Nháy mắt, nửa tháng trôi qua, Tử Nguyệt vương triều vẫn náo nhiệt phồn hoa trong yên bình. Một ngày, thiên tử Tử Nguyệt vương triều Tử Hạo hạ Hoàng bảng: công chúa út Nhược Hàm của Khải quốc trong hai ngày tới sẽ đến kén rể, nam tử chưa lập gia đình đều có thể tham gia.
*Hoàng bảng: cáo thị do vua ra
Hoàng bảng ra kinh hãi cả Tử Nguyệt vương triều. Chuyện Tử Nguyệt vương triều cống nạp Khải quốc từng rùm beng một phen rồi, chưa bao lâu lại đến cái chuyện chẳng ai tưởng tượng nổi này, nam nhân Khải quốc chết hết rồi à? Sao có thể! Chả lẽ công chúa rất xấu? Đâu có, nghe nói bộ dạng rất kiều diễm đáng yêu.
Mặc dù lòng dân đầy thắc mắc nhưng ai ngu mà phản đối. Gả cho công chúa sẽ thành phò mã đó, ai chẳng muốn? Vì vậy thanh niên trai tráng tuấn tú tài giỏi ở Tử Nguyệt vương triều đều nhao nhao hết lên, ngỏng cổ mong chờ vị công chúa Khải quốc nọ đến.
Tuy nhiên không phải thanh niên nào cũng nhao nhao. Trong Lạc phủ, Lạc Vũ nâng chén trà lên rồi mãi không uống, mắt thoáng kinh ngạc lẫn ngẫm nghĩ, cất cao giọng: “Ngươi nói Nhược Hàm đến kén rể?”
“Vâng.” Gã thị vệ cung kính cúi đầu xác nhận.
“Nhược Hàm muốn hay do bệ hạ ra thánh chỉ?”
“Thần không rõ ạ, bệ hạ vừa hạ Hoàng bảng hôm nay.”
Lạc Vũ cau mày, ánh mắt sắc bén. Sai ở đâu? Chuyện lớn dường này của Tử Nguyệt vương triều mà y không hay? Rốt cuộc sai ở đâu? Chẳng lẽ y không điều khiển được Tử Hạo nữa? Không, không thể nào, quan sát kỹ lắm rồi, đâu có gì khác lạ. Vậy là do Nhược Hàm xin?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lạc Vũ đặt chén trà xuống, nâng mắt gọi: “Bay đâu, thay y phục, ta muốn vào cung.”
Thay xong quan phục, Lạc Vũ lập tức đi. Tại ngự thư phòng Hoàng cung, Tử Hạo trầm ngâm trước mật thư trên long án một chốc rồi bỗng cười khổ. Y còn chưa tính tới mà hắn đã lập kế hoạch kín kẽ. Thậm chí y chưa hành động hắn đã xong rồi. Khó trách Diệp Khê Thiến không hề do dự chọn hắn. Hắn đủ khả năng bảo vệ nàng. Bảo vệ hoàn hảo một cách vô điều kiện.
Tử Hạo vò mật thư trong lòng bàn tay, mở ra, nó thành bột bay theo gió.
“Bệ hạ, Lạc Tể tướng cầu kiến.”
Thái giám vừa dứt lời, Lạc Vũ như cơn lốc lao vào. Tử Hạo tức khắc mặt dại ra như gỗ.
“Ai hạ Hoàng bảng?” Lạc Vũ hỏi thẳng.
“Ta.” Câu trả lời máy móc, sâu trong mắt thoáng hận ý.
Con ngươi Lạc Vũ chợt loé. Y cứa ngón tay cho máu chảy ra, đưa đến mũi Tử Hạo. Hồi lâu, y hài lòng cười. Hay lắm, chưa giải, không có máu của y sao có thể giải cổ được.
Y đột ngột túm cổ áo Tử Hạo, mắt hung hãn, tàn ngược gằn hỏi: “Ai cho ngươi hạ Hoàng bảng?”
“Tử Ngạo đề nghị, để Tử Nguyệt vương triều và Khải quốc giao hảo trọn đời.” Tử Hạo đẫn đờ đáp, mặt hệt khúc gỗ không biểu cảm.
Lạc Vũ chậm rãi thả Tử Hạo ra ngẫm nghĩ lời y. Vậy nên Lạc Vũ không phát hiện ánh mắt thâm độc khinh bỉ của Tử Hạo: ngươi đáng đời lắm!
Hai ngày sau, trong sự chào đón của dân chúng, đoàn rước công chúa Nhược Hàm vào thành. Ai nấy ngẩn ngơ, đồ trong tay rơi đầy đất. Đoàn rước dài, đằng đầu là thị vệ dẫn đường, đằng sau là la liệt đồ cười: phỉ thuý, mã não, trân châu, vàng bạc động lòng người. Đồ cưới nhiều thế ai không động lòng?
Ngồi ngay ngắn sau màn mỏng, Nhược Hàm mi dài cong cong, mắt to long lanh tựa mặt hồ ban trưa, hai má hồng ửng, tóc đen mượt dài vấn thành búi cố định bằng trâm vàng, hai bên mai thả tự nhiên. Tiểu mỹ nhân nụ cười tươi tắn, mắt đen lúng liếng đảo một cách tinh quái. Hiển nhiên cô công chúa này không ngoan ngoãn như vẻ ngoài. Y phục hồng nhạt mờ ảo khiến nam nhân ai thấy đều si mê, than thở trần đời sao có người con gái đáng ngưỡng mộ thế.
Mỹ nhân giàu có, thuộc về mình thì tốt quá!
Xe ngựa tiếp tục đi, trong sự chứng kiến của dân chúng tiến vào cung.
Đến điện Kim Loan, Nhược Hàm xuống xe đi vào, bước đi nở hoa, hương thơm ngan ngát. Nàng ta tới quỳ trước Tử Hạo. “Nhược Hàm, công chúa Khải quốc, khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tử Hạo vô cảm nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm vương giả trời sinh. Y cứng nhắc nhưng chưa đến nỗi lạ nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Nhược Hàm đứng dậy.
“Công chúa đường xa mệt nhọc, trước mời về điện nghỉ ngơi.” Mắt Tử Hạo nhìn Nhược Hàm chuyển động không ngừng, sợ nàng ta nói phạm gì nên chặn lời.
Nhược Hàm ngẩn ra rồi đoan trang khom gối, thừa lúc cúi mặt chu miệng vẻ không muốn lắm, đáp: “Tạ ơn bệ hạ.” Ngẩng lên, mặt trở về là một công chúa đoan trang dịu hiền.
Ra ngoài, tìm nơi kín đáo, Nhược Hàm to mắt quan sát xung quanh lần nữa, thấy không có ai bèn cởi lớp hoa phục sang trọng trên người, chỉ chừa cung trang đơn giản màu trắng. Nàng ta cuộn hoa phục giấu vào đám cỏ, sau đó vui vẻ nghịch ngợm phóng đi.
Đến ngự hoa viên, Nhược Hàm bị mê hoặc bởi biển hoa. Và giữa biển hoa mê hoặc đó có một nam tử vận trường sam trắng, không thấy mặt nhưng nhìn lưng thôi cũng ngời ngời khí chất. Y xoay lưng, tim Nhược Hàm đánh thịch. Mặt mũi như tạc, dịu dàng như ngọc, đôi mắt thâm thuý hiền hoà, không quá tuấn mỹ song mang cho đối phương cảm giác yên lòng.
Y cũng phát hiện người đến, từ xa bước lại khiến tim Nhược Hàm nhảy theo mỗi bước chân y, cặp mắt không dám nhìn thẳng, má rực lên như cháy.
Nàng ta ngẩng đầu, y đã trước mặt.
“Ngươi là cung nữ ở đâu? Tên gì?” Giọng y mượt như nhung, rất êm tai.
“Ta… ta…” Nhược Hàm bối rối lắp bắp, hồi lâu không nói được, mặt đỏ càng đỏ, rất đáng yêu.
“Ha ha ha…” Nam tử cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp dịu dàng trấn an: “Đừng vội. Ta là Tể tướng Tử Nguyệt vương triều, Lạc Vũ. Còn ngươi?”
…
Tại Nguyệt gia bảo, Diệp Khê Thiến dựa vào ghế, hỏi An Nguyệt Quân ở bên đang bóc nho cho mình ăn: “Nghe nói công chúa Khải quốc tới mình kén rể. Công chúa trông thế nào nhỉ?”
An Nguyệt Quân không ngẩng không dừng. “Chẳng biết.”
“Anh nghĩ có phải đẹp lắm không?” Diệp Khê Thiến hào hứng tiếp. Trước kia xem phim công chúa đều là hàng giả, nay hàng thật ngay sát đây. Nhưng nàng ngó bụng mình, thở dài.
“Không đâu.” An Nguyệt Quân bắt đầu đút nho đã lột sạch vỏ cho nàng, vui vẻ bận rộn, lơ đãng đáp.
“Sao anh biết chứ?” Diệp Khê Thiến liếc hắn, mở miệng ăn nho do hắn đút, đột nhiên đỏ mặt gắt: “Bỏ tay anh ra!”
Ngón tay An Nguyệt Quân dùng dằng trong miệng nàng không chịu rời, lúc này đang cố vờn cái lưỡi hồng của nàng, mắt đen sâu hoắm, dung nhan tuyệt thế ửng hồng, yết hầu vô thức chuyển động, cả người toát hơi thở tình dục.
Diệp Khê Thiến bó tay mặt cũng hồng rực. Tên này động dục chả bao giờ lựa thời! Nàng nheo mắt nguy hiểm, lúng búng nói: “Có bỏ ra hay không?”
An Nguyệt Quân đang say sưa đâu thủng lời nàng, lâng lâng lắc đầu: “Không… không…”
Không bỏ? Diệp Khê Thiến chớp mắt. Vậy đừng trách nàng! Nàng cắn răng đớp lấy ngón tay đang làm bậy.
Tiếng kêu thảm thiết: “Á!”
An Nguyệt Quân đáng thương rụt về, mặt đáng yêu nhăn nhó. Ngón tay hằn rõ dấu răng, xem ra Diệp Khê Thiến đã dùng hết sức. Hắn mập mờ liếc nàng rưng rưng: “Nương tử, nàng muốn đánh dấu lên người ta cũng được nhưng nên đánh chỗ khác chứ…”
“Cút ra!” Diệp Khê Thiến cười híp mắt véo má hắn gào. Nếu nàng cử động mạnh được nàng đã cho thêm hắn cái đạp rồi.
“Nương tử, nàng có muốn thấy nữ nhân đó không?” Óc An Nguyệt Quân loé lên, quay qua cười nịnh nọt.
“Ai cơ?” Diệp Khê Thiến lúc đầu ngẩn ra, ngay sau hiểu ý gật mạnh đầu: “Muốn chứ!”
Dứt lời, An Nguyệt Quân không thấy tăm hơi. Rất nhanh, hắn trở lại với một bức hoạ giơ trước mặt Diệp Khê Thiến. “Nương tử, đây là công chúa Khải quốc.”
Người con gái yêu kiều duyên dáng đập vào mắt, Diệp Khê Thiến không khỏi xuýt xoa: “Đẹp quá, quả nhiên là mỹ nhân.” Giọng nói không giấu sự hâm mộ.
“Nương tử, người này đẹp thì nương tử đẹp hơn gấp bội.” Trên mặt là nụ cười nịnh nhưng lời hết sức chân thành.
“Bớt nịnh đi.” Diệp Khê Thiến trợn mắt, ngắm đi ngắm lại bức hoạ, đột nhiên nhướng mày đổi mặt, đùng đùng véo má An Nguyệt Quân hỏi: “Sao anh có hình cô ta? Để tối lén ngắm hả?!”
Dĩ nhiên, nàng ghen.
An Nguyệt Quân lắc đầu quầy quậy, không dám động, hề hề giải thích: “Nương tử ta không có! Có ngắm cũng ngắm hình nàng, nàng ta xấu thế ngắm làm gì, ai thèm ngắm?”
Diệp Khê Thiến cầm bức hoạ run lên, âm u tra xét: “Vậy cái này là sao?”
“Nương tử, đây là cho kẻ khác, tuyệt không phải ta. Ta chỉ thích ngắm nương tử.” An Nguyệt Quân sốt sắng giải thích, sợ nương tử giận hắn cả đời không thèm ngó ngàng hắn nữa.
“Cho ai?” Diệp Khê Thiến nheo mắt.
“Không biết.” An Nguyệt Quân đáp, thấy nàng vẫn nhìn mình căm tức và nghi ngờ đành tiếp: “Cho cái tên đáng ghét kia, không tin nương tử hỏi hắn đi. Tuy nhiên ta sẽ không để hai người gặp nhau đâu.” Về cuối trong lời đậm vị chua lẫn uất ức.
“Tề Thiên Phóng?” Có vẻ hắn thật ghét y, đến tên cũng chả muốn nhắc tới.
“Ừm.”An Nguyệt Quân bất đắc dĩ đồng tình, song hắn cũng nở nụ cười, hề hề ngọt ngào: “Nương tử vừa ghen kìa. Nương tử vừa ghen đó…”
Hắn định nói mấy lần nữa? Cuối cùng, Diệp Khê Thiến nhịn không nổi nữa: “Câm miệng!”
*Hoàng bảng: cáo thị do vua ra
Hoàng bảng ra kinh hãi cả Tử Nguyệt vương triều. Chuyện Tử Nguyệt vương triều cống nạp Khải quốc từng rùm beng một phen rồi, chưa bao lâu lại đến cái chuyện chẳng ai tưởng tượng nổi này, nam nhân Khải quốc chết hết rồi à? Sao có thể! Chả lẽ công chúa rất xấu? Đâu có, nghe nói bộ dạng rất kiều diễm đáng yêu.
Mặc dù lòng dân đầy thắc mắc nhưng ai ngu mà phản đối. Gả cho công chúa sẽ thành phò mã đó, ai chẳng muốn? Vì vậy thanh niên trai tráng tuấn tú tài giỏi ở Tử Nguyệt vương triều đều nhao nhao hết lên, ngỏng cổ mong chờ vị công chúa Khải quốc nọ đến.
Tuy nhiên không phải thanh niên nào cũng nhao nhao. Trong Lạc phủ, Lạc Vũ nâng chén trà lên rồi mãi không uống, mắt thoáng kinh ngạc lẫn ngẫm nghĩ, cất cao giọng: “Ngươi nói Nhược Hàm đến kén rể?”
“Vâng.” Gã thị vệ cung kính cúi đầu xác nhận.
“Nhược Hàm muốn hay do bệ hạ ra thánh chỉ?”
“Thần không rõ ạ, bệ hạ vừa hạ Hoàng bảng hôm nay.”
Lạc Vũ cau mày, ánh mắt sắc bén. Sai ở đâu? Chuyện lớn dường này của Tử Nguyệt vương triều mà y không hay? Rốt cuộc sai ở đâu? Chẳng lẽ y không điều khiển được Tử Hạo nữa? Không, không thể nào, quan sát kỹ lắm rồi, đâu có gì khác lạ. Vậy là do Nhược Hàm xin?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lạc Vũ đặt chén trà xuống, nâng mắt gọi: “Bay đâu, thay y phục, ta muốn vào cung.”
Thay xong quan phục, Lạc Vũ lập tức đi. Tại ngự thư phòng Hoàng cung, Tử Hạo trầm ngâm trước mật thư trên long án một chốc rồi bỗng cười khổ. Y còn chưa tính tới mà hắn đã lập kế hoạch kín kẽ. Thậm chí y chưa hành động hắn đã xong rồi. Khó trách Diệp Khê Thiến không hề do dự chọn hắn. Hắn đủ khả năng bảo vệ nàng. Bảo vệ hoàn hảo một cách vô điều kiện.
Tử Hạo vò mật thư trong lòng bàn tay, mở ra, nó thành bột bay theo gió.
“Bệ hạ, Lạc Tể tướng cầu kiến.”
Thái giám vừa dứt lời, Lạc Vũ như cơn lốc lao vào. Tử Hạo tức khắc mặt dại ra như gỗ.
“Ai hạ Hoàng bảng?” Lạc Vũ hỏi thẳng.
“Ta.” Câu trả lời máy móc, sâu trong mắt thoáng hận ý.
Con ngươi Lạc Vũ chợt loé. Y cứa ngón tay cho máu chảy ra, đưa đến mũi Tử Hạo. Hồi lâu, y hài lòng cười. Hay lắm, chưa giải, không có máu của y sao có thể giải cổ được.
Y đột ngột túm cổ áo Tử Hạo, mắt hung hãn, tàn ngược gằn hỏi: “Ai cho ngươi hạ Hoàng bảng?”
“Tử Ngạo đề nghị, để Tử Nguyệt vương triều và Khải quốc giao hảo trọn đời.” Tử Hạo đẫn đờ đáp, mặt hệt khúc gỗ không biểu cảm.
Lạc Vũ chậm rãi thả Tử Hạo ra ngẫm nghĩ lời y. Vậy nên Lạc Vũ không phát hiện ánh mắt thâm độc khinh bỉ của Tử Hạo: ngươi đáng đời lắm!
Hai ngày sau, trong sự chào đón của dân chúng, đoàn rước công chúa Nhược Hàm vào thành. Ai nấy ngẩn ngơ, đồ trong tay rơi đầy đất. Đoàn rước dài, đằng đầu là thị vệ dẫn đường, đằng sau là la liệt đồ cười: phỉ thuý, mã não, trân châu, vàng bạc động lòng người. Đồ cưới nhiều thế ai không động lòng?
Ngồi ngay ngắn sau màn mỏng, Nhược Hàm mi dài cong cong, mắt to long lanh tựa mặt hồ ban trưa, hai má hồng ửng, tóc đen mượt dài vấn thành búi cố định bằng trâm vàng, hai bên mai thả tự nhiên. Tiểu mỹ nhân nụ cười tươi tắn, mắt đen lúng liếng đảo một cách tinh quái. Hiển nhiên cô công chúa này không ngoan ngoãn như vẻ ngoài. Y phục hồng nhạt mờ ảo khiến nam nhân ai thấy đều si mê, than thở trần đời sao có người con gái đáng ngưỡng mộ thế.
Mỹ nhân giàu có, thuộc về mình thì tốt quá!
Xe ngựa tiếp tục đi, trong sự chứng kiến của dân chúng tiến vào cung.
Đến điện Kim Loan, Nhược Hàm xuống xe đi vào, bước đi nở hoa, hương thơm ngan ngát. Nàng ta tới quỳ trước Tử Hạo. “Nhược Hàm, công chúa Khải quốc, khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tử Hạo vô cảm nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm vương giả trời sinh. Y cứng nhắc nhưng chưa đến nỗi lạ nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Nhược Hàm đứng dậy.
“Công chúa đường xa mệt nhọc, trước mời về điện nghỉ ngơi.” Mắt Tử Hạo nhìn Nhược Hàm chuyển động không ngừng, sợ nàng ta nói phạm gì nên chặn lời.
Nhược Hàm ngẩn ra rồi đoan trang khom gối, thừa lúc cúi mặt chu miệng vẻ không muốn lắm, đáp: “Tạ ơn bệ hạ.” Ngẩng lên, mặt trở về là một công chúa đoan trang dịu hiền.
Ra ngoài, tìm nơi kín đáo, Nhược Hàm to mắt quan sát xung quanh lần nữa, thấy không có ai bèn cởi lớp hoa phục sang trọng trên người, chỉ chừa cung trang đơn giản màu trắng. Nàng ta cuộn hoa phục giấu vào đám cỏ, sau đó vui vẻ nghịch ngợm phóng đi.
Đến ngự hoa viên, Nhược Hàm bị mê hoặc bởi biển hoa. Và giữa biển hoa mê hoặc đó có một nam tử vận trường sam trắng, không thấy mặt nhưng nhìn lưng thôi cũng ngời ngời khí chất. Y xoay lưng, tim Nhược Hàm đánh thịch. Mặt mũi như tạc, dịu dàng như ngọc, đôi mắt thâm thuý hiền hoà, không quá tuấn mỹ song mang cho đối phương cảm giác yên lòng.
Y cũng phát hiện người đến, từ xa bước lại khiến tim Nhược Hàm nhảy theo mỗi bước chân y, cặp mắt không dám nhìn thẳng, má rực lên như cháy.
Nàng ta ngẩng đầu, y đã trước mặt.
“Ngươi là cung nữ ở đâu? Tên gì?” Giọng y mượt như nhung, rất êm tai.
“Ta… ta…” Nhược Hàm bối rối lắp bắp, hồi lâu không nói được, mặt đỏ càng đỏ, rất đáng yêu.
“Ha ha ha…” Nam tử cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp dịu dàng trấn an: “Đừng vội. Ta là Tể tướng Tử Nguyệt vương triều, Lạc Vũ. Còn ngươi?”
…
Tại Nguyệt gia bảo, Diệp Khê Thiến dựa vào ghế, hỏi An Nguyệt Quân ở bên đang bóc nho cho mình ăn: “Nghe nói công chúa Khải quốc tới mình kén rể. Công chúa trông thế nào nhỉ?”
An Nguyệt Quân không ngẩng không dừng. “Chẳng biết.”
“Anh nghĩ có phải đẹp lắm không?” Diệp Khê Thiến hào hứng tiếp. Trước kia xem phim công chúa đều là hàng giả, nay hàng thật ngay sát đây. Nhưng nàng ngó bụng mình, thở dài.
“Không đâu.” An Nguyệt Quân bắt đầu đút nho đã lột sạch vỏ cho nàng, vui vẻ bận rộn, lơ đãng đáp.
“Sao anh biết chứ?” Diệp Khê Thiến liếc hắn, mở miệng ăn nho do hắn đút, đột nhiên đỏ mặt gắt: “Bỏ tay anh ra!”
Ngón tay An Nguyệt Quân dùng dằng trong miệng nàng không chịu rời, lúc này đang cố vờn cái lưỡi hồng của nàng, mắt đen sâu hoắm, dung nhan tuyệt thế ửng hồng, yết hầu vô thức chuyển động, cả người toát hơi thở tình dục.
Diệp Khê Thiến bó tay mặt cũng hồng rực. Tên này động dục chả bao giờ lựa thời! Nàng nheo mắt nguy hiểm, lúng búng nói: “Có bỏ ra hay không?”
An Nguyệt Quân đang say sưa đâu thủng lời nàng, lâng lâng lắc đầu: “Không… không…”
Không bỏ? Diệp Khê Thiến chớp mắt. Vậy đừng trách nàng! Nàng cắn răng đớp lấy ngón tay đang làm bậy.
Tiếng kêu thảm thiết: “Á!”
An Nguyệt Quân đáng thương rụt về, mặt đáng yêu nhăn nhó. Ngón tay hằn rõ dấu răng, xem ra Diệp Khê Thiến đã dùng hết sức. Hắn mập mờ liếc nàng rưng rưng: “Nương tử, nàng muốn đánh dấu lên người ta cũng được nhưng nên đánh chỗ khác chứ…”
“Cút ra!” Diệp Khê Thiến cười híp mắt véo má hắn gào. Nếu nàng cử động mạnh được nàng đã cho thêm hắn cái đạp rồi.
“Nương tử, nàng có muốn thấy nữ nhân đó không?” Óc An Nguyệt Quân loé lên, quay qua cười nịnh nọt.
“Ai cơ?” Diệp Khê Thiến lúc đầu ngẩn ra, ngay sau hiểu ý gật mạnh đầu: “Muốn chứ!”
Dứt lời, An Nguyệt Quân không thấy tăm hơi. Rất nhanh, hắn trở lại với một bức hoạ giơ trước mặt Diệp Khê Thiến. “Nương tử, đây là công chúa Khải quốc.”
Người con gái yêu kiều duyên dáng đập vào mắt, Diệp Khê Thiến không khỏi xuýt xoa: “Đẹp quá, quả nhiên là mỹ nhân.” Giọng nói không giấu sự hâm mộ.
“Nương tử, người này đẹp thì nương tử đẹp hơn gấp bội.” Trên mặt là nụ cười nịnh nhưng lời hết sức chân thành.
“Bớt nịnh đi.” Diệp Khê Thiến trợn mắt, ngắm đi ngắm lại bức hoạ, đột nhiên nhướng mày đổi mặt, đùng đùng véo má An Nguyệt Quân hỏi: “Sao anh có hình cô ta? Để tối lén ngắm hả?!”
Dĩ nhiên, nàng ghen.
An Nguyệt Quân lắc đầu quầy quậy, không dám động, hề hề giải thích: “Nương tử ta không có! Có ngắm cũng ngắm hình nàng, nàng ta xấu thế ngắm làm gì, ai thèm ngắm?”
Diệp Khê Thiến cầm bức hoạ run lên, âm u tra xét: “Vậy cái này là sao?”
“Nương tử, đây là cho kẻ khác, tuyệt không phải ta. Ta chỉ thích ngắm nương tử.” An Nguyệt Quân sốt sắng giải thích, sợ nương tử giận hắn cả đời không thèm ngó ngàng hắn nữa.
“Cho ai?” Diệp Khê Thiến nheo mắt.
“Không biết.” An Nguyệt Quân đáp, thấy nàng vẫn nhìn mình căm tức và nghi ngờ đành tiếp: “Cho cái tên đáng ghét kia, không tin nương tử hỏi hắn đi. Tuy nhiên ta sẽ không để hai người gặp nhau đâu.” Về cuối trong lời đậm vị chua lẫn uất ức.
“Tề Thiên Phóng?” Có vẻ hắn thật ghét y, đến tên cũng chả muốn nhắc tới.
“Ừm.”An Nguyệt Quân bất đắc dĩ đồng tình, song hắn cũng nở nụ cười, hề hề ngọt ngào: “Nương tử vừa ghen kìa. Nương tử vừa ghen đó…”
Hắn định nói mấy lần nữa? Cuối cùng, Diệp Khê Thiến nhịn không nổi nữa: “Câm miệng!”
/106
|