Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Chương 16: Bánh Bao Đậu Đỏ, mày nhớ tao không?

/24


Trác Yến thấy có một câu nói xưa như trái đất nhưng rất đúng: Bệnh đến như núi sụp.

Từ lúc nãy đến giờ, thời gian chưa dài nhưng cô lại từ một người khoẻ mạnh biến thành một kẻ yếu ớt, đừng nói là đi đứng, suýt nữa ngay cả sức để dựa tường cô cũng chẳng còn.

Lộ Dương phải rất vất vả mới dìu cô về phòng được.

Tiểu Dư thấy tình hình không ổn, lập tức tìm nhiệt kế.

Tôn Dĩnh nhìn đồng hồ, căng thẳng đo thời gian.

Năm phút sau, ba người đều tỏ ra đờ đẫn trước mực thuỷ ngân trong chiếc nhiệt kế.

Lộ Dương há mồm trợn mắt hỏi hai người kia: “Có phải kẹp hơi lâu nên mới nóng thế không?”.

Tiểu Dư vỗ đầu bạn: “Sao Văn Tĩnh sốt mà đầu cậu lại hỏng thế hả! Nhiệt độ cao này có liên quan khỉ gì đến chuyện kẹp hơi lâu?”.

Tôn Dĩnh sau khi nhìn lại nhiệt kế, lên tiếng vẻ nặng nề: “Không được, phải đi bệnh viện! Cứ để thế này thì Văn Tĩnh hôn mê mất!”. Cô tiến đến cúi xuống khẽ gọi: “Văn Tĩnh, cố nhịn một tí ngồi dậy, bọn mình đưa cậu đi bệnh viện!”.

Trác Yến đang trùm chăn nằm trên giường.

Tôn Dĩnh vừa nói vừa kéo chăn. Chăn vừa mở ra, cô và Lộ Dương, Tiểu Dư đều hoảng hốt.

Chẳng trách ngay cả cặp nhiệt độ mà Trác Yến cũng trùm chăn nhận, trùm chăn đo xong lại trùm chăn luồn ra.

Trác Yến nấp trong chăn bây giờ sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, nước mắt đầm đìa gò má. Cô cắn chặt môi đến độ như mất hết sắc máu.

Lộ Dương lập tức thấy mũi cay cay, cô bò lên nắm tay Trác Yến, hỏi: “Văn Tĩnh cậu sao rồi?”. Nắm tay mới biết tay Trác Yến lạnh đến nhường nào: “Trời ơi rốt cuộc cậu bị sao vậy? Ăn bậy bạ cái gì phải không?”. Cô hơi hoảng hốt.

Trác Yến hít hơi, cố gượng mở miệng: “Hơi đau! Hơi khó chịu! Không sao! Thật đấy, đau hết cơn này là ổn thôi!”.

Tôn Dĩnh, Tiểu Dư cứ thở dài thườn thượt.

“Cậu nói xem cậu có ngốc không! Đã đau đến mức này rồi còn im lặng! Bình thường mồm mép lắm sao không phát huy vào lúc này chứ!”. Tiểu Dư xót xa trách móc rồi quay sang bàn bạc với Tôn Dĩnh: “Tình trạng này thì ba chúng ta không ổn rồi, không di chuyển nổi đâu, phải tìm con trai; bây giờ sắp tắt đèn rồi, chắc chắn phải để lớp trưởng đến nói, nên chúng ta tìm Giang Sơn đi!”.

Trác Yến vừa nghe Tiểu Dư bảo tìm Giang Sơn thì cuống quýt ngồi dậy: “Không được!”. Cô ôm bụng thở dốc, không mấy chốc lại mềm nhũn người ngã xuống giường: “Không được! Muộn thế này rồi, không tiện!”.

Tiểu Dư không kìm được vừa thấy tức vừa cuống quýt: “Con người cậu có thể nào biết điều tí được không! Bình thường tươi cười vui vẻ tức giận thì chẳng sao, mà cứ đến lúc bệnh sắp chết thì bảo không tiện, cậu chê bản thân cậu chưa đủ đau hay sao?”.

Trác Yến muốn giải thích – trước kia không để ý, cô không nhận ra Ngô Song có vẻ không thích gì cho lắm, nhưng hôm nay thì khác, lúc nãy ăn cơm bộ dạng của Ngô Song rõ ràng là không được vui.

Cô muốn khai rõ tình huống hôm nay, nhưng bụng quá đau; lại vì lúc nãy cuống quá nên ruột lại quặn lên, cuối cùng cô không nói nổi gì cả, chỉ có thể ôm bụng cuộn người trên giường, nghiến chặt răng không để mình rên rỉ.

Lộ Dương thấy cô đau đớn thì cuống lên: “Còn lề mề nữa! Đầu nó bị ngựa đá nặng lắm rồi, ai có thời gian mà nghe nó nói! Chúng ta mau gọi Giang Sơn tới, lúc này mà muốn ra khỏi trường cũng khó lắm đó!”.

Mọi người phớt lờ sự phản đối của Trác Yến, vội vội vàng vàng gọi cho Giang Sơn.

Giang Sơn nhanh chóng xuất hiện. Bà dì quản lý ký túc xá dẫn cậu lên lầu.

Lúc vừa nhìn thấy Trác Yến – sau việc đó Lộ Dương đã kể cho Trác Yến nghe: “Ngay cả dì ấy cũng nhận ra là tên kia đã thay đổi sắc mặt thế nào, sợ hết vía!” – thần sắc Giang Sơn bỗng trở nên nặng nề.

“Sao lại nặng thế này, con gái các cậu sức đề kháng kém quá, ăn chút đậu cũng đau đớn rồi!”. Cậu bước tới đỡ Trác Yến dậy.

Trác Yến nghiến răng cố trèo lên lưng Giang Sơn, mãi một lúc lâu sau mới thở nổi.

Lúc xuống lầu, nhớ lại lời Giang Sơn nói lúc nãy, cô cố gắng hỏi một câu: “Ngô Song cũng bệnh rồi sao?”.

Giang Sơn muốn gật đầu, nhưng vừa nhúc nhích đã nhận ra lúc này mà cử động thì thật khó khăn – cổ của cậu đang bị cô nàng trên lưng ghì chặt.

“Ừ”. Anh dùng thẳng giọng của mình để trả lời: “Lúc nãy tôi đến thăm cô ấy, cô ấy đang bị đau bụng; cũng nói là bụng đau, nhưng không nôn không sốt, chưa nặng bằng cậu. Haizzz!”. Nói đến đây Giang Sơn như đang thở dài: “Ai còn có thể bị nặng như cậu chứ, người ta trước khi ăn cơm có ăn một cây kem to như cậu đâu!”.

Trác Yến không còn sức đấu khẩu với cậu, nhưng nghe cậu giễu mình, cũng không kìm được đáp trả lại một câu: “Tại cái mỏ quạ của cậu đó!”.

Vì Trác Yến đau bụng nên Giang Sơn không dám xuống lầu quá nhanh. Cậu bảo bọn Lộ Dương đi trước, ra cổng trường thì gọi taxi.

Cậu cõng Trác Yến đi chầm chậm.

Dù là thế thì Trác Yến vẫn thấy động tác đi chậm rãi ấy đối với cô thực sự là cực hình, mỗi một bước đi đều khiến ruột cô quặn lại theo nhịp chân.

Cô gục trên lưng Giang Sơn, cảm giác mình sắp đau đến ngất đi.

Cô cắn răng nhắm nghiền mắt, nước mắt từ hàng mi dài cứ từng giọt từng giọt trào ra.

Giang Sơn cô gắng đi thật chậm, thật vững.

Cậu cảm thấy cô gái trên lưng quá yên lặng, yên lặng đến nỗi không giống cô, khiến cậu gần như hoảng hốt.

Cậu muốn chọc cho cô nói chuyện.

Nhưng bỗng nhiên, cảm thấy sau gáy mát mát, bất giác hiểu ra.

Sau đó là từng giọt, từng giọt lại tiếp nối từng giọt…

Sau mấy giọt nước, cuối cùng cậu cũng đã hiểu đó là gì – trong tích tắc, cậu thấy tim mình như bị ai vặn xoắn lại.

“Văn Tĩnh!”. Cậu gọi cô, hỏi khẽ: “Sao vậy, có phải cõng sau lưng thấy không thoải mái? Hay là đổi ra bế phía trước nhé?”.

Trác Yến sụt sịt, yếu ớt đáp: “Cõng thì dễ chịu hơn!”.

Giang Sơn dè dặt đẩy cô lên cao hơn.

Trác Yến thấy cậu đã toát mồ hôi, đành nói: “Gọi thêm một bạn nam đến đi, đổi phiên cõng tôi với cậu, chỉ mình cậu thì mệt lắm!”.

Giang Sơn quả quyết bác bỏ ý kiến của cô: “Không cần!”. Cậu nói: “Tôi cõng mà cậu còn thế này, đổi người khác cõng thì tôi càng không yên tâm! Cậu không cần lo tôi có mệt hay không, với cơ thể gần như xác ướp Ai Cập của cậu thì đừng nói là một lúc, cõng cậu cả đời anh đây cũng không mệt!”. Nói đến đây cậu dừng lại, sau đó hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, cậu bảo tôi cứ cõng cậu cả đời thế này có được không?”.

Trác Yến cứng người.

Mãi sau cô mới trả lời: “Đừng đùa nữa! Cô nàng Song mà biết cậu chọc tôi thì đánh cậu chết đấy!”.

Sau đó Giang Sơn không nói gì nữa, hì hục cõng Trác Yến ra đến cổng trường.

Lúc đến cổng, bọn Lộ Dương đã gọi sẵn taxi đợi ở đó.

Cậu rất cẩn thận đặt Trác Yến xuống, đỡ cô ngồi vào ghế sau.

Sau đó cậu cũng lên xe từ phía bên kia.

Lộ Dương chui vào phía trước, Tiểu Dư và Tôn Dĩnh vì không còn chỗ nên đành về ký túc xá chờ đợi.

Trên đường không ai nói gì, không khí nặng nề đến mức khiến người ta thấy bứt rứt không yên.

Đến bệnh viện, lúc khám bệnh, bác sĩ hỏi Trác Yến: “Ban ngày có ăn gì không vệ sinh, hoặc đồ ăn lạnh, có tính kích thích dạ dày không?”.

Trác Yến gật đầu yếu ớt.

Bác sĩ hỏi đã ăn gì; Giang Sơn bực bội đáp thay cô: “Bạn ấy lợi hại lắm, chạy xong tám trăm mét thì ăn kem, rồi lại ăn cơm với thịt bò hầm và đậu khô xào miến!”.

Bác sĩ nghe xong cười phì ra: “Thảo nào nặng thế này, những gì không nên ăn đều ăn hết! Thời tiết này những món ăn khô nên hạn chế, rất dễ dẫn đến đau dạ dày”. Ông kê cho cô mấy bình nước truyền bảo: “Để y tá đưa cháu đến giường bệnh trống, nằm truyền nước. Đến sáng mai nếu hạ sốt thì không sao, có thể về trường đi học; nếu vẫn sốt thì phải ở lại đây kiểm tra!”.

Truyền nước rồi, Trác Yến nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cô nhìn Giang Sơn ngồi trên ghế cạnh giường.

Cậu vẫn còn khá tỉnh táo, có vẻ không buồn ngủ lắm.

Lại nhìn Lộ Dương.

Lộ Dương đã hơi gật gà gật gù, cô cuộn người ở cuối giường, ngủ gục.

Truyền xong một bình, Trác Yến cảm thấy dạ dày bắt đầu ổn, không còn đau đớn khó chịu như trước.

Cô ngẩng lên nói với Giang Sơn: “Tôi khoẻ rồi, không khó chịu lắm, ở đây không cần nhiều người, hay là cậu về đi, có Lộ Dương ở lại với tôi là được rồi!”.

Giang Sơn liếc nhìn Lộ Dương đang cuộn mình lại ngủ như một con mèo ở cuối giường thì bĩu môi: “Giữ cô nàng ấy lại?”. Cậu lại quay sang bĩu môi với Trác Yến: “Hai người một người thì cẩu thả, một người thì vô lo, không ở đây trông chừng hai người thì tôi không yên tâm. Hay thế này, cậu cứ để bạn ấy về trước, tôi ở lại”.

Trác Yến suýt thì sặc.

“Đại ca à, làm ơn đi, suy nghĩ tí coi!”. Cô hỏi, hơi thở gấp gáp: “Lỡ tôi truyền được nửa bình lại muốn đi vệ sinh thì cần có người đi theo suốt đó! Cậu có được không? E rằng ngay cả cửa nhà vệ sinh nữ cậu còn không vào được nữa là”.

Giang Sơn cười: “Biết đấu khẩu rồi à, xem ra sắp khoẻ rồi! Cậu đấy, tập trung sức lực vào cây kim trên tay, chiến đấu với bệnh tật đi, đừng lãng phí tính toán với tôi làm gì!”.

Trác Yến vốn định đáp trả một câu là cậu còn phiền hơn cả bệnh tật; nhưng chưa kịp nói đã thấy Lộ Dương nằm dưới chân lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng dụi mắt và lầm bầm: “Tớ muốn đi vệ sinh!”.

Giang Sơn khoái chí trước bộ dạng ngốc nghếch của cô nàng: “Đi đi! Lớp trưởng phê chuẩn! Xem xem cô nàng này ấm ức thế nào kìa!”. Cậu quay sang nói với Trác Yến: “Cậu xem kìa, hoặc bạn ấy ngủ, hoặc là đi vệ sinh, nếu quãng ấy đúng lúc cậu truyền xong một bình và phải thay bình mới, thế phải làm sao?”.

Trác Yến chỉ muốn thở dài.

Cô muốn đuổi cậu đi chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là Ngô Song; nhưng lý do cậu kiên quyết ở lại dường như còn nhiều hơn trăm ngàn.

Một đấu với trăm ngàn, tỉ lệ khiến người ta phải bất lực.

Lộ Dương đi vệ sinh vẫn chưa về thì Giang Sơn đã có điện thoại gọi.

Muộn thế này còn gọi, là ai?

Trác Yến nghĩ cô đại khái cũng đoán ra người đầu dây bên kia là ai rồi.

Cô chú ý thấy Giang Sơn nhăn mặt lúc nhìn điện thoại, hình như có vẻ không vui lắm.

Cậu nói với cô là ra ngoài nghe điện thoại.

Trác Yến muốn nói: “Nhìn đi, thực ra cho dù cậu ở lại đây cũng vậy thôi!”.

Nhưng đã không kịp, cậu đã bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó Lộ Dương đi vệ sinh quay về.

Lúc cô vào, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nói với Trác Yến: “Giang Sơn hình như đang cãi nhau với Ngô Song!”.

Trác Yến bàng hoàng, hỏi: “Chuyện gì thế?”.

Lộ Dương nhún vai: “Tớ đâu biết là chuyện gì? Lúc nãy tớ từ nhà vệ sinh đi ra, lúc đi ngang cầu thang thì nghe có người đang nói chuyện điện thoại, giọng rất quen, rất giống Giang Sơn; để chứng thực tớ có nghe nhầm hay không, giọng nói đó có phải là của Giang Sơn không, tớ liền cẩn thận đi chậm lại… Thế là rất vô tình nghe một đoạn đối thoại khá là kịch liệt, chẳng hạn, giọng nói quen thuộc đó to tiếng nói: Em đừng nói là bạn ấy ăn kem mới bị thế này, em phải biết là món ăn đó cũng là nguyên nhân… Ngô Song em thế này có phải là vô lý không? Bạn ấy cũng là bạn thân của em mà? Hơn nữa anh cũng là lớp trưởng đúng không? Anh ở đây chăm sóc bạn ấy thì sao? Không phải là chuyện lớp trưởng nên làm à? Huống hồ anh ở đây trông nom bạn ấy chẳng phải cũng là giúp đỡ bạn bè em hay sao… Phải, anh biết… Nhưng bạn ấy bệnh nặng, lúc nãy sốt đến nỗi suýt ngất đi…”.

Nghe Lộ Dương kể lại xong, tim Trác Yến như vỡ ra.

Đợi Giang Sơn gọi điện xong, cô kiên trì bắt cậu về trường, nói gì cũng không chịu để cậu ở lại bệnh viện nữa.

Giang Sơn chau mày không chịu; Trác Yến cố gắng ngồi dậy, làm động tác muốn rút kim ra khỏi tay.

“Không truyền nữa, cùng về trường!”. Cô bực tức nói.

Giang Sơn sa sầm mặt, ánh mắt như loé lên cơn giận: “Mọi người đều lo cho bệnh của cậu, còn cậu thì sao? Lại hờn dỗi à? Tôi thật không hiểu cả buổi tối nay đã bận bịu vì ai nữa! Không ngờ đổi lại là cậu chẳng biết quý trọng bản thân, bệnh chưa thấy đỡ hơn mà đã muốn rút kim ra uy hiếp tôi!”.

Trác Yến không hề chịu thua, cô nhìn Giang Sơn, tuy yếu ớt nhưng nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Giang Sơn, cậu phải biết là, thời buổi này đàn ông mà không thương bạn gái mình đều là loại khốn nạn; đừng quên là Ngô Song là do ban đầu cậu cố gắng lắm mới theo đuổi được, đừng bao giờ vì ‘người anh em’ là tôi mà biến mình thành tên khốn của bạn gái cậu!”.

Những lời ấy nghe có vẻ không lộ liễu lắm, nhưng ngay sau đó – sắc mặt Giang Sơn lập tức thay đổi.

Mọi điều mờ ám chua xót ngọt ngào bấy lâu thầm giấu trong lòng gần như đều phơi ra dưới ánh nắng mặt trời trong thoáng chốc, ánh sáng ấy quá đột ngột, đột ngột đến nỗi khiến người ta không muốn chấp nhận, cậu gần như không biết phải ứng phó thế nào.

Cậu nhìn Trác Yến, mãi lâu sau mới buồn bã thở dài: “Đợi cậu truyền xong bình này, nếu không sốt nữa thì tôi đi. Những chuyện khác đừng nói, tôi không muốn nghe”.

Trác Yến chẳng phải chưa từng chiến tranh lạnh với cậu, từ lâu đã hiểu được tính khí ngang bướng của cậu. Nghe cậu nói thế, cô biết cho dù có rút kim ra thật để uy hiếp cậu thì cậu cũng không đi, ngược lại quan hệ của họ sẽ thành ra không thể giải quyết được nữa.

Đành nghe theo cậu.

Cô mặc kệ, nằm lại lên giường, nhắm mắt bắt mình nghỉ ngơi.

Cảm giác bất lực như một tấm lưới đen kín mít, từ bốn phương tám hướng ập đến đè xuống người cô, khiến cô sắp ngạt thở.

Trong phút mơ màng, cô cảm thấy rất chua xót.

Dường như từ bấy lâu nay, lúc cô bệnh chưa bao giờ thấy buồn phiền như lúc này.

Chẳng hạn lúc gãy chân, tuy ngày nào cũng nằm trên giường, không nhúc nhích được, nhưng lúc đó tâm trạng và tinh thần của cô đều khá, không bức bối kìm nén như bây giờ.

Khi ấy là Trương Nhất Địch đang chăm sóc cô.

Mỗi ngày anh đều chạy từ trường tới bệnh viện, ngay cả khi thi cũng không ngoại lệ.

Lúc đó, là Trương Nhất Địch chăm sóc cô…

Trong lúc mơ màng, Trác Yến nghĩ đến Trương Nhất Địch. Lúc sắp ngủ thiếp đi, tư duy của cô càng trở nên rời rạc và vụn vặt.

“Trương Nhất Địch ơi Trương Nhất Địch, cậu bỗng nhiên biến mất tăm mất tích, cũng không biết ở đó cậu có ổn hết không…”.

“Bên này mọi người đều như xưa, ba tên yêu quái vẫn quái, mình vẫn ngốc nghếch…”.

“Chỉ có Bánh Bao Đậu Đỏ không khoẻ lắm…”.

“Nó nhất định là rất nhớ cậu, cậu đi rồi, nó không thiết ăn uống. Càng lúc càng gầy, càng lúc càng gầy, mọi người đều nói nó sắp gầy đến mức giống… giống… giống gì ấy nhỉ…”.

Trác Yến cảm giác cơ thể mỗi lúc một nặng, thần kinh cũng trở nên chậm chạp.

Cô vất vả nhớ lại; giây trước khi rơi vào giấc ngủ, trong lúc đó cô đã nắm bắt được một câu, cô cảm giác câu này rất quen, như đã từng nghe ai đó nói…

“Phải rồi… là gầy đến nỗi giống một con khỉ nhỏ không được nuôi dưỡng đàng hoàng… Haizzz…”.

Giây sau đó, cô đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Cô không biết rằng trước khi ngủ, cô đã thở dài một tiếng.

Cũng không biết rằng cô đã rút ra một kết luận sai lầm.

Nhím cho dù có gầy đến mấy thì làm sao lại giống một con khỉ được?

Thực ra sự so sánh đó phải dùng để hình dung con người…

Nằm trong ký túc ba ngày, Trác Yến dần dần bình phục.

Ngày thứ tư cô bò khỏi giường để đi học.

Sau mấy hôm không gặp, các bạn trong lớp thấy cô đều xuýt xoa.

Một cậu chàng bình thường mồm mép tép nhảy hay chơi với các cô gái, thấy còn mấy phút nữa mới có chuông reo vào lớp thì không kìm được, sán lại chọc Trác Yến: “Ôi trời ơi này VănTĩnh, cậu sao thế? Mới có mấy hôm mà, sao lại gầy ra nông nỗi này? Ôi chà! Ngắm thân hình như cây gậy kìa, làm người ta thương quá! Tôi nói nghe này, khí chất cậu bây giờ thật là tuyệt! Làm ơn đi nhé, đừng bao giờ mở miệng nhé, cứ để tôi chìm đắm thêm một chút trong khí chất tuyệt đẹp của em Lâm mà cậu nhờ đột biến gene mới có được nhé!”.

Trác Yến lườm cậu ta, gằn giọng hỏi: “Miệng tôi thì sao nào?”.

Cậu chàng kia nhe nanh giơ vuốt định ngăn cản cô nói: “Chẳng đã bảo cậu đừng mở miệng hay sao, còn hỏi à! Nếu cậu mở miệng, tôi nói cậu biết, đúng là rách việc đấy! Làm tôi giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ảo mộng, rơi xuống mười tám tầng địa ngục luôn! Haizzz! Tạo hoá trêu ngươi! Sao ông nhẫn tâm đem dáng vẻ yêu kiều mong manh này gán cho một tên giả nam hệt như một con khỉ nhỏ thế kia!”.

Trác Yến vẻ mặt bình thản liếc nhìn cậu ta, nheo mắt lại rồi hét: “Biến ngay cho bà đây nhờ! Biến càng xa càng tốt!”.

Tên kia như bị kích thích, hai tay ôm đầu kêu la thảm thiết: “Thôi toi rồi thôi toi rồi! Đã nói rồi đã nói rồi! Vỡ mộng rồi vỡ mộng rồi! Ôi…”.

Trác Yến đạp cho cậu ta một cái: “Cậu là cái máy đọc đó à! Bệnh quá!”.

Cậu kia vừa ôm đầu vừa ôm mông, vừa bỏ chạy vừa kêu thảm thiết chạy xuống cuối lớp.

Trác Yến đứng tại chỗ, quay sang hỏi Lộ Dương: “Tớ gầy lắm à?”.

Lộ Dương đang cười trộm rất đắc ý. Nghe Trác Yến hỏi thì lườm cô một cái.

“Cậu không biết thật hay giả vờ không biết thế? Bị yêu quái heo ám rồi à? Ngốc chết đi được! Cậu không nhận ra là gần đây cậu đã có thói quen xấu là đi tới đâu cũng liên tục xếch quần hả?”.

Trác Yến không phản bác: “Quần rộng, không kéo lên thì tuột”.

Lộ Dương suýt tí nữa ngã lăn: “Bà cô ơi, cầu xin cậu suy nghĩ một tí được không? Quần rộng có nghĩa là gì?”.

Trác Yến vỗ tay, đáp: “Tớ nên mua một chiếc thắt lưng!”.

Lộ Dương không nén được, vỗ lên trán cô, gầm lên: “Thắt lưng cái đầu cậu! Có nghĩa là cậu gầy đi, gầy đi rồi đó bà cô của tôi. Ôi trời ơi tớ thật không hiểu, từ khi Tr… Hừm, trong học kỳ này, cậu cũng không chịu ăn uống gì y hệt con nhím cậu nhận nuôi, thật không hiểu hai đứa có phải đang chơi trò tự ngược đãi mình không nữa!”.

Trác Yến vừa đi xuống hàng ghế phía dưới vừa cười hì hì: “Thì càng tốt chứ sao, dạo này mọi người đều kêu gào đòi giảm cân, ai nấy hành hạ bản thân muốn chết mà có thấy gầy được mấy cân đâu, nhưng cậu nhìn chị đây, vô tình đi đầu trào lưu! Dương Dương, nào, nói cho chị nghe, có phải cậu hâm mộ chị đây muốn chết được phải không?”.

Lộ Dương lúc bước nhanh vượt qua cô, “xì” một tiếng vào tai cô: “Cậu cứ tìm hai cái bánh bao lót vào ngực ấy, rồi hãy lên mặt với tớ nhé, hứ!”.

Trác Yến nhăn mũi theo bóng Lộ Dương, rồi cúi xuống nhìn ngực mình, sau khi ưỡn thẳng lên, cô lẩm bẩm vẻ nghi hoặc: “Nhỏ à? Không nhỏ mà? Rõ ràng là vun cao thế này, xì!”.

Bên cạnh có người phì cả nước ra.

Trác Yến quay lại, là Giang Sơn đang ngồi uống nước.

Cô liếc xéo cậu, bực tức hỏi: “Tại sao phun nước?”.

Giang Sơn nhịn cười khoát tay: “Không tại sao cả! Tôi không nghe gì đâu, thật đấy!”. Nói xong giả vờ không có chuyện gì, bưng ly nước lên tiếp tục uống.

Trác Yến cảm thấy rất không vui trước bộ dạng bình thản như không có gì xảy ra đó.

Cô ho một tiếng, đằng hắng, vừa bước đến chỗ ngồi, vừa ngân nga một bài hát.

“Tôi là một con chim nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ…”.

Giang Sơn lập tức phun cả nước ra…

Có hôm lên mạng, Trác Yến bất ngờ nhận ra avatar luôn xám xịt kia lại đang phát sáng.

Cô hơi ngờ vực, hơi ngạc nhiên và cả không dám tin.

Tưởng mình nhìn nhầm, sau đó dụi mắt mới chắc chắn đó không phải là ảo giác.

Bấm vào avatar, cô nhìn thấy tin nhắn rất ngắn trong khung chat vừa nhảy ra:

Hình như đã rời xa lâu quá rồi, không biết Bánh Bao Đậu Đỏ có nhớ tôi không?

Gần đây có khoẻ không?

Có ăn uống đúng giờ không?

Nhớ.

Bốn câu ngắn gọn đọc lên rất bình thản, không có chút cảm xúc nào, ngoài câu đầu tiên chỉ rõ đối tượng là con nhím ra, mấy câu kia giống như câu rút gọn, không có chủ ngữ.

Trác Yến bất giác chống cằm nhìn màn hình, lặng lẽ suy nghĩ: Hai câu giữa rốt cuộc là hỏi cô hay hỏi Bánh Bao Đậu Đỏ? Câu cuối cùng là ai nhớ ai? Liệu cô có nghĩ nhiều không? – Thực ra, từ đầu chí cuối anh chỉ hỏi về con nhím chứ không phải người chăng? Cô phải trả lời anh thế nào đây?

Nghĩ một lúc sau, cô bắt đầu gõ bàn phím.

Bánh Bao Đậu Đỏ rất khoẻ, yên tâm nhé ^_^

Đương nhiên sẽ không quên cậu rồi! Làm sao quên được, đúng không? ^_^

Nhưng… có hơi gầy một tí… Chẳng sao, dần dần cũng mập lại thôi. ^_^

À, ở nước ngoài vẫn ổn chứ? ^_^

Sau khi gửi tin nhắn, Trác Yến ngửa đầu thở dài.

Bắt đầu từ bao giờ mà cô cũng học cách nói lấp lửng rồi?

“Ở nước ngoài vẫn ổn chứ?”. Câu này nếu là trước kia, cô nhất định sẽ không nói mập mờ như vậy, mà sẽ thẳng thắn hỏi: Cậu và “cô ấy” vẫn ổn chứ?

Bây giờ lại cố ý không nói rõ chủ ngữ, hình như chỉ cần không nhắc đến thì cả hai sẽ không thấy ngượng ngùng.

Trác Yến không nén được lại thở dài.

Không hiểu vì sao, cô bỗng cảm thấy hình như cô và Trương Nhất Địch đã trở nên khách sáo.

Có một nỗi buồn lạ lùng trào dâng trong lòng cô.

Có phải hai người đã lâu không liên lạc, thì dần dần sẽ bắt đầu trở nên xa lạ?

Nghĩ đến đó, trong lòng cô bỗng cuộn lên một nỗi sợ hãi.

Cô và Trương Nhất Địch mấy tháng không liên lạc thôi mà cô đã nhận ra giữa cả hai xuất hiện khoảng cách rồi, thế còn Đổng Thành thì sao? Ba năm nay họ có liên lạc với nhau nhiều đâu?

Họ một năm chỉ có thể gặp nhau vài lần, nhiều nhất là mỗi tuần một cuộc điện thoại, tin nhắn cũng không thường xuyên gửi, thỉnh thoảng sau khi cô gửi cho cậu, nếu cậu trả lời thì cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Cô luôn ở cách xa cậu, người có thể xuất hiện mọi lúc bên cạnh cậu, xưa nay chưa bao giờ là cô.

Trong lòng cô bỗng dấy lên một nỗi đau chua xót.

Ba năm nay cô chịu đựng, kiên trì và nỗ lực, cho dù bao nhiêu lần cảm thấy con đường phía trước rất mù mịt cũng không bao giờ bỏ cuộc; cô giống như một con trâu cứng đầu, một khi đã chắc chắn phương hướng thì cứ đi mãi, đi mãi, cho dù đi đến cuối đường, đến khi trời tối sẫm, va đầu chảy máu, cũng tuyệt đối không lùi một bước – cô là một người ngốc nghếch như thế, khờ khạo như thế, cố chấp như thế.

Chỉ không biết người cố chấp như cô, cuối cùng trong đầu Đổng Thành, liệu có phải chỉ là một hình bóng bị thời gian và khoảng cách dần mài mòn, cho đến khi trở nên xa lạ hay không…

Cô không dám nghĩ tiếp; đột ngột chụp lấy di động trên bàn, như túm lấy một ngọn cỏ cứu mạng, thấp thỏm và căng thẳng.

Hít một hơi sâu, nhanh chóng bấm mười một số mà cô đã thuộc lòng.

Đến khi bên kia có người nghe máy, cô mới thở phào.

“Đổng Thành!”. Cô gọi tên người ấy, bắt bản thân cố gắng cười thật nhẹ nhàng thoải mái: “Dạo này có khoẻ không? Ừ… Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là, bỗng dưng cảm thấy rất nhớ… Hừm… bỗng dưng cảm thấy mình nên nói chuyện nhiều hơn với cậu, nếu không chắc cậu sắp không nhớ ra mình là ai rồi… Cậu đừng cười, mình nghĩ thế thật đấy…”.

Nghe bên kia vừa cười vừa nói: “Sao thế được?”. Cô cảm thấy rất mãn nguyện và yên lòng.

Dù thế nào đi nữa, trước khi cậu chọn lựa, vất vả mấy mình cũng sẽ kiên trì, nhất định!

Chỉ là xin cậu đừng bao giờ…

Đừng bao giờ, khi mình đang khổ sở kiên trì, cậu lại bắt đầu cảm thấy xa lạ với mình…

Mấy ngày sau, Trác Yến lên mạng lại nhìn thấy tin nhắn Trương Nhất Địch gửi.

Chỉ một câu ngắn gọn, chủ ngữ vẫn là con nhím nhỏ.

Bánh Bao Đậu Đỏ có ngoan không?

Trác Yến nhắn lại:

Đâu chỉ ngoan? Sắp hiền lành chết đi được đấy…

Mấy ngày sau, Trương Nhất Địch lại lên QQ nhắn tin cho cô.

Nội dung vẫn ngắn gọn, nhân vật trung tâm vẫn là con vật bé nhỏ ấy.

Không biết bao giờ mới có thể quay về thăm Bánh Bao Đậu Đỏ. Nhớ.

Trác Yến phát hiện hễ nhắc đến “nhớ”, Trương Nhất Địch chưa bao giờ thêm chủ ngữ.

Ngẫm nghĩ, cô gõ một câu thế này:

Bánh Bao Đậu Đỏ nếu biết cậu muốn về thăm nó, nhất định sẽ vui chết đi được!

Mong chờ.

Cô vẫn ậm ờ như cũ, cũng không thêm chủ ngữ.

Hai người cứ một hỏi một trả lời, anh nhắn tôi đáp, cho dù cả hai đều nói rất ngắn, nhưng cũng xem như đã khôi phục liên lạc.

Con nhím nhỏ u sầu buồn bã suốt ngày co mình trong chiếc giỏ kia, chắc chắn nó không biết tỉ lệ được nhắc tên của mình cao đến bất ngờ – nó sẽ không biết thì ra thế giới nhân loại thông minh lại tồn tại hai kẻ ngốc, lần nào họ cũng lấy tên nó ra để làm đề tài trò chuyện; ai biết “Bánh Bao Đậu Đỏ” trong lòng họ rốt cuộc là đang nói đến con nhím nhỏ, hay là trong vô thức đã ám chỉ một tên ngốc nào đó?

- Bánh Bao Đậu Đỏ khỏe không? Có ăn uống đàng hoàng không?

- Bánh Bao Đậu Đỏ rất khoẻ, chỉ hơi gầy một chút.

- Bánh Bao Đậu Đỏ có ngoan không?

- Bánh Bao Đậu Đỏ nào chỉ có ngoan, nó hiền lành chết đi được ấy…

- Thật muốn quay về thăm Bánh Bao Đậu Đỏ. Nhớ.

- Bánh Bao Đậu Đỏ nếu biết cậu muốn về thăm nó chắc sẽ mừng lắm! Mong chờ.

Mấy chữ “Bánh Bao Đậu Đỏ” này, thật sự là đang nói đến con nhím nhỏ đó sao?

Chuyện này làm sao nó biết được? Nó chỉ là một con nhím. Chuyện này phải đi hỏi kẻ ngốc kia mới đúng.

Có lẽ do chênh lệch múi giờ nên Trác Yến và Trương Nhất Địch chưa bao giờ gặp nhau trên mạng.

Lúc nào cũng cách vài ngày, anh để lại tin nhắn hỏi bạn Bánh Bao Đậu Đỏ dạo này thế nào; còn cô sau khi xem xong cũng lập tức trả lời ngay rằng Bánh Bao Đậu Đỏ lúc nào cũng khoẻ.

Họ luôn xuất hiện trong những khoảng thời gian khác nhau; tuy quỹ đạo của cả hai đều hướng về phía đối phương, nhưng trong quá trình tiến tới lại chưa bao giờ xuất hiện giao điểm.

Họ cách xa nhau ngàn trùng, ban ngày của người này mãi mãi là đêm tối của người kia; khi một người sắp sửa đón chào ngày mới; thì người kia đang chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Trác Yến bỗng nhớ đến một câu chuyện về tai trái và tai phải nghe được từ hồi còn nhỏ.

Tai trái và tai phải, chúng ở rất gần nhau, từ khi sinh ra đã ở bên nhau, cùng nghe âm thanh, cùng xác định những mối nguy hiểm, cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố cho chủ nhân chúng; có thể nói rằng trên thế giới này, không có thứ gì hoà hợp ăn ý hơn chúng cả.

Một ngày nọ, tai trái nói với tai phải: Tớ muốn gặp cậu, còn cậu?

Tai phải nói: Tớ cũng vậy!

Thế là hai bên tai rất hào hứng, bắt đầu cố gắng di chuyển về phía đối phương.

Nhưng lúc này chúng lại nhận ra, chủ nhân của chúng rất cương quyết chia cách chúng, chúng cố gắng đến thế nào cũng không cách nào gặp nhau được.

Chúng mới nhận ra suy nghĩ trước kia của chúng sai lầm thế nào.

Chúng từng cho rằng khoảng cách gần đến mấy trên thế gian này cũng không gần bằng khoảng cách giữa chúng; nhưng sự thực lại ngược lại, giữa chúng mãi mãi có một khoảng cách vĩnh hằng…

Tôi có thể cảm nhận được bạn ở ngay cạnh tôi, tôi có thể nghe thấy bạn, thế nhưng, tôi lại không thể nhìn thấy bạn.

Trác Yến nghĩ cô và Trương Nhất Địch lúc này cũng có chút giống tai trái và tai phải – giữa họ dường như không xa cách quá nhiều, anh lúc nào cũng có thể xuất hiện ngay trước mắt; thế nhưng cái cô nhìn thấy chỉ là những lời nói ngắn gọn anh để lại vào thời gian sớm hơn, chứ không phải chính anh; hai người họ chưa bao giờ giống nhau về thời gian, biến những tin nhắn hỏi đáp kia thành cuộc chuyện trò cả.

“Dù sao”. Trác Yến tự nhủ: “Chúng ta cũng không phải gần nhau thật sự, đó chỉ là ảo giác do mạng internet mang lại mà thôi”.

Điều cô biết là, từ cô đến anh, ở giữa cách 43.200 giây, mười hai tiếng đồng hồ và khoảng cách 127.560.000 mét đường kính của trái đất.

Thực ra khoảng cách thời gian và không gian giữa họ rất xa, rất xa.

Thế nhưng điều cô không biết là, từ anh đến cô, sau khi gửi tin nhắn đã luôn ở cạnh máy tính, từ ban ngày đến đêm khuya, luôn chờ đợi, luôn chờ đợi, đến khi thấy avatar của cô sáng lên, đến khi thấy avatar của cô nhấp nháy nhảy múa, đến khi đọc hết lần này đến lần khác câu trả lời của cô, sau đó bắt bản thân nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại… Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một câu nói từ cô, đối với anh lúc này, đối với anh bây giờ, đã là một đặc ân bất ngờ, khi không thể hứa hẹn với cô, không thể gánh vác trách nhiệm vì cô, làm sao anh có thể ích kỷ mong đợi một cuộc trò chuyện vô tư với cô kia chứ?

Cô không biết rằng, từ anh đến cô, chưa bao giờ xa vời thật sự. Khoảng cách giữa họ, ở chỗ anh, bao giờ cũng chỉ cách một lớp ngăn bí mật trong ví tiền mà thôi.

Cô không biết rằng, từ sau trận đấu bóng rổ anh đã hình thành một thói quen, anh luôn đặt ví tiền ở trong túi áo ngực trái.

Cô không biết, ví tiền của anh không cho phép bất kỳ, bất kỳ ai được động vào nó.

Cô không biết, trong ngăn bí mật của chiếc ví ấy anh đã giấu một tấm hình, một tấm hình chụp chung duy nhất của anh và cô.

Cô không biết, thực ra từ anh đến cô, luôn rất gần, rất gần như thế; khoảng cách giữa họ chẳng qua chỉ là một lớp ngăn bí mật trong ví tiền mỏng manh của anh mà thôi.

Trác Yến cảm thấy sau lần bệnh nặng vào nửa đêm lần đó, thái độ của Ngô Song với cô càng lúc càng lạnh nhạt.

Từng là những người bạn thân thiết, mọi người cùng từ quê ra, ngây thơ non nớt bước chân vào đại học, cảm giác bất lực trong hoàn cảnh xa lạ vào khoảng thời gian ban đầu, đều dựa vào sự cổ vũ và động viên nhau mới có thể biến mất.

Vì trong lòng luôn hoài niệm một quá khứ như thế, nên Trác Yến rất muốn níu kéo tình bạn giữa cô và Ngô Song.

Cô đã thử chủ động gần gũi với Ngô Song, muốn hoà hoãn quan hệ lạnh nhạt giữa họ. Nhưng Ngô Song không chịu hợp tác, lúc nào cũng tỏ ra bất cần.

Trác Yến nhất thời trở nên lúng túng.

Một hôm học xong tiết buổi chiều, nhân lúc cùng ra cầu thang, Trác Yến dặn Giang Sơn: “Anh Giang à, nói chuyện này nhé, sau này nhớ đừng nói quá nhiều về những chuyện có liên quan tới tôi trước mặt phu nhân nhé, coi chừng làm phu nhân không vui đó!”.

Giang Sơn rất bực bội trước chuyện đó: “Vậy phải làm sao? Thế tôi không thể nhắc đến cậu phải không? Không thể vì việc này mà tôi và cậu tuyệt giao chứ?”.

Trác Yến nhìn cậu, cười hí hí: “Này này! Lớn ngần này rồi, bốn, năm người cậu gộp lại cũng hơn trăm tuổi chứ ít gì, tính khí cộc cằn thế, xuỳ xuỳ! Thanh niên nhiệt huyết à, lửa giận lớn quá, một câu thôi cũng đủ chết rồi!”. Cô sỉ nhục Giang Sơn xong, lại hào phóng đưa ta vỗ vai cậu: “Nhưng còn may, cậu cũng còn biết nghĩa khí huynh đệ, không trọng sắc khinh bạn! Nhưng nói đi nói lại thì nến đổi lại là tôi ấy à, tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ mong bạn trai mình trọng sắc khinh bạn đó! Haizzz, làm sao đây, vướng mắc quá…”. Nói rồi cô lại tự đẩy mình vào trong vấn đề.

Giang Sơn nhìn cô, không chớp mắt, cứ mỉm cười.

Nụ cười ấy nhìn thì có vẻ hờ hững, nhưng khi nhìn ánh mắt cậu lại thấy có một thâm ý nào đó.

Cậu cứ cười như thế, rồi nhìn cô và nói: “Đừng nói chứ nếu là cậu thật, thì tôi chắc sẽ trọng sắc khinh bạn mất thôi!”.

Trác Yến lườm cậu một cái: “Cút đi! Cứ cợt nhả mãi, ngay cả chị đây mà cậu còn dám lợi dụng, không sợ tội danh cam luyen rồi bị cảnh sát bắt nhốt vào chuồng à!”.

Giang Sơn tỏ ra không quan tâm, hất tóc, lại đẩy kính lên, sau đó bỗng đưa tay dồn Trác Yến vào giữa tường và cậu.

Trong giảng đường bậc thang lớn, tiếng cười và tiếng chân nhộn nhịp, mọi người đều chen lấn nhau để ra khỏi lớp, không ai kịp chú ý đến lúc này, ở một góc phòng, có một chàng trai đột nhiên giở trò chặn đường một cô gái. Cậu ép cô vào một góc tường khiến cô tiến lùi đều không được.

Giang Sơn bỗng đưa tay ra chống vào tường, giữ Trác Yến lại.

Cậu cúi người xuống, hơi chồm lên phía trước, nhìn thẳng vào mắt Trác Yến, nửa cười nửa không hạ thấp giọng hỏi: “Văn Tĩnh, tù là phải có gian tình; nếu tôi là gian phu, thế thì ai là dâm phụ? Cậu hả? Phải không? Hử?”.

Giọng cậu càng lúc càng có vẻ mờ ám, Trác Yến cảm giác sau lưng như có một luồng gió lạnh thổi qua.

Cô đẩy Giang Sơn ra, không nghĩ gì mà đá cho cậu một cước: “Đồ khốn này! Càng giỡn càng hăng phải không? Dám mắng tôi là dâm phụ! Mồm miệng toàn nói bậy bạ, xem tôi đá cậu cho tìm thuốc đầy đất để uống!”.

Giang Sơn không tỏ vẻ nửa đùa nửa thật như ban nãy nữa, vừa nhảy tránh vừa chỉ vào Trác Yến, hậm hực nói: “Trác Văn Tĩnh, đủ chưa! Nãy giờ cứ đá tôi, không biết dừng à? Cẩn thận chọc tức tôi, tôi đánh trả lại đấy!”.

Trác Yến nghe xong càng đá mạnh hơn: “Ha, còn kiên nhẫn à? Còn muốn ra tay với tôi hả? Tôi đá này, đá này, tôi không dừng lại đấy! Xin cậu tức lên cho chị đây được mở mắt đi, nhất định phải cho cơ hội để tôi học hỏi lớp trưởng ra tay đánh bạn nữ học cùng lớp là thế nào nhé!”.

Giang Sơn bị Trác Yến sỉ nhục, không còn giả vờ cứng cỏi được nữa, cười phì ra.

“Miệng lưỡi sắc nhọn, không chịu thua ai bao giờ!”. Cậu vừa nhảy tránh vừa tiếp tục nói linh tinh với bộ dạng chẳng chút đứng đắn: “Này cô bé, cậu có thể chín chắn tí được không? Đừng có chưa gì đã động tay động chân như con trai thế được chứ, con trai như tôi là một người đàng hoàng đấy!”.

Trác Yến chỉ ao ước xé nát cái mồm nhanh nhảu của cậu ra.

“Tôi đánh chết cậu! Đồ khốn! Ai bảo nói bậy!”. Cô đỏ bừng mặt, vừa tức vừa cuống, không nghĩ gì mà giơ sách lên đập mạnh vào Giang Sơn.

Giang Sơn giật mình, vội vàng đưa tay chụp lấy tay Trác Yến: “Đồ con gái bạo lực, muốn mưu sát gian phu hay sao thế? Ra tay nặng như vậy mà cậu cũng dám à!”.

Trác Yến vẫn là một cô gái, da mặt mỏng, nghe Giang Sơn nói mãi về những câu đùa cợt không biết xấu hổ là gì, cô đã không chống cự nổi.

Hai tay bị giữ chặt không thể nhúc nhích, vùng ra cũng không được, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, vừa đá chân loạn xạ vừa mắng Giang Sơn: “Cậu mau buông tôi ra! Không được nói bậy nữa!”.

Giang Sơn nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời.

Tình cảnh đó không biết đã lén lút mơ tưởng bao lần; hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể nắm tay cô – sao cậu lại nỡ dễ dàng buông cô ra được?

Bỗng nhiên cậu thấy sắc mặt Trác Yến vụt thay đổi, vừa ra sức chau mày chớp mắt với cậu, vừa tỏ ra hoảng hốt thì thào: “Mau buông tôi ra, nhanh lên!”.

Giang Sơn nhìn Trác Yến mà không buông tay, cười với vẻ xấu xa: “Văn Tĩnh, sao thế? Sao mặt rúm ró như bánh bao thế hả, đau khổ vậy? Ai đạp phải đuôi cậu chứ gì? Hử?”.

Trác Yến nhìn ra sau lưng Giang Sơn với vẻ mặt như trời sắp sụp xuống.

Khoảnh khắc này cô thật chỉ mong mình ngất đi cho xong.

Trác Yến nhắm mắt, muốn khóc mà không nổi.

Lúc mở mắt ra, cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Hi” một tiếng với người đứng sau lưng Giang Sơn.

Nhân lúc Giang Sơn phân tâm nhìn ra sau, cô gắng sức rút cánh tay ra, sải một bước dài sang bên cạnh như chạy trốn, kéo dài khoảng cách với ai kia.

Sau đó nhìn người đứng ở cửa, lại ra sức bắt ép mình nhất định phải nở một nụ cười tự nhiên, trấn tĩnh, quang minh chính đại: “Hi, Song… Ngô Song, cậu đến đấy à…”. Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của bạn, lối xưng hô thân mật trước kia nghẹn trong cổ họng, khiến cô không thể nào nói nên lời.

Từ giây phút ấy, khoảng cách giữa họ dường như càng trở nên xa vời…

Ngô Song cảm nhận rõ ràng, trong tích tắc Giang Sơn thấy cô xuất hiện ở cửa, niềm vui phát ra tự đáy lòng cậu trong thoáng chốc đã bị dập tắt trong lặng lẽ.

Cậu như thay đổi thành một người khác, không còn thấy sự đùa cợt kiêu căng trong nụ cười nữa, mà trên đôi môi chỉ còn lại sự dịu dàng nho nhã thường thấy.

Nụ cười của cậu rất đẹp, rất mê người, nhưng cô nhìn chỉ thấy đau lòng.

Bắt đầu từ bao giờ mà trước mặt cô, cậu đã bắt đầu mang mặt nạ? Rồi bắt đầu từ bao giờ, gương mặt thật sự của cậu chỉ lộ ra cho một người con gái khác thấy?

Càng nghĩ, tim càng thấy đau.

Mãi rất lâu về sau, Ngô Song cuối cùng cũng thừa nhận, thực ra ngay từ đầu, Giang Sơn đã đối xử đặc biệt với cô gái ấy.

Bọn họ nói chuyện với nhau, cười đùa với nhau, không hề kiêng kỵ.

Khi ấy mọi người đều nghĩ rằng cậu xem cô gái ấy là con trai, nên mới thoải mái tự nhiên như vậy, không kiêng dè gì cả.

Lúc đó cô và mọi người đều có suy nghĩ giống nhau – có lẽ lúc đó, thực ra đến cả Giang Sơn cũng nghĩ như vậy chăng, nếu không làm sao đến tận lúc làm lành với cô rồi, cậu mới đột ngột tỉnh lại, thì ra người cậu thật lòng yêu, kỳ thực không phải là người dịu dàng như cô, mà là người cậu thấy không e ngại gì kia.

Cô biết người đó luôn khờ khạo, không hề biết gì, người trong lòng cô ấy thích là người khác; cô không nên trách cứ gì cô gái ấy.

Nhưng cô có thể làm gì đây?

Ai bảo trong vô thức cô đã yêu sâu đậm chàng trai luôn mang mặt nạ trước mặt cô?

Không kịp nữa rồi, mặc kệ người mà ai đó thích là ai, mọi thứ đều quá trễ rồi, cô đã trao trọn trái tim cho cậu rồi.

Nên Trác Yến, ngoài cậu ra, tôi không biết còn có thể oán hận ai.

Ngô Song đứng ở cửa lớp, gương mặt cười rạng rỡ như rất vui.

Nhưng đối với sự hiểu biết của Giang Sơn với cô, cậu biết lúc này nụ cười ấy là giả tạo – cô cười rất vui, có nghĩa là sự bực tức trong lòng càng mãnh liệt.

Ngô Song cười tươi chào lại Trác Yến: “Hi!”, lại quay sang nhìn Giang Sơn, giọng rất bình thản, dịu dàng như trước: “Chúng ta chẳng đã hẹn sau khi tan học sẽ đi nhà sách sao? Em đợi anh mãi mà không thấy anh đến, lo anh quên mất nên đến tìm anh. Không ngờ anh vẫn ở đây!”. Cô nhìn quanh giảng đường không còn lại mấy người: “Đều đi gần hết rồi, chỉ còn hai người là chưa về thôi!”.

Giang Sơn nghĩ nếu nói nữa thì tình hình càng tệ nên vội vàng ngắt lời Ngô Song: “Ít người thì đỡ phải chen chúc, đi thôi, chúng ta đi nhà sách!”.

Ngô Song nhìn Trác Yến, cười rất thâm ý, nói như có ẩn ý: “Ngại quá Yến Tử, vậy bọn này đi trước nhé, đợi anh ấy về rồi sẽ trò chuyện tiếp với cậu!”.

Trác Yến bối rối đến mức luống cuống tay chân, vừa túm tóc vừa huơ tay: “Không đâu, không phải… Chuyện đó không nói nữa không nói nữa, mình và cậu ta có gì để nói đâu…”.

Ngô Song cười rất ôn hoà, dịu dàng từ tốn nói: “Không sao, trò chuyện với nhau là rất tốt! Anh ấy à, ở với mình một tuần cũng không nói nhiều bằng mười phút ở cạnh cậu! Không sao, để anh ấy nói nhiều với cậu một chút cũng rất hay, nếu không về lâu về dài mình lại sợ anh ấy ở bên mình chịu đựng đến nội thương mất!”.

Nghe xong, sắc mặt Trác Yến tái nhợt.

Cô cắn môi nhìn Ngô Song, không nói câu nào.

Cô không biết lúc này trong lòng cô rốt cuộc là hổ thẹn hay xấu hổ, là lúng túng hay oán trách nữa.

Sao cô lại không hiểu ẩn ý trong câu nói của Ngô Song? Những câu cười đùa ấy, mỗi thứ đề là một con dao sắc nhọn, đâm vào tim khiến cô cảm thấy hoảng hốt và bất an.

Có lẽ vì lúng túng nên Giang Sơn nãy giờ vẫn giữ im lặng.

Đến khi nghe Ngô Song nói những lời này, cậu bất giác chau mày.

Cậu kéo tay Ngô Song ra ngoài, vừa đi vừa không kìm được lầm bầm như oán trách: “Còn nói anh à, em thì không có chắc! Chẳng thấy em nói nhiều với anh như vậy, mà hôm nay lại cũng nói linh tinh rồi…”.

Trác Yến đứng bất động sau lưng họ.

Cô nhìn thấy Ngô Song giằng tay ra như muốn vùng thoát gọng kìm của Giang Sơn, tiếc là không thành công; Giang Sơn luôn giữ chặt cánh tay cô ấy, sải bước thật nhanh.

Cứ mỗi bước, cô nàng lại vùng vẫy nhưng không cách nào thoát được; mỗi lần vùng ra thì cậu càng nắm chặt hơn, bước chân cũng sải dài hơn.

Hai người cứ lôi lôi kéo kéo, loạng choạng đi xa dần. Bóng họ chồng lên nhau, hoà vào nhau, cuối cùng biến mất ở góc rẽ hành lang.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trác Yến bất ngờ nhận ra không biết tự bao giờ, chỉ còn lại một mình cô.

Nỗi cô đơn ập đến, giây phút này đây, cô cảm thấy cô đơn đến nỗi dường như cả thế gian này chỉ còn lại một mình cô.

Cả buổi tối, cô đều buồn bã, không có chút tinh thần.

Trước khi ngủ, cô sửa chữ ký trong QQ thành:

Bánh Bao Đậu Đỏ không vui…

Tắt máy tính, cô quỳ trước giỏ tre, chọc con nhím nhỏ bên trong, rì rầm với nó: “Bánh Bao Đậu Đỏ ơi, tao biết mày rất cô độc, mày không vui, nhưng chẳng sao, mày còn có tao mà! Hai chúng ta làm bạn, mọi điều không vui rồi sẽ qua nhanh thôi!”.

Con nhím nhỏ trong giỏ mở đôi mắt tròn như hạt đậu, nhìn Trác Yến với vẻ tủi thân vô cùng, ai oán vô hạn.

Ai sẽ đến cứu nó?

Nó đang cuộn tròn lười biếng, đột nhiên bị cô nhấc lên…

Nó chỉ là một con nhím, nó có biết thế nào là cô độc, cô đơn, không vui đâu…

Cô lại “lấy danh nghĩa con nhím” rồi, haizzz…

/24

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status