Lạc Vũ thót trong lòng nhưng miệng vẫn trấn tĩnh đối đáp: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Ai cho phép ngươi ăn nói trống không với trẫm?” Tử Hạo cười lạnh giễu cợt, khí phách quân vương cuồn cuộn.
“Chẳng hay bệ hạ đang nói gì?” Lạc Vũ cúi đầu, thoạt nhìn rất cung kính.
“Ngươi không biết?” Tử Hạo cười cười lắc chén rượu trong tay, liếc ánh nến hỷ bập bùng vòng vo: “Ái khanh của trẫm, cảm giác kết hôn với muội muội mình thế nào?”
Lạc Vũ siết quả đấm trợn mắt trừng Tử Hạo, giọng vẫn cố duy trì bình tĩnh: “Tất cả do ngươi bày ra!”
Tử Hạo không đáp, đáy mắt thấp thoáng nét cười ngắm rượu sóng sánh trong chén. “Trẫm muốn ngươi nếm thử cảm giác bị phụ hoàng chém đầu, chật vật trốn chui trốn nhủi.”
Toàn thân Lạc Vũ căng cứng, sát ý dần chất trong mắt, hỏi: “Sao phụ hoàng lại tin ba cái chuyện hoang đường như ta bán nước theo địch chứ?”
Hoá ra tất cả đều là trò của Tử Hạo. Đột nhiên nhận được thư báo mẫu hậu bệnh nặng ở nhà khiến y ba chân bốn cẳng chạy về, giữa chừng bị chặn bắt ở cổng thành. Y vắt óc nghĩ cách diệt Nguyệt gia bảo, rập bẫy Tử Hạo, diệt sạch kẻ địch đều vì muốn phụ hoàng hài lòng, cuối cùng không hề hay bị địch lật ngược thế cờ.
“Bán nước theo địch? Đó không phải tội danh ngươi chụp lên đầu Âu Dương Tể tướng ư?” Tử Hạo tà tà liếc liếc Lạc Vũ. “Nhẫn ngọc đâu?”
Nhẫn ngọc? Khó trách! Lạc Vũ căm hận gầm: “Tiểu Lộ Tử phản bội ta, tên cẩu nô tài!”
“Không, hắn bị giết rồi, có kẻ đóng giả hắn.” Tử Hạo cười nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm. “Một nhẫn ngọc và một vị trọng thần ba đời đức cao vọng trọng của Tử Nguyệt vương triều, cộng thêm một lá thư giả, bấy nhiêu đó với trẫm là đủ.” Bậc đế vương đều đa nghi, không chịu nổi lòng tin của mình có hạt sạn nào. Huống chi Hoàng đế Khải quốc càng xảo trá.
“Trọng thần ba đời?” Đáy mắt Lạc Vũ thoáng mơ hồ, lập tức bừng tỉnh, mặt tức tối. “Là lão ta!”
Tử Hạo lại cười, đến khoé mắt cũng cong cong, nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Ái khanh của trẫm, còn không đi sao? Có người đang nóng ruột nóng gan chờ ngươi đó.” Luôn mồm ái khanh, ái khanh, giọng nói thành khẩn và giục giã. May Âu Dương Tể tướng không sao.
Một người áo xanh đứng tuổi, thân hình quắc thước, phong thái thẳng thắn đường hoàng xuất hiện. Lão đến trước Hoàng thượng định quỳ xuống hành lễ, bị Tử Hạo ngăn: “Ái khanh một đường bôn ba mệt mỏi, không cần đa lễ, mau ngồi đi.”
Âu Dương Tán cảm tạ: “Tạ chủ long ân.” rồi ngồi lên ghế.
“Thật sự là ngươi!” Lạc Vũ khiếp sợ nhìn y. Chẳng phải y chết rồi ư?
“Ha ha, nhờ ơn Lạc Tể tướng lão hủ mới có cơ hội đến thăm Khải quốc, thưởng thức mỹ tửu, hương vị quả nhiên không lời nào chê. Hơn nữa Hoàng thượng Khải quốc thật sự chu đáo, công chúa Nhược Hàm cũng rất tốt.” Âu Dương Tán cười nói, vừa nói vừa vuốt chòm râu. Lão là đang nhắc nhở Lạc Vũ không còn đường lui, nhà cũng chả còn mà về đâu.
Lạc Vũ ngó hai người trước mặt chằm chằm không một lời. Y đã đánh giá tên Hoàng đế này quá thấp.
Tử Hạo liếc quanh, cung thủ đồng loạt vào chỗ, ngoài cửa chính, cửa sổ lẫn trên tường đều có. Lạc Vũ quan sát, không hề hoảng, ung dung nói: “Bằng này mà muốn giết ta?”
“Không thử sao biết?” Tử Hạo nhếch môi thong thả không kém, dường nắm chắc phần thắng.
Thầm vận nội lực, Lạc Vũ kinh hoảng phát hiện không cách nào vận được.
“Khỏi phí sức.” Tử Hạo đến trước Lạc Vũ, nhẹ nói: “Không phát hiện trong phòng có mùi gì à?”
Lạc Vũ biến sắc, như là tuyệt vọng, đưa ra đáp án: “Nội Tiêu phấn.” Nội Tiêu phấn, nghĩa như tên, ai hít phải thì nội lực mất hết, chỉ khi không ngửi thấy nữa nội lực mới trở lại. Nhưng tình hình là phòng này đầy mùi Nội Tiêu phấn. Mất nội lực, y sao đánh lại, kiếm đường thoát thân. Cung thủ siết vòng vây, Lạc Vũ có cánh cũng không thể bay.
“Trẫm có lòng sai người rắc Nội Tiêu phấn lên nến hỷ đấy.” Tử Hạo nói, sau đó chậm rãi đứng dậy bỏ đi, từng câu từng chữ rõ ràng vọng lại: “Tất cả nghe đây, sau khi tra rõ, Lạc Vũ cấu kết với Khải quốc ký hiệp ước bất lợi cho Tử Nguyệt vương triều, phản quốc, phải chết; vu oan Âu Dương Tể tướng, âm mưu sát hại, phải chết; lạm sát người dân, phải chết. Tội ác tày trời, chết!”
Ngó sảnh không bóng người, Tử Hạo nặng nề hạ lệnh: “Bắn.”
Dứt lời, tên rơi như mưa, bay ngang xẹt dọc chính sảnh. Tử Hạo đứng cách đó không xa nhìn người Lạc Vũ trúng một tên, hai tên, ba tên… đến khi y không khác gì con nhím Tử Hạo mới nâng tay. “Dừng.”
Đến gần, cặp mắt Lạc Vũ vẫn trợn to, máu trên người tuôn như suối, nhuộm đỏ cả giày Tử Hạo. Mùi máu nồng nặc bao trùm hỷ sảnh tươi thắm.
Tử Hạo cười tàn nhẫn, nói với thị vệ ở ngoài: “Quất xác, hoả thiêu rồi rải cốt.”
Đây chính là kết cục của Lạc Vũ!
Lạc Vũ đã lầm hai chuyện: thứ nhất, quá tự tin vào bản thân; thứ hai, đánh giá sai địch.
Đánh giá sai An Nguyệt Quân, kẻ đã cứu Tử Hạo khỏi cổ độc, kẻ đã cho người đóng giả mình mê hoặc công chúa Khải quốc Nhược Hàm, kẻ đã cứu Âu Dương Tán, phái lão đến Khải quốc, khích bác ly gián khiến phụ tử thành thù, kẻ sai người dẫn dụ mọi người hay Nhị Hoàng tử trốn đến Lạc phủ, thành thử hiện giờ ai ai cũng biết Nhị Hoàng tử Khải Quốc vì giữ mạng mà lấy muội muội của mình, khiến công chúa Nhược Hàm không còn tư cách làm công chúa nữa. Lạc Vũ, một tên không bằng cầm thú!
Nhờ thế, giờ dù giết Lạc Vũ Khải quốc cũng không nửa câu oán, bởi chính phụ hoàng y còn đang hận không thể giết chết y, tuyệt không mang đến tranh chấp gì giữa hai nước.
Lời dân Khải Quốc, y là kẻ bán nước theo địch, loạn luân cưới muội muội mình. Với nước, y bất trung. Với đấng sinh thành, y bất hiếu. Với luân thường đạo lý, y bất nghĩa.
Lời dân Tử Nguyệt vương triều, y cũng là một tên theo địch bán nước, gài bẫy trọng thần, sát hại bá tánh, bất trung bất thiện.
Coi như y có chí lớn diệt Nguyệt gia bảo, cướp ngôi vua thì kết quả cuối cùng vẫn là thảm, vạn tiễn xuyên tâm, hại người hại mình. Đáng buồn thay.
Sáng hôm sau, Hoàng bảng chiếu cáo thiên hạ, dân chúng nổi giận. Thì ra Lạc Tể tướng, à, tên Lạc cầm thú đó xấu xa đê hèn cỡ đó, đáng đời!
Thiên hạ thái bình trở lại, chính xác là tạm thái bình trở lại. Có gì đó chưa yên? Nhưng hiện chưa liên quan đến Nguyệt gia bảo. Bảo vẫn đang vui vẻ ồn ã, mỗi ngày đều đầy sức sống.
Hầu như mọi người đều tụ tập trong Thấm Tuyết các, vây quanh Diệp Khê Thiến ngó nàng, không, bụng của nàng. Đầu tiên, dĩ nhiên, là An Nguyệt Quân, tiếp theo là Tề Thiên Phóng, Dương Nhược Nhi, Nhược Hàm và phu quân nàng Dương Nhược Thanh.
Nhược Hàm?
Không sai, đêm động phòng ấy, Dương Nhược Thanh đổ mồ hôi nói ra chân tướng, vốn tưởng đối phương sẽ căm hận mình, ai dè nàng ngược lại mừng rỡ lôi kéo y muốn xông pha giang hồ. Nhưng rốt cuộc hai người chưa đụng đến giang hồ mà trú lại nơi muội muội Dương Nhược Nhi của y đang ở, Nguyệt gia bảo.
“Nương tử, hôm nay con có quấy không?” An Nguyệt Quân cẩn thận xoa bụng Diệp Khê Thiến, môi cười cong cong sắp chạm mang tai, trông ngốc ngốc.
“Tất nhiên không, con khôn hơn anh nhiều. Mà dù có thì anh làm gì được?” Diệp Khê Thiến bực bội liếc hắn.
“Đợi con ra đời ta đánh nó nhừ tử, dạy dỗ nó ra trò, xem xem sau này nó còn dám bắt nạt nương tử nữa không.” An Nguyệt Quân đắc chí ưỡn ngực.
Nghe đi! Đây là lời của một ông bố á?
“Không phải nó, là chúng nó.” Tề Thiên Phóng sửa, liếc Dương Nhược Nhi thích thú bên cạnh, nghĩ không biết con hai người sau này có xinh xắn giống nàng không. Vốn xích mích giữa họ đã được hoá giải, tình xưa cũng nối lại, nhưng khổ nỗi nương tử đại nhân kính mến của y không chịu rời khỏi đây, y đành gả gà theo gà, gả chó theo chó, à… tức phụ xướng phu tuỳ.
“Chúng nó? Mấy đứa?” An Nguyệt Quân hỏi ngược.
“Ai biết.” Tề Thiên Phóng liếc bản mặt đần nghệch của An Nguyệt Quân, làm gì có phong thái của một bảo chủ!
Lập tức An Nguyệt Quân mặt nhăn mày nhó cười lấy lòng với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, chúng ta sinh một đứa thôi nhé, còn lại ném hết cho kẻ khác nuôi.”
Diệp Khê Thiến không thèm ngó ngàng hắn. Mấy lời này hắn đã nói nàng nghe phát ớn, đây không phải lần đầu.
Công chúa Nhược Hàm một bên chưa hiểu chuyện đời, hứng thú sờ cái bụng tròn vo hỏi: “Tỷ tỷ ơi, có em bé bằng cách nào vậy?”
Diệp Khê Thiến liếc Dương Nhược Thanh. “Em hỏi chồng em là biết.”
Dương Nhược Thanh ho khan, bắt vai thê tử. “Hàm Nhi, chúng ta về phòng đi.”
Tề Thiên Phóng nhìn chằm chằm y, tức khắc đồng tình: “Đúng, đúng, đi đi, mau đi đi.” Vì tên đáng chết này mà y với Nhược Nhi mới hiểu lầm xa cách lâu vậy!
Dương Nhược Thanh thấu hiểu đành bất đắc dĩ cười, bảo Nhược Hàm: “Hàm Nhi, đi thôi.”
Có vẻ Nhược Hàm cũng mệt thật, ngoan ngoãn đi về.
Hai người vừa khuất, Tề Thiên Phóng đang định tiếp thì nghe: “Ngươi cũng cút!”
Cái giọng lạnh tanh, bản mặt lạnh buốt của An Nguyệt Quân, cặp mắt cũng tăm tối hằn rõ to chữ “cút”! Vậy nên Dương Nhược Nhi vội kéo Tề Thiên Phóng biến.
“Nương tử, ta đuổi hết bọn họ rồi, được chưa? Một chỗ chen gì đâu lắm người, thấy ghét!” An Nguyệt Quân làm nũng, mắt to đen trắng rõ ràng chiếu thẳng Diệp Khê Thiến. Nguyệt gia bảo rộng vậy mà sợ lắm người? Có mà có kẻ ghen, muốn độc chiếm nương tử của mình nên mới ép người khác đi thì có.
“Nói bậy gì đấy.” Diệp Khê Thiến buồn cười trợn mắt với An Nguyệt Quân, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
An Nguyệt Quân trẻ con bĩu môi, má xịu xuống, mắt to lấp loáng ánh nước trông nương tử gần đây càng ngày càng ít để ý hắn, càng nghĩ càng thấy thương thân. Đều tại mấy người đó! Bọn họ cứ quấy rầy nương tử hắn, mai hắn sẽ đuổi hết bọn họ.
Tuy nhiên giờ hắn vẫn chưa ngờ tới sau này mình còn cần bắc thang vượt qua mấy vại giấm nữa.
“Ai cho phép ngươi ăn nói trống không với trẫm?” Tử Hạo cười lạnh giễu cợt, khí phách quân vương cuồn cuộn.
“Chẳng hay bệ hạ đang nói gì?” Lạc Vũ cúi đầu, thoạt nhìn rất cung kính.
“Ngươi không biết?” Tử Hạo cười cười lắc chén rượu trong tay, liếc ánh nến hỷ bập bùng vòng vo: “Ái khanh của trẫm, cảm giác kết hôn với muội muội mình thế nào?”
Lạc Vũ siết quả đấm trợn mắt trừng Tử Hạo, giọng vẫn cố duy trì bình tĩnh: “Tất cả do ngươi bày ra!”
Tử Hạo không đáp, đáy mắt thấp thoáng nét cười ngắm rượu sóng sánh trong chén. “Trẫm muốn ngươi nếm thử cảm giác bị phụ hoàng chém đầu, chật vật trốn chui trốn nhủi.”
Toàn thân Lạc Vũ căng cứng, sát ý dần chất trong mắt, hỏi: “Sao phụ hoàng lại tin ba cái chuyện hoang đường như ta bán nước theo địch chứ?”
Hoá ra tất cả đều là trò của Tử Hạo. Đột nhiên nhận được thư báo mẫu hậu bệnh nặng ở nhà khiến y ba chân bốn cẳng chạy về, giữa chừng bị chặn bắt ở cổng thành. Y vắt óc nghĩ cách diệt Nguyệt gia bảo, rập bẫy Tử Hạo, diệt sạch kẻ địch đều vì muốn phụ hoàng hài lòng, cuối cùng không hề hay bị địch lật ngược thế cờ.
“Bán nước theo địch? Đó không phải tội danh ngươi chụp lên đầu Âu Dương Tể tướng ư?” Tử Hạo tà tà liếc liếc Lạc Vũ. “Nhẫn ngọc đâu?”
Nhẫn ngọc? Khó trách! Lạc Vũ căm hận gầm: “Tiểu Lộ Tử phản bội ta, tên cẩu nô tài!”
“Không, hắn bị giết rồi, có kẻ đóng giả hắn.” Tử Hạo cười nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm. “Một nhẫn ngọc và một vị trọng thần ba đời đức cao vọng trọng của Tử Nguyệt vương triều, cộng thêm một lá thư giả, bấy nhiêu đó với trẫm là đủ.” Bậc đế vương đều đa nghi, không chịu nổi lòng tin của mình có hạt sạn nào. Huống chi Hoàng đế Khải quốc càng xảo trá.
“Trọng thần ba đời?” Đáy mắt Lạc Vũ thoáng mơ hồ, lập tức bừng tỉnh, mặt tức tối. “Là lão ta!”
Tử Hạo lại cười, đến khoé mắt cũng cong cong, nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Ái khanh của trẫm, còn không đi sao? Có người đang nóng ruột nóng gan chờ ngươi đó.” Luôn mồm ái khanh, ái khanh, giọng nói thành khẩn và giục giã. May Âu Dương Tể tướng không sao.
Một người áo xanh đứng tuổi, thân hình quắc thước, phong thái thẳng thắn đường hoàng xuất hiện. Lão đến trước Hoàng thượng định quỳ xuống hành lễ, bị Tử Hạo ngăn: “Ái khanh một đường bôn ba mệt mỏi, không cần đa lễ, mau ngồi đi.”
Âu Dương Tán cảm tạ: “Tạ chủ long ân.” rồi ngồi lên ghế.
“Thật sự là ngươi!” Lạc Vũ khiếp sợ nhìn y. Chẳng phải y chết rồi ư?
“Ha ha, nhờ ơn Lạc Tể tướng lão hủ mới có cơ hội đến thăm Khải quốc, thưởng thức mỹ tửu, hương vị quả nhiên không lời nào chê. Hơn nữa Hoàng thượng Khải quốc thật sự chu đáo, công chúa Nhược Hàm cũng rất tốt.” Âu Dương Tán cười nói, vừa nói vừa vuốt chòm râu. Lão là đang nhắc nhở Lạc Vũ không còn đường lui, nhà cũng chả còn mà về đâu.
Lạc Vũ ngó hai người trước mặt chằm chằm không một lời. Y đã đánh giá tên Hoàng đế này quá thấp.
Tử Hạo liếc quanh, cung thủ đồng loạt vào chỗ, ngoài cửa chính, cửa sổ lẫn trên tường đều có. Lạc Vũ quan sát, không hề hoảng, ung dung nói: “Bằng này mà muốn giết ta?”
“Không thử sao biết?” Tử Hạo nhếch môi thong thả không kém, dường nắm chắc phần thắng.
Thầm vận nội lực, Lạc Vũ kinh hoảng phát hiện không cách nào vận được.
“Khỏi phí sức.” Tử Hạo đến trước Lạc Vũ, nhẹ nói: “Không phát hiện trong phòng có mùi gì à?”
Lạc Vũ biến sắc, như là tuyệt vọng, đưa ra đáp án: “Nội Tiêu phấn.” Nội Tiêu phấn, nghĩa như tên, ai hít phải thì nội lực mất hết, chỉ khi không ngửi thấy nữa nội lực mới trở lại. Nhưng tình hình là phòng này đầy mùi Nội Tiêu phấn. Mất nội lực, y sao đánh lại, kiếm đường thoát thân. Cung thủ siết vòng vây, Lạc Vũ có cánh cũng không thể bay.
“Trẫm có lòng sai người rắc Nội Tiêu phấn lên nến hỷ đấy.” Tử Hạo nói, sau đó chậm rãi đứng dậy bỏ đi, từng câu từng chữ rõ ràng vọng lại: “Tất cả nghe đây, sau khi tra rõ, Lạc Vũ cấu kết với Khải quốc ký hiệp ước bất lợi cho Tử Nguyệt vương triều, phản quốc, phải chết; vu oan Âu Dương Tể tướng, âm mưu sát hại, phải chết; lạm sát người dân, phải chết. Tội ác tày trời, chết!”
Ngó sảnh không bóng người, Tử Hạo nặng nề hạ lệnh: “Bắn.”
Dứt lời, tên rơi như mưa, bay ngang xẹt dọc chính sảnh. Tử Hạo đứng cách đó không xa nhìn người Lạc Vũ trúng một tên, hai tên, ba tên… đến khi y không khác gì con nhím Tử Hạo mới nâng tay. “Dừng.”
Đến gần, cặp mắt Lạc Vũ vẫn trợn to, máu trên người tuôn như suối, nhuộm đỏ cả giày Tử Hạo. Mùi máu nồng nặc bao trùm hỷ sảnh tươi thắm.
Tử Hạo cười tàn nhẫn, nói với thị vệ ở ngoài: “Quất xác, hoả thiêu rồi rải cốt.”
Đây chính là kết cục của Lạc Vũ!
Lạc Vũ đã lầm hai chuyện: thứ nhất, quá tự tin vào bản thân; thứ hai, đánh giá sai địch.
Đánh giá sai An Nguyệt Quân, kẻ đã cứu Tử Hạo khỏi cổ độc, kẻ đã cho người đóng giả mình mê hoặc công chúa Khải quốc Nhược Hàm, kẻ đã cứu Âu Dương Tán, phái lão đến Khải quốc, khích bác ly gián khiến phụ tử thành thù, kẻ sai người dẫn dụ mọi người hay Nhị Hoàng tử trốn đến Lạc phủ, thành thử hiện giờ ai ai cũng biết Nhị Hoàng tử Khải Quốc vì giữ mạng mà lấy muội muội của mình, khiến công chúa Nhược Hàm không còn tư cách làm công chúa nữa. Lạc Vũ, một tên không bằng cầm thú!
Nhờ thế, giờ dù giết Lạc Vũ Khải quốc cũng không nửa câu oán, bởi chính phụ hoàng y còn đang hận không thể giết chết y, tuyệt không mang đến tranh chấp gì giữa hai nước.
Lời dân Khải Quốc, y là kẻ bán nước theo địch, loạn luân cưới muội muội mình. Với nước, y bất trung. Với đấng sinh thành, y bất hiếu. Với luân thường đạo lý, y bất nghĩa.
Lời dân Tử Nguyệt vương triều, y cũng là một tên theo địch bán nước, gài bẫy trọng thần, sát hại bá tánh, bất trung bất thiện.
Coi như y có chí lớn diệt Nguyệt gia bảo, cướp ngôi vua thì kết quả cuối cùng vẫn là thảm, vạn tiễn xuyên tâm, hại người hại mình. Đáng buồn thay.
Sáng hôm sau, Hoàng bảng chiếu cáo thiên hạ, dân chúng nổi giận. Thì ra Lạc Tể tướng, à, tên Lạc cầm thú đó xấu xa đê hèn cỡ đó, đáng đời!
Thiên hạ thái bình trở lại, chính xác là tạm thái bình trở lại. Có gì đó chưa yên? Nhưng hiện chưa liên quan đến Nguyệt gia bảo. Bảo vẫn đang vui vẻ ồn ã, mỗi ngày đều đầy sức sống.
Hầu như mọi người đều tụ tập trong Thấm Tuyết các, vây quanh Diệp Khê Thiến ngó nàng, không, bụng của nàng. Đầu tiên, dĩ nhiên, là An Nguyệt Quân, tiếp theo là Tề Thiên Phóng, Dương Nhược Nhi, Nhược Hàm và phu quân nàng Dương Nhược Thanh.
Nhược Hàm?
Không sai, đêm động phòng ấy, Dương Nhược Thanh đổ mồ hôi nói ra chân tướng, vốn tưởng đối phương sẽ căm hận mình, ai dè nàng ngược lại mừng rỡ lôi kéo y muốn xông pha giang hồ. Nhưng rốt cuộc hai người chưa đụng đến giang hồ mà trú lại nơi muội muội Dương Nhược Nhi của y đang ở, Nguyệt gia bảo.
“Nương tử, hôm nay con có quấy không?” An Nguyệt Quân cẩn thận xoa bụng Diệp Khê Thiến, môi cười cong cong sắp chạm mang tai, trông ngốc ngốc.
“Tất nhiên không, con khôn hơn anh nhiều. Mà dù có thì anh làm gì được?” Diệp Khê Thiến bực bội liếc hắn.
“Đợi con ra đời ta đánh nó nhừ tử, dạy dỗ nó ra trò, xem xem sau này nó còn dám bắt nạt nương tử nữa không.” An Nguyệt Quân đắc chí ưỡn ngực.
Nghe đi! Đây là lời của một ông bố á?
“Không phải nó, là chúng nó.” Tề Thiên Phóng sửa, liếc Dương Nhược Nhi thích thú bên cạnh, nghĩ không biết con hai người sau này có xinh xắn giống nàng không. Vốn xích mích giữa họ đã được hoá giải, tình xưa cũng nối lại, nhưng khổ nỗi nương tử đại nhân kính mến của y không chịu rời khỏi đây, y đành gả gà theo gà, gả chó theo chó, à… tức phụ xướng phu tuỳ.
“Chúng nó? Mấy đứa?” An Nguyệt Quân hỏi ngược.
“Ai biết.” Tề Thiên Phóng liếc bản mặt đần nghệch của An Nguyệt Quân, làm gì có phong thái của một bảo chủ!
Lập tức An Nguyệt Quân mặt nhăn mày nhó cười lấy lòng với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, chúng ta sinh một đứa thôi nhé, còn lại ném hết cho kẻ khác nuôi.”
Diệp Khê Thiến không thèm ngó ngàng hắn. Mấy lời này hắn đã nói nàng nghe phát ớn, đây không phải lần đầu.
Công chúa Nhược Hàm một bên chưa hiểu chuyện đời, hứng thú sờ cái bụng tròn vo hỏi: “Tỷ tỷ ơi, có em bé bằng cách nào vậy?”
Diệp Khê Thiến liếc Dương Nhược Thanh. “Em hỏi chồng em là biết.”
Dương Nhược Thanh ho khan, bắt vai thê tử. “Hàm Nhi, chúng ta về phòng đi.”
Tề Thiên Phóng nhìn chằm chằm y, tức khắc đồng tình: “Đúng, đúng, đi đi, mau đi đi.” Vì tên đáng chết này mà y với Nhược Nhi mới hiểu lầm xa cách lâu vậy!
Dương Nhược Thanh thấu hiểu đành bất đắc dĩ cười, bảo Nhược Hàm: “Hàm Nhi, đi thôi.”
Có vẻ Nhược Hàm cũng mệt thật, ngoan ngoãn đi về.
Hai người vừa khuất, Tề Thiên Phóng đang định tiếp thì nghe: “Ngươi cũng cút!”
Cái giọng lạnh tanh, bản mặt lạnh buốt của An Nguyệt Quân, cặp mắt cũng tăm tối hằn rõ to chữ “cút”! Vậy nên Dương Nhược Nhi vội kéo Tề Thiên Phóng biến.
“Nương tử, ta đuổi hết bọn họ rồi, được chưa? Một chỗ chen gì đâu lắm người, thấy ghét!” An Nguyệt Quân làm nũng, mắt to đen trắng rõ ràng chiếu thẳng Diệp Khê Thiến. Nguyệt gia bảo rộng vậy mà sợ lắm người? Có mà có kẻ ghen, muốn độc chiếm nương tử của mình nên mới ép người khác đi thì có.
“Nói bậy gì đấy.” Diệp Khê Thiến buồn cười trợn mắt với An Nguyệt Quân, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
An Nguyệt Quân trẻ con bĩu môi, má xịu xuống, mắt to lấp loáng ánh nước trông nương tử gần đây càng ngày càng ít để ý hắn, càng nghĩ càng thấy thương thân. Đều tại mấy người đó! Bọn họ cứ quấy rầy nương tử hắn, mai hắn sẽ đuổi hết bọn họ.
Tuy nhiên giờ hắn vẫn chưa ngờ tới sau này mình còn cần bắc thang vượt qua mấy vại giấm nữa.
/106
|