Khúc Cẩm Hường tôi quả là xui xẻo, sáng đi học chạy xe xém đụng chú cún nhà hàng xóm thì thôi đi, đã vậy trên đường còn đánh rơi sợi dây chuyền tổ truyền. Càng xui xẻo hơn khi đến giờ vào lớp mà mông tôi vẫn chưa đặt trên ghế nhà trường.
Trễ thật rồi, hôm nay học tiết chuyên ngành giảng viên rất khó, nếu tôi tới trễ may thì sẽ bị đứng ở ngoài chờ điểm danh xong mới được vào lớp, còn xui là sẽ bị thầy đuổi về luôn. Chỉ cần nghĩ đến việc đó tôi đã sởn tóc gáy. Không kịp nghĩ nhiều nữa tôi vào thang máy, chuẩn bị lên tầng 6. Nếu là bình thường có nan nỉ cách mấy tôi cũng không đi thang máy đâu, vì tôi có chứng sợ không gian hẹp. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, đi một bữa chắc không sao đâu.
Bấm số 6, tôi cảm nhận được thang máy chuyển động, không gian eo hẹp, tôi thấy say say, cảm giác chóng mặt cả người lân lân truyền đến. Nhìn xung quanh nhỏ bé, tôi thấy khó thở và ngột ngạt vô cùng. Tôi không muốn, tôi thấy sợ. Tôi chỉ muốn ra ngoài, nghĩ là làm tôi bấm nút mở cửa thang máy. Thế nhưng ngoài ý muốn, thang máy rẩm một cái đứng yên, đèn trong thang máy tắt, không gian xung quanh tối đen. Tôi sợ hãi, cảm giác nghẹt thở ở tim dâng lên ngày càng trầm trọng, rồi cả người tôi đột nhiên nhẹ hẳn, tôi cố gắng hít thở sâu. Ký ức sau cùng còn sót lại trước khi tôi ngã xuống là bốn bức tường lạnh lẽo.
Nhà Thương......
Trong một trang viện rộng lớn, xa hoa có một tiếng hét thật to thật vang vọng:
- Tiểu thư.... .....
- Người đâu, tiểu thư mất tích rồi!
“Chói mắt quá...” ý nghĩ đầu tiên khi tôi mở mắt ra là thế. Tôi đưa tay đỡ lấy đầu, trán thật là đau “ahhh...còn có cả máu”. Sao tay tôi lại thế này, sao người tôi lại nhỏ nhắn đến vậy? Tôi vội đưa mắt nhìn xung quanh. Một hàng liễu rũ bên hồ, gió thổi từng nhành liễu bây phất phơ. Một dãy nhà theo kiến trúc cổ đại Trung Quốc kinh điển đập vào mắt tôi, trên hồ có một cây cầu.
“Tôi bị bắt cóc?” “Rồi bị thành động vật thí nghiệm? Bị tiêm thuốc cho teo nhỏ người?” hàng loạt ý nghĩ tuôn ra trong đầu tôi. Sẵn tiện có hồ nước phía trước, tôi chạy lại bên bờ hồ, ngó mình trên mặt nước.
Không thấy tôi đâu hết, trên mặt nước chỉ có một đứa bé tầm 7, 8 tuổi, môi hồng, răng trắng, tóc đen dài rối tung, trên đầu có vài cây bông đỏ, bông trắng... tôi kinh hãi lùi ra sau mông đặt xuống đất một cái phịch. Kéo kéo quần áo trên người xem cho thật kỹ “Cổ đại”. Quần áo trên người tôi là y phục cổ đại. Đứa bé này mắt thẩm mỹ ra sao ấy, mặt một đóng quần áo mà không thấy nóng hay sao? Còn nữa chứ, gì mà áo quần đủ màu sắc chói mắt thế này? Tôi xem hết một lượt khắp người.
Cuối cùng đưa ra hai kết luận
Một là, tôi bị bắt bán sang Trung Quốc rồi
Hai là, tuy hoang đường nhưng tôi vẫn muốn hét lên “Mẹ ơi, con gái của mẹ xuyên không rồi!”
Để có được đáp án chính xác, tôi muốn đi xung quanh quan sát. Vừa nhấc chân thì tôi giẫm phải cái váy, chụp ếch một cách ngon lành. Phía sau có nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
- Tiểu thư, người có sao không? Mau, nào mau đứng lên! Một cô gái mặc đồ xanh khoảng 16, 17 tuổi chạy lại đỡ tôi.
- Ah...đau quá! Ta đứng dậy, sờ tay. “chảy máu rồi”
- Oh, tiểu thư đầu người chảy máu kìa...oa, tay nữa.... một cô gái có hai bí tóc trên đầu hốt hoảng bụm miệng.
- Tình nhi chúng ta đỡ tiểu thư về phòng đi! Cô gái mặc đồ xanh hướng cô bé mặc đồ hồng.
- Được! tiểu thư cẩn thận. Cô gái áo hồng đỡ lấy tay tôi.
- Wait....stop....ưm....Who are you? Where is here? Tôi cố gắng sử dụng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình. Không biết tôi có nói đúng không nữa, thây kệ vậy.
- Tiểu thư, cô nói gì vậy? Hai cô gái ngơ ngác dùng tiếng Hán hỏi tôi.
- OMG! Are you speak English? Are you understand? Thật sự tôi muốn hỏi tại sao các người bắt tôi đến đây? Các người có mục đích gì? nhưng tôi quá tệ tiếng Anh.
- Tiểu thư? Ô..ô.... Đồng tỷ, tỷ canh giữ tiểu thư muội đi báo cho lão gia và phu nhân biết. Cô gái áo hồng quay sang cô gái áo xanh tuôn một tràng shi zo shi shu.....jhsdh.....
- Được, muội mau đi đi! Cô gái áo xanh gật đầu.
Tôi đứng im nhìn bọn họ, thầm nghĩ phải tìm cách chạy trốn khỏi đây thôi. Nhưng tay cô gái áo xanh cứ nắm lấy tay tôi không buông. Sau một lúc, có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ dẫn đầu một đám người trông giống gia đinh, một đám nữ nhân mặc đồ hồng trông như tỳ nữ xông về phía ta.
Ta giật mình định cong chân chạy trốn nhưng người phụ nữ đã tóm lấy tay ta, tuôn ra một tràn tiếng Hán. Người đàn ông cũng nói không ngừng, ta hoa mắt, chát tai. Lát sau, dường như họ đã vô phương đối với tôi. Người đàn ông nói gì đó với đám nữ tỳ, họ xông vào tóm tôi rồi kéo tôi đi.
- Các người làm gì thế, buông tôi ra! Các người dám bắt người trái phép! Tôi muốn tới tổng lãnh sự quán tố cáo các người!!!!!!! Tôi sợ hãi la lên.
Cứ như thế tôi bị họ mang đi...
3 tháng sau...
Tôi đã biết được sự thật rồi – “Mẹ ơi, con gái mẹ xuyên không rồi, thật sự xuyên không rồi!. Tháng đầu tôi không hiểu họ nói gì, cứ khóc vì nhớ nhà suốt. Tháng thứ hai, tôi xông ra bất chập tất cả. Từ lần xông ra khỏi nơi ấy tôi phát hiện mình đang ở nơi xa lạ, cổ đại. Ai ai cũng ăn mặc và hành động đậm chất cổ đại. Bị bắt trở về tôi hiện đang ở trong một căn phòng rộng lớn.
Xuyên qua lúc 7 tuổi, đến nay 11 tuổi tôi đã nghe được, hiểu được ngôn ngữ cổ nơi này. Tất cả nhờ vào mấy vị tỳ nữ tỷ tỷ. Tôi đã ra dấu muốn học chữ nên phụ thân đã mời phu tử về dạy tôi đọc, dạy tôi viết.
Từ khi hiểu được tất cả, tôi biết mình xuyên vào thế giới đầy nguy hiểm, Trụ Vương và Đát Kỷ rất nổi tiếng ở thế giới này – Nhà Thương hay còn gọi là Ân Thương.
Nhà Thương hiện tại do Trụ Vương cai trị, kinh đô gọi là Triều Ca, Trụ Vương hoang dâm vô đạo, dân chúng lầm than. Nơi tôi đang ở là Bắc Kỳ - một trong bốn tứ đại chư hầu lớn nhất. Người cai quản Bắc Kỳ là Bắc bá hầu Hứa Ứng Long.
Điều thứ hai mà tôi biết được và vô cùng lo lắng là tôi tên là Mã Chiêu Đệ. Mã Chiêu Đệ ấy????
Thời Nhà Thương của Trụ Vương tôi không biết cả nước có bao nhiêu Mã Chiêu Đệ nữa. Phụ thân của tôi tên Mã Thiên Vấn.
Cái này không giống với những gì tôi biết đâu. Được biết Mã Chiêu Đệ “nhiệm kỳ trước” vốn khùng khùng, điên điên từ nhỏ. Nay tôi nhận chức thì thay đổi hoàn toàn.
Khùng khùng ư? Tôi mới không có.
Ai nói Mã Chiêu Đệ không xinh đẹp? Rồi họ sẽ thấy!!!!! Nhưng.......
Lúc này, tôi nghĩ mình xong thật rồi. Cái thế giới ra gặp yêu, đẹp bị bắt này sớm muộn gì cũng khiến tôi đi tìm lão Diêm sớm thôi. Tuy nhiên điều khiến tôi bớt đau thương một chút là gia đình tôi giàu có cả một vùng, phụ mẫu vô cùng thương yêu tôi. Con người ai mà không chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Chết mà được lưu danh thien cổ thì sao? “Hừ, sướng lắm đây!” Nghĩ thế tôi quyết tâm đứng lên tham gia lật đổ nhà Thương bằng con đường đầu tiên là lên núi tầm sư học đạo. Nhưng ý nghĩ chưa kịp thực hiện thì tôi phát hiện tôi không cần học đạo vẫn có phép thuật.
Vốn là một ngày nọ tôi đi dạo khắp nơi trong gia phủ rộng lớn của mình thì tình cờ gặp yêu quái, tôi trông thấy tỳ nữ bị yêu quái nhập xác. Tôi thấy được hình dáng đáng sợ của yêu quái, tôi sợ quá run cầm cập. Hắn biết tôi nhìn thấy được chân diện hắn, đương nhiên hắn sẽ giết người diệt khẩu.
Kết thúc là tên yêu quái bị hất xa khỏi tôi, chết không kịp hối. Bởi vì cơ thể tôi có một vòng sáng bắn hắn ra xa, rồi hắn chết. Tôi chẳng hiểu vì sao.
Từ đó tôi bắt đầu chỉ đông, chỉ tây hòng xem mình có năng lực gì không. Chỉ vào gà nói vịt kết quả gà hóa vịt, tôi làm trụi lá trên cây, nhìn thấy ma trong đêm tối. Và cuối cùng tôi kết luận, mình có phép thuật tự nhiên! >.<
Không để phí phạm năng lực, tôi lên núi bái sư. Sư phụ tôi là một kẻ vô danh, vốn tôi cũng không biết ông là ai và từ đâu đến. Ông chỉ dạy tôi tu luyện, chỉ dạy tôi bày trận, phá trận...
Tôi gặp ông vào một chiều mưa rã rích rơi, ông ngồi trú mưa trong một ngôi miếu hoang. Khi ông nhìn thấy tôi bước vào chỉ nói với tôi một câu “Ta đến giúp ngươi, đợi ngươi đã lâu, mau gọi sư phụ!”
Sau 8 năm, sư phụ để lại cho tôi một chiếc vòng tay bằng đồng thiết kế tinh xảo, ông nói chỉ cần đeo vào tay sẽ không ai biết tôi có tu vi kèm theo câu “Có duyên ắt sẽ bên nhau”.Chỉ có thế, ông biến mất không lời từ giã. Năm tôi tròn 20 tuổi, tôi từ biệt phụ mẫu rời Bắc Kỳ tới Triều Ca.
Trễ thật rồi, hôm nay học tiết chuyên ngành giảng viên rất khó, nếu tôi tới trễ may thì sẽ bị đứng ở ngoài chờ điểm danh xong mới được vào lớp, còn xui là sẽ bị thầy đuổi về luôn. Chỉ cần nghĩ đến việc đó tôi đã sởn tóc gáy. Không kịp nghĩ nhiều nữa tôi vào thang máy, chuẩn bị lên tầng 6. Nếu là bình thường có nan nỉ cách mấy tôi cũng không đi thang máy đâu, vì tôi có chứng sợ không gian hẹp. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, đi một bữa chắc không sao đâu.
Bấm số 6, tôi cảm nhận được thang máy chuyển động, không gian eo hẹp, tôi thấy say say, cảm giác chóng mặt cả người lân lân truyền đến. Nhìn xung quanh nhỏ bé, tôi thấy khó thở và ngột ngạt vô cùng. Tôi không muốn, tôi thấy sợ. Tôi chỉ muốn ra ngoài, nghĩ là làm tôi bấm nút mở cửa thang máy. Thế nhưng ngoài ý muốn, thang máy rẩm một cái đứng yên, đèn trong thang máy tắt, không gian xung quanh tối đen. Tôi sợ hãi, cảm giác nghẹt thở ở tim dâng lên ngày càng trầm trọng, rồi cả người tôi đột nhiên nhẹ hẳn, tôi cố gắng hít thở sâu. Ký ức sau cùng còn sót lại trước khi tôi ngã xuống là bốn bức tường lạnh lẽo.
Nhà Thương......
Trong một trang viện rộng lớn, xa hoa có một tiếng hét thật to thật vang vọng:
- Tiểu thư.... .....
- Người đâu, tiểu thư mất tích rồi!
“Chói mắt quá...” ý nghĩ đầu tiên khi tôi mở mắt ra là thế. Tôi đưa tay đỡ lấy đầu, trán thật là đau “ahhh...còn có cả máu”. Sao tay tôi lại thế này, sao người tôi lại nhỏ nhắn đến vậy? Tôi vội đưa mắt nhìn xung quanh. Một hàng liễu rũ bên hồ, gió thổi từng nhành liễu bây phất phơ. Một dãy nhà theo kiến trúc cổ đại Trung Quốc kinh điển đập vào mắt tôi, trên hồ có một cây cầu.
“Tôi bị bắt cóc?” “Rồi bị thành động vật thí nghiệm? Bị tiêm thuốc cho teo nhỏ người?” hàng loạt ý nghĩ tuôn ra trong đầu tôi. Sẵn tiện có hồ nước phía trước, tôi chạy lại bên bờ hồ, ngó mình trên mặt nước.
Không thấy tôi đâu hết, trên mặt nước chỉ có một đứa bé tầm 7, 8 tuổi, môi hồng, răng trắng, tóc đen dài rối tung, trên đầu có vài cây bông đỏ, bông trắng... tôi kinh hãi lùi ra sau mông đặt xuống đất một cái phịch. Kéo kéo quần áo trên người xem cho thật kỹ “Cổ đại”. Quần áo trên người tôi là y phục cổ đại. Đứa bé này mắt thẩm mỹ ra sao ấy, mặt một đóng quần áo mà không thấy nóng hay sao? Còn nữa chứ, gì mà áo quần đủ màu sắc chói mắt thế này? Tôi xem hết một lượt khắp người.
Cuối cùng đưa ra hai kết luận
Một là, tôi bị bắt bán sang Trung Quốc rồi
Hai là, tuy hoang đường nhưng tôi vẫn muốn hét lên “Mẹ ơi, con gái của mẹ xuyên không rồi!”
Để có được đáp án chính xác, tôi muốn đi xung quanh quan sát. Vừa nhấc chân thì tôi giẫm phải cái váy, chụp ếch một cách ngon lành. Phía sau có nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
- Tiểu thư, người có sao không? Mau, nào mau đứng lên! Một cô gái mặc đồ xanh khoảng 16, 17 tuổi chạy lại đỡ tôi.
- Ah...đau quá! Ta đứng dậy, sờ tay. “chảy máu rồi”
- Oh, tiểu thư đầu người chảy máu kìa...oa, tay nữa.... một cô gái có hai bí tóc trên đầu hốt hoảng bụm miệng.
- Tình nhi chúng ta đỡ tiểu thư về phòng đi! Cô gái mặc đồ xanh hướng cô bé mặc đồ hồng.
- Được! tiểu thư cẩn thận. Cô gái áo hồng đỡ lấy tay tôi.
- Wait....stop....ưm....Who are you? Where is here? Tôi cố gắng sử dụng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình. Không biết tôi có nói đúng không nữa, thây kệ vậy.
- Tiểu thư, cô nói gì vậy? Hai cô gái ngơ ngác dùng tiếng Hán hỏi tôi.
- OMG! Are you speak English? Are you understand? Thật sự tôi muốn hỏi tại sao các người bắt tôi đến đây? Các người có mục đích gì? nhưng tôi quá tệ tiếng Anh.
- Tiểu thư? Ô..ô.... Đồng tỷ, tỷ canh giữ tiểu thư muội đi báo cho lão gia và phu nhân biết. Cô gái áo hồng quay sang cô gái áo xanh tuôn một tràng shi zo shi shu.....jhsdh.....
- Được, muội mau đi đi! Cô gái áo xanh gật đầu.
Tôi đứng im nhìn bọn họ, thầm nghĩ phải tìm cách chạy trốn khỏi đây thôi. Nhưng tay cô gái áo xanh cứ nắm lấy tay tôi không buông. Sau một lúc, có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ dẫn đầu một đám người trông giống gia đinh, một đám nữ nhân mặc đồ hồng trông như tỳ nữ xông về phía ta.
Ta giật mình định cong chân chạy trốn nhưng người phụ nữ đã tóm lấy tay ta, tuôn ra một tràn tiếng Hán. Người đàn ông cũng nói không ngừng, ta hoa mắt, chát tai. Lát sau, dường như họ đã vô phương đối với tôi. Người đàn ông nói gì đó với đám nữ tỳ, họ xông vào tóm tôi rồi kéo tôi đi.
- Các người làm gì thế, buông tôi ra! Các người dám bắt người trái phép! Tôi muốn tới tổng lãnh sự quán tố cáo các người!!!!!!! Tôi sợ hãi la lên.
Cứ như thế tôi bị họ mang đi...
3 tháng sau...
Tôi đã biết được sự thật rồi – “Mẹ ơi, con gái mẹ xuyên không rồi, thật sự xuyên không rồi!. Tháng đầu tôi không hiểu họ nói gì, cứ khóc vì nhớ nhà suốt. Tháng thứ hai, tôi xông ra bất chập tất cả. Từ lần xông ra khỏi nơi ấy tôi phát hiện mình đang ở nơi xa lạ, cổ đại. Ai ai cũng ăn mặc và hành động đậm chất cổ đại. Bị bắt trở về tôi hiện đang ở trong một căn phòng rộng lớn.
Xuyên qua lúc 7 tuổi, đến nay 11 tuổi tôi đã nghe được, hiểu được ngôn ngữ cổ nơi này. Tất cả nhờ vào mấy vị tỳ nữ tỷ tỷ. Tôi đã ra dấu muốn học chữ nên phụ thân đã mời phu tử về dạy tôi đọc, dạy tôi viết.
Từ khi hiểu được tất cả, tôi biết mình xuyên vào thế giới đầy nguy hiểm, Trụ Vương và Đát Kỷ rất nổi tiếng ở thế giới này – Nhà Thương hay còn gọi là Ân Thương.
Nhà Thương hiện tại do Trụ Vương cai trị, kinh đô gọi là Triều Ca, Trụ Vương hoang dâm vô đạo, dân chúng lầm than. Nơi tôi đang ở là Bắc Kỳ - một trong bốn tứ đại chư hầu lớn nhất. Người cai quản Bắc Kỳ là Bắc bá hầu Hứa Ứng Long.
Điều thứ hai mà tôi biết được và vô cùng lo lắng là tôi tên là Mã Chiêu Đệ. Mã Chiêu Đệ ấy????
Thời Nhà Thương của Trụ Vương tôi không biết cả nước có bao nhiêu Mã Chiêu Đệ nữa. Phụ thân của tôi tên Mã Thiên Vấn.
Cái này không giống với những gì tôi biết đâu. Được biết Mã Chiêu Đệ “nhiệm kỳ trước” vốn khùng khùng, điên điên từ nhỏ. Nay tôi nhận chức thì thay đổi hoàn toàn.
Khùng khùng ư? Tôi mới không có.
Ai nói Mã Chiêu Đệ không xinh đẹp? Rồi họ sẽ thấy!!!!! Nhưng.......
Lúc này, tôi nghĩ mình xong thật rồi. Cái thế giới ra gặp yêu, đẹp bị bắt này sớm muộn gì cũng khiến tôi đi tìm lão Diêm sớm thôi. Tuy nhiên điều khiến tôi bớt đau thương một chút là gia đình tôi giàu có cả một vùng, phụ mẫu vô cùng thương yêu tôi. Con người ai mà không chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Chết mà được lưu danh thien cổ thì sao? “Hừ, sướng lắm đây!” Nghĩ thế tôi quyết tâm đứng lên tham gia lật đổ nhà Thương bằng con đường đầu tiên là lên núi tầm sư học đạo. Nhưng ý nghĩ chưa kịp thực hiện thì tôi phát hiện tôi không cần học đạo vẫn có phép thuật.
Vốn là một ngày nọ tôi đi dạo khắp nơi trong gia phủ rộng lớn của mình thì tình cờ gặp yêu quái, tôi trông thấy tỳ nữ bị yêu quái nhập xác. Tôi thấy được hình dáng đáng sợ của yêu quái, tôi sợ quá run cầm cập. Hắn biết tôi nhìn thấy được chân diện hắn, đương nhiên hắn sẽ giết người diệt khẩu.
Kết thúc là tên yêu quái bị hất xa khỏi tôi, chết không kịp hối. Bởi vì cơ thể tôi có một vòng sáng bắn hắn ra xa, rồi hắn chết. Tôi chẳng hiểu vì sao.
Từ đó tôi bắt đầu chỉ đông, chỉ tây hòng xem mình có năng lực gì không. Chỉ vào gà nói vịt kết quả gà hóa vịt, tôi làm trụi lá trên cây, nhìn thấy ma trong đêm tối. Và cuối cùng tôi kết luận, mình có phép thuật tự nhiên! >.<
Không để phí phạm năng lực, tôi lên núi bái sư. Sư phụ tôi là một kẻ vô danh, vốn tôi cũng không biết ông là ai và từ đâu đến. Ông chỉ dạy tôi tu luyện, chỉ dạy tôi bày trận, phá trận...
Tôi gặp ông vào một chiều mưa rã rích rơi, ông ngồi trú mưa trong một ngôi miếu hoang. Khi ông nhìn thấy tôi bước vào chỉ nói với tôi một câu “Ta đến giúp ngươi, đợi ngươi đã lâu, mau gọi sư phụ!”
Sau 8 năm, sư phụ để lại cho tôi một chiếc vòng tay bằng đồng thiết kế tinh xảo, ông nói chỉ cần đeo vào tay sẽ không ai biết tôi có tu vi kèm theo câu “Có duyên ắt sẽ bên nhau”.Chỉ có thế, ông biến mất không lời từ giã. Năm tôi tròn 20 tuổi, tôi từ biệt phụ mẫu rời Bắc Kỳ tới Triều Ca.
/34
|