Nhập học không lâu thì trường tổ chức một giải đấu thể thao lớn – Cup bóng rổ Hắc Mã.
Trường Trác Yến vốn có phong trào bóng rổ khá mạnh, đội tuyển trường đoạt được nhiều giải thưởng trong các kỳ thi đấu. Trong vầng hào quang đó, hoạt động bóng rổ rất được yêu thích trong trường, người chơi bóng rổ giỏi càng được các bạn học khen ngợi là ngôi sao trong trường.
Đặt biệt là Cup bóng rổ Hắc Mã mỗi năm tổ chức một lần là sự kiện lớn được mọi người mong ngóng nhất trong năm.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Địch tham gia Cup bóng rổ Hắc Mã.
Trước giải đấu, anh đã được tôn vinh là thần tượng trong trường, vì thế đối với lần thi đấu này, không biết là bao nhiêu người đã vì hâm mộ mà đến chiêm ngưỡng anh – vô số các cô gái đã bắt đầu si mê chờ đợi, bọn họ có mặt ở khắp nơi, nóng lòng muốn được nhìn thấy thần tượng trong tim mình tỏa sáng trên sân khấu.
Trương Nhất Địch quả nhiên không làm những cô gái si mê anh phải thất vọng. Bắt đầu từ vòng loại, anh đã trở thành ngôi sao nổi bật, thu hút chú ý của mọi người nhất.
Gần như trong một đêm, tên anh lại lần nữa trở thành danh từ “hot” nhất trường. Trác Yến cảm giác quãng thời gian này, cho dù cô đi đến đâu, hình như lúc nào cũng có thể nghe thấy ba chữ “Trương Nhất Địch”.
Cô không quá say mê môn thể thao này, trước kia có lẽ do thích náo nhiệt, bây giờ lại thích yên tĩnh. Lại thêm năm nay những người đến xem đấu bóng rổ quá đông, vì ghét phải chen chúc vào đám con gái điên loạn kia, bị bọn họ đẩy tới đẩu lui và phải nghe những tiếng la hét của bọn họ, nên những trận đấu vòng loại cô đều không đi xem.
Thường thì cô chỉ xem lịch thi đấu. Nếu hôm đó có trận thì đấu của Trương Nhất Địch, thì đến tối cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, chúc anh giành được thắng lợi – cho đến hiện nay thì anh chưa bao giờ thua trận nào, thắng lợi đối với anh mà nói, dường như là một thuộc tính bẩm sinh; những cô nàng đi trong hành lang lúc nào cũng bình luận một cách phấn khích: Trương Nhất Địch thật sự làm tôi mê chết đi được! Sao lại có người thắng một cách tuyệt đẹp như thế cơ chứ! – Rồi tiếp tục chúc anh trận sau cũng sẽ giành thắng lợi dễ dàng.
Và Trương Nhất Địch thường chỉ nhắn lại cô sáu chữ: Cảm ơn! Tôi sẽ cố gắng!
Sau khi kết thúc vòng đấu loại mười sáu đội chọn tám, Trác Yến lại nhắn tin chúc mừng anh như thường lệ.
Một lúc sau tin nhắn của anh lóe lên. Trác Yến không xem ngay, cô nghĩ chắc vẫn là sáu chữ đó.
Cô vùi đầu vào học từ vựng.
Lúc Lộ Dương quay về, thấy cô thì buột miệng hỏi: “Văn Tĩnh, cậu ở trong phòng à?”.
Trác Yến u ù cạc cạc, chau mày hỏi: “Tớ ăn tối xong đã nói là không đến phòng tự học mà về phòng học từ vựng, cậu quên hả? Dương Dương, có phải cậu lén tớ già thêm tuổi không, già rồi nên trí nhớ kém đi à?”.
Lộ Dương vỗ lên đỉnh đầu cô: “Sống lại rồi à? Lại bắt đầu soi mói bậy bạ! Lúc tớ từ phòng tự học về thì thấy Trương Nhất Địch, một anh chàng lanh lùng biết bao, nói ra cũng lạ, hôm nay nhìn kiểu gì tớ cũng thấy anh chàng cứ lấm la lấm lét thế nào ấy. Có thể cậu ta nghĩ rằng cậu ta là hiệp sĩ độc hành, thường thì chỉ cần cậu ta khiêm tốn một tí thì người khác sẽ không nhìn thấy cậu ta. Nhưng cậu ta cũng không nghĩ thử xem, gần đây danh tiếng nổi như cồn, đi đến đâu cũng có mấy cô bé bám theo như kiến hôi ấy, trong tiếng xì xầm bàn tán như thế làm sao tớ không thấy cậu ta cho được, cậu nói xem!”.
Cô nàng nói một tràng dài, Trác Yến nghe xong vẫn hoang mang vô cùng. Cô không biết Lộ Dương rốt cuộc muốn diễn đạt trọng tâm gì nữa.
“Nói trọng tâm nào!”. Cô hét lên với Lộ Dương.
Lộ Dương gãi đầu, “ờ” một tiếng: “Thì Trương Nhất Địch hỏi tớ: Trác Yến có phải cùng đi tự học với cậu không? Tớ nói không; hỏi cậu ta có chuyện gì tìm cậu à, cậu ta không trả lời ngay mà nói rằng hình như cậu cũng không ở trong phòng, rồi bỏ đi”. Cô nàng bước đến dùng tay xỉa vào trán Trác Yến: “Con bé này, nói thật đi, cậu và Trương Nhất Địch đang bày mê hồn trận gì đó, làm tớ choáng quá!”.
Trác Yến phớt lờ, chụp di động trên bàn xem nhanh.
Lần này số chữ trên màn hình nhiều hơn sáu:
Trận sau tám loại còn bốn, sẽ rất kịch liệt. Đến xem đi, cổ vũ cho tôi.
Buông điện thoại xuống, Trác Yến nằm gục lên bàn, vùi mặt vào cánh tay.
Đầu óc ở trạng thái trống rỗng mấy giây.
Sau đó cô nhớ đến lời Lộ Dương vừa nói, lồm cồm bò dậy, cầm điện thoại lên bấm nhanh mấy chữ:
Ban nãy đi giặt quần áo, không kịp xem tin nhắn. Được rồi, lúc đó nhất định sẽ đến!
Đợi khi Trương Nhất Địch đáp “Ừ”, cô lại bò ra bàn vùi mặt vào tay, tiếp tục trạng thái vô hồn.
Trận đấu tám đội loại bốn đã khiến Trác Yến suýt nữa trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.
Thực ra với Trác Yến mà nói, cô cảm thấy mình rất ấm ức.
Cô đã y hẹn đến xem đấu bóng.
Trên sân Trương Nhất Địch chơi bóng rất tuyệt. Vì anh có học nhảy nên động tác chơi bóng vừa đẹp vừa phóng khoáng, mỗi lần bóng chuyền đến tay anh, thì anh có thể dẫn bóng đi một cách đẹp đẽ như thể bàn tay diệu kỳ nở ra hoa vậy, lần nào cũng khiến đám đông la hét đến chói tai.
Những cô nàng đi xem đấu bóng lúc này không còn e thẹn gì nữa. Bọn họ gần như điên cuồng, không ngừng gào tên Trương Nhất Địch. Trong không khí nóng bỏng ấy, Trác Yến bất giác cũng bị “lây nhiễm” đến độ máu nóng sôi sục.
Trận đấu này gần như là trận biểu diễn cá nhân của Trương Nhất Địch – đội bóng của họ có hai thành viên chỉ lực vì bị thương không thể ra sân, nên trận đấu này hoàn toàn do Trương Nhất Địch gánh vác. Còn các thành viên trong đội đối phương người nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu không phải do Trương Nhất Địch chơi bóng giỏi thì đội của họ chắc chắn sẽ thua.
Còn hai phút nữa là kết thúc trận đấu, đội của Trương Nhất Địch vẫn hơn bên kia hai điểm. Nhưng sau khi họ đối phương cướp bóng, tình thế đã thay đổi. Đối phương liên tục bỏ bóng vào rổ, không chỉ san bằng cách biệt mà còn dẫn trước hai điểm.
Các cô gái đồng loạt thở ngắn than dài, tỏ ra căm tức vô cùng khi bị đối phương dẫn điểm trước – như thể người ta bỏ bóng vào rổ là chuyện đại nghịch bất đạo vậy, mà tất cả những điều này là do họ quá mong mỏi Trương Nhất Địch, quá hy vọng anh sẽ thắng. Có lúc tâm lý thương xót cho đối tượng trong mộng của mình của các cô gái còn xuất hiện vô lý hơn cả đàn ông.
Bị ảnh hưởng bởi đám đông sốt ruột, tâm trạng Trác Yến cũng trở nên căng thẳng.
Lúc bóng chuyền đến tay Trương Nhất Địch, thấy anh chạy như bay đến rổ đối phương chuẩn bị nhảy lên, lúc ấy Trác Yến không nghĩ ngợi mà buột miệng hét lên một tiếng: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Kết quả…
Kết quả là, cô không hét lên có lẽ còn hay hơn; sau khi cô hét, mọi người đều trừng trừng mắt chứng kiến cảnh Trương Nhất Địch đang từ một tư thế bỏ bóng vào rổ tuyệt đẹp, đột nhiên trượt chân, biến thành hai chân vấp vào nhau ngã ngồi xuống đất!
Bóng từ tay anh lăn “bộp bộp” đến chân đối phương, có người nhân cơ hội trời cho này mà ra sức chạy ngược lại để bỏ bóng, kéo giãn tỉ số ra thành bốn điểm.
Tình thế trên sân bóng đã xảy ra sự nghịch chuyển kinh thiên động địa từ sau khoảnh khắc Trác Yến hét lên.
Trong vô số ánh mắt phẫn nộ sắc bén như những ngọn dao mũi kiếm, Trác Yến rụt vai lại, co người thật nhỏ, chỉ mong mình có thể thu nhỏ lại rồi biến mất hẳn.
Cô có phần ấm ức thầm nghĩ trong lòng: Thật lạ lùng, cảnh này sao lại quen đến thế nhỉ?
Ở khán đài, Trác Yến rụt cổ đón nhận ngàn vạn ánh mắt sắc như dao.
Trên sân, Trương Nhất Địch nhảy bật dậy, nhanh nhẹn chạy vút đi như một cơn bão.
Mọi người không nhìn rõ vẻ mặt anh đã thay đổi thế nào. Nhưng không hiểu vì sao, người ta lại cảm nhận rõ trên người anh, có thứ gì đó đã trở nên khác lạ trong tích tắc.
Có lẽ thứ đó chắc được gọi là “khí chất”.
Từ giây anh nhảy bật dậy, “chất” của anh bỗng trở nên mạnh mẽ khác thường. Như thể có một sự kiên nghị đến chết cũng không buông, như thể có một lòng quyết tâm phải giải thoát cho ai đó, anh chạy rất nhanh, ào ào như một cơn lốc.
Tuy bộc phát, nhưng không mất bình tĩnh, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, ở trong cảnh tuyệt vọng sẽ có thể bùng nổ.
Nếu bạn có một đối thủ như vậy, thế thì anh ta tuyệt đối là kẻ thù đáng sợ nhất trên thế gian này. Vì bạn mãi mãi sẽ không đoán ra cực hạn của anh ta ở đâu.
Chẳng hạn giờ đây, chỉ trong vỏn vẹn chưa đến một phút, Trương Nhất Địch lại ném bóng ngoài vạch ba điểm và thêm một lần nhảy ba bước để bỏ bóng vào rổ, khiến kết quả trận đấu tưởng chừng không thể cứu vãn lại một lần nữa xoay chuyển.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.
Mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì. Đến khi họ đã hiểu ra ai là đội thắng thì tâm trạng sửng sốt và vui mừng điên cuồng khiến họ bắt đầu gào thét dữ dội.
Cảnh đấu này quá căng thẳng và kích thích, khiến người ta gần như phát khóc.
Trác Yến cũng bị lây nhiễm theo, mắt bắt đầu ươn ướt. Cô đứng đó trong đám người huyên náo, nhìn chàng trai nổi bật hơn người kia.
Anh đưa tay gạt mồ hôi trên trán, bình thản quay lại nhìn khắp khán đài như tìm kiếm gì đó.
Khi ánh mắt anh chạm vào cô thì dừng ngay lại.
Anh đứng trên sân, trung tâm vạn người.
Cô đứng ngoài sân, nhỏ bé lặng lẽ.
Nhưng anh như không nhìn thấy ai khác, chỉ nhìn cô, khóe môi nhướn lên, nở một nụ cười.
Công lực thần kỳ đến choáng váng của Trác Yến không vì chuyện Trương Nhất Địch giữ được chiến thắng mà biến mất. Ngược lại, trong trận thi đấu tám loại bốn, bốn loại hai, tình trạng tương tự lại xảy ra liên tiếp.
Trên sân đấu, mỗi khi đến giai đoạn kịch liệt nhất thì Trác Yến lại không cầm được lòng mà hét lên: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Cũng không rõ có phải tai Trương Nhất Địch có lắp đặt hệ thống lọc âm thanh hay không, mà trong bao nhiêu tiếng hét chói tai kia, anh vẫn có thể nhận ra giọng của Trác Yến, đồng thời phản ứng ngay với nó – không lần nào khác, lần nào anh cũng bị trượt chân, suýt nữa thì ngã; cổ tay buông lỏng, lập tức mất bóng.
Thống kê lại thì trong tình huống thế này, lại thêm hồi học năm nhất, tổng cộng đã xảy ra bốn lần. Trác Yến gần như đã trở thành kẻ thù chung của toàn trường, đặc biệt là các nữ sinh khoa Xây dựng.
Tỏ ra căm phẫn và chán ghét cùng cực, bọn họ lại đặt thêm cho Trác Yến một biệt danh vô cùng kích thích: Quả phụ áo đen sân bóng.
Và còn lưu truyền một câu: Quả phụ áo đen hễ cổ vũ, thì Trương Nhất Địch sẽ làm mất bóng.
Một số cô gái tình cảm mãnh liệt thậm chí còn không kiềm chế, lao đến trước mặt Trác Yến, thái độ vô cùng thù địch cảnh cáo cô: “Bạn này, chẳng lẽ bạn không biết giọng bạn rất đáng sợ à? Trương Nhất Địch lần nào cũng bị bạn làm cho phát sợ lên kìa! Trận đấu quyết định lần sau liên quan đến sống chết đấy, bọn này xin bạn có thể đừng hét lên đúng lúc quan trọng không? Tôi thật sự nghi ngờ rằng bạn là gian điệp bị đối phương mua chuộc, chuyên phá hoại trận đấu của Trương Nhất Địch đấy!”.
Trác Yến cảm thấy vô cùng tủi thân.
Sau khi bị mọi người công kích, cô chạy đến trước mặt Trương Nhất Địch, đấm ngực kêu oan: “Tại sao người khác cổ vũ thì không sao, mà cứ đến mình thì lại có chuyện này? Có phải cậu không vừa mắt mình nên cố ý dạy mình một bài học không? Cậu có biết bây giờ các bạn trong trường đang nói gì không – quả phụ áo đen hễ cổ vũ thì Trương Nhất Địch sẽ làm mất bóng! Này, chỉ tại cậu đó! Mình còn chưa trải qua hết thời kỳ thanh xuân của mình, ai muốn trẻ trung thế này lại phải làm quả phụ áo đen chứ!”.
Trương Nhất Địch nhìn gương mặt ấm ức của cô đến mức mắt mũi gần như co rúm lại, ánh mắt như lóe lên một tia gì đó. Chau mày, rồi giãn ra. Môi khẽ mấp máy rồi ngậm chặt.
Cuối cùng, từ từ thở ra, cười nhẹ nhõm: “Tin tôi đi, đến trận quyết đấu, tôi nhất định sẽ giúp cậu phá vỡ lời đồn đó!”.
Trương Nhất Địch sẽ nói giúp Trác Yến phá vỡ câu đồn đại tà ác kia. Tiếc là khi đấu trận quyết định, anh không thể thực hiện được lời hứa.
Giống như bị ai đó nguyền rủa, tình huống kỳ dị đó lại xuất hiện.
Vì là trận quyết đấu nên không khí trong sân căng thẳng đến cực điểm. Trong đội của Trương Nhất Địch, hai thành viên chủ lực tuy đã ra sân nhưng chân họ vẫn không được nhanh nhẹn. Trạng thái không đạt đến đỉnh cao nhất của họ xem như đã giúp đội đối phương có thêm hy vọng – bọn họ quyết định liều mạng, quyết đấu đến cùng trong trận này.
Hai bên mau chóng đọ tài với nhau sát sao, điểm số lúc thì anh cao hơn tôi, lúc thì tôi lại vượt qua anh, tình thế trên sân phải nói là thay đổi từng giây một.
Khi hai bên lại cân bằng điểm số lần thứ mười mấy, tức là chỉ còn mấy phút nữa sẽ kết thúc trận đấu, thì lúc đó bóng được chuyền đến tay Trương Nhất Địch.
Những người xem đấu bóng như được chích máu gà vào người vậy, đồng loạt hô vang “tốt”. Bọn họ vững tin rằng Trương Nhất Địch sẽ lọt quả bóng này vào rổ, kéo giãn tỉ số ra!
Bị không khí cuồng nhiệt lây truyền, Trác Yến lúc đó không kiềm chế được lại hét to: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Và năm chứ này vừa thoát ra, đột nhiên như có lời nguyền ứng nghiệm.
Trương Nhất Địch lại trượt chân, suýt thì ngã; tay buông thõng, bóng rơi mất.
Đám người xem bóng lại kêu lên những tiếng tiếc nuối. Bọn họ không hẹn mà cùng quay lại nhìn Trác Yến.
Nhừng người đứng gần cô hoàn toàn không che giấu vẻ phẫn nộ: “Bạn à, làm ơn đi! Đây là trận quyết định đấy!!! Nếu đã biết mình mỗi lần mở miệng là hại người ta mất bóng thì có thể xin bạn tự biết thân biết phận, khống chế miệng mình, đừng tiếp tục la hét lung tung được không! Bạn sẽ hại Trương Nhất Địch thua đấy, bạn có biết không?”.
Trác Yến cảm thấy tai mình đang kêu “ù ù”, trong tích tắc gò má nóng rực lên như bị bỏng.
Bị bao nhiêu người chỉ trích thậm tệ không kiêng nể trước mặt mọi người, cô vừa cảm thấy tủi thân lại vừa cảm thấy xấu hổ.
Cô ngước nhìn lên sân bóng, ai oán nhìn Trương Nhất Địch.
Trên sân, Trương Nhất Địch dù đang bận rộn cũng đang nhìn về phía cô.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, sự ấm ức trong lòng Trác Yến trong tích tắc tăng lên gấp bội, suýt nữa thì vỡ à, cô tí nữa thì không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Cô vội vang thu mắt lại, cúi đầu xuống, ngậm miệng hít thở rồi lặng lẽ quay người, lẳng lặng rút lui khỏi đám đông.
Cô muốn về ký túc.
Qua đám đông, cô lại nghe thấy tiếng còi vang lên tuyên bố tạm dừng trận đấu.
Lại đi thêm hai bước, cô cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt.
Quay lại, nhìn thấy ngươi mặt đẫm mồ hôi quen thuộc của Trương Nhất Địch, nhìn kỹ lại thì chạm phải đôi mắt đen nhánh sáng rực đang nhìn cô chằm chằm.
“Đừng đi!”. Anh thở gấp, thốt ra hai tiếng.
Trác Yến đưa tay dụi mắt, hỏi Trương Nhất Địch đang nắm tay cô: “Sao cậu lại xuống đây?”. Cô nhìn ra sau lưng Trương Nhất Địch, không biết có bao nhiêu cặp mắt thù hận và đố kỵ đang trừng trừng nhìn cô.
“Cậu xin tạm ngừng?”. Cô hỏi, có vẻ không hiểu.
Trương Nhất Địch không nói gì, kéo cô sải bước thật nhanh về phía sân bóng.
Trác Yến cảm giác, khi anh dẫn cô xuyên qua dòng người, trên người anh như có một luồng khí lạnh âm u, luồng khí này có một sức mạnh cực lớn không cho phép nghi ngờ – cho dù anh đang làm gì, có phải là một hành động sai lầm, rất không sáng suốt trong mắt mọi người hay không, bọn họ đều chỉ dám lặng lẽ nhìn theo mà không dám lên tiếng kháng nghị.
Vì quen biết anh, không biết đã lần thứ mấy cô trở thành tiêu điểm của đám đông rồi.
Trương Nhất Địch kéo cô đi thật nhanh, đến tận khu vực dành cho thành viên đội bóng mới ngừng.
Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, đầu óc Trác Yến đã không còn vận hành nữa. Cô đờ đẫn nhìn anh, đờ đẫn để mặc anh muốn làm gì thì làm, đờ đẫn bị anh ấn ngồi xuống vị trí đặc biệt dành cho anh để nghỉ ngơi.
Cô người lên, đôi tay anh đặt lên vai cô, hơi cúi người xuống nhìn vào mắt cô.
“Trận đấu sắp kết thúc rồi”. Anh nói: “Hiện giờ, chúng ta còn thua năm điểm”.
Nghe tỉ số đó, Trác Yến cảm thấy tim cô như bị treo hẫng lên.
Sự hối tiếc dâng tràn đến tận cổ họng.
Bàn tay đặt trên vai cô của Trương Nhất Địch ấn xuống, không cho cô lên tiếng.
“Lát nữa.” Anh nhìn cô, chậm rãi nói, rất mạnh mẽ: “Cổ vũ cho tôi!”.
Trác Yến ngậm miệng, lập tức lắc đầu lia lịa như đánh trống trận.
Trương Nhất Địch giữ lấy đầu cô, hơi cúi xuống thêm một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, dằn mạnh từng chữ để an ủi: “Đừng sợ, nhớ phải cổ vũ cho tôi! Chỉ cần cậu chịu cổ vũ thì tôi đảm bảo trận này tôi sẽ thắng!”.
Trương Nhất Địch nói xong, đứng bất động, hơi cúi xuống, đợi Trác Yến trả lời.
Không đếm nổi có bao nhiêu người đang nhìn phía này. Trác Yến chỉ thấy gò má nóng rực; bên trên còn có hơi ấm âm ẩm của lòng bàn tay Trương Nhất Địch.
Anh đang đợi cô trả lời.
Ánh mắt anh nhìn cô trong veo, khiến người ta bỗng cảm thấy yên lòng.
Cô nhìn anh, gật mạnh đầu.
“Được! Mình cổ vũ cho cậu!”.
Thời gian tạm ngừng đã kết thúc; trận đấu tiếp tục căng thẳng.
Trên sân, bóng được tranh cướp dữ dội từ tay cả hai đội; bên ngoài, thần kinh mọi người đều căng lên theo quả bóng.
Còn cách ba mươi giây nữa là hết giờ, tuy bọn Trương Nhất Địch đã đuổi kịp ba điểm nữa, nhưng vẫn còn thua đối phương hai điểm.
Thời khắc cuối cùng này, trong đội dù ai có được bóng đều không suy nghĩ gì mà chuyền ngay cho Trương Nhất Địch.
Hai mươi, mười chín, mười tám…
Ba người bên đối phương cùng lao đến bao vây, trước mặt Trương Nhất Địch như vừa dựng lên một bức tường thịt kín mít.
Anh chuyền bóng cho bạn.
Mười bảy, mười sáu, mười lăm.
Bức tường người bung ra để bít kín chỗ hở khác.
Anh nhân cơ hội đó chạy nhanh vượt lên phía trước.
Mười bốn, mười ba, mười hai…
Đồng đội định chuyển bóng cho anh, nhưng đối phương lại liều mang che chắn, lấp kín mọi khe hở có thể chuyền bóng.
Mười một, mười, chín…
Cuối cùng, Trương Nhất Địch lừa đối phương bằng động tác giả, nhận được bóng.
Năm người đội bạn lao đến chỗ anh như điên cuồng, ép anh mỗi lúc một xa bảng rổ. Bọn họ gần như bất chấp tất cả, chỉ để anh không có cơ hội làm bàn.
Tám, bảy, sáu…
Thời gian nhảy qua từng giây, từng giây, không hề chờ đợi.
Bên ngoài đã có người kêu lên “Đừng thua mà!” vừa đưa tay lên che mắt như trốn tránh sự thực, không dám nhìn nữa.
Năm, bốn, ba…
“Trương Nhất Địch cố lên!”.
Tiếng hô cổ vũ của Trác Yến bỗng vang lên.
Trương Nhất Địch đang bị cản lại ngoài vạch ba bước bỗng nhảy lên.
Hai, một…
Bóng lao về phía rổ.
Tuýt…
Tiếng còi một ngắn một dài liên tiếp vang lên, trận đấu đã chính thức kết thúc.
Sau một hồi sửng sốt và bàng hoàng ngắn ngủi, ngoài sân bỗng bùng lên tiếng hoan hô như sấm rền.
Trong hai giây cuối cùng, Trương Nhất Địch như có thần trợ giúp, ba điểm định mệnh, thắng được trận đấu!
Sau khi rơi xuống đất, Trương Nhất Địch làm động tác chiến thắng với Trác Yến ngồi ngoài.
Trác Yến nhảy bật lên khỏi ghế, hét lên hoan hô, không chế được vừa hét vừa chạy ra ngoài sân, lao đến chỗ anh.
Khoảng cách không ngắn không dài, chỉ mấy bước đã đến nơi.
Như chỉ giây sau đó, cô đã chạy ngay đến cạnh anh.
Cô chạy quá nhanh, không kịp dừng lại mà lao bổ đến, gương mặt mang theo nụ cười rạng rỡ.
Anh đứng đó, dang rộng tay, sau khi cô đâm sầm vào lòng anh thì khép lại, siết chặt.
Môi nở nụ cười, trong đó như che giấu một sự hài lòng và vui vẻ chỉ dành riêng cô.
Trác Yến ôm lấy Trương Nhất Địch, sung sướng điên cuồng, vừa hét vừa nhảy: “Hay quá rồi! Hay quá rồi! Mình không còn là quả phụ áo đen nữa! Cuối cùng mình đã thoát được danh hiệu sao chổi rồi!”.
Khóe môi Trương Nhất Địch, rất lặng lẽ, lại nhướn lên một nụ cười.
Các bạn học đều biết Trương Nhất Địch không thích gần gũi với người lạ, càng không thích chụp hình với kẻ khác.
Nên khi nhìn thấy trên sân, cô nàng ngốc nghếch Trác Yến đang ôm chầm lấy thần tượng trong lòng mà không hề biết, những cô gái bên ngoài không ai là không cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tị, bọn họ nghiến răng kèn kẹt, phẫn nộ oán than: “Cái con bé sao chổi kia, nó dựa vào cái gì chứ!”.
Trác Yến không biết gì về những chuyện đó.
Cô còn đang mê mải đắm chìm trong niềm vui gỡ bỏ được tên xấu: “Quả phụ áo đen”.
Thậm chí đối với cái ôm lúc nãy, cô cũng chẳng hề thấy gì khác lạ – không nhận ra lúc cô lao đến, ánh mắt anh chàng đẹp trai ấy ẩn chức biết bao niềm vui và mãn nguyện, càng không nhìn thấy sau khi cô buông anh ra, khóe môi khẽ động đậy của anh lại giấu đi biết bao nỗi cô đơn trống trải.
Có mấy người bước đến.
Trong đó có một người tay cầm bút và sổ, một bạn đứng cạnh còn ôm một máy ảnh có ống kính dài, trông có vẻ rất đắt giá.
Bọn họ tự giới thiệu với Trương Nhất Địch: “Chúng tôi là phóng viên tờ báo trường, rất muốn phỏng vấn cậu, xin hỏi có được không?”.
Trương Nhất Địch nhìn Trác Yến, cô cười híp mắt nhìn anh rồi gật đầu.
Trầm tư một lúc sau, anh gật đầu.
“Được”.
Mất khoảng mười phút thì phóng viên trường đã hỏi xong những điều cần hỏi.
Cuối cùng sau khi phỏng vấn xong, cậu bạn luôn cầm máy ảnh đứng lặng lẽ một bên đã không kìm được, dè dặt hỏi: “Tôi có thể chụp một bức hình cho cậu không?”.
Theo những hiểu biết về Trương Nhất Địch thì mọi người đều ngỡ hẳn là anh sẽ từ chối.
Nhưng không ngờ anh lại nhận lời: “Được thôi!”.
Cánh phóng viên trường nghe câu trả lời đó đều tỏ ra kinh ngạc, anh chàng cầm máy ảnh vội vàng tìm góc đẹp nhất, rất hào hứng chụp cho Trương Nhất Địch mấy tấm thật hoàn hảo.
Lúc đó mọi công việc đều hoàn thành, cánh phóng viên thu dọn giấy bút, đậy nắp ống kính, định rời đi.
Trương Nhất Địch đột nhiên lên tiếng: “Có thể nhờ các bạn giúp tôi một việc không?”.
Mọi người đều không hẹn mà cùng ngước lên nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
“Có thể giúp tôi chuyện này không”. Trương Nhất Địch vừa nói vừa kéo Trác Yến đang ngơ ngẩn lại gần, đẩy cô đến trước ngực anh: “Giúp chúng tôi chụp một tấm hình nhé!”.
Trác Yến ngẩn người.
Trác Yến nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Địch, miệng há ra rồi ngậm lại, sững sờ đến độ không nói nên lời.
Cánh phóng viên sau khi ngẩn người một lúc thì vội vàng gật đầu lia lịa, cười nói: “Không vấn đề không vấn đề!”.
Người cầm máy càng nhiệt tình chỉ đạo Trương Nhất Địch và Trác Yến đứng thế nào: “Sát hơn vào sát hơn vào… đúng đúng… anh bạn đừng căng cứng thế, tay có thể đặt lên vai cô bạn mà… Bạn nữ cũng đừng đứng ngẩn ra như vậy, dựa vào ngực cậu ấy đi… Đúng đúng… Rất đẹp, cười nào, cười đi nào… Tốt quá rồi… Một, hai, ba – đẹp lắm!”.
Trác Yến chỉ thấy một luồng sáng lóe qua.
Cô và anh đã được thu vào trong ống kính nho nhỏ tròn tròn kia.
Ba ngày sau, Trác Yến nhận được hình.
Trong hình, cô và Trương Nhất Địch đứng cạnh nhau, tai anh đặt trên vai cô, cô đứng trước mặt anh, cười ngốc nghếch.
Lúc này tay cầm tấm hình, cô dường như có thể nhớ lại bộ dạng lúc túng vì kinh ngạc mà không nói nên lời của mình khi Trương Nhất Địch kéo lại.
Tiếng “tách tách” bấm máy, cô cảm thấy hình như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Trong tích tắc, tai nóng rực.
Bàn tay đặt lên vai cô như một lò lửa có thể thiêu đốt người khác, nóng tới nỗi toàn bộ giác quan của cô như đều tập trung vào mỗi phần vai.
Chẳng phải anh đã nói, anh không chụp hình với con gái…
Chẳng phải anh đã nói, cô gái có thể chụp hình chung với anh, chỉ có thể là…
Cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nghe anh nói khẽ với cô: “Tôi sắp ra nước ngoài trao đổi học sinh rồi; cái này, xem như là quà kỷ niệm của chúng ta vậy!”.
Nghe anh nói thế, cô lập tức dẹp tan mọi nghi vấn trong đầu.
Nhưng tiếp đó, một nỗi buồn vô cớ bỗng dâng lên.
Anh nói anh sắp ra nước ngoài rồi…
Trác Yến cúi đầu nhìn kỹ tấm hình trong tay.
Sau lưng hai người là một cây dương cao lớn rậm rạp, xanh rì. Những cành cây thẳng tắp kiêu ngạo phô diễn sức sống mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu sợ hãi run rẩy vì mùa thu sắp tới.
Nhiều năm về sau, khi cô lật tấm hình này ra xem lại, nhìn tán cây xanh um, sum suê sau lưng, cô bất giác bùi ngùi khôn xiết.
Nó giống với tuổi thanh xuân của họ biết nhường nào.
Đã từng tươi trẻ bừng bừng sức sống, không biết con đường phía trước gập ghềnh chông gai thế nào, không biết rằng có thể sẽ hợp tan trong vui vẻ hay đau buồn; trong quãng thời gian khó quên nhất, thoải mái dâng hiến cuộc sống, trong tuổi hoa niên đẹp nhất, yêu thật mãnh liệt, hận cũng sâu đậm, cố gắng cảm nhận tất cả, bằng trái tim chân thật nhất, viết nên quãng ký ức quý giá khó quên nhất trong cuộc đời vào những năm tháng ấy.
Trước lúc vào lớp, Trác Yến đang xem tấm ảnh thì bỗng cảm nhận có một bóng đen bao phủ.
Cô ngẩng lên, thấy Giang Sơn đang đứng cạnh chỗ cô ngồi, cúi xuống nhìn vật trong tay cô.
Thấy cô nhìn, khóe môi cậu hơi mấp máy, tỏ vẻ kỳ dị: “Ô hô, đúng là cậu làm được thật rồi!”.
Trác Yến có vẻ hoang mang: “Cái gì mà làm được?”.
Giang Sơn cười cười: “Trò cá cược của chúng ta; trước kia chẳng phải đã cược rằng, nếu cậu có thể bắt Trương Nhất Địch chụp hình chung thì tôi sẽ nhận lời cậu một việc hay sao; thật không biết đầu óc cậu ta kết cấu thế nào mà lại chịu chụp chung với cậu!”.
Trác Yến lúc này mới nhớ ra chuyện cá cược.
Giang Sơn nhìn cô, bỗng nói: “Cậu thắng rồi, sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua, tôi nợ cậu một yêu cầu, cậu có thể bắt tôi làm một việc gì đó”.
Trác Yến cười ngô nghê mấy tiếng, hai tay huơ huơ vòng vòng: “Thôi bỏ đi bỏ đi! Chuyện cũ rích rồi! Chị đây tấm lòng bao la cao cả, không tính toán với cậu đâu!”.
Giang Sơn nhìn cô toét miệng cười.
Cậu như muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông vào học bất ngờ vang lên.
Trong tiếng chuông, cậu nhìn Trác Yến, môi mấp máy.
Như đang đợi tiếng chuông ngừng lại, nhưng cũng như đang do dự.
Cuối cùng, cậu chỉ cười cười; trong khi tiếng chuông chưa ngừng lại, cậu sải bước, đi ra phía sau.
Trác Yến cất ảnh đi, cầm sách lên, chăm chú nghe giảng.
Cô không hề biết rằng Giang Sơn ngồi phía sau, nhìn theo lưng cô, trong lòng hụt hẫng và buồn bã biết bao.
Cậu hy vọng cô sẽ tìm ra việc gì đó bắt cậu làm; cậu hy vọng mình còn có thể làm gì đó cho cô.
Ngày ngày lên lớp, ăn cơm, tự học, đi ngủ. Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như vậy, đơn điệu nhưng trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã quá nửa học kỳ.
Cuối tuần đó là sinh nhật của Trương Nhất Địch. Trác Yến và mấy cậu bạn cùng phòng anh đã hẹn nhau ra ngoài ăn mừng.
Học hết hai tiết buổi chiều thức Sáu, Trác Yến lập tức về phòng.
Mở máy tính, nhìn thấy Trương Nhất Địch đang online.
Cô kéo chuột, bấm vào avatar sáng lấp lánh đó:
Helle, anh Nhất Địch~
Đối phương rất nhanh đáp lại:
Hello.
Hai người cứ thế chat chit qua lại.
Cứ chuyện trò thế, Trác Yến dần dần phát hiện ra có gì đó không ổn.
Giọng điệu đối phương cứ biến hóa khôn lường, lúc thì nũng nịu, lúc thì ngang ngược, lúc lại đặc biệt lắm lời, rõ ràng là ba tên yêu quái kia dùng QQ của Trương Nhất Địch để trêu chọc cô rồi.
Trác Yến tức tối quát họ:
Này! Ba cậu làm ơn đàng hoàng xem nào! Đừng đùa giỡn nữa! Lần nào cũng chơi trò tâm thần phân liệt, các cậu có chán không hả? Mau nói chuyện chính đi, bảo tôi biết tối nay tụ tập ở đâu (╰_╯)!
Đối phương khựng lại một lúc.
Một lúc sau, bên kia nhảy ra bốn chữ:
Tôi rất thích cậu!
Trác Yến cảm thấy như phát điên.
Ba cậu đủ chưa! Lúc nào cũng chơi trò này, có biết điểm dừng không hả? Các cậu phải uống thuốc rồi đó! Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, các cậu đều thích tôi, được chưa? Mau nói tôi biết tối nay ta tụ tập ở đâu đi! Không được đùa nữa! Bà cô đây sẽ giận đấy!
Đối phương lại khựng lại, sau đó gõ một hàng chữ:
Ở quán mà chúng ta thường đến đi!
Trác Yến gõ một biểu tượng gật đầu “ừ ừ”:
Biết rồi! Sẽ xuất hiện đúng giờ không gặp không về, chị đây phải đi học từ vựng rồi, không điên với các cậu nữa. Tôi sẽ đợi sau khi thi qua cấp sẽ cười to nhìn các cậu khóc thảm nhé!
Cô chỉnh QQ sang trạng thaí “busy”, ôm quyển sách tiếng Anh bắt đầu học từ vựng.
Trong list bạn thân trên màn hình máy tính, có một avatar ở đó, im lìm, trông có vẻ rất cô độc.
Buổi tối, Trác Yến đến điểm hẹn rất đúng giờ.
Cô đã mua bánh sinh nhật cho Trương Nhất Địch.
Thấy cô đến, Trương Nhất Địch dường như rất vui.
Anh đón lấy bánh kem rồi nói: “Hay là ăn cái này trước”.
Trác Yến ngạc nhiên, cười phá lên: “Hả? Làm gì lại có chuyện ăn bánh kem trước? Hình như đều để dành đến cuối cùng mà…”. Cô đá mắt với Trương Nhất Địch: “Này có phải cậu… đói rồi không?”.
Bộ dạng gian xảo của cô khiến Trương Nhất Địch phì cười.
“Ừ, coi là vậy đi! Nào, giúp tôi cắm nến, chúng ta ăn bánh trước!”.
Trác Yến cười hí hí đón lấy cây nến màu sắc: “Cậu là chủ bữa tiệc, cậu lớn nhất, được thôi, nghe theo cậu; cậu nói ăn bánh trước thì ăn bánh trước!”.
Ba tên yêu quái kia chỉ đứng mím môi cười, không nói gì, hai con mắt gian xảo nhìn Trác Yến, khiến Trác Yến nổi cả da gà.
Cắm nến xong, Trác Yến đập bàn chất vấn ba tên yêu quái: “Ba tên kia! Nói mau, cười gian cái gì? Không nói thì tôi bảo lão đại đánh các cậu!”.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng bạn Cát Huy hay làm nũng đã đứng ra làm người phát ngôn.
Cậu ta nheo mắt nhíu mày phát ra giọng kỳ quái: “Em Văn Tĩnh – cậu có biết – lão đại của bọn này – tại sao lại – ăn – bánh – kem – trước – không? Không không không không?”.
Trác Yến lườm cậu ta: “Đừng có nghĩ bậy bạ lung tung! Có gì nào, mau nói đi! Đừng lải nhải lắm lời, cậu không sợ kéo dài giọng quá, không hơi nổi sẽ bị tắt thở chết à?”.
Cát Huy phớt lờ câu ác mồm của cô, vẫn cố tình nheo mắt nhíu mày kéo dài giọng: “Đó là vì ấy – lão đại của chúng tôi ấy – lúc nào cũng đặt – thứ – quan – trọng – nhất lên đầu – tiên…”.
Cậu ta vẫn đang cố sức kéo dài giọng, bỗng dưng giọng nói lại trở nên nghèn nghẹn – giống như chiếc loa đang phát thanh bị ai đó dùng khăn bông nhét vào vậy.
Trác Yến ở bên cạnh cười lăn lộn.
Thì ra là Trương Nhất Địch cắt một miếng bánh không nhỏ tí nào, rất hung hăng, rất bạo lực nhét nó vào miệng Cát Huy.
“Ai bảo cái miệng cậu chỉ biết nói bậy nói bạ! Bịt kín nó, xem cậu còn tác quái thế nào!”. Trác Yến không tiếc sức sỉ nhục Cát Huy.
Cát Huy bỏ mặc tất cả, ra sức nuốt miếng bánh kem đầy ắp ở miệng xuống, vừa nuốt vừa gườm gườm nhìn, bộ dạng thê thảm không tả nổi.
Hai tên yêu quái kia ôm nhau tỏ ra sợ hãi, run giọng dặn dò đối phương bằng vẻ run rẩy giả vờ: “Nhớ đó, tối nay đừng bao giờ nói thật với lão đại và Văn Tĩnh, chúng ta sẽ bị chết no!”.
Hát bài chúc mừng sinh nhật và ước nguyện xong, mọi người nhanh chóng xử lý hết chiếc bánh kem.
Trương Nhất Địch lặng lẽ gói lại đống nến đã cắm xuống và vừa rút ra.
Trác Yến nhìn thấy, không kìm được hỏi: “Sao còn giữ lại? Cháy còn một đoạn ngắn rồi!”.
Trương Nhất Địch mỉm cười: “Đây là kỷ niệm hai mươi tuổi, đồng thời đã chứa đựng mơ ước của tôi, không thể bỏ đi được”.
Trác Yến ù ù cạc cạc gật đầu: “Ờ!”. Đến khi Trương Nhất Địch dọn xong nến thì vỗ mạnh vai anh: “Bạn à, hôm nay là ngày vui của bạn, hay là – chúng ta không say không về nhé!”. Cô cười hi hi, chớp chớp mắt với anh: “Chúng ta uống rượu đi! Thế nào?”.
Trương Nhất Địch nhìn đôi mắt sáng rực của cô, hồi lâu không rời mắt.
Đến khi Trác Yến đẩy anh, anh mới cười và gật đầu: “Được, tối nay, không say không về!”.
Trường Trác Yến vốn có phong trào bóng rổ khá mạnh, đội tuyển trường đoạt được nhiều giải thưởng trong các kỳ thi đấu. Trong vầng hào quang đó, hoạt động bóng rổ rất được yêu thích trong trường, người chơi bóng rổ giỏi càng được các bạn học khen ngợi là ngôi sao trong trường.
Đặt biệt là Cup bóng rổ Hắc Mã mỗi năm tổ chức một lần là sự kiện lớn được mọi người mong ngóng nhất trong năm.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Địch tham gia Cup bóng rổ Hắc Mã.
Trước giải đấu, anh đã được tôn vinh là thần tượng trong trường, vì thế đối với lần thi đấu này, không biết là bao nhiêu người đã vì hâm mộ mà đến chiêm ngưỡng anh – vô số các cô gái đã bắt đầu si mê chờ đợi, bọn họ có mặt ở khắp nơi, nóng lòng muốn được nhìn thấy thần tượng trong tim mình tỏa sáng trên sân khấu.
Trương Nhất Địch quả nhiên không làm những cô gái si mê anh phải thất vọng. Bắt đầu từ vòng loại, anh đã trở thành ngôi sao nổi bật, thu hút chú ý của mọi người nhất.
Gần như trong một đêm, tên anh lại lần nữa trở thành danh từ “hot” nhất trường. Trác Yến cảm giác quãng thời gian này, cho dù cô đi đến đâu, hình như lúc nào cũng có thể nghe thấy ba chữ “Trương Nhất Địch”.
Cô không quá say mê môn thể thao này, trước kia có lẽ do thích náo nhiệt, bây giờ lại thích yên tĩnh. Lại thêm năm nay những người đến xem đấu bóng rổ quá đông, vì ghét phải chen chúc vào đám con gái điên loạn kia, bị bọn họ đẩy tới đẩu lui và phải nghe những tiếng la hét của bọn họ, nên những trận đấu vòng loại cô đều không đi xem.
Thường thì cô chỉ xem lịch thi đấu. Nếu hôm đó có trận thì đấu của Trương Nhất Địch, thì đến tối cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, chúc anh giành được thắng lợi – cho đến hiện nay thì anh chưa bao giờ thua trận nào, thắng lợi đối với anh mà nói, dường như là một thuộc tính bẩm sinh; những cô nàng đi trong hành lang lúc nào cũng bình luận một cách phấn khích: Trương Nhất Địch thật sự làm tôi mê chết đi được! Sao lại có người thắng một cách tuyệt đẹp như thế cơ chứ! – Rồi tiếp tục chúc anh trận sau cũng sẽ giành thắng lợi dễ dàng.
Và Trương Nhất Địch thường chỉ nhắn lại cô sáu chữ: Cảm ơn! Tôi sẽ cố gắng!
Sau khi kết thúc vòng đấu loại mười sáu đội chọn tám, Trác Yến lại nhắn tin chúc mừng anh như thường lệ.
Một lúc sau tin nhắn của anh lóe lên. Trác Yến không xem ngay, cô nghĩ chắc vẫn là sáu chữ đó.
Cô vùi đầu vào học từ vựng.
Lúc Lộ Dương quay về, thấy cô thì buột miệng hỏi: “Văn Tĩnh, cậu ở trong phòng à?”.
Trác Yến u ù cạc cạc, chau mày hỏi: “Tớ ăn tối xong đã nói là không đến phòng tự học mà về phòng học từ vựng, cậu quên hả? Dương Dương, có phải cậu lén tớ già thêm tuổi không, già rồi nên trí nhớ kém đi à?”.
Lộ Dương vỗ lên đỉnh đầu cô: “Sống lại rồi à? Lại bắt đầu soi mói bậy bạ! Lúc tớ từ phòng tự học về thì thấy Trương Nhất Địch, một anh chàng lanh lùng biết bao, nói ra cũng lạ, hôm nay nhìn kiểu gì tớ cũng thấy anh chàng cứ lấm la lấm lét thế nào ấy. Có thể cậu ta nghĩ rằng cậu ta là hiệp sĩ độc hành, thường thì chỉ cần cậu ta khiêm tốn một tí thì người khác sẽ không nhìn thấy cậu ta. Nhưng cậu ta cũng không nghĩ thử xem, gần đây danh tiếng nổi như cồn, đi đến đâu cũng có mấy cô bé bám theo như kiến hôi ấy, trong tiếng xì xầm bàn tán như thế làm sao tớ không thấy cậu ta cho được, cậu nói xem!”.
Cô nàng nói một tràng dài, Trác Yến nghe xong vẫn hoang mang vô cùng. Cô không biết Lộ Dương rốt cuộc muốn diễn đạt trọng tâm gì nữa.
“Nói trọng tâm nào!”. Cô hét lên với Lộ Dương.
Lộ Dương gãi đầu, “ờ” một tiếng: “Thì Trương Nhất Địch hỏi tớ: Trác Yến có phải cùng đi tự học với cậu không? Tớ nói không; hỏi cậu ta có chuyện gì tìm cậu à, cậu ta không trả lời ngay mà nói rằng hình như cậu cũng không ở trong phòng, rồi bỏ đi”. Cô nàng bước đến dùng tay xỉa vào trán Trác Yến: “Con bé này, nói thật đi, cậu và Trương Nhất Địch đang bày mê hồn trận gì đó, làm tớ choáng quá!”.
Trác Yến phớt lờ, chụp di động trên bàn xem nhanh.
Lần này số chữ trên màn hình nhiều hơn sáu:
Trận sau tám loại còn bốn, sẽ rất kịch liệt. Đến xem đi, cổ vũ cho tôi.
Buông điện thoại xuống, Trác Yến nằm gục lên bàn, vùi mặt vào cánh tay.
Đầu óc ở trạng thái trống rỗng mấy giây.
Sau đó cô nhớ đến lời Lộ Dương vừa nói, lồm cồm bò dậy, cầm điện thoại lên bấm nhanh mấy chữ:
Ban nãy đi giặt quần áo, không kịp xem tin nhắn. Được rồi, lúc đó nhất định sẽ đến!
Đợi khi Trương Nhất Địch đáp “Ừ”, cô lại bò ra bàn vùi mặt vào tay, tiếp tục trạng thái vô hồn.
Trận đấu tám đội loại bốn đã khiến Trác Yến suýt nữa trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.
Thực ra với Trác Yến mà nói, cô cảm thấy mình rất ấm ức.
Cô đã y hẹn đến xem đấu bóng.
Trên sân Trương Nhất Địch chơi bóng rất tuyệt. Vì anh có học nhảy nên động tác chơi bóng vừa đẹp vừa phóng khoáng, mỗi lần bóng chuyền đến tay anh, thì anh có thể dẫn bóng đi một cách đẹp đẽ như thể bàn tay diệu kỳ nở ra hoa vậy, lần nào cũng khiến đám đông la hét đến chói tai.
Những cô nàng đi xem đấu bóng lúc này không còn e thẹn gì nữa. Bọn họ gần như điên cuồng, không ngừng gào tên Trương Nhất Địch. Trong không khí nóng bỏng ấy, Trác Yến bất giác cũng bị “lây nhiễm” đến độ máu nóng sôi sục.
Trận đấu này gần như là trận biểu diễn cá nhân của Trương Nhất Địch – đội bóng của họ có hai thành viên chỉ lực vì bị thương không thể ra sân, nên trận đấu này hoàn toàn do Trương Nhất Địch gánh vác. Còn các thành viên trong đội đối phương người nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu không phải do Trương Nhất Địch chơi bóng giỏi thì đội của họ chắc chắn sẽ thua.
Còn hai phút nữa là kết thúc trận đấu, đội của Trương Nhất Địch vẫn hơn bên kia hai điểm. Nhưng sau khi họ đối phương cướp bóng, tình thế đã thay đổi. Đối phương liên tục bỏ bóng vào rổ, không chỉ san bằng cách biệt mà còn dẫn trước hai điểm.
Các cô gái đồng loạt thở ngắn than dài, tỏ ra căm tức vô cùng khi bị đối phương dẫn điểm trước – như thể người ta bỏ bóng vào rổ là chuyện đại nghịch bất đạo vậy, mà tất cả những điều này là do họ quá mong mỏi Trương Nhất Địch, quá hy vọng anh sẽ thắng. Có lúc tâm lý thương xót cho đối tượng trong mộng của mình của các cô gái còn xuất hiện vô lý hơn cả đàn ông.
Bị ảnh hưởng bởi đám đông sốt ruột, tâm trạng Trác Yến cũng trở nên căng thẳng.
Lúc bóng chuyền đến tay Trương Nhất Địch, thấy anh chạy như bay đến rổ đối phương chuẩn bị nhảy lên, lúc ấy Trác Yến không nghĩ ngợi mà buột miệng hét lên một tiếng: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Kết quả…
Kết quả là, cô không hét lên có lẽ còn hay hơn; sau khi cô hét, mọi người đều trừng trừng mắt chứng kiến cảnh Trương Nhất Địch đang từ một tư thế bỏ bóng vào rổ tuyệt đẹp, đột nhiên trượt chân, biến thành hai chân vấp vào nhau ngã ngồi xuống đất!
Bóng từ tay anh lăn “bộp bộp” đến chân đối phương, có người nhân cơ hội trời cho này mà ra sức chạy ngược lại để bỏ bóng, kéo giãn tỉ số ra thành bốn điểm.
Tình thế trên sân bóng đã xảy ra sự nghịch chuyển kinh thiên động địa từ sau khoảnh khắc Trác Yến hét lên.
Trong vô số ánh mắt phẫn nộ sắc bén như những ngọn dao mũi kiếm, Trác Yến rụt vai lại, co người thật nhỏ, chỉ mong mình có thể thu nhỏ lại rồi biến mất hẳn.
Cô có phần ấm ức thầm nghĩ trong lòng: Thật lạ lùng, cảnh này sao lại quen đến thế nhỉ?
Ở khán đài, Trác Yến rụt cổ đón nhận ngàn vạn ánh mắt sắc như dao.
Trên sân, Trương Nhất Địch nhảy bật dậy, nhanh nhẹn chạy vút đi như một cơn bão.
Mọi người không nhìn rõ vẻ mặt anh đã thay đổi thế nào. Nhưng không hiểu vì sao, người ta lại cảm nhận rõ trên người anh, có thứ gì đó đã trở nên khác lạ trong tích tắc.
Có lẽ thứ đó chắc được gọi là “khí chất”.
Từ giây anh nhảy bật dậy, “chất” của anh bỗng trở nên mạnh mẽ khác thường. Như thể có một sự kiên nghị đến chết cũng không buông, như thể có một lòng quyết tâm phải giải thoát cho ai đó, anh chạy rất nhanh, ào ào như một cơn lốc.
Tuy bộc phát, nhưng không mất bình tĩnh, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, ở trong cảnh tuyệt vọng sẽ có thể bùng nổ.
Nếu bạn có một đối thủ như vậy, thế thì anh ta tuyệt đối là kẻ thù đáng sợ nhất trên thế gian này. Vì bạn mãi mãi sẽ không đoán ra cực hạn của anh ta ở đâu.
Chẳng hạn giờ đây, chỉ trong vỏn vẹn chưa đến một phút, Trương Nhất Địch lại ném bóng ngoài vạch ba điểm và thêm một lần nhảy ba bước để bỏ bóng vào rổ, khiến kết quả trận đấu tưởng chừng không thể cứu vãn lại một lần nữa xoay chuyển.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.
Mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì. Đến khi họ đã hiểu ra ai là đội thắng thì tâm trạng sửng sốt và vui mừng điên cuồng khiến họ bắt đầu gào thét dữ dội.
Cảnh đấu này quá căng thẳng và kích thích, khiến người ta gần như phát khóc.
Trác Yến cũng bị lây nhiễm theo, mắt bắt đầu ươn ướt. Cô đứng đó trong đám người huyên náo, nhìn chàng trai nổi bật hơn người kia.
Anh đưa tay gạt mồ hôi trên trán, bình thản quay lại nhìn khắp khán đài như tìm kiếm gì đó.
Khi ánh mắt anh chạm vào cô thì dừng ngay lại.
Anh đứng trên sân, trung tâm vạn người.
Cô đứng ngoài sân, nhỏ bé lặng lẽ.
Nhưng anh như không nhìn thấy ai khác, chỉ nhìn cô, khóe môi nhướn lên, nở một nụ cười.
Công lực thần kỳ đến choáng váng của Trác Yến không vì chuyện Trương Nhất Địch giữ được chiến thắng mà biến mất. Ngược lại, trong trận thi đấu tám loại bốn, bốn loại hai, tình trạng tương tự lại xảy ra liên tiếp.
Trên sân đấu, mỗi khi đến giai đoạn kịch liệt nhất thì Trác Yến lại không cầm được lòng mà hét lên: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Cũng không rõ có phải tai Trương Nhất Địch có lắp đặt hệ thống lọc âm thanh hay không, mà trong bao nhiêu tiếng hét chói tai kia, anh vẫn có thể nhận ra giọng của Trác Yến, đồng thời phản ứng ngay với nó – không lần nào khác, lần nào anh cũng bị trượt chân, suýt nữa thì ngã; cổ tay buông lỏng, lập tức mất bóng.
Thống kê lại thì trong tình huống thế này, lại thêm hồi học năm nhất, tổng cộng đã xảy ra bốn lần. Trác Yến gần như đã trở thành kẻ thù chung của toàn trường, đặc biệt là các nữ sinh khoa Xây dựng.
Tỏ ra căm phẫn và chán ghét cùng cực, bọn họ lại đặt thêm cho Trác Yến một biệt danh vô cùng kích thích: Quả phụ áo đen sân bóng.
Và còn lưu truyền một câu: Quả phụ áo đen hễ cổ vũ, thì Trương Nhất Địch sẽ làm mất bóng.
Một số cô gái tình cảm mãnh liệt thậm chí còn không kiềm chế, lao đến trước mặt Trác Yến, thái độ vô cùng thù địch cảnh cáo cô: “Bạn này, chẳng lẽ bạn không biết giọng bạn rất đáng sợ à? Trương Nhất Địch lần nào cũng bị bạn làm cho phát sợ lên kìa! Trận đấu quyết định lần sau liên quan đến sống chết đấy, bọn này xin bạn có thể đừng hét lên đúng lúc quan trọng không? Tôi thật sự nghi ngờ rằng bạn là gian điệp bị đối phương mua chuộc, chuyên phá hoại trận đấu của Trương Nhất Địch đấy!”.
Trác Yến cảm thấy vô cùng tủi thân.
Sau khi bị mọi người công kích, cô chạy đến trước mặt Trương Nhất Địch, đấm ngực kêu oan: “Tại sao người khác cổ vũ thì không sao, mà cứ đến mình thì lại có chuyện này? Có phải cậu không vừa mắt mình nên cố ý dạy mình một bài học không? Cậu có biết bây giờ các bạn trong trường đang nói gì không – quả phụ áo đen hễ cổ vũ thì Trương Nhất Địch sẽ làm mất bóng! Này, chỉ tại cậu đó! Mình còn chưa trải qua hết thời kỳ thanh xuân của mình, ai muốn trẻ trung thế này lại phải làm quả phụ áo đen chứ!”.
Trương Nhất Địch nhìn gương mặt ấm ức của cô đến mức mắt mũi gần như co rúm lại, ánh mắt như lóe lên một tia gì đó. Chau mày, rồi giãn ra. Môi khẽ mấp máy rồi ngậm chặt.
Cuối cùng, từ từ thở ra, cười nhẹ nhõm: “Tin tôi đi, đến trận quyết đấu, tôi nhất định sẽ giúp cậu phá vỡ lời đồn đó!”.
Trương Nhất Địch sẽ nói giúp Trác Yến phá vỡ câu đồn đại tà ác kia. Tiếc là khi đấu trận quyết định, anh không thể thực hiện được lời hứa.
Giống như bị ai đó nguyền rủa, tình huống kỳ dị đó lại xuất hiện.
Vì là trận quyết đấu nên không khí trong sân căng thẳng đến cực điểm. Trong đội của Trương Nhất Địch, hai thành viên chủ lực tuy đã ra sân nhưng chân họ vẫn không được nhanh nhẹn. Trạng thái không đạt đến đỉnh cao nhất của họ xem như đã giúp đội đối phương có thêm hy vọng – bọn họ quyết định liều mạng, quyết đấu đến cùng trong trận này.
Hai bên mau chóng đọ tài với nhau sát sao, điểm số lúc thì anh cao hơn tôi, lúc thì tôi lại vượt qua anh, tình thế trên sân phải nói là thay đổi từng giây một.
Khi hai bên lại cân bằng điểm số lần thứ mười mấy, tức là chỉ còn mấy phút nữa sẽ kết thúc trận đấu, thì lúc đó bóng được chuyền đến tay Trương Nhất Địch.
Những người xem đấu bóng như được chích máu gà vào người vậy, đồng loạt hô vang “tốt”. Bọn họ vững tin rằng Trương Nhất Địch sẽ lọt quả bóng này vào rổ, kéo giãn tỉ số ra!
Bị không khí cuồng nhiệt lây truyền, Trác Yến lúc đó không kiềm chế được lại hét to: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Và năm chứ này vừa thoát ra, đột nhiên như có lời nguyền ứng nghiệm.
Trương Nhất Địch lại trượt chân, suýt thì ngã; tay buông thõng, bóng rơi mất.
Đám người xem bóng lại kêu lên những tiếng tiếc nuối. Bọn họ không hẹn mà cùng quay lại nhìn Trác Yến.
Nhừng người đứng gần cô hoàn toàn không che giấu vẻ phẫn nộ: “Bạn à, làm ơn đi! Đây là trận quyết định đấy!!! Nếu đã biết mình mỗi lần mở miệng là hại người ta mất bóng thì có thể xin bạn tự biết thân biết phận, khống chế miệng mình, đừng tiếp tục la hét lung tung được không! Bạn sẽ hại Trương Nhất Địch thua đấy, bạn có biết không?”.
Trác Yến cảm thấy tai mình đang kêu “ù ù”, trong tích tắc gò má nóng rực lên như bị bỏng.
Bị bao nhiêu người chỉ trích thậm tệ không kiêng nể trước mặt mọi người, cô vừa cảm thấy tủi thân lại vừa cảm thấy xấu hổ.
Cô ngước nhìn lên sân bóng, ai oán nhìn Trương Nhất Địch.
Trên sân, Trương Nhất Địch dù đang bận rộn cũng đang nhìn về phía cô.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, sự ấm ức trong lòng Trác Yến trong tích tắc tăng lên gấp bội, suýt nữa thì vỡ à, cô tí nữa thì không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Cô vội vang thu mắt lại, cúi đầu xuống, ngậm miệng hít thở rồi lặng lẽ quay người, lẳng lặng rút lui khỏi đám đông.
Cô muốn về ký túc.
Qua đám đông, cô lại nghe thấy tiếng còi vang lên tuyên bố tạm dừng trận đấu.
Lại đi thêm hai bước, cô cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt.
Quay lại, nhìn thấy ngươi mặt đẫm mồ hôi quen thuộc của Trương Nhất Địch, nhìn kỹ lại thì chạm phải đôi mắt đen nhánh sáng rực đang nhìn cô chằm chằm.
“Đừng đi!”. Anh thở gấp, thốt ra hai tiếng.
Trác Yến đưa tay dụi mắt, hỏi Trương Nhất Địch đang nắm tay cô: “Sao cậu lại xuống đây?”. Cô nhìn ra sau lưng Trương Nhất Địch, không biết có bao nhiêu cặp mắt thù hận và đố kỵ đang trừng trừng nhìn cô.
“Cậu xin tạm ngừng?”. Cô hỏi, có vẻ không hiểu.
Trương Nhất Địch không nói gì, kéo cô sải bước thật nhanh về phía sân bóng.
Trác Yến cảm giác, khi anh dẫn cô xuyên qua dòng người, trên người anh như có một luồng khí lạnh âm u, luồng khí này có một sức mạnh cực lớn không cho phép nghi ngờ – cho dù anh đang làm gì, có phải là một hành động sai lầm, rất không sáng suốt trong mắt mọi người hay không, bọn họ đều chỉ dám lặng lẽ nhìn theo mà không dám lên tiếng kháng nghị.
Vì quen biết anh, không biết đã lần thứ mấy cô trở thành tiêu điểm của đám đông rồi.
Trương Nhất Địch kéo cô đi thật nhanh, đến tận khu vực dành cho thành viên đội bóng mới ngừng.
Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, đầu óc Trác Yến đã không còn vận hành nữa. Cô đờ đẫn nhìn anh, đờ đẫn để mặc anh muốn làm gì thì làm, đờ đẫn bị anh ấn ngồi xuống vị trí đặc biệt dành cho anh để nghỉ ngơi.
Cô người lên, đôi tay anh đặt lên vai cô, hơi cúi người xuống nhìn vào mắt cô.
“Trận đấu sắp kết thúc rồi”. Anh nói: “Hiện giờ, chúng ta còn thua năm điểm”.
Nghe tỉ số đó, Trác Yến cảm thấy tim cô như bị treo hẫng lên.
Sự hối tiếc dâng tràn đến tận cổ họng.
Bàn tay đặt trên vai cô của Trương Nhất Địch ấn xuống, không cho cô lên tiếng.
“Lát nữa.” Anh nhìn cô, chậm rãi nói, rất mạnh mẽ: “Cổ vũ cho tôi!”.
Trác Yến ngậm miệng, lập tức lắc đầu lia lịa như đánh trống trận.
Trương Nhất Địch giữ lấy đầu cô, hơi cúi xuống thêm một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, dằn mạnh từng chữ để an ủi: “Đừng sợ, nhớ phải cổ vũ cho tôi! Chỉ cần cậu chịu cổ vũ thì tôi đảm bảo trận này tôi sẽ thắng!”.
Trương Nhất Địch nói xong, đứng bất động, hơi cúi xuống, đợi Trác Yến trả lời.
Không đếm nổi có bao nhiêu người đang nhìn phía này. Trác Yến chỉ thấy gò má nóng rực; bên trên còn có hơi ấm âm ẩm của lòng bàn tay Trương Nhất Địch.
Anh đang đợi cô trả lời.
Ánh mắt anh nhìn cô trong veo, khiến người ta bỗng cảm thấy yên lòng.
Cô nhìn anh, gật mạnh đầu.
“Được! Mình cổ vũ cho cậu!”.
Thời gian tạm ngừng đã kết thúc; trận đấu tiếp tục căng thẳng.
Trên sân, bóng được tranh cướp dữ dội từ tay cả hai đội; bên ngoài, thần kinh mọi người đều căng lên theo quả bóng.
Còn cách ba mươi giây nữa là hết giờ, tuy bọn Trương Nhất Địch đã đuổi kịp ba điểm nữa, nhưng vẫn còn thua đối phương hai điểm.
Thời khắc cuối cùng này, trong đội dù ai có được bóng đều không suy nghĩ gì mà chuyền ngay cho Trương Nhất Địch.
Hai mươi, mười chín, mười tám…
Ba người bên đối phương cùng lao đến bao vây, trước mặt Trương Nhất Địch như vừa dựng lên một bức tường thịt kín mít.
Anh chuyền bóng cho bạn.
Mười bảy, mười sáu, mười lăm.
Bức tường người bung ra để bít kín chỗ hở khác.
Anh nhân cơ hội đó chạy nhanh vượt lên phía trước.
Mười bốn, mười ba, mười hai…
Đồng đội định chuyển bóng cho anh, nhưng đối phương lại liều mang che chắn, lấp kín mọi khe hở có thể chuyền bóng.
Mười một, mười, chín…
Cuối cùng, Trương Nhất Địch lừa đối phương bằng động tác giả, nhận được bóng.
Năm người đội bạn lao đến chỗ anh như điên cuồng, ép anh mỗi lúc một xa bảng rổ. Bọn họ gần như bất chấp tất cả, chỉ để anh không có cơ hội làm bàn.
Tám, bảy, sáu…
Thời gian nhảy qua từng giây, từng giây, không hề chờ đợi.
Bên ngoài đã có người kêu lên “Đừng thua mà!” vừa đưa tay lên che mắt như trốn tránh sự thực, không dám nhìn nữa.
Năm, bốn, ba…
“Trương Nhất Địch cố lên!”.
Tiếng hô cổ vũ của Trác Yến bỗng vang lên.
Trương Nhất Địch đang bị cản lại ngoài vạch ba bước bỗng nhảy lên.
Hai, một…
Bóng lao về phía rổ.
Tuýt…
Tiếng còi một ngắn một dài liên tiếp vang lên, trận đấu đã chính thức kết thúc.
Sau một hồi sửng sốt và bàng hoàng ngắn ngủi, ngoài sân bỗng bùng lên tiếng hoan hô như sấm rền.
Trong hai giây cuối cùng, Trương Nhất Địch như có thần trợ giúp, ba điểm định mệnh, thắng được trận đấu!
Sau khi rơi xuống đất, Trương Nhất Địch làm động tác chiến thắng với Trác Yến ngồi ngoài.
Trác Yến nhảy bật lên khỏi ghế, hét lên hoan hô, không chế được vừa hét vừa chạy ra ngoài sân, lao đến chỗ anh.
Khoảng cách không ngắn không dài, chỉ mấy bước đã đến nơi.
Như chỉ giây sau đó, cô đã chạy ngay đến cạnh anh.
Cô chạy quá nhanh, không kịp dừng lại mà lao bổ đến, gương mặt mang theo nụ cười rạng rỡ.
Anh đứng đó, dang rộng tay, sau khi cô đâm sầm vào lòng anh thì khép lại, siết chặt.
Môi nở nụ cười, trong đó như che giấu một sự hài lòng và vui vẻ chỉ dành riêng cô.
Trác Yến ôm lấy Trương Nhất Địch, sung sướng điên cuồng, vừa hét vừa nhảy: “Hay quá rồi! Hay quá rồi! Mình không còn là quả phụ áo đen nữa! Cuối cùng mình đã thoát được danh hiệu sao chổi rồi!”.
Khóe môi Trương Nhất Địch, rất lặng lẽ, lại nhướn lên một nụ cười.
Các bạn học đều biết Trương Nhất Địch không thích gần gũi với người lạ, càng không thích chụp hình với kẻ khác.
Nên khi nhìn thấy trên sân, cô nàng ngốc nghếch Trác Yến đang ôm chầm lấy thần tượng trong lòng mà không hề biết, những cô gái bên ngoài không ai là không cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tị, bọn họ nghiến răng kèn kẹt, phẫn nộ oán than: “Cái con bé sao chổi kia, nó dựa vào cái gì chứ!”.
Trác Yến không biết gì về những chuyện đó.
Cô còn đang mê mải đắm chìm trong niềm vui gỡ bỏ được tên xấu: “Quả phụ áo đen”.
Thậm chí đối với cái ôm lúc nãy, cô cũng chẳng hề thấy gì khác lạ – không nhận ra lúc cô lao đến, ánh mắt anh chàng đẹp trai ấy ẩn chức biết bao niềm vui và mãn nguyện, càng không nhìn thấy sau khi cô buông anh ra, khóe môi khẽ động đậy của anh lại giấu đi biết bao nỗi cô đơn trống trải.
Có mấy người bước đến.
Trong đó có một người tay cầm bút và sổ, một bạn đứng cạnh còn ôm một máy ảnh có ống kính dài, trông có vẻ rất đắt giá.
Bọn họ tự giới thiệu với Trương Nhất Địch: “Chúng tôi là phóng viên tờ báo trường, rất muốn phỏng vấn cậu, xin hỏi có được không?”.
Trương Nhất Địch nhìn Trác Yến, cô cười híp mắt nhìn anh rồi gật đầu.
Trầm tư một lúc sau, anh gật đầu.
“Được”.
Mất khoảng mười phút thì phóng viên trường đã hỏi xong những điều cần hỏi.
Cuối cùng sau khi phỏng vấn xong, cậu bạn luôn cầm máy ảnh đứng lặng lẽ một bên đã không kìm được, dè dặt hỏi: “Tôi có thể chụp một bức hình cho cậu không?”.
Theo những hiểu biết về Trương Nhất Địch thì mọi người đều ngỡ hẳn là anh sẽ từ chối.
Nhưng không ngờ anh lại nhận lời: “Được thôi!”.
Cánh phóng viên trường nghe câu trả lời đó đều tỏ ra kinh ngạc, anh chàng cầm máy ảnh vội vàng tìm góc đẹp nhất, rất hào hứng chụp cho Trương Nhất Địch mấy tấm thật hoàn hảo.
Lúc đó mọi công việc đều hoàn thành, cánh phóng viên thu dọn giấy bút, đậy nắp ống kính, định rời đi.
Trương Nhất Địch đột nhiên lên tiếng: “Có thể nhờ các bạn giúp tôi một việc không?”.
Mọi người đều không hẹn mà cùng ngước lên nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
“Có thể giúp tôi chuyện này không”. Trương Nhất Địch vừa nói vừa kéo Trác Yến đang ngơ ngẩn lại gần, đẩy cô đến trước ngực anh: “Giúp chúng tôi chụp một tấm hình nhé!”.
Trác Yến ngẩn người.
Trác Yến nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Địch, miệng há ra rồi ngậm lại, sững sờ đến độ không nói nên lời.
Cánh phóng viên sau khi ngẩn người một lúc thì vội vàng gật đầu lia lịa, cười nói: “Không vấn đề không vấn đề!”.
Người cầm máy càng nhiệt tình chỉ đạo Trương Nhất Địch và Trác Yến đứng thế nào: “Sát hơn vào sát hơn vào… đúng đúng… anh bạn đừng căng cứng thế, tay có thể đặt lên vai cô bạn mà… Bạn nữ cũng đừng đứng ngẩn ra như vậy, dựa vào ngực cậu ấy đi… Đúng đúng… Rất đẹp, cười nào, cười đi nào… Tốt quá rồi… Một, hai, ba – đẹp lắm!”.
Trác Yến chỉ thấy một luồng sáng lóe qua.
Cô và anh đã được thu vào trong ống kính nho nhỏ tròn tròn kia.
Ba ngày sau, Trác Yến nhận được hình.
Trong hình, cô và Trương Nhất Địch đứng cạnh nhau, tai anh đặt trên vai cô, cô đứng trước mặt anh, cười ngốc nghếch.
Lúc này tay cầm tấm hình, cô dường như có thể nhớ lại bộ dạng lúc túng vì kinh ngạc mà không nói nên lời của mình khi Trương Nhất Địch kéo lại.
Tiếng “tách tách” bấm máy, cô cảm thấy hình như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Trong tích tắc, tai nóng rực.
Bàn tay đặt lên vai cô như một lò lửa có thể thiêu đốt người khác, nóng tới nỗi toàn bộ giác quan của cô như đều tập trung vào mỗi phần vai.
Chẳng phải anh đã nói, anh không chụp hình với con gái…
Chẳng phải anh đã nói, cô gái có thể chụp hình chung với anh, chỉ có thể là…
Cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nghe anh nói khẽ với cô: “Tôi sắp ra nước ngoài trao đổi học sinh rồi; cái này, xem như là quà kỷ niệm của chúng ta vậy!”.
Nghe anh nói thế, cô lập tức dẹp tan mọi nghi vấn trong đầu.
Nhưng tiếp đó, một nỗi buồn vô cớ bỗng dâng lên.
Anh nói anh sắp ra nước ngoài rồi…
Trác Yến cúi đầu nhìn kỹ tấm hình trong tay.
Sau lưng hai người là một cây dương cao lớn rậm rạp, xanh rì. Những cành cây thẳng tắp kiêu ngạo phô diễn sức sống mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu sợ hãi run rẩy vì mùa thu sắp tới.
Nhiều năm về sau, khi cô lật tấm hình này ra xem lại, nhìn tán cây xanh um, sum suê sau lưng, cô bất giác bùi ngùi khôn xiết.
Nó giống với tuổi thanh xuân của họ biết nhường nào.
Đã từng tươi trẻ bừng bừng sức sống, không biết con đường phía trước gập ghềnh chông gai thế nào, không biết rằng có thể sẽ hợp tan trong vui vẻ hay đau buồn; trong quãng thời gian khó quên nhất, thoải mái dâng hiến cuộc sống, trong tuổi hoa niên đẹp nhất, yêu thật mãnh liệt, hận cũng sâu đậm, cố gắng cảm nhận tất cả, bằng trái tim chân thật nhất, viết nên quãng ký ức quý giá khó quên nhất trong cuộc đời vào những năm tháng ấy.
Trước lúc vào lớp, Trác Yến đang xem tấm ảnh thì bỗng cảm nhận có một bóng đen bao phủ.
Cô ngẩng lên, thấy Giang Sơn đang đứng cạnh chỗ cô ngồi, cúi xuống nhìn vật trong tay cô.
Thấy cô nhìn, khóe môi cậu hơi mấp máy, tỏ vẻ kỳ dị: “Ô hô, đúng là cậu làm được thật rồi!”.
Trác Yến có vẻ hoang mang: “Cái gì mà làm được?”.
Giang Sơn cười cười: “Trò cá cược của chúng ta; trước kia chẳng phải đã cược rằng, nếu cậu có thể bắt Trương Nhất Địch chụp hình chung thì tôi sẽ nhận lời cậu một việc hay sao; thật không biết đầu óc cậu ta kết cấu thế nào mà lại chịu chụp chung với cậu!”.
Trác Yến lúc này mới nhớ ra chuyện cá cược.
Giang Sơn nhìn cô, bỗng nói: “Cậu thắng rồi, sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua, tôi nợ cậu một yêu cầu, cậu có thể bắt tôi làm một việc gì đó”.
Trác Yến cười ngô nghê mấy tiếng, hai tay huơ huơ vòng vòng: “Thôi bỏ đi bỏ đi! Chuyện cũ rích rồi! Chị đây tấm lòng bao la cao cả, không tính toán với cậu đâu!”.
Giang Sơn nhìn cô toét miệng cười.
Cậu như muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông vào học bất ngờ vang lên.
Trong tiếng chuông, cậu nhìn Trác Yến, môi mấp máy.
Như đang đợi tiếng chuông ngừng lại, nhưng cũng như đang do dự.
Cuối cùng, cậu chỉ cười cười; trong khi tiếng chuông chưa ngừng lại, cậu sải bước, đi ra phía sau.
Trác Yến cất ảnh đi, cầm sách lên, chăm chú nghe giảng.
Cô không hề biết rằng Giang Sơn ngồi phía sau, nhìn theo lưng cô, trong lòng hụt hẫng và buồn bã biết bao.
Cậu hy vọng cô sẽ tìm ra việc gì đó bắt cậu làm; cậu hy vọng mình còn có thể làm gì đó cho cô.
Ngày ngày lên lớp, ăn cơm, tự học, đi ngủ. Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như vậy, đơn điệu nhưng trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã quá nửa học kỳ.
Cuối tuần đó là sinh nhật của Trương Nhất Địch. Trác Yến và mấy cậu bạn cùng phòng anh đã hẹn nhau ra ngoài ăn mừng.
Học hết hai tiết buổi chiều thức Sáu, Trác Yến lập tức về phòng.
Mở máy tính, nhìn thấy Trương Nhất Địch đang online.
Cô kéo chuột, bấm vào avatar sáng lấp lánh đó:
Helle, anh Nhất Địch~
Đối phương rất nhanh đáp lại:
Hello.
Hai người cứ thế chat chit qua lại.
Cứ chuyện trò thế, Trác Yến dần dần phát hiện ra có gì đó không ổn.
Giọng điệu đối phương cứ biến hóa khôn lường, lúc thì nũng nịu, lúc thì ngang ngược, lúc lại đặc biệt lắm lời, rõ ràng là ba tên yêu quái kia dùng QQ của Trương Nhất Địch để trêu chọc cô rồi.
Trác Yến tức tối quát họ:
Này! Ba cậu làm ơn đàng hoàng xem nào! Đừng đùa giỡn nữa! Lần nào cũng chơi trò tâm thần phân liệt, các cậu có chán không hả? Mau nói chuyện chính đi, bảo tôi biết tối nay tụ tập ở đâu (╰_╯)!
Đối phương khựng lại một lúc.
Một lúc sau, bên kia nhảy ra bốn chữ:
Tôi rất thích cậu!
Trác Yến cảm thấy như phát điên.
Ba cậu đủ chưa! Lúc nào cũng chơi trò này, có biết điểm dừng không hả? Các cậu phải uống thuốc rồi đó! Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, các cậu đều thích tôi, được chưa? Mau nói tôi biết tối nay ta tụ tập ở đâu đi! Không được đùa nữa! Bà cô đây sẽ giận đấy!
Đối phương lại khựng lại, sau đó gõ một hàng chữ:
Ở quán mà chúng ta thường đến đi!
Trác Yến gõ một biểu tượng gật đầu “ừ ừ”:
Biết rồi! Sẽ xuất hiện đúng giờ không gặp không về, chị đây phải đi học từ vựng rồi, không điên với các cậu nữa. Tôi sẽ đợi sau khi thi qua cấp sẽ cười to nhìn các cậu khóc thảm nhé!
Cô chỉnh QQ sang trạng thaí “busy”, ôm quyển sách tiếng Anh bắt đầu học từ vựng.
Trong list bạn thân trên màn hình máy tính, có một avatar ở đó, im lìm, trông có vẻ rất cô độc.
Buổi tối, Trác Yến đến điểm hẹn rất đúng giờ.
Cô đã mua bánh sinh nhật cho Trương Nhất Địch.
Thấy cô đến, Trương Nhất Địch dường như rất vui.
Anh đón lấy bánh kem rồi nói: “Hay là ăn cái này trước”.
Trác Yến ngạc nhiên, cười phá lên: “Hả? Làm gì lại có chuyện ăn bánh kem trước? Hình như đều để dành đến cuối cùng mà…”. Cô đá mắt với Trương Nhất Địch: “Này có phải cậu… đói rồi không?”.
Bộ dạng gian xảo của cô khiến Trương Nhất Địch phì cười.
“Ừ, coi là vậy đi! Nào, giúp tôi cắm nến, chúng ta ăn bánh trước!”.
Trác Yến cười hí hí đón lấy cây nến màu sắc: “Cậu là chủ bữa tiệc, cậu lớn nhất, được thôi, nghe theo cậu; cậu nói ăn bánh trước thì ăn bánh trước!”.
Ba tên yêu quái kia chỉ đứng mím môi cười, không nói gì, hai con mắt gian xảo nhìn Trác Yến, khiến Trác Yến nổi cả da gà.
Cắm nến xong, Trác Yến đập bàn chất vấn ba tên yêu quái: “Ba tên kia! Nói mau, cười gian cái gì? Không nói thì tôi bảo lão đại đánh các cậu!”.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng bạn Cát Huy hay làm nũng đã đứng ra làm người phát ngôn.
Cậu ta nheo mắt nhíu mày phát ra giọng kỳ quái: “Em Văn Tĩnh – cậu có biết – lão đại của bọn này – tại sao lại – ăn – bánh – kem – trước – không? Không không không không?”.
Trác Yến lườm cậu ta: “Đừng có nghĩ bậy bạ lung tung! Có gì nào, mau nói đi! Đừng lải nhải lắm lời, cậu không sợ kéo dài giọng quá, không hơi nổi sẽ bị tắt thở chết à?”.
Cát Huy phớt lờ câu ác mồm của cô, vẫn cố tình nheo mắt nhíu mày kéo dài giọng: “Đó là vì ấy – lão đại của chúng tôi ấy – lúc nào cũng đặt – thứ – quan – trọng – nhất lên đầu – tiên…”.
Cậu ta vẫn đang cố sức kéo dài giọng, bỗng dưng giọng nói lại trở nên nghèn nghẹn – giống như chiếc loa đang phát thanh bị ai đó dùng khăn bông nhét vào vậy.
Trác Yến ở bên cạnh cười lăn lộn.
Thì ra là Trương Nhất Địch cắt một miếng bánh không nhỏ tí nào, rất hung hăng, rất bạo lực nhét nó vào miệng Cát Huy.
“Ai bảo cái miệng cậu chỉ biết nói bậy nói bạ! Bịt kín nó, xem cậu còn tác quái thế nào!”. Trác Yến không tiếc sức sỉ nhục Cát Huy.
Cát Huy bỏ mặc tất cả, ra sức nuốt miếng bánh kem đầy ắp ở miệng xuống, vừa nuốt vừa gườm gườm nhìn, bộ dạng thê thảm không tả nổi.
Hai tên yêu quái kia ôm nhau tỏ ra sợ hãi, run giọng dặn dò đối phương bằng vẻ run rẩy giả vờ: “Nhớ đó, tối nay đừng bao giờ nói thật với lão đại và Văn Tĩnh, chúng ta sẽ bị chết no!”.
Hát bài chúc mừng sinh nhật và ước nguyện xong, mọi người nhanh chóng xử lý hết chiếc bánh kem.
Trương Nhất Địch lặng lẽ gói lại đống nến đã cắm xuống và vừa rút ra.
Trác Yến nhìn thấy, không kìm được hỏi: “Sao còn giữ lại? Cháy còn một đoạn ngắn rồi!”.
Trương Nhất Địch mỉm cười: “Đây là kỷ niệm hai mươi tuổi, đồng thời đã chứa đựng mơ ước của tôi, không thể bỏ đi được”.
Trác Yến ù ù cạc cạc gật đầu: “Ờ!”. Đến khi Trương Nhất Địch dọn xong nến thì vỗ mạnh vai anh: “Bạn à, hôm nay là ngày vui của bạn, hay là – chúng ta không say không về nhé!”. Cô cười hi hi, chớp chớp mắt với anh: “Chúng ta uống rượu đi! Thế nào?”.
Trương Nhất Địch nhìn đôi mắt sáng rực của cô, hồi lâu không rời mắt.
Đến khi Trác Yến đẩy anh, anh mới cười và gật đầu: “Được, tối nay, không say không về!”.
/24
|