Lúc đến cửa tửu lâu Như Ý, trời đã tối đen, Thanh Phong để Lý Dục xuống, mang Triệu A Đại và Triệu A Nhị bí mật đi đến chỗ ở của bọn họ.
"Cái đó. . . . . . thân phận gia tôn quý như vậy, tại sao còn muốn đi tửu lâu Như Ý này làm tiểu nhị chứ?" Triệu A Đại do dự rất lâu, không kìm nén lại nữa, hỏi vấn đề tò mò trong lòng mình.
Thanh Phong giống như nhìn quái vật nhìn chằm chằm Triệu A Đại một hội, rồi sau đó nói một câu: "Thật ra thì ta cũng không biết, có lẽ là gia không cẩn thận đụng hư đầu, đầu óc không kịp cong thôi."
A —— lần này Triệu A Đại càng không rõ.
Xa xa, nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã cầm đèn lồng màu đỏ đứng ở cửa ra vào liên tục nhìn quanh, là đang chờ mình sao? Nhìn thấy một màn này trong lòng Lý Dục cũng ấm áp: cô nương vẫn quan tâm đến mình.
Vừa muốn tiến lên, thì thấy một chàng trai áo trắng xuất hiện ở trước mặt Tô Tĩnh Nhã, cười nói với nàng cái gì đó, rồi sau đó Tô Tĩnh Nhã liền đi vào quán theo người trẻ tuổi.
Lý Dục đứng ở cách đó không xa đã hoàn toàn ngu rồi: đây là có chuyện gì xảy ra? Cô nương chờ ta hay là đang chờ người kia?
Tô Tĩnh Nhã vốn là đang đợi Nhị Khờ thế nào cũng không ngờ đến sẽ gặp phải Triệu Tử Tiêu, Triệu Tử Tiêu xuất hiện làm cho nàng chợt nhớ tới, trong một tháng này, nàng đã quên người này, quên triệt để như thế.
Triệu Tử Tiêu là công tử duy nhất của Huyện lệnh Thương châu, Triệu huyện lệnh là một người ích kỷ tham tiền, con hắn lại hoàn toàn khác, là một người tướng mạo tài học đều tốt, hơn nữa ôn văn nhi nhã, là người rất có thiện tâm.
Khi lần đầu tiên hai người biết nhau là ở trong huyện nha, lúc ấy có một tên vô lại khi dễ cụ bà mua đồ ăn, vừa vặn bị nàng gặp phải, nàng dạy dỗ cái đồ vô lại đó một trận, ai ngờ tên vô lại này có thân thích với một tên quan nha trong huyện nha, nha sai kia giựt giây vô lại đến huyện nha tố cáo, cũng phỉ bang ở trước mặt Triệu huyện lệnh, nói là Tô Tĩnh Nhã thêu dệt chuyện gây sự với tên vô lại thân thích kia, Triệu huyện lệnh không phân tốt xấu bảo người mang Tô Tĩnh Nhã tới huyện nha, không tìm hỏi đã phán xử nàng hình phạt 20 đại bản.
Lúc ấy Tô lão cha không ở nhà, chuyện xảy ra đột ngột, Tô Tĩnh Nhã hoàn toàn không có thời gian đi tìm người giúp một tay, nên bị xử 20 đại bản hình, ngay lúc đó nàng cực kì bất đắc dĩ: xem ra chạy không thoát rồi, cũng chuẩn bị đánh cho tốt, lúc ấy còn nghĩ nếu có thể còn sống, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tên họ Triệu này, 20 đại bản, đại nam nhân cũng phải nằm ở trên giường một tháng không xuống giường được, đánh lên người nàng, dù không chết cũng mất nửa cái mạng.
Khi bị đưa đến hình phòng, chuyện kỳ quái xảy ra, quan nha hành hình không biết tìm được ở nơi nào một cái mền da thật dầy, khoác lên trên mông nàng, hèo xuống, đánh vào trên mền da bùm bùm vang dội, nhưng cái mông của nàng không có một chút chuyện nào, lúc ấy nàng rất tò mò, tại sao quan nha phải giúp nàng, sau khi hỏi quan nha nói cho nàng biết, bảo nàng đi cám ơn công tử Huyện lệnh, lúc ấy nàng còn buồn bực: công tử Huyện lệnh là ai, hình như ta không biết thì phải?
Sau khi đánh xong, hai quan nha không biết dùng một chậu gì màu đỏ dội xuống trên mông nàng, dặn dò nàng không nên dùng lực ở hai chân, đưa nàng ra khỏi hình phòng, đi tới đại đường, Triệu huyện lệnh vừa nhìn thấy mông nàng dầm dề máu, cực kì hài lòng cho nàng ra cho ra khỏi huyện nha, tuyên bố bãi đường.
Ra khỏi huyện nha, nhìn thấy Đại Đầu Trụ Tử và đại nương bị khi phụ lúc đó, ba người thấy bộ dáng thê thảm của nàng thì giật mình, mà nàng lại giống như người không có chuyện gì, đứng lên, cởi bỏ áo ngoài dính máu này, để bọn họ nhìn thấy áo trong sạch bóng của mình, còn nhảy mấy cái, chứng minh mình thật sự không có việc gì, nhìn thấy nàng không có việc gì, Đại Đầu Trụ Tử yên tâm, đại nương này cũng thở dài một hơi, nói một câu: "Tiểu tử kia thật đúng là không lừa ta."
Lúc ấy Tô Tĩnh Nhã tò mò, sau khi hỏi mới biết, thì ra đại nương thấy nàng bị bắt, nóng lòng khóc ở huyện nha, bị một tiểu tử thấy, sau khi tiểu tử kia hỏi rõ ràng ngọn nguồn rồi nói cho nàng biết, mình có biện pháp giúp người kia không có việc gì, lúc ấy nàng không tin, tiểu tử nói cho nàng biết, để người ra khỏi thì biết chuyện gì xảy ra.
Tiểu tử kia chính là Triệu Tử Tiêu, biết phụ thân mình là hạng người gì, hắn cũng không tiện chống đối phụ thân ở trên công đường, đành phải làm ra chuyện tình bằng mặt không bằng lòng này, Tô Tĩnh Nhã cũng không phải là người đầu tiên hắn trợ giúp, rất nhiều người nghèo khổ thành thật đều trải qua sự giúp đỡ của hắn.
Biết người đã trợ giúp, Tô Tĩnh Nhã đi một chuyến để cảm tạ, cũng như vậy mà biết Triệu Tử Tiêu, sau khi nói chuyện với nhau thì phát hiện hắn là người thiện lương, nói năng bất phàm, người cũng anh tuấn đẹp trai, âm thầm thích hắn ở trong lòng, Lâm Khải Thái thống hận tửu lâu Như Ý cũng không dám ngầm ra chiêu, nhà họ Vương phía đông Thành chiếm đất bị nàng ngăn cản, nhưng cũng không dám làm gì với nàng, có một phần nguyên nhân là vì Triệu Tử Tiêu bảo hộ nàng ở trong tối.
Ba tháng trước, Triệu Tử Tiêu đi Kinh Thành dự thi, hai tháng trước viết thư nói cho nàng biết hôm nay sẽ trở lại, lúc vừa bắt đầu nàng còn nhớ rõ, nhưng từ khi Nhị Khờ vào tửu lâu Như Ý, nàng giống như không để hắn ở trong lòng nữa.
Hôm nay, lúc đang đợi Nhị Khờ, Triệu Tử Tiêu bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt của mình, cười nói để cho nàng đợi lâu, nàng mới phản ứng được, hôm nay chính là ngày hắn về.
Trong lòng sốt ruột chờ Nhị Khờ, nhưng cũng không thể để vị bằng hữu tốt này ở ngoài cửa, Tô Tĩnh Nhã đành phải cười nghênh hắn vào cửa, mà một màn vừa rồi lại hoàn toàn bị hai khờ bắt gặp.
Lý Dục vào cửa liền phát hiện Tô Tĩnh Nhã mời Triệu Tử Tiêu ngồi xuống, nhìn thấy Lý Dục vào cửa, Tô Tĩnh Nhã rất cao hứng hỏi hắn: "Nhị Khờ, ngươi đã về rồi, không sao chứ?"
"Không có việc gì." Lý Dục cười hơi bất đắc dĩ, nhìn qua không có việc gì, nhưng cũng là Cửu Tử Nhất Sinh, ở cửa đại môn điện Diêm Vương quay một vòng, hóa công tán này khiến cho hắn đến bây giờ cũng không lấy được nội lực.
"Không có việc gì là tốt rồi." Tô Tĩnh Nhã nhìn hắn trở lại rất tốt, không nói gì nữa: "Có khách, đi pha ít trà đến đây đi, một ít lá trà tốt."
Nhìn Tô Tĩnh nhã quay đầu cười nói chuyện với Triệu Tử Tiêu đang ngồi, trong lòng của Lý Dục cảm thấy có chút chua chát. . . . . .
Trong buồng Tô lão cha nghe thấy động tĩnh, đi tới phòng trước từ sau bếp, thấy Triệu Tử Tiêu thì cực kì kinh ngạc, ngoài kinh ngạc chính là tràn đầy cao hứng: "Đây không phải là Triệu công tử sao? Trở lại rồi hả? Kết quả dự thi có rồi à? Như thế nào?" Tại sao ta lại quên hắn rồi chứ, trong tâm nữ nhi vốn có hắn, hắn trở lại, thì phu quân cùa nữ nhi mình có thể sắp xếp rồi.
"Vâng bá phụ, buổi sáng tiểu chất vừa tới nhà, lúc dự thi tài nghệ không bằng người, chỉ đành phải làm cử nhân." Triệu Tử Tiêu đứng lên chào một cái rồi nói.
"Không có việc gì không có việc gì, làm cử nhân đã rất khá rồi, ngươi còn trẻ mà, lần sau nhất định là Trạng Nguyên." Tô lão cha cao hứng nói, ngươi là Trạng Nguyên, vậy không phải nữ nhi của ta là phu nhân Trạng Nguyên rồi sao ? Ta cũng thành nhạc phụ Trạng Nguyên rồi, thật sự là quá tốt: "Ngồi xuống ngồi xuống, mau nghỉ một lát, ngươi nhìn ngươi, buổi sáng mới trở về, buổi tối đã đến xem nha đầu nhà chúng ta, thật là có tâm."
"Đã ước hẹn với Tô cô nương, không đến sợ cô nương và bá phụ lo lắng." Triệu Tử Tiêu nói.
"Ngươi nhìn đứa nhỏ này xem, thật là có tâm." Tô lão cha hài lòng nói, người ta là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, còn ông là ông già nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Thái độ Tô lão cha Lý Dục nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu đây là có chuyện gì xảy ra, người có da mặt lịch sự này, ở trong mắt Tô lão cha đang tìm con rể, nhất định là ứng cử viên cao nhất.
Nghiêng đầu nhìn thấy Lý Dục đang sững sờ: "Sững sờ cái gì, còn không mau đi pha trà, đừng có dùng lá trà bên ngoài, đi trong phòng lấy lá trà Thiết Quan Âm tốt nhất ra ngoài. . . . . ."
"Cái đó. . . . . . thân phận gia tôn quý như vậy, tại sao còn muốn đi tửu lâu Như Ý này làm tiểu nhị chứ?" Triệu A Đại do dự rất lâu, không kìm nén lại nữa, hỏi vấn đề tò mò trong lòng mình.
Thanh Phong giống như nhìn quái vật nhìn chằm chằm Triệu A Đại một hội, rồi sau đó nói một câu: "Thật ra thì ta cũng không biết, có lẽ là gia không cẩn thận đụng hư đầu, đầu óc không kịp cong thôi."
A —— lần này Triệu A Đại càng không rõ.
Xa xa, nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã cầm đèn lồng màu đỏ đứng ở cửa ra vào liên tục nhìn quanh, là đang chờ mình sao? Nhìn thấy một màn này trong lòng Lý Dục cũng ấm áp: cô nương vẫn quan tâm đến mình.
Vừa muốn tiến lên, thì thấy một chàng trai áo trắng xuất hiện ở trước mặt Tô Tĩnh Nhã, cười nói với nàng cái gì đó, rồi sau đó Tô Tĩnh Nhã liền đi vào quán theo người trẻ tuổi.
Lý Dục đứng ở cách đó không xa đã hoàn toàn ngu rồi: đây là có chuyện gì xảy ra? Cô nương chờ ta hay là đang chờ người kia?
Tô Tĩnh Nhã vốn là đang đợi Nhị Khờ thế nào cũng không ngờ đến sẽ gặp phải Triệu Tử Tiêu, Triệu Tử Tiêu xuất hiện làm cho nàng chợt nhớ tới, trong một tháng này, nàng đã quên người này, quên triệt để như thế.
Triệu Tử Tiêu là công tử duy nhất của Huyện lệnh Thương châu, Triệu huyện lệnh là một người ích kỷ tham tiền, con hắn lại hoàn toàn khác, là một người tướng mạo tài học đều tốt, hơn nữa ôn văn nhi nhã, là người rất có thiện tâm.
Khi lần đầu tiên hai người biết nhau là ở trong huyện nha, lúc ấy có một tên vô lại khi dễ cụ bà mua đồ ăn, vừa vặn bị nàng gặp phải, nàng dạy dỗ cái đồ vô lại đó một trận, ai ngờ tên vô lại này có thân thích với một tên quan nha trong huyện nha, nha sai kia giựt giây vô lại đến huyện nha tố cáo, cũng phỉ bang ở trước mặt Triệu huyện lệnh, nói là Tô Tĩnh Nhã thêu dệt chuyện gây sự với tên vô lại thân thích kia, Triệu huyện lệnh không phân tốt xấu bảo người mang Tô Tĩnh Nhã tới huyện nha, không tìm hỏi đã phán xử nàng hình phạt 20 đại bản.
Lúc ấy Tô lão cha không ở nhà, chuyện xảy ra đột ngột, Tô Tĩnh Nhã hoàn toàn không có thời gian đi tìm người giúp một tay, nên bị xử 20 đại bản hình, ngay lúc đó nàng cực kì bất đắc dĩ: xem ra chạy không thoát rồi, cũng chuẩn bị đánh cho tốt, lúc ấy còn nghĩ nếu có thể còn sống, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tên họ Triệu này, 20 đại bản, đại nam nhân cũng phải nằm ở trên giường một tháng không xuống giường được, đánh lên người nàng, dù không chết cũng mất nửa cái mạng.
Khi bị đưa đến hình phòng, chuyện kỳ quái xảy ra, quan nha hành hình không biết tìm được ở nơi nào một cái mền da thật dầy, khoác lên trên mông nàng, hèo xuống, đánh vào trên mền da bùm bùm vang dội, nhưng cái mông của nàng không có một chút chuyện nào, lúc ấy nàng rất tò mò, tại sao quan nha phải giúp nàng, sau khi hỏi quan nha nói cho nàng biết, bảo nàng đi cám ơn công tử Huyện lệnh, lúc ấy nàng còn buồn bực: công tử Huyện lệnh là ai, hình như ta không biết thì phải?
Sau khi đánh xong, hai quan nha không biết dùng một chậu gì màu đỏ dội xuống trên mông nàng, dặn dò nàng không nên dùng lực ở hai chân, đưa nàng ra khỏi hình phòng, đi tới đại đường, Triệu huyện lệnh vừa nhìn thấy mông nàng dầm dề máu, cực kì hài lòng cho nàng ra cho ra khỏi huyện nha, tuyên bố bãi đường.
Ra khỏi huyện nha, nhìn thấy Đại Đầu Trụ Tử và đại nương bị khi phụ lúc đó, ba người thấy bộ dáng thê thảm của nàng thì giật mình, mà nàng lại giống như người không có chuyện gì, đứng lên, cởi bỏ áo ngoài dính máu này, để bọn họ nhìn thấy áo trong sạch bóng của mình, còn nhảy mấy cái, chứng minh mình thật sự không có việc gì, nhìn thấy nàng không có việc gì, Đại Đầu Trụ Tử yên tâm, đại nương này cũng thở dài một hơi, nói một câu: "Tiểu tử kia thật đúng là không lừa ta."
Lúc ấy Tô Tĩnh Nhã tò mò, sau khi hỏi mới biết, thì ra đại nương thấy nàng bị bắt, nóng lòng khóc ở huyện nha, bị một tiểu tử thấy, sau khi tiểu tử kia hỏi rõ ràng ngọn nguồn rồi nói cho nàng biết, mình có biện pháp giúp người kia không có việc gì, lúc ấy nàng không tin, tiểu tử nói cho nàng biết, để người ra khỏi thì biết chuyện gì xảy ra.
Tiểu tử kia chính là Triệu Tử Tiêu, biết phụ thân mình là hạng người gì, hắn cũng không tiện chống đối phụ thân ở trên công đường, đành phải làm ra chuyện tình bằng mặt không bằng lòng này, Tô Tĩnh Nhã cũng không phải là người đầu tiên hắn trợ giúp, rất nhiều người nghèo khổ thành thật đều trải qua sự giúp đỡ của hắn.
Biết người đã trợ giúp, Tô Tĩnh Nhã đi một chuyến để cảm tạ, cũng như vậy mà biết Triệu Tử Tiêu, sau khi nói chuyện với nhau thì phát hiện hắn là người thiện lương, nói năng bất phàm, người cũng anh tuấn đẹp trai, âm thầm thích hắn ở trong lòng, Lâm Khải Thái thống hận tửu lâu Như Ý cũng không dám ngầm ra chiêu, nhà họ Vương phía đông Thành chiếm đất bị nàng ngăn cản, nhưng cũng không dám làm gì với nàng, có một phần nguyên nhân là vì Triệu Tử Tiêu bảo hộ nàng ở trong tối.
Ba tháng trước, Triệu Tử Tiêu đi Kinh Thành dự thi, hai tháng trước viết thư nói cho nàng biết hôm nay sẽ trở lại, lúc vừa bắt đầu nàng còn nhớ rõ, nhưng từ khi Nhị Khờ vào tửu lâu Như Ý, nàng giống như không để hắn ở trong lòng nữa.
Hôm nay, lúc đang đợi Nhị Khờ, Triệu Tử Tiêu bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt của mình, cười nói để cho nàng đợi lâu, nàng mới phản ứng được, hôm nay chính là ngày hắn về.
Trong lòng sốt ruột chờ Nhị Khờ, nhưng cũng không thể để vị bằng hữu tốt này ở ngoài cửa, Tô Tĩnh Nhã đành phải cười nghênh hắn vào cửa, mà một màn vừa rồi lại hoàn toàn bị hai khờ bắt gặp.
Lý Dục vào cửa liền phát hiện Tô Tĩnh Nhã mời Triệu Tử Tiêu ngồi xuống, nhìn thấy Lý Dục vào cửa, Tô Tĩnh Nhã rất cao hứng hỏi hắn: "Nhị Khờ, ngươi đã về rồi, không sao chứ?"
"Không có việc gì." Lý Dục cười hơi bất đắc dĩ, nhìn qua không có việc gì, nhưng cũng là Cửu Tử Nhất Sinh, ở cửa đại môn điện Diêm Vương quay một vòng, hóa công tán này khiến cho hắn đến bây giờ cũng không lấy được nội lực.
"Không có việc gì là tốt rồi." Tô Tĩnh Nhã nhìn hắn trở lại rất tốt, không nói gì nữa: "Có khách, đi pha ít trà đến đây đi, một ít lá trà tốt."
Nhìn Tô Tĩnh nhã quay đầu cười nói chuyện với Triệu Tử Tiêu đang ngồi, trong lòng của Lý Dục cảm thấy có chút chua chát. . . . . .
Trong buồng Tô lão cha nghe thấy động tĩnh, đi tới phòng trước từ sau bếp, thấy Triệu Tử Tiêu thì cực kì kinh ngạc, ngoài kinh ngạc chính là tràn đầy cao hứng: "Đây không phải là Triệu công tử sao? Trở lại rồi hả? Kết quả dự thi có rồi à? Như thế nào?" Tại sao ta lại quên hắn rồi chứ, trong tâm nữ nhi vốn có hắn, hắn trở lại, thì phu quân cùa nữ nhi mình có thể sắp xếp rồi.
"Vâng bá phụ, buổi sáng tiểu chất vừa tới nhà, lúc dự thi tài nghệ không bằng người, chỉ đành phải làm cử nhân." Triệu Tử Tiêu đứng lên chào một cái rồi nói.
"Không có việc gì không có việc gì, làm cử nhân đã rất khá rồi, ngươi còn trẻ mà, lần sau nhất định là Trạng Nguyên." Tô lão cha cao hứng nói, ngươi là Trạng Nguyên, vậy không phải nữ nhi của ta là phu nhân Trạng Nguyên rồi sao ? Ta cũng thành nhạc phụ Trạng Nguyên rồi, thật sự là quá tốt: "Ngồi xuống ngồi xuống, mau nghỉ một lát, ngươi nhìn ngươi, buổi sáng mới trở về, buổi tối đã đến xem nha đầu nhà chúng ta, thật là có tâm."
"Đã ước hẹn với Tô cô nương, không đến sợ cô nương và bá phụ lo lắng." Triệu Tử Tiêu nói.
"Ngươi nhìn đứa nhỏ này xem, thật là có tâm." Tô lão cha hài lòng nói, người ta là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, còn ông là ông già nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Thái độ Tô lão cha Lý Dục nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu đây là có chuyện gì xảy ra, người có da mặt lịch sự này, ở trong mắt Tô lão cha đang tìm con rể, nhất định là ứng cử viên cao nhất.
Nghiêng đầu nhìn thấy Lý Dục đang sững sờ: "Sững sờ cái gì, còn không mau đi pha trà, đừng có dùng lá trà bên ngoài, đi trong phòng lấy lá trà Thiết Quan Âm tốt nhất ra ngoài. . . . . ."
/47
|