Trần Tuyết nói: Bộ dạng của cô tuy rằng giống Xuân Tuyết Tình như đúc, nhưng cô không phải là cô ta.
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi: Thật ra trong lòng tôi cũng rất muốn trông thấy Xuân Tuyết Tình này.
Trần Tuyết nói: Nhất định có cơ hội.
Kim Mẫn Nhi thở dài: Tôi nghe Trương Dương nói, cô ta đã chết, không sai, người ta nếu có linh hồn thì sau này có thể gặp lại.
Trần Tuyết nói: Tôi biết, phương pháp tôi nói ở trong mắt rất nhiều người giống như là nói nhảm, nhưng nếu không nắm chặt thời gian để lay tỉnh Trương Dương, bỏ lỡ thời cơ hiện tại, chỉ sợ sau này khi hắn tỉnh lại thì vật tự nhân phi rồi.
Kim Mẫn Nhi nói: Thật ra f không cần giải thích với tôi, mọi người nếu đều đồng ý thì tôi cũng sẽ không kiên trì ý kiến của mình. Cô ta tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm Trần Tuyết: cô sao biết rõ tất cả như vậy? Chẳng lẽ cô và Trương Dương đều tới từ cùng một nơi?
Ánh mắt Trần Tuyết một lần nữa hướng về phía mặt biển, nói khẽ: Tôi nói rồi, cô nhất định có cơ hội gặp cô ta.
Mắt đẹp của Kim Mẫn Nhi tròn xoe, trong đó tràn ngập vẻ ngạc nhiên: cô chính là Xuân Tuyết Tình...
Người có thăng trầm, trăng có lúc tròn lúc khuyết, tối ngày ười lăm, trăng từ mặt biển nhô lên, ánh trăng chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
Sở Yên Nhiên sai người đẩy nhanh tốc độ đào ra một cái hố sâu, đặt bản dập ở trung tâm, bốn phía hố sâu thì đặt tám tấm kính lõm thật lớn, kính lõm hội tụ ánh trăng lại, tập trung trên cái kính lõm đáy ở trung tâm. Ánh trăng sua khi tụ tập thì chiếu xuống vị trí trung tâm.
Hòm đựng Trương Dương đặt ở bên trong hố sâu, bản dập đó đặt trên hòm.
Trần Tuyết và Văn Linh chậm rãi bước xuống bậc thang thông tới hố sâu.
Sở Yên Nhiên, Tần Thanh, Kiều Mộng Viện, Kim Mẫn Nhi, Tả Hiểu Tình, Hồ Nhân Như, Hà Hâm Nhan, Hải Lan, Cố Dưỡng Dưỡng, An Ngữ Thần, Tra Vi, Thường Hải Tâm, tuy rằng trước đó tất cả đã ước định không khóc. Nhưng nhìn thấy tình cảnh này thì đã bắt đầu không nhịn được mà lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ đây là lần cuối cùng họ có thể nhìn thấy Trương Dương.
Họ nắm tay nhau, an ủi đối phương, ép mình không khóc thành tiếng.
Trần Tuyết và Văn Linh đứng trái phải cái hòm, Văn Linh nói với Trần Tuyết: Chuẩn bị xong chưa?
Trần Tuyết bỗng nhiên nói: Tôi còn có vấn đề.
Văn Linh gật đầu nói: Hiện tại hỏi vẫn còn kịp.
Võ công của cô đã bị phế hoàn toàn hay không. Trả cái giá lớn như vậy chẳng lẽ chỉ để trở về?
Văn Linh nói: Lá rụng về cội, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì sẽ không từ bỏ ý định này. Cô ta kéo tấm vải đỏ trên bản dập xuống, ánh trăng chiếu lên bản dập, Trần Tuyết tiềm vận nội lực, bàn tay của cô ta dưới sự thúc dục của công lực dần dần trở nên trong suốt. Cho tới lúc hoàn toàn trở thành trong suốt rồi, cô ta vươn tay ra, bàn tay che khuất ánh trăng, ngăn cách giữa ánh trăng và bản dập.
Một màn kỳ dị xuất hiện, trên bản dập xuất hiện từng văn tự màu vàng, theo thời gian trôi qua, văn tự này giống như trôi nổi trong nước gợn, văn tự tách ra, chậm rãi xoay tròn Dọc theo cột sáng.
Các cô gái Ở phía trên quan sát nhìn thấy một màn trước mắt thì cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình.
Văn tự trong cột sáng không ngừng xoay tròn, phạm vi cột sáng cũng đang không ngừng mở rộng. Toàn bộ hố sâu tất cả đều bị ánh sáng màu trắng xâm chiếm, ký tự màu vàng trong đó nhanh chóng huyễn, động hào quang càng lúc càng thịnh, đẹp mắt đến cực điểm, khiến các cô gái đang đứng xem không mở nổi mắt.
Đột nhiên một tiếng nổ truyền đến, một đạo cột sáng màu trắng phóng lên cao, khiến cho cái kính phía trên vỡ tan, cột sáng hướng thẳng lên trời, kim quang trong cột sáng màu lam lờ mờ di động.
Ánh sáng từ hòm thủy tinh chiếu vào người Trương Dương. Trần Tuyết nhìn thấy bàn tay mình tựa hồ dung nhập vào bên trong hào quang, sau đó là cánh tay mình, tiếp theo thì lan tới tứ chi của cô ta, Văn Linh cũng như Trần Tuyết, áp lực cô ta phải chịu so với Trần Tuyết còn nhiều hơn, cả người giống như bị xé rách từng tấc, cảm thấy người mình nhẹ bẫng, hoàn toàn không chịu lực hấp dẫn của trái đất, chậm rãi bay lên theo chùm tia sáng.
Trương đại quan nhân giống như đã trải qua một giấc mơ dài, hắn mơ thấy mình bị liệt hỏa vây quanh, thân thể bị cháy thành tro, sau đó lại ở trong mưa ngưng kết thành hình, tiếp theo lại bị người ta ném tới một vết nứt lạnh như băng, bị cái rét và cô độc tra tấn, đột nhiên hào quang bắn ra bốn phía, cường quang khiến thân thể hắn tan thành mây khói, Trương đại quan nhân nhìn thấy ánh dương mãnh liệt, hắn không khỏi kinh hô một tiếng rồi mở mắt.
Trán và lưng hắn đầy mồ hôi lạnh, Trương Dương vươn tay ra lau mồ hôi trên trán mình, kinh hô: Hạnh Tử. Hắn lúc này mới nhìn rõ trên người mình không ngờ mặc một bộ trường bào.
Lại nhìn bốn phía, mình rõ ràng đang ở bên trong một chiếc xe ngựa xa hoa, bên ngoài truyền đến một âm thanh the thé: Thái y có gì phân phó?
Trương đại quan nhân dùng sức vỗ đầu, con mẹ nó, không phải là đang nằm mơ chứ? Mình sao lại đột nhiên trở về? Một màn này rõ ràng đã từng phát sinh rồi, chính là tình cảnh hắn tới Tùy cung đỡ đẻ cho Lan quý phi, thời gian không ngờ quay trở lại? Trương Dương ra sức véo đùi, đau đớn khiến hắn ý thức được mình quả thực không nằm mơ, căn bản chính là ở bên trong hiện thực, tất cả chung quanh là thực sự phát sinh.
Xe ngựa từ cửa hông Tùy cung Tùy mà vào, rất nhanh liền tới chỗ xuống ngựa, âm thanh the thé lại vang lên: Trương Thái y, mời xuống xe.
Bên ngoài đã có người vén rèm, Trương đại quan nhân ép mình phải tỉnh táo lại, khi hắn ra khỏi xe, một thái giám mặc áo xám khom người quỳ trên mặt đất, làm chỗ đặt chân cho hắn.
Trương đại quan nhân biết đây là Tùy Dương Đế có việc cầu mình, cho nên mới lễ ngộ với mình như vậy, hắn nhấc chân phải lên, nhìn thấy giày đế trắng, rất cẩn thận giẫm lên lưng tên thái giám một cước rồi mới bước xuống.
Bên ngoài là một thế giới trắng, tuyết vẫn đang không dứt rơi xuống, Trương đại quan nhân giẫm trên tuyết, bỗng nhiên nhớ tới Sở Yên Nhiên, nhớ tới Tần Thanh, nhớ tới hồng nhan tri kỷ của hắn ở những năm 90, mắt hắn đột nhiên đỏ lên, hắn không biết vì sao lại phát sinh loại tình huống này, chẳng lẽ tất cả đều có liên quan tới vụ nổ ngày đó ư? Bởi vì mười một quả bom với uy lực vô cùng cùng nổ, không ngờ nổ cho hắn quay về thời không trước đây. Tiếp theo sẽ phát sinh cái gì? Sẽ là hắn đỡ đẻ cho Lan quý phi, rồi sau đó Tùy Dương Đế lấy oán trả ơn, bắn chết mình ở ngoài ngọ môn?
Trương đại quan nhân thầm hít một hơi lạnh.
Lão thái giám cung kính tới bên cạnh hắn, thấp giọng thúc giục: Thái y mau lên, bệ hạ không chờ được nữa rồi, nếu làm chậm trễ chuyện của quý phi, chỉ sợ sẽ trách tội xuống đấy
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Ta không phải là Thái y gì cả.
Hiện tại không phải, nhưng sớm muộn gì cũng phải, ngài chỉ cần cứu được quý phi nương nương, đừng nói là sắc phong Thái y, tăng quan tiến chức còn không phải ư?
Trương Dương dưới sự dẫn dắt của lão thái giám dọc theo con đường bước đi, cứ cách mười bước lại có thể nhìn thấy hai thị vệ đứng gác, từ tần suất hô hấp của đối phương, Trương Dương đã phán đoán ra, đám người này tất cả là võ sĩ cao thủ bên cạnh Tùy Dương Đế.
Từng mảng tuyết rơi xuống trên người Trương Dương, rơi xuống mặt hắn rồi rất nhanh liền hóa thành giọt nước mưa trong suốt, Trương Dương trở lại thế giới quen thuộc này, chẳng những không có cảm giác thân thiết, ngược lại cảm thấy trong lòng mình , trống rỗng về tới thế giới của mình, lại mất đi toàn bộ, cảm giác chua sót khôn kể bao phủ trong lòng hắn.
Lão thái giám không nhịn được lại thúc giục: Thái y nhanh lên, chuyện của quý phi không chậm trễ được nữa.
Bên tai có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau khổ của nữ nhân.
Ý thức của Trương Dương cuối cùng cũng quay trở về hiện thực, hắn chậm rãi điều chỉnh nội tức, phát hiện nội lực trong cơ thể mình dư thừa vô cùng, cho dù là đối mặt với tường đồng vách sắt của Tùy cung, hắn cũng nhất định có cơ hội xung phong liều chết ra ngoài.
Nhưng mà hắn không đi ngay, tiếp tục theo lão thái giám vào cửa cung, nơi này chính là chỗ ở của Lan quý phi.
Sau khi vào cửa cung, phát hiện hơn mười cung nữ và thái giám đang bận trước bận sau, nam tử đang bất an đi đi lại lại dưới hành lang chắc hẳn chính là Tùy Dương Đế Dương Quảng, bộ dạng của thằng cha này cũng được coi là tuấn tú lịch sự, phong độ phiên phiên, nhưng đáng tiếc khuôn mặt rõ ràng là tửu sắc quá độ, Trương đại quan nhân nhìn thấy Dương đế thì không hề tới quỳ lạy, có lẽ là Tùy Dương Đế đang quá mức nóng ruột, cũng không có ý trách tội hắn, bước nhanh tới trước mặt Trương Dương, tóm tay hắn nói: Mau, nhanh đi cứu ái phi của trẫm, chỉ cần ngươi cứu sống được mẹ con ái phi, trẫm nhất định sẽ ban thưởng thật hậu.
Trương đại quan nhân nếu không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì khẳng định sẽ bị cẩu Hoàng Đế này lừa, lúc này trong lòng lại chỉ nghĩ tới một câu: Thưởng cái con mẹ mày.
Trương đại quan nhân cũng không nói nhiều với Tùy Dương Đế, tuy rằng tên trước mắt không phải thứ tốt lành gì, mình giết hắn cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay, nhưng Trương đại quan nhân dù sao cũng là đã người kiến thức những trường hợp lớn ở thế kỷ hai mươi, biết hiệu ứng con bướm rốt cuộc là sao, cái thứ lịch sử này cũng không phải là tùy tiện liền có thể sửa, giết cẩu Hoàng Đế này thì không sao, nhưng thật sự hoàn toàn thay đổi quỹ tích nhân sinh của mình thì hắn đi tìm ai bắt đền đây?
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi: Thật ra trong lòng tôi cũng rất muốn trông thấy Xuân Tuyết Tình này.
Trần Tuyết nói: Nhất định có cơ hội.
Kim Mẫn Nhi thở dài: Tôi nghe Trương Dương nói, cô ta đã chết, không sai, người ta nếu có linh hồn thì sau này có thể gặp lại.
Trần Tuyết nói: Tôi biết, phương pháp tôi nói ở trong mắt rất nhiều người giống như là nói nhảm, nhưng nếu không nắm chặt thời gian để lay tỉnh Trương Dương, bỏ lỡ thời cơ hiện tại, chỉ sợ sau này khi hắn tỉnh lại thì vật tự nhân phi rồi.
Kim Mẫn Nhi nói: Thật ra f không cần giải thích với tôi, mọi người nếu đều đồng ý thì tôi cũng sẽ không kiên trì ý kiến của mình. Cô ta tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm Trần Tuyết: cô sao biết rõ tất cả như vậy? Chẳng lẽ cô và Trương Dương đều tới từ cùng một nơi?
Ánh mắt Trần Tuyết một lần nữa hướng về phía mặt biển, nói khẽ: Tôi nói rồi, cô nhất định có cơ hội gặp cô ta.
Mắt đẹp của Kim Mẫn Nhi tròn xoe, trong đó tràn ngập vẻ ngạc nhiên: cô chính là Xuân Tuyết Tình...
Người có thăng trầm, trăng có lúc tròn lúc khuyết, tối ngày ười lăm, trăng từ mặt biển nhô lên, ánh trăng chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
Sở Yên Nhiên sai người đẩy nhanh tốc độ đào ra một cái hố sâu, đặt bản dập ở trung tâm, bốn phía hố sâu thì đặt tám tấm kính lõm thật lớn, kính lõm hội tụ ánh trăng lại, tập trung trên cái kính lõm đáy ở trung tâm. Ánh trăng sua khi tụ tập thì chiếu xuống vị trí trung tâm.
Hòm đựng Trương Dương đặt ở bên trong hố sâu, bản dập đó đặt trên hòm.
Trần Tuyết và Văn Linh chậm rãi bước xuống bậc thang thông tới hố sâu.
Sở Yên Nhiên, Tần Thanh, Kiều Mộng Viện, Kim Mẫn Nhi, Tả Hiểu Tình, Hồ Nhân Như, Hà Hâm Nhan, Hải Lan, Cố Dưỡng Dưỡng, An Ngữ Thần, Tra Vi, Thường Hải Tâm, tuy rằng trước đó tất cả đã ước định không khóc. Nhưng nhìn thấy tình cảnh này thì đã bắt đầu không nhịn được mà lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ đây là lần cuối cùng họ có thể nhìn thấy Trương Dương.
Họ nắm tay nhau, an ủi đối phương, ép mình không khóc thành tiếng.
Trần Tuyết và Văn Linh đứng trái phải cái hòm, Văn Linh nói với Trần Tuyết: Chuẩn bị xong chưa?
Trần Tuyết bỗng nhiên nói: Tôi còn có vấn đề.
Văn Linh gật đầu nói: Hiện tại hỏi vẫn còn kịp.
Võ công của cô đã bị phế hoàn toàn hay không. Trả cái giá lớn như vậy chẳng lẽ chỉ để trở về?
Văn Linh nói: Lá rụng về cội, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì sẽ không từ bỏ ý định này. Cô ta kéo tấm vải đỏ trên bản dập xuống, ánh trăng chiếu lên bản dập, Trần Tuyết tiềm vận nội lực, bàn tay của cô ta dưới sự thúc dục của công lực dần dần trở nên trong suốt. Cho tới lúc hoàn toàn trở thành trong suốt rồi, cô ta vươn tay ra, bàn tay che khuất ánh trăng, ngăn cách giữa ánh trăng và bản dập.
Một màn kỳ dị xuất hiện, trên bản dập xuất hiện từng văn tự màu vàng, theo thời gian trôi qua, văn tự này giống như trôi nổi trong nước gợn, văn tự tách ra, chậm rãi xoay tròn Dọc theo cột sáng.
Các cô gái Ở phía trên quan sát nhìn thấy một màn trước mắt thì cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình.
Văn tự trong cột sáng không ngừng xoay tròn, phạm vi cột sáng cũng đang không ngừng mở rộng. Toàn bộ hố sâu tất cả đều bị ánh sáng màu trắng xâm chiếm, ký tự màu vàng trong đó nhanh chóng huyễn, động hào quang càng lúc càng thịnh, đẹp mắt đến cực điểm, khiến các cô gái đang đứng xem không mở nổi mắt.
Đột nhiên một tiếng nổ truyền đến, một đạo cột sáng màu trắng phóng lên cao, khiến cho cái kính phía trên vỡ tan, cột sáng hướng thẳng lên trời, kim quang trong cột sáng màu lam lờ mờ di động.
Ánh sáng từ hòm thủy tinh chiếu vào người Trương Dương. Trần Tuyết nhìn thấy bàn tay mình tựa hồ dung nhập vào bên trong hào quang, sau đó là cánh tay mình, tiếp theo thì lan tới tứ chi của cô ta, Văn Linh cũng như Trần Tuyết, áp lực cô ta phải chịu so với Trần Tuyết còn nhiều hơn, cả người giống như bị xé rách từng tấc, cảm thấy người mình nhẹ bẫng, hoàn toàn không chịu lực hấp dẫn của trái đất, chậm rãi bay lên theo chùm tia sáng.
Trương đại quan nhân giống như đã trải qua một giấc mơ dài, hắn mơ thấy mình bị liệt hỏa vây quanh, thân thể bị cháy thành tro, sau đó lại ở trong mưa ngưng kết thành hình, tiếp theo lại bị người ta ném tới một vết nứt lạnh như băng, bị cái rét và cô độc tra tấn, đột nhiên hào quang bắn ra bốn phía, cường quang khiến thân thể hắn tan thành mây khói, Trương đại quan nhân nhìn thấy ánh dương mãnh liệt, hắn không khỏi kinh hô một tiếng rồi mở mắt.
Trán và lưng hắn đầy mồ hôi lạnh, Trương Dương vươn tay ra lau mồ hôi trên trán mình, kinh hô: Hạnh Tử. Hắn lúc này mới nhìn rõ trên người mình không ngờ mặc một bộ trường bào.
Lại nhìn bốn phía, mình rõ ràng đang ở bên trong một chiếc xe ngựa xa hoa, bên ngoài truyền đến một âm thanh the thé: Thái y có gì phân phó?
Trương đại quan nhân dùng sức vỗ đầu, con mẹ nó, không phải là đang nằm mơ chứ? Mình sao lại đột nhiên trở về? Một màn này rõ ràng đã từng phát sinh rồi, chính là tình cảnh hắn tới Tùy cung đỡ đẻ cho Lan quý phi, thời gian không ngờ quay trở lại? Trương Dương ra sức véo đùi, đau đớn khiến hắn ý thức được mình quả thực không nằm mơ, căn bản chính là ở bên trong hiện thực, tất cả chung quanh là thực sự phát sinh.
Xe ngựa từ cửa hông Tùy cung Tùy mà vào, rất nhanh liền tới chỗ xuống ngựa, âm thanh the thé lại vang lên: Trương Thái y, mời xuống xe.
Bên ngoài đã có người vén rèm, Trương đại quan nhân ép mình phải tỉnh táo lại, khi hắn ra khỏi xe, một thái giám mặc áo xám khom người quỳ trên mặt đất, làm chỗ đặt chân cho hắn.
Trương đại quan nhân biết đây là Tùy Dương Đế có việc cầu mình, cho nên mới lễ ngộ với mình như vậy, hắn nhấc chân phải lên, nhìn thấy giày đế trắng, rất cẩn thận giẫm lên lưng tên thái giám một cước rồi mới bước xuống.
Bên ngoài là một thế giới trắng, tuyết vẫn đang không dứt rơi xuống, Trương đại quan nhân giẫm trên tuyết, bỗng nhiên nhớ tới Sở Yên Nhiên, nhớ tới Tần Thanh, nhớ tới hồng nhan tri kỷ của hắn ở những năm 90, mắt hắn đột nhiên đỏ lên, hắn không biết vì sao lại phát sinh loại tình huống này, chẳng lẽ tất cả đều có liên quan tới vụ nổ ngày đó ư? Bởi vì mười một quả bom với uy lực vô cùng cùng nổ, không ngờ nổ cho hắn quay về thời không trước đây. Tiếp theo sẽ phát sinh cái gì? Sẽ là hắn đỡ đẻ cho Lan quý phi, rồi sau đó Tùy Dương Đế lấy oán trả ơn, bắn chết mình ở ngoài ngọ môn?
Trương đại quan nhân thầm hít một hơi lạnh.
Lão thái giám cung kính tới bên cạnh hắn, thấp giọng thúc giục: Thái y mau lên, bệ hạ không chờ được nữa rồi, nếu làm chậm trễ chuyện của quý phi, chỉ sợ sẽ trách tội xuống đấy
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Ta không phải là Thái y gì cả.
Hiện tại không phải, nhưng sớm muộn gì cũng phải, ngài chỉ cần cứu được quý phi nương nương, đừng nói là sắc phong Thái y, tăng quan tiến chức còn không phải ư?
Trương Dương dưới sự dẫn dắt của lão thái giám dọc theo con đường bước đi, cứ cách mười bước lại có thể nhìn thấy hai thị vệ đứng gác, từ tần suất hô hấp của đối phương, Trương Dương đã phán đoán ra, đám người này tất cả là võ sĩ cao thủ bên cạnh Tùy Dương Đế.
Từng mảng tuyết rơi xuống trên người Trương Dương, rơi xuống mặt hắn rồi rất nhanh liền hóa thành giọt nước mưa trong suốt, Trương Dương trở lại thế giới quen thuộc này, chẳng những không có cảm giác thân thiết, ngược lại cảm thấy trong lòng mình , trống rỗng về tới thế giới của mình, lại mất đi toàn bộ, cảm giác chua sót khôn kể bao phủ trong lòng hắn.
Lão thái giám không nhịn được lại thúc giục: Thái y nhanh lên, chuyện của quý phi không chậm trễ được nữa.
Bên tai có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau khổ của nữ nhân.
Ý thức của Trương Dương cuối cùng cũng quay trở về hiện thực, hắn chậm rãi điều chỉnh nội tức, phát hiện nội lực trong cơ thể mình dư thừa vô cùng, cho dù là đối mặt với tường đồng vách sắt của Tùy cung, hắn cũng nhất định có cơ hội xung phong liều chết ra ngoài.
Nhưng mà hắn không đi ngay, tiếp tục theo lão thái giám vào cửa cung, nơi này chính là chỗ ở của Lan quý phi.
Sau khi vào cửa cung, phát hiện hơn mười cung nữ và thái giám đang bận trước bận sau, nam tử đang bất an đi đi lại lại dưới hành lang chắc hẳn chính là Tùy Dương Đế Dương Quảng, bộ dạng của thằng cha này cũng được coi là tuấn tú lịch sự, phong độ phiên phiên, nhưng đáng tiếc khuôn mặt rõ ràng là tửu sắc quá độ, Trương đại quan nhân nhìn thấy Dương đế thì không hề tới quỳ lạy, có lẽ là Tùy Dương Đế đang quá mức nóng ruột, cũng không có ý trách tội hắn, bước nhanh tới trước mặt Trương Dương, tóm tay hắn nói: Mau, nhanh đi cứu ái phi của trẫm, chỉ cần ngươi cứu sống được mẹ con ái phi, trẫm nhất định sẽ ban thưởng thật hậu.
Trương đại quan nhân nếu không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì khẳng định sẽ bị cẩu Hoàng Đế này lừa, lúc này trong lòng lại chỉ nghĩ tới một câu: Thưởng cái con mẹ mày.
Trương đại quan nhân cũng không nói nhiều với Tùy Dương Đế, tuy rằng tên trước mắt không phải thứ tốt lành gì, mình giết hắn cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay, nhưng Trương đại quan nhân dù sao cũng là đã người kiến thức những trường hợp lớn ở thế kỷ hai mươi, biết hiệu ứng con bướm rốt cuộc là sao, cái thứ lịch sử này cũng không phải là tùy tiện liền có thể sửa, giết cẩu Hoàng Đế này thì không sao, nhưng thật sự hoàn toàn thay đổi quỹ tích nhân sinh của mình thì hắn đi tìm ai bắt đền đây?
/2583
|