
Khi cô 18 tuổi có thể sẽ làm như vậy, nhưng cô của 26 tuổi rõ ràng hơn bất kỳ ai, nói những lời như thế kết quả chỉ tự rước lấy nhục. Hơn nữa, những cái đó đều không phải là vinh quang của cô.
Hơn nữa, cô còn âm thầm thề với bản thân rằng, cô sẽ xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại với diện mạo tốt đẹp một chút.
Chỉ là...... Chỉ là...... trong lòng có một góc khuất tối tăm như bụi đất.
Ngực chợt lạnh.
Theo bản năng, cô thả tay ra khỏi tóc mình. Tống Du Liệt gần ngay trước mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đồng tử của anh chỉ chứa toàn hình ảnh của cô, một bên tóc bị hất ra sau bả vai, lộ ra một bên ngực trắng như tuyết, cho dù đã kéo cổ áo lên cao, nhưng vẫn lộ ra ⅓ bầu ngực.
Vươn tay che lại. Hành động này đổi lấy một tiếng cười nhạo nhàn nhạt.
"Hiện tại đã nhớ bản thân là cháu ngoại của Hạ Thành Chu?" giọng nói cũng giống tiếng cười nhạo kia.
Qua Việt Tú cúi đầu nhìn giày của mình.
Tuy không phải là giày Monaco nhưng cũng là màu đỏ, mũi giày cao gót cũng cùng màu với dải lụa buộc ở cổ chân. Dải lụa buộc ở cổ chân đỏ rực như hoa mào gà, diễm lệ, trần trụi.
"Tôi nhớ em đã nói qua với tôi, là một người bệnh đặc biệt, thính giác hay thị giác đều tốt hơn người bình thường, tôi đoán, em đã nghe hết những gì Cuban nói rồi?"
Tiếp tục nhìn giày của mình, trong lòng nghĩ, cũng không tệ lắm, Tống Du Liệt còn nhớ kỹ lời cô nói.
"Thẳng thắn mà nói, tôi rất mong chờ người phụ nữ điên cuồng kia có cho cậu ấy một cái tát không, nhưng thật đáng tiếc..."
"Tống Du Liệt." Nhanh chóng cắt ngang lời nói của anh, ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt kia, một giây, hai giây, ba giây, giơ tay, nói; "Đã lâu không gặp"
3 giây có thể làm gì? 3 giây đủ để giải thoát một người khỏi quá khứ của họ. Giọng nói câu "Đã lâu không gặp" rất thành khẩn.
Chính xác, cô và anh đã rất lâu không gặp.
Cô lui về phía sau nửa bước, để chỉnh lại quần áo đàng hoàng , sau đó nói "Anh hẳn là đoán được tôi vì cái gì mà đến đây"
Mặt trời lặn biến thành màu ráng chiều, theo cửa sổ sát đất, anh phóng tầm mắt ra xa từ tầng 46, chỉ có núi xa, bên dưới bầu trời, còn có, người đàn ông trước mặt này.
"Novichok" là nhân vật mà ai ai trêи phố cũng đang nhắc đến, nhưng không dám quang minh chính đại nói to.
Xung quanh lại yên tĩnh.
Không giống, mọi thứ không giống.
Này có phải là do Qua Việt Tú không muốn xuất hiện trước mặt anh không?
Bên dưới bầu trời là núi ở xa xa
Trước kia, cô là bầu trời, anh là núi xa.
Nhưng giờ khắc này, Qua Việt Tú trong lòng rõ ràng hơn ai hết, mọi thứ đã bị đảo ngược.
Thân tín của Qua Hồng Huyên đã từng thật thật giả giả nói "Cháu vẫn là người thừa kế của SN Energy, đến lúc chết thì điều này cũng không thể thay đổi, nhưng A Liệt lại thích hợp quản lý nó hơn cháu. SN Energy là của cháu và A Liệt, cháu phải hiểu nỗi khổ tâm của ngài Qua"
Tiếng "Qua Việt Tú" gần trong gang tấc.
Lúc đầu, anh gọi cái tên này với một chút nhút nhát cùng lấy lòng, dần dần, cô không nghe được điều gì khi anh gọi tên cô; lúc còn nhỏ anh rất ít khi gọi tên cô, thỉnh thoảng khi bắt buộc phải gọi tên cô thì cũng có ẩn chứa một số cảm xúc không nói rõ, mà hiện tại...
Chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Đúng là một đứa trẻ không lễ phép, Qua Việt Tú trong lòng thở dài.
Liếc mắt lên nhìn anh, chứng tỏ cô đã nghe thấy.
"Qua Việt Tú, trước đó tôi đang nghĩ về một số chuyện" anh nói với cô.
"Ý gì?"
"Lúc em tiến vào thì tôi đang nghĩ một số chuyện nên đã bỏ lỡ màn trình diễn của em rồi" anh nhéo nhéo mi tâm "Lần này, tôi sẽ đánh giá biểu hiện của em thật kỹ càng"
Đây không phải là làm phản thì là gì?
Tống Du Liệt thật sự cho cô thấy sự "đủ lông đủ cánh" của anh không chỉ dừng lại ở đây.
"Qua Việt Tú, lúc trước ở đây...." anh không chút che dấu nhìn chằm chằm khối tuyết lớn của cô, chậm rãi vươn tay.
Mắt thấy đầu ngón tay của anh sắp dừng trêи xương quai xanh của cô. Lui về phía sau một bước, cười nói để tôi tự làm.
Hất làn tóc đang che ngực ra sau, thả váy ra, kéo cổ áo xuống, nhìn xem, viền áo ngực ren đều bị lộ ra rồi. Đối mặt với ánh mắt của anh, cô chớp mắt như người đàn ông gặp trong thang máy. Cô giỏi nhất là biểu diễn ngẫu hứng, như Qua Hồng Huyên nói, cô và mẹ đều có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật.
Cái gọi là thiên phú trong mắt Qua Hồng Huyên thật ra chính là điên cuồng
Trước khi biểu diễn, cô cần phải chuẩn bị cảm xúc, nhưng chuẩn bị cảm xúc như thế nào mới tốt đây? Cô hiện tại đang mặc một bộ trang phục của một vũ công nổi tiếng, vậy thì bắt đầu từ cô vũ công Carmen đi.
Nói về Carmen thì phải quay trở lại một khoảng thời gian rất xa.
Lúc đó...
Từng đóa hoa ngọc lan vàng trêи dải lụa cực phẩm nhất, người thợ may đã tự tay may từng bông hoa sen dưới vạt váy, và cơn gió nhẹ thổi qua nửa bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một trang trại nho, ban ngày xanh đến nỗi có thể chảy ra nước, nhưng đêm đến lại giống như sóng gợn trêи mặt biển. Người con gái ngồi trêи chiếc ghế cao màu trắng, người con trai đứng trước mặt người con gái, người con gái vừa nhìn bên ngoài cửa sổ vừa lắng nghe. Người con trai cũng vừa nhìn ra cửa sổ vừa đọc truyện cho cô nghe.
Giọng nói của chàng trai giống như tuyết rơi xuống phiến đá, vừa trong vừa sáng.
Nhưng là đang đọc của Andersen? Hay của Dumas? Hay ?
Đều không phải.
Nếu lúc đó, cô gái hạt đậu nghe được bài đọc qua cửa sổ, khẳng định hai má sẽ hồng hồng, thấp giọng nói một câu "Mắc cỡ chết người".
Người thiếu niên đang đọc ví dụ về một người phụ nữ gypsy(*) thân hình quyến rũ dẫn dắt người quân nhân trẻ tuổi mới vừa vứt bỏ vị hôn thê vào thiên đường ɖu͙ƈ vọng.
(*) gypsy dành để miêu tả người phụ nữ mạnh mẽ đầy bí ẩn và rất quyến rũ.
Bầu trời chuyển thành màu rán vàng, có gió nhẹ thổi qua, bức màn bị xốc lên một góc, cô gái từ ghế cao đứng lên.
Tựa như người phụ nữ gypsy, vòng eo vặn vẹo, ven đường toàn là chợ, ai thấy bộ dáng kia của cô đều muốn nói mấy câu ngả ngớn, cô hỏi một câu, đáp một câu, mắt đi mày lại, chống nạnh, một bộ dáng phong lưu.
Cuối cùng, cô phóng ánh mắt đến chàng thanh niên đang đi đến từ xa, trong tay nắm roi ngựa.
Chưa nói tới nhất kiến chung tình, nhưng cô rất vui vì đã khuấy động ánh mắt bình tĩnh của anh, cuối cùng không thể không đi theo vòng eo vặn vẹo của cô.
Cô đắm chìm trong sự náo nhiệt của chợ, đắm chìm trong sự ghen ghét của đám con gái ở chợ, đắm chìm trong ánh mắt cuồng nhiệt của đàn ông. Nhưng, bộ dáng quyến rũ của cô trong mắt người thanh niên đến từ phương xa kia còn không bằng con ngựa của anh.
Trong lòng cô không vui.
Tay gác trêи vai hắn, đôi mắt chặt chẽ cuốn lấy đôi mắt hắn, một lúc cũng không cho phép hắn rời đi, tiến sát vào cơ thể hắn, vặn vèo vòng eo tựa như một chiếc đồng hồ quả lắc cổ.
Tiếng "đủ rồi" cắt ngang sự chuyển động thong thả của quả lắc.
Sự náo nhiệt của chợ xa dần, ánh mắt của đôi nam nữ biến thành không khí, ráng chiều dần biến thành màu nâu của vụn trà, cô và hắn cùng đứng dưới sắc hạ mờ nhạt.
Lúc đó...
Người con gái ngồi trêи ghế cao đó đã trở thành một người phụ nữ có bộ dáng xa lạ, người con trai đứng trước ghế cao đọc sách đã biến thành một người đàn ông trẻ vai rộng eo thon.
Lúc này, cánh tay người phụ nữ đang để trêи vai người đàn ông, hai thân thể kề sát vào nhau, một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương của người phụ nữ, dọc theo thái dương chảy xuống, không một tiếng động.
Vừa mới rơi xuống đất, mồ hôi càng tiếp tục túa ra càng nhiều.
Chậm rãi, Qua Việt Tú ngẩng đầu.
Màn biểu diễn ngẫu hứng của cô có mang lại hiệu quả hay không? Liệu có khuấy động đôi mắt trầm tĩnh của người thiếu niên phương xa? Liệu có khiến cho chàng vô thức mà đánh rớt roi ngựa?
Câu trả lời nằm ở bàn tay đang sờ soạng mình, theo cánh tay của anh, Qua Việt Tú chạm được vào vòng eo của mình.
Mặt mày hớn hở.
Tay của Tống Du Liệt đang nằm trêи vòng eo của cô.
Bóng người kia đứng trước tủ văn kiện, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên một nửa.
Tiến đến thân ảnh kia. Đến gần hơn.
Gần đến mức có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng bình tĩnh dưới chiếc áo sơ mi.
Cô đang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, mày hơi nhíu lại.
Qua Việt Tú than nhẹ trong lòng. Cô đều luôn như thế này, anh ta có gì không hài lòng?
Không nhịn được mà bật cười, không chỉ lúc này, mà có lúc nào Tống Du Liệt chẳng không hài lòng với cô?
Nghĩ kỹ thì lúc trước, trong 100 người thì chắc phải 99 người nói với cô: Đây là do cô gieo gió gặt bão.
Đúng đúng, đều là cô sai. Hiện tại, cô tới nhận sai đây.
Dừng trước mặt Tống Du Liệt, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ cách nhau khoảng một bước chân. Tại sao lông mày vẫn còn nhíu lại thế?
Khi đó, cô rất ghét anh nhíu mày, lúc anh nhíu mày, cô sẽ dùng tay vuốt phẳng cái nhíu mày của anh, nhíu mày thường tượng trưng cho sự không vui.
Cùng cô ở một chỗ sao lại không vui vẻ được? Nếu không vui vẻ cũng chỉ có thể để trong lòng.
Cũng có lúc cô không thể làm gì được, khi đó cô sẽ nói cho anh, bằng một giọng nói thân mật, A Liệt, em sẽ đi nói cho dì, tối qua em lại không cẩn thận đi nhầm phòng. Thế là, đôi lông mày xoắn tít của người thiếu niên sẽ từ từ giãn ra, và anh sẽ quay đầu sang nhìn cửa sổ, cứ nhìn mãi. Thế giới trong mắt anh tựa hồ như đã trở thành trạng thái yên lặng.
Lúc đó, cô sẽ dán lỗ tai vào lồng ngực anh. Chỉ muốn biết, đứa trẻ đến từ đảo Greenland có trái tim hay không?
Bây giờ.
Người trước mắt cao hơn mình không chỉ một cái đầu, hiện tại muốn đến chỗ anh vuốt phẳng ấn đường phải tốn thêm ít sức lực, Qua Việt Tú nhón chân lên.
Ừm, như vậy tốt hơn nhiều.
Chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay sắp chạm được ấn đường của anh thì lại rụt về.
Anh đang nhìn cô, ánh mặt tựa như rất nhiều thời điểm ngày trước khi anh chọn nhìn ra ngoài cửa sổ khi đối mặt với cô. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, bất kể là trời nắng, trời đầy mây hay ngày mưa, vẫn luôn trầm tĩnh không nói chuyện.
Giống như anh đã xem cô là phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lùi về tay, khóe miệng hơi nhếch lên, câu "Tống Du Liệt, đã lâu không gặp" nhẹ nhàng trượt ra từ khóe miệng của cô.
Không có bất kì phản ứng gì.
Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, trong lòng Qua Việt Tú lải nhải không ngừng. Từ khi Tống Du Liệt 20 tuổi, những câu lải nhải như vậy càng ngày càng nhiều.
Một khi cô đã lải nhải chắc chắn sẽ không dứt, vì thế Qua Việt Tú bắt bản thân mình phải ngậm miệng lại. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để hiếu thắng.
Đúng rồi. Carmen
Hai tay giơ lên đầu, bắt chéo lại, mi mắt rủ xuống, mặt hạ xuống một góc 45 độ, ưỡn ngực hóp bụng, vòng eo kết với với đôi tay bắt chéo lại giống như con rắn đang lắc lư. Vũ công luôn bày ra tư thế như vậy để phô diễn vòng eo của mình đối với đám khán giả.
"Tống Du Liệt, nhìn em giống Carmen không?"
"Em so với Carmen đẹp hơn nhiều"
Em so với Carmen đẹp hơn nhiều, nhếch miệng cười, muốn nghe những lời như vậy từ miệng Tống Du Liệt thật không dễ dàng.
Nhưng!
Giây tiếp theo, Qua Việt Tú liền cảm thấy không thích hợp, giọng nói đó không phải của Tống Du Liệt.
Theo nguồn phát ra âm thanh thì văn phòng của Tống Du Liệt không chỉ có một người.
Tay nhanh chóng hạ xuống, xoay người, đem cổ áo kéo lên, lại kéo tóc che trước ngực, váy quá ngắn, kéo thế nào cũng chỉ miễn cưỡng che được ʍôиɠ
Xong rồi, như thế này thì còn diễn gì nữa? Qua Việt Tú quay người lại.
Bên cạnh Tống Du Liệt còn có một người đàn ông.
Đây là khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trêи tạp chí bát quái, thời gian rảnh rỗi, mọi người thường thích thảo luận tốc độ thay bạn gái của anh ta, từ đó có thể thấy được độ đào hoa của anh ta, nhưng điều này cũng không ngăn được cái cô gái nhào vào ngực người đàn ông. Ngoại hình của người này không tính là xuất sắc nhưng cũng may có năng lực, 30 tuổi đã đạt được danh hiệu "Truyền kỳ mới của giới khoa học kỹ thuật"
"Truyền kỳ mới của giới khoa học kỹ thuật" hành động ngông cuồng, lần điên cuồng nhất của anh ta là mua vé toàn bộ sân vận động của một trong 5 đội bóng nổi tiếng nhất châu Âu.
Rượu vang đỏ phải đi cùng với tạp chí du thuyền, hiển nhiên hai người này trước khi cô xuất hiện không phải bàn việc công, cả hai giống như đang diễn phim Friends(*) hơn
(*) một TV show ăn khách của Mỹ
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô tại sao lại chơi cùng với loại người đó, trong lòng càu nhàu nhưng ngôn ngữ cơ thể không nhàn rỗi. Đối với một phóng viên tự do mà nói, người như vậy chắc chắn đến đây nịnh bợ, SN Energy thật sự bị Tống Du Liệt chiếm làm của riêng, cô còn phải dựa vào công việc này để kiếm ăn.
"Truyền kỳ mới của giới khoa học kỹ thuật" này hình như tên là Cuban.
Hắn duỗi tay ra trước mặt Tống Du Liệt, nịnh hót nói: "Cuối tuần tháng trước, mình có đến xem trận bóng, cái loại trải nghiệm này không thể chỉ dùng từ đẹp để miêu tả..."
Tay vẫn còn vươn giữa không trung, trước mắt đã không thấy gì nữa.
Tống Du Liệt ôm bả vai của tay truyền kỳ khoa học kia, hai người cúi đầu nói nhỏ đi đến cửa văn phòng, hoàn toàn xem cô là không khí.
Qua Việt Tú chỉ có thể thu hồi tay, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa: "Lần sau đi uống trà cùng nhau nha" "Cuối tuần nào đó đi biển nhé"
Tiếng đóng cửa vang lên. Xung quanh đột nhiên cực kỳ yên tĩnh
Lần này, Qua Việt Tú tin rằng văn phòng chỉ còn 2 người, nhưng người đứng bên tủ văn kiện không nhúc nhích lần này đổi thành cô, mà người bước về phía cô đổi thành anh.
Tiêu cự tầm mắt rơi trêи người anh, từ tập trung dần dần biến thành tan rã. Suy cho cùng, những gì mà tầm mắt cô bắt giữ, chính cô cũng không rõ ràng lắm. Nhưng lỗ tai lại nghe rất rõ ràng, những gì nghe được đều truyền đạt đến trung khu thần kinh của cô.
"Lần sau đi uống trà cùng nhau nha" "Cuối tuần nào đó đi biển nhé", giọng nói nhỏ nhưng có chút ngả ngớn "khẩu vị hơi độc đáo", "chờ cũng lâu rồi, cho mình số điện thoại của cô ấy nha". Ý tứ trong lời nói của tay truyền kỳ khoa học kia đại khái là "Mặt hàng này thỉnh thoảng có thể dùng qua lại được, chờ cậu chơi đủ rồi đem cô ấy cho mình mấy ngày nhé"
Trong lòng Qua Việt Tú cảm thấy rất kỳ quái, tại sao khi nghe những lời như thế không bước tới mà tặng cho anh ta mấy bạt tai.
Đánh xong phải hùng hồn nói rằng: "Cưng à, tôi là chủ nhân của cái nơi mà anh đang dẫm lên đó, nếu cái tát đó không thể ngăn được anh thì tôi sẽ đổi cách nói khác, đây là công ty của ba tôi, hiện tại lập tức cút cho khuất mắt tôi, đúng rồi, anh chỉ có thể được đi bằng cầu thang thôi. Nếu anh oán giận cái tát này, chắc chắn bố anh sẽ khuyên anh, con yêu à, quên cái tát kia đi, quỹ tiền tệ quốc tế và ngân hàng thế giới là anh em, chọc tức anh nghĩa là đụng đến em, đụng đến em nghĩa là chọc tức anh, những người đó chúng ta không thể đắc tội được"
Qua Việt Tú nghĩ, nếu cô thật sự nói ra những lời này, người đàn ông đó sẽ xanh mặt mà rời khỏi tòa nhà không?
Đáp án là -- sẽ không.
Không phải là danh tiếng của Qua Hồng Huyên không đủ lớn, cũng không phải lực ảnh hưởng của ông ngoại không đủ cao.
Nếu thật sự đánh người đàn ông kia một cái tát, lại nói ra những lời kia, có lẽ sẽ hắn sẽ cười ha ha.
Cười xong, không chừng sẽ nói những lời này: "So với cô, "người phụ nữ đứng trêи đường tuyên bố mình là công chúa của một nước nào đó và lí do cô ta đứng ở đó là vì muốn trải nghiệm của sống bình dân" càng đáng tin hơn đó"
Khi cô 18 tuổi có thể sẽ làm như vậy, nhưng cô của 26 tuổi rõ ràng hơn bất kỳ ai, nói những lời như thế kết quả chỉ tự rước lấy nhục. Hơn nữa, những cái đó đều không phải là vinh quang của cô.
Hơn nữa, cô còn âm thầm thề với bản thân rằng, cô sẽ xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại với diện mạo tốt đẹp một chút.
Chỉ là...... Chỉ là...... trong lòng có một góc khuất tối tăm như bụi đất.
Ngực chợt lạnh.
Theo bản năng, cô thả tay ra khỏi tóc mình. Tống Du Liệt gần ngay trước mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đồng tử của anh chỉ chứa toàn hình ảnh của cô, một bên tóc bị hất ra sau bả vai, lộ ra một bên ngực trắng như tuyết, cho dù đã kéo cổ áo lên cao, nhưng vẫn lộ ra ⅓ bầu ngực.
Vươn tay che lại. Hành động này đổi lấy một tiếng cười nhạo nhàn nhạt.
"Hiện tại đã nhớ bản thân là cháu ngoại của Hạ Thành Chu?" giọng nói cũng giống tiếng cười nhạo kia.
Qua Việt Tú cúi đầu nhìn giày của mình.
Tuy không phải là giày Monaco nhưng cũng là màu đỏ, mũi giày cao gót cũng cùng màu với dải lụa buộc ở cổ chân. Dải lụa buộc ở cổ chân đỏ rực như hoa mào gà, diễm lệ, trần trụi.
"Tôi nhớ em đã nói qua với tôi, là một người bệnh đặc biệt, thính giác hay thị giác đều tốt hơn người bình thường, tôi đoán, em đã nghe hết những gì Cuban nói rồi?"
Tiếp tục nhìn giày của mình, trong lòng nghĩ, cũng không tệ lắm, Tống Du Liệt còn nhớ kỹ lời cô nói.
"Thẳng thắn mà nói, tôi rất mong chờ người phụ nữ điên cuồng kia có cho cậu ấy một cái tát không, nhưng thật đáng tiếc..."
"Tống Du Liệt." Nhanh chóng cắt ngang lời nói của anh, ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt kia, một giây, hai giây, ba giây, giơ tay, nói; "Đã lâu không gặp"
3 giây có thể làm gì? 3 giây đủ để giải thoát một người khỏi quá khứ của họ. Giọng nói câu "Đã lâu không gặp" rất thành khẩn.
Chính xác, cô và anh đã rất lâu không gặp.
Cô lui về phía sau nửa bước, để chỉnh lại quần áo đàng hoàng , sau đó nói "Anh hẳn là đoán được tôi vì cái gì mà đến đây"
Mặt trời lặn biến thành màu ráng chiều, theo cửa sổ sát đất, anh phóng tầm mắt ra xa từ tầng 46, chỉ có núi xa, bên dưới bầu trời, còn có, người đàn ông trước mặt này.
"Novichok" là nhân vật mà ai ai trêи phố cũng đang nhắc đến, nhưng không dám quang minh chính đại nói to.
Xung quanh lại yên tĩnh.
Không giống, mọi thứ không giống.
Này có phải là do Qua Việt Tú không muốn xuất hiện trước mặt anh không?
Bên dưới bầu trời là núi ở xa xa
Trước kia, cô là bầu trời, anh là núi xa.
Nhưng giờ khắc này, Qua Việt Tú trong lòng rõ ràng hơn ai hết, mọi thứ đã bị đảo ngược.
Thân tín của Qua Hồng Huyên đã từng thật thật giả giả nói "Cháu vẫn là người thừa kế của SN Energy, đến lúc chết thì điều này cũng không thể thay đổi, nhưng A Liệt lại thích hợp quản lý nó hơn cháu. SN Energy là của cháu và A Liệt, cháu phải hiểu nỗi khổ tâm của ngài Qua"
Tiếng "Qua Việt Tú" gần trong gang tấc.
Lúc đầu, anh gọi cái tên này với một chút nhút nhát cùng lấy lòng, dần dần, cô không nghe được điều gì khi anh gọi tên cô; lúc còn nhỏ anh rất ít khi gọi tên cô, thỉnh thoảng khi bắt buộc phải gọi tên cô thì cũng có ẩn chứa một số cảm xúc không nói rõ, mà hiện tại...
Chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Đúng là một đứa trẻ không lễ phép, Qua Việt Tú trong lòng thở dài.
Liếc mắt lên nhìn anh, chứng tỏ cô đã nghe thấy.
"Qua Việt Tú, trước đó tôi đang nghĩ về một số chuyện" anh nói với cô.
"Ý gì?"
"Lúc em tiến vào thì tôi đang nghĩ một số chuyện nên đã bỏ lỡ màn trình diễn của em rồi" anh nhéo nhéo mi tâm "Lần này, tôi sẽ đánh giá biểu hiện của em thật kỹ càng"
Đây không phải là làm phản thì là gì?
Tống Du Liệt thật sự cho cô thấy sự "đủ lông đủ cánh" của anh không chỉ dừng lại ở đây.
"Qua Việt Tú, lúc trước ở đây...." anh không chút che dấu nhìn chằm chằm khối tuyết lớn của cô, chậm rãi vươn tay.
Mắt thấy đầu ngón tay của anh sắp dừng trêи xương quai xanh của cô. Lui về phía sau một bước, cười nói để tôi tự làm.
Hất làn tóc đang che ngực ra sau, thả váy ra, kéo cổ áo xuống, nhìn xem, viền áo ngực ren đều bị lộ ra rồi. Đối mặt với ánh mắt của anh, cô chớp mắt như người đàn ông gặp trong thang máy. Cô giỏi nhất là biểu diễn ngẫu hứng, như Qua Hồng Huyên nói, cô và mẹ đều có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật.
Cái gọi là thiên phú trong mắt Qua Hồng Huyên thật ra chính là điên cuồng
Trước khi biểu diễn, cô cần phải chuẩn bị cảm xúc, nhưng chuẩn bị cảm xúc như thế nào mới tốt đây? Cô hiện tại đang mặc một bộ trang phục của một vũ công nổi tiếng, vậy thì bắt đầu từ cô vũ công Carmen đi.
Nói về Carmen thì phải quay trở lại một khoảng thời gian rất xa.
Lúc đó...
Từng đóa hoa ngọc lan vàng trêи dải lụa cực phẩm nhất, người thợ may đã tự tay may từng bông hoa sen dưới vạt váy, và cơn gió nhẹ thổi qua nửa bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một trang trại nho, ban ngày xanh đến nỗi có thể chảy ra nước, nhưng đêm đến lại giống như sóng gợn trêи mặt biển. Người con gái ngồi trêи chiếc ghế cao màu trắng, người con trai đứng trước mặt người con gái, người con gái vừa nhìn bên ngoài cửa sổ vừa lắng nghe. Người con trai cũng vừa nhìn ra cửa sổ vừa đọc truyện cho cô nghe.
Giọng nói của chàng trai giống như tuyết rơi xuống phiến đá, vừa trong vừa sáng.
Nhưng là đang đọc của Andersen? Hay của Dumas? Hay ?
Đều không phải.
Nếu lúc đó, cô gái hạt đậu nghe được bài đọc qua cửa sổ, khẳng định hai má sẽ hồng hồng, thấp giọng nói một câu "Mắc cỡ chết người".
Người thiếu niên đang đọc ví dụ về một người phụ nữ gypsy(*) thân hình quyến rũ dẫn dắt người quân nhân trẻ tuổi mới vừa vứt bỏ vị hôn thê vào thiên đường ɖu͙ƈ vọng.
(*) gypsy dành để miêu tả người phụ nữ mạnh mẽ đầy bí ẩn và rất quyến rũ.
Bầu trời chuyển thành màu rán vàng, có gió nhẹ thổi qua, bức màn bị xốc lên một góc, cô gái từ ghế cao đứng lên.
Tựa như người phụ nữ gypsy, vòng eo vặn vẹo, ven đường toàn là chợ, ai thấy bộ dáng kia của cô đều muốn nói mấy câu ngả ngớn, cô hỏi một câu, đáp một câu, mắt đi mày lại, chống nạnh, một bộ dáng phong lưu.
Cuối cùng, cô phóng ánh mắt đến chàng thanh niên đang đi đến từ xa, trong tay nắm roi ngựa.
Chưa nói tới nhất kiến chung tình, nhưng cô rất vui vì đã khuấy động ánh mắt bình tĩnh của anh, cuối cùng không thể không đi theo vòng eo vặn vẹo của cô.
Cô đắm chìm trong sự náo nhiệt của chợ, đắm chìm trong sự ghen ghét của đám con gái ở chợ, đắm chìm trong ánh mắt cuồng nhiệt của đàn ông. Nhưng, bộ dáng quyến rũ của cô trong mắt người thanh niên đến từ phương xa kia còn không bằng con ngựa của anh.
Trong lòng cô không vui.
Tay gác trêи vai hắn, đôi mắt chặt chẽ cuốn lấy đôi mắt hắn, một lúc cũng không cho phép hắn rời đi, tiến sát vào cơ thể hắn, vặn vèo vòng eo tựa như một chiếc đồng hồ quả lắc cổ.
Tiếng "đủ rồi" cắt ngang sự chuyển động thong thả của quả lắc.
Sự náo nhiệt của chợ xa dần, ánh mắt của đôi nam nữ biến thành không khí, ráng chiều dần biến thành màu nâu của vụn trà, cô và hắn cùng đứng dưới sắc hạ mờ nhạt.
Lúc đó...
Người con gái ngồi trêи ghế cao đó đã trở thành một người phụ nữ có bộ dáng xa lạ, người con trai đứng trước ghế cao đọc sách đã biến thành một người đàn ông trẻ vai rộng eo thon.
Lúc này, cánh tay người phụ nữ đang để trêи vai người đàn ông, hai thân thể kề sát vào nhau, một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương của người phụ nữ, dọc theo thái dương chảy xuống, không một tiếng động.
Vừa mới rơi xuống đất, mồ hôi càng tiếp tục túa ra càng nhiều.
Chậm rãi, Qua Việt Tú ngẩng đầu.
Màn biểu diễn ngẫu hứng của cô có mang lại hiệu quả hay không? Liệu có khuấy động đôi mắt trầm tĩnh của người thiếu niên phương xa? Liệu có khiến cho chàng vô thức mà đánh rớt roi ngựa?
Câu trả lời nằm ở bàn tay đang sờ soạng mình, theo cánh tay của anh, Qua Việt Tú chạm được vào vòng eo của mình.
Mặt mày hớn hở.
Tay của Tống Du Liệt đang nằm trêи vòng eo của cô.
/157
|