Trời gần tối, Hứa Tịnh Du chậm rãi trở về trên con đường vắng, bất giác nhớ tới Lưu Vĩnh Triết, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc vui vẻ lạ thường. Nhất định sau lần này, Lưu Vĩnh Triết tuyệt đối sẽ không bám riết cô nữa rồi. Lưu Vĩnh Triết bị gọi lên gặp hiệu trưởng thì một đi không trở lại, nếu không phải do ngộ độc cà phê của thầy hiệu trưởng thì chắc chắn là tức giận quá độ nên cúp học luôn rồi, chắc cũng chẳng còn hứng thú tám nhảm với cô nữa. Hứa Tình Dù nghĩ đến đây, không nén được mỉm cười hả hê. Nếu Lưu Vĩnh Triết mà biết hung thủ dẫn đến sự oan ức của cậu đang vui sướng như vậy, thật không biết liệu cậu có bình tĩnh để không băm Hứa Tính Dư ra nấu canh hay không. Chậc, dù sao thịt cô cũng không ngon, có nấu lên cũng chỉ mất công cậu ta thôi. - Đứng lại!
Hứa Tinh Du đang mải bước thì phía sau vang lên tiếng ai gọi lớn. Cô trước nay không mấy để ý tới người đi đường, tưởng gọi người khác nên ngay cả quay đầu cũng không buồn xem thử, cứ tiếp tục đi. Người gọi rõ ràng tức giận, từ phía sau túm vai cô kéo giật lại, bộ mặt đầu gấu với mấy vết sẹo ngang dọc hiện ra khiến Hứa Tinh Du hơi giật mình, lùi lại mấy bước thoát khỏi tay hắn. Nhìn bộ dạng của cô, hắn nhếnh môi cười ha hả, tay cầm cái gậy vung vẩy. Hứa Tinh Du còn chưa phản ứng, một tiếng hét của ai lại vang lên, giọng nói không khỏi làm cô kinh ngạc.
Lưu Vĩnh Triết trừng mắt nhìn tên mặt sẹo, không nói không rằng đứng chắn trước mặt cô, hai tay đưa lên vào thế sẵn sàng chiến đấu. Tên mặt sẹo nhướng mày nhìn cậu vẻ đánh giá, nhếch môi cười xem thường, vừa một tay đẩy cậu vừa định tiến lên. Lưu Vĩnh Triết không để hắn đạt được ý đồ, chưa gì đã nhe răng cắn vào tay hắn một cái rồi túm tay Hứa Tinh Du toan chạy trốn. Tên mặt sẹo hét lên một tiếng rồi tức giận đuổi theo, bộ mặt sẹo đỏ bừng lên vô cùng đáng sợ. Hứa Tinh Du mấy lần định vùng ra đều bị Lưu Vĩnh Triết giữ lại. Hai người chạy một hồi thì Lưu Vĩnh Triết vấp chân ngã nhào, tên mặt sẹo đuổi đến nơi, hung hăng giơ cao tay toan đấm cậu.
Lưu Vĩnh Triết nhăn mặt, mắt nhắm chặt lại. Thế nhưng thay vì một cú đấm mạnh, nắm đấm hạ lên mặt cậu nhẹ tênh, căn bản không có tí lực nào. Tên mặt sẹo cười ha hả:
- Nhóc con cũng khá lắm.
- ...
Mặt sẹo không để ý đến bộ mặt... không thể thộn hơn của cậu, vui vẻ quay sang vỗ vai Hứa Tinh Du:
- Tiểu Du lớn rồi, không ngờ đã có bạn trai rồi cơ đấy.
Hứa Tinh Du nghe vậy thì trừng mắt hung tợn nhìn Mặt sẹo rồi quay lại nhìn Lưu Vĩnh Triết, ánh mắt mang theo tia khó hiểu. Lưu Vĩnh Triết bị Hứa Tinh Du nhìn cũng bất giác đỏ mặt, thầm trách mình rõ là lo chuyện bao đồng, chẳng qua là sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng, cậu tâm trạng không tốt nên đi lang thang, lúc về tình cờ thấy Hứa Tinh Du đang bị côn đồ kéo, chả nghĩ ngợi gì đã xông vào kiểu anh hùng cứu... yêu nữ. Với những gì trước mắt, cậu phải khẳng định đến tám chín phần cái tay mặt sẹo xấu xúc phạm người nhìn kia chính là... hảo tỷ muội của Hứa Tinh Du rồi, hồi nãy chẳng qua là màn gặp gỡ có phần hơi... lạ mắt của họ mà thôi. Quá mất mặt! Ai kêu cậu tốt quá làm gì, đúng là đẹp trai tốt bụng cũng là một cái tội.
- Ha... ha... chị em... à nhầm... anh em hai người thật vui tính... Là tôi hiểu nhầm... Ái!!!! Cậu làm gì đấy?!
Hứa Tinh Du không để ý tới tiếng hét như lợn chọc tiết của Lưu Vĩnh Triết, cô túm lấy tay cậu, chăm chú nhìn vết thương do vừa rồi ngã. Hai người ở khoảng cách gần như vậy, Lưu Vĩnh Triết không khỏi xấu hổ, hai má nóng bừng lên, vô thức lắc đầu lia lịa. Hứa Tinh Du ngẩng lên thấy vậy càng thêm lo lắng, chẳng nhẽ ngã đến mức đầu tên khùng này bị làm sao rồi? Do dự giây lát, Hứa Tinh Du hơi cúi xuống, chu môi thổi phù cái vào vết thương rướm máu dính đầy cát của cậu.
Thịch... thịch...
Đáng chết! Trái tim dở người kia, mày bị sao mà đập lắm thế? Lưu Vĩnh Triết tức giận chửi trong lòng, muốn giật tay về nhưng lại... không nỡ. Con nhỏ tự kỉ này...
- Tiểu Du, em thổi thế bao giờ mới xong? Đưa anh làm cho, mấy vụ này anh quen hơn.
Mặt sẹo không rõ ngứa ngáy bộ phận nào hay nhìn Hứa Tinh Du chậm rãi thổi phù phù vào tay Lưu Vĩnh Triết mãi mà mất kiên nhẫn, nhanh chóng đẩy cô sang một bên, mặc kệ sự vùng vẫy trong tuyệt vọng của Lưu Vĩnh Triết, nhổ nguyên bãi nước bọt vào vết thương của cậu.
- Xong. Chú em yên tâm, sáng nay anh đổi gió nên đánh răng rồi. Nước bọt chữa thương tốt lắm!
Lưu Vĩnh Triết run rẩy nhìn tay mình, chỉ sợ hình ảnh này sẽ ám ảnh cuộc đời cậu mãi mãi. Hứa Tinh Du, cậu mau giữ lấy tôi, nếu không tôi không kìm chế được mà nhảy lầu tự tử mất!
Hứa Tinh Du đang mải bước thì phía sau vang lên tiếng ai gọi lớn. Cô trước nay không mấy để ý tới người đi đường, tưởng gọi người khác nên ngay cả quay đầu cũng không buồn xem thử, cứ tiếp tục đi. Người gọi rõ ràng tức giận, từ phía sau túm vai cô kéo giật lại, bộ mặt đầu gấu với mấy vết sẹo ngang dọc hiện ra khiến Hứa Tinh Du hơi giật mình, lùi lại mấy bước thoát khỏi tay hắn. Nhìn bộ dạng của cô, hắn nhếnh môi cười ha hả, tay cầm cái gậy vung vẩy. Hứa Tinh Du còn chưa phản ứng, một tiếng hét của ai lại vang lên, giọng nói không khỏi làm cô kinh ngạc.
Lưu Vĩnh Triết trừng mắt nhìn tên mặt sẹo, không nói không rằng đứng chắn trước mặt cô, hai tay đưa lên vào thế sẵn sàng chiến đấu. Tên mặt sẹo nhướng mày nhìn cậu vẻ đánh giá, nhếch môi cười xem thường, vừa một tay đẩy cậu vừa định tiến lên. Lưu Vĩnh Triết không để hắn đạt được ý đồ, chưa gì đã nhe răng cắn vào tay hắn một cái rồi túm tay Hứa Tinh Du toan chạy trốn. Tên mặt sẹo hét lên một tiếng rồi tức giận đuổi theo, bộ mặt sẹo đỏ bừng lên vô cùng đáng sợ. Hứa Tinh Du mấy lần định vùng ra đều bị Lưu Vĩnh Triết giữ lại. Hai người chạy một hồi thì Lưu Vĩnh Triết vấp chân ngã nhào, tên mặt sẹo đuổi đến nơi, hung hăng giơ cao tay toan đấm cậu.
Lưu Vĩnh Triết nhăn mặt, mắt nhắm chặt lại. Thế nhưng thay vì một cú đấm mạnh, nắm đấm hạ lên mặt cậu nhẹ tênh, căn bản không có tí lực nào. Tên mặt sẹo cười ha hả:
- Nhóc con cũng khá lắm.
- ...
Mặt sẹo không để ý đến bộ mặt... không thể thộn hơn của cậu, vui vẻ quay sang vỗ vai Hứa Tinh Du:
- Tiểu Du lớn rồi, không ngờ đã có bạn trai rồi cơ đấy.
Hứa Tinh Du nghe vậy thì trừng mắt hung tợn nhìn Mặt sẹo rồi quay lại nhìn Lưu Vĩnh Triết, ánh mắt mang theo tia khó hiểu. Lưu Vĩnh Triết bị Hứa Tinh Du nhìn cũng bất giác đỏ mặt, thầm trách mình rõ là lo chuyện bao đồng, chẳng qua là sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng, cậu tâm trạng không tốt nên đi lang thang, lúc về tình cờ thấy Hứa Tinh Du đang bị côn đồ kéo, chả nghĩ ngợi gì đã xông vào kiểu anh hùng cứu... yêu nữ. Với những gì trước mắt, cậu phải khẳng định đến tám chín phần cái tay mặt sẹo xấu xúc phạm người nhìn kia chính là... hảo tỷ muội của Hứa Tinh Du rồi, hồi nãy chẳng qua là màn gặp gỡ có phần hơi... lạ mắt của họ mà thôi. Quá mất mặt! Ai kêu cậu tốt quá làm gì, đúng là đẹp trai tốt bụng cũng là một cái tội.
- Ha... ha... chị em... à nhầm... anh em hai người thật vui tính... Là tôi hiểu nhầm... Ái!!!! Cậu làm gì đấy?!
Hứa Tinh Du không để ý tới tiếng hét như lợn chọc tiết của Lưu Vĩnh Triết, cô túm lấy tay cậu, chăm chú nhìn vết thương do vừa rồi ngã. Hai người ở khoảng cách gần như vậy, Lưu Vĩnh Triết không khỏi xấu hổ, hai má nóng bừng lên, vô thức lắc đầu lia lịa. Hứa Tinh Du ngẩng lên thấy vậy càng thêm lo lắng, chẳng nhẽ ngã đến mức đầu tên khùng này bị làm sao rồi? Do dự giây lát, Hứa Tinh Du hơi cúi xuống, chu môi thổi phù cái vào vết thương rướm máu dính đầy cát của cậu.
Thịch... thịch...
Đáng chết! Trái tim dở người kia, mày bị sao mà đập lắm thế? Lưu Vĩnh Triết tức giận chửi trong lòng, muốn giật tay về nhưng lại... không nỡ. Con nhỏ tự kỉ này...
- Tiểu Du, em thổi thế bao giờ mới xong? Đưa anh làm cho, mấy vụ này anh quen hơn.
Mặt sẹo không rõ ngứa ngáy bộ phận nào hay nhìn Hứa Tinh Du chậm rãi thổi phù phù vào tay Lưu Vĩnh Triết mãi mà mất kiên nhẫn, nhanh chóng đẩy cô sang một bên, mặc kệ sự vùng vẫy trong tuyệt vọng của Lưu Vĩnh Triết, nhổ nguyên bãi nước bọt vào vết thương của cậu.
- Xong. Chú em yên tâm, sáng nay anh đổi gió nên đánh răng rồi. Nước bọt chữa thương tốt lắm!
Lưu Vĩnh Triết run rẩy nhìn tay mình, chỉ sợ hình ảnh này sẽ ám ảnh cuộc đời cậu mãi mãi. Hứa Tinh Du, cậu mau giữ lấy tôi, nếu không tôi không kìm chế được mà nhảy lầu tự tử mất!
/6
|