Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Chương 7: Tuổi trẻ ngây ngô, tình yêu như hoa anh túc

/17


Thực ra cô không muốn làm gì cả, chỉ là muốn gọi tên người ấy mà thôi, gọi lần này đến lần khác, nghe thấy tiếng người ấy trả lời ở phía trước, sẽ cảm thấy trái tim mình tràn đầy, giống như những hạt lúa mạch mùa thu, cả đời này chẳng có gì tiếc nuối nữa. Chỉ cần có một làn gió thổi đến là đã có thể hân hoan nhảy nhót, đợi chờ người đến thu hoạch về nhà, cẩn thận cất vào kho lương thực.

1.

Mùa hè năm lớp tám đó, khi Quan Quan được chú bảo mẫu đưa đến nhà cô, Long Vịnh Thanh giật mình, mới nửa năm không gặp mà Quan Quan cao lên rất nhiều, những nét đáng yêu của trẻ con dần biến mất, thay vào đó là nét thanh xuân ưu tư của chàng trai đang bước vào tuổi dậy thì, nét thanh xuân ưu tư đó có thể làm tim người ta đập thình thịch, cô mới chỉ thấy vẻ mặt đó ở trên khuôn mặt của Triệu Ngôn Thuyết, nét thanh xuân ưu tư đó có thể chỉ xuất hiện ở những chàng trai có nhiều tâm sự trong lòng. Nhưng nếu là nét thanh xuân đó ở trên người của Triệu Ngôn Từ thì lại là màu đỏ, đỏ au, tràn trề nhiệt huyết, những lúc Long Vịnh Thanh giúp Ngôn Từ ôm quần áo, nhìn cậu dẫn đám bạn hay quậy phá trong trường đánh nhau với đủ loại người đi đường, đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không biết Ngôn Từ lấy đâu ra nhiều tinh lực dồi dào như thế.

Dáng người của Quan Quan cũng cao hơn nhiều, tiếng Hoa cũng tiến bộ không ít, xem ra lúc ở Nhật đã đầu tư nhiều thời gian học tiếng Hoa, nhưng nói cho cùng Quan Quan vẫn là một cậu bé mười hai tuổi, vừa gặp đã dính lấy Long Vịnh Thanh, “Chị Vịnh Thanh, em mang quà cho chị này, vào mùa xuân, em hứng lấy những cánh hoa anh đào trên cây bị gió thổi xuống, nhờ mẹ cất vào trong bùa hộ mệnh, đây là truyền thuyết của quê hương mẹ em, tương truyền rằng khi hoa anh đào rơi nhiều như bông tuyết, những cánh hoa anh đào rơi xuống đó có thể phù hộ người con gái được bình an suốt đời.”

“Hoa đào rơi nhiều như bông tuyết...” Long Vịnh Thanh nhận lấy bùa hộ mệnh, trên đó được thêu hoa anh đào và nhiều ký tự mà cô không hiểu, cô mỉm cười vui vẻ với Quan Quan, “Cánh hoa bay đầy trời, chắc chắn rất đẹp, có thời gian chị nhất định sẽ đến quê hương của mẹ em xem thử mới được.”

Nghe Long Vịnh Thanh nói như vậy, Quan Quan phấn khích đến đỏ cả mặt, liên tục gật đầu.

Sự có mặt của Quan Quan làm mẹ Long lại bận rộn một thời gian. Mẹ Long thương yêu Quan Quan như con ruột, thay đổi món ăn liên tục cho Tiểu Vi Trần.

Vịnh Lục từ trước đến nay đều lạnh lùng, lại kiêu kì, luôn tỏ thái độ hờ hững với Quan Quan, nhưng từ trước đến nay cũng không hề cảm thấy phiền phức khi có sự hiện diện của Quan Quan, ít nhất mẹ Long lại có thêm đối tượng mà quan tâm, không suốt ngày càm ràm cô nữa.

Hai ba năm gần đây đều chung sống bình thường như thế. Bỗng nhiên có một hôm, cô chủ động chạy đến bên Long Vịnh Thanh nói về chuyện Quan Quan, “Vịnh Thanh, chị có thấy Quan Quan còn biết nói dối hơn chị không?”

“Sao lại như vậy được? Quan Quan biết nói dối hơn chị sao?” Long Vịnh Thanh kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cảm thấy lời nói của mình hơi chối tai, vội vàng đính chính: “Quan Quan nói dối lúc nào? Đương nhiên là chị cũng không biết nói dối.”

Cô nói những lời này ra đương nhiên là cũng cảm thấy chột dạ. Khoan hãy bàn đến bản thân cô chính là một người nói dối không biết ngượng mồm, nói dối bình thường như chuyện ăn cơm mỗi ngày, chủ yếu là, cô không chỉ một lần dạy Quan Quan nói dối để che đậy tội lỗi cho mình, mà cũng không phải, cũng không thể gọi là nói dối, cùng lắm cũng chỉ gọi là làm nũng, cô cũng lương thiện lắm chứ, không thể làm hại trẻ em được.

“Nói chung mỗi lần mẹ mình nấu đùi gà gì đó, Quan Quan đều bảo rất ngon, nhưng khi mẹ Long vừa đi, Quan Quan quay người qua nhổ đi, hoặc cho bọn chó hoang ngoài cửa ăn.” Vịnh Lục lạnh lùng nhíu mày, giọng điệu có vẻ không có thiện chí, “Hơn nữa chị biết tại sao bây giờ không có ai dám bắt nạt Quan Quan, còn tìm cậu ấy chơi chung không? Bởi vì bây giờ có anh Ngôn Từ bảo kê cho Quan Quan, cũng không biết cậu ấy dùng cách gì để lấy lòng anh Ngôn Từ vậy không biết? Anh Ngôn Từ bây giờ đối xử với Quan Quan còn tốt hơn cả em nữa.”

Long Vịnh Thanh không nói gì, bởi vì cô thực sự không biết trong lời nói của Vịnh Lục, Quan Quan có gì không đúng. Nói dối mẹ Long nấu ăn ngon, cũng chỉ vì muốn làm cho mẹ Long vui, là biểu hiện của sự hiếu thuận, còn nữa, Triệu Ngôn Từ thích Quan Quan có gì không đúng ư? Quan Quan vừa thông minh vừa hiểu chuyện, chẳng lẽ không xứng được mọi người yêu thích?

Chẳng lẽ, cô ấy ghen?

Thế là cô tò mò nhảy sang, thì thầm hỏi Vịnh Lục, “Vịnh Lục, chẳng nhẽ em thích Triệu Ngôn Từ à?”

“Long Vịnh Thanh.” Vịnh Lục tức giận đẩy cô một cái, mặt đỏ đến tận mang tai, “Chị đừng nghĩ rằng đứa con gái nào cũng mất mặt như chị, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện tầm bậy.”

Long Vịnh Thanh bị đẩy cho lảo đảo, nhưng lại không giận, ngược lại cười “hắc hắc”, bởi vì cô phát hiện một bí mật, Vịnh Lục thích Triệu Ngôn Từ.

Sau khi phát hiện ra bí mật này, mấy lần cô muốn tác hợp cho Vịnh Lục và Triệu Ngôn Từ, nhưng lại hơi cảm thấy ngại ngùng, xét cho cùng đó là chuyện của mấy bà mối, cô chẳng muốn làm bà mối chút nào.

Thế rồi, cô đem chuyện này kể cho Triệu Ngôn Thuyết nghe.

“Nếu như Long Vịnh Thanh và Ngôn Từ đến được với nhau, cũng rất tốt đấy chứ.” Bây giờ đang là nửa đêm, Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Thuyết đang ngồi trên cây ngân hạnh trước nhà cô, ngắm sao nói chuyện phiếm.

Đây không phải là lần đầu tiên nữa, từ lần cô âm thầm đưa Triệu Ngôn Thuyết đến đây leo cây ngắm sao lần đó, Ngôn Thuyết hình như nghiện luôn việc nửa đêm lén lút trốn ra cùng cô leo lên cây ngắm sao, hầu như mỗi ngày đều trốn ra, sau đó quăng viên sỏi vào trong vườn gia đình nhà họ Long. Long Vịnh Thanh nghe thấy tiếng của viên sỏi, biết là Ngôn Thuyết đã đến, liền dậy thay quần áo, lần mò leo tường ra ngoài, tập hợp với Ngôn Thuyết, việc làm mạo hiểm như thế này rất kích thích. Mỗi lần gặp gỡ thành công, Long Vịnh Thanh kích động đến nỗi đỏ hết cả mặt, Triệu Ngôn Thuyết ngồi bên cạnh nhéo khuôn mặt cô, cười nói cô giống như con tôm hùm vừa mới được luộc chín.

Long Vịnh Thanh biết, tôm hùm là món ăn Ngôn Thuyết thích nhất, cho nên mỗi lần bị nói như vậy, cô không hề thấy giận, mà cảm thấy rất vui.

Đương nhiên, một cô gái mười bốn tuổi như cô không hề hiểu rằng tại sao mình lại có trạng thái tâm lý kỳ cục như vậy, mà càng không hiểu hơn nữa là, mỗi lần kề vai sát cánh cùng Triệu Ngôn Từ, cô không hề có cảm giác gì, tại sao Triệu Ngôn Thuyết chỉ nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô, cô lại cảm thấy tim mình vô cớ đập nhanh, mặt mũi đỏ hết cả lên. Hơn nữa, cô ngày càng thích tìm Triệu Ngôn Thuyết nói chuyện, hầu như có bí mật gì cũng đều kể cho người ấy nghe.

“Cậu muốn Ngôn Từ và Vịnh Lục đến với nhau?” Triệu Ngôn Thuyết nghe Long Vịnh Thanh huyên thuyên xong, nhìn cô một lúc, đôi mắt đen sáng ngời đó ở trong đêm tối, còn lấp lánh hơn cả những ngôi sao trên bầu trời kia.

“Họ đến với nhau có gì không tốt đâu?” Long Vịnh Thanh thắc mắc Ngôn Thuyết tại sao lại hỏi như vậy: “Ngôn Từ suốt ngày đánh nhau, Vịnh Lục nếu như có thể ở bên cạnh cậu ấy, quản lý cậu ấy luôn.”

“Hóa ra là cậu nghĩ như vậy.” Triệu Ngôn Thuyết nằm trên cành cây, đầu gối lên tay, ngửa mặt ngắm sao, có chút suy tư, nói: “Có điều, cậu đừng đi lo chuyện này nữa.”

“Vì sao? Hai người đó, một người là bạn tốt của tớ, một người là em gái...” Nói đến đây cô bỗng ngừng lại, buồn rầu sửa lại, “Được rồi, cho dù không phải là em ruột, cũng là lớn lên với nhau, tớ không lo thì ai lo?”

“Hóa ra cậu không biết Triệu Ngôn Từ thích ai thật à?” Cậu ấy gối đầu trên tay, quay qua nhìn cô, “Mà thôi, nói chung cậu đừng đi nói với hai người đó.”

Long Vịnh Thanh luôn biết suy nghĩ của Triệu Ngôn Thuyết khác với đẳng cấp của cô, ví dụ, làm gì Ngôn Thuyết cũng giành được vị trí thứ nhất, đạo lý gì cũng hiểu, còn thường xuyên nghiêm mặt lên lớp với cô, “Không tự làm bài tập được sao? Thầy giáo cho bài tập là để củng cố lại kiến thức đã học trong ngày.” “Trễ rồi đây này, vẫn còn ngủ được à, Vịnh Thanh, tớ không đợi cậu nữa đâu.” Mặc dù mỗi lần đều nói như vậy, nhưng Ngôn Thuyết luôn không bỏ rơi cô, chỉ cần cô xuất hiện với dáng vẻ ủ rũ, Ngôn Thuyết ngay lập tức sẽ buông vũ khí đầu hàng, “Được rồi, đưa đây, tớ làm bài tập cho cậu. Có điều, buổi tối cậu phải đến nhà tớ, tớ ôn lại cho cậu một lần.” “Nói tóm lại là cậu mau đi đánh răng rửa mặt đi, tớ đi nấu mì cho cậu.”

Triệu Ngôn Thuyết luôn dung túng cho cô, nhưng mà lần này, trước vấn đề Triệu Ngôn Từ thích ai, Ngôn Thuyết lại im lặng không nói gì. Cho đến khi Long Vịnh Thanh tức giận bỏ đi, cậu cũng không thèm nói, người Triệu Ngôn Từ thích cuối cùng là ai.

2.

Mùa hè năm lớp tám, Long Vịnh Thanh và Vịnh Lục lần lượt chào đón chu kì đèn đỏ lần đầu tiên trong đời mình, mẹ Long vui mừng hớn hở, kéo hai chị em qua một bên, giảng giải một hồi lâu, chủ yếu dặn dò hai cô phải chú ý, đừng động vào nước lạnh, không ăn thức ăn chua cay. Đương nhiên quan trọng nhất là dặn dò hai cô: “Từ nay về sau hai con đã lớn cả rồi, phải giữ khoảng cách với mấy bạn nam, cần nghiêm túc một chút. Đặc biệt là Vịnh Thanh, nghe chưa hả? Đừng có suốt ngày quàng vai bá cổ với mấy cậu con trai kia nữa.”

Long Vịnh Thanh đau bụng gần chết, làm gì có sức lực phản bác, uể oải gật đầu, hơn nữa, đã rất lâu rồi cô không quàng vai bá cổ với mấy bạn nam kia nữa.

Không phải cô trở nên nghiêm túc thật, mà là có lý do khác.

Có một lần khi cô quậy phá chơi đùa với một người bạn trong lớp, không cẩn thận bị người ta xô ngã. Bạn nam đang chơi rất vui vẻ, đùa nghịch nằm luôn lên người cô, đè không cho cô dậy, kết quả bị Ngôn Từ nhìn thấy. Sau đó, Triệu Ngôn Từ gọi bạn nam đó ra ngoài, đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Còn có một lần, cô để một bạn nam có biệt danh là thầy bói xem chỉ tay cho cô, người ta cầm lấy tay cô nghiên cứu một lúc lâu. Lúc này Triệu Ngôn Thuyết đến lớp gọi cô về nhà, nhìn thấy người ta đang cầm tay cô ba hoa chích chòe, mà mặt cô thì rất phấn khởi, tay cứ bị người ta cầm suốt, lúc đó không cảm thấy có gì bất thường, nhưng sau đó, Triệu Ngôn Thuyết chẳng thèm nói chuyện với cô cả tuần liền.

Dần dần, cô phát hiện, quàng vai bá cổ với bọn con trai chẳng vui vẻ gì nữa, mấy bọn con trai trên lớp thường vô tình mà cố ý sờ mó tay chân hoặc mặt mũi của cô, sau đó hiện lên ánh mắt không thuần khiết, chẳng giống hồi nhỏ gì cả. Điều quan trọng nhất là cô quả thực không muốn vì người ngoài mà mất đi hai người bạn thân là Ngôn Thuyết và Ngôn Từ, cho nên từ đó về sau, cô bắt đầu dần dần học cách giữ khoảng cách với đám con trai.

Bài học dành riêng cho con gái, đương nhiên là Quan Quan không được nghe, cho nên cậu bị nhốt ngoài cửa phòng mẹ Long. Chờ đến khi cửa mở, Quan Quan nhìn thấy Long Vịnh Thanh mặt mày đau khổ bước ra, lo lắng chạy lên hỏi: “Chị Vịnh Thanh, chị bị sao thế? Mẹ Long lại mắng chị nữa à?”

Long Vịnh Thanh ôm bụng, đau đến nỗi không đứng thẳng lưng lên được, bị Quan Quan vây quanh hỏi như vậy, cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết cười gượng xoa xoa đầu cậu, ý nói rằng không có việc gì.

Nhưng Quan Quan không hiểu ám chỉ của cô, trực tiếp chạy vào phòng mẹ Long, biện hộ cho cô, “Mẹ Long, chị Vịnh Thanh gần đây rất ngoan, không làm việc gì sai cả, con có thể làm chứng.”

Mẹ Long quả thật cũng không biết nói gì, đành phải đánh trống lảng bắt Quan Quan mau về phòng ngủ, trời lạnh, phải đắp chăn cho kĩ, đừng để bị cảm lạnh.

Đêm hôm đó, Long Vịnh Thanh đau bụng cả đêm, để túi nước nóng trong lòng, quay qua quay lại không cách nào ngủ được. Nửa đêm, cô dậy đi vệ sinh, mở cửa phòng đã thấy Quan Quan đứng ngay cửa, hai mắt đỏ hoe, cũng không biết đã đứng bao nhiêu lâu, hai má và hai tay lộ ra ngoài lớp áo lông đã tái xanh. Cô hết hồn, quên cả đau bụng, vội vàng kéo Quan Quan qua, lấy túi nước nóng trong bụng ra, ủ tay cho cậu, “Quan Quan, em sao thế? Sao mắt đỏ như vậy? Tay cũng lạnh cóng nữa.”

“Chị Vịnh Thanh”, vừa nói vừa khóc, nước mắt ngân ngấn, khụt khịt cái mũi đã bị ửng đỏ, trông rất đáng thương. Quan Quan không để ý đến bản thân mình đã bị lạnh cóng, vội vàng cầm lấy tay của Vịnh Thanh, kéo cô vào phòng, cố gắng hết sức kiềm chế giọng nói của mình, hạ thấp giọng hỏi: “Chị Vịnh Thanh, có phải chị bị thương ở đâu không? Có phải chị đánh nhau với người ta rồi bị thương, không dám nói với mẹ Long phải không? Chị bị thương ở đâu? Nói với em đi, em không nói cho mẹ Long đâu, em có tiền, em đưa chị đi khám bác sĩ, chị đừng chịu đựng một mình, bị thương mà không chữa trị sẽ chết đó...”

Quan Quan nói liền một mạch, vừa lộn xộn vừa gấp gáp, Long Vịnh Thanh mặc dù miễn cưỡng lắng nghe xem Quan Quan nói gì, nhưng không hiểu được ý của Quan Quan, “Chị có bị thương gì đâu, sao em lại hỏi như vậy?”

“Chị đừng lừa em, chị Vịnh Thanh, em nhìn thấy rồi.” Quan Quan nói xong lại khụt khịt mũi, hai bàn tay nhỏ lạnh cóng nắm chặt tay của cô không chịu thả ra, “Em biết chị sợ em lo mới không nói gì cả, rõ ràng bệnh nặng đến nỗi không đi nổi mà cứ nói với em rằng mẹ rất khỏe, em đã mười hai tuổi rồi, em không phải đứa ngốc, em biết mẹ bệnh rất nặng, có thể chết bất cứ lúc nào. Chị Vịnh Thanh, xin chị đừng học mẹ em được không? Để em đưa chị đi khám, em không muốn làm một người chẳng biết gì cả, cái gì cũng không biết, hay suy nghĩ lung tung một mình, như vậy quá đau khổ, xin chị, chị Vịnh Thanh, đi khám với em, em mang theo hết tiền tiêu vặt đây rồi, chắc là rất nhiều, đủ tiền chữa trị.”

Long Vịnh Thanh vẫn cứ không hiểu, trước khi chúc Quan Quan ngủ ngon, dáng vẻ của cô trông rất đau đớn hay sao? Sao lại làm Quan Quan lo lắng đến mức này?

Hơn nữa, trước đây cô chưa từng biết, hóa ra Quan Quan bé nhỏ luôn biết bệnh tình của mẹ, luôn sống trong nỗi sợ hãi mất đi người thân, nhưng lại làm ra vẻ không hề biết gì, vẫn vui vẻ làm theo ý nguyện của mẹ, mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè đều đến thôn Long Sơn, mỗi ngày đều nhìn thấy đám trẻ vô lo có bố mẹ khỏe mạnh chơi đùa cùng, trong lòng Tiểu Vi Trần rốt cuộc là đã khổ tâm đến mức nào?

Quan Quan đôi lúc cũng nấp vào một góc nào đó, âm thầm ngồi nhìn trời một mình, nhưng mọi người đều nghĩ cậu nhớ nhà. Cô chưa hề để ý đến nội tâm của cậu, không những cô, e rằng tất cả những người hay chơi cùng Quan Quan, bao gồm cả mẹ Long chắc cũng chưa từng để ý tới.

“Quan Quan, chị biết em lo cho mẹ, nhưng mà chị không sao thật mà. Nếu như em nhớ mẹ ngủ không được, vậy chị cũng không ngủ, ngồi chơi với em được không.” Long Vịnh Thanh cảm thấy mình quá thất bại trong cái trò làm chị, Quan Quan bé nhỏ thế mà đã biết bảo vệ cô, còn cô thì sao, cái gì cũng không nghĩ cho Quan Quan, chỉ biết để ý đến những thú vui của mình.

Quan Quan vẫn một mực lắc đầu, lấy bùa hộ mệnh hoa anh đào từ trong túi áo ra, đưa đến trước mặt Long Vịnh Thanh, “Chị Vịnh Thanh, khi em đi vệ sinh, ngang qua phòng tắm, nhìn thấy cái này rớt trong đó, vào nhặt lên, rồi em nhìn thấy áo quần của chị... Em thấy hết rồi, trên đó toàn là máu, nếu như chị không bị thương sao lại chảy nhiều máu như vậy?”

“À... Cái đó là...”

Long Vịnh Thanh tỉnh ngộ, cuối cùng cô đã hiểu tại sao Quan Quan lại bị sợ hãi đến mức này. Đây là lần đèn đỏ đầu tiên của cô, hơn nữa cô lại hay nghịch ngợm, quần vừa mới thay được vài tiếng là đã làm dơ, chiếc quần cuối cùng thay ra kia còn kinh khủng hơn nữa, ướt đỏ một bên mông, mẹ Long giận đến nỗi không thèm giặt cho cô, bảo cô để trong phòng tắm rồi mai tính.

Không ngờ lại bị Quan Quan nhìn thấy, giờ phải giải thích như thế nào đây.

“Cái đó, Quan Quan, không phải chị bị chảy máu, mà là không cẩn thận làm đổ bình mực đỏ, rồi ngồi lên đó, sợ mẹ nhìn thấy sẽ bị mắng, cho nên mới lặng lẽ giấu vào trong nhà tắm.” Long Vịnh Thanh nói dối không hề chớp mắt lấy một lần, vừa nói, vừa vén tay áo, ống quần lên cho Quan Quan xem, “Em nhìn này, chỗ nào cũng bình thường, không hề có vết thương.”

“Thật không ạ?” Đôi mắt đỏ hoe của Quan Quan chớp chớp nhìn Long Vịnh Thanh, thấy trên tay chân vẫn bình thường, không có vết thương, thần sắc mới dịu lại đôi chút, “Chị Vịnh Thanh, chị không bị thương thật à?”

“Thật mà, chị thề, nếu như bị thương, chị nhất định sẽ nói cho em trước tiên, hơn nữa có bùa hộ mệnh bảo vệ, sao chị lại bị thương được?” Long Vịnh Thanh lấy bùa hộ mệnh trên tay Quan Quan, nhét lại vào túi áo trên người, “Nếu như chị bị thương thật, chắc chắn sẽ nói cho em biết, em đưa chị đi bác sĩ được không?”

“Sau này em sẽ làm bác sĩ.” Đến lúc này Quan Quan mới cười được, dần dần thả lỏng cánh tay của Long Vịnh Thanh, “Sau này em sẽ tự mình khám bệnh cho chị Vịnh Thanh, cho dù là chị hay là mẹ, em đều chữa trị cho lành hết, em không muốn mất đi bất kỳ một người quan trọng nào cả.”

Khi nói chuyện, ánh mắt của Quan Quan làm Long Vịnh Thanh hết hồn, sự kiên định và chịu đựng đó làm cho cô cảm thấy lạ lẫm, đó hoàn toàn không phải là tâm tư mà lứa tuổi của cô có thể hiểu được, tâm tư đó làm cô cảm thấy nặng nề, thế rồi cô vỗ vỗ vào đầu Quan Quan, bắt cậu mau đi ngủ, kết thúc lần nói chuyện này.

Mấy ngày hôm sau, Quan Quan đặc biệt quan tâm đến Long Vịnh Thanh, gần như là không rời khỏi cô nửa bước, đến khi kết thúc kỳ đèn đỏ, khôi phục lại dáng vẻ mạnh khỏe như rồng như hổ trước đây mới thấy yên tâm.

/17

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status