Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 2481 - Lòng Muông Dạ Thú (2)

/2583


Mọi người kêu lên: Mau đưa tới bệnh viện!

Trong lòng Trương Dương đã bị phủ lên một tầng mây, hắn chẳng buồn hỏi tình trạng của Lâm Mục, xoay người phóng vào rừng của An gia, hai gã thủ hạ của An Đạt Văn muốn cản lại, bị Trương Dương đánh bay ra ngoài.

Trương Dương tới trước mộ phần của An lão, lại thấy chung quanh không một bóng người, Trương đại quan nhân kinh hãi, An Ngữ Thần không ngờ lại bị người ta bắt cóc đi rồi.

An Đạt Văn dẫn người chạy tới, nhìn thấy cảnh này cảnh cũng tựa hồ đại kinh thất sắc: Chị, chị của tôi đâu rồi?

Trương đại quan nhân hầm hầm nhìn An Đạt Văn rồi bước tới, mấy thủ hạ của An Đạt Văn đồng thời thò tay vào eo, Trương Dương đoán bọn này chắc mang vũ khí, Trương Dương tức giận nói: Anh giải thích với tôi thế nào đây!

An Đạt Văn vẻ mặt vô tội: Tôi không biết, tôi thực sự không biết! A Đông! A Đông! mày con mẹ nó ra đây!

Đại Nhĩ Đông thở hồng hộc chạy tới, vừa tới trước mặt An Đạt Văn, An Đạt Văn đã tát cho hắn một cái: chị tao đâu?

Đại Nhĩ Đông bị An Đạt Văn đánh cho ngây ra, nghe thấy An Đạt Văn hỏi mới hiểu, chắc lão đại là đang muốn diễn trò trước mặt Trương Dương. Hắn vẻ mặt bối rối nói: Vừa rồi Lâm lão gia tử đột nhiên ngã xuống, bọn em chỉ lo cứ lão gia tử, quên bảo hộ tiểu thư.

An Đạt Văn giận dữ hét: Còn không mau Còn không mau tìm cho tao.

Trương Dương nhìn một màn trước mắt, trong lòng hối hận đến cực điểm, sớm biết như vậy, mình nên kiên trì đi cùng An Ngữ Thần, nếu An Ngữ Thần gặp chuyện không may, mình sẽ phải đối mặt với Thiên Tứ còn trong tã lót như thế nào đây?

An Đạt Văn trong lòng thầm đắc ý, Trương Dương anh tưởng mình ghê gớm lắm à, tôi vẫn có thể cướp An Ngữ Thần đi trước mặt anh đó? Anh chỉ sợ không thể nào nghĩ ra được chuyện này có liên quan tới tôi? Hắn vụng trộm nhìn Trương Dương, liền thấy đôi mắt tràn ngập sát khí của Trương Dương đang lạnh lùng nhìn thẳng vào mình, An Đạt Văn không khỏi một.

Trương Dương nói: Đừng quên lời nói mới rồi của tôi, nếu như tiểu yêu có gì sơ xuất, anh và đám thủ hạ này của anh đừng ai hòng sống sót rời khỏi đây!

Trương Dương ở trong biển trúc tìm kiếm gần một tiếng, nhưng không phát hiện bóng dáng của An Ngữ Thần, lúc này hắn đã hoàn toàn trấn định lại rồi, nhìn nhìn chung quanh, người của An Đạt Văn cũng đang tìm kiếm bên trong rừng trúc, Trương đại quan nhân cũng không phân biệt nổi đám người này rốt cuộc có phải thực lòng tìm kiếm hay không, chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy rồi.

An Ngữ Thần vì tìm kiếm cha mà đến núi Thanh Đài, đối phương lợi dụng tâm lý nóng lòng tìm cha của An Ngữ Thần, dụ cô ta tới đây, cũng là từng bước dẫn cô ta vào cái bẫy đã lập sẵn.

Trương Dương tuy rằng vô cùng cẩn thận, nhưng hắn phát hiện mình vẫn tính sai một chuyện, hắn vốn không nên tin An Đạt Văn, An Đạt Văn này lòng muông dạ thú, tuyệt đối không thể đứng cùng trận tuyến với mình. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng cực kỳ đáng sợ, An Đạt Văn có phải đang lợi dụng cơ hội lần này để làm tính toán khác hay không?

Lâm Mục được khẩn cấp đưa tới bệnh viện nhân dân huyện Xuân dương, tuy rằng xảy ra bất ngờ như vậy, nhưng lễ tang của An Đức Uyên vẫn phải tiếp tục tiến hành. So với đội ngũ gần trăm người đưa ma bên An Đạt Văn, Trương đại quan nhân lộ ra sự thế đơn lực cô, hắn quyết định về Tử Hà quan tìm viện binh.

Luận về quen thuộc đối với địa hình vùng này, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa tuyệt đối là số một. Nhưng khi Trương Dương tới Tử Hà quan, Lại phát hiện Lý Tín Nghĩa cũng không biết tung tích.

Trương đại quan nhân lúc này thực sự hết đường xoay xở, nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn đổ chuông, Trương Dương nhìn nhìn dãy số, số lạ, bắt máy, sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp: Trương Dương.

Là tôi.

Lý Tín Nghĩa và và đều đang ở trong tay tôi. Muốn bọn họ sống sót thì anh phải thành thành thật thật phối hợp.

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, đám người An Đạt Văn đang chuẩn bị hạ táng, không ai chú ý tới bên hắn, Trương Dương đi ra xa, nói khẽ: Anh rốt cuộc muốn gì?

An Ngữ Thần mang theo hai trăm vạn Mĩ kim tới đây, khoản tiền đó hiện tại đang ở trong két sắt phòng số 518 của khách sạn Huyền Minh Châu Xuân Dương. tôi cho anh ba tiếng, anh tới khách sạn mở két lấy khoản tiền đó về đây.

Trương Dương nói: Tôi làm thế nào để biết họ vẫn không sao?

Anh không có tư cách bàn điều kiện với tôi! Nhớ kỹ, đừng giở trò, chỉ cần để tôi phát hiện anh dám bảo cảnh sát, tôi sẽ giết bọn họ! Anh nhớ kỹ, mật mã của két sắt là ngày xinh của Thiên Tứ, chìa khóa thì dấu trong bồn nước. Đối phương nói xong liền gác máy.

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ sáng. Từ nơi này tới khách sạn Minh Châu Xuân Dương, cho dù là đi không ngừng thì chỉ sợ thời gian cũng vẫn rất khẩn trương. Hắn biết hai trăm vạn Mĩ kim mà An Ngữ Thần chuẩn bị gửi ở Xuân Dương. Bọn bắt cóc lúc trước yêu cầu một ngàn vạn tiền mặt, nhưng mang theo một ngàn vạn nhân dân tệ theo người căn bản là không thực tế. Cho nên An Ngữ Thần đổi thành đôla, một là để tiện mang theo, thứ hai cũng tiện giấu. Người Gọi điện thoại này biết rõ như vậy, từ đó có thể chứng minh An Ngữ Thần mười phần có chín đã lọt vào tay hắn, trong lòng Trương Dương cũng thoáng an tâm, An Ngữ Thần chủ động nói với bọn bắt cóc địa điểm giấu tiền, dụng ý chính là để chúng thấy hơi tiền nổi máu tham, mà cô ta kiên trì không nói mật mã, để mình đi lấy tiền, chẳng khác nào để lại cơ hội và khả năng tìm bọn bắt cóc cho mình. Bọn bắt cóc không thể biết được Thiên Tứ là ai? Càng không thể biết được ngày sinh của nó.

An Ngữ Thần và Lý Tín Nghĩa hai người đều bị trói, vị trí của bọn họ là một hang động, hai người ngồi dựa vào vách đá ẩm ướt, nhìn người trung niên phía trước.

Người trung niên mỉm cười nói: Hai vị đừng sợ, tôi bắt hai vị chỉ là để cầu tài, chứ không phải muốn sát hại tình mạng của hai người, chỉ cần hai người phối hợp, tôi cam đoan sẽ không làm hai người bị thương.

An Ngữ Thần nói: Cha tôi ở đâu?

Người trung niên nói: Chờ tôi lấy được tiền rồi nhất định sẽ nói với cô.

An Ngữ Thần nói: Anh nói dối, anh căn bản không phải bọn bắt cóc cha tôi.

Nụ cười của Người trung niên không thay đổi: Mạng cô quan trọng hay là mạng cha cô quan trọng? Trước tiên lo cho mình đi đã.

An Ngữ Thần nói: Ai phái anh tới? Anh rốt cuộc muốn gì?

Người trung niên thở dài: cô không hỏi tôi thì suýt nữa tôi cũng quên mục đích chủ yếu bắt cô tới đây.

An Ngữ Thần nói: Chuyện này không liên can tới đạo trưởng, anh đừng làm khó ông ta.

Người trung niên nói: Không liên can tới ông ta ư? Hắn bật cười ha ha, chậm rãi tới trước mặt Lý Tín Nghĩa, đổ nửa bình nước chưa uống lên người lão đạo sĩ.

Lý Tín Nghĩa bị nước lạnh làm cho tỉnh lại, ngay lập tức hỏi: An tiểu thư, cô có sao không?

An Ngữ Thần lắc đầu: Đạo trưởng, tôi không sao.

Người trung niên chậc chậc nói: Quả nhiên là nghĩa đậm tình sâu.

An Ngữ Thần nghe hắn nói như vậy bất giác ngẩn ra.

Người trung niên chỉ vào Lý Tín Nghĩa rồi nói với cô ta: cô vẫn không biết à, ông ta là em ruột của ông nội cô, trước khi chưa xuất gia cũng là họ An.

An Ngữ Thần tuy rằng vẫn luôn cảm thấy lão đạo sĩ là trưởng giả hòa ái dễ gần, nhưng cô ta không biết lão đạo sĩ không ngờ là ông trẻ của mình, có điều những lời này xuất phát từ từ miệng bọn bắt cóc, cô ta vẫn nửa tin nửa ngờ.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa vốn là cả đời không định nói ra bí mật này, nhưng hiện tại hai ông cháu họ đã rơi vào khốn cảnh. cũng không biết có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, không khỏi thở dài: Tiểu yêu, những gì hắn nói là sự thật đó, ông và ông nội cháu là anh em cùng cha khác mẹ.

An Ngữ Thần nghe thấy mình ở trên đời này không ngờ còn có thân nhân, không khỏi lệ nóng doanh tròng.

Người trung niên nói: Trước tiên đừng nhận nhau vội, An tiểu thư, khoản tiền mà cô nói đó tốt nhất đừng là giả.

An Ngữ Thần nói: Nếu như anh chỉ là vì khoản tiền đó thì dễ thôi, chỉ cần thả chúng tôi ra, tôi có thể trả cho anh gấp đôi.

Người trung niên cười nói: Tôi không tham vậy đâu, đúng rồi, hiện tại cô có thể nói ra tài khoản và mật mã ngân hàng Thụy Sĩ mà An lão gia tử để lại rồi đó.

An Ngữ Thần hơi ngẩn ra, cô ta chưa bao giờ nghe ông nội nói qua về chuyện này.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nghe thấy câu này thì trong lòng cả kinh, bí mật này ông ta trừ nói với Trương Dương ra thì không có người thứ ba nào biết, sao người trung niên lại biết?

An Ngữ Thần nói: Tôi không hiểu anh đang nói gì!

Người trung niên nói: An tiểu thư, tôi khuyên cô nên nghĩ cho kỹ xem tiền quan trọng hay là mạng quan trọng.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nhìn nam tử trung niên đó, nói: Các anh là người của An Đạt Văn.

Người trung niên cười nói: Thật ra hồ đồ một chút ngược lại có thể sống được lâu hơn.

Dựa theo kế hoạch đã định trước, vốn nên hạ táng lúc hoàng hôn, nhưng An Đạt Văn không biết vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn quyết định lâm thời đổi lại là hạ táng sau giờ ngọ.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status