Hôm sau, trên đường lớn thành Lạc Dương, biển người vẫn cuộn trào như cũ, đặc biệt náo nhiệt.
Mộ Dung Tinh một thân nam trang tuấn tú, dựa theo tư liệu hôm qua Tiểu Cửu cung cấp, tiêu sái thoải mái phe phẩy cây quạt do Tề Nghiên vẽ thúy trúc cho cô mà chế thành, một mình nhịp chân nhàn nhã bước hướng về cuối phố sạp tranh chữ nào đó buôn bán doanh thu thấp.
Chưa lâu, cô đi vào quán nhỏ bên cạnh sạp tranh chữ, kêu bát mì nước sau liền tìm vị trí tốt ngồi xuống, vừa ăn nóng vừa nghe tiếng nói chuyện từ chỗ sạp tranh chữ truyền đến……
“Trương huynh, nghe nói mấy ngày trước Lục vương gia lại tới Lạc Dương! Lần trước chúng ta đi trễ bỏ mất cơ hội tốt, lúc này cần phải nắm chắc tìm cơ hội cùng Lục vương gia kết bạn mới được.” - Trong thanh âm vội vàng của thư sinh béo có khát vọng với danh lợi.
“Đúng vậy! Lần trước Trừng Tâm Đình thi hội lại sớm hơn một canh giờ, khi chúng ta chạy tới thì Lục vương gia sớm đi rồi, thật làm người ta tức chết mà.” - Thư sinh gầy vô cùng oán giận, thề lúc này nhất định không bỏ qua nữa, phải ở trước mặt Lục vương gia biểu hiện tài viết văn của mình tốt mới được.
Người chủ sạp tranh chữ - Trương Hoài Sinh bất đắc dĩ cười. “Nhưng nghe nói lúc này Lục vương gia đến Lạc Dương, chủ yếu là đến thăm Ngâm Hương cô nương ở Thẩm Hương Các, cũng không dự định tổ chức thi hội gì a!”
“Kia có quan hệ gì?” - Thư sinh béo rung đùi đắc ý nở nụ cười. “Không thi hội nhưng đề xuất, chúng ta liền tạo cơ hội “kết bạn ngoài ý muốn” a!”
“Đúng vậy! Lục vương gia những ngày này đều đặt chân ở Thẩm Hương Các, chỉ cần chúng ta cũng vào không sợ không có cơ hội gặp gỡ. Nghe nói có rất nhiều người có ý kết bạn với Lục vương gia mấy ngày nay đều chạy đến Thẩm Hương Các đấy!” - Thư sinh gầy hưng phấn bổ sung.
“Này ta cũng có nghe nói, chỉ là...” - Trương Hoài Sinh có chút khó xử. “Đi vào Thẩm Hương Các cho dù không chọn cô nương tiếp khách, chỉ ăn cơm uống rượu cũng mất mười lượng!” - Không tự giác sờ túi ở trong ngực... Trên người mười lượng là hôm qua mới mượn của Tề Nghiên, phải xài ở nơi đó sao?
Nghe vậy hai thư sinh béo, gầy không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, biết hắn cuộc sống khốn đốn, mười lượng này với hắn mà nói lại là một con số lớn, lập tức hơi khó xử, ngay sau đó thư sinh béo như nghĩ đến ý kiến gì hay, cười mờ ám nói:
“Trương huynh, tên ngốc Tề Nghiên kia rất thích ngươi, ngươi cứ đi tìm hắn mượn đi! Hắn khẳng định lập tức cầm bạc đến trước mặt ngươi, nói không chừng còn không cần ngươi trả đó!” Tên ngốc kia rất dễ lừa.
Giống như bị người ta vạch trần việc làm lén lút, Trương Hoài Sinh không khỏi cả người cứng đờ, trực giác lớn tiếng phủ nhận, “Ta, ta Trương mỗ nghèo thì nghèo nhưng sao có thể làm loại chuyện mất khí phách này?”
Lời vừa nói ra, không chỉ có hai thư sinh béo, gầy ngẩn người, ngay cả Mộ Dung Tinh trong quán bên cạnh cũng không nhịn không được mày giương lên, bật ra cười lạnh.
Chỉ thấy béo thư sinh hồn trở về rất nhanh, lập tức liền liên tiếp thán phục. “Trương huynh thanh cao không dung tục làm người ta rất kính nể, là ta thô bỉ.”
“Đúng vậy! Trương huynh như Nhan Hồi nhất đan nhất biều cao tiết, thật là khiến chúng tôi bội phục...” - Thư sinh gầy cũng bội phục tán dương.
Nhất thời tiếng khen không dứt, mà Trương Hoài Sinh nghe được mặt một hồi hồng, một hồi trắng lại trước sau ấp úng không nói gì.
Qua một hồi lâu, thư sinh béo rốt cục trở về vấn đề chính. “Trương huynh, chúng ta tính đêm nay đến Thẩm Hương Các, ngươi thật không đi cùng chúng tôi sao?”
“Này...” - Trương Hoài Sinh lại sờ mười lượng trong lòng, do dự phải chăng hôm qua mới mượn tiền để sinh hoạt mà nay lại đến Thẩm Hương Các? Nhưng nghĩ đến nếu thật sự may mắn gặp Lục vương gia, được hắn ngưỡng mộ chẳng phải một bước lên mây sao, đến lúc đó đừng nói có thể trả hết toàn bộ ngân lượng đã mượn của Tề Nghiên từ trước đến nay, thậm chí tên tuổi nổi tiếng thiên hạ, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý cũng không phải mộng tưởng rồi.
Nghĩ vậy hắn chịu không nổi hấp dẫn, cắn răng. “Ta đi!” Ai... Dùng xong mười lượng chỉ sợ không qua được mấy ngày hắn lại phải lén đi tìm Tề Nghiên.
“Nhưng mười lượng kia...” - Thư sinh béo lo lắng hắn không có ngân lượng.
“Ta có!”
“Nha?” - Thư sinh gầy có chút kinh ngạc. Trương Hoài Sinh nghèo khổ mọi người rõ như ban ngày, làm sao có thể đột nhiên có số ngân lượng này?
“Hôm qua, hôm qua có khách nhân khá thích tranh của ta nên nguyện ý trả mười lượng mua nó.” - Chua chát cười, Trương Hoài Sinh lấy cớ nói.
“Thật tốt quá! Có người nguyện ý ra mười lượng mua tranh, xem ra vận may của Trương huynh cũng sắp kéo đến rồi...”
“Đúng! Đúng! Trương huynh vốn có tài hoa, chỉ là nhất thời không gặp phải Bá Nhạc...”
Lập tức lại một mảnh tiếng vui mừng chúc mừng không dứt. Không lâu sau, sau khi ba người hẹn thời gian đêm nay đi Thẩm Hương Các thì hai thư sinh béo, gầy rốt cuộc rời đi, còn Trương Hoài Sinh thì tiếp tục trông coi sạp tranh chữ của mình.
Chậm rãi dùng xong, Mộ Dung Tinh chậm rãi thong thả đến trước sạp tranh chữ, mắt xem lướt qua cơ bản trong lòng đã có bình luận…
Kĩ thuật vẽ tranh không tệ, kết cấu tuyệt đẹp, bất luận phong cảnh, hoa cỏ, nhân vật đều có thể bắt lấy ý nhị, chỉ tiếc so với linh khí trong tranh của Tề Nghiên thật sự thua kém rất nhiều.
“Vị công tử này, xin mời cứ việc xem!” Thấy có khách nhân tới cửa Trương Hoài Sinh mỉm cười tiến lên tiếp đón. “Không biết ngài thích dạng tranh như thế nào? Có thể để tại hạ giới thiệu cho ngài không?”
Âm thầm cười lạnh, nghĩ đến hắn rõ ràng hướng Tề Nghiên lấy tiền thậm chí cho tới bây giờ còn chưa trả lại, lại còn trước mặt bằng hữu ra vẻ thanh cao, Mộ Dung Tinh trong lòng không khỏi xem thường. Đang muốn mượn cớ soi mói một lúc, miệng mới hé ra bên cạnh lại đột nhiên vang lên một tiếng nói dễ nghe:
“Tranh này không tệ!” - Giọng nói nam nhân mang theo ý cười, mơ hồ có cảm giác uy nghiêm.
Mộ Dung Tinh vừa chuyển đầu chỉ thấy một gã tử bào đai ngọc, phía sau còn có hai tên hộ vệ cao lớn, vừa nhìn đã biết nam tử tuấn mĩ xuất thân cao quý, không biết đi tới trước sạp tranh chữ khi nào, ánh mắt đang thưởng thức tranh phú quý mẫu đơn cầm trong tay.
Vừa nghe lời khen ngợi này Trương Hoài Sinh cảm thấy mừng thầm, xem ra nam nhân quý khí này biết thưởng thức bức tranh Bá Nhạc của mình, lập tức vội vàng cười nói: “Vị công tử này, bức phú quý mẫu đơn là tác phẩm tại hạ tâm đắc, mắt ngài thật là khéo!”
Nghe vậy, nam tử tử bào cười cười, đang muốn nói cái gì bỗng cảm nhận được một đạo tầm mắt bên cạnh, lập tức hơi nghiêng đầu thì đúng là thấy một nam tử mảnh khảnh tuấn tú đang đánh giá hắn.
Cho rằng mình đoạt vật người thích, nam tử tử bào hữu lễ mỉm cười, “Vị huynh đài này, ngươi đối với bức mẫu đơn có hứng thú?”
Lắc đầu, Mộ Dung Tinh lộ ra nụ cười thanh nhã. “Không! Ta không có hứng thú.” A... Cô nhận ra nam tử này là ai! Hai năm trước khi hắn đến Tô Châu du lịch, cô từng tò mò xen lẫn trong đám người xa xa gặp qua hắn một lần!
“Nhưng ngươi luôn xem!”
“Ta chỉ là không hiểu ngươi đang thưởng thức cái gì?”
Nghe trong lời nói kia hình như có hàm ý, nam tử tử bào giương mi, cố ý hỏi: “Huynh đài thấy bức tranh mẫu đơn này như thế nào?”
“Tầm thường.” - Mộ Dung Tinh vẻ mặt hứng thú, nói đúng lòng.
“Ngươi!” - Không đoán được sẽ bị phê bình trước mặt, khuôn mặt Trương Hoài Sinh vàng như nến lúc này tức giận đến đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.
Có chút kinh ngạc nam tử tuấn tú trước mắt lại trước mặt người vẽ bức tranh không nể mặt như thế, nam tử tử bào không khỏi hứng thú nở nụ cười... Mặc dù thấy bức tranh này nếu so với những bức hắn sưu tầm chỉ có thể xem như tác phẩm trung bình, nhưng cùng một chỗ so với đỏ xanh đã rất xuất sắc rồi.
Có thể rơi vào trong mắt nam tử tuấn tú trước mắt lại chỉ có hai chữ bình luận “tầm thường”, thật khiến người ta tò mò người này ánh mắt thưởng thức tranh phải chăng thật sự bất phàm như thế hay không?
“Huynh đài, theo như lời ngươi nói vậy cái gì mới gọi là tranh đẹp đây?” - Cố ý cười hỏi.
Nghe vậy Mộ Dung Tinh cũng không khách khí, quạt thúy trúc trong tay “Bá” một tiếng vung ra, tiêu sái tự đắc phe phẩy mặt quạt giống như có từng cơn gió lạnh lướt qua rừng trúc xanh biếc, hai mắt nam tử tử bào kinh ngạc rực sáng vô cùng, môi đỏ mọng nở ra nụ cười thanh nhã vui sướng:
“Thế này mới gọi là tranh đẹp!”
*****
“... Các ngươi nói A Tinh thật xấu không... Ân... Đêm qua ta thật là khó chịu, nhưng nàng không để ý ta, hôm nay ra ngoài cũng không mang ta đi chơi cùng, thật xấu... Ta tức giận... Tức giận phải làm sao bây giờ? Ngô... Này sao... Ta, ta cũng không biết đâu...”
Vườn hoa, Tề Nghiên dưới ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tuấn tú buồn bực kể khổ với hoa cỏ, Hồng Đậu, Tiểu Cửu nhìn xem ở hành lang gấp khúc đang trốn ánh nắng chói chang cứ mãi lắc đầu.
“Cô gia hắn không nóng sao?” - Chống má ngồi trên thềm đá, Hồng Đậu rốt cục nhịn không được hỏi người bên cạnh.
Liếc xem thường, Tiểu Cửu cũng đặc biệt bất đắc dĩ. “Nào có đạo lí không nóng? Ngươi không thấy trên trán hắn đều đầy mồ hôi sao?”
“Thế hắn làm gì còn ngồi xổm ở đó phơi nắng a?” - Muốn nướng chín luôn a?
Nhún vai, Tiểu Cửu hai tay mở ra, tỏ vẻ mình cũng không hiểu nổi, rất nhẫn nại lại đợi thêm một lát, thấy anh còn chưa có tính phải rời khỏi, dứt khoát đứng lên, hai tay chống eo:
“Thiếu gia, người nếu không trở về phòng nghỉ ngơi, nếu phơi nắng xảy ra chuyện gì, chờ thiếu phu nhân về phủ tôi nhất định đi tố cáo!” - Uy phong lẫm liệt rống, Tiểu Cửu tính cáo mượn oai hùm, biết thiếu gia nhà mình nay sợ nhất chính là thiếu phu nhân.
Quả nhiên, bị uy hiếp như vậy Tề Nghiên vội vàng nhảy dựng lên, miệng hô to, “Không cần hướng A Tinh tố cáo, không cần! Ta trở về phòng! Trở về phòng...” Dưới chân ba bước cũng thành hai bước chạy đi, chỉ sợ hơi chậm một chút Tiểu Cửu thật sẽ đi tố cáo.
Há hốc mồm trừng mắt anh như gió xoáy thổi qua trước mắt chạy vào phòng, Hồng Đậu không khỏi bật cười. “Tiểu Cửu, cũng là ngươi hiểu cô gia.” Hai ba câu liền làm anh sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ làm thư đồng so với anh uy phong hơn sao?
“Đương nhiên! Cũng không ngẫm lại ta đã hầu hạ hắn bao lâu.” - Tiểu Cửu mặt ngẩng lên, đắc ý vô cùng.
Thoáng chốc, chỉ thấy hai nô bộc tiểu nhân đắc chí ngoài cửa phòng, trên hành lang gấp khúc kiêu ngạo cười to.
Trong phòng, Tề Nghiên tai nghe tiếng cười to bên ngoài cũng không dám đi ra ngoài hỏi bọn hắn đang cười cái gì, đành phải rầu rĩ ngồi trên giường. Không lâu sau chợt nghe Hồng Đậu cách cửa cất giọng nói phải đi phòng bếp làm điểm tâm Tô Châu an ủi sợ hãi của anh, lập tức giấu cười rời đi. Lại trong chốc lát, Tiểu Cửu cũng cách cửa tỏ vẻ hắn có việc rời đi, sau đó cũng chạy đi.
Một mình ngây ra ngồi trên giường, đợi một hồi lâu không thấy bọn họ trở về Tề Nghiên cảm thấy có chút nhàm chán, nằm xuống muốn ngủ trưa lại như thế nào cũng ngủ không được. Lăn qua lộn lại một lúc, bỗng nhiên làm động tác xoay người chợt nghe “Ầm” một tiếng thật lớn, anh rốt cục ngã xuống đất thật mạnh.
“Oa… đau quá!” Gáy chạm đất đau đến khóe mắt anh bật ra nước mắt, che đầu nằm trên mặt đất ai ai kêu thảm, mãi đến khi sao vàng trước mắt tiêu tan, đau đớn dần thoái lui lúc này mới có cách chuyển động cổ.
Nào biết cổ mới hơi chuyển, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy dưới sàng nền gạch đen cùng một hộp gỗ điêu khắc?
Nha? Vì sao dưới sàng lại có hộp gỗ a? Anh trước kia sao cũng chưa thấy qua?
Tính tò mò mọi người đều có. Cho dù là người khờ ngốc cũng có bản tính giống mọi người. Nhất thời, Tề Nghiên kéo hộp gỗ điêu khắc dưới sàng ra lập tức xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra…
Di? Bên trong có tranh vẽ!
Ngơ ngác gãi gãi đầu, lấy tranh vẽ bên trong hộp ra nhìn chăm chú, chỉ thấy anh càng xem hai mắt mở càng lớn, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên, tim đập không thể khống chế, ngẫu nhiên còn nghi hoặc cúi đầu xem hạ thân của mình, sau đó nhìn lại người trên tranh vẽ tinh xảo…
Ngô... Anh tình hình đêm qua giống như nam nhân trên tranh vẽ nha! Nếu là thật, kia, kia anh hẳn là cũng phải giống người trên tranh, cởi sạch quần áo nha! Ân... Bên trong tranh còn có nữ nhân trần trụi, kia... kia A Tinh có phải cũng nên trần trụi hay không a?
Nghĩ vậy, Tề Nghiên lại không khỏi có cảm giác hưng phấn, lập tức nhanh chóng cởi hết quần áo, lại trong rất nhiều tranh vẽ chọn ra một cảnh trên giường rồi xem vài lần, sau khi nhớ kĩ tư thế cùng động tác thế này mới đem tranh vẽ tinh xảo thu lại bỏ vào hộp, một lần nữa quăng đến dưới sàng, tiếp theo cả người liền nhảy lên giường nằm xuống, lấy chăn đáp thân, ha ha ngây ngô cười chờ người nào đó trở về phòng.
Chờ, chờ, không biết qua bao lâu, anh rốt cục nghe được thanh âm muốn nghe nhất…
“Tề Nghiên, ta nói cho chàng biết một chuyện tốt...” - Mộ Dung Tinh kích động vào phòng, giọng nói trong trẻo đang muốn cùng anh chia sẻ tin tốt lại liếc thấy trên sàn quần áo ném khắp nơi thì không khỏi dừng lại, ánh mắt lập tức chuyển qua người nào đó nằm trên giường đang giương mắt to cười ngây ngô với cô.
“A Tinh...” - Tề Nghiên cười híp mắt, nghĩ đến lát nữa sẽ làm chuyện đó với cô, trong lòng liền cảm thấy thẹn thùng nhưng vẫn rất hưng phấn mà vươn tay to từ dưới chăn ra ngoắc. “Đến đến đến, mau chút!”
“Chàng thay quần áo ra ném loạn khắp nơi là sao?” - Mộ Dung Tinh cười trách, sau khi thuận tay nhặt quần áo lên mới chậm rãi đến bên giường.
“Nằm nằm, nằm xuống với ta.” - Toét miệng cười yêu cầu.
“Chàng đang chơi trò gì vậy?” - Nghĩ đến anh đang đùa, Mộ Dung Tinh cũng không nghĩ để ý, khi anh xốc lên một góc chăn thì không khỏi bật cười, thuận ý anh cởi giày lên giường, chui vào chăn.
Nào biết vừa chui vào chăn, anh lập tức đột nhiên xoay người đè lên người cô, cô sợ tới mức hai tay vội vàng đỡ lại phát hiện lòng bàn tay chạm vào ngực trần trụi của anh, thế này mới giật mình thấy không bình thường.
“Tề Nghiên, chàng... không mặc quần áo?” - Cười gượng đặt câu hỏi.
“Đúng! Trần trụi.” - Tề Nghiên vui vẻ gật đầu, cười rất thích thú, đồng thời hai tay còn vội vàng cởi bỏ quần áo trên người cô.
“Chậm, chậm đã! Chàng... chàng đang làm cái gì?” - Mộ Dung Tinh lắp bắp kinh hỏi, nghĩ đến anh lúc này người trần truồng đè lên trên người cô, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt ửng đỏ, ngực đập như nai con chạy loạn.
“Cởi quần áo! Nàng cũng trần trụi giống ta.” - Tề Nghiên vui tươi hớn hở cười, trên tay động tác nhanh chóng, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã cởi quần áo của cô ra, lộ ra sau áo ngoài là cái yếm màu xanh lam được thêu tinh tế tỉ mỉ cùng da thịt trắng mịn mê người.
Không biết vì sao, Tề Nghiên nhìn thấy cảnh trí này lại muốn cúi đầu hôn lên, hơn nữa nhiệt lưu đêm qua làm anh cảm thấy kì quái lại xuất hiện, bụng dưới căng ra thật là khó chịu.
“A Tinh...” - Thanh âm nghẹn lại, anh cúi đầu kêu nhỏ, trên trán thấm ra mồ hôi nóng.
“Làm, làm gì?” - Mộ Dung Tinh bị anh dọa có chút ngây người.
“Ta, ta có thể hôn nàng không?” - Thấp giọng cầu xin.
Nghe vậy ngạc nhiên, lập tức cô bỗng nhiên cảm thấy loại tình huống này thật sự buồn cười, lại bật cười. Ha ha ha... Tên ngốc này thế nhưng vào tình huống này còn hỏi có thể hôn cô không?
“A Tinh?” - Nén rất khó chịu, không hiểu cô cười cái gì?
“Có, có thể!” - Cô vừa cười vừa trả lời, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được anh tựa như đã hiểu được cái gì gọi là thiên địa âm dương, vợ chồng đôn luân. “Chàng biết nên làm như thế nào sao?” - A... Hôm nay cô cùng anh sẽ trở thành vợ chồng chính thức phải không? Cũng tốt! Như vậy cũng tốt a…
“Đại khái biết đi...” - Anh có chút không xác định nhưng vẫn gật đầu, trên tay vội vàng chiến đấu hăng hái với dây yếm nhỏ trên người cô.
“Ai... Hiện tại là ban ngày thế nào...” - Giống như có chút không có đạo đức.
“Ách... Ban ngày không được sao?” - Mê muội.
“Cũng không phải không được.”
“Vậy là tốt rồi!” - Gật đầu, tiếp tục cùng sợi dây chiến đấu hăng hái, một hồi lâu sau anh vui vẻ giơ lên cao cái yếm màu xanh lam, vui mừng cười, “Ta mở rồi! Mở rồi!”
Hắn nghĩ cái yếm của cô là cờ chiến, cần phải giơ cao trong không trung như vậy sao?
Vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Dung Tinh thấp trách, “Bỏ xuống!”
“Nga!” - Quả nhiên một khẩu lệnh một động tác, ngoan ngoãn bỏ lại “chiến lợi phẩm”, con ngươi trong suốt cực nóng, cúi đầu lấy môi che lại.
Thoáng chốc hai thân ảnh quấn lấy thân mật, trong phòng xuân ý dạt dào, rên rỉ nho nhỏ không ngừng từ trên giường truyền ra…
Hồi lâu sau, trong tiếng rên rỉ nho nhỏ của nữ tử mang theo câu hỏi bất đắc dĩ:
“Tề Nghiên, chàng rốt cuộc hiểu làm như thế nào hay không?”
“Hẳn, hẳn là biết... Ta, ta xem qua tranh...”
“Ngô... Không, không phải nơi đó...” - Thở gấp một tiếng, nữ tử thở dài, dứt khoát đem nam nhân đẩy xuống, xoay người ngồi trên người anh, nhìn đôi mắt hồn nhiên lại đầy tình dục, nở nụ cười quyến rũ thần bí:
“Lần đầu tiên vẫn là ta ở phía trên đi!”
Màn đêm buông xuống, Mộ Dung Tinh mê man mở mắt ra chỉ thấy trước mắt một mảnh mờ tối không khỏi ngây cả người, thần trí nhất thời còn có chút mờ mịt.
Chớp chớp mắt, cô nhẹ nhàng di động tứ chi muốn ngồi dậy song cơ thể lại một cơn đau kéo tới làm cho cô không khỏi khẽ chau mày, lập tức nhớ tới chuyện xảy ra làm mệt đến nỗi đi vào giấc ngủ, nhất thời hai má hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn quả nhiên thấy Tề Nghiên còn đang ngủ say, khóe môi khẽ nhếch, tựa như cảm thấy mĩ mãn chứa ý cười đi vào giấc ngủ.
Khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn. Cô kéo thân mình đau nhức cẩn thận lướt qua anh, động tác xuống giường nhẹ nhàng, châm ánh nến, thoáng chốc trong phòng sáng ngời, mà dấu vết hoan ái qua đi trên người cũng rõ ràng ánh vào trong mắt.
“Này... Có phải rất nghiêm trọng hay không?” - Nhìn mình trên người tựa như bị ngược đãi qua, khắp nơi một khối tím một khối ứ máu, Mộ Dung Tinh trợn tròn mắt hồi lâu mới thì thào tự nói, “Tề Nghiên tên ngốc này, thế nhưng xuống tay với ta nặng như vậy, khó trách ta toàn thân đau rã rời!”
Quay đầu trừng người trên giường còn đang ngủ say, rất muốn đi qua cào trên người anh mấy vết nhưng nhìn thấy trên bờ môi anh có nụ cười thỏa mãn, cuối cùng vẫn là mềm lòng bật cười.
Vừa cười vừa thở dài, cô đến trước chậu nước vắt khăn ướt chà lau thân mình, thay trang phục đơn giản, khi hướng về gương đồng chải tóc lại ngạc nhiên giật mình…
Hỏng bét! Có thể tạm giấu dưới quần áo nhưng trên cổ có vài dấu vết xanh tím, sao có thể đi ra ngoài gặp người đây? Ai... Đêm nay còn có cái hẹn, xem ra phải để Tiểu Cửu đi một chuyến!
Cảm thấy có định kiến, cô chải tóc xong xuôi lại nhìn gương đồng một cái, xác định mình ngoại trừ con ngươi đặc biệt phát sáng, cánh môi đỏ tươi hơn mọi ngoài ra, rốt cuộc nhìn không ra dấu vết sau cuộc mây mưa gì mới yên tâm mở cửa phòng ra, quả nhiên thấy Hồng Đậu cười mỉm chờ ngoài cửa, vẻ mặt cười mờ ám.
“Tiểu thư, người cùng cô gia “ngủ” suốt một buổi trưa nha!” - Hồng Đậu che miệng cười trộm, đáy mắt lóe lên tia trêu ghẹo. Hì hì, khi nàng bưng điểm tâm Tô Châu trở lại chợt nghe bên trong truyền ra âm thanh nhỏ làm người ta mặt đỏ, không ngốc đến nỗi xông vào làm hỏng, đành phải ở bên ngoài đợi bọn họ tự đi ra.
“Lắm chuyện!” - Mộ Dung Tinh cười trách, hiểu rõ Hồng Đậu thông minh, khẳng định đã đoán ra cô cùng Tề Nghiên làm chuyện tốt, này cũng không xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên căn dặn, “Ngươi đi bảo người đem nước nóng cùng bữa tối đến! Còn có, ta có việc tìm Tiểu Cửu, thuận tiện gọi hắn lại đây.”
“Vâng! Em lập tức đi!” - Hồng Đậu cười mỉm lên tiếng trả lời, quả nhiên lập tức chạy đi.
Thấy cô rời đi, Mộ Dung Tinh thế này mới xoay người trở lại bên giường, bỏ màn xuống, đợi chút nữa hạ nhân vào không nhìn thấy chăn đệm lộn xộn cùng Tề Nghiên còn đang ngủ say.
Chưa lâu sau, nhóm nô bộc nhanh chóng đem một thùng gỗ lớn chuyển vào phòng, sau khi rất nhanh đổ đầy nước ấm vào trong lại nhanh chóng rời đi.
Vừa lòng mỉm cười, Mộ Dung Tinh xốc màn lên, nhẹ giọng kêu to, “Tề Nghiên... Tề Nghiên... Phải dậy rồi...”
“Ngô...” - Còn buồn ngủ xoa mắt, vừa thấy là cô Tề Nghiên lờ mờ nở nụ cười. “A Tinh...”
“Tỉnh rồi?” - Cười dịu dàng.
“Còn chưa có a...” - A... Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật vui vẻ, giống như trong mộng nên khẳng định còn chưa có tỉnh.
“Chàng tỉnh rồi!” - Ngón tay ngọc mịn màng điểm nhẹ lên trán anh một cái, Mộ Dung Tinh cười kéo anh đứng lên, chăn bị trượt xuống lộ ra cơ thể trần trụi của anh, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hoan ái vào buổi trưa, má trắng hồng không thể kiềm chế hơi hơi đỏ lên.
“A Tinh...” - Tề Nghiên kêu nhỏ, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng một mảnh, nhưng vẫn nhịn không được dựa vào muốn ôm cô.
Nhẹ tránh ra, cô buồn cười mắng: “Chàng muốn làm gì?”
“Ôm, ôm nàng a!” - Đôi mắt đầy vô tội.
“Không được!” - Cô lại cười, vẫn kéo anh xuống giường. “Đi tắm trước, đợi chút nữa thì dùng cơm chiều.”
“Nga!” - Không ôm được người mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào thùng tắm, sau một lúc an phận rửa mình, dường như nghĩ đến gì đột nhiên khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “A Tinh, nàng không tắm sao?”
“Ta chờ một lát lại tắm.”
“Không cần a! Thùng tắm này rất lớn, nàng có thể vào đây ngồi cùng tắm a!” - Rất rộng lượng chia sẻ thùng tắm.
Anh đây là đang mời cô cùng tắm uyên ương sao? Mộ Dung Tinh nhíu mày, nhìn anh vẻ mặt hồn nhiên, trong lòng hiểu rõ anh ngốc không biết loại tình cảm ôm ấp mây mưa, lòng trêu ghẹo lập tức nổi lên, cố ý cười quyến rũ hỏi: “Chàng rủ ta?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau tắm thôi!” - Hưng phấn rủ, nghĩ đến có thể cùng cô trần trụi tắm liền không khỏi cảm thấy phấn khởi.
Nghe vậy, Mộ Dung Tinh gian xảo cười khẽ, quả nhiên nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, vô cùng lẳng lơ trượt vào thùng tắm, thật không khéo giạng chân ngồi trên vị trí mẫn cảm của anh.
Đáng thương Tề Nghiên ngốc còn không biết quỷ kế của cô, khi nhìn thấy bộ ngực sữa trắng như tuyết trong sóng nước mờ mịt hơi nóng, không tự chủ được nuốt nước miếng, tim lại đập mất nhịp, con ngươi si mê chăm chú, sao cũng không thể di chuyển tầm mắt.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhịn không được đắc ý cười trộm, giả bộ không biết chuyện mà hắt nước lên người mình, còn cố ý cọ cọ vài cái.
“Ngô...” - Tề Nghiên sao chịu nổi trêu đùa của cô, lập tức nơi mẫn cảm thay đổi, nhất thời đáng thương đỏ mặt. “A Tinh, ta... ta...”
Cảm giác được thay đổi của anh, Mộ Dung Tinh rốt cuộc nhịn không được cười to, “Ha ha ha... Tề Nghiên, chàng thật sự rất dễ đùa nha!”
Giương mắt to, anh sắp khóc. “A Tinh, nàng... nàng đừng cười! Ta... Ta có thể được giống buổi trưa chạm vào nàng không?” Ô... Anh muốn ôm cô, hôn cô, muốn cô!
“Không được!” - Cố ý nghiêm mặt, cô ác ý cự tuyệt. “Ngoan ngoãn tắm rửa, đợi lát nữa dùng cơm xong ta còn có việc muốn chàng làm.”
“A Tinh...” - Không muốn đồng ý, bàn tay to lén sờ qua.
“Chàng làm gì?” - Mắt sắc bén đảo qua, lập tức làm bàn tay to lén đưa tới của anh rút về.
“Thực xin lỗi!” - Thầm khóc nhận sai.
“Tắm rửa!”
“Nga!” - Ủy khuất nhịn xuống dục vọng, đây là lần tắm khó chịu nhất trong đời, Tề Nghiên vô cùng hối hận.
Ô... Sớm biết sẽ không rủ cô cùng tắm! A Tinh thật xấu, thật xấu a…
Mộ Dung Tinh một thân nam trang tuấn tú, dựa theo tư liệu hôm qua Tiểu Cửu cung cấp, tiêu sái thoải mái phe phẩy cây quạt do Tề Nghiên vẽ thúy trúc cho cô mà chế thành, một mình nhịp chân nhàn nhã bước hướng về cuối phố sạp tranh chữ nào đó buôn bán doanh thu thấp.
Chưa lâu, cô đi vào quán nhỏ bên cạnh sạp tranh chữ, kêu bát mì nước sau liền tìm vị trí tốt ngồi xuống, vừa ăn nóng vừa nghe tiếng nói chuyện từ chỗ sạp tranh chữ truyền đến……
“Trương huynh, nghe nói mấy ngày trước Lục vương gia lại tới Lạc Dương! Lần trước chúng ta đi trễ bỏ mất cơ hội tốt, lúc này cần phải nắm chắc tìm cơ hội cùng Lục vương gia kết bạn mới được.” - Trong thanh âm vội vàng của thư sinh béo có khát vọng với danh lợi.
“Đúng vậy! Lần trước Trừng Tâm Đình thi hội lại sớm hơn một canh giờ, khi chúng ta chạy tới thì Lục vương gia sớm đi rồi, thật làm người ta tức chết mà.” - Thư sinh gầy vô cùng oán giận, thề lúc này nhất định không bỏ qua nữa, phải ở trước mặt Lục vương gia biểu hiện tài viết văn của mình tốt mới được.
Người chủ sạp tranh chữ - Trương Hoài Sinh bất đắc dĩ cười. “Nhưng nghe nói lúc này Lục vương gia đến Lạc Dương, chủ yếu là đến thăm Ngâm Hương cô nương ở Thẩm Hương Các, cũng không dự định tổ chức thi hội gì a!”
“Kia có quan hệ gì?” - Thư sinh béo rung đùi đắc ý nở nụ cười. “Không thi hội nhưng đề xuất, chúng ta liền tạo cơ hội “kết bạn ngoài ý muốn” a!”
“Đúng vậy! Lục vương gia những ngày này đều đặt chân ở Thẩm Hương Các, chỉ cần chúng ta cũng vào không sợ không có cơ hội gặp gỡ. Nghe nói có rất nhiều người có ý kết bạn với Lục vương gia mấy ngày nay đều chạy đến Thẩm Hương Các đấy!” - Thư sinh gầy hưng phấn bổ sung.
“Này ta cũng có nghe nói, chỉ là...” - Trương Hoài Sinh có chút khó xử. “Đi vào Thẩm Hương Các cho dù không chọn cô nương tiếp khách, chỉ ăn cơm uống rượu cũng mất mười lượng!” - Không tự giác sờ túi ở trong ngực... Trên người mười lượng là hôm qua mới mượn của Tề Nghiên, phải xài ở nơi đó sao?
Nghe vậy hai thư sinh béo, gầy không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, biết hắn cuộc sống khốn đốn, mười lượng này với hắn mà nói lại là một con số lớn, lập tức hơi khó xử, ngay sau đó thư sinh béo như nghĩ đến ý kiến gì hay, cười mờ ám nói:
“Trương huynh, tên ngốc Tề Nghiên kia rất thích ngươi, ngươi cứ đi tìm hắn mượn đi! Hắn khẳng định lập tức cầm bạc đến trước mặt ngươi, nói không chừng còn không cần ngươi trả đó!” Tên ngốc kia rất dễ lừa.
Giống như bị người ta vạch trần việc làm lén lút, Trương Hoài Sinh không khỏi cả người cứng đờ, trực giác lớn tiếng phủ nhận, “Ta, ta Trương mỗ nghèo thì nghèo nhưng sao có thể làm loại chuyện mất khí phách này?”
Lời vừa nói ra, không chỉ có hai thư sinh béo, gầy ngẩn người, ngay cả Mộ Dung Tinh trong quán bên cạnh cũng không nhịn không được mày giương lên, bật ra cười lạnh.
Chỉ thấy béo thư sinh hồn trở về rất nhanh, lập tức liền liên tiếp thán phục. “Trương huynh thanh cao không dung tục làm người ta rất kính nể, là ta thô bỉ.”
“Đúng vậy! Trương huynh như Nhan Hồi nhất đan nhất biều cao tiết, thật là khiến chúng tôi bội phục...” - Thư sinh gầy cũng bội phục tán dương.
Nhất thời tiếng khen không dứt, mà Trương Hoài Sinh nghe được mặt một hồi hồng, một hồi trắng lại trước sau ấp úng không nói gì.
Qua một hồi lâu, thư sinh béo rốt cục trở về vấn đề chính. “Trương huynh, chúng ta tính đêm nay đến Thẩm Hương Các, ngươi thật không đi cùng chúng tôi sao?”
“Này...” - Trương Hoài Sinh lại sờ mười lượng trong lòng, do dự phải chăng hôm qua mới mượn tiền để sinh hoạt mà nay lại đến Thẩm Hương Các? Nhưng nghĩ đến nếu thật sự may mắn gặp Lục vương gia, được hắn ngưỡng mộ chẳng phải một bước lên mây sao, đến lúc đó đừng nói có thể trả hết toàn bộ ngân lượng đã mượn của Tề Nghiên từ trước đến nay, thậm chí tên tuổi nổi tiếng thiên hạ, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý cũng không phải mộng tưởng rồi.
Nghĩ vậy hắn chịu không nổi hấp dẫn, cắn răng. “Ta đi!” Ai... Dùng xong mười lượng chỉ sợ không qua được mấy ngày hắn lại phải lén đi tìm Tề Nghiên.
“Nhưng mười lượng kia...” - Thư sinh béo lo lắng hắn không có ngân lượng.
“Ta có!”
“Nha?” - Thư sinh gầy có chút kinh ngạc. Trương Hoài Sinh nghèo khổ mọi người rõ như ban ngày, làm sao có thể đột nhiên có số ngân lượng này?
“Hôm qua, hôm qua có khách nhân khá thích tranh của ta nên nguyện ý trả mười lượng mua nó.” - Chua chát cười, Trương Hoài Sinh lấy cớ nói.
“Thật tốt quá! Có người nguyện ý ra mười lượng mua tranh, xem ra vận may của Trương huynh cũng sắp kéo đến rồi...”
“Đúng! Đúng! Trương huynh vốn có tài hoa, chỉ là nhất thời không gặp phải Bá Nhạc...”
Lập tức lại một mảnh tiếng vui mừng chúc mừng không dứt. Không lâu sau, sau khi ba người hẹn thời gian đêm nay đi Thẩm Hương Các thì hai thư sinh béo, gầy rốt cuộc rời đi, còn Trương Hoài Sinh thì tiếp tục trông coi sạp tranh chữ của mình.
Chậm rãi dùng xong, Mộ Dung Tinh chậm rãi thong thả đến trước sạp tranh chữ, mắt xem lướt qua cơ bản trong lòng đã có bình luận…
Kĩ thuật vẽ tranh không tệ, kết cấu tuyệt đẹp, bất luận phong cảnh, hoa cỏ, nhân vật đều có thể bắt lấy ý nhị, chỉ tiếc so với linh khí trong tranh của Tề Nghiên thật sự thua kém rất nhiều.
“Vị công tử này, xin mời cứ việc xem!” Thấy có khách nhân tới cửa Trương Hoài Sinh mỉm cười tiến lên tiếp đón. “Không biết ngài thích dạng tranh như thế nào? Có thể để tại hạ giới thiệu cho ngài không?”
Âm thầm cười lạnh, nghĩ đến hắn rõ ràng hướng Tề Nghiên lấy tiền thậm chí cho tới bây giờ còn chưa trả lại, lại còn trước mặt bằng hữu ra vẻ thanh cao, Mộ Dung Tinh trong lòng không khỏi xem thường. Đang muốn mượn cớ soi mói một lúc, miệng mới hé ra bên cạnh lại đột nhiên vang lên một tiếng nói dễ nghe:
“Tranh này không tệ!” - Giọng nói nam nhân mang theo ý cười, mơ hồ có cảm giác uy nghiêm.
Mộ Dung Tinh vừa chuyển đầu chỉ thấy một gã tử bào đai ngọc, phía sau còn có hai tên hộ vệ cao lớn, vừa nhìn đã biết nam tử tuấn mĩ xuất thân cao quý, không biết đi tới trước sạp tranh chữ khi nào, ánh mắt đang thưởng thức tranh phú quý mẫu đơn cầm trong tay.
Vừa nghe lời khen ngợi này Trương Hoài Sinh cảm thấy mừng thầm, xem ra nam nhân quý khí này biết thưởng thức bức tranh Bá Nhạc của mình, lập tức vội vàng cười nói: “Vị công tử này, bức phú quý mẫu đơn là tác phẩm tại hạ tâm đắc, mắt ngài thật là khéo!”
Nghe vậy, nam tử tử bào cười cười, đang muốn nói cái gì bỗng cảm nhận được một đạo tầm mắt bên cạnh, lập tức hơi nghiêng đầu thì đúng là thấy một nam tử mảnh khảnh tuấn tú đang đánh giá hắn.
Cho rằng mình đoạt vật người thích, nam tử tử bào hữu lễ mỉm cười, “Vị huynh đài này, ngươi đối với bức mẫu đơn có hứng thú?”
Lắc đầu, Mộ Dung Tinh lộ ra nụ cười thanh nhã. “Không! Ta không có hứng thú.” A... Cô nhận ra nam tử này là ai! Hai năm trước khi hắn đến Tô Châu du lịch, cô từng tò mò xen lẫn trong đám người xa xa gặp qua hắn một lần!
“Nhưng ngươi luôn xem!”
“Ta chỉ là không hiểu ngươi đang thưởng thức cái gì?”
Nghe trong lời nói kia hình như có hàm ý, nam tử tử bào giương mi, cố ý hỏi: “Huynh đài thấy bức tranh mẫu đơn này như thế nào?”
“Tầm thường.” - Mộ Dung Tinh vẻ mặt hứng thú, nói đúng lòng.
“Ngươi!” - Không đoán được sẽ bị phê bình trước mặt, khuôn mặt Trương Hoài Sinh vàng như nến lúc này tức giận đến đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.
Có chút kinh ngạc nam tử tuấn tú trước mắt lại trước mặt người vẽ bức tranh không nể mặt như thế, nam tử tử bào không khỏi hứng thú nở nụ cười... Mặc dù thấy bức tranh này nếu so với những bức hắn sưu tầm chỉ có thể xem như tác phẩm trung bình, nhưng cùng một chỗ so với đỏ xanh đã rất xuất sắc rồi.
Có thể rơi vào trong mắt nam tử tuấn tú trước mắt lại chỉ có hai chữ bình luận “tầm thường”, thật khiến người ta tò mò người này ánh mắt thưởng thức tranh phải chăng thật sự bất phàm như thế hay không?
“Huynh đài, theo như lời ngươi nói vậy cái gì mới gọi là tranh đẹp đây?” - Cố ý cười hỏi.
Nghe vậy Mộ Dung Tinh cũng không khách khí, quạt thúy trúc trong tay “Bá” một tiếng vung ra, tiêu sái tự đắc phe phẩy mặt quạt giống như có từng cơn gió lạnh lướt qua rừng trúc xanh biếc, hai mắt nam tử tử bào kinh ngạc rực sáng vô cùng, môi đỏ mọng nở ra nụ cười thanh nhã vui sướng:
“Thế này mới gọi là tranh đẹp!”
*****
“... Các ngươi nói A Tinh thật xấu không... Ân... Đêm qua ta thật là khó chịu, nhưng nàng không để ý ta, hôm nay ra ngoài cũng không mang ta đi chơi cùng, thật xấu... Ta tức giận... Tức giận phải làm sao bây giờ? Ngô... Này sao... Ta, ta cũng không biết đâu...”
Vườn hoa, Tề Nghiên dưới ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tuấn tú buồn bực kể khổ với hoa cỏ, Hồng Đậu, Tiểu Cửu nhìn xem ở hành lang gấp khúc đang trốn ánh nắng chói chang cứ mãi lắc đầu.
“Cô gia hắn không nóng sao?” - Chống má ngồi trên thềm đá, Hồng Đậu rốt cục nhịn không được hỏi người bên cạnh.
Liếc xem thường, Tiểu Cửu cũng đặc biệt bất đắc dĩ. “Nào có đạo lí không nóng? Ngươi không thấy trên trán hắn đều đầy mồ hôi sao?”
“Thế hắn làm gì còn ngồi xổm ở đó phơi nắng a?” - Muốn nướng chín luôn a?
Nhún vai, Tiểu Cửu hai tay mở ra, tỏ vẻ mình cũng không hiểu nổi, rất nhẫn nại lại đợi thêm một lát, thấy anh còn chưa có tính phải rời khỏi, dứt khoát đứng lên, hai tay chống eo:
“Thiếu gia, người nếu không trở về phòng nghỉ ngơi, nếu phơi nắng xảy ra chuyện gì, chờ thiếu phu nhân về phủ tôi nhất định đi tố cáo!” - Uy phong lẫm liệt rống, Tiểu Cửu tính cáo mượn oai hùm, biết thiếu gia nhà mình nay sợ nhất chính là thiếu phu nhân.
Quả nhiên, bị uy hiếp như vậy Tề Nghiên vội vàng nhảy dựng lên, miệng hô to, “Không cần hướng A Tinh tố cáo, không cần! Ta trở về phòng! Trở về phòng...” Dưới chân ba bước cũng thành hai bước chạy đi, chỉ sợ hơi chậm một chút Tiểu Cửu thật sẽ đi tố cáo.
Há hốc mồm trừng mắt anh như gió xoáy thổi qua trước mắt chạy vào phòng, Hồng Đậu không khỏi bật cười. “Tiểu Cửu, cũng là ngươi hiểu cô gia.” Hai ba câu liền làm anh sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ làm thư đồng so với anh uy phong hơn sao?
“Đương nhiên! Cũng không ngẫm lại ta đã hầu hạ hắn bao lâu.” - Tiểu Cửu mặt ngẩng lên, đắc ý vô cùng.
Thoáng chốc, chỉ thấy hai nô bộc tiểu nhân đắc chí ngoài cửa phòng, trên hành lang gấp khúc kiêu ngạo cười to.
Trong phòng, Tề Nghiên tai nghe tiếng cười to bên ngoài cũng không dám đi ra ngoài hỏi bọn hắn đang cười cái gì, đành phải rầu rĩ ngồi trên giường. Không lâu sau chợt nghe Hồng Đậu cách cửa cất giọng nói phải đi phòng bếp làm điểm tâm Tô Châu an ủi sợ hãi của anh, lập tức giấu cười rời đi. Lại trong chốc lát, Tiểu Cửu cũng cách cửa tỏ vẻ hắn có việc rời đi, sau đó cũng chạy đi.
Một mình ngây ra ngồi trên giường, đợi một hồi lâu không thấy bọn họ trở về Tề Nghiên cảm thấy có chút nhàm chán, nằm xuống muốn ngủ trưa lại như thế nào cũng ngủ không được. Lăn qua lộn lại một lúc, bỗng nhiên làm động tác xoay người chợt nghe “Ầm” một tiếng thật lớn, anh rốt cục ngã xuống đất thật mạnh.
“Oa… đau quá!” Gáy chạm đất đau đến khóe mắt anh bật ra nước mắt, che đầu nằm trên mặt đất ai ai kêu thảm, mãi đến khi sao vàng trước mắt tiêu tan, đau đớn dần thoái lui lúc này mới có cách chuyển động cổ.
Nào biết cổ mới hơi chuyển, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy dưới sàng nền gạch đen cùng một hộp gỗ điêu khắc?
Nha? Vì sao dưới sàng lại có hộp gỗ a? Anh trước kia sao cũng chưa thấy qua?
Tính tò mò mọi người đều có. Cho dù là người khờ ngốc cũng có bản tính giống mọi người. Nhất thời, Tề Nghiên kéo hộp gỗ điêu khắc dưới sàng ra lập tức xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra…
Di? Bên trong có tranh vẽ!
Ngơ ngác gãi gãi đầu, lấy tranh vẽ bên trong hộp ra nhìn chăm chú, chỉ thấy anh càng xem hai mắt mở càng lớn, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên, tim đập không thể khống chế, ngẫu nhiên còn nghi hoặc cúi đầu xem hạ thân của mình, sau đó nhìn lại người trên tranh vẽ tinh xảo…
Ngô... Anh tình hình đêm qua giống như nam nhân trên tranh vẽ nha! Nếu là thật, kia, kia anh hẳn là cũng phải giống người trên tranh, cởi sạch quần áo nha! Ân... Bên trong tranh còn có nữ nhân trần trụi, kia... kia A Tinh có phải cũng nên trần trụi hay không a?
Nghĩ vậy, Tề Nghiên lại không khỏi có cảm giác hưng phấn, lập tức nhanh chóng cởi hết quần áo, lại trong rất nhiều tranh vẽ chọn ra một cảnh trên giường rồi xem vài lần, sau khi nhớ kĩ tư thế cùng động tác thế này mới đem tranh vẽ tinh xảo thu lại bỏ vào hộp, một lần nữa quăng đến dưới sàng, tiếp theo cả người liền nhảy lên giường nằm xuống, lấy chăn đáp thân, ha ha ngây ngô cười chờ người nào đó trở về phòng.
Chờ, chờ, không biết qua bao lâu, anh rốt cục nghe được thanh âm muốn nghe nhất…
“Tề Nghiên, ta nói cho chàng biết một chuyện tốt...” - Mộ Dung Tinh kích động vào phòng, giọng nói trong trẻo đang muốn cùng anh chia sẻ tin tốt lại liếc thấy trên sàn quần áo ném khắp nơi thì không khỏi dừng lại, ánh mắt lập tức chuyển qua người nào đó nằm trên giường đang giương mắt to cười ngây ngô với cô.
“A Tinh...” - Tề Nghiên cười híp mắt, nghĩ đến lát nữa sẽ làm chuyện đó với cô, trong lòng liền cảm thấy thẹn thùng nhưng vẫn rất hưng phấn mà vươn tay to từ dưới chăn ra ngoắc. “Đến đến đến, mau chút!”
“Chàng thay quần áo ra ném loạn khắp nơi là sao?” - Mộ Dung Tinh cười trách, sau khi thuận tay nhặt quần áo lên mới chậm rãi đến bên giường.
“Nằm nằm, nằm xuống với ta.” - Toét miệng cười yêu cầu.
“Chàng đang chơi trò gì vậy?” - Nghĩ đến anh đang đùa, Mộ Dung Tinh cũng không nghĩ để ý, khi anh xốc lên một góc chăn thì không khỏi bật cười, thuận ý anh cởi giày lên giường, chui vào chăn.
Nào biết vừa chui vào chăn, anh lập tức đột nhiên xoay người đè lên người cô, cô sợ tới mức hai tay vội vàng đỡ lại phát hiện lòng bàn tay chạm vào ngực trần trụi của anh, thế này mới giật mình thấy không bình thường.
“Tề Nghiên, chàng... không mặc quần áo?” - Cười gượng đặt câu hỏi.
“Đúng! Trần trụi.” - Tề Nghiên vui vẻ gật đầu, cười rất thích thú, đồng thời hai tay còn vội vàng cởi bỏ quần áo trên người cô.
“Chậm, chậm đã! Chàng... chàng đang làm cái gì?” - Mộ Dung Tinh lắp bắp kinh hỏi, nghĩ đến anh lúc này người trần truồng đè lên trên người cô, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt ửng đỏ, ngực đập như nai con chạy loạn.
“Cởi quần áo! Nàng cũng trần trụi giống ta.” - Tề Nghiên vui tươi hớn hở cười, trên tay động tác nhanh chóng, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã cởi quần áo của cô ra, lộ ra sau áo ngoài là cái yếm màu xanh lam được thêu tinh tế tỉ mỉ cùng da thịt trắng mịn mê người.
Không biết vì sao, Tề Nghiên nhìn thấy cảnh trí này lại muốn cúi đầu hôn lên, hơn nữa nhiệt lưu đêm qua làm anh cảm thấy kì quái lại xuất hiện, bụng dưới căng ra thật là khó chịu.
“A Tinh...” - Thanh âm nghẹn lại, anh cúi đầu kêu nhỏ, trên trán thấm ra mồ hôi nóng.
“Làm, làm gì?” - Mộ Dung Tinh bị anh dọa có chút ngây người.
“Ta, ta có thể hôn nàng không?” - Thấp giọng cầu xin.
Nghe vậy ngạc nhiên, lập tức cô bỗng nhiên cảm thấy loại tình huống này thật sự buồn cười, lại bật cười. Ha ha ha... Tên ngốc này thế nhưng vào tình huống này còn hỏi có thể hôn cô không?
“A Tinh?” - Nén rất khó chịu, không hiểu cô cười cái gì?
“Có, có thể!” - Cô vừa cười vừa trả lời, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được anh tựa như đã hiểu được cái gì gọi là thiên địa âm dương, vợ chồng đôn luân. “Chàng biết nên làm như thế nào sao?” - A... Hôm nay cô cùng anh sẽ trở thành vợ chồng chính thức phải không? Cũng tốt! Như vậy cũng tốt a…
“Đại khái biết đi...” - Anh có chút không xác định nhưng vẫn gật đầu, trên tay vội vàng chiến đấu hăng hái với dây yếm nhỏ trên người cô.
“Ai... Hiện tại là ban ngày thế nào...” - Giống như có chút không có đạo đức.
“Ách... Ban ngày không được sao?” - Mê muội.
“Cũng không phải không được.”
“Vậy là tốt rồi!” - Gật đầu, tiếp tục cùng sợi dây chiến đấu hăng hái, một hồi lâu sau anh vui vẻ giơ lên cao cái yếm màu xanh lam, vui mừng cười, “Ta mở rồi! Mở rồi!”
Hắn nghĩ cái yếm của cô là cờ chiến, cần phải giơ cao trong không trung như vậy sao?
Vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Dung Tinh thấp trách, “Bỏ xuống!”
“Nga!” - Quả nhiên một khẩu lệnh một động tác, ngoan ngoãn bỏ lại “chiến lợi phẩm”, con ngươi trong suốt cực nóng, cúi đầu lấy môi che lại.
Thoáng chốc hai thân ảnh quấn lấy thân mật, trong phòng xuân ý dạt dào, rên rỉ nho nhỏ không ngừng từ trên giường truyền ra…
Hồi lâu sau, trong tiếng rên rỉ nho nhỏ của nữ tử mang theo câu hỏi bất đắc dĩ:
“Tề Nghiên, chàng rốt cuộc hiểu làm như thế nào hay không?”
“Hẳn, hẳn là biết... Ta, ta xem qua tranh...”
“Ngô... Không, không phải nơi đó...” - Thở gấp một tiếng, nữ tử thở dài, dứt khoát đem nam nhân đẩy xuống, xoay người ngồi trên người anh, nhìn đôi mắt hồn nhiên lại đầy tình dục, nở nụ cười quyến rũ thần bí:
“Lần đầu tiên vẫn là ta ở phía trên đi!”
Màn đêm buông xuống, Mộ Dung Tinh mê man mở mắt ra chỉ thấy trước mắt một mảnh mờ tối không khỏi ngây cả người, thần trí nhất thời còn có chút mờ mịt.
Chớp chớp mắt, cô nhẹ nhàng di động tứ chi muốn ngồi dậy song cơ thể lại một cơn đau kéo tới làm cho cô không khỏi khẽ chau mày, lập tức nhớ tới chuyện xảy ra làm mệt đến nỗi đi vào giấc ngủ, nhất thời hai má hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn quả nhiên thấy Tề Nghiên còn đang ngủ say, khóe môi khẽ nhếch, tựa như cảm thấy mĩ mãn chứa ý cười đi vào giấc ngủ.
Khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn. Cô kéo thân mình đau nhức cẩn thận lướt qua anh, động tác xuống giường nhẹ nhàng, châm ánh nến, thoáng chốc trong phòng sáng ngời, mà dấu vết hoan ái qua đi trên người cũng rõ ràng ánh vào trong mắt.
“Này... Có phải rất nghiêm trọng hay không?” - Nhìn mình trên người tựa như bị ngược đãi qua, khắp nơi một khối tím một khối ứ máu, Mộ Dung Tinh trợn tròn mắt hồi lâu mới thì thào tự nói, “Tề Nghiên tên ngốc này, thế nhưng xuống tay với ta nặng như vậy, khó trách ta toàn thân đau rã rời!”
Quay đầu trừng người trên giường còn đang ngủ say, rất muốn đi qua cào trên người anh mấy vết nhưng nhìn thấy trên bờ môi anh có nụ cười thỏa mãn, cuối cùng vẫn là mềm lòng bật cười.
Vừa cười vừa thở dài, cô đến trước chậu nước vắt khăn ướt chà lau thân mình, thay trang phục đơn giản, khi hướng về gương đồng chải tóc lại ngạc nhiên giật mình…
Hỏng bét! Có thể tạm giấu dưới quần áo nhưng trên cổ có vài dấu vết xanh tím, sao có thể đi ra ngoài gặp người đây? Ai... Đêm nay còn có cái hẹn, xem ra phải để Tiểu Cửu đi một chuyến!
Cảm thấy có định kiến, cô chải tóc xong xuôi lại nhìn gương đồng một cái, xác định mình ngoại trừ con ngươi đặc biệt phát sáng, cánh môi đỏ tươi hơn mọi ngoài ra, rốt cuộc nhìn không ra dấu vết sau cuộc mây mưa gì mới yên tâm mở cửa phòng ra, quả nhiên thấy Hồng Đậu cười mỉm chờ ngoài cửa, vẻ mặt cười mờ ám.
“Tiểu thư, người cùng cô gia “ngủ” suốt một buổi trưa nha!” - Hồng Đậu che miệng cười trộm, đáy mắt lóe lên tia trêu ghẹo. Hì hì, khi nàng bưng điểm tâm Tô Châu trở lại chợt nghe bên trong truyền ra âm thanh nhỏ làm người ta mặt đỏ, không ngốc đến nỗi xông vào làm hỏng, đành phải ở bên ngoài đợi bọn họ tự đi ra.
“Lắm chuyện!” - Mộ Dung Tinh cười trách, hiểu rõ Hồng Đậu thông minh, khẳng định đã đoán ra cô cùng Tề Nghiên làm chuyện tốt, này cũng không xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên căn dặn, “Ngươi đi bảo người đem nước nóng cùng bữa tối đến! Còn có, ta có việc tìm Tiểu Cửu, thuận tiện gọi hắn lại đây.”
“Vâng! Em lập tức đi!” - Hồng Đậu cười mỉm lên tiếng trả lời, quả nhiên lập tức chạy đi.
Thấy cô rời đi, Mộ Dung Tinh thế này mới xoay người trở lại bên giường, bỏ màn xuống, đợi chút nữa hạ nhân vào không nhìn thấy chăn đệm lộn xộn cùng Tề Nghiên còn đang ngủ say.
Chưa lâu sau, nhóm nô bộc nhanh chóng đem một thùng gỗ lớn chuyển vào phòng, sau khi rất nhanh đổ đầy nước ấm vào trong lại nhanh chóng rời đi.
Vừa lòng mỉm cười, Mộ Dung Tinh xốc màn lên, nhẹ giọng kêu to, “Tề Nghiên... Tề Nghiên... Phải dậy rồi...”
“Ngô...” - Còn buồn ngủ xoa mắt, vừa thấy là cô Tề Nghiên lờ mờ nở nụ cười. “A Tinh...”
“Tỉnh rồi?” - Cười dịu dàng.
“Còn chưa có a...” - A... Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật vui vẻ, giống như trong mộng nên khẳng định còn chưa có tỉnh.
“Chàng tỉnh rồi!” - Ngón tay ngọc mịn màng điểm nhẹ lên trán anh một cái, Mộ Dung Tinh cười kéo anh đứng lên, chăn bị trượt xuống lộ ra cơ thể trần trụi của anh, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hoan ái vào buổi trưa, má trắng hồng không thể kiềm chế hơi hơi đỏ lên.
“A Tinh...” - Tề Nghiên kêu nhỏ, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng một mảnh, nhưng vẫn nhịn không được dựa vào muốn ôm cô.
Nhẹ tránh ra, cô buồn cười mắng: “Chàng muốn làm gì?”
“Ôm, ôm nàng a!” - Đôi mắt đầy vô tội.
“Không được!” - Cô lại cười, vẫn kéo anh xuống giường. “Đi tắm trước, đợi chút nữa thì dùng cơm chiều.”
“Nga!” - Không ôm được người mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào thùng tắm, sau một lúc an phận rửa mình, dường như nghĩ đến gì đột nhiên khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “A Tinh, nàng không tắm sao?”
“Ta chờ một lát lại tắm.”
“Không cần a! Thùng tắm này rất lớn, nàng có thể vào đây ngồi cùng tắm a!” - Rất rộng lượng chia sẻ thùng tắm.
Anh đây là đang mời cô cùng tắm uyên ương sao? Mộ Dung Tinh nhíu mày, nhìn anh vẻ mặt hồn nhiên, trong lòng hiểu rõ anh ngốc không biết loại tình cảm ôm ấp mây mưa, lòng trêu ghẹo lập tức nổi lên, cố ý cười quyến rũ hỏi: “Chàng rủ ta?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau tắm thôi!” - Hưng phấn rủ, nghĩ đến có thể cùng cô trần trụi tắm liền không khỏi cảm thấy phấn khởi.
Nghe vậy, Mộ Dung Tinh gian xảo cười khẽ, quả nhiên nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, vô cùng lẳng lơ trượt vào thùng tắm, thật không khéo giạng chân ngồi trên vị trí mẫn cảm của anh.
Đáng thương Tề Nghiên ngốc còn không biết quỷ kế của cô, khi nhìn thấy bộ ngực sữa trắng như tuyết trong sóng nước mờ mịt hơi nóng, không tự chủ được nuốt nước miếng, tim lại đập mất nhịp, con ngươi si mê chăm chú, sao cũng không thể di chuyển tầm mắt.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhịn không được đắc ý cười trộm, giả bộ không biết chuyện mà hắt nước lên người mình, còn cố ý cọ cọ vài cái.
“Ngô...” - Tề Nghiên sao chịu nổi trêu đùa của cô, lập tức nơi mẫn cảm thay đổi, nhất thời đáng thương đỏ mặt. “A Tinh, ta... ta...”
Cảm giác được thay đổi của anh, Mộ Dung Tinh rốt cuộc nhịn không được cười to, “Ha ha ha... Tề Nghiên, chàng thật sự rất dễ đùa nha!”
Giương mắt to, anh sắp khóc. “A Tinh, nàng... nàng đừng cười! Ta... Ta có thể được giống buổi trưa chạm vào nàng không?” Ô... Anh muốn ôm cô, hôn cô, muốn cô!
“Không được!” - Cố ý nghiêm mặt, cô ác ý cự tuyệt. “Ngoan ngoãn tắm rửa, đợi lát nữa dùng cơm xong ta còn có việc muốn chàng làm.”
“A Tinh...” - Không muốn đồng ý, bàn tay to lén sờ qua.
“Chàng làm gì?” - Mắt sắc bén đảo qua, lập tức làm bàn tay to lén đưa tới của anh rút về.
“Thực xin lỗi!” - Thầm khóc nhận sai.
“Tắm rửa!”
“Nga!” - Ủy khuất nhịn xuống dục vọng, đây là lần tắm khó chịu nhất trong đời, Tề Nghiên vô cùng hối hận.
Ô... Sớm biết sẽ không rủ cô cùng tắm! A Tinh thật xấu, thật xấu a…
/15
|