Tiết Thế Luân thét lên kinh hãi, hắn và Tiêu Quốc Thành quen nhau gần năm mươi năm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới tên anh trai nuôi của mình không ngờ là con mồ côi Nhật Bản, cha chưa bao giờ nhắc tới với y, cũng không có ai trong nhà tiết lộ tin tức có liên quan cho y.
Tôi đã tra tư liệu về Sơn Dã Chi Lương rồi, Sơn Dã Thái Trì, cha của Sơn Dã Chi Lương từng là thủ lĩnh Giao Long hội Nhật Bản, trong thế chiến thứ hai Giao Long hội dưới sự chỉ huy của hắn có phạm vi hoạt động lan ra khắp các quốc gia Châu Á, sau khi Sơn Dã Chi Lương chết, Sơn Dã Thái Trì đã bỏ rất nhiều coogn sức để tìm đứa cháu thất lạc, tôi nghĩ sau khi Tiêu Quốc Thành hiểu chuyện không bao lâu thì Giao Long hội tìm được hắn, lặng lẽ bồi dưỡng, cũng nói cho hắn biết thân thế của hắn. Mà các anh thì lại thủy chung chẳng hay biết gì, Tiêu Quốc Thành sau khi biết thân thế của mình, liền bí mật triển khai hành động báo thù, căn cứ vào phân tích của tôi, hắn cho rằng cái chết của Sơn Dã Chi Lương, là Tiết lão và Kiều lão tạo thành, cho nên hắn tập trung mục tiêu báo thù lên người của Nhị alox. Tiêu Quốc Thành và anh không hổ là anh em kết nghĩa, lòng trả thù của các anh đều rất nặng, chỉ có điều Tiêu Quốc Thành so với anh thì cao minh hơn, giỏi che giấu mình hơn, hắn biết cách trả thù tốt nhất không phải giết chết cừu nhân, mà là khiến cừu nhân thân bại danh liệt, hắn bắt đầu từng bước dẫn đường anh, mà anhdưới sự dẫn đường của hắn bất tri bất giác đã dấn thân vào vực sâu.
Đừng nói nữa. Tiết Thế Luân hét lớn, hai mắt phủ kín tơ máu, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Giọng nói vẫn tiếp tục: Cảm thấy thời cơ thành thục rồi, hắn bắt đầu thu gặt thành quả của mình, mà lòng trả thù của anh, khiến anh càng xa trên con đường sai lầm, tư liệu phạm tội của anh mà hắn cung cấp cho chúng tôi dày tới cả thước, nếu như những tư liệu này bị công khai, danh dự của Tiết lão sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?
Trong mắt Tiết Thế Luân nổi lên lệ quang hối hận: Việc tôi làm, tự tôi gánh vác, tất cả những chuyện này không liên can tới cha tôi, không liên can tới Tiết gia.
Nếu như anh có giác ngộ như vậy sớm thì chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức này.
Tiết Thế Luân nói: Nhất định phải bắt được hắn.
Trước khi tố cáo anh, Tiêu Quốc Thành đã chọn sẵn đường lui, những năm gần đây, anh kinh doanh mạng lưới rửa tiền, buôn lậu, mà hắn chỉ lợi dụng mạng lưới của anh để kiếm tiền, cũng tích lũy được tài phú kinh người, hiện tại để lại hết tất cả trách nhiệm cho anh, mà hắn chỉ cần thay một một thân phận mới là có thể mang theo tài phú lớn, nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tiết Thế Luân nói: Tôi nắm giữ được không ít sản nghiệp bí mật của hắn, vẫn có cơ hội bắt được hắn.
Đối phương thở dài: Anh cho rằng Tiêu Quốc Thành sẽ thành thành thật thật chờ chúng ta tới bắt hắn ư? Tiết Thế Luân, tôi nói với anh việc này. Không phải bắt anh phối hợp với chúng tôi làm gì, mà là muốn anh thực sự nhận thức được sai lầm của mình, anh có hiểu hay không, anh xong rồi, tất cả chứng cớ đều hướng vào anh, tuy rằng tôi biết có một số việc có lẽ là Tiêu Quốc Thành làm, nhưng anh hiển nhiên đã trở thành người chịu tội thay cho hắn.
Giáo thụ Hoa có thói quen ngồi trong bóng tối, ông ta thở dài, cảm thấy một đôi bàn tay nhỏ bé đặt lên vai mình, nói khẽ: ông và Tiết lão quen nhau rất nhiều năm, thực sự không muốn nhìn thấy con hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Lệ Phù nói: Là tự hắn chọn, chẳng trách được ai.
Giáo thụ Hoa nói: Tiêu Quốc Thành chắc là thông qua Nghiêm Quốc Chiêu cung cấp những tài liệu này, từ đó cho thấy, Chương Bích Quân cũng chết ở trong tay hắn.
Lệ Phù nói: cháu thật sự không nghĩ ra, một người sao có thể âm hiểm tới mức này? Không ngờ mất mấy chục năm thời gian để trả thù, Tiết lão dù sao cũng có ơn dưỡng dục với hắn, chẳng lẽ hắn không có một chút lương tâm nào ư?
Giáo thụ Hoa nói: Có lẽ đây là bản tính của dân tộc họ! Tiết lão đời này đã làm sai nhất chính là chuyện này.
Lệ Phù nói: cháu sẽ tìm được hắn, cho dù đi khắp chân trời góc biển, thì cháu cũng phải tìm ra hắn. Cô ta tin chắc còn có cơ hội, Tiêu Quốc Thành vẫn khống chế tài phú lớn của gia tộc Nguyên Hòa, Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn còn sống, quân cờ lúc trước hắn một tay bố trí có lẽ sẽ trở thành quả mìn cuối mình khiến hắn nổ chết.
Giáo thụ Hoa nói: Tình huống của Trương Dương bên kia thế nào rồi?
Nhắc tới Trương Dương, nội tâm Lệ Phù lại đau đớn, cô ta cúi đầu: Sở Yên Nhiên đã thuyết phục người nhà của hắn, đóng băng thân thể của Trương Dương, hy vọng tương lai... Lệ Phù rốt cuộc không nói nổi nữa, xoay người đi, hai hàng lệ nóng chảy xuống.
Khi Tiễn bước Trương Dương, Từ Lập Hoa khóc tới chết đi sống lại, trong mắt bà ta con trai đã, chuyên gia được mời từ nước Mỹ đến đưa thân thể của Trương Dương vào trong một thùng được đặc chế từ sợi thủy tinh với nhiệt độ ổn định, bảo tồn trong ni tơ lỏng -196 độ, đây là để tránh thân thể của Trương Dương bị vi sinh vật lây bệnh và phá hoại.
Từ Lập Hoa bảo người thân thu thập di vật của Trương Dương, chuẩn bị đem mấy thứ này tới thôn Tiểu Thạch Oa, quê của Trương Dương để chôn, trong lòng bọn họ thủy chung có khái niệm nhập thổ vi an, nói sao cũng phải lập mộ chôn quần áo và di vật cho Trương Dương, về sau hàng năm tới tảo mộ tưởng nhớ.
Tỉnh lý cũng làm ra một số biểu hiện, trừ ủng hộ một số tiền lớn ra, còn đặc biệt trao tặng Trương Dương liệt sĩ, truy nhận hắn là đảng viên cộng sản ưu tú. Nhưng đối với thân nhân của Trương Dương mà nói, những thứ này đều không quan trọng.
Trước khi Trương Dương bị đóng băng thì rời khỏi bệnh viện, Đỗ Thiên Dã đặc biệt dẫn Trần Sùng Sơn tới tiễn hắn, Trần Sùng Sơn ở hiện trường nhìn thấy Kiều lão, có chút kích động đi tới: Chính ủy Kiều, ngài còn nhớ tôi không.
Kiều lão nhìn Trần Sùng Sơn, hơn nửa ngày mới từ trong trí nhớ tìm kiếm ra một cái tên: Anh là tiểu Trần! Anh là Trần Sùng Sơn?
Trần Sùng Sơn kích động gật đầu, Kiều lão bước tới cầm tay y: Sùng Sơn à, đúng là anh rồi, bao năm qua anh đã đi đâu?
Trần Sùng Sơn nói: Chẳng đi đâu cả, vẫn luôn ở núi Thanh Đài.
Kiều lão gật đầu, ông ta lại nghĩ tới gì đó, nói với Tống Hoài Minh ở bên cạnh: Trần Sùng Sơn, năm đó khi Kinh Sơn huyết chiến anh ta cũng có mặt, là liên trưởng của Tiêu đao liên, nhiệm vụ truy kích Sơn Dã Chi Lương cuối cùng cũng là anh ta phụ trách . Khi Kiều lão những lời này những lời này không hề cân nhắc quá nhiều.
Triệu Quốc Cường nghe thấy thì trong lòng lại cả kinh, Trần Sùng Sơn năm đó là liên trưởng của tiêm đao liên, hơn nữa phụ trách truy kích Sơn Dã Chi Lương, về sau con y Trần Thiên Trọng lại trùng hợp về nông thôn với Tiêu Quốc Thành, trong bóng tối chẳng lẽ sớm có định số, nghĩ tới Trần Thiên Trọng đã chết sớm nhiều năm, Triệu Quốc Cường lập tức từ bỏ ý định gợi lại nỗi đau của Trần Sùng Sơn, có những chuyện cũ tốt nhất hãy để trong lãng quên.
Tôi đã tra tư liệu về Sơn Dã Chi Lương rồi, Sơn Dã Thái Trì, cha của Sơn Dã Chi Lương từng là thủ lĩnh Giao Long hội Nhật Bản, trong thế chiến thứ hai Giao Long hội dưới sự chỉ huy của hắn có phạm vi hoạt động lan ra khắp các quốc gia Châu Á, sau khi Sơn Dã Chi Lương chết, Sơn Dã Thái Trì đã bỏ rất nhiều coogn sức để tìm đứa cháu thất lạc, tôi nghĩ sau khi Tiêu Quốc Thành hiểu chuyện không bao lâu thì Giao Long hội tìm được hắn, lặng lẽ bồi dưỡng, cũng nói cho hắn biết thân thế của hắn. Mà các anh thì lại thủy chung chẳng hay biết gì, Tiêu Quốc Thành sau khi biết thân thế của mình, liền bí mật triển khai hành động báo thù, căn cứ vào phân tích của tôi, hắn cho rằng cái chết của Sơn Dã Chi Lương, là Tiết lão và Kiều lão tạo thành, cho nên hắn tập trung mục tiêu báo thù lên người của Nhị alox. Tiêu Quốc Thành và anh không hổ là anh em kết nghĩa, lòng trả thù của các anh đều rất nặng, chỉ có điều Tiêu Quốc Thành so với anh thì cao minh hơn, giỏi che giấu mình hơn, hắn biết cách trả thù tốt nhất không phải giết chết cừu nhân, mà là khiến cừu nhân thân bại danh liệt, hắn bắt đầu từng bước dẫn đường anh, mà anhdưới sự dẫn đường của hắn bất tri bất giác đã dấn thân vào vực sâu.
Đừng nói nữa. Tiết Thế Luân hét lớn, hai mắt phủ kín tơ máu, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Giọng nói vẫn tiếp tục: Cảm thấy thời cơ thành thục rồi, hắn bắt đầu thu gặt thành quả của mình, mà lòng trả thù của anh, khiến anh càng xa trên con đường sai lầm, tư liệu phạm tội của anh mà hắn cung cấp cho chúng tôi dày tới cả thước, nếu như những tư liệu này bị công khai, danh dự của Tiết lão sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?
Trong mắt Tiết Thế Luân nổi lên lệ quang hối hận: Việc tôi làm, tự tôi gánh vác, tất cả những chuyện này không liên can tới cha tôi, không liên can tới Tiết gia.
Nếu như anh có giác ngộ như vậy sớm thì chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức này.
Tiết Thế Luân nói: Nhất định phải bắt được hắn.
Trước khi tố cáo anh, Tiêu Quốc Thành đã chọn sẵn đường lui, những năm gần đây, anh kinh doanh mạng lưới rửa tiền, buôn lậu, mà hắn chỉ lợi dụng mạng lưới của anh để kiếm tiền, cũng tích lũy được tài phú kinh người, hiện tại để lại hết tất cả trách nhiệm cho anh, mà hắn chỉ cần thay một một thân phận mới là có thể mang theo tài phú lớn, nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tiết Thế Luân nói: Tôi nắm giữ được không ít sản nghiệp bí mật của hắn, vẫn có cơ hội bắt được hắn.
Đối phương thở dài: Anh cho rằng Tiêu Quốc Thành sẽ thành thành thật thật chờ chúng ta tới bắt hắn ư? Tiết Thế Luân, tôi nói với anh việc này. Không phải bắt anh phối hợp với chúng tôi làm gì, mà là muốn anh thực sự nhận thức được sai lầm của mình, anh có hiểu hay không, anh xong rồi, tất cả chứng cớ đều hướng vào anh, tuy rằng tôi biết có một số việc có lẽ là Tiêu Quốc Thành làm, nhưng anh hiển nhiên đã trở thành người chịu tội thay cho hắn.
Giáo thụ Hoa có thói quen ngồi trong bóng tối, ông ta thở dài, cảm thấy một đôi bàn tay nhỏ bé đặt lên vai mình, nói khẽ: ông và Tiết lão quen nhau rất nhiều năm, thực sự không muốn nhìn thấy con hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Lệ Phù nói: Là tự hắn chọn, chẳng trách được ai.
Giáo thụ Hoa nói: Tiêu Quốc Thành chắc là thông qua Nghiêm Quốc Chiêu cung cấp những tài liệu này, từ đó cho thấy, Chương Bích Quân cũng chết ở trong tay hắn.
Lệ Phù nói: cháu thật sự không nghĩ ra, một người sao có thể âm hiểm tới mức này? Không ngờ mất mấy chục năm thời gian để trả thù, Tiết lão dù sao cũng có ơn dưỡng dục với hắn, chẳng lẽ hắn không có một chút lương tâm nào ư?
Giáo thụ Hoa nói: Có lẽ đây là bản tính của dân tộc họ! Tiết lão đời này đã làm sai nhất chính là chuyện này.
Lệ Phù nói: cháu sẽ tìm được hắn, cho dù đi khắp chân trời góc biển, thì cháu cũng phải tìm ra hắn. Cô ta tin chắc còn có cơ hội, Tiêu Quốc Thành vẫn khống chế tài phú lớn của gia tộc Nguyên Hòa, Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn còn sống, quân cờ lúc trước hắn một tay bố trí có lẽ sẽ trở thành quả mìn cuối mình khiến hắn nổ chết.
Giáo thụ Hoa nói: Tình huống của Trương Dương bên kia thế nào rồi?
Nhắc tới Trương Dương, nội tâm Lệ Phù lại đau đớn, cô ta cúi đầu: Sở Yên Nhiên đã thuyết phục người nhà của hắn, đóng băng thân thể của Trương Dương, hy vọng tương lai... Lệ Phù rốt cuộc không nói nổi nữa, xoay người đi, hai hàng lệ nóng chảy xuống.
Khi Tiễn bước Trương Dương, Từ Lập Hoa khóc tới chết đi sống lại, trong mắt bà ta con trai đã, chuyên gia được mời từ nước Mỹ đến đưa thân thể của Trương Dương vào trong một thùng được đặc chế từ sợi thủy tinh với nhiệt độ ổn định, bảo tồn trong ni tơ lỏng -196 độ, đây là để tránh thân thể của Trương Dương bị vi sinh vật lây bệnh và phá hoại.
Từ Lập Hoa bảo người thân thu thập di vật của Trương Dương, chuẩn bị đem mấy thứ này tới thôn Tiểu Thạch Oa, quê của Trương Dương để chôn, trong lòng bọn họ thủy chung có khái niệm nhập thổ vi an, nói sao cũng phải lập mộ chôn quần áo và di vật cho Trương Dương, về sau hàng năm tới tảo mộ tưởng nhớ.
Tỉnh lý cũng làm ra một số biểu hiện, trừ ủng hộ một số tiền lớn ra, còn đặc biệt trao tặng Trương Dương liệt sĩ, truy nhận hắn là đảng viên cộng sản ưu tú. Nhưng đối với thân nhân của Trương Dương mà nói, những thứ này đều không quan trọng.
Trước khi Trương Dương bị đóng băng thì rời khỏi bệnh viện, Đỗ Thiên Dã đặc biệt dẫn Trần Sùng Sơn tới tiễn hắn, Trần Sùng Sơn ở hiện trường nhìn thấy Kiều lão, có chút kích động đi tới: Chính ủy Kiều, ngài còn nhớ tôi không.
Kiều lão nhìn Trần Sùng Sơn, hơn nửa ngày mới từ trong trí nhớ tìm kiếm ra một cái tên: Anh là tiểu Trần! Anh là Trần Sùng Sơn?
Trần Sùng Sơn kích động gật đầu, Kiều lão bước tới cầm tay y: Sùng Sơn à, đúng là anh rồi, bao năm qua anh đã đi đâu?
Trần Sùng Sơn nói: Chẳng đi đâu cả, vẫn luôn ở núi Thanh Đài.
Kiều lão gật đầu, ông ta lại nghĩ tới gì đó, nói với Tống Hoài Minh ở bên cạnh: Trần Sùng Sơn, năm đó khi Kinh Sơn huyết chiến anh ta cũng có mặt, là liên trưởng của Tiêu đao liên, nhiệm vụ truy kích Sơn Dã Chi Lương cuối cùng cũng là anh ta phụ trách . Khi Kiều lão những lời này những lời này không hề cân nhắc quá nhiều.
Triệu Quốc Cường nghe thấy thì trong lòng lại cả kinh, Trần Sùng Sơn năm đó là liên trưởng của tiêm đao liên, hơn nữa phụ trách truy kích Sơn Dã Chi Lương, về sau con y Trần Thiên Trọng lại trùng hợp về nông thôn với Tiêu Quốc Thành, trong bóng tối chẳng lẽ sớm có định số, nghĩ tới Trần Thiên Trọng đã chết sớm nhiều năm, Triệu Quốc Cường lập tức từ bỏ ý định gợi lại nỗi đau của Trần Sùng Sơn, có những chuyện cũ tốt nhất hãy để trong lãng quên.
/2583
|