Lâm Trạm không hề biết đến suy nghĩ trong lòng nương mình, ăn cơm xong liền theo Thanh Liễu về sân đông, vừa thấy không có ai khác, khẩn cấp nói: “Vợ, hôm nay nàng nên dọn qua ngủ cùng ta rồi.”Ngày đó hai người đã nói tốt, năm ngày sau Thanh Liễu sẽ dọn qua phòng chính, mấy ngày nay hắn đều xòe ngón tay đếm đấy.
Thanh Liễu vốn buổi sáng vẫn còn nhớ rõ việc này, buổi chiều chuyên tâm làm việc liền quên mất, bây giờ bị hắn nhắc đến chỉ phải nhớ lại. Nàng do do dự dự nhìn liếc sang Lâm Trạm.
Lâm Trạm có chút sốt ruột, “Có phải nàng còn chưa muốn chuyển không? Hay là ta chuyển ta ở cùng nàng cũng được.”
Dù sao hắn là muốn ngủ chung với vợ.
Thanh Liễu quả thật là có chút không muốn chuyển, tuy rằng đã không còn giận Lâm Trạm nhưng vừa nghĩ đến việc hôm qua hắn làm trong lòng vẫn hơi khiếp sợ, nghe hắn nói như vậy, biết là không trốn được đành phải lắc đầu, “Ta đi thu thập chút đã.”
Lâm Trạm vội nói: “Không cần thu thập đâu, trong phòng ta gì cũng có, người nàng đi qua là được.” Sợ nàng dọn rồi lại không chuyển qua.”
Thanh Liễu nói: “Dù thế nào cũng phải lấy mấy bộ quần áo chứ?”
Huống hồ bút giấy văn chương, dây bện, vải vụn kim chỉ làm hoa lụa cũng phải mang theo. Về phần ngăn tủ, thùng các loại, bây giờ quá muộn không cần động đến, chờ nàng đến phòng Lâm Trạm xem qua, xem có còn chỗ nào trống để đặt không rồi mới chuyển.
Lâm Trạm xem nàng thu thập, thấy nàng dừng lại lập tức nói: “Chúng ta đi thôi, có cái gì còn thiếu ngày mai chúng ta qua lấy thêm.”
Thanh Liễu nhìn trái nhìn phải một cái, chậm rì rì gật đầu, Lâm Trạm lập tức ôm lấy đồ đạc của nàng, đi trước dẫn đường.
Phòng của Lâm Trạm Thanh Liễu là lần đầu tiên bước vào, năm trước trước khi nàng gả đến Tiết thị dẫn nàng xem qua cái sân này, có điều chỉ nhìn nhà chính với thư phòng của hắn, phòng ngủ vẫn luôn khóa.
Kết cấu của phòng chính lớn hơn đông sương phòng một chút, gian phòng này không chia trong ngoài, trực tiếp thông nhau, đứng ở ngoài cửa có thể nhìn thấy giường lớn bên trong, còn có hai tủ to đựng quần áo, một cái bàn, mấy cái ghế, gần cửa sổ đặt một bàn trang điểm, không còn gì khác.
Trực tiếp gọn gàng y như con người của Lâm Trạm.
Thanh Liễu đứng ở cạnh cửa, tim đập hơi nhanh, bắt đầu từ hôm nay nàng phải cùng hắn sống chung trong căn phòng này.
Tuy rằng ngày hôm qua hai người đã làm chuyện càng thân mật hơn, nhưng nghĩ đến nếu thật sự sống chung dưới một mái hiên, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác khác thường, có chút khiếp đảm, nhưng cũng có chút tư vị không nói rõ được.
Lâm Trạm đặt đồ đạc của nàng lên bàn, lại đi qua kéo nàng. Thanh Liễu mặc hắn kéo nàng đến cạnh bàn ngồi xuống.
Hai người đều không nói chuyện, Lâm Trạm nắm tay vợ mình, bóp lúc nhẹ lúc nặng, khéo miệng nhịn không được vểnh lên, cuối cùng ha ha cười ra tiếng.
Thanh Liễu không khỏi liếc hắn một cái, hỏi: “Huynh cười gì vậy?”
Lâm Trạm cười toe toét: “Vợ, nàng thật tốt.”
Hắn nói trắng ra như vậy cũng làm Thanh Liễu có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Không được nói lung tung.”
Lâm Trạm lại nói: “Không phải nói lung tung, đây là lời thật lòng của ta.”
Mặt Thanh Liễu đỏ hơn, không biết nên nói gì, chỉ phải cúi đầu, trong lòng đã dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng như trước đó.
Hai người nắm tay một lát Thanh Liễu rút tay mình về, lật lật đống đồ trên bàn tìm ra cái túi lưới bện cho hắn, “Đây là ngỗng trước đó huynh muốn, ta bện không giống lắm.”
Lâm Trạm cầm qua yêu thích không buông tay nhìn xem, vợ nói bện không giống nhưng theo ý hắn thì cực kỳ giống, nhìn đôi cánh, cái cổ, tư thế như là muốn nhào đến mổ mông người vậy, quả thực giống con ngỗng đuổi hắn năm đó như đúc.
Hắn vui rạo rực buộc lên ngang hông mình, còn đứng lên lắc lắc eo, nói: “Trông có được không?”
Thanh Liễu không biết nên nói cái gì, nếu nói là đẹp, hình như là đang khen tay nghề của mình, nói không đẹp, lại sợ có lỗi với niềm tha thiết chờ mong của người này.
Lâm Trạm lại hỏi lại một lần, Thanh Liễu đành phải vụng về gật gật đầu.
Hắn liền càng thêm đắc ý, lại chạy đến ngăn kéo ở bàn trang điểm tìm kiếm, muốn tìm một món trang sức xứng đôi.
Thanh Liễu thấy hắn thích như vậy trong lòng cũng có chút vui mừng.
Lâm Trạm lật ngửa ngày lục ra một miếng ngọc hổ to bằng lòng bàn tay, nói: “Vợ, nàng giúp ta bện cái này lên hộ ta đi, phải ở trên mặt ngỗng nhé.”
Thanh Liễu cầm lấy nhìn một cái, ở trong lòng suy nghĩ cách bện rồi bắt đầu bện.
Lâm Trạm ở bên cạnh xem, đột nhiên hỏi: “Vợ, nàng cầm tinh con gì?”
Thanh Liễu cúi đầu, thuận miệng nói: “Cầm tinh con heo.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di. Hương. Viện ” )
Lâm Trạm nghe vậy liền cười lên ha ha, “Ta cầm tinh con hổ.”
Hắn cầm tinh con hổ, vợ cầm tinh con heo, đây không phải là vừa vặn cho hắn ăn sao?
Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt khiến người ta sợ hãi, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bện túi lưới xong trả lại cho hắn, Lâm Trạm đeo rồi lại bắt đầu nhìn chung quanh.
Thanh Liễu thấy sắc trời cũng chưa muộn lắm liền lấy vải vụn làm hoa ra làm hoa lụa mà vừa rồi hứa làm cho Thụy nhi, như vậy sáng ngày mai là có thể đưa cho hắn.
Do là muốn tặng cho bé gái nên nàng dùng vải lụa màu vàng, tính làm một bông hoa đón xuân xinh xắn.
Lâm Trạm vui sướng xong rồi lại lại gần, nhìn Thanh Liễu động tác thành thạo, nói: “Vợ, tay nàng khéo thật đấy.”
Thanh Liễu cười cười, “Này tính cái gì, huynh không thể chưa gặp qua tú nương trong tú trang, tay của các nàng mới coi là khéo, chỗ ta chỉ là mấy cái mà ai cũng biết làm.”
Lâm Trạm thấy nàng cười rộ lên khóe mắt cong cong, nhịn không được vươn tay véo một cái lên mặt nàng.
Thanh Liễu cũng xem như thành thói quen, theo ý nàng bây giờ véo cũng không tính là bắt nạt.
Lâm Trạm véo xong, thấy để lại dấu đỏ lại thấy đau lòng, đổi thành dùng bàn tay nhẹ vỗ vỗ. Cả khuôn mặt vợ hắn cũng không to bằng bàn tay hắn, gò má thịt lành lạnh kia đang lọt trong lòng bàn tay hắn, nhìn nhu thuận đến vô cùng.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện)
Thanh Liễu bị hắn vỗ không được tự nhiên, hơi dịch sang bên cạnh, dùng quai hàm chỉ chỉ vật phẩm trên bàn, nói: “Chỗ này của huynh có ngăn tủ nào không dùng không, mấy thứ này của ta không thể để trên bàn mãi được.”
Lâm Trạm chỉ phải chưa thỏa mãn rút tay về, “Hai cái tủ kia tủ bên trong cho nàng, nếu không đủ cái bên ngoài cũng cho nàng dùng.”
Dù sao chính hắn không có bao nhiêu đồ, một góc là đủ rồi, cái hộc tủ thừa kia là hai ngày trước hắn cố ý bảo người dọn, dự sẵn cho vợ.
Thanh Liễu gật gật đầu, “Lát nữa làm xong ta sẽ để vào.”
Lâm Trạm nói: “Đừng làm nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
Thanh Liễu nghe vậy trái tim nhảy dựng lên, trái tim vừa mới bình tĩnh lại giờ lại đập nhanh, cúi đầu nắm lấy kim chỉ không muốn buông tay, “Huynh, huynh ngủ trước đi, ta làm xong cái này đã.”
Lâm Trạm đương nhiên không chịu, đã có vợ tại sao còn phải ngủ một mình? Hắn đã chờ mong ôm vợ ngủ mấy ngày rồi.
Thanh Liễu thấy thế chỉ có thể lấy hoa lụa làm rơm rạ cứu mạng, “Ta hứa với Thụy nhi là làm cho nó rồi, hôm nay làm xong, ngày mai mới có thể đưa cho hắn.”
Lâm Trạm liền nói: “Vậy ta chờ nàng rồi cùng ngủ.” Nói xong, tay chống cằm, bộ dáng muốn nhẫn nại chờ đợi.
Thanh Liễu không còn biện pháp nào, chỉ phải cúi đầu, một cây kim một sợi chỉ chậm rãi khâu.
Chính là hoa đón xuân vốn nhỏ, kiểu dáng lại đơn giản, dù là nàng khâu chậm nữa cũng có lúc khâu xong.
Lâm Trạm vừa thấy nàng dùng kéo cắt đứt đầu sợi chỉ, ngay lập tức liền đứng lên, “Bây giờ có thể ngủ rồi.”
Thanh Liễu vội nói: “Còn chưa rửa mặt đâu, ta đi nhờ Hứa tẩu tử nấu nước nóng bưng đến.”
Lâm Trạm khoát tay, đi nhanh ra ngoài. “Ta đi.” Hứa tẩu tử làm chậm.
Thanh Liễu cũng không kịp nói cái gì thì đã thấy hắn sải bước ra ngoài, chạy thẳng về phía nhà bếp.
Nàng gấp đến độ không ngừng túm vạt áo, ở trong phòng đi vòng vo mấy vòng, trong lòng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Dù sao đã bước vào căn phòng này, hai người cùng giường chung gối là không thể tránh khỏi, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, không bằng sớm cho nó qua.
Chính là….
Chính là mặc dù trong lòng nàng đang tự nỗ lực an ủi mình như vậy, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng thô bạo của Lâm Trạm hôm qua nàng vẫn rất sợ. Trên người nàng đến bây giờ vẫn còn có chút khó chịu, nếu lát nữa lại thêm một lần nữa, sáng mai khẳng định không đứng dậy nổi.
Thanh Liễu trong lòng ưu sầu, những người khác thành thân họ chịu được thế nào nhỉ? Hay là nàng quá yếu ớt?
Lâm Trạm rất nhanh liền xách hai thùng nước nóng to trở về, lại lấy một cái chậu gỗ to đổ hết nước vào.
Thanh Liễu kì kèo mè nheo rửa mặt, đang chuẩn bị lau người đã thấy Lâm Trạm đứng ở một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nàng lập tức mắc cỡ đỏ mặt, “… Ta muốn cởi áo.”
Lâm Trạm nói: “Cởi đi.” Nói xong còn ngồi xuống bên cạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm.
Thanh Liễu quẫn nói: “Sao huynh không ra ngoài?”
Lâm Trạm nghiêng đầu, đúng lý hợp tình hơn cả nàng, “Tại sao phải đi ra ngoài?”
Phòng này là của hắn, vợ của hắn, vợ hắn ở trong phòng hắn tắm rửa lại muốn hắn đi ra ngoài? Hắn mới không đi đâu.
Hắn cũng không phải loại người vợ nói cái gì thì là cái đó, bây giờ đi ra ngoài, sau này chẳng lẽ không tránh? Không được, hắn phải ở lại đây xem.
Ạch… Hốc mắt vợ sao lại đỏ rồi?
Càng ngày càng đỏ, nhìn như sắp khóc.
Thật muốn khóc…
… Được rồi được rồi, đi ra ngoài thì đi ra ngoài.
Thanh Liễu thấy hắn đi rồi, ngay lập tức chốt chặt cửa lại, lại nhìn quanh hai bên, thấy không có cửa sổ khác mới hơi yên tâm, nhanh chóng cởi quần áo tắm rửa.
Đợi nàng tắm xong mở cửa, Lâm Trạm đi vào giúp nàng đổ nước, sau xoa tay, “Bây giờ có thể ngủ rồi chứ?”
Thanh Liễu tắm xong, trên người bị hơi nước hấp hơi đỏ ửng, chỉ mặc một chiếc áo lót đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, gật gật đầu.
Lâm Trạm ngay lập tức tiến lên kéo nàng đến bên giường, trên giường chỉ có một cái chăn, “Nàng ngủ bên trong, ban đêm khát đói bụng nói với ta, ta lấy cho nàng.”
Vừa rồi vợ tắm rửa, hắn đã đi nhà bếp lấy một ấm trà cùng một đĩa bánh ngọt mứt táo để ngừa vợ nửa đêm tìm ăn.
Thanh Liễu trong lòng đang loạn, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ gật đầu lung tung. Nàng thấy Lâm Trạm bắt đầu cởi quần áo, trong lòng càng loạn hơn, lại cổ vũ mình mấy hơi mới cầm lấy vạt áo, mặt đỏ rầng ngẩng lên nhìn hắn, “Huynh… Huynh lát nữa, có thể nhẹ chút không…”
“Cái gì?” Lâm Trạm không nghe rõ.
Thanh Liễu cắn môi, tiếng như muỗi kêu, “Trên người ta vẫn còn đau…”
Lâm Trạm sửng sốt, sau khi phản ứng kịp mới nuốt ực một cái, “… Vợ, chúng ta chỉ ngủ, không làm chuyện khác.”
Thanh Liễu ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, “Thật không? Ta cho rằng… Ta cho rằng…”
Nói một hồi lâu cũng không ra lời, ngược lại làm mình xấu hổ đỏ từ mặt đến chân, thật sự xấu hổ đến không chịu được, cũng không để ý gì khác, quay người lại vén chăn lên chui vào.
Lâm Trạm nhìn chỗ chăn nổi lên một hồi lâu, nhếch miệng đi lại nhẹ nhàng tắt ngọn nến.
Trong bóng tối, Lâm Trạm ôm vợ vào lòng, lên lên xuống xuống bóp nhẹ một cái, cảm thấy mỹ mãn hơn, lại thấy thiếu cái gì đó.
Thanh Liễu vẫn còn quẫn bách vì chuyện vừa rồi, bị hắn ôm cũng không tiện phản kháng, vùi đầu, thân thể hơi cứng, bị hắn sờ soạng mấy lần.
Lâm Trạm chép miệng một cái, cuối cùng cảm thấy do mặc quần áo quá vướng bận, hắn không sờ được đến da thịt của vợ, liền nói: “Vợ, chúng ta cởi quần áo đi.”
Thanh Liễu vốn buổi sáng vẫn còn nhớ rõ việc này, buổi chiều chuyên tâm làm việc liền quên mất, bây giờ bị hắn nhắc đến chỉ phải nhớ lại. Nàng do do dự dự nhìn liếc sang Lâm Trạm.
Lâm Trạm có chút sốt ruột, “Có phải nàng còn chưa muốn chuyển không? Hay là ta chuyển ta ở cùng nàng cũng được.”
Dù sao hắn là muốn ngủ chung với vợ.
Thanh Liễu quả thật là có chút không muốn chuyển, tuy rằng đã không còn giận Lâm Trạm nhưng vừa nghĩ đến việc hôm qua hắn làm trong lòng vẫn hơi khiếp sợ, nghe hắn nói như vậy, biết là không trốn được đành phải lắc đầu, “Ta đi thu thập chút đã.”
Lâm Trạm vội nói: “Không cần thu thập đâu, trong phòng ta gì cũng có, người nàng đi qua là được.” Sợ nàng dọn rồi lại không chuyển qua.”
Thanh Liễu nói: “Dù thế nào cũng phải lấy mấy bộ quần áo chứ?”
Huống hồ bút giấy văn chương, dây bện, vải vụn kim chỉ làm hoa lụa cũng phải mang theo. Về phần ngăn tủ, thùng các loại, bây giờ quá muộn không cần động đến, chờ nàng đến phòng Lâm Trạm xem qua, xem có còn chỗ nào trống để đặt không rồi mới chuyển.
Lâm Trạm xem nàng thu thập, thấy nàng dừng lại lập tức nói: “Chúng ta đi thôi, có cái gì còn thiếu ngày mai chúng ta qua lấy thêm.”
Thanh Liễu nhìn trái nhìn phải một cái, chậm rì rì gật đầu, Lâm Trạm lập tức ôm lấy đồ đạc của nàng, đi trước dẫn đường.
Phòng của Lâm Trạm Thanh Liễu là lần đầu tiên bước vào, năm trước trước khi nàng gả đến Tiết thị dẫn nàng xem qua cái sân này, có điều chỉ nhìn nhà chính với thư phòng của hắn, phòng ngủ vẫn luôn khóa.
Kết cấu của phòng chính lớn hơn đông sương phòng một chút, gian phòng này không chia trong ngoài, trực tiếp thông nhau, đứng ở ngoài cửa có thể nhìn thấy giường lớn bên trong, còn có hai tủ to đựng quần áo, một cái bàn, mấy cái ghế, gần cửa sổ đặt một bàn trang điểm, không còn gì khác.
Trực tiếp gọn gàng y như con người của Lâm Trạm.
Thanh Liễu đứng ở cạnh cửa, tim đập hơi nhanh, bắt đầu từ hôm nay nàng phải cùng hắn sống chung trong căn phòng này.
Tuy rằng ngày hôm qua hai người đã làm chuyện càng thân mật hơn, nhưng nghĩ đến nếu thật sự sống chung dưới một mái hiên, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác khác thường, có chút khiếp đảm, nhưng cũng có chút tư vị không nói rõ được.
Lâm Trạm đặt đồ đạc của nàng lên bàn, lại đi qua kéo nàng. Thanh Liễu mặc hắn kéo nàng đến cạnh bàn ngồi xuống.
Hai người đều không nói chuyện, Lâm Trạm nắm tay vợ mình, bóp lúc nhẹ lúc nặng, khéo miệng nhịn không được vểnh lên, cuối cùng ha ha cười ra tiếng.
Thanh Liễu không khỏi liếc hắn một cái, hỏi: “Huynh cười gì vậy?”
Lâm Trạm cười toe toét: “Vợ, nàng thật tốt.”
Hắn nói trắng ra như vậy cũng làm Thanh Liễu có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Không được nói lung tung.”
Lâm Trạm lại nói: “Không phải nói lung tung, đây là lời thật lòng của ta.”
Mặt Thanh Liễu đỏ hơn, không biết nên nói gì, chỉ phải cúi đầu, trong lòng đã dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng như trước đó.
Hai người nắm tay một lát Thanh Liễu rút tay mình về, lật lật đống đồ trên bàn tìm ra cái túi lưới bện cho hắn, “Đây là ngỗng trước đó huynh muốn, ta bện không giống lắm.”
Lâm Trạm cầm qua yêu thích không buông tay nhìn xem, vợ nói bện không giống nhưng theo ý hắn thì cực kỳ giống, nhìn đôi cánh, cái cổ, tư thế như là muốn nhào đến mổ mông người vậy, quả thực giống con ngỗng đuổi hắn năm đó như đúc.
Hắn vui rạo rực buộc lên ngang hông mình, còn đứng lên lắc lắc eo, nói: “Trông có được không?”
Thanh Liễu không biết nên nói cái gì, nếu nói là đẹp, hình như là đang khen tay nghề của mình, nói không đẹp, lại sợ có lỗi với niềm tha thiết chờ mong của người này.
Lâm Trạm lại hỏi lại một lần, Thanh Liễu đành phải vụng về gật gật đầu.
Hắn liền càng thêm đắc ý, lại chạy đến ngăn kéo ở bàn trang điểm tìm kiếm, muốn tìm một món trang sức xứng đôi.
Thanh Liễu thấy hắn thích như vậy trong lòng cũng có chút vui mừng.
Lâm Trạm lật ngửa ngày lục ra một miếng ngọc hổ to bằng lòng bàn tay, nói: “Vợ, nàng giúp ta bện cái này lên hộ ta đi, phải ở trên mặt ngỗng nhé.”
Thanh Liễu cầm lấy nhìn một cái, ở trong lòng suy nghĩ cách bện rồi bắt đầu bện.
Lâm Trạm ở bên cạnh xem, đột nhiên hỏi: “Vợ, nàng cầm tinh con gì?”
Thanh Liễu cúi đầu, thuận miệng nói: “Cầm tinh con heo.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di. Hương. Viện ” )
Lâm Trạm nghe vậy liền cười lên ha ha, “Ta cầm tinh con hổ.”
Hắn cầm tinh con hổ, vợ cầm tinh con heo, đây không phải là vừa vặn cho hắn ăn sao?
Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt khiến người ta sợ hãi, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bện túi lưới xong trả lại cho hắn, Lâm Trạm đeo rồi lại bắt đầu nhìn chung quanh.
Thanh Liễu thấy sắc trời cũng chưa muộn lắm liền lấy vải vụn làm hoa ra làm hoa lụa mà vừa rồi hứa làm cho Thụy nhi, như vậy sáng ngày mai là có thể đưa cho hắn.
Do là muốn tặng cho bé gái nên nàng dùng vải lụa màu vàng, tính làm một bông hoa đón xuân xinh xắn.
Lâm Trạm vui sướng xong rồi lại lại gần, nhìn Thanh Liễu động tác thành thạo, nói: “Vợ, tay nàng khéo thật đấy.”
Thanh Liễu cười cười, “Này tính cái gì, huynh không thể chưa gặp qua tú nương trong tú trang, tay của các nàng mới coi là khéo, chỗ ta chỉ là mấy cái mà ai cũng biết làm.”
Lâm Trạm thấy nàng cười rộ lên khóe mắt cong cong, nhịn không được vươn tay véo một cái lên mặt nàng.
Thanh Liễu cũng xem như thành thói quen, theo ý nàng bây giờ véo cũng không tính là bắt nạt.
Lâm Trạm véo xong, thấy để lại dấu đỏ lại thấy đau lòng, đổi thành dùng bàn tay nhẹ vỗ vỗ. Cả khuôn mặt vợ hắn cũng không to bằng bàn tay hắn, gò má thịt lành lạnh kia đang lọt trong lòng bàn tay hắn, nhìn nhu thuận đến vô cùng.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện)
Thanh Liễu bị hắn vỗ không được tự nhiên, hơi dịch sang bên cạnh, dùng quai hàm chỉ chỉ vật phẩm trên bàn, nói: “Chỗ này của huynh có ngăn tủ nào không dùng không, mấy thứ này của ta không thể để trên bàn mãi được.”
Lâm Trạm chỉ phải chưa thỏa mãn rút tay về, “Hai cái tủ kia tủ bên trong cho nàng, nếu không đủ cái bên ngoài cũng cho nàng dùng.”
Dù sao chính hắn không có bao nhiêu đồ, một góc là đủ rồi, cái hộc tủ thừa kia là hai ngày trước hắn cố ý bảo người dọn, dự sẵn cho vợ.
Thanh Liễu gật gật đầu, “Lát nữa làm xong ta sẽ để vào.”
Lâm Trạm nói: “Đừng làm nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
Thanh Liễu nghe vậy trái tim nhảy dựng lên, trái tim vừa mới bình tĩnh lại giờ lại đập nhanh, cúi đầu nắm lấy kim chỉ không muốn buông tay, “Huynh, huynh ngủ trước đi, ta làm xong cái này đã.”
Lâm Trạm đương nhiên không chịu, đã có vợ tại sao còn phải ngủ một mình? Hắn đã chờ mong ôm vợ ngủ mấy ngày rồi.
Thanh Liễu thấy thế chỉ có thể lấy hoa lụa làm rơm rạ cứu mạng, “Ta hứa với Thụy nhi là làm cho nó rồi, hôm nay làm xong, ngày mai mới có thể đưa cho hắn.”
Lâm Trạm liền nói: “Vậy ta chờ nàng rồi cùng ngủ.” Nói xong, tay chống cằm, bộ dáng muốn nhẫn nại chờ đợi.
Thanh Liễu không còn biện pháp nào, chỉ phải cúi đầu, một cây kim một sợi chỉ chậm rãi khâu.
Chính là hoa đón xuân vốn nhỏ, kiểu dáng lại đơn giản, dù là nàng khâu chậm nữa cũng có lúc khâu xong.
Lâm Trạm vừa thấy nàng dùng kéo cắt đứt đầu sợi chỉ, ngay lập tức liền đứng lên, “Bây giờ có thể ngủ rồi.”
Thanh Liễu vội nói: “Còn chưa rửa mặt đâu, ta đi nhờ Hứa tẩu tử nấu nước nóng bưng đến.”
Lâm Trạm khoát tay, đi nhanh ra ngoài. “Ta đi.” Hứa tẩu tử làm chậm.
Thanh Liễu cũng không kịp nói cái gì thì đã thấy hắn sải bước ra ngoài, chạy thẳng về phía nhà bếp.
Nàng gấp đến độ không ngừng túm vạt áo, ở trong phòng đi vòng vo mấy vòng, trong lòng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Dù sao đã bước vào căn phòng này, hai người cùng giường chung gối là không thể tránh khỏi, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, không bằng sớm cho nó qua.
Chính là….
Chính là mặc dù trong lòng nàng đang tự nỗ lực an ủi mình như vậy, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng thô bạo của Lâm Trạm hôm qua nàng vẫn rất sợ. Trên người nàng đến bây giờ vẫn còn có chút khó chịu, nếu lát nữa lại thêm một lần nữa, sáng mai khẳng định không đứng dậy nổi.
Thanh Liễu trong lòng ưu sầu, những người khác thành thân họ chịu được thế nào nhỉ? Hay là nàng quá yếu ớt?
Lâm Trạm rất nhanh liền xách hai thùng nước nóng to trở về, lại lấy một cái chậu gỗ to đổ hết nước vào.
Thanh Liễu kì kèo mè nheo rửa mặt, đang chuẩn bị lau người đã thấy Lâm Trạm đứng ở một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nàng lập tức mắc cỡ đỏ mặt, “… Ta muốn cởi áo.”
Lâm Trạm nói: “Cởi đi.” Nói xong còn ngồi xuống bên cạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm.
Thanh Liễu quẫn nói: “Sao huynh không ra ngoài?”
Lâm Trạm nghiêng đầu, đúng lý hợp tình hơn cả nàng, “Tại sao phải đi ra ngoài?”
Phòng này là của hắn, vợ của hắn, vợ hắn ở trong phòng hắn tắm rửa lại muốn hắn đi ra ngoài? Hắn mới không đi đâu.
Hắn cũng không phải loại người vợ nói cái gì thì là cái đó, bây giờ đi ra ngoài, sau này chẳng lẽ không tránh? Không được, hắn phải ở lại đây xem.
Ạch… Hốc mắt vợ sao lại đỏ rồi?
Càng ngày càng đỏ, nhìn như sắp khóc.
Thật muốn khóc…
… Được rồi được rồi, đi ra ngoài thì đi ra ngoài.
Thanh Liễu thấy hắn đi rồi, ngay lập tức chốt chặt cửa lại, lại nhìn quanh hai bên, thấy không có cửa sổ khác mới hơi yên tâm, nhanh chóng cởi quần áo tắm rửa.
Đợi nàng tắm xong mở cửa, Lâm Trạm đi vào giúp nàng đổ nước, sau xoa tay, “Bây giờ có thể ngủ rồi chứ?”
Thanh Liễu tắm xong, trên người bị hơi nước hấp hơi đỏ ửng, chỉ mặc một chiếc áo lót đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, gật gật đầu.
Lâm Trạm ngay lập tức tiến lên kéo nàng đến bên giường, trên giường chỉ có một cái chăn, “Nàng ngủ bên trong, ban đêm khát đói bụng nói với ta, ta lấy cho nàng.”
Vừa rồi vợ tắm rửa, hắn đã đi nhà bếp lấy một ấm trà cùng một đĩa bánh ngọt mứt táo để ngừa vợ nửa đêm tìm ăn.
Thanh Liễu trong lòng đang loạn, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ gật đầu lung tung. Nàng thấy Lâm Trạm bắt đầu cởi quần áo, trong lòng càng loạn hơn, lại cổ vũ mình mấy hơi mới cầm lấy vạt áo, mặt đỏ rầng ngẩng lên nhìn hắn, “Huynh… Huynh lát nữa, có thể nhẹ chút không…”
“Cái gì?” Lâm Trạm không nghe rõ.
Thanh Liễu cắn môi, tiếng như muỗi kêu, “Trên người ta vẫn còn đau…”
Lâm Trạm sửng sốt, sau khi phản ứng kịp mới nuốt ực một cái, “… Vợ, chúng ta chỉ ngủ, không làm chuyện khác.”
Thanh Liễu ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, “Thật không? Ta cho rằng… Ta cho rằng…”
Nói một hồi lâu cũng không ra lời, ngược lại làm mình xấu hổ đỏ từ mặt đến chân, thật sự xấu hổ đến không chịu được, cũng không để ý gì khác, quay người lại vén chăn lên chui vào.
Lâm Trạm nhìn chỗ chăn nổi lên một hồi lâu, nhếch miệng đi lại nhẹ nhàng tắt ngọn nến.
Trong bóng tối, Lâm Trạm ôm vợ vào lòng, lên lên xuống xuống bóp nhẹ một cái, cảm thấy mỹ mãn hơn, lại thấy thiếu cái gì đó.
Thanh Liễu vẫn còn quẫn bách vì chuyện vừa rồi, bị hắn ôm cũng không tiện phản kháng, vùi đầu, thân thể hơi cứng, bị hắn sờ soạng mấy lần.
Lâm Trạm chép miệng một cái, cuối cùng cảm thấy do mặc quần áo quá vướng bận, hắn không sờ được đến da thịt của vợ, liền nói: “Vợ, chúng ta cởi quần áo đi.”
/74
|