Vẫn tưởng chúng ta thuận lợi ra khỏi khu rừng nhưng lại bất ngờ gặp biến hóa. Ra đến bìa rừng thì chúng ta nghe có tiếng kêu rên khe khẽ. Tướng công ra dấu bảo chúng ta dừng lại còn chàng thì đi về phía trước. Ta nắm lấy tay tướng công nói khẽ:
- Nha Nha, để ta đi cùng chàng!
Khương Tử Nha có vẻ chần chừ rồi gật đầu. Phía trước có một ông lão khoảng 80 tuổi, trên vai ông ta là một bó củi to. Nha Nha tướng công đỡ bó cũi trên vai ông lão rồi nói:
- Lão bá, đêm đã khuya sao ông còn ở đây?
- Aizz...vị công tử này và phu nhân đi lạc trong rừng à? Ông lão nhìn hai ta rồi lên tiếng.
- Không phải... chúng tôi chỉ đi ngang! Tướng công Nha Nha của ta mỉm cười.
- Ah...ông lão, ông bị thương rồi! Ta sửng sốt khi nhìn chân phải của ông lão. Chân ông ta đang chảy rất nhiều máu.
Ta vội vàng lấy khăn tay ra, nhanh chóng cúi xuống băng bó vết thương cho ông lão. Từng động tác ta làm rất nhẹ nhàng vì sợ ông ta sẽ bị đau. Đây là tính cách của ta, ta rất thương yêu những người già yếu, dù ta sợ máu nhưng vẫn cố kìm chế trong lòng. Ông lão nhìn ta cảm động. Tướng công Khương Tử Nha cũng nhìn ta bằng ánh mắt sâu sa.
Sau khi băng bó xong vết thương trên chân ông lão, ta đứng dậy.
- Phu nhân, cám ơn cô! Ông lão nhìn ta gật đầu cám ơn rối rít.
- Không có việc gì đâu ạ! Nhà ông ở đâu? Ta dìu ông lão đi về phía trước.
- Nhà lão ở cách đấy một canh giờ! Ông lão lên tiếng.
Phía sau tướng công ta gọi Tiểu Muội và Võ Cát cũng sải bước theo ta. Nhìn ta dìu ông lão Khương Tử Nha lên tiếng:
- Để ta dìu cho, nàng mệt rồi!
- Thiếp không mệt! Ta nhìn Khương Tử Nha thẹn thùng “Mẹ ơi, đẹp trai quá”
- Vậy ta cùng dìu với nàng! Khương Tử Nha mỉm cười. Ta sắp trụ không vững, tướng công ta quá đẹp mà. Khi chàng mỉm cười hai má lúm đồng tiền rộ lên như muốn thiêu đốt tim ta.
Thế là ta một bên, Nha Nha một bên dìu ông lão về nhà, bọn ta định cáo từ trong đêm nhưng ông lão và vợ ông ấy đã giữ chúng ta ở lại. Bà lão biết ta là người đã băng bó vết thương cho ông lão nên rất cảm kích ta.
Ở lại ngôi nhà nhỏ có chút chật hẹp này bọn ta thật ngại vì sợ làm phiền hai vị lão bá nhưng trời đã khuya chúng ta đành chọn cách này.
Bà lão đưa ta và Tiểu Muội vào một căn phòng trống, bà ấy nói đây là phòng trước khi xuất giá con gái lớn bà ở. Sau đó đưa Khương Tử Nha và Võ Cát vào một căn phòng trống bên cạnh. Ta đánh giá ngôi nhà xung quanh một vòng, tuy đơn sơ mà ấm áp. Nếu về sau ta có thể cùng Khương Tử Nha tướng công quy ẩn ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ bé trên núi chắc rất hạnh phúc. Nhưng điều đó có thể sao?
Ta phát hiện ngọn núi phía trước yêu khí dày đặt, phát ra đến tận nơi này. Chắc tướng công Nha Nha cũng đã nhìn ra được. Sáng mai chúng ta sẽ đi qua ngọn núi đó. Ta lại lo lắng, chiếc vòng tay mà sư phụ đưa cho ta đã phong ấn toàn bộ tu vi của ta lại. không cách nào ta thu trở về được. Ta rất tức giận, đều này sư phụ không có nói với ta. Nếu trên đường đi gặp phải yêu ma đạo hạnh cao thâm một mình Tướng công sẽ phải vất vả đối phó với chúng.
Sáng sớm, chim rừng kêu ríu rít. Ta vươn vai tỉnh dậy, Tiểu Muội vẫn còn ngủ ngon lành. Ta lay lay muội ấy. Muội ấy hất tay ta ra rồi ngủ tiếp. Ta bèn bóp mũi muội ấy. Tiểu Muội xán ta một cái bốp, ta lăn xuống giường ôm lấy mặt. Ta lồm cồm bò dậy.
- Tiểu Muội, muội chán sống rồi? Ta gầm lên.
- Mau dậy cho tỷ, muội cư nhiên dám đánh tỷ??? Ta nắm quần áo Tiểu Muội hết kéo rồi giằng.
- Mã tỷ...tỷ thật ồn. Để cho muội ngủ... Tiểu Muội lẩm bẩm.
- Không cho phép! Ta chống eo.
Khương Tử Nha từ ngoài đi vào, cất giọng mềm mại:
- Chiêu Đệ!
- Tướng công! Nghe giọng chàng, mắt ta long lanh quay lại.
- Tướng công, chàng dậy thật sớm! Chàng ngủ có ngon không? Ta ôm lấy cánh tay Khương Tử Nha.
- Uhm, rất ngon! Nàng ngủ có ngon không? Nha Nha nhìn ta mỉm cười.
- Thiếp nhớ chàng, ngủ không ngon chút nào! Ta cọ cọ đầu vào lồng ngực Khương Tử Nha.
- Chiêu Đệ...Khương Tử Nha đỏ mặt.
- Tướng công, chàng thật đáng yêu! Ta hôn lên má chàng một cái.
Khương Tử Nha không nói gì nhìn ta hôn chàng, sau đó kéo ta ra ngoài.
- Để Võ Cát gọi Tiểu Muội dậy, chúng ta cần lên đường sớm! Nơi này vẫn còn gần Triều Ca. Khương Tử Nha nhìn ta.
- Vâng, mọi việc điều nghe tướng công hết! Ta dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu tim hồng bay phấp phới nhìn chàng.
Tướng công Khương Tử Nha mỉm cười. Bọn ta từ biệt hai vị lão bá rồi lên đường.
- Nha Nha, để ta đi cùng chàng!
Khương Tử Nha có vẻ chần chừ rồi gật đầu. Phía trước có một ông lão khoảng 80 tuổi, trên vai ông ta là một bó củi to. Nha Nha tướng công đỡ bó cũi trên vai ông lão rồi nói:
- Lão bá, đêm đã khuya sao ông còn ở đây?
- Aizz...vị công tử này và phu nhân đi lạc trong rừng à? Ông lão nhìn hai ta rồi lên tiếng.
- Không phải... chúng tôi chỉ đi ngang! Tướng công Nha Nha của ta mỉm cười.
- Ah...ông lão, ông bị thương rồi! Ta sửng sốt khi nhìn chân phải của ông lão. Chân ông ta đang chảy rất nhiều máu.
Ta vội vàng lấy khăn tay ra, nhanh chóng cúi xuống băng bó vết thương cho ông lão. Từng động tác ta làm rất nhẹ nhàng vì sợ ông ta sẽ bị đau. Đây là tính cách của ta, ta rất thương yêu những người già yếu, dù ta sợ máu nhưng vẫn cố kìm chế trong lòng. Ông lão nhìn ta cảm động. Tướng công Khương Tử Nha cũng nhìn ta bằng ánh mắt sâu sa.
Sau khi băng bó xong vết thương trên chân ông lão, ta đứng dậy.
- Phu nhân, cám ơn cô! Ông lão nhìn ta gật đầu cám ơn rối rít.
- Không có việc gì đâu ạ! Nhà ông ở đâu? Ta dìu ông lão đi về phía trước.
- Nhà lão ở cách đấy một canh giờ! Ông lão lên tiếng.
Phía sau tướng công ta gọi Tiểu Muội và Võ Cát cũng sải bước theo ta. Nhìn ta dìu ông lão Khương Tử Nha lên tiếng:
- Để ta dìu cho, nàng mệt rồi!
- Thiếp không mệt! Ta nhìn Khương Tử Nha thẹn thùng “Mẹ ơi, đẹp trai quá”
- Vậy ta cùng dìu với nàng! Khương Tử Nha mỉm cười. Ta sắp trụ không vững, tướng công ta quá đẹp mà. Khi chàng mỉm cười hai má lúm đồng tiền rộ lên như muốn thiêu đốt tim ta.
Thế là ta một bên, Nha Nha một bên dìu ông lão về nhà, bọn ta định cáo từ trong đêm nhưng ông lão và vợ ông ấy đã giữ chúng ta ở lại. Bà lão biết ta là người đã băng bó vết thương cho ông lão nên rất cảm kích ta.
Ở lại ngôi nhà nhỏ có chút chật hẹp này bọn ta thật ngại vì sợ làm phiền hai vị lão bá nhưng trời đã khuya chúng ta đành chọn cách này.
Bà lão đưa ta và Tiểu Muội vào một căn phòng trống, bà ấy nói đây là phòng trước khi xuất giá con gái lớn bà ở. Sau đó đưa Khương Tử Nha và Võ Cát vào một căn phòng trống bên cạnh. Ta đánh giá ngôi nhà xung quanh một vòng, tuy đơn sơ mà ấm áp. Nếu về sau ta có thể cùng Khương Tử Nha tướng công quy ẩn ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ bé trên núi chắc rất hạnh phúc. Nhưng điều đó có thể sao?
Ta phát hiện ngọn núi phía trước yêu khí dày đặt, phát ra đến tận nơi này. Chắc tướng công Nha Nha cũng đã nhìn ra được. Sáng mai chúng ta sẽ đi qua ngọn núi đó. Ta lại lo lắng, chiếc vòng tay mà sư phụ đưa cho ta đã phong ấn toàn bộ tu vi của ta lại. không cách nào ta thu trở về được. Ta rất tức giận, đều này sư phụ không có nói với ta. Nếu trên đường đi gặp phải yêu ma đạo hạnh cao thâm một mình Tướng công sẽ phải vất vả đối phó với chúng.
Sáng sớm, chim rừng kêu ríu rít. Ta vươn vai tỉnh dậy, Tiểu Muội vẫn còn ngủ ngon lành. Ta lay lay muội ấy. Muội ấy hất tay ta ra rồi ngủ tiếp. Ta bèn bóp mũi muội ấy. Tiểu Muội xán ta một cái bốp, ta lăn xuống giường ôm lấy mặt. Ta lồm cồm bò dậy.
- Tiểu Muội, muội chán sống rồi? Ta gầm lên.
- Mau dậy cho tỷ, muội cư nhiên dám đánh tỷ??? Ta nắm quần áo Tiểu Muội hết kéo rồi giằng.
- Mã tỷ...tỷ thật ồn. Để cho muội ngủ... Tiểu Muội lẩm bẩm.
- Không cho phép! Ta chống eo.
Khương Tử Nha từ ngoài đi vào, cất giọng mềm mại:
- Chiêu Đệ!
- Tướng công! Nghe giọng chàng, mắt ta long lanh quay lại.
- Tướng công, chàng dậy thật sớm! Chàng ngủ có ngon không? Ta ôm lấy cánh tay Khương Tử Nha.
- Uhm, rất ngon! Nàng ngủ có ngon không? Nha Nha nhìn ta mỉm cười.
- Thiếp nhớ chàng, ngủ không ngon chút nào! Ta cọ cọ đầu vào lồng ngực Khương Tử Nha.
- Chiêu Đệ...Khương Tử Nha đỏ mặt.
- Tướng công, chàng thật đáng yêu! Ta hôn lên má chàng một cái.
Khương Tử Nha không nói gì nhìn ta hôn chàng, sau đó kéo ta ra ngoài.
- Để Võ Cát gọi Tiểu Muội dậy, chúng ta cần lên đường sớm! Nơi này vẫn còn gần Triều Ca. Khương Tử Nha nhìn ta.
- Vâng, mọi việc điều nghe tướng công hết! Ta dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu tim hồng bay phấp phới nhìn chàng.
Tướng công Khương Tử Nha mỉm cười. Bọn ta từ biệt hai vị lão bá rồi lên đường.
/34
|