Nhiều năm về trước,
Bên ngoài hang Ngưng Tinh, đế quốc Inde phía Bắc.
Bão tuyết mịt mù khiến thị giác và thính giác đều giảm đi đáng kể.
“Ngải Âu Tư?” Bạc Y Tư cười nhẹ, khuôn mặt sáng lấp lánh tựa kim cương, đường nét vô cùng tuấn tú. Chỉ là bây giờ cậu còn quá trẻ, trông như vừa mới mười lăm mười sáu tuổi vậy, nét thơ ngây của cậu thiếu niên vừa mới lớn vẫn còn đậm trên gương mặt. Nếu qua vài năm nữa, nhất định sẽ là một người đàn ông anh tuấn mê hoặc tất cả phụ nữ. Cậu vươn tay đỡ Ngải Âu Tư đang ngồi dưới đất dậy. Khi Bạch Y Tư vừa chạm vào tay Ngải Âu Tư, vẻ mặt cậu bỗng chốc thoảng thốt, cậu nghi ngờ cúi đầu nhìn tay mình. Từ ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của cậu thiếu niên áo xanh, truyền đến một loại hồn lực có nguyên tố khác hẳn với cậu. Bạch Y Tư nhìn cậu bé thấp hơn mình một cái đầu trước mặt, hỏi: “ Cậu không phải người của Vương quốc Gió Inde ư?”
“Tôi là người Vương quốc Nước Aslan…” Ngải Âu Tư nhỏ giọng trả lời, vẻ mặt căng thẳng như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
“Vậy cậu biết nơi này là lãnh địa của Vương quốc Inde không? Đây là vùng cực Bắc, sao cậu lại chạy đến đây? Có mình cậu thôi sao?” Bạch Y Tư khẽ nhíu mày, nhìn cậu như già đi mấy tuổi, trông khí phách hơn.
“Tôi cũng không biết… Cảm giác như thứ gì đó đang kêu gọi tôi…”
“Có ai đi cùng với cậu không?” Bạch Y Tư hỏi.
“Ừ, có…”
“Vậy người kia đâu? Bảo hắn đến dẫn cậu trở về đi, nơi này… không thích hợp ở lại lâu.” Bạch Y Tư quay đầu nhìn hành lang sâu hun hút đen thẳm kia, nhẹ nhàng nói.
Lúc Bạch Y Tư đưa lưng về phía hàng động, quay đầu lịa nhìn Ngải Âu Tư, vẻ mặt cậu tức thì thay đổi. Giống như từ một thiên sứ tinh khôi trở thành một tử thần lạnh lẽo. Cùng lúc đó, trước mặt cậu vang ầm một tiếng, một vách tường trong suốt kéo dài vô tận về phía hai đầu không gian, ngăn cách cậu và Ngải Âu Tư. Vách Tường trong suốt long lanh như mặt nước thẳng đứng, thấp thoáng ánh lên tia sáng cầu vồng.
Bên kia vách tường, một chàng trai cao lớn lẳng lặng đứng ở nơi Ngải Âu Tư vừa đứng. Trường bào màu đen tuyền thêu hoa văn kim tuyến lấp lánh. Sự xuất hiện của anh ta lẳng lặng như ma quỷ đột ngột giáng hạ, cả người như không có bóng dáng sinh mệnh. Mà giờ khắc này, Ngải Âu Tư đang yên tĩnh như một cậu bé được người đàn ông này ôm vào ngực bằng một tay. Mũ trùm đầu của anh ta bị gió thổi trượt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như đóa tuyết liền xinh đẹp dập dờn trên mặt nước, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ giới. Đôi mắt anh ta trong trẻo, đôi môi tươi thắm và sống mũi thon gọn, cao thẳng tôn lên nét khôi ngô hút hồn. Giọng nói của anh ta trầm thấp đầy lôi cuốn, “Tôi không có ý thù địch, cậu hãy thu lại dòng khí đi!”
Cậu thiếu niên khẽ nheo mắt nhìn người đàn ông áo bào đen trước mặt, bức tường không khí trong suốt nuốt tòan ánh cầu vồng thu nhỏ lại từng chút một rồi biến mất.
Ngải Âu Tư ôm cổ người đàn ông áo đen, nhỏ giọng rỉ tai anh, “ Mới vừa rồi, cậu ta đã cứu tôi, trong hang kia có quái vật…”
Người đàn ông giơ tay còn lại của Ngải Âu Tư, vẻ mặt trìu mến vô hạn. Anh nhìn Bạc Y Tư, nở nụ cười tuấn tú, trầm tư nói, “Cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu cậu ấy. Tôi tên Tất Lạp. Bây giờ tôi dẫn cậu ấy về. Xin lỗi đã xâm phạm lãnh thổ của các người.”
“Vô cớ xâm phạm biên giới của Vương quốc Gió, anh cho rằng nói một câu xin lỗi là có thể đi à?”
Trong gió truyền đến giọng nói lạnh lùng của một cô gái trẻ tuổi, nhưng không nhìn thấy người đâu.
Tất Lạp vốn đã quay người định dời đi nhưng lúc này buộc phải quay lại. Anh nhìn Bạc Y Tư, lại ngẩng đầu nhìn vùng đất tuyết trắng xóa mênh mông xung quanh. Không khí trước mặt bỗng xoáy lại nhanh như chớp rồi biến mất như gió thổi thốc vào đau nhói, một thiếu nữ mặc trường bào bay phấp phới chợt hiện ra bên cạnh Bạc Y Tư. Hai người đứng sóng vai nhau, gió thổi trường bào màu trắng của họ bồng bềnh như mây trôi, tựa đôi tình nhân trẻ tuổi.
Tất Lạp nhìn người thiếu nữ, khuôn mặt thanh tú của cô ẩn chứa vẻ diễm lệ, tuổi tác không lớn lắm, chừng mười sáu mười bảy. Anh có thể đoán được sau này trưởng thành, cô nhất định sẽ xinh đẹp vô cùng. Ngoại trừ điều đó ra, cô và Bạc Y Tư rất giống nhau, toàn thân toát lên thần thái tôn quý bẩm sinh.
“Tây Lô Phù, đừng làm bừa! Để họ đi đi! Chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm.” Bạc Y Tư cười xin lỗi Tất Lạp, giơ tay chào tạm biệt.
Tất Lạp cũng lịch sự chào tạm biệt. Anh ôm lấy Ngải Âu Tư, quay người đi về phía Nam. Bóng dáng khuất dần trong bão tuyết.
“Cứ thế thả hắn đi vậy sao? Như vậy, Vương quốc chúng ta mất mặt quá!” Tây Lô Phù dẫu môi, vẻ mặt không vui.
“Được rồi! Chúng ta nên đi làm chính sự thôi. Việc này nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng…” Bạc Y Tư nói.
“Không được… Ít nhất phải giáo huấn bọn họ một chút. Tên Tất Lạp kia trông kiêu căng quá!” Tây Lô Phù cười gian xảo. Cô nhẹ nhàng cử động ngón tay mảnh khảnh, như dùng móng tay màu hồng phấn thon thả hái một cánh hoa ẩn hình. Một dòng khí trong suốt như điện quang lao về phía lưng Tất Lạp với tốc độ khó tin.
Lúc dòng khí sắp chạm vào lưng Tất Lạp, nụ cười đắc ý của Tây Lô Phù cứng đờ, vẻ mặt cô sa sầm. Cứ như phía sau lưng Tất Lạp có mắt vậy, dự đoán được phương hướng đường đi của dòng khí, anh chỉ hơi nhích người qua, giống như vươn vai trong lúc tản bộ, dòng khí liền biến mất. Đánh hụt rồi.
Vốn Tây Lô Phù mong đợi áo Tất Lạp sẽ bị rách một lỗ lớn sau lưng, nhưng không thực hiện được nên tức giận ra mặt. Cô xoay vòng eo thon thả, hai tay đan chéo về phía trước, hai luồng khí sắc bén như sấm vang chớp giật bay thần tốc về phía Tất Lạp. Có thể nhìn ra được khi nãy cô chỉ đùa giỡn, nhưng giờ thì làm thật. Dòng khí xoáy mạnh về phía Tất Lạp, mỗi mặt băng nó lướt qua đều tạo ra khe nứt sâu hoắm, băng vụn văng tung tóe.
Lúc dòng khí sắp tới gần người Tất Lạp, anh nhanh chóng quay lại, chẳng hề nhúc nhích, đồng tử co chặt. Trước mặt anh bỗng mọc lên một tường băng dày từ dưới mặt đất, làm vách chắn chặn lại luồng khí đang đến gần. Sau hai tiếng loảng xoảng đinh tai, tường băng xuất hiện hai vết chém thật sâu giao nhau.
Tóc Tất Lạp bay lên, tường băng trước mặt anh bay vút lên không trung biến thành hàng chục lưỡi dao sắc nhọn, bay về phía Tây Lô Phù. Tây Lô Phù cười khẩy, vừa định đánh trả trước mắt bỗng hoa lên. Bạc Y Tư đã chắn trước mặt cậu, cậu khẽ giơ tay, ung dung xòe lòng bàn tay về phía những lưỡi dao băng đang bay đến. Một vách chắn không khí thoáng chốc dựng lên trước mặt hai người. Khoảng không khí lan tỏa ánh sáng lấp lánh, như một tấm chắn không thể phá hủy treo lơ lửng, tất cả lưỡi dao băng đụng vào nó đều vỡ tan thành những mảnh vụn.
Hai bên lạnh lùng giằng co với nhau. Vẻ mặt Tất Lạp lãnh đạm, hờ hững. Ngải Âu Tư trong vòng ôm của anh thì rõ ràng hoảng sợ, vùi mặt vào cổ anh, lén lút quay đầu liếc trộm Bạc Y Tư phía đối diện.
Bạc Y Tư vẫn bình tĩnh thản nhiên, giống như mùi hương cao quý của hương liệu cảng Alush trên người cậu, khiến cậu thiếu niên mười sáu tuổi trong càng giống như một ẩn sĩ đã sống qua vô số năm dài tháng rộng. Còn Tây Lô Phù bên cạnh cậu thì vẫn giữ nụ cười kiêu căng, mang theo vẻ khiêu khích rõ rệt, cứ như cô công chúa được nuông chiều từ tấm bé.
“Có thể ngưng tụ và nén khí lưu thành mật độ cao đến mức trở thành tấm chắn, ngăn cản được lưỡi dao băng tấn công như vậy, hai cô cậu hẳn là Phong Tước địa rất cao nhỉ?” Tất Lạp nhìn Bạc Y Tư và Tây Lô Phù, lạnh lùng nói.
“Biết là tốt rồi. Sợ à?” Tây Lô Phù cười khanh khách, đôi mắt đầy ý thù địch lạnh lùng.
“Vậy cô cậu biết tôi là ai không?” Tất Lạp nhìn Tây Lô Phù, cũng hờ hững cười nhạt đáp lại cô, chẳng mảy may sợ hãi.
“Biết, Tất Lạp, Thủy Tước cấp Một.” Bạc Y Tư bình tĩnh nói, như thể đang ngâm bài thơ cổ từ quyển sách da dê, trông tao nhã lại khí phách. Trái lại, Tây Lô Phù thì tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ kiêu căng khinh khỉnh khi nãy.
Trong lòng Tất Lạp khác kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn điềm đạm như không, “ Nếu biết vậy, cô cậu vẫn còn muốn ra tay với tôi à?”
Bạc Y Tư thoáng thở dài, như nghe được một câu chuyện bất đắc dĩ mà lại rất buồn cười. Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn thấp thoáng hiện ra vẻ thản nhiên từng trải. Trái lại Tây Lô Phù bên cạnh lại mang vẻ mặt thiếu nữ xốc nổi điển hình, cô cười to, giống như nghe chuyện hài hước, “ Tại sao lại không? Vì anh là Vương tước cấp Một thôi à? Đừng khiến người ta chê cười.”
Cô đi đến bên cạnh Bạc Y Tư, đưa ngón tay trắng nõn như hoa lan chỉ vào khuôn mặt thơ ngây và anh tuấn của cậu, “Anh ấy đây, đã làm Vương tước cấp Một từ lâu rồi. Khi đó, chắc hẳn anh vẫn còn là một Sứ đồ cỏn con thôi nhỉ?”
Tất Lạp nhìn gương mặt sáng như thiên sứ của Bạc Y Tư, trái tim nhanh chóng chìm xuống đáy biển lạnh băng. Anh ôm Ngải Âu Tư chặt hơn.
“Nếu tôi đoán không sai, tên nhóc trong tay anh là Băng đế hiện tại hoặc tương lai đúng không?” Tây Lô Phù vừa nghịch một lọn tóc bên tai mình vừa khiêu khích,
“Nếu biết vậy thì càng không nên ra tay với chúng tôi. Cô cậu nên biết, Băng đế tượng trưng cho địa vị cao nhất của đế quốc Aslan chúng tôi. Bất cứ mạo phạm nào với ngài, tôi đều coi đó là đế quốc Gió tuyên chiến với đế quốc Nước chúng tôi.” Tất Lạp lạnh lùng đáp
“Ôi, một vị Thủy tước cấp Một và một vị Băng đế… Thật là dọa người quá!” Tây Lô Phù giơ tay che miệng, làm ra vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt quyến rũ của cô lại không có vẻ kinh sợ chút nào.
Bạc Y Tư nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, “ Tất Lạp, anh mang Ngải Âu Tư đi đi! Chúng tôi không có ý định tuyên chiến, nhưng mà cô ấy…” Bạc Y Tư chỉ Tây Lô Phù “ …cô ấy cũng không vì hai người là Thủy tước cấp Một và Băng đế mà sợ hai người đâu. Từ năm mười hai tuổi, cô ấy đã là Phong hậu rồi. Giống với Băng đế trong lòng các người, Phong hậu cũng tượng trưng cho người thống trị cao nhất của Vương quốc Gió chúng tôi. Vì vậy, nếu anh có bất kỳ mạo phạm nào với cô ấy, cũng xem như là tuyên chiến với chúng tôi.”
Nỗi kinh ngạc trào dâng trong lòng Tất Lạp. Anh hoàn toàn không ngờ, hai thiếu niên như kim đồng ngọc nữ trước mắt chính là hai đỉnh cao hồn thuật và địa vị tại đế quốc Gió.
Bạc Y Tư quay đầu, nhìn Tây Lộ Phù, sa sầm nét mặt, trông rất nghiêm trang: “Đừng náo loạn, Tây Lộ Phù! Để họ đi thôi… Họ không tiện biết chuyện xảy ra nơi này.”
Sau khi Tây Lộ Phù nghe thế, tựa như nhận ra điều gì đó nên gật đầu, quay người nói với trả lời : “Đi nhanh đi, chúng tôi không rảnh chơi với anh.”
Tất Lạp im lặng một hồi, sau đó khẽ cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Ngải Âu Tư nhoài người lên vai Tất Lạp, nhìn bóng dáng Bạc Y Tư và Tây Lộ Phù dần dần thu nhỏ thành hai điểm trắng trong gió tuyết mịt mù. Không hiểu tại sao trái tim nhỏ bé của cậu lại dâng lên một nỗi buồn vô hạn.
Đến tận nhiều năm sau, cậu mới phát hiện được rằng, hóa ra vận mệnh đã sớm an bài tất cả mọi chuyện. Họ gặp gỡ, họ ràng buộc, bánh xe số mệnh của họ khớp răng vào nhau, không thể nào chia cách.
“Tại sao cậu lại đến đây?”
“Tôi cũng không biết… cảm giác có thứ gì đó… đang gọi tôi.”
“Hóa ra, kể từ khi đó, tất cả đã bắt đầu. Thứ vẫn luôn gọi tôi… chính là anh.”
***
Thành phố Archerel, đế quốc Aslan phía Tây.
Tất Lạp dẫn Băng đế Ngải Âu Tư còn bé dừng chân tại thành phố Archerel gần vùng cực Bắc. Anh vốn có thể lập tức tạo ra quân cờ đưa mình và Ngải Âu Tư nhanh chóng về Granlt. Nhưng trong lòng anh trước sau vẫn có cảm giác bất an khôn tả với đôi thiếu niên nam nữ vừa rồi.
Anh sắp xếp cho Ngải Âu Tư ở trong phòng lữ quán, dặn dò cậu không được chạy lung tung. Ngải Âu Tư gật đầu, hỏi Tất Lạp: “Anh muốn đi đâu? Anh định đi tìm anh trai kia sao? Tôi cũng muốn đi!”
“Cậu không thể đi nữa. Mới vừa rồi rất nguy hiểm. Đến lúc trưởng thành, cậu sẽ là đứa vua của chúng tôi. Khi đó, cậu muốn đi đâu cũng được.”
“Được! Vậy khi nào khôn lớn, tôi sẽ tìm anh ấy!” Đôi mắt tròn xoe, non nớt của Ngải Âu Tư lóe lên vẻ kiên định.
“Tại sao cậu lại muốn đi tìm Bạc Y Tư kia? Cậu đâu có quen cậu ta?” Tất Lạp vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Tôi cũng không diễn tả được…” Vẻ mặt Ngải Âu Tư rất hoang mang: “Cứ cảm giác… cảm giác nhất định phải tìm được anh ấy. Sau đó… sau đó…” Cậu dần nhỏ giọng, giống như chính bản thân cũng không biết mình đi tìm Bạc Y Tư làm gì.
Tất Lạp vỗ vỗ đầu cậu, sau đó, không khí bất chợt chuyển động uốn éo, bóng dáng anh biến mất trong nháy mắt.
Ngủ đến nửa đêm, Tất Lạp vẫn chưa về, Ngải Âu Tư mở to mắt nằm trên giường. Trong phòng thắp rất nhiều đèn dầu, khiến cả phòng sáng rỡ. Lửa trong lò sưởi đã nhỏ lại, đốt suốt đêm đến bây giờ chỉ còn lại than hồng cháy âm ỉ, lập lòe trong lò như hơi thở phập phồng. Ngải Âu Tư nhìn ngọn lửa tàn, không biết Tất Lạp đã đi đâu.
Nhánh cây ngoài cửa sổ đã trơ trụi, rụng sạch lá vào mùa đông, giờ phút này chỉ còn lại cành cây khô quắt như những bàn tay ma quỷ. Ngải Âu Tư quấn kín chăn, trong lòng lẩm nhẩm tên Tất Lạp. Từ bé đến lớn, Tất Lạp luôn ở bên cạnh chăm lo cho cậu. Đối với cậu, Tất Lạp như một người cha ruột vậy.
Bỗng khoảng không xung quanh vặn vẹo kỳ lạ, tiếng rít lanh lảnh vang lên. Ngải Âu Tư vừa giơ tay bịt tai lại thì bóng đen đã bay xoáy đến giường cậu. Tất Lạp xuất hiện, không nói bất cứ điều gì đã vỗ tay lên đầu giường Ngải Âu Tư, biến nó thành một quân cờ, ôm lấy cậu rồi dịch chuyển tức thời.
Khi ánh mắt Ngải Âu Tư tập trung trở lại, thấy rõ tình cảnh trước mặt cậu thì hoảng sợ đến mức không thốt lên lời. Tất Lạp nằm trên mặt đất, khắp người đầy thương tích như bị hàng vạn lưỡi dao cắt khoét. Máu tươi chảy ra ào ào, anh hôn mê bất tỉnh. Ngải Âu Tư ngẩng đầu, không biết mình đang ở đâu, trông như cửa sau một con ngõ nhỏ sau mặt phố, dưới chân là con đường lát đá đen sì, hai bên là tường kín.
Trên tay Tất Lạp ẵm một đứa bé được bọc trong tấm vải hoa lệ. Mắt nó nhắm tịt như đang ngủ say, không khóc lóc ầm ĩ cũng không cựa quậy, thậm chí dường như hô hấp cũng không.
Ngải Âu Tư sực nhớ đến khi nãy, Tất Lạp hiện ra, sau đó dẫn cậu di chuyển thông qua quân cờ. Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy hai thân hình phá cửa sổ lao vào. Tốc độ của họ quá nhanh, như gió, như chớp, dòng khí dập dồn bao quanh họ. Những dòng khí sắc bén và ngắn ngủi như đàn cá bạc bơi trong biển sâu, phát ra tiếng lít chít dường như có thể cắt bất cứ đồ vật nào đến gần họ thành mảnh vụn trong nháy mắt. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng Ngải Âu Tư vẫn nhận ra hai người kia, đó là Bạc Y Tư và cả cô gái Tây Lộ Phù vừa gặp lúc trước.
Vẻ mặt họ thịnh nộ như bị người ta đánh cắp thứ gì cực kỳ quan trọng. Ngải Âu Tư nghĩ, lẽ nào trả lời đã trộm đứa trẻ này trong tay họ sao?
Thình lình đầu ngõ truyền đến tiếng vó ngựa, chiếc xe ngựa to đùng dừng lại, mấy người trung niên xuống xe, sau đó đi vào một căn nhà bắt đầu khuân đồ lên xe. Chắc hẳn là một chiếc xe ngựa chở hàng.
Trong lòng Ngải Âu Tư bỗng dâng lên cảm giác khó hiểu. Cậu cảm thấy đứa bé còn trong tã lót này đang tỏa ra hơi thở tà ác mãnh liệt, như có chất lỏng lạnh lẽo, sền sệt đen thui như mực bao trùm lấy cậu. Vô số gai nhọn đâm vào thân thể cậu, phút chốc, ý thức cậu hoảng loạn.
Cậu ôm đứa bé kia lên, quay người, nhanh chóng chạy đến đầu ngõ. Cậu lén lút đặt nó vào trong khoang sau xe ngựa. Chân đứa bé chợt lộ khỏi tấm vải, Ngải Âu Tư cúi đầu, nhìn thấy trên chân phải của đứa bé dường như có một hình xăm nho nhỏ, hình xăm kia là một chữ: KHÔNG!
(“Không” đọc theo Hán Việt là “Linh” )
***
Trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ bao phủ lên ngôi trạm dịch tọa lạc tại trấn Phúc Trạch một vầng sáng màu cam ấm áp và mê hoặc. Từ cửa trạm dịch nhìn ra là một con đường nhỏ thẳng tắp được lát bằng đá nham thạch màu xám trắng, niên đại có vẻ khá cổ xưa. Mặt đá trơn bóng, nhẵn nhụi như minh chứng cho bàn tay vỗ về của mưa gió và thời gian. Trên con đường này, thi thoảng lại thấy xuất hiện vài người qua lại, vai đeo hành lý đủ loại hình dáng, kích cỡ, vừa nhìn đã biết không phải dân địa phương. Lác đác cũng có vài chiếc xe ngựa vận chuyển hương liệu và đồ da thuộc được may thủ công của Phúc Trạch rời khỏi trấn. Từ xưa đến nay, thị trấn Phúc Trạch nổi tiếng về việc sản xuất loại hương liệu từ rễ cây phong, cây hòe, nhờ ưu điểm hàng đẹp giá thấp nên bán rất chạy ở cảng ven biển Nam.
Nếu lúc trước hai bên đường là hoa cỏ xanh biếc mượt mà thì nay tiết trời đã đầu đông, cỏ cây khô héo. Gió cuốn những vụn cỏ khô bay đầy trên không trung, hòa trong ánh tà dương hắt xuống trông tựa như cát bụi vàng óng phất phơ. Cả Phúc Trạch tựa như một thị trấn nhỏ ấm áp, sau khi được lớp phấn vàng kim tô điểm, đâu đâu trong trấn cũng tràn ngập mùi hương mật ong, rượu quả mọng và trà hoa quả nóng.
“Ông à, đừng ngắm nghía mấy món đồ sứ kia nữa, mau đến giúp chuyển hàng đi! Ông không thể để một người phụ nữ như tôi khuân vác chứ! Nhiều rương hàng từ thành phố Archerel chuyển đến như vậy, tôi khuân đâu hết được!.”
“Được rồi, được rồi, tôi đến đây! Ơ… bà à, bà mau đến xem nào! Đây… đây sao lại có một đứa bé vậy nhỉ?”
“Ôi chao… thật à… phải làm sao đây? Con cái nhà ai thế này? Người chuyển hàng đã đi rồi, phải làm sao đây?”
“Trùng hợp chúng ta cũng không có con. Thôi cứ nhận nuôi đi!”
“Ông chê tôi không thể sinh con à? Ngày mai tôi sẽ sinh cho ông một đứa ngay.”
“Thôi nào, thôi nào, tôi đâu có ý đó. Ôi, bà xem, trên cổ trên nó có một chữ “Linh” kìa.”
“Ông đã thích như vậy thì theo họ ông đi, cứ gọi nó là Kỳ Linh nhé!”
HẾT TẬP 2 – PHẦN 1
/26
|