Những lời này của Kiều lão không chỉ là hướng về một mình Sở Yên Nhiên, cũng nói cho cháu gái Kiều Mộng Viện nghe, ông ta lần này sở dĩ tới Đông Giang không chỉ là vì Trương Dương, cũng là vì cháu gái của mình, trong lòng Kiều lão minh bạch, Trương Dương lần này chỉ sợ không có hy vọng tỉnh lại.
Từ Lập Hoa cuối cùng cũng đáp ứng nghe theo đề nghị của Sở Yên Nhiên, để con trai tiếp tục tiếp nhận trị liệu.
Sở Yên Nhiên đi ra khỏi phòng nghỉ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, di động của cô ta lúc này đổ chuông, bắt máy, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói: Sở Yên Nhiên à?
Sở Yên Nhiên gật đầu nói: Là tôi, cô là ai?
Tôi là Trần Tuyết, tôi muốn gặp Trương Dương, có lẽ tôi có thể cứu được anh ấy.
Sở Yên Nhiên không tin Trần Tuyết có thể được Trương Dương, trong mắt cô ta, Trần Tuyết chỉ chẳng qua là dùng phương pháp này để tìm kiếm cơ hội thăm Trương Dương, cô ta nói khẽ: Tôi sai người xuống đón cô.
Buông điện thoại, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang đứng cách đó không xa nhìn mình, Sở Yên Nhiên cười cười với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện cũng cười lại, hai người đều nhìn thấy ánh lệ trong mắt đối phương.
Sở Yên Nhiên chủ động bước về phía Kiều Mộng Viện, cô ta nói khẽ: Câu vừa rồi cô nói với tôi có phải là thật hay không?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không cần thiết phải nói dối.
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, nhỏ giọng mắng: Tên hỗn đản Trương Dương này, đúng là vô trách nhiệm.
Kiều Mộng Viện nói: Hắn quả thực rất vô trách nhiệm, chuyện tất cả là vì hắn à ra, nhưng hắn hiện tại lại chuẩn bị buông tay mà đi.
Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: Hắn biết rõ có nhiều người như vậy yêu hắn, đau lòng vì hắn, nhưng hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, nói đi là đi.
Kiều Mộng Viện nói: Yên Nhiên, thật ra... Tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với cô.
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Không có gì phải xin lỗi cả, chúng ta không có ai sai, người sai là Trương Dương. Nhưng Trương Dương đâu? Hiện tại Trương Dương có thể gánh vác sai lầm mà hắn đã phạm phải ư?
Trần Tuyết được một gã cảnh sát dắt tới khu nhà bênh, từ trên mặt của cô ta không nhìn ra tâm tình thực sự lúc này của cô ta, vẫn bình tĩnh trước sau như một, mắt đẹp thờ ơ, tựa hồ chuyện của Trương Dương không hề khiến tình tự của cô ta dao động.
Sở Yên Nhiên gật đầu với Trần Tuyết: Cô muốn vào thăm anh ấy?
Trần Tuyết nói: Tôi muốn vào thăm anh ta, có lẽ còn có cơ hội cứu anh ta.
Sở Yên Nhiên nói: Cũng tốt. Cô ta lại nói với Kiều Mộng Viện: Tôi biết rất nhiều người đều chờ ở bên ngoài, để họ vào thăm Trương Dương đi, có lẽ về sau... thực sự không còn có cơ hội nữa.
Kiều Mộng Viện nhìn Sở Yên Nhiên, trong lòng vừa cảm động lại vừa khâm phục nói không nên lời, đổi thành mình nếu như ở vị trí của Sở Yên Nhiên, chưa chắc đã có thể rộng rãi và khoái hoạt như cô ta, Kiều Mộng Viện nói: Cô hay là đi vào với anh ấy đi.
Sở Yên Nhiên bỗng nhiên: cô đoán xem, trong lòng anh ấy hiện tại rốt cuộc đang nghĩ đến ai?
Kiều Mộng Viện cắn cắn môi: Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết, nếu như trong lòng anh ấy còn nhớ được thì sẽ chỉ nghĩ tới cô. Kiều Mộng Viện cảm thấy rõ ràng, khi mình nói những lời này, không gề có vẻ ghen tị và không vui, ngược lại tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, cô ta cho rằng Yên Nhiên đáng được Trương Dương yêu như vậy.
Sở Yên Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói: Tôi dám khẳng định, hắn cho dù chỉ còn một chút ý thức thì cũng sẽ nhớ mỗi người chúng ta một lần, loại người như hắn nhất định không ai có thể độc chiếm nội tâm của hắn.
Kiều Mộng Viện nói: Hắn không phải một người tốt.
Trước giờ đều không phải! Hắn căn bản chính là tai họa mới đúng.
Kiều Mộng Viện nói: Đều nói người tốt thì không sống thọ, họa hại thì sống lâu, nói như vậy hắn chắc có thể vượt qua được cả này?
Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: Hắn đời này dù sao cũng phải học được có chút trách nhiệm chứ?
Trương đại quan nhân vẫn nằm ở đó, trên người cắm đủ loại ống. Trần Tuyết tới bên cạnh hắn, vươn tay ra đăt lên mạch môn của hắn, cho dù cảm giác được tình trạng của Trương Dương không được lạc quan, nhưng vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn bình tĩnh, cô ta ở bên giường mười phút thì ra ngoài.
Sở Yên Nhiên vẫn luôn ở đó chờ cô ta: Sao? Sở Yên Nhiên không biết Trần Tuyết có một thân võ công sâu không lường được.
Trần Tuyết nói: Tôi có lẽ có thể cứu hắn, nhưng phải mang hắn ra khỏi nơi này.
Sở Yên Nhiên tràn ngập nghi ngờ nói: Cô muốn mang anh ta đi.
Trần Tuyết lắc đầu: Không phải tôi, mà là chúng ta! Một mình tôi căn bản không làm được chuyện này.
Sở Yên Nhiên nói: Tôi vì sao phải tin cô.
Trần Tuyết nhìn nhìn ra xa, nói khẽ: Tôi có thể nói chuyện một mình với cô hay không?
Sở Yên Nhiên gật đầu, lúc này Kiều Mộng Viện dẫn An Ngữ Thần tới thăm Trương Dương, Sở Yên Nhiên chỉ chỉ ra ban công: Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.
Hai người ra tới bên ngoài, ánh trăng rất đẹp, chiếu sáng cả bầu trời đêm, Trần Tuyết nhìn trăng, nhớ ra ba ngày nữa chính là rằm.
Sở Yên Nhiên nói: cô muốn nói gì với tôi?
Trần Tuyết giơ tay lên, Sở Yên Nhiên nhìn lòng bàn tay của cô ta, bỗng nhiên phát hiện bàn tay trắng nõn của cô ta dần dần biến thành bán trong suốt, cuối cùng thì không ngờ hoàn toàn biến thành trong suốt, ánh trăng xuyên qua bàn tay chiếu xuống, cảnh vật bên ngoài có thể thấy được rõ ràng, đôi mi thanh tú của Sở Yên Nhiên nhăn lại.
Trong Mắt đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên: Ảo thuật à?
Trần Tuyết nói: Môn võ công này tên là sinh tử ấn, sau khi luyện thành thì có thể nghịch chuyển sinh tử, nhưng tôi cách hóa cảnh còn rất xa, chỉ chẳng qua là vừa mới nhập môn thôi, tôi vốn cho rằng có thể được Trương Dương, vừa rồi xem thử kinh mạch của hắn, phát hiện bằng vào năng lực của tôi thì căn bản không thể cứu hắn được.
Sở Yên Nhiên thở dài nói: Thế chẳng thà đừng nói còn hơn.
Trần Tuyết nói: Trương Dương có phải từng nói với cô hắn là người cổ đại hay không?
Sở Yên Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra, cô ta chợt lại gật đầu: Không sai, anh ấy quả thực từng nói như vậy.
Trần Tuyết nói: Hắn không phải nói đùa với cô đâu, lời nói của hắn hoàn toàn là sự thật.
Sở Yên Nhiên nửa tin nửa ngờ.
Trần Tuyết nói: Hắn từ triều Đại Tùy tới, kiếp trước là thần y Đại Tùy Trương Nhất Châm, cô nghĩ lại đi, người trẻ tuổi nào lại có một thân y thuật thần hồ kì kĩ như vậy, nếu như y thuật có thể dùng tổ truyền để giải thích, như vậy thì võ công xuất thần nhập hóa của hắn có được từ đâu!
Sở Yên Nhiên nói: Trên người anh ấy quả thực có rất nhiều chỗ đặc biệt không thể giải thích.
Trần Tuyết nói: Khoa học Hiện đại cũng không thể giải thích quan hệ chân chính của thân thể và ý thức, vụ nổ thình lình xảy ra đó khiến ý thức và thân thể vốn kết hợp chặt chẽ của Trương Dương gặp phải nguy hiểm thoát ly, trên đời này chỉ có một người có thể cứu hắn, đó chính là chính hắn, nhưng hắn hiện tại cơ hồ đã mất ý thức, một người đã mất ý thức thì sao có thể sử dụng võ công của mình? Cho dù trên người hắn có võ công cường đại như thế nào, mất ý thức rồi tất cả đều vô dụng.
Sở Yên Nhiên nói: Có biện pháp nào có thể khiến anh ấy khôi phục ý thức hay không?
Trần Tuyết nói: Trong hoàn cảnh đặc biệt, có thể khiến ý thức của hắn một lần nữa trở về bản thể, ví dụ như thời gian đảo lưu.
Sở Yên Nhiên nghe Trần Tuyết nói vốn cảm thấy rất nhảm nhí, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có đạo lý. Nếu như Trương Dương thực sự là người cổ đến từ triều Tùy, như vậy tất cả những gì cô ta nói vẫn có thể thành lập, Sở Yên Nhiên: Nói Thời gian sao có thể đảo lưu được?
Trần Tuyết nói: Tôi cũng không chắc chắn 100%, nhưng với hắn mà nói thì có lẽ chỉ có cơ hội này, nếu như mặc cho tình huống của hắn chuyển biến xấu đi, chỉ sợ... Cô ta không nói hết, nhưng đã biểu đạt lỗi lo của mình một cách rõ ràng.
Sở Yên Nhiên nói: Tôi sẽ không để tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, tôi đã liên hệ với kho đông lạnh cơ thể người Ataberk của nước Mỹ rồi, nếu như thực sự không thể vãn hồi, tôi sẽ nhờ người làm đông lạnh cơ thể anh anh ấy .
Trần Tuyết nói: Đóng băng thân thể?
Sở Yên Nhiên nói: Đây là một ngày học mới, có thể dùng ni tơ lỏng cất giữ thân thể người ở nhiệt độ -196, để sinh mệnh ở trạng thái tạm ngắt, cho dù trước mắt vẫn chưa tìm thấy phương pháp thỏa đáng để giải cứu Trương Dương, nhưng tôi tin chỉ cần có thời gian thì sẽ có cơ hội.
Trần Tuyết gật đầu: Thời gian chính là cơ hội.
Mắt đẹp Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: Tôi chỉ là lo, tới khi trình độ chữa bệnh thực sự có thể khiến anh ấy khang phục, anh ấy vẫn còn trẻ, mà chúng ta thì già đi, thậm chí đã rời khỏi thế giới này, cô nói xem đến lúc đó, anh ấy còn nhớ được đám người chúng ta hay không?
Trần Tuyết nói: anh ấy sẽ không hạnh phúc! Hơn nữa cho dù là đóng băng thân thể thì cũng không thể thực sự khiến hắn quay lại, tôi vừa nói rồi, cô có thể đóng băng thân thể của một người, nhưng không thể nào giữ được ý thức ngày xưa của hắn được.
Sở Yên Nhiên nói: cô chắc chứ?
Trần Tuyết nói: Trên người Trương Dương có một khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn, dựa vào khối bản dập đó, có lẽ có thể tìm được cơ hội giải cứu hắn.
Sở Yên Nhiên nói: các cô đi tìm bản dập, tôi an bài những chuyện khác.
Từ Lập Hoa cuối cùng cũng đáp ứng nghe theo đề nghị của Sở Yên Nhiên, để con trai tiếp tục tiếp nhận trị liệu.
Sở Yên Nhiên đi ra khỏi phòng nghỉ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, di động của cô ta lúc này đổ chuông, bắt máy, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói: Sở Yên Nhiên à?
Sở Yên Nhiên gật đầu nói: Là tôi, cô là ai?
Tôi là Trần Tuyết, tôi muốn gặp Trương Dương, có lẽ tôi có thể cứu được anh ấy.
Sở Yên Nhiên không tin Trần Tuyết có thể được Trương Dương, trong mắt cô ta, Trần Tuyết chỉ chẳng qua là dùng phương pháp này để tìm kiếm cơ hội thăm Trương Dương, cô ta nói khẽ: Tôi sai người xuống đón cô.
Buông điện thoại, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang đứng cách đó không xa nhìn mình, Sở Yên Nhiên cười cười với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện cũng cười lại, hai người đều nhìn thấy ánh lệ trong mắt đối phương.
Sở Yên Nhiên chủ động bước về phía Kiều Mộng Viện, cô ta nói khẽ: Câu vừa rồi cô nói với tôi có phải là thật hay không?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không cần thiết phải nói dối.
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, nhỏ giọng mắng: Tên hỗn đản Trương Dương này, đúng là vô trách nhiệm.
Kiều Mộng Viện nói: Hắn quả thực rất vô trách nhiệm, chuyện tất cả là vì hắn à ra, nhưng hắn hiện tại lại chuẩn bị buông tay mà đi.
Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: Hắn biết rõ có nhiều người như vậy yêu hắn, đau lòng vì hắn, nhưng hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, nói đi là đi.
Kiều Mộng Viện nói: Yên Nhiên, thật ra... Tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với cô.
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Không có gì phải xin lỗi cả, chúng ta không có ai sai, người sai là Trương Dương. Nhưng Trương Dương đâu? Hiện tại Trương Dương có thể gánh vác sai lầm mà hắn đã phạm phải ư?
Trần Tuyết được một gã cảnh sát dắt tới khu nhà bênh, từ trên mặt của cô ta không nhìn ra tâm tình thực sự lúc này của cô ta, vẫn bình tĩnh trước sau như một, mắt đẹp thờ ơ, tựa hồ chuyện của Trương Dương không hề khiến tình tự của cô ta dao động.
Sở Yên Nhiên gật đầu với Trần Tuyết: Cô muốn vào thăm anh ấy?
Trần Tuyết nói: Tôi muốn vào thăm anh ta, có lẽ còn có cơ hội cứu anh ta.
Sở Yên Nhiên nói: Cũng tốt. Cô ta lại nói với Kiều Mộng Viện: Tôi biết rất nhiều người đều chờ ở bên ngoài, để họ vào thăm Trương Dương đi, có lẽ về sau... thực sự không còn có cơ hội nữa.
Kiều Mộng Viện nhìn Sở Yên Nhiên, trong lòng vừa cảm động lại vừa khâm phục nói không nên lời, đổi thành mình nếu như ở vị trí của Sở Yên Nhiên, chưa chắc đã có thể rộng rãi và khoái hoạt như cô ta, Kiều Mộng Viện nói: Cô hay là đi vào với anh ấy đi.
Sở Yên Nhiên bỗng nhiên: cô đoán xem, trong lòng anh ấy hiện tại rốt cuộc đang nghĩ đến ai?
Kiều Mộng Viện cắn cắn môi: Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết, nếu như trong lòng anh ấy còn nhớ được thì sẽ chỉ nghĩ tới cô. Kiều Mộng Viện cảm thấy rõ ràng, khi mình nói những lời này, không gề có vẻ ghen tị và không vui, ngược lại tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, cô ta cho rằng Yên Nhiên đáng được Trương Dương yêu như vậy.
Sở Yên Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói: Tôi dám khẳng định, hắn cho dù chỉ còn một chút ý thức thì cũng sẽ nhớ mỗi người chúng ta một lần, loại người như hắn nhất định không ai có thể độc chiếm nội tâm của hắn.
Kiều Mộng Viện nói: Hắn không phải một người tốt.
Trước giờ đều không phải! Hắn căn bản chính là tai họa mới đúng.
Kiều Mộng Viện nói: Đều nói người tốt thì không sống thọ, họa hại thì sống lâu, nói như vậy hắn chắc có thể vượt qua được cả này?
Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: Hắn đời này dù sao cũng phải học được có chút trách nhiệm chứ?
Trương đại quan nhân vẫn nằm ở đó, trên người cắm đủ loại ống. Trần Tuyết tới bên cạnh hắn, vươn tay ra đăt lên mạch môn của hắn, cho dù cảm giác được tình trạng của Trương Dương không được lạc quan, nhưng vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn bình tĩnh, cô ta ở bên giường mười phút thì ra ngoài.
Sở Yên Nhiên vẫn luôn ở đó chờ cô ta: Sao? Sở Yên Nhiên không biết Trần Tuyết có một thân võ công sâu không lường được.
Trần Tuyết nói: Tôi có lẽ có thể cứu hắn, nhưng phải mang hắn ra khỏi nơi này.
Sở Yên Nhiên tràn ngập nghi ngờ nói: Cô muốn mang anh ta đi.
Trần Tuyết lắc đầu: Không phải tôi, mà là chúng ta! Một mình tôi căn bản không làm được chuyện này.
Sở Yên Nhiên nói: Tôi vì sao phải tin cô.
Trần Tuyết nhìn nhìn ra xa, nói khẽ: Tôi có thể nói chuyện một mình với cô hay không?
Sở Yên Nhiên gật đầu, lúc này Kiều Mộng Viện dẫn An Ngữ Thần tới thăm Trương Dương, Sở Yên Nhiên chỉ chỉ ra ban công: Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.
Hai người ra tới bên ngoài, ánh trăng rất đẹp, chiếu sáng cả bầu trời đêm, Trần Tuyết nhìn trăng, nhớ ra ba ngày nữa chính là rằm.
Sở Yên Nhiên nói: cô muốn nói gì với tôi?
Trần Tuyết giơ tay lên, Sở Yên Nhiên nhìn lòng bàn tay của cô ta, bỗng nhiên phát hiện bàn tay trắng nõn của cô ta dần dần biến thành bán trong suốt, cuối cùng thì không ngờ hoàn toàn biến thành trong suốt, ánh trăng xuyên qua bàn tay chiếu xuống, cảnh vật bên ngoài có thể thấy được rõ ràng, đôi mi thanh tú của Sở Yên Nhiên nhăn lại.
Trong Mắt đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên: Ảo thuật à?
Trần Tuyết nói: Môn võ công này tên là sinh tử ấn, sau khi luyện thành thì có thể nghịch chuyển sinh tử, nhưng tôi cách hóa cảnh còn rất xa, chỉ chẳng qua là vừa mới nhập môn thôi, tôi vốn cho rằng có thể được Trương Dương, vừa rồi xem thử kinh mạch của hắn, phát hiện bằng vào năng lực của tôi thì căn bản không thể cứu hắn được.
Sở Yên Nhiên thở dài nói: Thế chẳng thà đừng nói còn hơn.
Trần Tuyết nói: Trương Dương có phải từng nói với cô hắn là người cổ đại hay không?
Sở Yên Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra, cô ta chợt lại gật đầu: Không sai, anh ấy quả thực từng nói như vậy.
Trần Tuyết nói: Hắn không phải nói đùa với cô đâu, lời nói của hắn hoàn toàn là sự thật.
Sở Yên Nhiên nửa tin nửa ngờ.
Trần Tuyết nói: Hắn từ triều Đại Tùy tới, kiếp trước là thần y Đại Tùy Trương Nhất Châm, cô nghĩ lại đi, người trẻ tuổi nào lại có một thân y thuật thần hồ kì kĩ như vậy, nếu như y thuật có thể dùng tổ truyền để giải thích, như vậy thì võ công xuất thần nhập hóa của hắn có được từ đâu!
Sở Yên Nhiên nói: Trên người anh ấy quả thực có rất nhiều chỗ đặc biệt không thể giải thích.
Trần Tuyết nói: Khoa học Hiện đại cũng không thể giải thích quan hệ chân chính của thân thể và ý thức, vụ nổ thình lình xảy ra đó khiến ý thức và thân thể vốn kết hợp chặt chẽ của Trương Dương gặp phải nguy hiểm thoát ly, trên đời này chỉ có một người có thể cứu hắn, đó chính là chính hắn, nhưng hắn hiện tại cơ hồ đã mất ý thức, một người đã mất ý thức thì sao có thể sử dụng võ công của mình? Cho dù trên người hắn có võ công cường đại như thế nào, mất ý thức rồi tất cả đều vô dụng.
Sở Yên Nhiên nói: Có biện pháp nào có thể khiến anh ấy khôi phục ý thức hay không?
Trần Tuyết nói: Trong hoàn cảnh đặc biệt, có thể khiến ý thức của hắn một lần nữa trở về bản thể, ví dụ như thời gian đảo lưu.
Sở Yên Nhiên nghe Trần Tuyết nói vốn cảm thấy rất nhảm nhí, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có đạo lý. Nếu như Trương Dương thực sự là người cổ đến từ triều Tùy, như vậy tất cả những gì cô ta nói vẫn có thể thành lập, Sở Yên Nhiên: Nói Thời gian sao có thể đảo lưu được?
Trần Tuyết nói: Tôi cũng không chắc chắn 100%, nhưng với hắn mà nói thì có lẽ chỉ có cơ hội này, nếu như mặc cho tình huống của hắn chuyển biến xấu đi, chỉ sợ... Cô ta không nói hết, nhưng đã biểu đạt lỗi lo của mình một cách rõ ràng.
Sở Yên Nhiên nói: Tôi sẽ không để tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, tôi đã liên hệ với kho đông lạnh cơ thể người Ataberk của nước Mỹ rồi, nếu như thực sự không thể vãn hồi, tôi sẽ nhờ người làm đông lạnh cơ thể anh anh ấy .
Trần Tuyết nói: Đóng băng thân thể?
Sở Yên Nhiên nói: Đây là một ngày học mới, có thể dùng ni tơ lỏng cất giữ thân thể người ở nhiệt độ -196, để sinh mệnh ở trạng thái tạm ngắt, cho dù trước mắt vẫn chưa tìm thấy phương pháp thỏa đáng để giải cứu Trương Dương, nhưng tôi tin chỉ cần có thời gian thì sẽ có cơ hội.
Trần Tuyết gật đầu: Thời gian chính là cơ hội.
Mắt đẹp Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: Tôi chỉ là lo, tới khi trình độ chữa bệnh thực sự có thể khiến anh ấy khang phục, anh ấy vẫn còn trẻ, mà chúng ta thì già đi, thậm chí đã rời khỏi thế giới này, cô nói xem đến lúc đó, anh ấy còn nhớ được đám người chúng ta hay không?
Trần Tuyết nói: anh ấy sẽ không hạnh phúc! Hơn nữa cho dù là đóng băng thân thể thì cũng không thể thực sự khiến hắn quay lại, tôi vừa nói rồi, cô có thể đóng băng thân thể của một người, nhưng không thể nào giữ được ý thức ngày xưa của hắn được.
Sở Yên Nhiên nói: cô chắc chứ?
Trần Tuyết nói: Trên người Trương Dương có một khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn, dựa vào khối bản dập đó, có lẽ có thể tìm được cơ hội giải cứu hắn.
Sở Yên Nhiên nói: các cô đi tìm bản dập, tôi an bài những chuyện khác.
/2583
|