Edit: Malbec
1.
Tháng thứ sáu sau đêm tân hôn ‘Bốc lửa một trận’ của tổ phụ tổ mẫu, Từ Thịnh cũng nghênh đón đêm động phòng hoa chúc của mình.
Trình chỉ huy sứ năm năm trước đã từng cứu hắn, giúp đỡ hắn, lấy thân phận Tĩnh Ảnh, người mặc áo cưới đỏ chót, ngồi ngay ngắn một bên giường cưới của hắn.
Sau khi vén khăn hỉ đỏ thẫm lên, hiện ra trước mắt là một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như hài tử.
Ba lễ đã xong, nha hoàn tháo đồ trang sức nặng nề xuống cho tân nương tử, thu dọn đồ vật, khom người đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân.
Cũng ngồi mép giường giống như Tĩnh Ảnh, tương đối trầm mặc, Từ Thịnh đột nhiên đỏ mặt, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ánh nến lắc lư trên bàn ngẩn người.
Giọt nến đỏ lưu lại trên nến, hoặc kéo xuống thành đường, hoặc ngừng lại thành viên cầu nhỏ... Như tương lai của bọn họ, không thể dự phán.
Tiếng ồn ào náo nhiệt trong phủ Thủ phụ dần giảm xuống, cái bóng theo dõi ngoài cửa sổ tới lại đi, tựa như phồn hoa mộng tán, hoa xuân rơi xuống.
Quên mất trầm tư suy nghĩ bao lâu, Từ Thịnh lấy lại tinh thần, cười với người bên cạnh một tiếng: “Nếu không... nghỉ ngơi trước đi!”
“Được.”
Tĩnh Ảnh đáp lời, cũng quay người cởi áo khoác lụa hồng thêu vàng trên đầu vai thay hắn.
Từ Thịnh vẫn ngơ ngác.
Lúc nàng đưa tay nới lỏng đai lưng ngọc, hắn thẹn thùng đến không thể nào tự xử, ngập ngừng nói: “Ta, ta tự mình làm là được.”
Thổi đi một nửa nến đỏ, hắn lui vào chỗ hẻo lánh thay quần áo, cởi từng kiện cát phục màu đỏ, thay đổi áo ngủ màu trắng.
Lắng nghe âm thanh ma sát y phục tương tự truyền ra từ chỗ Tĩnh Ảnh, nhịp tim hắn lộn xộn, không thể không hít một hơi sau để bình ổn cảm xúc.
Đây không phải lựa chọn của nàng, mà là hắn.
Từ ngày hôm đó quỳ xin được gánh vác cuộc đời của nàng, hắn đã đáp ứng tổ mẫu, tuân theo lễ chế.
Đúng hơn nửa năm, ngay cả tay nàng hắn cũng không đụng vào.
Lập tức muốn đi thẳng vào vấn đề, dường như hơi quá vội vàng.
Dịch bước đến trước màn đỏ, ánh lửa đèn dầu u ám phác họa bóng hình xinh đẹp dịu dàng.
Từ Thịnh ngây người nửa ngày, mới đẩy nửa màn xuyên thấu ra, chui lên giường.
Tĩnh Ảnh nằm thẳng một bên bên trong, trên thân che kín một lớp chăn, mềm mại kề sát da thịt, hiện lộ ra dáng người yểu điệu tinh tế của nàng rõ ràng.
Lộ ra hai cánh tay trơn bóng bên ngoài, rõ ràng nhắc nhở Từ Thịnh --- Nàng không mặc gì hết.
Từ Thịnh hoảng hồn.
Cứng ngắc hồi lâu, hắn quyết định nằm xuống trước, rồi mới quyết định.
Nằm sóng vai nhau, cách xa nhau nửa thước, hai người đều nhìn về phía nóc giường, không nói một câu.
Tĩnh Ảnh lên tiếng trưng cầu ý kiến: “Đại công tử đang chờ ta xuất chiêu trước sao?”
“...”
Từ Thịnh một mặt mờ mịt: “Xuất cái gì ‘chiêu’?”
Tĩnh Ảnh nhanh chóng xoay người, dạ,ng chân tới trên người hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Ma ma nói, sau khi bái đường, trừ thời gian hai ta bất tiện, cần phải phối hợp lẫn nhau luyện công phu... Chẳng lẽ ngài không được biết sao? Không sao, ta đến dạy ngài.”
Từ Thịnh bị cảnh tượng chợt hiện choáng váng mắt, khi nàng giật dây buộc trên áo ra, mới miễn cưỡng hiểu được dụng ý của nàng.
Nàng, nàng nàng nàng... Còn có thể ‘dạy’ hắn?
Có lẽ thấy hắn nhắm mắt lại, mặt đỏ tới mang tai không biết làm sao, Tĩnh Ảnh dịu dàng trấn an.
“Đại công tử đừng sợ, Tĩnh Ảnh đã tập luyện bí kíp thành thạo, tất nhiên sẽ bảo vệ ngài, tuyệt đối không làm ngài bị thương... Ma ma nói, lần đầu tiên luyện tập, đại khái sẽ đổ máu, còn có cảm giác hơi đau. Nhưng chúng ta thân là người học võ, núi đao biển lửa, khóm bụi gai mật cũng không xem ra gì, một chút xíu đau đớn nhỏ không tính là gì!”
Từ Thịnh không dám dòm ngó khao khát làn da trắng tuyết đường cong của nàng, nhưng thân thể dán vào nhau truyền tới ấm áp, khiến cho cả người hắn sắp nổ tung.
“Tĩnh Ảnh... Nàng, nàng xuống trước.”
Một câu, ngay cả thở cũng có vẻ run rẩy.
Tĩnh Ảnh nghe lời ngồi bên cạnh người hắn, ngữ điệu thoáng thêm ba phần sợ hãi: “Ta làm không đúng sao? Chúng ta có thể đổi chiêu thức khác... Đổi ta nằm cũng được! Hay là... nằm sấp?”
Từ Thịnh nghi ngờ trong lòng mình sắp điên rồi.
Dĩ nhiên hắn biết được, Chúc nội vệ cũng trúng cổ độc giống như Tĩnh Ảnh, dưới sự cố gắng của Từ Minh Dụ, năm ngoái kiếm được một nữ cô nhi thân gia trong sạch kết làm phu thê.
Sau khi cưới mấy tháng, cổ độc trong Chúc nội vệ tiêu tan, mơ hồ nhớ kỹ những chuyện xảy ra trong lúc trúng cổ.
Bởi vì cảm thấy rất xấu hổ, hắn lấy thân phận hoàn toàn mới, mang theo tức phụ về quê nhà sinh sống.
Xác định sinh hoạt phu thê giúp đỡ cho việc giải cổ, tất nhiên người Từ gia dồn hết sức giáo dục dẫn đường Tĩnh Ảnh.
Nhưng lúc này giờ phút này, đối mặt với Tĩnh Ảnh tâm tư đơn thuần, ý nghĩ đẹp đẽ của Từ Thịnh tiêu tan hết.
Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy sự việc không nên phát triển theo phương hướng này.
“Cái này... Hôm nay ta uống rượu say rồi, sợ là không thích hợp ‘luyện công’... trò chuyện một vài ngày trước?”
Hắn phục hồi tinh thần, kéo áo ngủ bị nàng gấp lại đặt bên giường qua, đỏ mặt mặc lại thay nàng.
Tĩnh Ảnh một bên mặc lụa sa lên, một bên nói: “Vậy ngài nhanh chóng nằm xuống.”
“Từ thời khắc này trở đi, nàng không nên gọi ta là ‘đại công tử’ nữa, gọi ‘phu quân’ hoặc trực tiếp gọi tên cũng được.”
“Xin lỗi, xin lỗi, ta gọi quen rồi, nhất thời quên mất.”
Trên thực tế, đám người Chu thị quả thật từng chỉ điểm nàng, sau khi cưới phải đổi giọng.
Một lần nữa nằm yên tiến vào trong bầu không khí im miệng không nói gì, có lẽ là đêm quá yên tĩnh, dẫn đến quanh quẩn bên trong giường màn tất cả đều là hô hấp và tiếng tim đập.
Từ Thịnh thở không nổi, mở miệng trước.
“Tĩnh Ảnh, nàng có biết gả cho ta cần làm chuyện gì không?”
“Ừm.” Nàng gật đầu nhẹ “Nhị gia... không, Nhị thúc, hắn nói ta quên đi thật nhiều chuyện, chỉ cần trở thành thê tử của ngươi, cố gắng chịu khó, ngươi... rất nhanh là có thể giúp đỡ ta nhớ lại.”
“Nói thật, ta, ta lo lắng là, đến lúc đó... Nàng sẽ ghét ta.”
“Sao lại thế! Đại công tử là người tốt! Không đúng không đúng, phải gọi phu quân!”
Từ Thịnh đương nhiên hiểu rõ ‘người tốt’ trong miệng nàng nghĩ là gì.
Hắn vẫn luôn theo nàng, cho nàng các thứ thú vị, ăn ngon; nàng tủi thân cũng là hắn không ngừng an ủi khích lệ.
Nếu như không thành thân, sau khi nàng nhớ lại, nói chung có thể xem hắn là sư đệ, đồng liêu, bằng hữu như trước đây.
Nhưng hắn cưới nàng trong trạng thái nàng hỗn độn khờ dại, tương đương với đánh cược với toàn bộ tình cảm thật sự của hắn.
Hắn chần chờ khiến cho Tĩnh Ảnh bất an.
Nàng chỉ sợ hắn không tin, lặp lại lần nữa: “Ngươi là người tốt, thường xuyên cho ta ăn đường, ta không thể nào ghét ngươi.”
Từ Thịnh chăm chú nghe nàng nói, yên lặng di chuyển ánh mắt, mượn ánh sáng u ám xem xét tường tận khuôn mặt động lòng người của nàng, đôi mắt sáng, môi đỏ trơn bóng.
Dòng nước ấm trong lòng dần sinh ra, pha trộn với từng tia từng sợi nhu tình.
“Ta...” Sắc mặt Từ Thịnh đỏ ửng như đốt “Ta định cho nàng nếm thử... Một loại đường khác.”
Tĩnh Ảnh nhếch miệng cười một tiếng: “Ta đã súc miệng...”
“Không sao.”
Hắn nổi lên dũng khí, lại gần từng tấc một, nhẹ nhàng in lên đôi môi mềm mại của nàng.
Dừng lại chốc lát, hắn túng quẫn cười lui lại, nơi tròng mắt mơ hồ chứa mật ý.
Tĩnh Ảnh rốt cuộc có phản ứng, cau mày nói: “Ngươi... hôn ta!”
Hắn bỗng nhiên hơi sợ nàng động thủ đánh người.
Dù sao, võ công hắn kém xa nàng.
Tĩnh Ảnh dường như vô cùng khó xử và tự trách: “Ma ma đã dặn dò, nếu như Đại công tử hôn ta, ta nhất định phải hôn lại, nếu không chính là không có lễ phép. Ngươi... ngươi hôn quá nhanh! Ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng!”
Từ Thịnh cảm thấy vui buồn đan xen, không biết nên khóc hay cười.
“Vậy... làm lại lần nữa?”
“Phóng ngựa tới!”
Từ Thịnh đèn nén nội tâm bất lực, thương xót và mừng thầm, lấy tay ôm ót nàng, tiếp theo môi mỏng hướng về phía nàng.
Tĩnh Ảnh tập trung suy nghĩ nín thở, trẻ con vụng về giằng co hai môi với hắn.
Hắn cả gan khua môi múa mép liếm nhẹ vành môi nàng, từ không lưu loát hôn nhẹ, từng bước thay đổi thành say sưa thỏa thích.
“Chờ một chút!” Miệng lớn Tĩnh Ảnh hít thở “Cho ta... lấy lại hơi, rồi đấu tiếp!”
“Nàng cho rằng chúng ta đang tỷ thí ai nhịn thở lâu hơn sao?”
“Không, không phải... thì so cái gì?”
Cánh tay Từ Thịnh nắm chặt, ôm nàng vào lòng, trái tim suýt nữa vọt ra khỏi cổ họng.
“Cái gì cũng không thể so, thật sự.”
“A?” Tĩnh Ảnh cái hiểu cái không “Thế hôn tới hôn lui vì cái gì?
Khóe môi Từ Thịnh cong lên một độ cong vừa ngọt lại chát.
“Không vì cái gì khác, chỉ vì... ta ái mộ nàng.”
2.
Từ đại công tử sau khi thành thân làm nhiệm vụ cách ngày như cũ, đưa Tĩnh Ảnh đến thăm tổ phụ tổ mẫu và trạch viện Nhị thúc như cũ, thường luận bàn võ công cùng tổ phụ, thê tử, huynh đệ như cũ.
Bất tri bất giác, hiện ra thành thục hoàn toàn khác biệt.
Sớm chiều ở chung được hai tháng, chơi trò chơi ôm một cái hôn một cái nhiều rồi, giữa hai phu thê mới không còn lạnh nhạt và xấu hổ như ban đầu.
Nhưng công phu mà Tĩnh Ảnh từng dặn dò phải ‘cần luyện’, trước sau chưa tiến hành.
Từ Thịnh là thanh niên tinh thần thể xác bình thường lại thân thể và khí phách cường tráng, ban đêm ở cạnh giai nhân với hắn mà nói là đặc biệt giày vò.
Nhưng hắn gắng gượng nhịn xuống, tình nguyện lúc trời tối người yên xối nước lạnh hoặc tự mình giải quyết, cũng không muốn nóng vội.
Cuối cùng, hắn biết rõ sự thật lúc trước tổ mẫu từng nhắc nhở.
- --Một khi giải cổ độc, Tĩnh Ảnh quay trở lại là Trình chỉ huy sứ, tất nhiên khó mà tiếp nhận mối quan hệ đột ngột này.
Hắn vừa trông mong nàng khỏi hẳn, lại tư tâm muốn ở chung với nàng hồn nhiên ngây thơ thêm một chút.
Nói không chừng, cái này trở thành thời gian hạnh phúc hiếm có trong cuộc đời của hắn.
Tháng sáu nóng nực, trùng hợp Từ Hách và Từ Thịnh đồng thời được nghỉ, tràn đầy phấn khởi mang theo bạn đời đến biệt viện Kinh Nam.
Biệt viện xây ở bên ngoài mười dặm Tích Thúy hồ, ở giữa một mảnh rừng trúc, là nơi ‘Từ Thái phu nhân’ nhất định sẽ tới nghỉ mát gần vài chục năm.
Trước đây mượn nơi này ngụy tạo là nơi ‘Nguyễn cô nương’ lớn lên.
Phòng xá biệt viện lịch sự tao nhã, trong hoa viên sắp đặt một con suối chảy uốn lượn quanh co, tạo nên các cảnh vật như cầu trúc, thác nước, hồ cá, đình trong ao, cộng thêm trúc xanh vây quanh bốn phía, thời khắc sương mù mờ mịt như tiên cảnh trong ngày hè.
Ba ngày đầu, hai đôi phu thê phần lớn nghỉ ngơi trong nội viện.
Tổ tông vẽ tranh lật sách, tiểu bối tỷ thí luyện tập, động tĩnh giai nghi(*).
(*)Lời nói và việc làm của một người trong trạng thái thả lỏng đều có một mặt đáng giá thưởng thức.
Từ Hách nhàn rỗi sẽ đích thân xuống bếp, biến đổi đa dạng làm ra cái loại mỹ vị, thỉnh thoảng luyện kiếm với trưởng tôn một chút; Nguyễn Thời Ý thì kéo Tĩnh Ảnh cũng trêu mèo một chỗ, nói thì thầm vài câu, quên cả trời đất.
Đợi đến ngày thứ tư, phu thê Từ Hách ngồi xe ngựa đến bên hồ bái phỏng phu thê Trấn Quốc đại tướng quân.
Từ Thịnh dù sao cũng rảnh rỗi, làm công cụ ngồi câu tôm mò cá trên tảng đá lớn ở bờ suối chảy.
Tĩnh Ảnh ngồi xuống luyện công dưới bóng cây, trong quá trình điều chỉnh hơi thở hai vòng tuần hoàn, thấy hắn chỉ vớt hai con cá con màu đỏ, không nói gì tìm viên đá vụn, ném một cái trong nháy mắt, đánh trúng đầu một con cá trắm lớn.
“Xem con cá lớn ta ném! Đủ cho bữa trưa của hai ta!”
Từ Thịnh không biết nên khóc hay nên cười: “Tĩnh Ảnh, ta mò cá chỉ để cho hết thời gian, để thưởng thức.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ăn cá!”
“Yên tâm, ta không đến nỗi ngay cả cá cũng phải dựa vào nàng ra tay.”
Từ Thịnh thường xuyên suy nghĩ không thông, trong suy nghĩ của Tĩnh Ảnh ngoại trừ ‘người tốt’ phải chăng hắn còn ưu điểm nào khác.
Hắn biết võ công của nàng cao hiếm thấy, đoán chừng ba hắn cộng lại cũng chưa chắc đánh thắng được, thật sự là tình cảnh khiến nàng xem thường?
Ngày xưa, Từ Thịnh đặt lên mười hai sự chú ý lên công việc trên mọi chuyện, cố hết sức thể hiện sự đứng đắn trầm ổn của nhi tử Thủ phụ; trong nhà hắn là trưởng tôn được sủng ái nhất Từ gia, rảnh rỗi sẽ làm nũng với tổ phụ tổ mẫu và mẫu thân, thúc phụ.
Nhưng trước mặt thê tử...
Hắn nhỏ tuổi hơn Tĩnh Ảnh, võ công yếu hơn Tĩnh Ảnh, tâm trí lại cứ bị hao tổn trước mắt nàng, thẳng tới thẳng lui lại không giỏi về suy nghĩ, khiến cho hắn cảm thấy mình giống như tiểu đệ, lại giống như huynh trưởng chăm sóc nàng, có lẽ lại thêm còn có tình hình phu thê tiến thoái lưỡng nan, làm cho người ta không biết làm thế nào.
“Ta ném con cá kia bị thương chọc ngươi giận?” Tĩnh Ảnh cắt đứt tâm tư của hắn đúng lúc.
“Sao lại thế?” Từ Thịnh cười lắc đầu, nhưng lòng dạ thảnh thơi chơi đùa đã bị hao mòn hơn nửa “Đi thôi! Chúng ta đi ngó nhà kho xem có bình nhỏ lưu ly không, xếp con cá vào thưởng thức mấy ngày.”
Tĩnh Ảnh nghiêng đầu nhìn con cá bị nàng đánh cho nửa sống nửa chết chìm chìm nổi nổi trong nước, không đành lòng: “Ta vớt con cá lên nấu, tránh nó ở đó chờ chết...”
Nàng vừa nói vừa thi triển khinh công, lướt qua đạp trên lá sen, cúi người quơ tay vững vàng chộp được cá trắm trong tay, sau đó bay người bay trở về.
Con cá bị thương nhảy nhót tưng bừng, tung tóe hai người một mặt máu tanh.
Từ Thịnh túm lấy đập nó choáng váng, ném cho nô bộc đưa tới phòng bếp xử lý, mới cùng Tĩnh Ảnh trở lại bờ nước rửa tay rửa mặt.
Tĩnh Ảnh lấy khăn, dịu dàng lau đi giọt nước trên mặt thay hắn, tiện thể vuốt lông mày của hắn: “Gần đây ngươi mặt ủ mày chau, gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Mặc dù ta đần nhưng không đến nỗi không còn gì khác...”
“Trời nóng nực, hỏa khí lớn thôi.”
Từ Thịnh cười gượng gạo một tiếng.
“Trước kia ngươi không phải thế này!” Trong con ngươi nàng ẩn giấu sầu lo “Là, là ta làm không tốt, không xứng làm thê tử của ngươi?”
Trong nháy mắt, tim Từ Thịnh giống như bị cái gì nhéo một cái.
Từ khi sau khi Tĩnh Ảnh rời khỏi Tú Nguyệt cư, không còn đảm nhiệm nữ hộ vệ của tổ mẫu, mẫu thân và lão ma ma trong phủ thay phiên chỉ điểm lời nói cử chỉ của nàng, để nàng nhanh chóng trở thành Từ thiếu phu nhân đạt tiêu chuẩn.
Người biết chuyện tất nhiên biết thân phận của nàng không phải là nô tỳ, nhưng người khác trong phủ chưa hẳn hiểu rõ, nói không chừng khua môi múa mép sau lưng, hoặc ném tới ánh mắt khinh thường là đã đủ khiến nàng sợ hãi.
Từ Thịnh biết chuyện này đối với nàng rất không công bằng.
Nếu như lúc ấy chiếu theo đề nghị Nhị thúc, trực tiếp để nàng và Chúc nội vệ đến với nhau, tình huống sẽ rất khác.
Là Từ Thịnh không nỡ để nàng rơi vào tay người khác, biết rõ không thể mà vẫn làm, lấy phương thức khéo léo che giấu bản chất cướp đoạt, lừa gạt nàng vào tay.
Tĩnh Ảnh sau khi thành hôn mềm mại đáng yêu, tự mình ngoan như mèo con, chơi vui cực kỳ.
Hắn chỉ muốn ở bên nàng nhiều hơn.
“...Quả nhiên như vậy?” Tĩnh Ảnh không đợi được câu trả lời của hắn, mắt hạnh ẩn hiện nước mắt.
Từ Thịnh mới giật mình bản thân quên phủ nhận, cuống quýt ôm nàng: “Tuyệt đối không phải! Ta chỉ đang nghĩ một chuyện! Nàng đừng nghĩ lung tung!”
Tĩnh Ảnh từng được dặn đi dặn lại, lúc ở bên ngoài không được ôm ấp thân mật với trượng phu trước mặt mọi người, dưới sự hoảng sợ ngại ngùng vội vã đẩy hắn ra.
Từ Thịnh đột nhiên không kịp chuẩn bị, nội lực lại không bằng nàng, bị nàng đột nhiên đẩy một cái, bước chân dịch chuyển vô ý đạp trúng đá cuội, người liền trượt hướng về phía khe nước!
Tĩnh Ảnh kinh hãi, vội vàng đưa tay ra kéo hắn dĩ nhiên đã không kịp.
Phu thê song song ngã vào trong nước sâu hơn hai thước, chật vật đến cực điểm.
“Muốn mưu sát thân phu sao? Xem ta dạy dỗ nàng không!”
Từ Thịnh không muốn hiểu rõ vì sao nàng vô cớ xô đẩy loạn, liền nửa đùa nửa thật, hai tay hứng nước mắt nàng.
Tĩnh Ảnh quay đầu tránh qua, thè lưỡi với hắn, không nể mặt mũi hắt nước đánh trả.
Bọt nước văng khắp nơi, tôm cá kinh hãi bơi ra, hai người như đứa trẻ to xác tùy ý chơi đùa, cười đùa ngươi truy ta đuổi, náo nhiệt toàn thân ướt đẫm.
Nét mặt tươi cười như trời quang chiếu sáng bọt nước phía dưới, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Chơi hết thời gian một chén trà, bọn họ hậu tri hậu giác, váy mỏng ngày hè ẩm ướt ngượng ngùng dính chặt với đường cong.
Từ Thịnh thấy nô bậc thức thời tránh đi xa, lập tức ôm lấy Tĩnh Ảnh, xông lên bờ, vội vã chạy vào phòng tắm tiểu viện, tránh bị người khác nhìn thấy trạng thái bất ngax.
Y phục ẩm ướt mát lạnh, vuố,t ve lửa cháy lan ra đồng cỏ.
3.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, không đèn không nến.
Cửa sổ phủ giấy trắng ánh sáng nhạt chiếu vào, chiếu rọi trên da thịt nhẵn nhụi của Tĩnh Ảnh, giọt nước lưu lại càng làm tôn lên da thịt trắng tuyết như ngọc hơn.
Bao nhiêu ban đêm trong quá khứ, Từ Thịnh đều cắn răng nhịn xuống không nhìn thêm.
Nhưng lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu không chịu khống chế.
Tĩnh Ảnh cởi váy ẩm ướt, hồn nhiên không hay biết ánh mắt của hắn cháy đốm lửa nhỏ.
Nhìn thấy hắn một thân ẩm ướt, ngốc nghếch ngây ngô đứng đấy, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngươi không khó chịu sao?”
“Khó chịu... Thật là khó chịu...”
Hầu kết Từ Thịnh nhấp nhô, thân thể ngang tàng lại có sự rung động khó thể nhận ra.
Tĩnh Ảnh còn thừa áo lót sát ngươi chưa cởi, nói lầm bầm: “Vậy, vậy ta tháo giúp ngươi?”
Dứt lời, dời bước đến trước mặt hắn, thuận tay kéo băng gấm màu xám đậm ra.
“Đừng...” Hắn ấn hai tay nàng xuống “Ta không nhịn được, sẽ... với nàng...”
Tĩnh Ảnh sững sờ: “Ngươi chỉ ‘luyện công’ sao?”
Từ Thịnh mở miệng không lưu loát: “Tĩnh Ảnh, thật ra... đó không tính là luyện công, các nàng vì để nàng dễ hiểu hơn mới đổi cách giải thích.”
“Các nàng đều nói, sau khi thành thân, người người đều muốn...”
Hai bên tai Từ Thịnh đỏ ửng: “Lời này không sai, nhưng mà ta...”
“Ngươi thì không? Hay là không tình nguyện?” Tĩnh Ảnh cắn mô/i dưới “Đã nói rồi, muốn giúp ta nhớ lại chuyện cũ... Cuối cùng ngươi không không tình nguyện?”
“Ta tình nguyện, ta cực kỳ tình nguyện... Nhưng ta chỉ sợ nàng...”
Lời còn chưa dứt, môi đã bị nàng ngăn chặn.
Tĩnh Ảnh nhón chân lên, ngẩng đầu dùng sức hôn hắn, thuần thục cạy mở răng môi, quấn quanh đầu lười.
Hung hãn lại bá đạo.
Thật lâu sau, nàng lùi về sau vài tấc, thở dốc một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Đừng nói gì mà ‘sợ bị ghét’! Nếu như ta không để ý ngươi, ngươi cho viên đường là được không phải sao?”
Sức nóng trong cơ thể Từ Thịnh cuồn cuộn, mạch máu sôi sục, tim lên xuống bất định.
Cắn răng một cái, hắn quay người đặt nàng lên cánh cửa, nâng mặt nàng lên, tỉ mỉ hôn xuống.
Đó là khát vọng đã lâu của hắn lại là trách nhiệm không thể né tránh.
Môi và lưỡi gắn bó sát sao, hắn xác nhận một chuyện – bất luận nàng nhớ lại chuyện trước kia hay nhớ trước mắt, hắn đều xem nàng là thứ quý giá nhất.
Về phần sau này lúc nàng nhớ lại, lòng thuộc về người nào cũng không quan trọng.
Ít nhất hắn phải cho nàng cơ hội lựa chọn.
Quên mất ôm hôn lẫn nhau bao lâu, cũng quên gạt bỏ chướng ngại từ bao giờ, sau một tiếng kinh hô trầm thấp, hai hướng im ắng một lát.
Cánh cửa tự dưng lay động, âm thanh kẽo kẹt mơ hồ trộn lẫn với tiếng ngâm nga thở gấp vụn vặt.
Giằng co một thời gian, âm thanh bất thường ngừng lại, bên trong lại đang thì thầm trấn an, nghênh đón va chạm gấp rút hơn mãnh liệt hơn.
Cá trắm trong bếp đã sớm nấu xong, nhưng không ai dám đến thúc giục.
Vì con cá bên này đang rong chơi trong nước.
...
Dính lấy nhau dây dưa giống như dính nhựa cây, Từ đại công tử và Thiếu phu nhân mới xem như phu thê đúng nghĩa.
Nhưng sau khi rời khỏi biệt viện, Từ Thịnh nơm nớp lo sợ.
Với chứng cứ thực tế từ Chúc nội vệ, đúng như lời nói Nguyễn Tư Ngạn, sau khi cưới nhanh thì một tháng, chậm thì một hai năm, cổ độc sẽ tự giải trừ.
Đối với Từ Thịnh mà nói, mỗi một lần điên loan đảo phượng đều đẩy hắn về phía vực sâu thêm một bước, thấp thỏm không yên.
Tĩnh Ảnh thì cấp tốc tiếp nhận thân mật mới, cũng thích thú.
Ngoại trừ trong đêm không biết xấu hổ giành lấy và hứa cho, mọi thứ nàng như trước đây.
Nghe lời như trước, lạc quan như trước, mang theo một chút khờ dại như trước, dính vào bên cạnh hắn như trước.
Trong lòng Từ Thịnh biết rõ – có được cực lạc nhất định phải gánh chịu nguy hiểm mất đi cực lạc.
Hắn muốn tìm người thổ lộ hết nhưng các trưởng bối hiển nhiên cũng không phải là đối tượng tốt nhất.
Mà Lam Dự Lập -- huynh đệ tốt của hắn, người sắp trở thành biểu muội phu của hắn, đang bận bịu khổ luyện tỷ thí làm con rể của Hạ Nhược gia tộc, làm gì rảnh rỗi để ý tâm sự nam nhi của hắn?
Sự thật chứng minh, con người sau khi lớn lên, định kiến và thói quen vốn có phải chậm rãi buông xuống; tất cả ngọt bùi cay đắng cần phải một mình tiếp nhận.
Hắn đi đi lại lại luân phiên trong lo lắng hãi hùng và sốt ruột chờ mong, lại ý đồ hưởng thụ thỏa thích, cho Tĩnh Ảnh vui vẻ và cuồng nhiệt khắc sâu hơn.
Hạ đi thu đến, hắn và nàng du lịch núi rừng, nắm tay ngắt một rổ lớn đầy hoa quế.
Nàng vụng về làm túi hương nhỏ cho hắn, hắn thì tự tay nấu đường, làm ba hộp đường viên hoa quế thơm ngọt ngon miệng, từng viên tinh xảo.
Ngay cả Mao Đầu đến cướp cũng chỉ có thể lấy một viên, tức giận nói “Trong mắt đại ca chỉ có đại tẩu”, quay đầu đi tìm phụ mẫu khóc lóc kể lể.
Có một lần, Từ Thịnh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, nhặt được một ổ mèo con Ly Hoa, để cho Tĩnh Ảnh nuôi dưỡng trong sân, miễn trong lúc nàng đợi hắn về nhà tịch mịch nhàm chán.
Thời gian hắn ra ngoài sớm làm nhiệm vụ, nàng luôn dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, thì thào năn nỉ bảo hắn cẩn thận chút, nhanh chóng về nhà.
Thỉnh thoảng cổ áo màu trắng của hắn sẽ dính son môi màu ửng đỏ của nàng, hại hắn thỉnh thoảng bị đồng liêu chế giễu.
Nàng cố ý.
Hắn thường âm thầm khẩn cầu, kiếp này không trông đợi gì, chỉ nguyện ấm áp tốt đẹp ngắn ngủi có thể khiến nàng sau khi tỉnh lại nhớ được một chút điểm tốt của hắn, lưu lại một tia hy vọng gần nhau.
Sáng sớm trung thu, sắc trời không sáng, Từ Thịnh bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Nhớ tới ca trực sớm nay, hắn không tình nguyện di chuyển gân cốt ra khỏi chăn ấm áp.
Tàn đèn muốn tắt chưa tắt, khuôn mặt Tĩnh Ảnh dịu dàng mộng đẹp hiếm thấy.
Nàng không bằng tổ mẫu thanh lệ tuyệt tục của hắn, cũng không cao quý xinh đẹp bằng cô cô hắn, lại có một phần thanh thuần đơn giản.
Lông mi thon dài, đôi mày thanh tú chau mày trong vô tình.
Môi hơi khô làm hắn sinh ra xúc động muốn tưới đều một phen.
Thế là hắn không do dự dán lại, v,uốt ve an ủi giống như một đêm hoa lệ trước.
Người bên gối bỗng dưng trợn mắt, đáy mắt toàn là ánh sáng sắc bén, hắn kinh ngạc hô hấp ngừng lại.
Ngay sau đó, một chưởng hùng hồn lại mạnh mẽ nặng nề đánh vào vai phải hắn, làm cả người hắn bay thẳng ra ngoài nửa trượng.
Cho dù nội lực hộ thể, đau đớn thấu xương cũng khiến hắn không nhịn được ‘a’ một tiếng.
Nhìn thấy thê tử nghiêm nghị ngồi dậy, hai tay nhanh chóng che đậy vạt áo trước thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ, Từ Thịnh cảm thấy chợt lạnh, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Mặt mũi tuấn tú như tro tàn, mắt dài hơi ướt, răng trên răng dưới va chạm theo bản năng, hồi lâu không nói ra được nửa chữ.
Bất luận là họa hay phúc, một khắc này cuối cùng đã tới.
Tác giả có lời muốn nói: Tĩnh Ảnh: Đăng đồ tử!
Thịnh Thịnh: Tức phụ đánh ta! Oa một tiếng khóc lên... (╯﹏╰)
1.
Tháng thứ sáu sau đêm tân hôn ‘Bốc lửa một trận’ của tổ phụ tổ mẫu, Từ Thịnh cũng nghênh đón đêm động phòng hoa chúc của mình.
Trình chỉ huy sứ năm năm trước đã từng cứu hắn, giúp đỡ hắn, lấy thân phận Tĩnh Ảnh, người mặc áo cưới đỏ chót, ngồi ngay ngắn một bên giường cưới của hắn.
Sau khi vén khăn hỉ đỏ thẫm lên, hiện ra trước mắt là một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như hài tử.
Ba lễ đã xong, nha hoàn tháo đồ trang sức nặng nề xuống cho tân nương tử, thu dọn đồ vật, khom người đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân.
Cũng ngồi mép giường giống như Tĩnh Ảnh, tương đối trầm mặc, Từ Thịnh đột nhiên đỏ mặt, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ánh nến lắc lư trên bàn ngẩn người.
Giọt nến đỏ lưu lại trên nến, hoặc kéo xuống thành đường, hoặc ngừng lại thành viên cầu nhỏ... Như tương lai của bọn họ, không thể dự phán.
Tiếng ồn ào náo nhiệt trong phủ Thủ phụ dần giảm xuống, cái bóng theo dõi ngoài cửa sổ tới lại đi, tựa như phồn hoa mộng tán, hoa xuân rơi xuống.
Quên mất trầm tư suy nghĩ bao lâu, Từ Thịnh lấy lại tinh thần, cười với người bên cạnh một tiếng: “Nếu không... nghỉ ngơi trước đi!”
“Được.”
Tĩnh Ảnh đáp lời, cũng quay người cởi áo khoác lụa hồng thêu vàng trên đầu vai thay hắn.
Từ Thịnh vẫn ngơ ngác.
Lúc nàng đưa tay nới lỏng đai lưng ngọc, hắn thẹn thùng đến không thể nào tự xử, ngập ngừng nói: “Ta, ta tự mình làm là được.”
Thổi đi một nửa nến đỏ, hắn lui vào chỗ hẻo lánh thay quần áo, cởi từng kiện cát phục màu đỏ, thay đổi áo ngủ màu trắng.
Lắng nghe âm thanh ma sát y phục tương tự truyền ra từ chỗ Tĩnh Ảnh, nhịp tim hắn lộn xộn, không thể không hít một hơi sau để bình ổn cảm xúc.
Đây không phải lựa chọn của nàng, mà là hắn.
Từ ngày hôm đó quỳ xin được gánh vác cuộc đời của nàng, hắn đã đáp ứng tổ mẫu, tuân theo lễ chế.
Đúng hơn nửa năm, ngay cả tay nàng hắn cũng không đụng vào.
Lập tức muốn đi thẳng vào vấn đề, dường như hơi quá vội vàng.
Dịch bước đến trước màn đỏ, ánh lửa đèn dầu u ám phác họa bóng hình xinh đẹp dịu dàng.
Từ Thịnh ngây người nửa ngày, mới đẩy nửa màn xuyên thấu ra, chui lên giường.
Tĩnh Ảnh nằm thẳng một bên bên trong, trên thân che kín một lớp chăn, mềm mại kề sát da thịt, hiện lộ ra dáng người yểu điệu tinh tế của nàng rõ ràng.
Lộ ra hai cánh tay trơn bóng bên ngoài, rõ ràng nhắc nhở Từ Thịnh --- Nàng không mặc gì hết.
Từ Thịnh hoảng hồn.
Cứng ngắc hồi lâu, hắn quyết định nằm xuống trước, rồi mới quyết định.
Nằm sóng vai nhau, cách xa nhau nửa thước, hai người đều nhìn về phía nóc giường, không nói một câu.
Tĩnh Ảnh lên tiếng trưng cầu ý kiến: “Đại công tử đang chờ ta xuất chiêu trước sao?”
“...”
Từ Thịnh một mặt mờ mịt: “Xuất cái gì ‘chiêu’?”
Tĩnh Ảnh nhanh chóng xoay người, dạ,ng chân tới trên người hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Ma ma nói, sau khi bái đường, trừ thời gian hai ta bất tiện, cần phải phối hợp lẫn nhau luyện công phu... Chẳng lẽ ngài không được biết sao? Không sao, ta đến dạy ngài.”
Từ Thịnh bị cảnh tượng chợt hiện choáng váng mắt, khi nàng giật dây buộc trên áo ra, mới miễn cưỡng hiểu được dụng ý của nàng.
Nàng, nàng nàng nàng... Còn có thể ‘dạy’ hắn?
Có lẽ thấy hắn nhắm mắt lại, mặt đỏ tới mang tai không biết làm sao, Tĩnh Ảnh dịu dàng trấn an.
“Đại công tử đừng sợ, Tĩnh Ảnh đã tập luyện bí kíp thành thạo, tất nhiên sẽ bảo vệ ngài, tuyệt đối không làm ngài bị thương... Ma ma nói, lần đầu tiên luyện tập, đại khái sẽ đổ máu, còn có cảm giác hơi đau. Nhưng chúng ta thân là người học võ, núi đao biển lửa, khóm bụi gai mật cũng không xem ra gì, một chút xíu đau đớn nhỏ không tính là gì!”
Từ Thịnh không dám dòm ngó khao khát làn da trắng tuyết đường cong của nàng, nhưng thân thể dán vào nhau truyền tới ấm áp, khiến cho cả người hắn sắp nổ tung.
“Tĩnh Ảnh... Nàng, nàng xuống trước.”
Một câu, ngay cả thở cũng có vẻ run rẩy.
Tĩnh Ảnh nghe lời ngồi bên cạnh người hắn, ngữ điệu thoáng thêm ba phần sợ hãi: “Ta làm không đúng sao? Chúng ta có thể đổi chiêu thức khác... Đổi ta nằm cũng được! Hay là... nằm sấp?”
Từ Thịnh nghi ngờ trong lòng mình sắp điên rồi.
Dĩ nhiên hắn biết được, Chúc nội vệ cũng trúng cổ độc giống như Tĩnh Ảnh, dưới sự cố gắng của Từ Minh Dụ, năm ngoái kiếm được một nữ cô nhi thân gia trong sạch kết làm phu thê.
Sau khi cưới mấy tháng, cổ độc trong Chúc nội vệ tiêu tan, mơ hồ nhớ kỹ những chuyện xảy ra trong lúc trúng cổ.
Bởi vì cảm thấy rất xấu hổ, hắn lấy thân phận hoàn toàn mới, mang theo tức phụ về quê nhà sinh sống.
Xác định sinh hoạt phu thê giúp đỡ cho việc giải cổ, tất nhiên người Từ gia dồn hết sức giáo dục dẫn đường Tĩnh Ảnh.
Nhưng lúc này giờ phút này, đối mặt với Tĩnh Ảnh tâm tư đơn thuần, ý nghĩ đẹp đẽ của Từ Thịnh tiêu tan hết.
Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy sự việc không nên phát triển theo phương hướng này.
“Cái này... Hôm nay ta uống rượu say rồi, sợ là không thích hợp ‘luyện công’... trò chuyện một vài ngày trước?”
Hắn phục hồi tinh thần, kéo áo ngủ bị nàng gấp lại đặt bên giường qua, đỏ mặt mặc lại thay nàng.
Tĩnh Ảnh một bên mặc lụa sa lên, một bên nói: “Vậy ngài nhanh chóng nằm xuống.”
“Từ thời khắc này trở đi, nàng không nên gọi ta là ‘đại công tử’ nữa, gọi ‘phu quân’ hoặc trực tiếp gọi tên cũng được.”
“Xin lỗi, xin lỗi, ta gọi quen rồi, nhất thời quên mất.”
Trên thực tế, đám người Chu thị quả thật từng chỉ điểm nàng, sau khi cưới phải đổi giọng.
Một lần nữa nằm yên tiến vào trong bầu không khí im miệng không nói gì, có lẽ là đêm quá yên tĩnh, dẫn đến quanh quẩn bên trong giường màn tất cả đều là hô hấp và tiếng tim đập.
Từ Thịnh thở không nổi, mở miệng trước.
“Tĩnh Ảnh, nàng có biết gả cho ta cần làm chuyện gì không?”
“Ừm.” Nàng gật đầu nhẹ “Nhị gia... không, Nhị thúc, hắn nói ta quên đi thật nhiều chuyện, chỉ cần trở thành thê tử của ngươi, cố gắng chịu khó, ngươi... rất nhanh là có thể giúp đỡ ta nhớ lại.”
“Nói thật, ta, ta lo lắng là, đến lúc đó... Nàng sẽ ghét ta.”
“Sao lại thế! Đại công tử là người tốt! Không đúng không đúng, phải gọi phu quân!”
Từ Thịnh đương nhiên hiểu rõ ‘người tốt’ trong miệng nàng nghĩ là gì.
Hắn vẫn luôn theo nàng, cho nàng các thứ thú vị, ăn ngon; nàng tủi thân cũng là hắn không ngừng an ủi khích lệ.
Nếu như không thành thân, sau khi nàng nhớ lại, nói chung có thể xem hắn là sư đệ, đồng liêu, bằng hữu như trước đây.
Nhưng hắn cưới nàng trong trạng thái nàng hỗn độn khờ dại, tương đương với đánh cược với toàn bộ tình cảm thật sự của hắn.
Hắn chần chờ khiến cho Tĩnh Ảnh bất an.
Nàng chỉ sợ hắn không tin, lặp lại lần nữa: “Ngươi là người tốt, thường xuyên cho ta ăn đường, ta không thể nào ghét ngươi.”
Từ Thịnh chăm chú nghe nàng nói, yên lặng di chuyển ánh mắt, mượn ánh sáng u ám xem xét tường tận khuôn mặt động lòng người của nàng, đôi mắt sáng, môi đỏ trơn bóng.
Dòng nước ấm trong lòng dần sinh ra, pha trộn với từng tia từng sợi nhu tình.
“Ta...” Sắc mặt Từ Thịnh đỏ ửng như đốt “Ta định cho nàng nếm thử... Một loại đường khác.”
Tĩnh Ảnh nhếch miệng cười một tiếng: “Ta đã súc miệng...”
“Không sao.”
Hắn nổi lên dũng khí, lại gần từng tấc một, nhẹ nhàng in lên đôi môi mềm mại của nàng.
Dừng lại chốc lát, hắn túng quẫn cười lui lại, nơi tròng mắt mơ hồ chứa mật ý.
Tĩnh Ảnh rốt cuộc có phản ứng, cau mày nói: “Ngươi... hôn ta!”
Hắn bỗng nhiên hơi sợ nàng động thủ đánh người.
Dù sao, võ công hắn kém xa nàng.
Tĩnh Ảnh dường như vô cùng khó xử và tự trách: “Ma ma đã dặn dò, nếu như Đại công tử hôn ta, ta nhất định phải hôn lại, nếu không chính là không có lễ phép. Ngươi... ngươi hôn quá nhanh! Ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng!”
Từ Thịnh cảm thấy vui buồn đan xen, không biết nên khóc hay cười.
“Vậy... làm lại lần nữa?”
“Phóng ngựa tới!”
Từ Thịnh đèn nén nội tâm bất lực, thương xót và mừng thầm, lấy tay ôm ót nàng, tiếp theo môi mỏng hướng về phía nàng.
Tĩnh Ảnh tập trung suy nghĩ nín thở, trẻ con vụng về giằng co hai môi với hắn.
Hắn cả gan khua môi múa mép liếm nhẹ vành môi nàng, từ không lưu loát hôn nhẹ, từng bước thay đổi thành say sưa thỏa thích.
“Chờ một chút!” Miệng lớn Tĩnh Ảnh hít thở “Cho ta... lấy lại hơi, rồi đấu tiếp!”
“Nàng cho rằng chúng ta đang tỷ thí ai nhịn thở lâu hơn sao?”
“Không, không phải... thì so cái gì?”
Cánh tay Từ Thịnh nắm chặt, ôm nàng vào lòng, trái tim suýt nữa vọt ra khỏi cổ họng.
“Cái gì cũng không thể so, thật sự.”
“A?” Tĩnh Ảnh cái hiểu cái không “Thế hôn tới hôn lui vì cái gì?
Khóe môi Từ Thịnh cong lên một độ cong vừa ngọt lại chát.
“Không vì cái gì khác, chỉ vì... ta ái mộ nàng.”
2.
Từ đại công tử sau khi thành thân làm nhiệm vụ cách ngày như cũ, đưa Tĩnh Ảnh đến thăm tổ phụ tổ mẫu và trạch viện Nhị thúc như cũ, thường luận bàn võ công cùng tổ phụ, thê tử, huynh đệ như cũ.
Bất tri bất giác, hiện ra thành thục hoàn toàn khác biệt.
Sớm chiều ở chung được hai tháng, chơi trò chơi ôm một cái hôn một cái nhiều rồi, giữa hai phu thê mới không còn lạnh nhạt và xấu hổ như ban đầu.
Nhưng công phu mà Tĩnh Ảnh từng dặn dò phải ‘cần luyện’, trước sau chưa tiến hành.
Từ Thịnh là thanh niên tinh thần thể xác bình thường lại thân thể và khí phách cường tráng, ban đêm ở cạnh giai nhân với hắn mà nói là đặc biệt giày vò.
Nhưng hắn gắng gượng nhịn xuống, tình nguyện lúc trời tối người yên xối nước lạnh hoặc tự mình giải quyết, cũng không muốn nóng vội.
Cuối cùng, hắn biết rõ sự thật lúc trước tổ mẫu từng nhắc nhở.
- --Một khi giải cổ độc, Tĩnh Ảnh quay trở lại là Trình chỉ huy sứ, tất nhiên khó mà tiếp nhận mối quan hệ đột ngột này.
Hắn vừa trông mong nàng khỏi hẳn, lại tư tâm muốn ở chung với nàng hồn nhiên ngây thơ thêm một chút.
Nói không chừng, cái này trở thành thời gian hạnh phúc hiếm có trong cuộc đời của hắn.
Tháng sáu nóng nực, trùng hợp Từ Hách và Từ Thịnh đồng thời được nghỉ, tràn đầy phấn khởi mang theo bạn đời đến biệt viện Kinh Nam.
Biệt viện xây ở bên ngoài mười dặm Tích Thúy hồ, ở giữa một mảnh rừng trúc, là nơi ‘Từ Thái phu nhân’ nhất định sẽ tới nghỉ mát gần vài chục năm.
Trước đây mượn nơi này ngụy tạo là nơi ‘Nguyễn cô nương’ lớn lên.
Phòng xá biệt viện lịch sự tao nhã, trong hoa viên sắp đặt một con suối chảy uốn lượn quanh co, tạo nên các cảnh vật như cầu trúc, thác nước, hồ cá, đình trong ao, cộng thêm trúc xanh vây quanh bốn phía, thời khắc sương mù mờ mịt như tiên cảnh trong ngày hè.
Ba ngày đầu, hai đôi phu thê phần lớn nghỉ ngơi trong nội viện.
Tổ tông vẽ tranh lật sách, tiểu bối tỷ thí luyện tập, động tĩnh giai nghi(*).
(*)Lời nói và việc làm của một người trong trạng thái thả lỏng đều có một mặt đáng giá thưởng thức.
Từ Hách nhàn rỗi sẽ đích thân xuống bếp, biến đổi đa dạng làm ra cái loại mỹ vị, thỉnh thoảng luyện kiếm với trưởng tôn một chút; Nguyễn Thời Ý thì kéo Tĩnh Ảnh cũng trêu mèo một chỗ, nói thì thầm vài câu, quên cả trời đất.
Đợi đến ngày thứ tư, phu thê Từ Hách ngồi xe ngựa đến bên hồ bái phỏng phu thê Trấn Quốc đại tướng quân.
Từ Thịnh dù sao cũng rảnh rỗi, làm công cụ ngồi câu tôm mò cá trên tảng đá lớn ở bờ suối chảy.
Tĩnh Ảnh ngồi xuống luyện công dưới bóng cây, trong quá trình điều chỉnh hơi thở hai vòng tuần hoàn, thấy hắn chỉ vớt hai con cá con màu đỏ, không nói gì tìm viên đá vụn, ném một cái trong nháy mắt, đánh trúng đầu một con cá trắm lớn.
“Xem con cá lớn ta ném! Đủ cho bữa trưa của hai ta!”
Từ Thịnh không biết nên khóc hay nên cười: “Tĩnh Ảnh, ta mò cá chỉ để cho hết thời gian, để thưởng thức.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ăn cá!”
“Yên tâm, ta không đến nỗi ngay cả cá cũng phải dựa vào nàng ra tay.”
Từ Thịnh thường xuyên suy nghĩ không thông, trong suy nghĩ của Tĩnh Ảnh ngoại trừ ‘người tốt’ phải chăng hắn còn ưu điểm nào khác.
Hắn biết võ công của nàng cao hiếm thấy, đoán chừng ba hắn cộng lại cũng chưa chắc đánh thắng được, thật sự là tình cảnh khiến nàng xem thường?
Ngày xưa, Từ Thịnh đặt lên mười hai sự chú ý lên công việc trên mọi chuyện, cố hết sức thể hiện sự đứng đắn trầm ổn của nhi tử Thủ phụ; trong nhà hắn là trưởng tôn được sủng ái nhất Từ gia, rảnh rỗi sẽ làm nũng với tổ phụ tổ mẫu và mẫu thân, thúc phụ.
Nhưng trước mặt thê tử...
Hắn nhỏ tuổi hơn Tĩnh Ảnh, võ công yếu hơn Tĩnh Ảnh, tâm trí lại cứ bị hao tổn trước mắt nàng, thẳng tới thẳng lui lại không giỏi về suy nghĩ, khiến cho hắn cảm thấy mình giống như tiểu đệ, lại giống như huynh trưởng chăm sóc nàng, có lẽ lại thêm còn có tình hình phu thê tiến thoái lưỡng nan, làm cho người ta không biết làm thế nào.
“Ta ném con cá kia bị thương chọc ngươi giận?” Tĩnh Ảnh cắt đứt tâm tư của hắn đúng lúc.
“Sao lại thế?” Từ Thịnh cười lắc đầu, nhưng lòng dạ thảnh thơi chơi đùa đã bị hao mòn hơn nửa “Đi thôi! Chúng ta đi ngó nhà kho xem có bình nhỏ lưu ly không, xếp con cá vào thưởng thức mấy ngày.”
Tĩnh Ảnh nghiêng đầu nhìn con cá bị nàng đánh cho nửa sống nửa chết chìm chìm nổi nổi trong nước, không đành lòng: “Ta vớt con cá lên nấu, tránh nó ở đó chờ chết...”
Nàng vừa nói vừa thi triển khinh công, lướt qua đạp trên lá sen, cúi người quơ tay vững vàng chộp được cá trắm trong tay, sau đó bay người bay trở về.
Con cá bị thương nhảy nhót tưng bừng, tung tóe hai người một mặt máu tanh.
Từ Thịnh túm lấy đập nó choáng váng, ném cho nô bộc đưa tới phòng bếp xử lý, mới cùng Tĩnh Ảnh trở lại bờ nước rửa tay rửa mặt.
Tĩnh Ảnh lấy khăn, dịu dàng lau đi giọt nước trên mặt thay hắn, tiện thể vuốt lông mày của hắn: “Gần đây ngươi mặt ủ mày chau, gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Mặc dù ta đần nhưng không đến nỗi không còn gì khác...”
“Trời nóng nực, hỏa khí lớn thôi.”
Từ Thịnh cười gượng gạo một tiếng.
“Trước kia ngươi không phải thế này!” Trong con ngươi nàng ẩn giấu sầu lo “Là, là ta làm không tốt, không xứng làm thê tử của ngươi?”
Trong nháy mắt, tim Từ Thịnh giống như bị cái gì nhéo một cái.
Từ khi sau khi Tĩnh Ảnh rời khỏi Tú Nguyệt cư, không còn đảm nhiệm nữ hộ vệ của tổ mẫu, mẫu thân và lão ma ma trong phủ thay phiên chỉ điểm lời nói cử chỉ của nàng, để nàng nhanh chóng trở thành Từ thiếu phu nhân đạt tiêu chuẩn.
Người biết chuyện tất nhiên biết thân phận của nàng không phải là nô tỳ, nhưng người khác trong phủ chưa hẳn hiểu rõ, nói không chừng khua môi múa mép sau lưng, hoặc ném tới ánh mắt khinh thường là đã đủ khiến nàng sợ hãi.
Từ Thịnh biết chuyện này đối với nàng rất không công bằng.
Nếu như lúc ấy chiếu theo đề nghị Nhị thúc, trực tiếp để nàng và Chúc nội vệ đến với nhau, tình huống sẽ rất khác.
Là Từ Thịnh không nỡ để nàng rơi vào tay người khác, biết rõ không thể mà vẫn làm, lấy phương thức khéo léo che giấu bản chất cướp đoạt, lừa gạt nàng vào tay.
Tĩnh Ảnh sau khi thành hôn mềm mại đáng yêu, tự mình ngoan như mèo con, chơi vui cực kỳ.
Hắn chỉ muốn ở bên nàng nhiều hơn.
“...Quả nhiên như vậy?” Tĩnh Ảnh không đợi được câu trả lời của hắn, mắt hạnh ẩn hiện nước mắt.
Từ Thịnh mới giật mình bản thân quên phủ nhận, cuống quýt ôm nàng: “Tuyệt đối không phải! Ta chỉ đang nghĩ một chuyện! Nàng đừng nghĩ lung tung!”
Tĩnh Ảnh từng được dặn đi dặn lại, lúc ở bên ngoài không được ôm ấp thân mật với trượng phu trước mặt mọi người, dưới sự hoảng sợ ngại ngùng vội vã đẩy hắn ra.
Từ Thịnh đột nhiên không kịp chuẩn bị, nội lực lại không bằng nàng, bị nàng đột nhiên đẩy một cái, bước chân dịch chuyển vô ý đạp trúng đá cuội, người liền trượt hướng về phía khe nước!
Tĩnh Ảnh kinh hãi, vội vàng đưa tay ra kéo hắn dĩ nhiên đã không kịp.
Phu thê song song ngã vào trong nước sâu hơn hai thước, chật vật đến cực điểm.
“Muốn mưu sát thân phu sao? Xem ta dạy dỗ nàng không!”
Từ Thịnh không muốn hiểu rõ vì sao nàng vô cớ xô đẩy loạn, liền nửa đùa nửa thật, hai tay hứng nước mắt nàng.
Tĩnh Ảnh quay đầu tránh qua, thè lưỡi với hắn, không nể mặt mũi hắt nước đánh trả.
Bọt nước văng khắp nơi, tôm cá kinh hãi bơi ra, hai người như đứa trẻ to xác tùy ý chơi đùa, cười đùa ngươi truy ta đuổi, náo nhiệt toàn thân ướt đẫm.
Nét mặt tươi cười như trời quang chiếu sáng bọt nước phía dưới, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Chơi hết thời gian một chén trà, bọn họ hậu tri hậu giác, váy mỏng ngày hè ẩm ướt ngượng ngùng dính chặt với đường cong.
Từ Thịnh thấy nô bậc thức thời tránh đi xa, lập tức ôm lấy Tĩnh Ảnh, xông lên bờ, vội vã chạy vào phòng tắm tiểu viện, tránh bị người khác nhìn thấy trạng thái bất ngax.
Y phục ẩm ướt mát lạnh, vuố,t ve lửa cháy lan ra đồng cỏ.
3.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, không đèn không nến.
Cửa sổ phủ giấy trắng ánh sáng nhạt chiếu vào, chiếu rọi trên da thịt nhẵn nhụi của Tĩnh Ảnh, giọt nước lưu lại càng làm tôn lên da thịt trắng tuyết như ngọc hơn.
Bao nhiêu ban đêm trong quá khứ, Từ Thịnh đều cắn răng nhịn xuống không nhìn thêm.
Nhưng lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu không chịu khống chế.
Tĩnh Ảnh cởi váy ẩm ướt, hồn nhiên không hay biết ánh mắt của hắn cháy đốm lửa nhỏ.
Nhìn thấy hắn một thân ẩm ướt, ngốc nghếch ngây ngô đứng đấy, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngươi không khó chịu sao?”
“Khó chịu... Thật là khó chịu...”
Hầu kết Từ Thịnh nhấp nhô, thân thể ngang tàng lại có sự rung động khó thể nhận ra.
Tĩnh Ảnh còn thừa áo lót sát ngươi chưa cởi, nói lầm bầm: “Vậy, vậy ta tháo giúp ngươi?”
Dứt lời, dời bước đến trước mặt hắn, thuận tay kéo băng gấm màu xám đậm ra.
“Đừng...” Hắn ấn hai tay nàng xuống “Ta không nhịn được, sẽ... với nàng...”
Tĩnh Ảnh sững sờ: “Ngươi chỉ ‘luyện công’ sao?”
Từ Thịnh mở miệng không lưu loát: “Tĩnh Ảnh, thật ra... đó không tính là luyện công, các nàng vì để nàng dễ hiểu hơn mới đổi cách giải thích.”
“Các nàng đều nói, sau khi thành thân, người người đều muốn...”
Hai bên tai Từ Thịnh đỏ ửng: “Lời này không sai, nhưng mà ta...”
“Ngươi thì không? Hay là không tình nguyện?” Tĩnh Ảnh cắn mô/i dưới “Đã nói rồi, muốn giúp ta nhớ lại chuyện cũ... Cuối cùng ngươi không không tình nguyện?”
“Ta tình nguyện, ta cực kỳ tình nguyện... Nhưng ta chỉ sợ nàng...”
Lời còn chưa dứt, môi đã bị nàng ngăn chặn.
Tĩnh Ảnh nhón chân lên, ngẩng đầu dùng sức hôn hắn, thuần thục cạy mở răng môi, quấn quanh đầu lười.
Hung hãn lại bá đạo.
Thật lâu sau, nàng lùi về sau vài tấc, thở dốc một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Đừng nói gì mà ‘sợ bị ghét’! Nếu như ta không để ý ngươi, ngươi cho viên đường là được không phải sao?”
Sức nóng trong cơ thể Từ Thịnh cuồn cuộn, mạch máu sôi sục, tim lên xuống bất định.
Cắn răng một cái, hắn quay người đặt nàng lên cánh cửa, nâng mặt nàng lên, tỉ mỉ hôn xuống.
Đó là khát vọng đã lâu của hắn lại là trách nhiệm không thể né tránh.
Môi và lưỡi gắn bó sát sao, hắn xác nhận một chuyện – bất luận nàng nhớ lại chuyện trước kia hay nhớ trước mắt, hắn đều xem nàng là thứ quý giá nhất.
Về phần sau này lúc nàng nhớ lại, lòng thuộc về người nào cũng không quan trọng.
Ít nhất hắn phải cho nàng cơ hội lựa chọn.
Quên mất ôm hôn lẫn nhau bao lâu, cũng quên gạt bỏ chướng ngại từ bao giờ, sau một tiếng kinh hô trầm thấp, hai hướng im ắng một lát.
Cánh cửa tự dưng lay động, âm thanh kẽo kẹt mơ hồ trộn lẫn với tiếng ngâm nga thở gấp vụn vặt.
Giằng co một thời gian, âm thanh bất thường ngừng lại, bên trong lại đang thì thầm trấn an, nghênh đón va chạm gấp rút hơn mãnh liệt hơn.
Cá trắm trong bếp đã sớm nấu xong, nhưng không ai dám đến thúc giục.
Vì con cá bên này đang rong chơi trong nước.
...
Dính lấy nhau dây dưa giống như dính nhựa cây, Từ đại công tử và Thiếu phu nhân mới xem như phu thê đúng nghĩa.
Nhưng sau khi rời khỏi biệt viện, Từ Thịnh nơm nớp lo sợ.
Với chứng cứ thực tế từ Chúc nội vệ, đúng như lời nói Nguyễn Tư Ngạn, sau khi cưới nhanh thì một tháng, chậm thì một hai năm, cổ độc sẽ tự giải trừ.
Đối với Từ Thịnh mà nói, mỗi một lần điên loan đảo phượng đều đẩy hắn về phía vực sâu thêm một bước, thấp thỏm không yên.
Tĩnh Ảnh thì cấp tốc tiếp nhận thân mật mới, cũng thích thú.
Ngoại trừ trong đêm không biết xấu hổ giành lấy và hứa cho, mọi thứ nàng như trước đây.
Nghe lời như trước, lạc quan như trước, mang theo một chút khờ dại như trước, dính vào bên cạnh hắn như trước.
Trong lòng Từ Thịnh biết rõ – có được cực lạc nhất định phải gánh chịu nguy hiểm mất đi cực lạc.
Hắn muốn tìm người thổ lộ hết nhưng các trưởng bối hiển nhiên cũng không phải là đối tượng tốt nhất.
Mà Lam Dự Lập -- huynh đệ tốt của hắn, người sắp trở thành biểu muội phu của hắn, đang bận bịu khổ luyện tỷ thí làm con rể của Hạ Nhược gia tộc, làm gì rảnh rỗi để ý tâm sự nam nhi của hắn?
Sự thật chứng minh, con người sau khi lớn lên, định kiến và thói quen vốn có phải chậm rãi buông xuống; tất cả ngọt bùi cay đắng cần phải một mình tiếp nhận.
Hắn đi đi lại lại luân phiên trong lo lắng hãi hùng và sốt ruột chờ mong, lại ý đồ hưởng thụ thỏa thích, cho Tĩnh Ảnh vui vẻ và cuồng nhiệt khắc sâu hơn.
Hạ đi thu đến, hắn và nàng du lịch núi rừng, nắm tay ngắt một rổ lớn đầy hoa quế.
Nàng vụng về làm túi hương nhỏ cho hắn, hắn thì tự tay nấu đường, làm ba hộp đường viên hoa quế thơm ngọt ngon miệng, từng viên tinh xảo.
Ngay cả Mao Đầu đến cướp cũng chỉ có thể lấy một viên, tức giận nói “Trong mắt đại ca chỉ có đại tẩu”, quay đầu đi tìm phụ mẫu khóc lóc kể lể.
Có một lần, Từ Thịnh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, nhặt được một ổ mèo con Ly Hoa, để cho Tĩnh Ảnh nuôi dưỡng trong sân, miễn trong lúc nàng đợi hắn về nhà tịch mịch nhàm chán.
Thời gian hắn ra ngoài sớm làm nhiệm vụ, nàng luôn dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, thì thào năn nỉ bảo hắn cẩn thận chút, nhanh chóng về nhà.
Thỉnh thoảng cổ áo màu trắng của hắn sẽ dính son môi màu ửng đỏ của nàng, hại hắn thỉnh thoảng bị đồng liêu chế giễu.
Nàng cố ý.
Hắn thường âm thầm khẩn cầu, kiếp này không trông đợi gì, chỉ nguyện ấm áp tốt đẹp ngắn ngủi có thể khiến nàng sau khi tỉnh lại nhớ được một chút điểm tốt của hắn, lưu lại một tia hy vọng gần nhau.
Sáng sớm trung thu, sắc trời không sáng, Từ Thịnh bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Nhớ tới ca trực sớm nay, hắn không tình nguyện di chuyển gân cốt ra khỏi chăn ấm áp.
Tàn đèn muốn tắt chưa tắt, khuôn mặt Tĩnh Ảnh dịu dàng mộng đẹp hiếm thấy.
Nàng không bằng tổ mẫu thanh lệ tuyệt tục của hắn, cũng không cao quý xinh đẹp bằng cô cô hắn, lại có một phần thanh thuần đơn giản.
Lông mi thon dài, đôi mày thanh tú chau mày trong vô tình.
Môi hơi khô làm hắn sinh ra xúc động muốn tưới đều một phen.
Thế là hắn không do dự dán lại, v,uốt ve an ủi giống như một đêm hoa lệ trước.
Người bên gối bỗng dưng trợn mắt, đáy mắt toàn là ánh sáng sắc bén, hắn kinh ngạc hô hấp ngừng lại.
Ngay sau đó, một chưởng hùng hồn lại mạnh mẽ nặng nề đánh vào vai phải hắn, làm cả người hắn bay thẳng ra ngoài nửa trượng.
Cho dù nội lực hộ thể, đau đớn thấu xương cũng khiến hắn không nhịn được ‘a’ một tiếng.
Nhìn thấy thê tử nghiêm nghị ngồi dậy, hai tay nhanh chóng che đậy vạt áo trước thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ, Từ Thịnh cảm thấy chợt lạnh, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Mặt mũi tuấn tú như tro tàn, mắt dài hơi ướt, răng trên răng dưới va chạm theo bản năng, hồi lâu không nói ra được nửa chữ.
Bất luận là họa hay phúc, một khắc này cuối cùng đã tới.
Tác giả có lời muốn nói: Tĩnh Ảnh: Đăng đồ tử!
Thịnh Thịnh: Tức phụ đánh ta! Oa một tiếng khóc lên... (╯﹏╰)
/120
|