Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong và Lạc Vũ tỉnh dậy, ra ngoài rửa mặt thì đã thấy Lăng Nguyệt cầm một chiếc hộp từ ngoài cổng vào. Vũ hơi nhướn mày, hỏi nàng:
- Tiểu thư, điểm tâm sao?
Nàng cười nhẹ, gật đầu, đặt hộp điểm tâm lên bàn lớn trong sân, cởi áo choàng ra tùy tiện vắt trên lưng ghế đá:
- Đi dạo, thuận tiện mua luôn. Ăn điểm tâm trước, rồi hai ngươi đi thăm dò cái Khai Phong phủ thần thần bí bí kia đi. Có nhiều cao thủ như vậy, đừng để ảnh hưởng tới hành động của chúng ta.
- Vâng, thuộc hạ sẽ để tâm đến họ. - Vũ từ tốn mở hộp ra, bên trong là bánh bao và thịt viên chiên. Phong nhìn thấy, lướt đến, mắt sáng rực. Nàng nhìn hai người, bất đắc dĩ: Hai tên này không nói ra chắc chẳng ai có thể biết đã hơn 200 tuổi...
Ngay cả nàng cũng khó liên tưởng tới hình ảnh hai ông lão già lọm khọm. Lăng Nguyệt không hề ý thức được bản thân còn hơn tuổi họ.
Phong cầm một bánh bao, nhét vào miệng Vũ còn đang muốn nói. Y phồng miệng nhai, trừng mắt với hắn. Hắn lè lưỡi trêu đùa, rồi quay sang nàng:
- Tiểu thư, người có định đến thăm Bách Hoa cốc không?
- Bách Hoa cốc? Là nơi nào? - Nàng gắp một viên thịt, từ tốn đưa vào miệng.
- Là nơi Hoàng Phủ Dạ Thanh sống sau khi rời khỏi Đằng Minh Quốc. Y cũng khá là tự do. Chỉ có điều... - Phong rót một chén trà, lắc đầu.
Nàng không lên tiếng. Tính tình của lão yêu đầu, còn lạ gì.
- Tiểu thư, người còn nhớ khi đó, ở Trung Nguyên còn là nhà Đường không?
- Nhớ chứ. Đường Thuận Tông Lý Tụng và Đường Hiến Tông Lý Thuần. Đều là người tốt, nhưng không thích hợp chốn cung đình. Mệnh đoản, âu cũng là kiếp quả, đường đời trắc trở.
- Hai người này thích hợp sống một cuộc đời không tranh giành lo nghĩ. - Vũ nhận xét, cướp lấy ly trà của Phong để chống nghẹn - Nên làm tướng quân ra trận thì tốt hơn
Lăng Nguyệt gật đầu. Lý Tụng sức khỏe dũng mãnh có thừa, lại tinh thông binh pháp, nhưng chuyện triều chính lại không thành thạo, tính tình ngây ngô đơn giản. Lý Thuần đa mưu túc trí, lại rất chung tình. Tình cảm là chuyện kiêng kị trong cung cấm. Trừ khi có đủ khả năng chống chọi với dư luận trong triều như nàng và Mặc, còn không thì sẽ bị công kích vô cùng nặng nề. Nàng nhớ lại lúc nhìn thấy ái nhân của Lý Thuần - một nữ nhân hiền dịu nhu mì, khéo léo và chu đáo. Nữ nhân như vậy, sao sống được trong chốn hậu cung giết người không thấy máu?
- Cô gái đó sống như thế nào? - Nàng hỏi họ - Cô gái mà Lý Thuần yêu đó?
- Sau khi Lý Thuần mất, nữ nhân đó cũng bặt vô âm tín. Tiểu thư, người sao lại hỏi? - Vũ nhìn nàng, hơi hiếu kỳ.
Lăng Nguyệt thở dài, có chút tiếc nuối và thương cảm. Phong đánh giá:
- Hồng nhan bạc mệnh. Nếu nữ nhân đó chịu buông bỏ đoạn tình cảm kia, thì đã có thể đi tìm chân ái.
Nàng khinh bỉ nhìn hắn:
- Nếu là ngươi và Vũ ở trong hoàn cảnh ấy, liệu các ngươi có buông bỏ không? Đủ can đảm không? Ái tình nói quên là quên được? Buông sao đành?
Vũ nghe vậy, quay ra nhìn Phong, ánh mắt ghét bỏ. Hắn cả kinh, nhanh chóng bám lấy y vuốt mông ngựa. Nàng vừa ăn vừa nhìn Phong Vũ đùa giỡn, lẩm bẩm: Nhân sinh từ nay về sau nhẹ nhàng như vậy cũng không tồi.
Đột nhiên, một nha hoàn chạy vội vào, tay ôm cả đống đồ không biết cái gì. Cô bé vấp ngã, đồ văng ra. Phong lùi lại, thuận tiện đỡ lấy trọn vẹn đống đồ. Nàng và Vũ câm nín nhìn hắn tạo dáng vô cùng... khó đỡ. Cô nha hoàn nhỏ công phu không tồi, ổn định lại rồi mắt bắn đầy tim hồng ngắm Phong. Hắn cũng hết nói nổi, đầu đội một túi đồ, một chân đỡ cái hộp gỗ, hai tay dang ra túm hai túi vải nữa. Mất hình tượng quá...
Trên nóc nhà có hai người hạ xuống, vẻ mặt nhịn cười ôm lấy đồ trên người Phong. Nàng sâu xa nhìn họ, hai người này, hẳn là ám vệ của Phong Vũ, công phu rất tốt. Từ trước nàng đã để ý tới sự hiện diện của họ, nhưng vẫn chưa hỏi, vì nàng hoàn toàn không cảm thấy sát khí, cũng đồng nghĩa với việc họ là người phe mình.
Vũ thấy ánh mắt nàng, liền gọi họ lại:
- Kêu những người khác cũng tới đây luôn cho ta. Ta giới thiệu các ngươi với chủ nhân thực sự của tất cả chúng ta.
Họ nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt hướng sang Lăng Nguyệt. Nàng nhướn mi, phất tay coi như chào hỏi. Cùng với cái phẩy nhẹ, nội kình mãnh liệt cuồn cuộn như phiên giang đảo hải ập tới, làm hai ám vệ chấn kinh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm giác khiếp người biến mất. Phong Vũ sửng sốt:
- Tiểu thư, người làm cái...?!
Vũ chạm tay hắn, hắn im bặt, trong lòng cũng hiểu ra. Hai người đã sống bên cạnh nàng bao lâu chứ? Nàng rất đa nghi, hắn biết. Ngay cả hắn và Vũ đều bị nàng thử thách nhiều lần rồi mới tin tưởng, huống chi người chưa gặp một lần... Phong nhiều khi cảm thấy mệt mỏi thay nàng, nhưng hắn biết nàng lo nghĩ cho thân nhân, làm thủ lĩnh không phải điều dễ dàng gì, đặc biệt còn là thủ lĩnh khuất phục được toàn bộ nhân tâm, lại càng khó.
Vũ ra hiệu cho hai ám vệ rời đi, ngồi xuống ghế, gắp thêm đồ ăn cho nàng:
- Tiểu thư, người đừng như vậy. Không phải ai cũng có ác ý với chúng ta. Hơn nữa ám vệ đã theo hai người thuộc hạ hơn 50 năm rồi, không thể có mưu đồ gì.
- Ta biết. - Nàng đứng đó, xoa xoa cằm bộ dáng suy nghĩ, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc.
Phong gặm một bánh quẩy bóng mỡ, thấy Lăng Nguyệt đang có chuyện không thông, nhồm nhoàm hỏi nàng:
- Sao vậy tiểu thư? - Cùng với câu hỏi của Phong là ánh mắt dò hỏi của Vũ. Nàng chớp chớp mắt, gõ gõ quai hàm rồi lắc đầu, vẫn đờ đẫn, nghi hoặc hiện ra.
Phong Vũ nhìn nhau. Phong nhướn mày với Vũ - Tiểu thư sao vậy nhỉ? Có chuyện gì không nói được sao?
Vũ bĩu môi - Hỏi ta ta hỏi ai? Ta cũng đâu phải con giun đũa mà biết trong bụng ngài ấy nghĩ gì.
Hắn khinh bỉ nhìn y - Trong bụng tiểu thư khẳng định không có giun. Ngươi so sánh bất lịch sự quá. Ta không có yêu một con giun đũa đâu a.
Y trừng mắt - Ngươi có gan nói lại coi, con sói chết tiệt!
Hắn rụt cổ le lưỡi - Nãy giờ ta không phát ra tiếng nha, sao mà nói lại a~
Chọc ta nữa là tối nay ngươi ngủ dưới đất nha - Vũ thay đổi sắc mặt đắc ý nhìn hắn.
Hắn giật mình, thầm nhủ không tốt, bày ra bộ mặt sủng nịch - Thôi mà, ta sai được chưa? Bảo bối nhi đừng giận mà~
Mải mắt đi mày lại, hai người không để ý Lăng Nguyệt đã khôi phục như thường, thú vị mà nhìn họ. Nàng ho khan, ý vị nói:
- Hai ngươi bày tỏ tình cảm thì nên vào phòng , ở ngoài này tỏa nhiệt sắp mù mắt ta rồi.
Vũ đỏ bừng mặt, đá Phong - Tất cả là tại ngươi. Phong chịu đau, thương tâm hề hề nhìn nàng - Tiểu thư, Vũ bạo lực lắm nha, đã dọa người ta rồi còn đánh người ta~
Ngươi đáng ăn đòn, bị đánh là phải rồi còn kêu nỗi gì nữa? - Nàng nhếch môi, xoay xoay chén trà xảo quyệt mà nhìn đến hắn phải lạnh gáy, kéo áo Vũ đang nhịn cười bên cạnh chạy lấy người - Thuộc hạ xin cáo lui trước!
Nàng lắc đầu, vui vẻ đứng lên, quyết định hôm nay sẽ đi đến thăm Khai Phong Phủ, liền gọi một hạ nhân lại, sai đi báo trước cho Triển Chiêu.
Duyên phận a duyên phận, cả ngàn năm có trùng hợp một lần? Thiên hạ có mấy người duyên tốt? Thế nhưng lần này, tiếp tục là duyên, mà đặc biệt còn là duyên sống~~
- Tiểu thư, điểm tâm sao?
Nàng cười nhẹ, gật đầu, đặt hộp điểm tâm lên bàn lớn trong sân, cởi áo choàng ra tùy tiện vắt trên lưng ghế đá:
- Đi dạo, thuận tiện mua luôn. Ăn điểm tâm trước, rồi hai ngươi đi thăm dò cái Khai Phong phủ thần thần bí bí kia đi. Có nhiều cao thủ như vậy, đừng để ảnh hưởng tới hành động của chúng ta.
- Vâng, thuộc hạ sẽ để tâm đến họ. - Vũ từ tốn mở hộp ra, bên trong là bánh bao và thịt viên chiên. Phong nhìn thấy, lướt đến, mắt sáng rực. Nàng nhìn hai người, bất đắc dĩ: Hai tên này không nói ra chắc chẳng ai có thể biết đã hơn 200 tuổi...
Ngay cả nàng cũng khó liên tưởng tới hình ảnh hai ông lão già lọm khọm. Lăng Nguyệt không hề ý thức được bản thân còn hơn tuổi họ.
Phong cầm một bánh bao, nhét vào miệng Vũ còn đang muốn nói. Y phồng miệng nhai, trừng mắt với hắn. Hắn lè lưỡi trêu đùa, rồi quay sang nàng:
- Tiểu thư, người có định đến thăm Bách Hoa cốc không?
- Bách Hoa cốc? Là nơi nào? - Nàng gắp một viên thịt, từ tốn đưa vào miệng.
- Là nơi Hoàng Phủ Dạ Thanh sống sau khi rời khỏi Đằng Minh Quốc. Y cũng khá là tự do. Chỉ có điều... - Phong rót một chén trà, lắc đầu.
Nàng không lên tiếng. Tính tình của lão yêu đầu, còn lạ gì.
- Tiểu thư, người còn nhớ khi đó, ở Trung Nguyên còn là nhà Đường không?
- Nhớ chứ. Đường Thuận Tông Lý Tụng và Đường Hiến Tông Lý Thuần. Đều là người tốt, nhưng không thích hợp chốn cung đình. Mệnh đoản, âu cũng là kiếp quả, đường đời trắc trở.
- Hai người này thích hợp sống một cuộc đời không tranh giành lo nghĩ. - Vũ nhận xét, cướp lấy ly trà của Phong để chống nghẹn - Nên làm tướng quân ra trận thì tốt hơn
Lăng Nguyệt gật đầu. Lý Tụng sức khỏe dũng mãnh có thừa, lại tinh thông binh pháp, nhưng chuyện triều chính lại không thành thạo, tính tình ngây ngô đơn giản. Lý Thuần đa mưu túc trí, lại rất chung tình. Tình cảm là chuyện kiêng kị trong cung cấm. Trừ khi có đủ khả năng chống chọi với dư luận trong triều như nàng và Mặc, còn không thì sẽ bị công kích vô cùng nặng nề. Nàng nhớ lại lúc nhìn thấy ái nhân của Lý Thuần - một nữ nhân hiền dịu nhu mì, khéo léo và chu đáo. Nữ nhân như vậy, sao sống được trong chốn hậu cung giết người không thấy máu?
- Cô gái đó sống như thế nào? - Nàng hỏi họ - Cô gái mà Lý Thuần yêu đó?
- Sau khi Lý Thuần mất, nữ nhân đó cũng bặt vô âm tín. Tiểu thư, người sao lại hỏi? - Vũ nhìn nàng, hơi hiếu kỳ.
Lăng Nguyệt thở dài, có chút tiếc nuối và thương cảm. Phong đánh giá:
- Hồng nhan bạc mệnh. Nếu nữ nhân đó chịu buông bỏ đoạn tình cảm kia, thì đã có thể đi tìm chân ái.
Nàng khinh bỉ nhìn hắn:
- Nếu là ngươi và Vũ ở trong hoàn cảnh ấy, liệu các ngươi có buông bỏ không? Đủ can đảm không? Ái tình nói quên là quên được? Buông sao đành?
Vũ nghe vậy, quay ra nhìn Phong, ánh mắt ghét bỏ. Hắn cả kinh, nhanh chóng bám lấy y vuốt mông ngựa. Nàng vừa ăn vừa nhìn Phong Vũ đùa giỡn, lẩm bẩm: Nhân sinh từ nay về sau nhẹ nhàng như vậy cũng không tồi.
Đột nhiên, một nha hoàn chạy vội vào, tay ôm cả đống đồ không biết cái gì. Cô bé vấp ngã, đồ văng ra. Phong lùi lại, thuận tiện đỡ lấy trọn vẹn đống đồ. Nàng và Vũ câm nín nhìn hắn tạo dáng vô cùng... khó đỡ. Cô nha hoàn nhỏ công phu không tồi, ổn định lại rồi mắt bắn đầy tim hồng ngắm Phong. Hắn cũng hết nói nổi, đầu đội một túi đồ, một chân đỡ cái hộp gỗ, hai tay dang ra túm hai túi vải nữa. Mất hình tượng quá...
Trên nóc nhà có hai người hạ xuống, vẻ mặt nhịn cười ôm lấy đồ trên người Phong. Nàng sâu xa nhìn họ, hai người này, hẳn là ám vệ của Phong Vũ, công phu rất tốt. Từ trước nàng đã để ý tới sự hiện diện của họ, nhưng vẫn chưa hỏi, vì nàng hoàn toàn không cảm thấy sát khí, cũng đồng nghĩa với việc họ là người phe mình.
Vũ thấy ánh mắt nàng, liền gọi họ lại:
- Kêu những người khác cũng tới đây luôn cho ta. Ta giới thiệu các ngươi với chủ nhân thực sự của tất cả chúng ta.
Họ nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt hướng sang Lăng Nguyệt. Nàng nhướn mi, phất tay coi như chào hỏi. Cùng với cái phẩy nhẹ, nội kình mãnh liệt cuồn cuộn như phiên giang đảo hải ập tới, làm hai ám vệ chấn kinh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm giác khiếp người biến mất. Phong Vũ sửng sốt:
- Tiểu thư, người làm cái...?!
Vũ chạm tay hắn, hắn im bặt, trong lòng cũng hiểu ra. Hai người đã sống bên cạnh nàng bao lâu chứ? Nàng rất đa nghi, hắn biết. Ngay cả hắn và Vũ đều bị nàng thử thách nhiều lần rồi mới tin tưởng, huống chi người chưa gặp một lần... Phong nhiều khi cảm thấy mệt mỏi thay nàng, nhưng hắn biết nàng lo nghĩ cho thân nhân, làm thủ lĩnh không phải điều dễ dàng gì, đặc biệt còn là thủ lĩnh khuất phục được toàn bộ nhân tâm, lại càng khó.
Vũ ra hiệu cho hai ám vệ rời đi, ngồi xuống ghế, gắp thêm đồ ăn cho nàng:
- Tiểu thư, người đừng như vậy. Không phải ai cũng có ác ý với chúng ta. Hơn nữa ám vệ đã theo hai người thuộc hạ hơn 50 năm rồi, không thể có mưu đồ gì.
- Ta biết. - Nàng đứng đó, xoa xoa cằm bộ dáng suy nghĩ, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc.
Phong gặm một bánh quẩy bóng mỡ, thấy Lăng Nguyệt đang có chuyện không thông, nhồm nhoàm hỏi nàng:
- Sao vậy tiểu thư? - Cùng với câu hỏi của Phong là ánh mắt dò hỏi của Vũ. Nàng chớp chớp mắt, gõ gõ quai hàm rồi lắc đầu, vẫn đờ đẫn, nghi hoặc hiện ra.
Phong Vũ nhìn nhau. Phong nhướn mày với Vũ - Tiểu thư sao vậy nhỉ? Có chuyện gì không nói được sao?
Vũ bĩu môi - Hỏi ta ta hỏi ai? Ta cũng đâu phải con giun đũa mà biết trong bụng ngài ấy nghĩ gì.
Hắn khinh bỉ nhìn y - Trong bụng tiểu thư khẳng định không có giun. Ngươi so sánh bất lịch sự quá. Ta không có yêu một con giun đũa đâu a.
Y trừng mắt - Ngươi có gan nói lại coi, con sói chết tiệt!
Hắn rụt cổ le lưỡi - Nãy giờ ta không phát ra tiếng nha, sao mà nói lại a~
Chọc ta nữa là tối nay ngươi ngủ dưới đất nha - Vũ thay đổi sắc mặt đắc ý nhìn hắn.
Hắn giật mình, thầm nhủ không tốt, bày ra bộ mặt sủng nịch - Thôi mà, ta sai được chưa? Bảo bối nhi đừng giận mà~
Mải mắt đi mày lại, hai người không để ý Lăng Nguyệt đã khôi phục như thường, thú vị mà nhìn họ. Nàng ho khan, ý vị nói:
- Hai ngươi bày tỏ tình cảm thì nên vào phòng , ở ngoài này tỏa nhiệt sắp mù mắt ta rồi.
Vũ đỏ bừng mặt, đá Phong - Tất cả là tại ngươi. Phong chịu đau, thương tâm hề hề nhìn nàng - Tiểu thư, Vũ bạo lực lắm nha, đã dọa người ta rồi còn đánh người ta~
Ngươi đáng ăn đòn, bị đánh là phải rồi còn kêu nỗi gì nữa? - Nàng nhếch môi, xoay xoay chén trà xảo quyệt mà nhìn đến hắn phải lạnh gáy, kéo áo Vũ đang nhịn cười bên cạnh chạy lấy người - Thuộc hạ xin cáo lui trước!
Nàng lắc đầu, vui vẻ đứng lên, quyết định hôm nay sẽ đi đến thăm Khai Phong Phủ, liền gọi một hạ nhân lại, sai đi báo trước cho Triển Chiêu.
Duyên phận a duyên phận, cả ngàn năm có trùng hợp một lần? Thiên hạ có mấy người duyên tốt? Thế nhưng lần này, tiếp tục là duyên, mà đặc biệt còn là duyên sống~~
/18
|